Nắng pt.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nắng có hình gì không? Là hình từng vệt, hay là những giọt vàng rụm tích lại thành dòng chảy qua các kẽ lá?" - Taehyung thì thầm, một cách thật ngẩn ngơ như cái cách anh đã từng chê Jungkook trước đây không lâu. Anh ngước nhìn tán lá xanh thẳm, đưa tay che đi thứ ánh sáng tự nhiên đẹp đẽ lọt qua các phiến lá đáp xuống mặt anh, chói chang.

Anh bật cười như thể chính mình là một thằng ngốc, rồi lại tiếp tục lặp lại câu hỏi kia. Chẳng biết vì cái gì, anh lại rảnh rỗi mà ngồi ở đây. Không làm gì cả, chỉ đơn giản hưởng thụ sự mát mẻ của bóng cây, hỏi những câu hỏi vô nghĩa, vu vơ ngân nga một câu hát nào đó như thể anh quen thuộc nó lắm, nhưng thật ra là anh còn chả biết nó có nghĩa hay không.

Chợt anh đứng dậy, nhặt một chiếc lá nằm trên cỏ, nhét vào túi áo rồi thong thả đi về. Lúc này anh nên đang vùi đầu vào hoàn thành công việc trước deadline, không phải nhung nhớ về cậu trai tháng chín với những câu hỏi về nắng kia. Ừ nhỉ, anh nên quay về, ngồi vào ngay ngắn trước cái laptop, chứ không phải nghĩ về tia nắng nhỏ của anh, càng không phải vì nó mà ngồi ngẩn người phí thời gian.

Taehyung thở dài trong sự buồn bã. Cũng đã hai năm rồi nhỉ? Thật nhớ em! Thật muốn gặp em, và cũng thật muốn biết câu trả lời của em. Taehyung cười nhạt, em ấy cũng ác quá đi. Chỉ là một câu 'Đợi em' lại khiến anh bận tâm hai năm trời. Vô tâm thật, khi mà những đêm mơ mộng không yên giấc, những buổi chiều tà nắng tắt những tia cuối cùng, lại thiếu đi mất hơi ấm nơi em. Thiếu đi tình yêu của anh.

Cứ thẩn thờ như vậy, tâm trí anh lại trở về chiều thu ấy, khi mà hình ảnh cậu bé với mái tóc nâu kia đưa tay hứng lấy chiếc lá cuối cùng rơi khỏi cành chạm vào tim anh. Thật nhẹ nhàng nhưng lại khắc thật sâu, như thể dùng dấu ấn bằng lửa mà nhấn, một lần nhưng nhớ mãi về sau.

"Uống nhầm một ánh mắt lại say cả đời."

Anh tự hỏi, em có gì để anh phải nhớ nhỉ? Quả thật là chẳng có gì cả. Không rộn ràng sôi nổi, không điềm đạm đáng yêu. Không lạnh lùng cool ngầu, cũng chẳng giỏi giang nổi bật. Em giống như chiếu lá thu kia, vàng úa vô vị trên cành cây không biết khi nào sẽ rơi xuống hoà cùng đám lá dưới kia. Chiếc lá ấy tuy tầm thường lại gợi nên những cảm hứng bất tận cho các thi sĩ văn nhân ngoài kia, tạo nên một kho tàng đồ sộ. Mà chính anh, cũng chỉ mà một nhà thơ nghiệp dư. Anh đã không chống cự được trước vẻ đẹp nhỏ bé ấy. Để rồi sa vào bẫy, ngơ ngẩn mê muội với "chàng thơ" là em cho tuyệt tác ngôn tình của đời mình. Cứ như thế mà lạc lối không thoát ra được.

Trí óc anh lại bắt đầu vẽ, vẽ ra hình ảnh một em của tháng chín với nụ cười ngọt như kẹo bông. Một em của nắng thu với những câu hỏi mơ màng cùng những câu hát ngắn ngủi nhưng lại làm anh mê đắm vì chúng quá đỗi ấm áp. Bởi anh vốn là chàng trai mùa đông, anh vốn không có nắng vào những ngày tháng đầu đời. Cho nên như một bản năng, anh luôn thèm thuồng những tia nắng giống em. Những tia nắng làm anh thấy ấm áp, làm anh hạnh phúc khi được đắm mình vào nó.

Và tia nắng ấy, chính là em!

(//∇//) (//∇//) (//∇//) (//∇//)

Nắng có màu gì nhỉ? Trắng sáng tinh khiết hay là vàng hoe rực rỡ? Jungkook đã luôn tự hỏi mình như vậy mỗi khi thấy nắng. Có người cười cậu ngớ ngẩn, rõ rành rành một cậu trai hai mươi hai tuổi đầu lại như đứa con nít lên ba thế kia. Nhưng kệ họ, họ cười có liên quan gì đến cậu đâu.

Bản thân cậu biết rõ, câu hỏi ấy không vô nghĩa, nó luôn có nghĩa và cũng chỉ bản thân cậu mới biết nó có nghĩa đến chừng nào. Bởi nắng đẹp, và Jungkook thích nắng. Có lẽ do cậu sinh ra vào tháng chín của mùa thu mát mẻ cũng tràn ngập nắng. Là mùa của nắng vàng óng ả nhảy nhót trên những phiến lá khi đỏ khi nâu như tô điểm thêm một tầng sắc màu rực rỡ, mà bất cứ ai cũng không thể chống cự được. Jungkook yêu nắng như cái cách mây yêu trời, như một lẽ tự nhiên. Và cậu yêu nắng say đắm.

Sâu trong lòng cậu, nắng thật đặc biệt. Bản thân cậu nhớ rất kĩ lời của người ấy. Người ấy nói mình sinh ra vào mùa không nắng nên chưa từng cảm nhận được cái ấm của nắng mơn trớn trên làn da mình cho đến tận ba tháng sau, tức là tháng tư. Người ấy nói mình ghen tỵ với cậu, vì ngay từ những ngày đầu đời cậu có thể sưởi ấm bằng những tia nắng dịu nhẹ của mùa thu, có thể đắm mình trong sự dịu dàng ấy từng chút một. Thật hạnh phúc!

Người ấy nói đúng, bởi người ấy không có nắng vào sinh nhật mình, cho nên người ấy chọn cậu. Người ấy chọn chàng trai của tháng chín ấm áp, khi nắng còn chưa dứt khỏi cái gay gắt của mùa hè. Kì thực, cậu chưa từng nghĩ xem tại sao người ấy chọn cậu, chứ không phải bất kì ai khác. Cho nên cậu đã suýt bỏ lỡ một thứ quan trọng.

Với Jungkook, con người anh luôn là một bí ẩn. Thứ khí chất thần bí như một vị thần nào đó toát ra từ người anh khiến em cảm thấy tò mò. Nó gợi nên trong em nỗi ham muốn được biết đến nó giống như chị em Wendy đối với vùng đất thần tiên Neverland vậy. Anh thật lạ kì và nó thu hút em.

Em đã gần như vui mừng đến phát điên lên được khi nhìn thấy anh lần đầu tiên vào tối mùa đông năm ấy. Khi mà tuyết phủ trắng xoá cả thành phố, và con đường yêu thích của em trở nên khó đi bởi tuyết. Những hạt tuyết rơi xuyên màn đêm vô tận, gió bấc cuốn qua từng ngóc ngách của phố phường lạnh lẽo làm em run rẫy. Bởi em vốn là một tia nắng nên em ghét tuyết, em ghét cái lạnh. Trái ngược với nắng, em yêu bao nhiêu thì em ghét bấy nhiêu. Em đã không thèm nhìn đến đằng trước có người hay không, chỉ vội lao đi để về đến nhà. Cho nên việc em đụng trúng anh và ngã oạch ra đất là điều có thể đoán được. Cái áo bông của em trong tích tắc lấm lem và ướt sũng. Em lồm cồm ngồi dậy, mà ở phía đối diện cũng có một người bị tương tự. Em phủi đi tuyết dính trên áo, có chút tiếc nuối những hình ảnh hiện ra trong đầu em khi về đến nhà. Phải rồi khi về nhà sẽ có ánh đèn vàng ấm áp với chăn bông và lò sưởi, có tách chocolate nóng thơm lừng cùng những viên marshmallo ngọt ngào.

"Cậu...em...không sao chứ?"

Giọng nói trầm khàn, mang theo hương vị ấm áp của người đối diện làm em quay trở về thực tại. Em ngước mắt lên nhìn, là một chàng trai cao hơn em với bộ quần áo đen, mái tóc màu đỏ của anh lốm đốm tuyết và trên người anh cũng vậy. Em dường như cảm nhận được hơi ấm nhợt nhạt toả ra từ người anh, và em như bị mê hoặc.

Em ngây người nhìn anh, người lúc này đã đứng thẳng dậy. Em đã nghĩ rằng anh sẽ giận dữ, quát tháo rằng em đi đường cái kiểu gì thế, hay một câu nào đó đại loại vậy. Nhưng không, anh đã mỉm cười thật đẹp, vươn tay đỡ em dậy, ân cần hỏi han giống như người làm cả hai té không phải là em vậy.

Thật đẹp! Em dường như có thể miêu tả toàn bộ ngũ quan của anh một cách thật xuất sắc. Nhìn xem, kia là đôi môi mỏng, là sóng mũi dọc dừa hoàn hảo. Bên trên đó là đôi mắt phản chiếu lại hình ảnh của em, với lông mày đen sắc xảo. Em vô thức đưa tay chạm vào đôi mắt anh giống như tìm được một báu vật.

Hành động đó của em làm anh bất ngờ. Anh giật mình đưa tay chạm lấy tay em, ngón tay thon dài cùng bàn tay to rộng bao lấy tay em. Em đỏ mặt, vội rút tay lại, bối rối thả vội câu "Em xin lỗi" rồi vụt chạy, bỏ lại anh ngẩn ngơ đứng đó, nhìn theo bóng em khuất dần sau hàng cây đã sớm khô trụi lá đang khoác lên mình tấm áo choàng tuyết trắng.

Hơi ấm tay anh hãy còn đó, phảng phất như anh vẫn còn nắm tay em. Em nghe tim mình đập mạnh, em nghe được lời nói như có như trong vang lên trong đầu mình nói cho em biết chính mình xong rồi. Bởi em rung động...

-Tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro