Phần 3 : Sự thật và chỉ sự thật mà thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếu cuống cuồng đạp xe trên đường . Gió mùa đông táp vào mặt ran rát . Hiếu ra sức guồng chân hết cỡ . Lúc vội vàng chạy đi , Hiếu chỉ giơ hai ngón tay lên hẹn với Trang
     - 20' thôi , tôi quay lại ngay
     Thế mà giờ đã thành gần 1 tiếng . Sáng nay chỉ học 4 tiết , tiết 5 Trang có lịch họp Ban chấp hành Đoàn trường nên Hiếu tranh thủ mượn xe đạp đi "có việc gấp" một chút . Ai dè đến nơi thì người kia lại đang bận công chuyện , nói Hiếu đợi thêm 15' , rồi 15' biến thành 20 , 25 và kết cục là 35' sau Hiếu mới phi về được .
     Xe phi lên vỉa hè , phanh khựng lại chỉ cách mũi giày Trang đún 10cm . Mặt Trang thoáng giãn ra rồi ngay lập tức chuyển sang nhăn nhó :
    - Trời ơi là trời , ông muốn tôi chết vì đau tim à ?
    - Xin lỗi , xin lỗi , kẹt việc đột xuất một tí .
    - Một tí đâu mà một tí , hôm nay lại hoãn họp , ông biết tôi chờ ông mấy thế kỉ rồi không
    - ... ( cười cầu tài , thở hổn hển )
    - Ông làm tôi lo muốn chết , nghĩ ra đủ thứ tai nạn , đứng ngồi không yên , hết ra lại vào , ai mà chẳng biết ông là chuyên gia phi xe kiểu ngựa vía .
    - ( mắt bắt đầu ... nở to ra )
    - Tóm lại là ông đi đâu ? Làm gì ? Vì sao về muộn ?...
    - Bà ... Trang , Trang vừa bảo là Trang lo cho tôi à
    - Gì ? ... À , không , là tôi lo cho ... cái xe , ông mà đâm vào đâu , thì thôi , em xe của tôi có mà tan nát .
    Đúng lúc đó , "bố" Minh bảo vệ ló đầu ra
    - Ô , hóa ra là chờ thằng cu này à ? Tưởng ai . Anh chàng này sáng nào chẳng gửi cái xe ở xó kia...
    - Ơ , là sao ạ ? - Trang tròn xoe mắt
    - Nó bảo là nó chờ học sinh vào trường hết , để cái xe này được cất bên ngoài , lúc về tiện lấy , đỡ phải chờ lâu hay mất công khuân vác cả đống xe . Hóa ra xe của cháu à ? Á à , anh chàng này thế mà được đấy .
    "Bố" Minh "bắn" một tràng xong , nháy mắt một cái rồi lại chui vào trong phòng thường trực . Trang quay phắt sang Hiếu , lặng im nhưng trong mắt đầy dấu hỏi . Hiếu bối rối gãi tai , mắt nhìn lảng sang gốc cây bên cạnh , da mặt bắt đầu chuyển màu hồng .
    - Thế đi mua báo vừa phát hành để xem tỉ số cho nóng sốt , mua bánh mì ở hiệu ngon đặc biệt , rồi mua bút ở hàng rẻ , lấy đồ bạn gửi , lại còn mang sữa mang bánh cho em bé hàng xóm hay đãng trí , vân vân và mây mây là như nào ?
    - Là tôi ... ph... phịa (cười khổ )
    - (Im lặng nhíu mày)
    - Vừa nãy tôi mượn xe Trang là vì cái này ( Hiếu chìa ra tấm poster được cuộn và bọc bên ngoài cẩn thận )
    Trang cầm lấy , mở ra
     - Là BoA , có cả chữ kí thật nữa này , tôi ao ước bao lâu nay ...
     - Ừ , có một bạn đi nước ngoài định cư , không mang theo được nên rao bán trên mạng , tôi sợ người khác mua mất nên phải tranh thủ hẹn lấy sớm . Mà vừa rồi tới phải đợi mất nửa tiếng bạn ấy mới về.
    - Còn vụ gì tôi không biết nữa không ?
    Hiếu ngước lên vòm lá trên cao , không ngờ "tình cảnh" nó lại ra cơ sự này , thôi thì nhắm mắt đưa chân , muốn đến đâu thì đến vậy .
    - À , ừm ... còn vụ tôi sửa điểm hạnh kiểm mấy tháng nay nữa ...
    - Là sao ?
    - Là tuần nào tôi cũng bí mật sửa các điểm B của tôi thành B trừ trừ trừ ...
    - Hả , để làm gì ?
    - Để không bị cô chủ nhiệm chuyển đi chỗ khác
    - Thế ... không muốn thoát khỏi "ngục" à ? ( giọng Trang tự dưng biến thành nhỏ xíu )
    - Có chứ
    Trang hơi khựng lại . Và Hiếu ( dù hai tai đã đỏ dừ lên ) mủm mỉm cười tinh quái :
    - Muốn thoát khỏi cái "ngục" đó , để chuyển sang một ... "nhà tù" khác . Trang đồng ý không ?
                     ***
     Buổi trưa hôm đó , dù đợt rét đầu tiên của mùa đông đã tràn về khắp phố , nhưng có hai kẻ ngồi chung trên một chiếc xe đạp lại vẫn thấy ấm sực . Cậu bạn đằng trước vừa nhấn những vòng pê-đan mạnh mẽ vừa khe khẽ hát thầm trong miệng . Cô bạn đằng sau hí húi lấy ra quyển sổ (từng là) Nam Tào , cầm sẵn ở tay . Lát nữa , khi xe dừng trước cửa nhà , cô sẽ đưa cho cậu bạn cầm về đọc . Quyển sổ này từ lâu đã được giao "nhiệm vụ" mới , là ghi lại những điều "kì lạ" nho nhỏ diễn ra trong cảm xúc của cô bạn kể từ ngày cô phát hiện ra những tờ giấy gói muối ớt trong gói cóc dầm mà cậu bạn vẫn chăm chỉ mang đến đều có đề địa chỉ cửa hàng mà cô thích nhất . Lúc nãy thì cô bạn chưa kịp đưa . Bởi vì cô không nhớ ra . Và bởi vì trước một lời "thú nhận" dễ thương như vậy , người ta đâu có thể làm điều gì khác - ngoài việc trở nên nhẹ bỗng và cứ thế trôi bồng bềnh , bồng bềnh như mây ...
                                  HHT
   
      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro