nang dau 8x va me chong 6x

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thu Đông là hội viên của Hội quán phụ nữ Giang Nam, công việc nhàn rỗi cộng thêm vài năm nay chồng cũng phải quan hệ đối tác nhiều ở bên ngoài nên ngoài thời gian chơi mạt chược với Doãn Kiếm Lan, tất cả những gì mà một người phụ nữ ở độ tuổi bà có thể thích thì bà đều thích, ví dụ như làm đẹp, mát xa chân, xông hơi, những thứ mà một phụ nữ ở độ tuổi bà không thích, bà cũng thích, ví dụ như khiêu vũ, thích thời trang, cứ như thể không làm thế thì người khác không biết được rằng bà chưa già nhưng cũng chẳng còn trẻ nữa.

Lúc nói với Doãn Kiếm Lan những điều này, Doãn Kiếm Lan đều tỏ ra không mấy tán thành. Nhưng cho dù người khác nói thế nào thì Hạ Thu Đông vẫn thích gì làm nấy, bả cảm thấy chỉ có chủ nghĩa hưởng thụ mới có thể khiến trái tim không chịu già của bà cảm thấy được an ủi.

Từ Hội quán Giang Nam đi ra, bên lề đường, Hạ Thu Đông vẫy tay, quay đầu lại bỗng dưng kinh ngạc há hốc miệng, ở tiệm ăn phía đối diện, con trai Doãn Kiếm Lan, Tạ Siêu Phàm đang cùng với cô gái mà bà gặp lần trước mặc tạp dề, chào hỏi khách hàng, Hạ Thu Đông đi mấy bước về phía tiệm ăn, đang định gọi tên Tạ Siêu Phàm thì đột ngột dừng lại, lấy điện thoại di động ra. Tài xế taxi gọi bà:

- Chị có đi nữa không?

Hạ Thu Đông xua tay, tỏ ý đừng làm phiền bà, viên tài xế cằn nhằn vài câu “Đồ thần kinh” rồi lái xe bỏ đi.

Lúc điện thoại đổ chuông, Doãn Kiếm Lan đang ở tiệm làm đầu. Mấy năm nay, tóc trắng trên đầu Doãn Kiếm Lan ngày càng nhiều, vốn dĩ dùng thuốc nhuộm đen để che tóc trắng đi rất tốt, nhưng Doãn Kiếm Lan luôn cảm thấy màu đen của thuốc nhuộm quá giả, khiến bà như già đi vài tuổi nên thường nhuộm màu hạt dẻ, nhưng bà cũng không dám nhuộm nhiều vì nghe nói thuốc nhuộm tóc có thể gây ung thư, Doãn Kiếm Lan thường ba tháng đi nhuộm một lần, hơn nữa mỗi lần nhuộm đều yêu cầu dùng loại thuốc tốt nhất.

Thợ làm đầu vừa mới bôi được thuốc nhuộm màu hạt dẻ lên 1/3 mái tóc của bà thì điện thoại của Hạ Thu Đông gọi tới, Doãn Kiếm Lan vừa nghe đã nổi giận đùng đùng, xua tay gạt hết mấy người thợ làm đầu đứng gần đó, cầm túi xách chạy ra ngoài, cho tới khi một người chạy lên trước ngăn bà lại, Doãn Kiếm Lan lúc này mới soi mình trong gương, không cần thợ phải nói, bà cũng biết bộ dạng của mình lúc này không thể nào ra ngoài được, lại ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển vào cái điện thoại.

Mấy hôm nay, Doãn Kiếm Lan đã bị con trai qua mặt mà không biết, bà biết những ngày chờ đợi điểm thi đại học với con trai mà nói vừa dài vừa khó khăn, mỗi lần con trai xin phép ra ngoài chơi với bạn, bà đều vui vẻ đồng ý, thi thoảng Doãn Kiếm Lan cũng lo con mình sẽ gặp gỡ đứa con gái tên là Lâm Đan Phong đó, nhưng bà luôn cảm thấy cùng lắm thì thời gian chúng nó được ở bên nhau cũng chỉ tầm một tháng, có điểm thi đại học, điền nguyện vọng xong, ngày mùng 1 tháng 9 cả hai sẽ phải mỗi đứa một nơi, bà nghĩ lúc này hạn chế con trai qua lại với Lâm Đan Phong chi bằng tập trung sự chú ý vào việc nghĩ xem nên cho con theo học trường nào, chỉ cần hai người không học trong cùng một thành phố thì họ không thể nào tiếp tục duy trì tình yêu này nữa. Ở các trường đại học thiếu gì cô gái phù hợp hơn, con trai bà xuất sắc như thế, nói không chừng còn được nhiều cô gái tốt hơn Lâm Đan Phong gấp vạn lần theo đuổi, nói không chừng Lâm Đan Phong cũng gặp một chàng trai nào đó khiến cô rung động, thanh niên thường có trái tim không vững vàng, lâu dần, không cần Doãn Kiếm

Lan phải ra tay, tình cảm của hai người từ từ cũng sẽ nhạt đi.

Vì việc này mà Doãn Kiếm Lan còn xin số điện thoại của Bạch Như Tuyết, lấy lý do là cô là bạn học của con trai mình, sau này có thể sẽ thường xuyên qua lại với nhau, thực ra bà đã có tính toán riêng của mình. Doãn Kiếm Lan nghĩ rằng, với điều kiện ra đình mình, cho dù không kết thông gia với những gia đình danh gia vọng tộc thì cũng phải cưới một đứa con dâu xinh đẹp, đáng yêu và có tài như Bạch Như Tuyết.

Nhưng bà không thể nào ngờ được rằng, ngày nào con trai bà cũng ở cùng với Lâm Đan Phong, đã thế lại còn thành nhân viên bán hàng miễn phí cho cửa hàng nhà họ, lại còn mặc tạp dề nữa chứ. Doãn Kiếm Lan thực sự không hiểu, chàng công tử con nhà họ Tạ khi đứng bán cơm sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Trong điện thoại, Hạ Thu Đông không ngừng hỏi dồn:

- Chị nói mau đi, làm thế nào? Hay là tôi gọi Siêu Phàm ra, hoặc là chị tới đây?
Hai mắt Doãn Kiếm Lan nheo lại, khiến người thợ làm đầu nhìn qua gương cũng phải hoảng hốt, bà lúc này với Doãn Kiếm Lan mà anh thường gặp dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.

- Chẳng phải lần trước chị nói phó giám đốc Sở công thương là bạn của chị sao? Tôi không tới đó, chị cũng chẳng cần gọi Siêu Phàm ra, chị cứ làm theo kế hoạch của chúng ta, làm xong tôi sẽ mời chị.

Hạ Thu Đông ở bên kia nói:

- Được, mấy ngày trước tôi đã nói chuyện với ông ta rồi, tôi sẽ gọi ông ta tới đây, chị đừng để lộ tin tức gì nhé, ngay cả con trai chị cũng không được nói, đừng để tới lúc đó xảy ra chuyện gì rồi lại trách tôi.

Doãn Kiếm Lan nói:

- Chị mau làm đi, hai đứa mình chơi với nhau, chị còn không hiểu tôi sao? Yên tâm đi, lúc nào chị khó khăn, tôi chắc chắn sẽ nhiệt tình giúp đỡ.

Ngô Lệ Hồng nhìn con gái rồi nhìn bạn trai của con gái, Tạ Siêu Phàm bận rộn bán hàng, trong lòng thấy ngọt ngào như được uống mật. Chả trách con gái mình kiên trì như thế, đó là vì Tạ Siêu Phàm quá ưu tú, ngoại hình đẹp trai không nói, lại còn hiểu chuyện, chăm chỉ, không hề giống những đứa con trai nhà giàu. Con gái bà sau này mà cưới được người chồng như thế, cả đời Ngô Lệ Hồng có phải chịu bao nhiêu khổ cực cũng đáng.

Ngay cả Liễu Thúy Hoa cũng mừng thay cho bạn, bà vừa lớn tiếng chào hỏi khách hàng, vừa hạ thấp giọng dặn dò Lâm Đan Phong, những chàng trai tốt như thế này giờ hiếm lắm, phải giữ cho thật chặt, trong cuộc đời đàn bà, không có gì tốt hơn là lấy được một người chồng giỏi, người chồng giỏi chính là nhà, là xe, là tiền. Lâm Đan Phong cười cười nhưng không phản bác lại, mặc dù cô không đồng tình với quan điểm này của bà, nhưng trong lòng cô thực sự hiểu rõ hơn ai hết những cái tốt của Tạ Siêu Phàm. Ví dụ như hôm nay, khi Tạ Siêu Phàm gọi điện hẹn cô đi chơi, cô nói cô đang ở tiệm ăn giúp mẹ, cô vốn tưởng rằng cậu sẽ bắt cô đi cùng cậu, nhưng không ngờ cậu lại nói cậu sẽ tới đây tìm cô, và cũng không ngờ vừa mới tới, Tạ Siêu Phàm đã xông thẳng vào nhà bếp đòi giúp đỡ mẹ cô, cho tới khi mẹ cô đẩy cậu ra, cậu mới cùng cô đứng đón khách.

Hạnh phúc giống như ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên khuôn mặt Lâm Đan Phong và mẹ cô, niềm vui như cơn gió xuân len lỏi vào từng ngóc ngách trong cái tiệm ăn nhỏ bé, không ai phát hiện được rằng một đám mây đen rất lớn đang trôi dần về phía họ.

Một chiếc xe có in dòng chữ “Chấp pháp công thương” dừng lại trước cửa tiệm, mấy người đàn ông mang phù hiệu trước ngực đi xuống, Lâm Đan Phong chào hỏi họ:

- Chào các chú, các chú muốn ăn gì?

Một người đàn ông khoảng chừng hơn 40 tuổi nhìn cô:

- Gọi bà chủ của các người ra đây.

Ngô Lệ Hồng từ trong bếp chạy ra, đon đả chào:

- Các anh tìm tôi ạ?

Người đàn ông hơn 40 tuổi nói với Lâm Đan Phong và Tạ Siêu Phàm:

- Mang giấy chứng nhận sức khỏe của hai đứa nó ra đây.
Ngô Lệ Hồng nói:

- Đây là con gái tôi và bạn học của nó, bọn nó vừa mới thi đại học xong, không có việc gì nên tới giúp tôi thôi.

Người đàn ông nói:

- Chúng tôi mặc kệ đó là ai, chúng tôi chỉ làm việc theo pháp luật, chị có biết những người làm trong ngành thực phẩm buộc phải có giấy chứng nhận sức khỏe mới được làm việc không?

Ngô Lệ Hồng vội vàng nói:

- Dạ biết ạ, tôi không cho chúng nó làm nữa, được không ạ?

Người đàn ông nói:

- Tôi bắt quả tang tại trận, chị còn định giảo biện cái gì? Tiểu Lưu, làm việc đi.

Một người trẻ tuổi lại gần, xé một tờ phiếu, trên đó ghi phạt 1000 tệ.

Lâm Đan Phong mặc kệ sự ngăn cản của mẹ, cãi lý:

- Thưa chú, mẹ cháu nói đều là sự thực, cháu chỉ cảm thấy mẹ cháu quá vất vả nên mới tới giúp đỡ, không biết chú có quy định này không, bọn cháu đều có chứng minh sức khỏe tham gia thi đại học, ngày mai cháu đưa cho chú xem được không?

Người đàn ông nói:

- Ngày mai là việc của ngày mai, cô gái, tôi thấy cô cũng thông minh nhanh nhẹn nên đừng phí lời với tôi nữa.

Tạ Siêu Phàm thấy bất mãn, bèn nói với người đàn ông:

- Chú nói thế là có ý gì? Thế nào gọi là phí lời? Chú làm theo luật nào mà không cho người dân được quyền nói?

Người đàn ông lùi về sau một bước:

- Sao hả? Muốn chống lại pháp luật sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi chấp hành luật Công thương của Nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa! Tôi phải chịu trách nhiệm với toàn thể nhân dân bách tính! Ngộ nhỡ hai người có bệnh truyền nhiễm gì đó, bị viêm gan B hay lao phổi thì làm thế nào?

Liễu Thúy Hoa đứng cạnh thấy thật là ngứa mắt, bèn bước lên đẩy mạnh người đàn ông một cái:

- Cái anh này đã hơn 40 tuổi rồi, cũng đã làm bố rồi mà sao nói năng thất đức thế? Con nhà anh mới bị viêm gan B, mới lao thì có.

Người đàn ông cố ý hơi ngã về sau mấy bước:

- Giỏi lắm, các người không những vi phạm quy định lại còn không chịu chấp pháp. Tiểu Lưu, mau ghi thêm điều này vào, tôi xem các người còn làm gì được nữa không?

Mấy người cùng tiến lên khiến cái tiệm ăn bỗng trở nên bát nháo, cửa tiệm bị dán giấy niêm phong.

Liễu Thúy Hoa ngồi trên đất kêu khóc ầm ĩ, Ngô Lệ Hồng đau lòng nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, nước mắt giàn giụa.

Tạ Siêu Phàm ôm Lâm Đan Phong cũng đang sụt sùi khóc:

- Đừng khóc, sẽ có cách thôi! Anh không tin Cục Công thương là của mỗi nhà ông ta!

Doãn Kiếm Lan và Hạ Thu Đông thảnh thơi nằm trong suối nước nóng đặt sau vườn trúc, cảm nhận dòng nước thuốc đang vuốt ve cơ thể mình, khi đó, Tạ Siêu Phàm đang cùng Lâm Đan Phong chạy bôn ba khắp Cục công thương của thành phố.

Ngô Lệ Hồng bệnh nặng nằm trên giường, vụ ly hôn mấy năm trước đã để lại cho bà một di chứng, chỉ cần lo lắng, tức giận là ảnh hưởng tới nhịp tim, Liễu Thúy Hoa thì nằm ăn vạ ở cổng Sở công thương, hy vọng mình có thể uy hiếp lãnh đạo lộ diện.

Suốt mấy ngày nay, Lâm Đan Phong và Tạ Siêu Phàm đi khắp các đơn vị có liên quan, tiệm ăn vẫn không thể mở. Những người đón tiếp họ, ai có thái độ tốt một chút thì bảo là sẽ phản ánh lên lãnh đạo, nghiên cứu xem sao rồi nói, nhưng chẳng biết họ sẽ nghiên cứu tới lúc nào? Những người thái độ không tốt thì ném cho họ một mẫu đơn, chẳng buồn nhìn họ một cái, cũng chẳng buồn nghe họ trình bày, nói vài ba câu nhấm nhẳng rồi đuổi họ về:

- Về nhà chờ tin đi, khi nào có kết quả thì sẽ thông báo cho cô cậu, đừng có chạy linh tinh nữa, chẳng có tác dụng gì đâu.

Tạ Siêu Phàm từng định lợi dụng mối quan hệ xã hội của bố mẹ, nhưng mấy hôm nay bố cậu đi công tác, mẹ thì thường xuyên không có nhà, mà cho dù có nhà thì với vẻ mặt đấy của mẹ, Tạ Siêu Phàm cũng không dám mở miệng, có thể mẹ vừa mới quên chuyện của cậu và Lâm Đan Phong, cậu đâu dám khiến bà không vui nữa?

Tạ Siêu Phàm luôn cảm thấy mình có đủ sức mạnh để che chở cho Lâm Đan Phong, nhưng sự việc xảy ra mấy ngày hôm nay khiến cậu cảm thấy ngay cả một cái lều nhỏ cho cô che mưa che nắng, cậu còn không làm được thì làm sao giúp cô xây dựng được một khoảng trời hạnh phúc.

Từ sau lần nói chuyện thẳng thắn với Tống Ca, Tạ Siêu Phàm không bao giờ nói chuyện riêng với cô nữa, bây giờ vì Lâm Đan Phong, cậu chẳng nghĩ ngợi được nhiều nữa, cậu tìm số điện thoại của Tống Ca rồi quay số. Một lúc lâu sau bên kia mới vang lên giọng nói:

- Cậu tìm ai?

Tạ Siêu Phàm cảm thấy vô cùng ngượng ngùng:

- Tìm cậu. Tớ có chút việc muốn nhờ cậu, cậu có thể ra ngoài một chút không?
Hình như trải qua một khoảng thời gian dài bằng cả thế kỷ:

- Cậu biết địa chỉ nhà tớ không? Tớ chờ cậu ở cổng.

Tạ Siêu Phàm thở phào một hơi, Tống Ca dù sao cũng không õng ẹo, nhỏ nhen như những đứa con gái khác, điều này khiến cậu nhìn thấy một tia hy vọng.

Ở cổng tiểu khu, Tạ Siêu Phàm nhìn thấy Tống Ca, lúc gặp mặt, Tống Ca không nói thừa một câu nào, hỏi thẳng:

- Cậu tìm tớ có việc gì?

Tạ Siêu Phàm vốn dĩ cảm thấy rất xấu hổ, giờ Tống Ca hỏi như vậy khiến cậu cứ như bị á khẩu:

- Tớ vốn… vốn không định làm phiền cậu, nhưng…

Tống Ca lạnh lùng nhìn Tạ Siêu Phàm, lắng nghe cậu kể lộn xộn chuyện của nhà Lâm Đan Phong, nghĩ bụng, sao lúc đầu mình lại si mê cái gã ngốc này nhỉ? Còn tưởng là cậu ta tìm mình để xin lỗi nữa chứ. Thì ra là vì tình địch của cô nên tới cầu xin, hơn nữa lại còn tới tận nhà cô! Cậu coi cô là cái gì? Một đứa con gái phổi bò không biết nghĩ? Hay là con nợ của cậu?
Nhìn Tạ Siêu Phàm không ngừng lau những giọt mồ hôi đang rịn ra trên trán, trái tim Tống Ca như đang có từng lớp sóng cuộn, Lâm Đan Phong dựa vào cái gì mà có thể chiếm được trái tim cậu? Để cậu bất chấp tất cả, tới đây cầu xin cô? Cậu đã nghĩ rằng liệu cô sẽ trả lời cậu như thế nào chưa? Có phải cậu nghĩ rằng chắc chắn cô sẽ giúp cậu, sẽ giúp Lâm Đan Phong không? Thế thì cậu quá tưởng bở rồi.

Tống Ca lạnh nhạt nói:

- Mẹ tớ không phụ trách bên lĩnh vực công thương, bây giờ mẹ tớ chuyên phụ trách về an toàn sản xuất, cậu tới tìm lãnh đạo của Sở công thương đi, chuyện này tớ không giúp được.

Nói xong, Tống Ca quay người đi vào trong.

Tạ Siêu Phàm đứng ở cổng như một gã ngốc, cậu không ngờ là lại có kết quả này, cậu luôn cảm thấy Tống Ca không giống Bạch Như Tuyết, cho dù không giúp cậu thì cũng sẽ nói vài lời an ủi hay đại loại thế, nhưng không ngờ mình nói một thôi một hồi mà cô chẳng nói được một lời cho dù là giả dối nhưng cũng đủ để trái tim cậu thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Sáng sớm, Lâm Đan Phong giúp mẹ uống thuốc, đang định đổ bã thuốc đi thì nghe thấy chuông tin nhắn điện thoại, cô còn tưởng là Tạ Siêu Phàm tìm cô nên vội vàng cầm điện thoại lên xem.
Ngô Lệ Hồng hỏi:

- Là Siêu Phàm phải không, đừng để nó lo lắng về việc này nữa, khi nào mẹ khỏe, mẹ sẽ bàn với dì Hoa, người ta không cho mở thì mình không mở, khi nào con vào đại học, mẹ đi tìm việc khác, con yên tâm, ông trời không phụ lòng người đâu, dù mẹ có khó khăn vất vả thế nào cũng sẽ nuôi được con tới hết đại học.

Màn hình điện thoại của Lâm Đan Phong hiện lên một dòng chữ: Hôm nay là ngày phó thị trưởng Hà tiếp dân. Ai gửi nhỉ? Thế là có ý gì? Lâm Đan Phong tìm số điện thoại gửi đến, là một số lạ, cô định gọi điện hỏi Tạ Siêu Phàm, bỗng dưng lại dừng lại, không thể khiến cho Siêu Phàm thêm sốt ruột về việc này nữa.

Ngày phó thị trưởng tiếp dân? Lâm Đan Phong nghĩ một lát rồi như bừng tỉnh, chắc chắn là mấy ngày trước họ đến tìm rất nhiều người, trong đó có người thấy thương cho họ, nhưng bản thân mình không có cách nào giải quyết nên âm thầm giúp cô tìm được một con đường.


Lâm Đan Phong đặt nước lên đầu giường mẹ nói:


- Siêu Phàm bảo con ra ngoài một chút, mẹ yên tâm đi, con không để anh ấy phải bôn ba khắp nơi tìm người nữa đâu. Con đi chơi với anh ấy một lát, mai là có điểm thi rồi, chắc là anh ấy căng thẳng quá thôi mà.


Ngô Lệ Hồng nói:


- Ừ, con đi đi, tại chuyện của mẹ mà làm các con cũng buồn theo.


Lâm Đan Phong đi ra khỏi tiểu khu, hỏi người bên đường xem địa điểm tiếp dân của Phó thị trưởng ở đâu. Rất ít người biết điều này, Lâm Đan Phong bèn nhắn tin cho số điện thoại lạ: Cảm ơn bạn! Bạn là ai? Có thể cho tôi biết địa điểm tiếp dân ở đâu không? Ngay lập tức có tin nhắn lại: Bạn không cần biết tôi là ai, địa điểm ở phòng tiếp khách bên phải Ủy ban nhân dân thành phố. Bạn mau đi xếp hàng đi, nếu muộn quá là không hỏi được đâu.


Lâm Đan Phong vẫy tay gọi taxi, cô biết nếu ngồi xe buýt tới Ủy ban nhân dân thành phố thì nhanh nhất cũng phải mất một tiếng, vì sự giúp đỡ của người tốt bụng, hôm nay cô phá lệ, xa xỉ một lần vậy.


Lúc tới được nơi tiếp dân, trước cửa đã xếp một hàng dài người chờ đợi, Lâm Đan Phong hoa cả mắt, không ngờ những người tìm Phó thị trưởng để giải quyết vấn đề lại nhiều như thế, bao giờ mới tới lượt mình đây? Lâm Đan Phong thật hối hận vì mình đã tới muộn, nếu người đó nhắn tin cho cô từ tối hôm qua có phải là tốt không nhỉ, nếu thế thì chắc chắn hôm nay cô sẽ tới đây xếp hàng từ khi trời chưa sáng.


Lâm Đan Phong điền cẩn thận vào mẫu đơn trong tay, đứng vào hàng người xếp hàng chờ đợi, tò mò lắng nghe mọi người bàn tán nhau về vị phó thị trưởng tiếp dân hôm nay, có người nói:


- Nghe nói phó thị trưởng Hà làm việc nhanh nhẹn lắm nên hôm nay tôi mới tới đây.


Người khác chen lời:


- Đúng rồi, không giống như những vị phó thị trưởng khác lúc nào cũng thích nói giọng ta đây, nói thì hay mà làm chẳng được việc gì.


Còn có người nói:


- Chuyện tôi nói lần trước 3 ngày là đã trả lời tôi rồi, hôm nay tôi tới đây để cảm ơn phó thị trưởng Hà.


Xem ra người nhắn tin cho mình hiểu rất rõ về phó thị trưởng Hà nên mới bảo mình đến đây, nếu sự việc thực sự được giải quyết thì nhất định phải cảm ơn người này mới được. Lâm Đan Phong nghĩ bụng.


Gần tới trưa mới tới lượt Lâm Đan Phong, Lâm Đan Phong đi vào căn phòng tiếp khách được bày trí đơn giản, bỗng dưng đứng khựng lại, cô cứ tưởng phó thị trưởng là một người đàn ông, không ngờ ngồi trước mặt mình lại là một phụ nữ có độ tuổi tương tự mẹ mình.


Phó thị trưởng Hà nhìn tờ đơn trong tay, hỏi:


- Cháu là Lâm Đan Phong?


Lâm Đan Phong gật đầu.


- Chuyện này lẽ ra phải là mẹ cháu tới, nhưng sao lại là cháu?


- Dạ, mẹ cháu bị bệnh, dì ơi, chuyện này là do cháu và một người bạn giúp mẹ cháu làm việc ở tiệm ăn nên mới gây ra, cháu nghĩ cháu nên tới đây nói rõ mọi chuyện với dì.


- Cháu sống cùng với mẹ hả?


Lâm Đan Phong gật đầu.


- Sự việc có thật như cháu viết, không có chút gì giả dối không?


Lâm Đan Phong gật đầu:


- Dì ơi, dì có thể phái người đi điều tra, cháu lấy nhân cách của mình ra đảm bảo!


Phó thị trưởng Hà bật cười:


- Bọn trẻ con các cháu tôi hiểu lắm, đúng rồi, lần này cháu thi đại học thế nào? Tôi nghe nói cháu là một trong những học sinh xuất sắc nhất của trường.


Lâm Đan Phong không biết tại sao Phó thị trưởng không nói tới việc tiệm ăn bị đóng cửa mà lại hỏi thăm kết quả thi đại học của cô?


- Sao dì lại biết ạ? Ngày mai là có điểm, cháu cũng không biết mình thế nào?


Phó thị trưởng Hà đứng lên, vỗ vai Lâm Đan Phong nói:


- Cháu về đi, tôi cho điều tra tình hình rồi lập tức trả lời mẹ con cháu, cháu là một đứa con ngoan, biết gánh vác nỗi lo cho người lớn, tôi hy vọng cháu thi được vào một trường tốt, học hành thành tài rồi về thành phố mình làm việc, những thành phố lớn cần nhân tài, chỗ chúng ta còn cần nhân tài hơn.


Lâm Đan Phong không biết phải trả lời bà như thế nào.


Những nhân viên ở gần đó nói, thị trưởng nói ba câu không rời khỏi công việc, lúc nào cũng không quên tìm kiếm nhân tài cho thành phố chúng ta. Thấy Lâm Đan Phong vẫn còn ngẩn ngơ không hiểu gì, bèn nhắc nhở cô:


- Mau cảm ơn phó thị trưởng đi, không những đã giải quyết được vấn đề hiện tại của cháu, mà sau này tốt nghiệp đại học cũng không cần lo nghĩ tới công việc nữa.


Lâm Đan Phong nhìn vị phó thị trưởng thân thiết trước mặt, gập lưng xuống:


- Cháu cảm ơn dì ạ! Cháu sẽ suy nghĩ về lời của dì.


Phó thị trưởng Hà cười lớn:
- Được! Cho dù chỉ là nói xuông thì dì cũng thấy vui!

Ngô Lệ Hồng cảm thấy hình như mọi việc tốt đẹp trên đời này đều dành cả cho bà. Bà ốm một thời gian rồi đỡ hơn rất nhiều, nhân lúc con gái phải về trường để chuẩn bị điền nguyện vọng học đại học, bà cố gượng dậy tới với cái tiệm ăn đã bị đóng cửa gần một tuần, định cọ rửa lại dụng cụ nấu ăn đã mốc meo để chuẩn bị mở cửa. Liễu Thúy Hoa còn tới sớm hơn bà, vừa thấy sắc mặt tiều tụy vì bệnh tật của bà đã cấm bà được đụng tay vào việc gì. Ngô Lệ Hồng nói:

- Thúy Hoa, cô để tôi làm đi, cho tôi hoạt động gân cốt một chút, chứ cứ thế này thì khỏe sao được.

Liễu Thúy Hoa nói:

- Cũng đúng, chị Hồng, người ta gặp chuyện vui thì đương nhiên tinh thần cũng tốt, em chẳng ngăn chị nữa.

Hai chị em vừa nói chuyện vừa làm việc, Liễu Thúy Hoa nói:

- Chị Hồng, giờ thì em đã hiểu người ta nói vận may tới, muốn trốn cũng không trốn được rồi. Tiểu Phong nhà chị giỏi thật, thi được điểm cao chẳng nói làm gì, lại còn giỏi giang như một thằng con trai. Em nằm ăn vạ ở đó bao ngày trời mà họ cũng chẳng mềm lòng, nó đi nói với phó thị trưởng có một lát, hôm sau việc đã được giải quyết ngay rồi, em nghe nói cái gã phó giám đốc Sở công thương còn quỳ trước mặt chị phải không? Cầu xin chị nói đỡ cho hắn trước mặt lãnh đạo? Đáng đời, ai bảo lúc đầu hống hách, ngang ngược. Chị Hồng, em thấy lần này ông trời mở mắt ra rồi, những ngày tháng chịu khổ chịu cực của chị qua rồi, sau này, chị cứ ngồi chờ mà hưởng phúc đi. Haiz, chị Hồng, chị nói xem, ông Lâm nhà chị sau này thấy hai mẹ con sống sung sướng như thế, liệu có hối hận không nhỉ?

Liễu Thúy Hoa là người bỗ bã, nghĩ gì nói đấy, đang nói về chuyện vui thì lại kéo sang chuyện không vui. Ngô Lệ Hồng nói:

- Đừng có nhắc tới lão, khi nào Tiểu Phong nhà tôi nhận được thông báo nhập học, tôi mời cô tới khách sạn Hải Đại ăn một bữa ra trò.

Liễu Thúy Hoa hứng chí, lại càng không giữ được miệng mình nữa.

Ngô Lệ Hồng mặc bạn nói, chỉ thi thoảng ừ hử một câu, thực ra cùng với lúc thấy vui, trong lòng Ngô Lệ Hồng vẫn cảm thấy có cái gì đó chặn lại, khiến bà khó lòng mà nhẹ nhõm được.

Hôm qua, lãnh đạo Cục công thương đưa gã phó giám đốc sở tới tận nhà xin lỗi, Ngô Lệ Hồng mới biết chân tướng sự việc tiệm ăn bị đóng cửa, thì ra Doãn Kiếm Lan thông qua một người đàn bà tên là Hạ Thu Đông đứng sau lưng sai khiến.

Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, Ngô Lệ Hồng lần này coi như đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói này, nghĩ tình cảm của con gái mình và Tạ Siêu Phàm tốt như vậy, thế mà bị một bà mẹ chồng khó tính chen vào giữa, không hiểu sau này hai đứa sẽ thế nào? Tất nhiên những chuyện này, Ngô Lệ Hồng không nói cho Liễu Thúy Hoa biết, bà không muốn người ngoài biết quá nhiều chuyện, không muốn tình cảm của con gái vì nhiều nguyên nhân khác mà gặp nhiều trắc trở. Con gái có thể giúp được bà, nhưng bà lại chẳng giúp được gì cho con, cuộc hôn nhân thất bại của mình đã trở thành cái cớ để người ta ghét con gái mình. Có những lúc, Ngô Lệ Hồng thực sự muốn hỏi Doãn Kiếm Lan, gã họ Lâm chém hai mẹ con tôi một dao, sao chị còn muốn rắc muối vào vết thương? Con gái trong gia đình đơn thân thì làm sao. Con gái tôi hiểu chuyện hơn, ngoan ngoãn hơn con cái trong các gia đình đầy đủ khác rất nhiều, chị không thích nó còn tôi cũng chẳng nỡ gả con gái mình vào nhà chị. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Ngô Lệ Hồng biết mình không thể làm như thế, hai đứa bé đã khó khăn vất vả lắm rồi, bà không thể làm cho sự việc rắc rối thêm được nữa.

Gã phó giám đốc Sở công thương đó quỳ xuống trước mặt bà là vì ngay chiều hôm ấy, phó thị trưởng Hà đã đích thân tới Cục công thương, điều tra đầu đuôi ngọn ngành sự việc xong, bà giận dữ đập bàn:

- Các người có biết nhà nước phải tốn kém bao nhiêu tiền trợ cấp cho những người thất nghiệp không? Người ta Ngô Lệ Hồng thất nghiệp tự mình đứng ra mở nhà hàng, không tăng thêm gánh nặng cho chính phủ, cơ quan công thương chúng ta phải ủng hộ họ mới đúng, dựa vào lý do gì mà dám đóng cửa hàng của họ? Bọn trẻ con thi đại học xong biết về nhà giúp đỡ bố mẹ lẽ ra phải được khen ngợi, thế mà sao các người dám gây khó dễ cho họ? Nhờ sự giúp đỡ của người quen để lấy việc công trả thù tư? Các người có biết mình đang ăn cơm của ai không? Những cán bộ có lập trường không vững vàng, không biết phân biệt trắng đen phải trái như thế thì có tư cách gì để làm công việc chấp pháp?

Cục công thương căn cứ theo chỉ thị của phó thị trưởng thành phố, ngay đêm đó xử lý việc này, phó giám đốc sở bị cách chức và đuổi việc, bồi thường cho Ngô Lệ Hồng những tổn thất gây ra trong thời gian đóng cửa tiệm, lãnh đạo cục đích thân tới tận nhà xin lỗi và coi việc này là bài học răn đe các cán bộ, để chỉnh đốn lại tác phong làm việc.

Hai mẹ con Ngô Lệ Hồng không ngờ phó thị trưởng Hà lại coi trọng việc này như thế, khi gã phó giám đốc kia quỳ xuống trước mặt họ, hai mẹ con đều xin lãnh đạo tha cho ông ta, hy vọng mọi người cho ông ta một cơ hội để thay đổi. Ngô Lệ Hồng nói:

- Tôi từng thất nghiệp nên hiểu rất rõ thất nghiệp là thế nào, đừng vì việc này mà lại khiến nước nhà có thêm một người thất nghiệp, người như ông ấy không làm việc ở cơ quan các anh thì cũng chẳng biết làm ở đâu? Hơn nữa vợ con cả nhà người ta còn đang chờ đồng lương của ông ấy để sống.

ời nói có tình có lý khiến viên phó giám đốc sở cảm động, nước mắt giàn giụa, liên tục nói là mình sẽ thay đổi. Lãnh đạo cục cũng cảm động trước thái độ của Ngô Lệ Hồng, lúc tới, họ nghĩ chắc chắn Ngô Lệ Hồng sẽ không chịu bỏ qua chuyện này, còn giả định nếu mẹ con bà đưa ra nhiều yêu cầu quá, họ sẽ ứng phó ra sao, không ngờ hai mẹ con Ngô Lệ Hồng không những không đưa ra yêu cầu gì mà lại còn nói đỡ cho người từng hại mình.

Sau khi lãnh đạo Cục công thương ra về, Ngô Lệ Hồng ôm con gái khóc, đó là những giọt nước mắt an ủi, là giọt nước mắt của hy vọng những ngày về sau. Khóc xong, Ngô Lệ Hồng nói với con gái:

- Chuyện này không được hé môi nửa lời với Tạ Siêu Phàm, mình không thể tạo ra mối thù giữa nó với mẹ nó được, Siêu Phàm là một đứa trẻ ngoan, sau này các con có đến được với nhau hay không thì mình cũng không thể để mẹ con nó trở mặt với nhau.

Lâm Đan Phong gật đầu:

- Mẹ, con hiểu mà, con biết phải nói thế nào.

Nửa đêm, khi mẹ đã ngủ say, Lâm Đan Phong nhắn tin tới số điện thoại lạ: Cảm ơn bạn! Sự việc đã được giải quyết rồi. Mặc dù bạn không cho tôi biết bạn là ai, nhưng tôi sẽ biết ơn bạn và phó thị trưởng Hà suốt đời.

Không có tin nhắn lại.

Một thời gian dài sau đó, khi Lâm Đan Phong hẹn hò với Tạ Siêu Phàm, Tạ Siêu Phàm cho cô xem những tin nhắn trêu đùa thú vị trong điện thoại cậu, Lâm Đan Phong nhìn thấy một hàng số mà cô đã ghi khắc trong tim. Cô bừng tỉnh, chả trách người nhắn tin lại hiểu rõ tình hình của phó thị trưởng Hà như vậy, thì ra… Cô vừa kinh ngạc vừa cảm kích, kinh ngạc là vì hình như tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể giúp cô, nhưng người không có khả năng giúp cô nhất lại là người đưa tay ra, bởi đã từ lâu lắm, người đó không còn nói chuyện với cô nữa, từ sau hôm Tạ Siêu Phàm vô tình chọc thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh, tình yêu đã khiến bọn họ từ bạn trở thành thù.

X

Tạ Chí Viễn về tới nhà, mắng Doãn Kiếm Lan một trận, trong suốt 20 năm làm chồng Doãn Kiếm Lan, ông chưa bao giờ giận dữ như thế.

Mấy hôm trước ông cùng mấy doanh nghiệp chủ chốt khác của thành phố tới Ủy ban nhân dân thành phố báo cáo tình hình an toàn sản xuất của công ty nửa năm qua, báo cáo xong, lúc đang chuẩn bị ra về thì phó thị trưởng Hà gọi ông lại, đùa với ông:

- Giám đốc Tạ, công ty của anh lớn thế mà hoạt động vẫn đâu ra đấy, vậy mà chuyện nhà anh lại không sắp xếp được là sao?

Tạ Chí Viễn không biết phó thị trưởng Hà nói thế là có ý gì, bởi vì hai người thường xuyên nói chuyện với nhau nên Tạ Chí Viễn cũng nhận ra thị trưởng Hà nói còn có ý gì nữa nên kiên quyết bắt bà phải nói rõ mọi việc.

Thị trưởng Hà đùa nói:

- Giám đốc Tạ thực sự không biết hay là giả vờ không biết? Bà nhà vì ngăn cản quý công tử yêu sớm nên đã sử dụng tới cả sức mạnh của Cục công thương.

Tạ Chí Viễn lúc này mới biết vợ mình cùng Hạ Thu Đông lén ông gây ra một chuyện tày đình như thế.

Thị trưởng Hà nói:

- Anh Tạ, mặc dù tôi không tán thành việc con cái yêu sớm, nhưng mà tôi nói thật, tôi thấy con dâu tương lai của anh là một đứa bé rất khá, hơn nữa, tôi nghe con gái tôi nói, nó là thủ khoa văn của Nhất Trung năm nay. Đúng rồi, anh Tạ, nghe nói con trai anh cũng thi tốt lắm, đã đăng ký vào trường nào rồi?

Tạ Chí Viễn nói:

- Hình như nguyện vọng 1 là vài Đại học Tài chính.
Thị trưởng Hà nói:

- Ồ, thế hả? Nguyện vọng 1 của con gái tôi cũng là Đại học Tài chính.
Doãn Kiếm Lan bị chồng mắng cho một trận tơi bời, cuối cùng không nhịn được nữa, bật khóc nức nở. Hôm qua bà phải đưa 1 vạn tệ cho Hạ Thu Đông lúc đó cũng đang hồn bay phách lạc để mang tới an ủi người bạn học của bà ta vì việc này mà bị cách chức và suýt chút nữa bị mất cả việc. Điều khiến bà thấy khó xử hơn là vợ của người bạn học đó sau khi biết việc, đã đứng ngay trước cửa nhà Hạ Thu Đông mắng chửi suốt nửa ngày, cuối cùng chồng Hạ Thu Đông phải gọi hai bảo vệ ở ngân hàng tới mới dọa được bà ta bỏ đi, đương nhiên Hạ Thu Đông cũng bị chồng chì chiết một hồi. Đám mây đen bên đó còn chưa tan thì bên này đã xảy ra khói lửa. Doãn Kiếm Lan cảm thấy lần này thì mình ngã quỵ thật rồi, bà không ngờ biết bao sóng to gió lớn trên thương trường không thể quật ngã được bà, vậy mà bà lại chịu thua trong tay một con nhãi tên là Lâm Đan Phong.

Nghe Hạ Thu Đông nói con nhóc này đã tìm mẹ của Tống Ca, bạn học của nó, vị phó thị trưởng Hà nổi danh thành phố bởi là người “thiết diện vô tư”, bởi vậy mới gây ra chuyện lớn như thế. Vì việc này mà Doãn Kiếm Lan hận mình không thể nghiền nát con nhãi đó ra, âm thầm quan sát phản ứng của con trai mấy ngày hôm nay, cũng may, con trai bà ngoài việc ít khi ở nhà thì thái độ vẫn không có gì khác thường, xem ra cậu không biết rõ sự tình, điều này lại thấy Doãn Kiếm Lan sợ hãi, con nhãi này nham hiểm thật, bên này thì đối xử ngọt ngào với con trai bà, vậy mà sau lưng thì lặng lẽ chiến đấu với mẹ của người yêu. Bà làm sao có thể cho loại con gái đó bước vào cửa nhà mình được?

Doãn Kiếm Lan vừa khóc vừa kể lể những hành vi xấu xa của Lâm Đan Phong và bố mẹ cô, Tạ Chí Viễn càng nghe, lông mày càng cau lại, nếu thực sự gia đình của cô gái đó và bản thân cô ta phức tạp như những gì vợ mình nói thì ông nghĩ con trai mình cần suy nghĩ kỹ càng về việc này, nhưng những gì phó thị trưởng Hà nói lại hoàn toàn ngược lại những gì mà Doãn Kiếm Lan nói. Xem ra chuyện này ông cần nói chuyện nghiêm túc với con trai, có vẻ như cuộc trò chuyện lần trước không có tác động mấy tới cậu, lần này hai cha con phải nói chuyện đàng hoàng hơn mới được.

Doãn Kiếm Lan nhìn người chồng giọng nói đang dần nhỏ đi, biết là những lời mình vừa nói đã có tác dụng, bèn tiếp tục “công kích”:

- Anh nói đi, việc gì mà chúng ta để cả sản nghiệp lớn như thế cho nó? Nó mới tí tuổi đầu, chút chuyện nhỏ thế này mà làm loạn tới tận thị trưởng, sau này bước vào nhà mình, không biết còn gây ra chuyện động trời gì nữa? Hai chúng ta bán mạng suốt nửa cuộc đời, rồi đến lúc quay lại chẳng còn cái nhà, con cái thì không hiếu thuận, thế thì mình bán mạng để làm gì? Vả lại, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, có đứa nào tính cách tốt không? Một bà mẹ vợ là quả phụ liệu có đơn giản không? Năm xưa, em trai em mà nghe lời em, mẹ em có lẽ bây giờ vẫn còn khỏe mạnh, bà cả đời tảo tần vất vả mà chẳng được hưởng lấy một ngày hạnh phúc – Doãn Kiếm Lan lại khóc.

Đây là tâm bệnh của Doãn Kiếm Lan, em trai bà Doãn Kiếm Phong năm xưa bất chấp lời phản đối của gia đình, cưới một cô gái sinh ra trong gia đình đơn thân, trước khi kết hôn, cô ta còn tỏ ra ngoan ngoãn, lúc nào cũng ra vẻ dâu hiền vợ thảo, vậy mà sau khi sinh con, cô ta như biến thành người hoàn toàn khác, chỉ cần có việc gì không vừa ý là cãi nhau với bố mẹ Doãn Kiếm Lan, thường xuyên còn kéo cả mẹ mình vào, lần nào mẹ Doãn Kiếm Lan cũng khóc lóc gọi điện cho bà, Doãn Kiếm Lan cho dù bận đến đâu cũng phải vội vàng về quê giúp bố mẹ giải quyết “trận chiến thế kỷ” này, có những lúc còn tự chuốc họa vào mình. Sau đó, Doãn Kiếm Lan và Tạ Chí Viễn giàu có hơn, bèn mua cho bố mẹ một căn nhà khác, nghĩ là không ở cùng nhau nữa thì sẽ không còn mâu thuẫn, mọi người đều bình yên vô sự. Không ngờ chưa tới một năm, em trai bà bị tai nạn, mẹ bà không chịu được nỗi đau kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh, không lâu sau cũng bệnh nặng không dậy được, hai năm sau thì qua đời. Những ngày tháng đó, ngày nào Doãn Kiếm Lan cũng sống trong nước mắt, nếu không phải có Tạ Chí Viễn luôn ở cạnh bên tận tâm chăm sóc, nói không chừng bây giờ bà cũng giống em dâu, bị bệnh thần kinh rồi. Em trai bà chết không lâu thì em dâu cũng bị chẩn đoán là mắc bệnh trầm cảm, bác sĩ nói vì em dâu bà sống trong môi trường bị áp lực quá nhiều, tâm lý bản thân lại không khỏe mạnh, thêm vào đó là không kịp thời phát hiện ra bệnh trạng, để lỡ thời gian điều trị nên bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng, dẫn tới mất khả năng tự khống chế. Doãn Kiếm Lan và em dâu mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng cô cháu gái dù sao cũng là cốt nhục của em trai mình, vốn định đưa nó về nuôi, coi như là giúp đỡ em trai nơi chín suối, nhưng bà mẹ vợ sống chết gì cũng không chịu đồng ý, sợ đứa con gái bị bệnh của bà ta già rồi không ai chăm sóc, nên kiên quyết bám vào cháu nội cả đời. Vì việc này, Doãn Kiếm Lan nổi giận lôi đình, cuối cùng Tạ Chí Viễn nghĩ ra một cách, đó là hai vợ chồng ông bà sẽ chịu mọi chi phí nuôi dưỡng cô cháu gái, cho tới khi cô bé tốt nghiệp đại học, tới lúc đó Doãn Kiếm Lan mới coi như bình tĩnh lại.

Thực ra, Doãn Kiếm Lan đã sớm biết nguyện vọng đăng ký của bọn trẻ. Mấy ngày trước, lúc tới an ủi Hạ Thu Đông, bà đã thăm dò Trần Thần. Trần Thần nói:

- Cô giáo nói điểm của Lâm Đan Phong đủ để vào Đại học Bắc Kinh, còn điểm của Siêu Phàm và Tống Ca thì vào Đại học Tài chính sẽ an toàn hơn.

Doãn Kiếm Lan lại hỏi thăm và Bạch Như Tuyết, Trần Thần nói:

- Điểm thi của Bạch Như Tuyết không tốt lắm, cô ấy đăng ký vào khoa nghệ thuật Học viện sư phạm thành phố. Cháu cũng học cùng trường với cô ấy đấy, cháu ở khoa thể dục.
Doãn Kiếm Lan phát hiện ra mỗi khi nhắc tới Bạch Như Tuyết là Trần Thần lại hưng phấn khác thường:

- Trần Thần này, sao dì thấy mỗi lần nhắc tới Bạch Như Tuyết là cháu cứ như được uống mật ong vậy? Nói cho dì nghe nào, có phải cháu thích người ta không?

Trần Thần có vẻ e thẹn, lấp lửng nói:

- Dì, dì nói gì thế? Cho dù cháu có thích người ta thì cũng chưa chắc người ta đã thích mình..
Doãn Kiếm Lan nói:

- Nó thì có gì đâu? Bất quá chỉ được gương mặt xinh đẹp, gia cảnh nhà nó làm sao mà bì với nhà mình được. Nếu cháu đồng ý thì hôm nào dì làm mối cho.

Con trai còn chưa kịp trả lời, Hạ Thu Đông đã ngăn Doãn Kiếm Lan lại:

- Chị đừng có vẽ đường cho hươu chạy, chuyện của con trai chị còn chưa đủ để chị đau đầu à? Tôi không muốn con trai mình yêu sớm như thế đâu, tôi còn mong sống thêm vài năm nữa cơ. – Rồi bà quay sang nói với con trai, - Mẹ nói cho con biết, nếu con muốn có người yêu thì cũng phải chờ tới năm cuối đại học, yêu đứa nào rồi muốn cưới thì đưa về cho mẹ coi mắt, chứ nay một đứa mai một đứa, mẹ không có thời gian và công sức mà phục vụ chúng mày đâu.
Trần Thần cằn nhằn vài câu:

- Con cũng muốn yêu sớm, nhưng giờ đã muộn rồi, mẹ bảo con yêu muộn thì lợn cái cũng đã lấy chồng rồi!

Hạ Thu Đông giận quá tát mạnh con trai một cái.

Doãn Kiếm Lan biết chuyện này là do mình khơi ra trước, khiến con trai người ta mất mặt với người ngoài nên không dám nói gì Hạ Thu Đông.

Doãn Kiếm Lan cũng biết lần này mình làm việc hơi lỗ mãng, thấy chồng không còn nổi giận như trước nữa thì bà cũng nghe theo lời chồng:

- Nó không thích con trai mình càng tốt, cho dù nó có thi tốt đến đâu thì em cũng chẳng tiếc loại người này, anh nói xem, con trai mình yêu ai không được, sao lại say mê nó như thế? Trần Thần nói thời gian trước, Tống Ca còn theo đuổi con trai mình sát nút, rồi cả cô bé Bạch Như Tuyết bạn học cùng lớp Tiểu Phàm, dạo trước đi thi đại học ở ngay phòng sát bên nữa, con bé vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, con trai mình chọn ai trong hai đứa đó cũng còn hơn chọn con ranh này.

- Được rồi, được rồi. Em đừng nói nhiều nữa, anh thấy con trai mình ở điểm này còn biết nghĩ hơn em, Tống Ca là người mà nhà như mình có thể cưới về được sao? Anh ở ngoài phải nghe mẹ người ta lãnh đạo, con trai mình ở nhà thì để cho con gái lãnh đạo à? Chúng ta cưới con dâu, hiểu không hả? Chứ không phải là cưới thái thượng hoàng. Rồi còn cô bé nào mà em nói, ồ, xinh đẹp nhưng mà đầu óc không thông minh cũng được à? Có phải em muốn con cháu mình sau này là kẻ đần độn phải không? Người ta nói không ai nghèo ba họ, không ai có ba đời, anh thấy em cứ để mặc con đi thì tốt hơn.

Hai vợ chồng nói chuyện mãi, đang nói thì thấy con trai Tạ Siêu Phàm về, Doãn Kiếm Lan vội vàng đứng lên vào nhà vệ sinh rửa mặt, bà không muốn con trai nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này.
Thấy bố về nhà sớm, Tạ Siêu Phàm rất ngạc nhiên:

- Bố, sao hôm nay bố về nhà sớm thế?

Tạ Chí Viễn nói:

- Hôm nay ở công ty ít việc? Con đã điền xong nguyện vọng rồi hả?

Siêu Phàm vắt hai tay lên ghế, như thể vừa đặt được một gánh nặng xuống đất:

- Bố, giờ chỉ còn chờ thông báo nhập học nữa thôi.

Tạ Chí Viễn nhìn cậu con trai cao lớn, trong lòng có một cảm giác mãn nguyện khó gọi thành tên. Cảm giác mãn nguyện này không giống với cảm giác hài lòng về sự nghiệp, tiền tài, về danh dự mà là cảm giác mãn nguyện ăn sâu vào từng tế bào thần kinh, là cảm giác hài lòng khi nhìn cậu con trai mình trưởng thành hơn, chững chặc hơn và tài giỏi hơn.

Cảm giác mãn nguyện này chỉ có thể có ở một người đàn ông trung niên, có cảm giác này, nửa sau cuộc đời của người đàn ông mới được sống trong hạnh phúc thực sự. Khi họ không tìm thấy sự mãn nguyện này từ con cái thì cho dù một người đàn ông ưu tú tới đâu cũng sẽ cảm thấy thất vọng, khi tuổi lớn dần lên, ham muốn của họ về tiền tài và tình cảm vô cùng mãnh liệt, cấp thiết, cho dù vật chật có đầy đủ đến đâu thì trái tim họ vẫn thấy vô cùng trống trải.

Tạ Chí Viễn đã từng chứng kiến rất nhiều ví dụ xung quanh minh, khi đồng cảm với những người đàn ông ưu tú nhưng không giữ vững được mình, ông cũng hiểu rõ sự trống trải và hoang lương trong lòng họ. Giây phút này, ông không muốn phá hoại tâm trạng tốt đẹp của con trai, càng không muốn phá hoại tâm trạng tốt đẹp của mình, ý nghĩ trò chuyện nghiêm túc với con bỗng dưng trở nên không cần thiết nữa, theo ông thấy, con trai ông đã hoàn thành xuất sắc kỳ thi lớn đầu tiên trong cuộc đời, chỉ là một mối tình trẻ con cũng không có gì đáng ngại, con trai mà không có những xao động trong giai đoạn dậy thì thì quả là không bình thường.

Thấy vợ bước ra, Tạ Chí Viễn nói:

- Em đừng nấu cơm nữa. Siêu Phàm, con gọi điện thoại cho em con xem nó đang chơi ở đâu, nhà mình qua đón nó, thích ăn gì bố mời, con trai bố học tập vất vả mười mấy năm nay đã có thành tựu, trái tim nặng trĩu trong lòng bố đã được đặt xuống, cả nhà mình phải ăn mừng mới được. Con nói đi, con thích đi du lịch ở đâu? Ba mẹ con cùng đi cho vui.

Nghe những câu trước bố nói, Tạ Siêu Phàm mừng tới mức suýt thì nhảy cẫng lên, nhưng câu nói của ông lại khiến cậu ngồi xuống:

- Bố, nếu bố muốn cổ vũ con thì cho con đi chơi một mình đi, những chỗ mà con thích đi thì mẹ với em gái đều không thích, tới lúc đó có đi chơi cũng mất vui!

- Thế cũng được, con đi cùng bạn cũng được, chi phí bố chịu hết, nhưng nhất định phải đặt tiêu chuẩn an toàn lên hàng đầu.

Doãn Kiếm Lan chen lời:

- Nếu không thì con đi cùng Trần Thần đi, chẳng biết ai với ai mà mình đã bỏ tiền cho người ta đi du lịch, người ta lại tưởng nhà mình khinh người. Chỗ dì Đông thì mẹ nó giúp con, nếu bà ấy tự bỏ tiền ra thì càng tốt, nhà mình đỡ phí.

Doãn Kiếm Lan ghét nhất cái kiểu chiều con vô nguyên tắc của chồng, còn tưởng rằng ông thấy con trai sẽ dạy bảo lại cậu, ai ngờ ngược lại… Bà cảm thấy nếu thực sự chồng bà phải bỏ tiền ra thì số tiền đó phải chi đúng chỗ, cho dù thế nào lần này Hạ Thu Đông cũng phải chịu khổ cùng mình, chi tiền cho con trai bà đi du lịch coi như là bồi thường. Bà chỉ sợ con trai mình lấy cớ là đi cùng các bạn khác rồi lén lút cùng Lâm Đan Phong đi ngao du sơn thủy thì e là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Tạ Siêu Phàm nói:

- Bố, bố xem kìa, mẹ làm gì cũng tính toán, lợi ích phải cao nhất, chỉ có niềm vui của con trai là không được tính toán thôi!

Doãn Kiếm Lan và Tạ Chí Viễn nhìn nhau, vẫn là Tạ Chí Viễn lên tiếng xua tan sự căng thẳng:

- Được rồi, chuyện này để cho con tự quyết định, mình đi ăn cơm thôi!

Đang nói thì con gái Tạ Tiểu Dục từ ngoài bước vào, chu môi giận dỗi, Tạ Chí Viễn đưa tay ra:
- Ai đắc tội với con gái bảo bối của bố rồi? Lại đây để bố xem nào.

Tạ Tiểu Dục nhào vào lòng bố, móc cái MP4 trong túi ra, lườm mẹ nói:

- Còn nói l à mua cho người ta loại mới nhất, mua một cái vớ vẩn lừa con, cái của Phạm Y Lan mới là cái mới nhất kìa, từ xa nhìn cái tai nghe đã biết là của Apple! Đáng ghét!

Lúc Tạ Tiểu Dục ra đời, Tạ Chí Viễn đã bước vào tuổi trung niên nên đối với con gái, ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ông cũng biết mình chiều con quá là không tốt, nhưng ông cảm thấy đối với con trai thì cần nghiêm khắc một chút, vì dù sao sau khi trưởng thành cũng phải kế thừa sản nghiệp, còn con gái chỉ cần tính tình tốt, không cần phải quá nghiêm khắc làm gì, nhưng yêu cầu về tính tình tốt thì cô con gái lại không thể đáp ứng nổi ông.

Tạ Chí Viễn cầm cái MP4 quay sang hỏi vợ:

- Sao em không mua cho con cái của Apple, có đáng bao nhiêu tiền đâu?

Lửa giận lại bừng lên trong lòng Doãn Kiếm Lan:

- Mặc kệ nó! Tháng trước mới mua cho nó một cái, chưa được bao lâu đã làm mất, ai bảo đây không phải là mẫu mới? Anh đi hỏi xem, cả thành phố này còn cái nào tốt hơn cái này không, em móc mắt ra cho anh ngay! Cái gì cũng mang so với người khác, chỉ có học hành là chẳng bằng ai! Cái hiệu Apple của người ta chắc gì đã là hàng xịn? Có khi lại là hàng giả do Bắc Kinh hay Quảng Châu sản xuất. Cô thấy bố mẹ nhà ai tốt thì đến mà làm con gái người ta.

Tạ Tiểu Dục giận dỗi ném mạnh cái MP4 xuống đất:

- Không mua thì thôi. – Rồi chạy thẳng vào khóc, đóng sầm cửa, khóc nức nở.

Tạ Chí Viễn thấy vợ càng nói càng giận thì trách:

- Em cũng thất là, việc gì phải đi việc nấy chứ.

Doãn Kiếm Lan không kìm được lửa giận nữa, bà ngồi trên ghế salon, bắt đầu sụt sùi:

- Tôi sợ bố con nhà anh rồi! Tôi có dám làm gì đâu? Tôi sống khổ sống sở mới được như ngày hôm nay, ai thương tôi chưa? Ai làm cho tôi bớt lo lắng chưa?

Tạ Siêu Phàm lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh, lấy một cái khăn mặt ra đưa cho mẹ, nói với bố:

- Bố, mai bố bớt chút thời gian đưa mẹ tới bệnh viện khám đi, con thấy hình như mẹ đang ở giai đoạn tiền mãn kinh.

Doãn Kiếm Lan sợ nhất là nghe người ta nói mình đã tới giai đoạn tiền mãn kinh, mặc dù mấy tháng nay kinh nguyệt của bà không đều, người cứ thấy bực bội khó chịu, nhưng bà luôn từ chối thừa nhận mình đã bước vào độ tuổi này, bà nghĩ, phụ nữ mãn kinh cũng có nghĩa là mình đã già, mà bà còn chưa tới 50, bà cảm thấy bao nhiêu năm nay, bà làm việc cho công ty rồi lại sống vì gia đình, chưa có lúc nào được gọi là thực sự hưởng thụ cuộc sống, sống cho mình lấy một ngày, bà không cam lòng già nhanh như thế, bà quy kết mọi khó chịu của mình thời gian gần đây đều là do cont rai yêu sớm, vì cậu làm cho bà bực mình, mệt mỏi. Bà ném cái khăn vào con trai:

- Có bị tiền mãn kinh thì cũng là do hai đứa chúng mày! Mẹ sớm muộn gì cũng bị hai anh em mày làm cho tức chết thôi!

Tạ Siêu Phàm so vai, cậu không hiểu tại sao mẹ chĩa mũi dùi về phía cậu nhanh như thế?

Tạ Chí Viễn thấy vợ càng lúc nói càng hăng bèn đánh mắt ra hiệu cho con trai:

- Mau đi nịnh nàng tiên nhỏ đi, bố ở đây khuyên nàng tiên lớn, hai bố con mình mỗi người phụ trách một người.

Tạ Siêu Phàm nghe lời bố, vào phòng của em gái, gõ nhẹ cửa, Tạ Tiểu Dục ở nhà chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, nhưng lại rất nể mặt anh trai, một lúc sau cô bé ra mở cửa, Tạ Siêu Phàm bước vào.

Nhìn vợ nước mắt nước mũi ròng ròng, dáng vẻ vô cùng đau lòng, Tạ Chí Viễn cảm thấy mình phải thực sự làm theo lời con trai, đưa vợ đi khám bác sĩ.


XI

Khi Tạ Siêu Phàm cùng Trần Thần ngồi lên chiếc máy bay đi Tây Tạng, khi đôi cánh may bay đang giang rộng trên bầu trời rộng lớn, Lâm Đan Phong đang đạp xe đưa cơm hộp giúp mẹ giữa cái năng gay gắt của mùa hè.

Trước khi đi, Tạ Siêu Phàm đã tới gặp Lâm Đan Phong, nói với cô về chuyện đi Tây Tang du lịch, Lâm Đan Phong ngưỡng mộ cậu lắm, hai mắt sáng lên. Tạ Siêu Phàm thấy trái tim mình nhói đau, cậu ôm Lâm Đan Phong vào lòng, nhẹ nhàng nói vô số lần xin lỗi, thực ra cậu thực sự muốn được cùng cô tới mảnh đất thiên đường trong mơ đó, nhưng mẹ cậu đặt vé may báy xong mang thẳng tới nhà Trần Thần. Tạ Siêu Phàm vốn định dùng số tiền mừng tuổi tiết kiệm của mình mấy năm nay để mua cho Lâm Đan Phong một tấm vé khác, hai người cùng lén đi với nhau, nhưng nói gì thì nói, Lâm Đan Phong cũng không chịu, cô nói cô phải tranh thủ kỳ nghỉ hè này giúp mẹ bán hàng, vì việc này mà cô còn tới phòng kiểm dịch xin một cái giấy chứng nhận sức khỏe, đặt tờ giấy chứng nhận của mình ngay dưới chứng nhận mở cửa hàng của mẹ. Tạ Siêu Phàm từng hỏi cô việc vì sao Sở công thương lại cho cửa hàng mở lại? Lâm Đan Phong chỉ lấp liếm vài câu, nói là mẹ nhờ người này người kia, tốn mất một ít tiền. Tạ Siêu Phàm cũng không hỏi thêm nữa. Trong xã hội này, tiền có thể làm được rất nhiều việc nên cậu cũng không ngạc nhiên.

Nguyên nhân khiến Lâm Đan Phong không muốn lén lút đi Tây Tạng chơi cùng Tạ Siêu Phàm không chỉ vì giúp mẹ cô bán hàng, cũng không phải vì vấn đề tiền bạc, thành tích thi của cô rất tốt, mẹ cô cũng có ý định cho cô đi du lịch đâu đó để xả hơi, mà nguyên nhân chủ yếu là vì Lâm Đan Phong không muốn chọc tức mẹ Tạ Siêu Phàm.Chỉ một lần trước thôi đã đủ để cô được “lĩnh giáo” sự lợi hại của bà mẹ chồng tương lai, thản nhiên đạp đổ bát cơm mà hai mẹ con cô phải khó khăn lắm mới gây dựng được. Trên đời này chẳng có bức tường nào cản được gió, Lâm Đan Phong không muốn lại đắc tội với mẹ Tạ Siêu Phàm một lần nữa.

Ở sân bay Gongga, Tạ Siêu Phàm và Trần Thần đi xuống cầu thang, trên đầu là trời xanh mây trắng, đi trên mặt đất mà có cảm giác như đan được đi trên các khóm mây.

Cung Bố Đạt La, hồ Nạp Mộc Thác, Lâm Chi… nơi nào cũng in dấu chân của Tạ Siêu Phàm và Trần Thần. Hai khuôn mặt thanh niên tươi tắn với nụ cười trên môi và hai ngón tay tạo thành hình chữ V, tất cả mọi thứ đều thật thần kỳ và tươi mới, họ đã cùng bố mẹ đi tới rất nhiều nơi, nhưng đây là lần mà hai người cảm thấy vui nhất.

Mỗi khi tới một nơi nào đó, Tạ Siêu Phàm đều gọi điện thoại cho Lâm Đan Phong, cậu muốn cùng cô chia xẻ niềm vui của mình:

- A lô, Tiểu Phong, em đoán xem anh vừa nhìn thấy gì?

Lâm Đan Phong lúc nào cũng bận rộn mang thức ăn cho khách, vội vàng buông xuôi mọi việc, nhận điện thoại của cậu:

- Em đoán không ra. Mau nói cho em biết đi!

- Em có biết cung Bố Đạt La đẹp huy hoàng như thế nào không? Hình như mọi ngọc ngà châu báu đều tập trung hết ở đây vậy!

- Em có biết nước hồ Nạp Mộc Tháp xanh thế nào không? Xanh như một miếng thủy tinh!

- Em có biết Lâm Chi đẹp ra sao không? Đẹp tới mức anh không biết mình đang được đứng trên thiên đường hay là dưới hạ giới nữa!

- Tiểu Phong, em có tưởng tượng được không? Giờ anh đang được ngồi trên xe bò y-ắc (Chú thích: Bò Y-ắc là giống bò ở Tây Tạng, Trung Quốc), chính là cái loại bò lông dài quét đất như ở trên tivi vẫn chiếu ấy! Wa! Thích quá đi mất!

- Tiểu Phong, anh viết tên chúng mình lên một hòn đá Mani rồi đặt lên trên đống đá Mani cao vút, anh muốn nóc nhà thế giới làm chứng cho tình yêu của chúng mình! Để Tuyết Sơn chúc cho chúng ta thiên trường địa cửu! Anh muốn đá Mani là lời hứa cho tình yêu của anh, sau này chắc chắn anh sẽ đưa em tới đây!

Ngô Lệ Hồng thương yêu nhìn con gái, nhìn dáng vẻ vui thích của cô khi nghe điện thoại, bà biết đóa hoa đó đã sắp nở ra rực rỡ, cũng là thời khắc đáng để con gái bà mong đợi cả đời, thời khắc đó bà cũng đã từng trải qua, mặc dù không mạnh mẽ, không tự nhiên như con gái ngày hôm nay, nhưng lần đầu tiên với người đàn ông đó, Ngô Lệ Hồng đã được trải qua khi bà 23 tuổi.

Hôm qua, người đàn ông đó đứng ở cửa tiệm, nhìn thấy bà từ xa đã chạy lại, sáng nào, bà, Liễu Thúy Hoa và con gái đều phân công nhau, Liễu Thúy Hoa phụ trách mua rau, con gái thì đi chọn thịt, còn bà tới tiệm từ sớm để chuẩn bị những thứ cần thiết. Người đàn ông đó không biết vì sao lại biết được việc này, tới vào lúc chỉ có một mình bà trong tiệm.

Mặc dù đã chia đôi đường với ông ta nhưng Ngô Lệ Hồng phát hiện ra, người chồng trước đây của mình già đi rất nhiều, tóc đã hói mất quá nửa, trong ánh mắt cũng không còn sự kiêu ngạo của những ngày tháng trước kia mà thay vào đó là sự rụt rè, ngượng ngập.

- Tôi nghe nói Tiểu Phong thi tốt lắm, mấy năm nay em cũng vất vả nhiều rồi, khoản tiền cho con gái đi học chắc là không nhỏ, đây là số tiền tôi chuẩn bị cho nó, giờ giao lại cho em.
Ngô Lệ Hồng nhìn quyển sổ tiết kiệm người đàn ông đưa cho bà, như đụng phải một cục than, chỉ sợ tới gần nó sẽ bị bỏng tay.

- Anh giữ lại đi. Hai mẹ con tôi thế nào cũng sống được, không cần anh phải bố thí.

- Không phải tôi cho em mà là cho con gái chúng ta, không phải bố thí mà là nghĩa vụ.

- Anh còn biết cái gì gọi là nghĩa vụ sao? Ban đầu chẳng phải anh không muốn có nghĩa vụ với mẹ con tôi sao? Chắc là vì anh thấy trái đã chín cây, nếu không tới chọn sớm thì sợ không được chia phần chứ gì?

- Em, sao em lại nói tôi như thế? Từ lúc nào em trở nên cay nghiệt như thế? Em cũng phải cho tôi hoàn thành trách nhiệm của một người bố chứ?

- Họ Lâm kia, tôi trở nên cay nghiệt chẳng phải là nhờ công lao của anh hay sao? Hừ, tôi không cho anh hoàn thành trách nhiệm của một người bố? Anh không biết đường đưa thẳng cho Tiểu Phong hay sao? Việc gì phải nhờ tới tôi? Hay là anh sợ? Không dám gặp con gái anh? Chẳng phải anh là bố nó sao? Con gái ruột của mình mà cũng không dám gặp? Lại còn phải vòng vo như thế nữa? Đúng là đồ giả dối. Cút về mà ngồi vào cái ghế phó tổng biên tập của anh đi.
Từ đăng xa, Liễu Thúy Hoa đạp một cái xe ba bánh chất đầy rau củ đi tới.

Người đàn ông chửi một tiếng “Đồ vô lý” rồi quay người bỏ đi.
Ngô Lệ Hồng bước lên giúp Liễu Thúy Hoa dỡ hàng trên xe xuống, lúc này mới phát hiện ra mình còn chưa mở cửa hàng.
Liễu Thúy Hoa hỏi:

- Chị Hồng, sao em thấy người kia giống bố Tiểu Phong thế?
Ngô Lệ Hồng bực bội nói:

- Không phải lão ấy thì là ai? Sáng sớm đã gặp phải ôn thần.

- Ông ta tới làm gì?

- Thì là vì biết Tiểu Phong thi đạt thành tích tốt, đến để động viên con, đưa một quyển sổ tiết kiệm bảo là cho Tiểu Phong.

- Sổ tiết kiệm? Bao nhiêu tiền? Chị có nhận không?

- Không, tôi không biết bao nhiêu tiền, cũng chẳng thèm xem! Tiền nhiều bao nhiêu cũng chỉ là để che giấu cái cảm giác tội lỗi của lão ta thôi, hồi đó đuổi mẹ con tôi đi mà không hề chớp mắt, bây giờ thấy mẹ con tôi sống tốt thì lại muốn lấy lòng. Nhiều hay ít tôi cũng chẳng thèm.

- Chị ngốc quá! Tiền của loại người đó lấy hay không cũng thế, chi bằng cứ lấy! Vốn dĩ là của mẹ con chị mà, nếu là em thì chắc chắn em sẽ nhận! Chị đừng có sống khái tính quá, khái quá chỉ thiệt mình thôi, chị không nghĩ xem? Mấy hôm nữa con chị thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh, phải tốn bao nhiêu tiền? Ngộ nhỡ tốt nghiệp xong ở lại Bắc Kinh thì nhà cửa ở đó đắt đỏ biết bao? Vật giá cũng thế. Kiếm cho con thêm một khoản thì sau này con chị nhẹ gánh đi một chút, ông ta muốn hoàn thành trách nhiệm của một người bố thì cứ để cho ông ta hoàn thành.

Ngô Lệ Hồng nghĩ lại thấy lời Liễu Thúy Hoa nói cũng đúng, xã hội ngày này, thứ không đáng tiền nhất chính là bộ mặt của những người không có tiền, mình không nên quyết định mọi việc thay con gái.

- Lát nữa Tiểu Phong về tôi nói với nó, nó quyết định thế nào tùy nó, tôi mặc kệ.

- Thế là đúng rồi. Chị Hồng, nói gì thì nói, chuyện này cũng không thể giấu con được.


XII


Đã tới ngày khai giảng, Lâm Đan Phong kiên quyết không cho mẹ đưa mình tới trường đăng ký, cô không yên tâm để mẹ đi một mình từ Bắc Kinh về. Ở bên tàu hỏa, Ngô Lệ Hồng nhìn theo cái lưng nhỏ bé của con gái hòa vào dòng người dày dặc, chờ con gái bước vào trong rồi, không nhìn thấy con đâu, bà không kìm được những giọt nước mắt lưu luyến. Về tới tiệm ăn, cứ nhớ tớ con gái là bà lại khóc, Liễu Thúy Hoa thấy bà khóc thì cũng khóc theo.

Ngô Lệ Hồng nói:

- Con gái tôi một mình đi tới trường, tôi nhìn theo cái bóng gầy nhỏ của nó mà cứ như bị ai đó đâm dao vào tim, con nhà người ta mà thi đỗ vào một trường nổi tiếng như thế, có đứa nào không được bố mẹ, anh chị em rồi họ hàng thân thích đưa tới tận trường?

Liễu Thúy Hoa nói:

- Nếu mà nghe lời em, hai mẹ con chị thuê cái xe đến thẳng trường, cả đi cả về cũng chỉ hết tầm nghìn tệ? Mình bán hàng hai ngày chẳng nhẽ không kiếm được ngần ấy sao?
Ngô Lệ Hồng nói:

- Tôi nói rồi, nhưng Tiểu Phong không nghe, nó bảo không cần thiết, bảo tôi cứ yên tâm, lúc nào tới nơi nó sẽ gọi điện về cho tôi.

Liễu Thúy Hoa nói:

- Con chị đúng là ngoan ngoãn, hiểu chuyện! Haiz, chị Hồng, chuyện lần trước bố Tiểu Phong cho nó tiền, chị đã nói chưa? Cuối cùng có nhận nữa không?

Ngô Lệ Hồng nói:

- Tôi nói rồi, tối qua bố nó cũng tới nhà chúng tôi, vẫn đưa quyển sổ tiết kiệm đấy ra, vẫn nói những lời như thế. Hai bố con nó ở trong phòng khách nói chuyện, tôi trốn trong phòng ngủ, nhưng con gái tôi không lấy.

- Sao Tiểu Phong lại từ chối?

- Con gái tôi nói: “Bố, bố mang sổ tiết kiệm về đi, con 19 tuổi rồi, đã thành người lớn rồi, chi phí học đại học bố không cần phải lo, mẹ cho con một ít, con sống tiết kiệm rồi kiếm việc làm thêm cũng được, nếu lúc nào thiếu thì con có thể xin nhà nước hỗ trợ, chắc chắn là không sao đâu. Số tiền này chắc là bố lén để dành được. Bố, đời này bố đã có lỗi với mẹ rồi, bố đừng có lỗi với người phụ nữ khác nữa, con hy vọng bố có một tuổi già hạnh phúc!”.

- Con bé nói thế hả? Có chí khí lắm! Thế lão Lâm nói gì?
Ngô Lệ Hồng nói:

- Ông ta chẳng nói gì, đi ra cửa tự tát mình một cái!

Tạ Chí Viễn đích thân lái xe cùng cả nhà đưa con trai tới trường học. Giúp con trai làm xong thủ tục nhập học, ông mới cùng vợ và con gái ra về.

Tạ Siêu Phàm chờ bố mẹ về hết rồi, còn chưa kịp làm quen với nhà trường và bạn bè mới đã vội vàng đón taxi đi tới Đại học Bắc Kinh, cậu không yên tâm về Lâm Đan Phong, cậu biết học sinh nào thi đỗ vào trường Bắc Kinh đều có bố mẹ đưa đi, chỉ có Lâm Đan Phong là một mình ngồi xe khách tới. Thực ra cậu muốn cô đi cùng xe nhà mình tới đây, cậu định nói thẳng với bố, để một mình bố đưa cậu và cô đi, đừng để mẹ đi cùng nữa, như thế thì sẽ có cơ hội để bố quen cô trước, nếu bố cậu không có ý kiến gì thì có thể làm công tác tư tưởng với mẹ, nhưng nói thế nào Lâm Đan Phong cũng không đồng ý, cô nói mẹ cậu chắc chắn không yên tâm về cậu, cô không muốn vì cô mà cậu thấy khó xử. Quả nhiên, Tạ Siêu Phàm về tới nhà, con chưa kịp nói gì với bố, mẹ cậu đã tuyên bố là cả nhà cùng đi tiễn cậu, thứ nhất là để tham quan trường mới, thứ hai là cho em gái cậu đi chơi một chuyến, có thể thấy trường đại học của anh trai tốt, sau này cô bé sẽ nỗ lực học tập hơn chăng. Tạ Siêu Phàm chẳng còn dám nói gì với bố nữa.

Lúc Tạ Siêu Phàm tới nơi, Lâm Đan Phong vừa mới ôm một đống đồ mới lĩnh đi vào ký túc. Giúp Lâm Đan Phong sắp xếp các thứ sau, hai người nắm tay nhau vào cửa hàng ăn bên ngoài trường. Tạ Siêu Phàm vô cùng vui vẻ, mặc kệ sự ngăn cản của Lâm Đan Phong, gọi liền mấy món ăn, lại còn gọi thêm cả bốn chai bia. Cậu cảm thấy, từ nay cậu với Lâm Đan Phong yêu nhau sẽ không cần lo lắng bị mẹ biết nữa, cũng chẳng còn ai ngăn cản hai người tới với nhau, không ngờ, Lâm Đan Phong lại nói, cô đã xin nhà trường cho đi làm thêm, cuối mỗi tuần, trường sẽ sắp xếp cho cô một số công việc, mỗi tháng có thể kiếm được mấy trăm tệ tiền hỗ trợ.

Tạ Siêu Phàm nói:

- Em có cần phải thế không? Chỗ tiền em không đủ, anh có thể bù vào, anh xin thêm bố vài trăm tệ bằng em làm cả tháng, hai đứa mình khó khăn lăm mới thoát khỏi tầm kiểm soát của mẹ anh, bình thường lúc nào cũng phải đi học, cuối tuần em không muốn ở cạnh anh lâu thêm một chút sao?
Lâm Đan Phong nói:

- Em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian, có điều chuyện của em em tự giải quyết, em không muốn dùng tiền của bất kỳ người nào khác ngoại trừ mẹ em để đi học.

Tạ Siêu Phàm biết tính khí của Lâm Đan Phong, nghĩ bụng dù sao sau này cũng còn nhiều cơ hội, muốn giúp cô cũng không phải là khó. Cậu đưa tay ra gắp một miếng thịt ở đĩa, dưa vào tận miệng Lâm Đan Phong, ánh mắt dịu dàng như muốn khiến cô tan ra trong ánh mắt của mình.

Lâm Đan Phong nhìn cậu, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng há miệng ra. Lớn ngần này rồi, ngoài mẹ từng đút cơm cho cô ăn, ngoài ra chưa có ai thương yêu cô như thế.

Lâm Đan Phong sung sướng tận hưởng mùi vị của tình yêu và hạnh phúc, chỉ sợ mình mở mắt ra, mùi vị này sẽ biến mất.
Khi màn đêm buông xuống, Tạ Siêu Phàm về trường, lúc đi qua ký túc xá nữ, hình như Tạ Siêu Phàm nhìn thấy có ai đó đi phía trước mặt mình rất giống Tống Ca, cậu vội vàng đuổi theo:

- Tống Ca, cậu tới lúc mấy giờ thế? Cậu được phân ở trong ký túc xá nào?

Tống Ca đang cùng người bạn cùng phòng mới quen đi ăn tối xong về ký túc xá, thực ra cô đã nhìn thấy Tạ Siêu Phàm hình như đang hơi say, chỉ có điều cô không muốn để ý tới cậu, cô biết chắc chắn Tạ Siêu Phàm mới đi thăm Lâm Đan Phong về, mặc dù cô đang muốn quên nỗi đau mà Tạ Siêu Phàm mang tới cho mình, nhưng lòng tự trọng của con gái vẫn khiến cô không thể nào thoải mái được.

Cô kéo người bạn cùng phòng đi nhanh vào khu ký túc xá nữ, Tạ Siêu Phàm tưởng là cô không nghe thấy, lại đuổi theo hỏi cô, cho tới khi họ biến mất trong tòa nhà, cho tới khi người bảo vệ ký túc chạy ra, ngăn cậu lại. Tạ Siêu Phàm giải thích mình nhìn thấy một người bạn, bảo vệ ký túc kéo cậu ra tận cửa, chỉ vào tấm biển thông báo treo trên tường:

- Có biết chữ không hả?

Tạ Siêu Phàm đọc từng chữ: Nam sinh dừng bước! Người bảo vệ lại chỉ ra ngoài, Tạ Siêu Phàm chán nản đi ra ngoài.

Trần Thần cảm thấy hôm khai giảng đúng là một ngày trọng đại đối với mình, cuối cùng thì cậu cũng được cùng Bạch Như Tuyết học chung trong một trường đại học, mặc dù trường đại học của họ không thể so sánh với trường của Tạ Siêu Phàm và Tống Ca, càng không thể so sánh với trường của Lâm Đan Phong nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì tới niềm vui của cậu. Đối với cậu mà nói, học trường đại học nào không quan trọng, quan trọng là được học cùng với ai.

Sáng sớm cậu đã tới trường, làm xong thủ tục nhập học, “đuổi” được bà mẹ lắm lời về, nhìn vào danh sách sinh viên nhà trường dán trên bảng thông bao, tìm được địa chỉ khoa và ký túc xá của Bạch Như Tuyết, cậu lập tức chạy thẳng tới trước cổng Khoa nghệ thuật chờ sự xuất hiện của Bạch Như Tuyết. Bạch Như Tuyết ngồi trên chiếc xe công mà bố cô lái dừng lại ở cổng trường, Trần Thần chạy vội lên đón cô, đỡ cái túi sách trong tay bố Bạch Như Tuyết. Bố Bạch Như Tuyết nhận ra chàng trai ở cùng một khách sạn với họ hôm đi thi đại học, nhiệt tình hỏi cậu học ở khoa nào? Trần Thần vừa trả lời câu hỏi của bố Bạch Như Tuyết, vừa quay sang nhìn Bạch Như Tuyết lúc nào cũng dửng dưng với cậu, cùng cô làm xong mọi thủ tục nhập học, mang hành lý lên tận phòng ký túc, rồi lại tiễn bố Bạch Như Tuyết ra cổng trường, vỗ ngực mình nói với người bố vẫn còn không yên tâm về cô con gái:

- Chú Bạch, chú cứ yên tâm, mọi việc đã có cháu lo!
Bố Bạch Như Tuyết gật đầu như bổ củ:

- Vậy thì nhờ Trần Thần chăm sóc con gái chú nhé.
Bạch Như Tuyết sa sầm mặt, bố vừa mới quay đầu xe đi, cô đã quay người bỏ đi, Trần Thần vẫn còn đang nhiệt tình vẫy tay chào bố cô, quay lại phát hiện Bạch Như Tuyết đã đi được một đoạn khá xe, vội vàng đuổi theo.

Bạch Như Tuyết dừng chân:

- Cậu cứ đi theo tớ làm gì? Tớ không cần vệ sĩ!

Trần Thần biết điều dừng chân lại:

- Thế thì tớ ko đi theo cậu nữa, có chuyện gì thì gọi tớ nhé.
Thực ra Trần Thần không muốn nói mấy lời khách sáo như thế này, câu thực sự cậu muốn nói là một lời tỏ tình: Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là sự sống và cái chết, cũng không phải là hai người ở hai phương trời mà là anh dứng ngay trước mặt em, nhưng em lại không biết rằng anh yêu em!

Bạch Như Tuyết từ khi biết điểm thi đại học của mình thì trong lòng đã không vui. Cô không ngờ thành tích thi của mình lại kém như thế, kém tới mức đã chặn đứng ước mơ ghi danh vào Học viện nghệ thuật nổi tiếng của cô, kém tới mức chỉ đủ điểm vào Khoa nghệ thuật Học viện sư phạm rất bình thường của thành phố này. Mặc dù bố mẹ không nói gì với cô, nhưng cô có thể nhận ra ngọn lửa hy vọng trong mắt bố mẹ đã tắm ngúm, từ giây phút họ bớt ăn bớt tiêu đưa cô tới Bắc Kinh học đàn tranh, cô đã hiểu rằng sự cố gắng của bố mẹ là mong cô có ngày cũng được nhưng ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình. Nhưng cuối cùng, người bước vào cung điện là người khác, còn cô, cho dù cô có cố gắng thế nào, xinh đẹp ra sao, cô vẫn không thoát khỏi cái số phận giống như của bố mẹ mình, những học sinh tốt nghiệp học viện này ra đều được phân tới một trường tiểu học hay trung học làm giáo viên âm nhạc. Chỉ có ông nội là an ủi cô rằng, đừng thấy người khác được học một trường đại học to mà ghen tị, nồi nào úp vung nấy, chỉ cần mình học hành chăm chỉ, không lo không sống được, dựa vào sức của chính mình để kiếm bát cơm thì mới sống thanh thản được!
Ông nội đặt 1000 tệ mà không biết ông đã phải bơm bao nhiêu cái xe mới kiếm được vào tay Bạch Như Tuyết. Sau khi ông đẩy cái xe ba bánh đi, nước mắt Bạch Như Tuyết lã chã rơi xuống, giây phút đó, cô cảm thấy lưng của ông nội dường như đã còng đi rất nhiều.

Trước khi nhập học, Bạch Như Tuyết chính tai nghe thấy bố mẹ nói chuyện với nhau. Tối hôm đó, cô dậy đi vệ sinh, nghe thấy bố thở dài:

- Haiz, đừng nói nữa, ông trời cho con gái mình một khuôn mặt đẹp nhưng lại không cho nó một bộ óc thông minh, con cũng đã cố gắng hết sức rồi, thích thế nào thì kệ nó.

Mẹ cô nói:

- Hy vọng sau này nó gả được vào một nhà khá giả, đừng bước chân vào một gia đình như chúng ta, nếu không thì côi như cả đời này mình toi công rồi.

Bố nói:

- Đừng nghĩ xa như thế, nghĩ càng xa thì thất vọng càng nhiều, ai mà biết sau này sẽ gặp được chuyện gì cơ chứ.

Bạch Như Tuyết khi đó về phòng mình khóc tới nửa đêm, hôm sau tỉnh dậy, hai mắt cô sưng húp. Mặc dù thời gian này Tống Ca không ngừng gọi điện thoại an ủi cô, nhưng cô vẫn cảm thấy dường như mình bị số phận bỏ rơi, thậm chí cô còn không muốn nghe những lời nói tốt đẹp mà Tống Ca nói, thậm chí cô còn bắt đầu ghen tị với bạn, rồi bắt đầu thấy mừng vì mối tình đầu của bạn với Tạ Siêu Phàm không thành, thấy vui vì thì ra trong cuộc đời Tống Ca cũng có lúc gặp phải chuyện không thuận lợi.
Trong thâm tâm, Bạch Như Tuyết biết rõ, tình bạn giữa cô và Tống Ca gần như đã kết thúc, từ nay về sau, họ sẽ càng ngày càng xa nhau.

Hồi học trung học, Bạch Như Tuyết đã không thích loại con trai như Trần Thần, những anh chàng vai u thịt bắp, trên mặt lại mọc đầy trứng cá chưa bao giờ là hứng thú của cô, cô thích những người nho nhã, lịch sự như những chàng trai làm nghệ thuật, ví dụ như Tạ Siêu Phàm, chỉ có những người con trai như thế mới tương xứng với sắc đẹp dịu dàng, mềm mại của cô. Tối hôm đó, câu nói của mẹ đã in sâu vào đầu Bạch Như Tuyết, cô hạ quyết tâm phải tìm được một người bạn trai thật xuất sắc, không thể để cho bố mẹ thất vọng.

Sự theo đuổi nhiệt tình của Trần Thần khiến cô vô cùng phản cảm, cô không hiểu vì sao số phận lúc nào cũng trêu đùa cô như thế? Những gì cô muốn thì không cho cô, những gì cô muốn dứt ra thì không dứt được.

XIII

Nếu tuổi thanh xuân là mùa xuân của cuộc đời, vậy thì trường đại học chính là một vườn hoa với trăm hoa khoe sắc.
Trong vườn hoa này, mỗi người đều cố gắng tận hưởng hết mùa hoa của mình và người khác, có những đóa hoa nở rộ rực rỡ, có những đóa hoa chỉ nép mình e thẹn, rực rỡ và e thẹn không hẹn mà cùng tạo nên một bữa tiệc hoa đầy màu sắc, tưới ướt cho tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết và sưởi ấm tâm hồn những con người trẻ tuổi.

Chỉ có điều tuổi xuân này thật ngắn ngủi, chỉ một cái chớp mắt, chỉ một giây phút, chỉ một tích tắc. Học kỳ cuối cùng của năm thứ tư, Tống Ca tìm được bạn trai cho mình, đồng thời cũng được tuyển dụng vào một doanh nghiệp nước ngoài ở Bắc Kinh. Mặc dù mẹ cô, bà phó thị trưởng Hà đáng kính trong mọi cuộc họp đều không quên nhắc nhở rằng, thành phố quê hương họ đang rất cần nhân tài, nhưng Tống Ca cho rằng, mẹ cô đã cống hiến cả tuổi xuân của mình cho quê hương, không có lý do gì phải cống hiến cả con gái của mình nữa, cô kiên quyết không chịu quay về, cô cảm thấy mình thích hợp với đất Bắc Kinh hơn.
Cuối cùng phó thị trưởng Hà cũng không miễn cưỡng con gái nữa, bà biết con gái mình đã lớn, con đường cuộc đời cô nên đi như thế nào, bà là mẹ chỉ có quyền nêu ra ý kiến chứ không có quyền quyết định.

Bạn trai của Tống Ca, Vương Tân là bạn học cùng đại học với cô, bố mẹ anh đều là người gốc Bắc Kinh, không có bối cảnh gia đình gì đặc biệt. Mặc dù bốn năm đại học, những người theo đuổi tán tỉnh Tống Ca rất nhiều, có những người còn là con đại gia, tài sản giàu gấp mấy lần gia đình Tạ Siêu Phàm, có những người thì là con ông cháu cha, nhưng tiếp xúc với họ, Tống Ca luôn cảm thấy cô không thể tìm thấy cảm giác an tâm và đáng tin cậy mà Tạ Siêu Phàm từng cho cô, cảm giác ở cùng với họ cứ như đang ở trên mây, hình như cái thế giới này được sinh ra là để dành cho họ, có thể nghe theo lời họ sai bảo bất cứ lúc nào. Tống Ca không thích cảm giác này, mẹ cô cũng năm lần bảy lượt nói với cô là không nên kết bạn với những anh chàng công tử nhà giàu.

Vương Tân là một người cao lớn, nhưng người anh không thô như Trần Thần mà là cái dáng vẻ cao lớn nhưng rất nho nhã, lịch sự, còn một điểm nữa mà Tạ Siêu Phàm không bằng anh, đó là anh chàng Vương Tân học tin học nhưng lại chơi dương cầm rất hay. Cũng chính vì điều này mà Tống Ca chọn anh trông số những người theo đuổi mình. Sự từ chối của Tạ Siêu Phàm năm xưa dù sao vẫn để lại một nỗi ám ảnh trong lòng cô, khiến cô như vẫn còn giận dỗi, hứa rằng nếu có cưới ai thì phải cưới người hơn anh, không thể hơn anh về mọi mặt thì ít nhất có một mặt nào đó cũng phải vượt trội anh.

Thời gian rảnh rỗi, Vương Tân thường kéo Tống Ca tới phòng văn nghệ của trường, chơi cho cô nghe những bản nhạc nổi tiếng thế giới của Moza, Bethoven, Sô-panh… Cô lắng nghe những giai điệu kinh điển phát ra từ đôi tay tài hoa của Vương Tân… Thi thoảng điệu nhạc du dương như muốn ru người ta vào cõi mơ, thi thoảng lại như một cơn sóng biển xô lên cuộn xuống, khiến cô như được bay giữa bầu trời rộng lớn, giữa những mặt biển bao la, những con suối trong vắt, được lắng nghe tiếng chim kêu, vượn hót, được nghe tiếng gió tiếng mua, vị thần đáng yêu Cupid dường như đã bắn một mũi tên vào tim cô, dắt cô bước vào cõi thần tiên, như mộng như thực.

Một ngày cuối tuần của kỳ đầu tiên năm học thứ tư, lần đầu tiên Vương Tân đưa Tống Ca về nhà. Bố Vương Tân là một người chuyên chỉnh đàn dương cầm, mẹ anh là kế toán trong một công ty nhà nước. Lần đầu tiên tới nhà Vương Tân, nếu không phải là Vương Tân ra sức kéo cô tới thì có lẽ cô đã định bỏ về mấy lần. Vương Tân cùng cô ngồi trên ghế salon, mẹ anh hỏi thăm tình hình nhà cô như cán bộ điều tra hộ tích, hỏi bố mẹ cô làm việc ở đâu? Trước đó, Tống Ca không hề nói cho Vương Tân biết mẹ cô là Phó thị trưởng thành phố, cô chỉ nói nơi mẹ cô làm việc chứ không hề nói tới chức vụ của bà, sở dĩ cô không muốn về quê làm việc chủ yếu là vì cô không muốn sống trong sự bảo vệ của mẹ, lúc này cô càng không muốn nhờ mẹ mà nâng cao “điểm” của mình trong mắt mẹ chồng tương lai. Tống Ca nói mẹ cô là viên chức nhà nước, bố cô là một kỹ sư ở Cục thủy lợi. Mẹ Vương Tân lại hỏi:

- Mẹ cháu làm việc ở đơn vị nào? Bây giờ mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền?

Tống Ca nói:
- Mẹ cháu làm ở Ủy ban nhân dân thành phố, mỗi tháng… - Tống Ca từ trước tới nay không biết mẹ mình kiếm được bao nhiêu tiền nên chỉ buột miệng, - Khoảng hơn 3000 tệ ạ.
Mẹ Vương Tân chớp mắt, lẩm bẩm một câu rất nhỏ nhưng Tống Ca vẫn nghe thấy:

- Cùng lắm cũng chỉ là một phó phòng.
Sau đó bà lại hỏi cô sau này có được ở lại Bắc Kinh không? Nói là sinh viên gốc Bắc Kinh bây giờ muốn ở lại đây còn rất khó, các sinh viên ngoại tỉnh tới muốn ở lại Bắc Kinh thì đều phải nhờ các mối quan hệ. Hình như con trai bà cưới người nào không quan trọng, quan trọng là cưới người ở đâu. Bố Vương Tân mấy lần muốn chuyển chủ đề nhưng vẫn không thể ngăn cản được những câu hỏi tỉ mỉ của bà.

Vương Tân kiên quyết bắt cô ở lại nhà anh ăn cơm, Tống Ca nhìn cái bếp lạnh lẽo, lại thấy thái độ chẳng lạnh nhạt nhưng cũng không nhiệt tình của mẹ Vương Tân, nói dối là chiều nay ở trường còn có việc nên xin phép ra về.
Lúc Vương Tân từ trong nhà đuổi theo, Tống Ca đã đón taxi về trường trước rồi.

Ngồi trên taxi, trong đầu Tống Ca toàn là hình ảnh khuôn mặt bí xị của mẹ Vương Tân, những câu hỏi nhiều hàm ý đó vang lên trong tai cô, cô không biết tại sao tình yêu của cô lại luôn gặp trắc trở như thế? Lúc nào cũng phải thất vọng vào lúc mình đang tràn trề hy vọng, dường như số phận có một bàn tay nào đó sắp đặt mọi thứ trước mặt cô, cô không thể đưa tay ra vì chỉ cần cô đưa ra, những thứ mà cô muốn có sẽ lập tức thay đổi vị trí.

Taxi dừng lại trước cổng trường, Tống Ca xuống xe đi về phòng. Bỗng dưng từ đằng sau có người gọi cô:

- Tống Ca, đi chơi hả? Sao đi có một mình?

Tạ Siêu Phàm ôm quả bóng từ sân bóng rổ chạy ra, người đầy mồ hôi, từ xa đã gọi cô, Tống Ca lườm anh một cái, không lên tiếng, nghĩ bụng chẳng hiểu ngày gì mà sao lắm chuyện bực mình.

Cùng học một trường, ký túc xá nam và nữ lại ở rất gần nhau, đi học hay tan học, đi ra hay đi vào đều có thể đụng phải mặt nhau, lần nào Tạ Siêu Phàm chào hỏi cô, nếu cô không tỏ ra lạnh nhạt thì cũng chỉ chào lại qua loa lấy lệ, trong lòng vẫn cảm thấy bực bội vì chuyện của nhiều năm trước.

Tạ Siêu Phàm thấy Tống Ca chẳng buồn dể ý gì tới mình thì vội vàng chạy lên chặn trước mặt cô:

- Này bạn cũ, nể mặt tớ tí chứ, làm gì đến nỗi đấy? Mấy lần trước mặt các bạn khác, tớ chào cậu cậu chẳng buồn để ý, người ta còn tưởng là tớ bị thần kinh nữa.

- Mặc kệ tớ, đang bực mình đây! – Tống Ca đứng lại.
Tạ Siêu Phàm nói:

- Ồ thế hả, tớ cũng đang bực mình đây. Nào, ăn cơm chưa? Chưa ăn thì tớ mời.

Tống Ca nghĩ bụng nếu mình cứ cố chấp quá thì hình như cũng không hay lắm. Lần đó, cuối tuần Lâm Đan Phong tới tìm Tạ Siêu Phàm, hai người hẹn cô cùng đi ăn cơm, Tống Ca kiên quyết không đi, một phần là vì Tạ Siêu Phàm, một phần là vì lòng tự trọng của mình đang “lên cơn”, trường của Lâm Đan Phong nổi tiếng hơn trường của cô, mà trong lòng cô thì vẫn luôn coi Lâm Đan Phong là tình địch.

Tống Ca nói:

- Đừng có lắm chuyện, cậu thì buồn cái gì?
Tạ Siêu Phàm nói:

- Đừng nhắc nữa, cứ tới cuối tuần là Lâm Đan Phong lại phải đi làm gia sư, tớ thì không muốn về nhà, mấy anh em trong ký túc xá thì cả ngày ôm lấy cái máy tính lên mạng, nếu không thì cũng đi với người yêu, còn mỗi tớ là cô đơn một mình, đánh bóng mãi cũng chán!

Tống Ca nói:

- Cậu mời thật hả?

Tạ Siêu Phàm nói:

- Đương nhiên rồi, chỉ cần cậu chịu nể mặt, cậu thích đi đâu thì đi!

Tống Ca nói:

- Thế thì được! Nếu cậu đã chủ động đưa đầu vào rọ thì tớ cứ thế mà chuẩn bị dao thôi! – Tống Ca đưa tay ra làm động tác như đang “chặt” xuống.

Tạ Siêu Phàm cười, cậu lại nhìn thấy vẻ thoải mái, thẳng thắn của Tống Ca:

- Được, được! Tới lúc đó chỉ cần để lại cho tớ một hơi thở để thanh toán tiền là được. Chờ lát nhé, tớ quay lại ngay.
Trong tiệm ăn Quảng Đông ở gần trường, Tống Ca và Tạ Siêu Phàm vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng vui vẻ, Tống Ca nói với Tạ Siêu Phàm về mẹ của Vương Tân, Tạ Siêu Phàm nói:

- Còn lâu mới bằng mẹ tớ, kiên quyết không thay đổi định kiện với mẹ của Lâm Đan Phong. – Anh nói tiếp, - Cậu không biết đâu, tớ với Tiểu Phong yêu nhau 5 năm rồi, vậy mà Tiểu Phong chưa tới nhà tớ một lần! Tớ đang phát rầu lên đau, làm thế nào mới để cho người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tớ và người phụ nữ mà tớ yêu nhất quen biết nhau nhỉ?
Tống Ca kinh ngạc lắng nghe, không ngờ tới bây giờ Lâm Đan Phong vẫn không dám đặt chân tới nhà Tạ Siêu Phàm! Chắc là những bà mẹ chồng trong thiên hạ này đều như thế.

- Haiz, Siêu Phàm, cậu nói xem, có phải những bà mẹ chồng đều coi con dâu là kẻ thù không? Cứ như thể người ta sắp cướp mất con trai của mình đi vậy.
Tạ Siêu Phàm lắc đầu:

- Không biết, những việc mà mẹ tớ làm xem ra thì đều là vì muốn tốt cho tớ, nhưng tớ lại chẳng thấy nó tốt ở điểm nào cả. Cậu nói xem, cứ về tới nhà là ngày nào cũng hối thúc tớ mau có người yêu, nhưng cô gái tớ yêu thì mẹ tớ lại không đồng ý. Cậu nói là kẻ thù sao? Tớ thấy mẹ tới với Lâm Đan Phong chẳng khác gì kẻ thù không đội trời chung. Lâm Đan Phong có làm gì mẹ tớ đâu cơ chứ.

Xem ra bà mẹ chồng mà mình gặp phải vẫn chưa phải là người cay nghiệt nhất, Tống Ca thấy đỡ giận mẹ Vương Tân hơn rất nhiều.

- Haiz, có phải là vì… - Tống Ca định nói gì lại thôi.

- Vì gì? – Tạ Siêu Phàm hỏi.

Tống Ca lấp liếm:

- Không có gì, tớ cũng không biết mẹ cậu nghĩ gì nữa.
Xem ra lần đó mình từ chối giúp đỡ Lâm Đan Phong, những việc sau đó cậu ấy hoàn toàn không biết gì, hoặc có thể Lâm Đan Phong cũng không biết là ai giúp đỡ cô ấy, Tống Ca cảm thấy không nói thẳng ra có lẽ vẫn tốt hơn.

- Haiz, cậu đoán xem, Bạch Như Tuyết yêu ai? – Tạ Siêu Phàm hỏi.

Tống Ca lắc đầu, đã lâu lắm rồi Bạch Như Tuyết không liên lạc với cô.

- Trần Thần! Mấy hôm trước tớ lên mạng gặp anh chàng này, giờ đang tự đắc lắm!

- Vậy sao? Hai người họ yêu nhau? Tớ không tin đâu!

- Cậu cũng không tin phải không? Khi đó tớ cũng không tin! Trần Thần bèn cho tớ xem ảnh cậu ấy hôn Bạch Như Tuyết, tớ vẫn còn giữ ảnh đấy trong điện thoại, để tớ tìm cho cậu.
Dù sao thì cũng là bạn bè cũ, vừa nói về chuyện xưa là không dứt được lời, nói chuyện bạn bè, chuyện tình yêu rồi chuyện công việc, cả Tống Ca và Tạ Siêu Phàm đều nói rất vui vẻ, không lâu sau, trên chiếc bàn ăn trước mặt hai người chất một đống vỏ bia.

Khi điện thoại của Tống Ca gọi tới, Bạch Như Tuyết đang ngồi xem phim trong phòng khách nhà Trần Thần. Trần Thần vừa mua một bộ đĩa “Ca vũ thanh xuân”, hai người ngồi dựa lưng vào salon, vừa ăn bim bim vừa xem phim, xem tới chỗ hài hước, hai người đầu gập bụng ra mà cười, Hạ Thu Đông vốn định ăn trưa xong thì ở nhà ngủ một chút, nhưng không chịu được sự ồn ào của hai người, giận dữ bỏ ra ngoài.

Đã lâu lắm rồi Bạch Như Tuyết không liên lạc với Tống Ca, Trần Thần đổi cho cô số điện thoại mới cũng ít người biết, không hiểu sao Tống Ca lại có số điện thoại của cô? Trong điện thoại, Tống Ca nói cô nghe nói tới chuyện của Bạch Như Tuyết và Trần Thần rồi, hỏi Bạch Như Tuyết sao chẳng nói gì với cô? Đã thế đổi số điện thoại cũng chẳng báo cho cô một tiếng, nói là hôm nào nghỉ học về nhà sẽ tìm cô tính sổ.

Bạch Như Tuyết thực ra không muốn cho Tống Ca biết cô và Trần Thần yêu nhau, hồi học cấp ba, có một lần cô và Tống Ca đi qua sân thể dục, đúng lúc đó đội bóng của trường đang thi đấu, nhìn thấy một đám con gái đứng xung quanh hô vang tên của Trần Thần như một lũ điên, Tống Ca hỏi Bạch Như Tuyết ai là Trần Thần? Bạch Như Tuyết kinh ngạc nhìn Tống Ca, tại sao ngay cả Trần Thần, ngôi sao đội bóng rổ của trường, một người đường đám nữ sinh say mê mà cô cũng không biết sao, Tống Ca nói:

- Tớ không có hứng thú với bọn con trai đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

Lúc này Bạch Như Tuyết mới biết cho dù Trần Thần chơi bóng rổ có xuất sắc tới đâu thì trong mắt Tống Ca, anh vẫn chỉ là một kẻ ngốc nghếch.

Ngày nay, Tống Ca thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, còn cô và gã ngốc kia cùng học trong một trường, rồi lại sắp về sống chung một nhà, người mà Bạch Như Tuyết không muốn cho biết chuyện này nhất chính là Tống Ca. Số phận của họ từ khi sinh ra được được quyết định là phải khác nhau một trời một vực, hồi học cấp ba, cô dính lấy Tống Ca như hình với bóng, trong thâm tâm của chú vịt con xấu xí mang theo giấc mộng thiên nga, mong rằng có một ngày lớp lông của con thiên nga sẽ che giấu đi sự xấu xí, tự ti của cô, không ngờ giấc mộng đại học đx tan thành mây khói, cô lại phải trở về với sự thực tàn khốc.
Bạch Như Tuyết biết tình bạn giữa cô và Tống Ca suốt ba năm trung học không phải là một tình bạn vô tư, trong sáng, tình bạn giữa họ chưa bao giờ bình đẳng, Tống Ca là một cái cây, còn cô chỉ là một thân tầm gửi bám lên cái cây đó, cô luôn luôn phải là người phục tùng thì mới được cái cây ban cho “ân điển”. Tình bạn này không thể nào bền vững, cũng không thể kéo dài, đó là lý do vì sao từ sau khi vào học đại học, Bạch Như Tuyết chủ động kéo dãn khoảng cách với Tống Ca.
Bạch Như Tuyết ấp úng, muốn che giấu mối quan hệ giữa cô và Trần Thần, Tống Ca bên kia nói:

- Cậu đừng giả vờ, ảnh thân mật giữa cậu với Trần Thần tớ còn xem rồi, chỉ chưa được đích thân cậu kể chi tiết mà thôi.
Bạch Như Tuyết xấu hổ im lặng, Tống Ca bên kia vừa cúp điện thoại thì Bạch Như Tuyết đã nhào vào lòng Trần Thần vừa đánh vừa cào cấu, hỏi anh bức ảnh anh lén chụp hai người hôn nhau, anh đã cho những ai xem rồi? Trần Thần bị đánh, không dám đánh trả, chỉ đành ấp úng nói:

- Chắc chắn là cái gã Tạ Siêu Phàm đó đi chơi cùng Tống Ca rồi cho cô ấy biết, hôm ấy anh lên mạng gửi cho cậu ta, còn anh chưa cho ai xem cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro