14. Chăm sóc cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang yên đang lành, trong nước có tin Ba và cô ả kia đám cưới, Taehyung lúc đó đang nốc không biết đến chai thứ bao nhiêu trong quán BBQ với cô "bạn" tóc vàng mắt xanh đang hút thuốc có vẻ rất thành thạo. Cô bay về nước, bằng những chiêu trò không nể mặt ai của mình phá hỏng đám cưới đó. Tự kiếm luật sư giải quyết chuyện chia tài sản, lấy được tối đa số tài sản mình có thể thừa kế.

Quật cường đến cực đoan, liều mạng, dù tự hại mình mất một vạn thì cũng phải giết địch chết ba ngàn.

Cô ả kia từng nói: Vivian, mày còn tàn nhẫn hơn rắn độc!

Tàn nhẫn ư?

Nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, Taehyung cười tự giễu.

Không ra tay tàn nhẫn thì sao có thể ổn định giang sơn.

Chỉ có làm kẻ địch đau thì chúng mới không dám tái phạm dễ dàng như thế nữa.

Mẹ từng nói, cái này gọi là---

Lập uy!



---

Chớp mắt, nhét hết mọi hồi ức vào lại trong đáy lòng, Taehyung thở phào một hơi, nhếch miệng cười.

Những cảm xúc rối rắm và phiền muộn dường như chưa từng xuất hiện, cô vẫn là cô nàng vô tâm vô tính lúc đầu.

Mười chín tuổi...

Cái tuổi thật đẹp!

Chính là nắng gắt của lúc bảy, tám giờ buổi sáng, từ Vivian trở thành Kim Taehyung, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội nữa để sống, vậy thì có những chấp niệm cũng đến lúc phải buông rồi...

Xốc chăn, ngồi dậy, buổi sáng sớm tươi đẹp thế này, không lười nhác vươn vai thì sao có thể xứng với quần chúng nhân dân được chứ?

Bỗng dưng, động tác khựng lại.

Chớp mắt, lại chớp, chớp liên tục.

Trời ạ! Cô không hoa mắt đấy chứ?

Trên sô pha, một người đang nằm thẳng tắp.

Dáng nằm cực kỳ... thẳng.

Hai chân khép lại, hai tay đặt dọc theo chỉ quần, giống y như một cây cung nằm thẳng.

Đây là... ngủ cũng xếp hàng à?

Phụt---

Tha thứ cho cô không nhịn được cười!

"Buồn cười lắm sao?"

"Sai!" Ôm chân, lắc đầu, gương mặt thiếu nữ nửa cong lên, "Là cực kỳ buồn cười, y như cái xác chết cứng..."

Soạt!

"Ồ... Anh, dậy rồi à? Hi~"

Nhấp môi, thu lại nụ cười, ánh mắt ngượng ngùng.

Người đàn ông xoay người ngồi dậy, cổ áo mở rộng để lộ ra cơ ngực rắn chắc và làn da màu đồng cổ, mắt đen nghiêm nghị.

Nhưng cô thật sự rất muốn cười nha, làm sao bây giờ?

Ừm, không được cười, phải cố nhịn!

Nhưng mà, căn bản không thể khống chế được mà~

"Khí khí khí---"

Hậu quả của việc cố nín cười đó là cười y như đánh rắm vậy.

Gương mặt người đàn ông lập tức đen lại.

"Câm miệng."

"Oh." Ngoan ngoan đáp lại, nhưng giây tiếp theo: "Phụt... Ha ha..."

JungKook: "..."

"Không phải anh đã đi rồi sao? Sao lại quay lại? Lưu luyến tôi à?" Cười đủ rồi, khoanh chân ngồi trên giường, mắt đối mắt với người đàn ông bên kia.

Đứng dậy, đi tới mép giường, quần tây bao trùm đôi chân dài và thẳng tắp, ẩn chứa vẻ nghiêm nghị, lạnh lẽo nhưng vẫn không che giấu được chính khí mạnh mẽ của đàn ông.

Taehyung chớp mắt, bị bắt phải ngẩng đầu nhìn lên: "Anh... làm gì thế?"

Đột nhiên, trán bị phủ lên bởi bàn tay mát lạnh, cô bừng tỉnh, ngẩn người.

"Hạ sốt rồi." Thu tay lại, cầm thuốc mỡ ném cho cô, "Tự mình bôi đi."

Dịu dàng tới quá nhanh mà đi cũng quá nhanh, y hệt ngồi tàu lượn siêu tốc, còn chưa kịp cảm thụ cảm giác mất trọng lượng thì đã lao thẳng xuống và dừng lại rồi.

Cầm thuốc mỡ trong lòng lên, Taehyung ngẩn ra mất mấy giây.

"Tối hôm qua, không phải là anh thoa cho tôi đấy chứ?" Cười gượng, cúi đầu, liếc nhìn cổ áo.

Còn may, hoàn chỉnh không xộc xệch.

Nhưng sao sau lưng lại lạnh thế?

Đưa tay sờ, soạt---

"JungKook! Nói đi, có phải anh làm không?!"

Đôi tay đút vào túi quần, đứng nghiêng người: "Ông đây đã làm gì?"

Đưa lưng về phía gương lớn, ngoái đầu nhìn lại, mẹ kiếp---

Ở ngay giữa, dọc theo sống lưng có một lỗ rách to đùng, hơi cong lưng, một mảng lớn da thịt trắng bóng liền lộ ra.

Hở đến vô cùng quyến rũ!

Người đàn ông hơi liếc nhìn rồi lại lặng lẽ di dời tầm mắt.

"Không ngờ anh còn có đam mê này nha?" Bò dậy, đứng ở trên giường, Taehyung khoanh tay trước ngực.

Trạng thái đứng lên này khiến cho cô có thể từ trên cao nhìn xuống người đàn ông kia, nhướng mày, liếc cười, mọi xấu hổ và buồn bực lúc trước liền biến thành cười cợt, mang theo cái nhìn soi mói rất không có ý tốt.

"Thích xé váy ngủ? Hay là, thói quen thô bạo?"

Gương mặt tuấn tú lập tức đen trong nháy mắt.

"Taehyung, có bản lĩnh thì lải nhải nữa xem nào? Ông đây cũng không tin không có cách nào tóm được cô!"

"Ai lắm lời với anh?" Đáp trả một ánh mắt khinh thường, thiếu nữ bĩu môi, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ, "Chẳng phải chỉ là đùa một chút thôi sao, đồ cổ lỗ sĩ!"

"Mau dậy đi, đừng quên, đêm nay là tiệc mừng ngày thành lập của Oh Thị đấy."

"Chỗ này của bà..." Ngón trỏ tay phải chỉ vào ngực, "Nhớ rõ ràng rành mạch rồi, không cần anh phải nhắc."

"Vậy là tốt nhất."

"Aizz." Hai tay chống lên đầu gối, Taehyung hơi nhích lên trước, "Này, có phải anh rất hy vọng tôi về lại Oh gia để bị cái đám người cặn bã kia hành hạ không hả?"

Người đàn ông nghiêm mặt lại: "Người của Oh gia không đáng sợ như cô nghĩ đâu."

"Cũng chẳng tốt như anh nghĩ đâu."

"Nếu đã như thế, sao lúc đầu còn gả vào đó?"

Nụ cười của Taehyung cứng đờ, híp mắt nhìn hắn: "Anh đoán xem?"

Môi mỏng mím lại, người đàn ông không nói gì, chỉ có ánh sáng trong mắt lập lòe lúc tỏ lúc mờ.

Taehyung đột nhiên chẳng còn hứng thú gì nữa, ném thuốc mỡ cho anh, xoay người đưa lưng về phía anh.

"Cô..."

"Bôi thuốc."

JungKook nheo mắt, từ khi gặp phải tiểu tổ tông này, anh nhẹ nhàng không được, nặng cũng chẳng xong, thật sự quá bất đắc dĩ và cũng sắp điên mất rồi.

Cũng không thể đối xử như cấp dưới trong công ty, bực bội liền vỗ bàn, ném tài liệu vào mặt được.

Nếu anh làm thế, phỏng chừng con cún con này sẽ nhặt tài liệu lên và ném lại vào mặt anh ngay.

Cũng không thể giống như lúc huấn luyện tân binh, giày vò người ta đến chết, dù sao cũng là thiếu nữ trẻ, trên người còn đang bị thương, hơn nữa, lại có thân phận vợ của cháu trai, JungKook làm cậu cũng chẳng dễ dàng gì.

Đau đầu!

"Tôi giơ tay lên là lưng đã đau rồi, anh không định để tôi tự bôi thuốc đấy chứ?"

"..."

"Ý gì hả?" Quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt do dự và kiêng dè của người đàn ông, Taehyung cười, "Yên tâm, bà đây mệt lắm, tạm thời không có hứng thú đùa bỡn với ai hết."

Khóe miệng JungKook giật giật.

"Nhanh lên!"

Nói được thì làm được, quả thực lần này cô không ồn ào, ngồi yên chờ bôi thuốc, ngoan ngoãn tới kỳ cục.

Bôi thuốc xong chỗ cuối cùng, JungKook liền thu tay.

Lòng bàn tay thô ráp vừa rút ra, trong đáy lòng Taehyung liền nổi lên một cơn buồn bã, lại mơ hồ có loại cảm xúc... không nỡ xa rời.

Tôi nhổ---

Taehyung tự phỉ nhổ mình trong lòng.

Mẹ nó, chẳng phải chỉ là đàn ông thôi sao? Đời trước không thiếu, đời này cũng sẽ không thiếu!

Vực sâu chỗ nào mà chẳng có cỏ, chị đây còn lo không được ăn no sao?

Nực cười!

Taehyung đột nhiên nghe lời như thế làm JungKook thấy rất không quen.

Trong lòng phát lạnh, tự nhiên thấy quỷ dị.

Taehyung không nghĩ nhiều như thế bởi cô thực sự rất mệt. Hơn nữa, vừa rồi JungKook đã nói là cô rất phiền toái, thế nên cô cũng không muốn nói nữa.

Tối hôm qua bị sốt một trận, miệng vết thương nhiễm trùng, tuy rằng ý thức của cô không rõ nhưng cô cũng biết vẫn có người ở bên chăm sóc cho mình.

Ngay từ đầu, cô cảm thấy chắc là mình đang ở bệnh viện, người chăm sóc cho mình quá nửa là Mochi.

Nhưng mùi lại không đúng, không hề ngửi thấy mùi nước sát trùng gay mũi kia.

Sau lại nghĩ, dù người đó có là ai thì có thể chăm sóc cho mình là ngon rồi, không chết là được.

Không ngờ lại là cái tên lỗ mãng JungKook này.

Ừ... Thì ra đàn ông sắt đá cũng biết chăm sóc cho người khác, cô nàng tỏ vẻ cực kỳ hưởng thụ.

"Xong rồi." Người đàn ông vừa thu tay lại liền buông tuýp thuốc mỡ ra.

Cô bò dậy, kéo váy ngủ lại.

Đổi lại là tiếng cười nhạt của người đàn ông, có phải chưa thấy đâu, còn che cái gì chứ?

Phụ nữ toàn thích làm ra vẻ!

"Tôi đói rồi!" Tay chống nạnh, vẻ mặt nhõng nhẽo.

"Thì sao?"

"Chúng ta ăn món cay đi!" Chép miệng, bắt đầu nuốt nước miếng.

"Muốn chơi bạt mạng đúng không?"

Vừa mới hạ sốt, miệng vết thương còn đang nhiễm trùng, thế mà còn đòi ăn đồ cay?

Một từ--- Rách việc!

"Miệng nhạt nhẽo lắm, không tin anh ngửi xem. A~"

"Chó con này, mau cút đi đánh răng ngay!" Gân xanh trên trán nổi đầy, người đàn ông tức giận mắng lên, mắt đầy ghét bỏ.

"Đồ chày gỗ nhà anh, mắng ai là chó con hả?"

"Ai thưa là mắng người đó."

"Anh!"

"Năm phút, quá thời gian, ông đây đi luôn, đói chết là tại mình."

"Cái gì?"

"Bốn phút 57 giây."

"Anh giỏi lắm!"

Năm bốn ba hai...

"OK!"

Áo phông ngắn màu trắng, quần sooc, tóc buộc cao thành một cái đuôi ngựa để lộ ra cái trán trơn bóng, chân đi tông, mười đầu ngón chân mượt mà lộ ra, móng chân màu hồng nhạt rất khỏe khoắn.

Mày kiếm phí phách nhướn lên, mỉm cười duyên dáng: "Xong rồi."

JungKook xoay người, cất bước.

"Từ từ! Anh có chắc là cứ thế ra ngoài không?"

Tóc tai bù xù, áo sơ mi nhăn nhúm, biết anh đẹp trai rồi, nhưng cũng đừng có để cái bộ dáng hỏng bét đó làm cho mất điểm chứ?

Quả nhiên, ở tuổi này, người ta đẹp người ta có quyền!

JungKook hơi dừng bước, thay đổi phương hướng đi vào toilet.

Rầm---

Đóng cửa.

Taehyung ngây ngốc, sau một lúc mới phản ứng lại, cười lăn cười bò.

Sớm biết thế cô đừng lắm miệng nữa! Cứ như vậy đi ra đường, đảm bảo mặt mũi ném về tới tận nhà bà ngoại.

"Này, anh nhanh lên chứ! Cho anh hai phút, quá giờ là bà đây sẽ chạy lấy người đấy, có tin không hả? Còn một phút 58 giây..."

Nửa giờ sau, Taehyung đứng trước cửa một nhà hàng Quảng Đông, gương mặt méo mó.

JungKook đỗ xe xong liền tiến lên: "Không phải đói sao? Vào đi."

Taehyung đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

"Hừ, lại muốn chơi trò gì với ông nữa đây hả?"

"He he..." Quay đầu nhìn anh, cười nịnh nọt: "Ông lớn à, chúng ta thương lượng chút nhé?"

JungKook tháo kính râm xuống, "Nói."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro