NẮNG ẤM VỀ SAU GIÔNG BÃO - Chương 17.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương mười bảy: Cố nhân.(1)

Lúc Hạ Anh tỉnh giấc, trời cũng gần sáng, thấy Nam Phong ngồi tựa lưng vào ghế ngủ, cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, lấy chăn mỏng choàng lên người anh. Nam Phong cảm nhận được liền mở mắt ra nhìn cô:

“Em không ngủ nữa à?” Anh khẽ hỏi.

“Anh mệt thì sang phòng bên ngủ một lúc đi.” Cô nói.

“Không sao, cũng gần sáng rồi, đợi Lệ Thu dậy chúng ta về nhà luôn.”

Đungs lúc, Lệ Thu trở mình và tỉnh dậy, cô khẽ than: “Ôi đau lưng chết mất!” Nhìn thấy Hạ Anh và Nam Phong ở bàn, cô nói tiếp: “Anh Nam Phong cũng ở đây à?”

Hạ Anh nghe tiếng Lệ Thu liền quay lại nhìn: “Cậu dậy rồi à?”

“Ừ, tớ đói quá, đi ăn gì đi, hôm nay bọn mình còn có chuyến bay nữa đấy!” Lệ Thu thản nhiên nói, dường như mọi ngày hôm qua chưa từng xảy ra vậy, Hạ Anh thoáng ngây người ra rồi nhanh chóng trở lại bình thường, cô cũng mỉm cười đáp: 

“Tớ cũng đói rồi.”

Nam Phong nhất thời không hiểu, anh quay sang nhìn Hạ Anh, cô chỉ lắc đầu mỉm cười, anh cũng không hỏi thêm mà cùng hai người rời khỏi khu nhà.

Những ngày sau đó, Lệ Thu trở lại với cuộc sống bình thường, cô không hề khóc lóc hay làm loạn, cô vẫn vui vẻ đi chơi với bạn bè, mua sắm, ăn uống, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến hai chữ Mạnh Trung, giữ nguyên mối quan hệ đồng nghiệp, có gặp ở ngoài cũng làm như không quen biết. Với Hạ Anh cô cũng không nói gì nhiều, chỉ nói hai người họ đã chia tay, cô không muốn có bất cứ liên quan gì tới Mạnh Trung nữa. Đối với những người phản bội hay những người lừa dối, Lệ Thu luôn dùng cách duy nhất là chấm dứt mà không nghe bất cứ một lời giải thích nào. Hạ Anh cũng không cảm thấy có gì bất ngờ nhưng cô vẫn không hi vọng Lệ Thu sẽ thực sự làm như vậy với Mạnh Trung, cô hiểu rõ Lệ Thu yêu Mạnh Trung và kì vọng chuyện tình này như thế nào, hơn nữa cô cũng tin chuyện hôm đó thực sự là hiểu lầm. 

Không lâu sau đó, có một lần Lệ Thu quyết định chấp nhận nghe Mạnh Trung giải thích nhưng khi gặp Mạnh Trung lại nghe anh nói với ai đó qua điện thoại: “Lúc đầu anh yêu Lệ Thu chỉ là vui đùa...” Vậy là không quan tâm sau này ra sao, Lệ Thu tuyệt đối không tha thứ cho Mạnh Trung và cấm Hạ Anh nhắc tới anh, Hạ Anh cũng chẳng còn cách nào khác.

Thời gian cứ bình yên qua đi, Mạnh Trung dần dần trầm tĩnh và trưởng thành hơn, anh dường như đã thực sự hối lỗi về chuyện của anh với Lệ Thu nhưng như vậy cũng không thể khiến Lệ Thu tha thứ hay trở lại bên anh. Còn cô và Nam Phong vẫn không có gì thay đổi, mỗi khi không bận việc buổi tối thường xuyên cùng nhau đi dạo, tận hưởng cuộc sống bình yên như những cặp đôi bên nhau lâu năm, không yêu cầu gì nhiều, chỉ mong cùng người mình yêu nắm tay đi đến già.

“Lịch bay tháng này của em cũng sắp xếp xong rồi, còn mấy ngày nghỉ mình về nhà chơi đi.” Nam Phong nói.

“Về nhà?” Hạ Anh ngạc nhiên nhìn anh.

“Về Đà Nẵng. Bác cũng mấy lần nhắc anh rảnh thì đưa em về.” Anh mỉm cười và kéo cô ngồi lên đùi mình.

“Em biết rồi.”

“Vậy chiều nay đi luôn nhé! Anh đặt vé máy bay rồi!”

“Anh đặt vé rồi? Vậy anh còn hỏi ý kiến em? Anh có thể đừng bá đạo như thế có được không?” Hạ Anh khẽ nhíu mày nhìn anh, hai tay vòng qua vai anh.

“Anh thích như vậy đó!” Anh mỉm cười dịu dàng. “Lịch trình của em từ nay về sau để anh sắp xếp, em chỉ cần nghe theo là được rồi.”

“Anh từ bao giờ biết lấy lòng con gái rồi?” Hạ Anh khẽ dựa vào vai anh. Mới đầu năm anh đã chuẩn bị đưa cô về nhà, lại muốn Tết Âm Lịch cùng bác lên nhà cô, cô cảm giác như mình thực sự sắp kết hôn rồi. Hơn nữa mẹ cô còn chưa biết gì nhiều về anh, nếu anh biết cô còn chưa nói chuyện hai người hẹn hò với mẹ liệu anh có tức giận không nhỉ?

Mùa này thời tiết còn khá lạnh, ngoài bờ biển ít người qua lại, Hạ Anh cùng Nam Phong ra bờ biển đi dạo, ngắm cảnh hoàng hôn. Đã lâu không được đi chơi thoải mái, Hạ Anh không kiềm chế được bản thân mà thích thú tháo giày để chân trần chạy trên bãi cát.

“Ơ không được xuống nước, trời lạnh lắm đấy!” Nam Phong chau mày nhìn Hạ Anh đi xuống biển nghịch nước.

“Có lạnh đâu, thời tiết này cũng chỉ như mùa thu ở ngoài Hà Nội, em sống ở vùng cao, lạnh quen rồi, chút gió này có là gì. Anh lại đây đi!” Hạ Anh mỉm cười nhìn anh.

Nam Phong không nói gì, nhìn Hạ Anh vui vẻ như vậy cũng đủ khiến anh cảm thấy hạnh phúc, từ ngày cô xuất hiện trong cuộc sống của anh, anh mới tìm thấy cảm giác bình yên, cô tựa như anh dương chiếu sáng cuộc đời anh bất kể phong ba bão tố.

“Anh nghĩ gì thế?” Hạ Anh ngồi xuống bên cạnh anh.

“Cảm ơn em.”

“Hả? Cảm ơn em vì cái gì ạ!” Cô nhìn anh khó hiểu.

“Vì đã xuất hiện và ở bên anh.”

Hạ Anh thoáng ngây người nhìn anh, cô không hiểu vì sao anh tự nhiên lại nói như vậy, một lúc sau đó cô mới khẽ cười và ôm anh:

“Em cũng rất hạnh phúc!”

Hoàng hôn buông xuống, cả đoạn bờ biển dài chỉ còn lại bóng hai người tựa vào nhau yên lặng lắng nghe tiếng hạnh phúc.

Gần sáng tiếng chuông điện thoại vang lên làm Nam Phong tỉnh giấc, anh với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn lên nghe:

“Alo...”

“Nam Phong, tôi muốn gặp anh ngay bây giờ...”

Nam phong im lặng một lúc, nghe người trong điện thoại nói hết anh mới lên tiếng:

“Tôi sẽ đến ngay!”

Cúp máy, Nam phong nhìn Hạ Anh đang ngủ say bên cạnh mình, anh vuốt tóc mái cô sang một bên, khẽ gọi:

“Dậy đi em… Hạ Anh.”

Một lúc lâu Hạ Anh vẫn ngủ say, anh khẽ thở dài, hôn lên trán cô:

“Anh xin lỗi, anh sẽ sớm quay lại, đợi anh nhé!”

Anh nói rồi khoác áo vào và bước xuống giường, để tờ giấy nhớ trên gối sau đó rời khỏi nhà.

Sáng hôm sau Hạ Anh tỉnh dậy, cô đưa tay đặt sang bên cạnh nhưng chỉ thấy khoảng trống đã không còn chút hơi ấm, cô khẽ mở mắt ra nhìn. Nam Phong không thấy đâu, đoán chắc anh dậy nấu đồ ăn sáng, cô khẽ mỉm cười ngọt ngào rồi bước xuống giường. Cô cúi xuống nhìn chiếc áo sơ mi mình đang mặc vẫn còn lưu lại mùi nước hoa quen thuộc của anh, khuôn mặt tự nhiên đỏ lựng lên.

Mùi thức ăn từ bên ngoài bay vào thơm phức, Hạ Anh liền chạy ra mở cửa:

“Anh...”

Nụ cười hạnh phúc trên môi cô cứng lại khi thấy người bưng khay đồ ăn sáng đứng ngoài cửa không phải là anh.

“Chị Hạ Anh, anh Nam Phong dặn em mang đồ ăn sáng đến cho chị.” Cô nhân viên khách sạn nói rồi bước vào bên trong phòng. “Em để ở đây nhé!”

Hạ Anh nhìn căn phòng lộn xộn trước mặt mình, cô gượng cười ngại ngùng nhìn cô gái. 

“Cảm ơn em. Em có biết anh Phong đi đâu không?”

“Không ạ, hôm qua anh ấy dặn em làm đồ ăn sáng cho chị rồi đi, em cũng không biết đi đâu.”

Hạ Anh khẽ thở dài ngồi xuống giường không hỏi thêm nữa, cô nhân viên thấy vậy liền im lặng rời khỏi phòng. Hôm qua anh nói hôm nay sẽ làm đồ ăn sáng cho cô mà giờ đã nhờ người khác làm thay, còn bản thân thì mất tích đến một lời nhắn cũng không để lại, bỏ mặc cô ở đây một mình.

Lệ Thu ở nhà đang xem ti vi, thấy Hạ Anh về, cô ngạc nhiên hỏi:

“Ơ, không phải đi du lịch cùng anh Nam Phong à? Sao mới một ngày cậu đã về rồi, anh Nam Phong đâu?”

“Tớ không biết.” Hạ Anh đáp.

“Sao thế? Hai người cãi nhau à?” Lệ Thu chau mày nhìn Hạ Anh.

“Không.”

 Hạ Anh đáp rồi vào phòng ngủ rồi sập cửa lại, để Lệ Thu bên ngoài ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Loanh quanh bên ngoài một lúc, Lệ Thu quyết định lấy túi đồ ăn vặt đi vào phòng, thấy Hạ Anh nằm trên giường, chăn chùm kín đầu.

“Dậy ra ngoài xem phim đi, đang có phim hay lắm.” Lệ Thu nói nhưng không thấy Hạ Anh đáp lại, cô nói tiếp: “Có đồ cậu thích ăn này, dậy ăn đi, hay hôm nay ăn gì để tớ nấu nhé!” Lệ Thu mỉm cười.

“Hạ Anh!” Lệ Thu khẽ nhíu mày và kéo chăn ra, thấy Hạ Anh nước mắt ngắn nước mắt dài nhưng cố gắng không để phát ra tiếng.

“Ơ, sao lại khóc, có chuyện gì vậy? Có phải anh Nam Phong bắt nạt cậu không? Để tớ cho anh ấy một trận, dám to gan bắt nạt Hạ Anh của chúng ta.” Lệ Thu nói liên tục không ngừng.

“Sáng nay tớ ngủ dậy không thấy anh ấy đâu nữa, gọi điện thoại cũng không được.”

Lệ Thu im lặng một lúc, nhìn nét mặt Hạ Anh hoang mang, hụt hẫng trong lòng cô cũng thấy xót thương.

“Khốn nạn! Mình mà nhìn thấy anh ta mình giết chết anh ta, dám bỏ mặc cậu ở lại đó!” Lệ Thu chửi đổng lên một hồi rồi dịu giọng lại ản ủi Hạ Anh: “Thôi đừng buồn nữa, hay chúng ta đi xem phim, đi ăn hay đi mua đồ nhé?”

“Mình không sao. Có thể... anh ấy có việc bận đột xuất...” Hạ Anh khẽ nói.

“Ừ, chắc anh ấy có việc bận không kịp nói với cậu, hôm nào về tớ sẽ mắng cho anh ấy một trận, lần sau sẽ không dám thế nữa. Bây giờ mình đi chơi nhé!” Lệ Thu khẽ cười. 

Hạ Anh im lặng một lúc lâu rồi ngẩng lên nhìn Lệ Thu:

“Tớ về quê mấy hôm, dù sao vẫn còn mấy ngày nghỉ phép.”

“Ừ, vậy cũng được. Không có ai xem phim cùng mình rồi!” Lệ Thu khẽ thở dài phụng phịu.

“Có người muốn nhưng cậu không chịu cho người ta cơ hội đấy chứ.” Từ Giáng Sinh đến giờ thái độ của Lệ Thu đối với Mạnh Trung không còn gay gắt như trước, nhưng mấy lần cô nhắc đến, Lệ Thu đều gạt đi. Mọi người trước đây luôn cho rằng Mạnh Trung không thật lòng yêu Lệ Thu thì sau khi họ chia tay, lại bị tình cảm và sự nghiêm túc của anh làm cảm động nhưng Lệ Thu không hề để tâm mà coi như không liên quan đến mình.

“Ầy... đừng nhắc đến con người đó nữa, mình với anh ta chỉ là đồng nghiệp mà thôi, biết chưa!” Lệ Thu nói tiếp: “Thôi, chuẩn bị về quê đi không muộn rồi, tớ đưa cậu ra bến xe.”

Hạ Anh ậm ừ rồi đứng dậy chuẩn bị quần áo về quê. 

Bà Huệ Chi đang nấu cơm tối ở trong bếp, nghe tiếng động bên ngoài liền chạy ra xem, thấy Hạ Anh vừa mới vào nhà, bà lên tiếng hỏi:

“Con về sao không báo trước? Lại về muộn thế này?”

“Con tự nhiên nhớ cơm mẹ nấu nên về.” Hạ Anh gượng cười nhìn mẹ.

Bà Huệ Chi thấy thái độ khác thường của con bà khẽ cười:

“Ở công ty có chuyện không vui hay là cùng cậu gì tên Phong cãi nhau rồi phải không? Không sao, không vui thì về đây với mẹ, mẹ còn một vườn su su lẽ nào không nuôi nổi con?” Ánh mắt bà đầy âu yếm nhìn Hạ Anh.

“Mẹ, thực sự là không có chuyện gì cả, chỉ nhớ mẹ thôi.” Hạ Anh khẽ cười, mắt bỗng đỏ hoe, rơm rớm nước mắt.

“Ừ, nhớ cơm mẹ nấu thì thường xuyên về. Nào, đi vào rửa chân tay mặt mũi để ăn cơm. Lớn rồi mà vẫn như trẻ con vậy.” Bà dịu dàng nói rồi đi vào bếp lấy bát đũa. Hạ Anh cố nở nụ cười ngăn không cho nước mắt rơi xuống, cô không muốn mẹ thấy cô buồn nhưng cô nào có biết từ nhỏ đến lớn chỉ cần một hành động khác thường dù là nhỏ nhất cũng đủ để bà Huệ Chi nhìn thấu tâm tư của cô.

Hạ Anh cùng mẹ ăn cơm, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô liếc nhìn thấy một dãy số lạ hoắc, cô khẽ nhíu mày, không nhấc máy mà để chế độ im lặng.

“Ai gọi thế con? Sao không nghe máy, nhỡ là điện thoại quan trọng thì sao?” Bà Huệ Chi khẽ hỏi.

“Con cũng không biết, hiện giờ con đang nghỉ phép, cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cả.” Cô mỉm cười rồi lại tiếp tục ăn cơm. Số điện thoại kia có gọi mấy lần, cô cũng đều mặc kệ, bà Huệ Chi thấy lạ định hỏi nhưng lại thôi. Cả buổi tối Hạ Anh thỉnh thoảng lại thở dài, người cô hi vọng sẽ gọi đến thì chẳng thấy mặt mũi đâu, những chuyện khác không liên quan cô chẳng muốn quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro