Chap 9.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó vội dùng chân làm bàn đạp phi tới nắm tay Ino. May quá! Chậm 1s nữa thôi là nó mất người bạn này rồi! Nó thầm thở phào. Nhưng... Tình thế này...

Nó đang cố nắm lấy sợi dây rừng khá yếu ở bên cạnh, tay kia vẫn cố nắm chặt lấy tay Ino. Nếu... Ino tỉnh dậy thì tốt biết mấy.Karin vẫn còn sợ hãi, mặt cắt ko còn giọt máu.

-Ino, tỉnh dậy đi! Ino!_ nó lo lắng_Karin, nếu cô còn có tình người thì mau cứu Ino đi!

Im lặng.

- Karin! Mau cứu người đi!_ nó ngày càng lo lắng, thét lên với cô ta.

Vẫn im lặng.

- Ư...ư... Sa...Sakura... à?_ Ino tỉnh dậy, thấy nó, hỏi_ tui... tui làm sao thế này?

- Ko nói nhiều nữa. Mau lên đã rồi tính tiếp_ nó gấp gáp nói.

- Ư... Ừ_Ino mệt mỏi trả lời.

...

- Ko được rồi_ nó bất lực trả lời, tay yếu dần đi_ cách này ko thể được.

- Thả tay tui ra đi bà_Ino yếu ớt nói_ ko là cả hai sẽ ngã đó.

- KO BAO GIỜ_ nó kêu lên_ bà ko được có ý nghĩ đó. Chết cùng chết!

- Cảm... Cảm ơn bà_ Ino miệng cười nhưng từ đôi mắt lại chảy ra hai dòng lệ_ tui... Tui sẽ nhớ mãi kỉ niệm này. Bà mau bỏ tay tui ra!

- Ko! Tui ko bỏ!_ nó gào lên, khoé mắt long lanh nước_KARIN! Cô mau cứu người đi!

Karin run run, tay chân bủn rủn:

- Ko, tôi ko liên quan! TÔI KO LIÊN QUAN GÌ HẾT!

Cô ta hét lên rồi bịt tai chạy đi. Nó thét lên gọi:

- KARIN! CÔ MAU QUAY LẠI CHO TÔI!

...

Nước mắt nó bây giờ đã tuôn ra, từng giọt lăn trên gò má bé nhỏ, rớt xuống gương mặt Ino. Tại sao? Tại sao chứ? Sao lại như thế này? Kết thúc ở đây sao?

- Đừng khóc,Sakura. Ko là tui khóc nữa đó_ Ino cố cười, giọng nói nhỏ_ thực ra... Tui còn giấu bà một chuyện... Mục đích tui tới VN...

Im lặng.

- Hì. Thực ra tui về VN để gặp hôn phu theo lời... Cha mẹ... Tui ko muốn... Nhưng pama chỉ bảo... Là gặp thôi... Nên... Tôi đi... Với lại... Gặp bà nữa đó...Sakura!

...

- Gọi tui là Haruno Sakura_ nó sau một hồi im lặng cuối cùng cũng trả lời_ đó tên thật của tui... Tôi ko thể nói... Lý do... tôi... Ko thể nói cho bà... Xin lỗi.

- Ko sao! Bà có lý do riêng mà... Sakura...

Im lặng...

Nó đã đuối tay rồi. Ko thể trụ hơn được nữa. Nó nở một nụ cười với Ino. Như hiểu ý,Ino cũng cười lại...

.

.

.

Tạm biệt...

.

.

.

.

Nó nhắm mắt lại, định cùng Ino rơi xuống. Nhưng...

Ơ?

Một bàn tay to lớn đã nắm tay nó cùng kéo Ino lên... Là hắn?

- Sao... Sao hai anh lại ở đây?_ nó ngạc nhiên tột độ.

Hắn ko nói gì, lạnh lùng quay mặt đi. Nó nhìn Sai, ý hỏi tại sao hắn lại như vậy. Sai chỉ nhún vai khó hiểu. Tại sao vừa nãy hắn còn lo lắng chạy đi tìm kiếm nó, bây giờ lại lạnh lùng bỏ đi thế này?

Ino đã đỡ mệt, nhí nhảnh hỏi Sai (nhanh dữ =.=\\\):

- Này, tại sao anh biết chúng tôi ở đây vậy?

- _ Sai nhớ lại_ hình như là Sasuke có nghe cuộc nói chuyện gì đó của bọn fan là Karin sẽ ám hại Sakura nên lúc đó tra hỏi bọn nó rồi tìm ra nhà hoang này thôi. Vừa đúng lúc hai người sắp rơi xuống vực.

-_ Ino gật gù_ thì ra là vậy!

- Tên khùng!_ nó sau khi im lặng thì nói một câu khó hiểu, rồi bỏ đi_ nhớ về khai mọi chuyện bà mới nói lúc nãy với tôi nhá, Ino.

Ino đứng hình một lúc lâu mới tiêu hoá được lời nói của nó, rồi hét lên:

- Á Á Á! Sao mình tự nhiên mình lại nói chuyện đó với nó chứ! Mình đúng là điên rồi mà! A A A!!!

- Chuyện gì vậy?_ Sai khó hiểu.

- Ơ... À ko có chuyện gì đâu_ Ino đánh trống lảng_ à mà anh thấy Karin ạ ko?

- Cô ta hả? Bị Sasuke cho người bắt đi rồi!

- Ồ, vậy hả? Thôi đi về thôi!

Ino kéo tay Sai chạy đi về nơi tập trung. Khoảng cách giữa hai người họ hình như đã rút ngắn rất nhiều. Cái nắm tay này thật ấm áp... Hệt như mùa xuân...

Có lẽ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro