16. Tiệc rượu của Oh gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nếu không thì thế nào chứ?"

Cô liếc nhìn anh một cái thật sâu, "Được."

Không chọc cười xỏ xiên, cũng không xuống nước cầu xin, chỉ đáp lại một tiếng, từ đầu đến cuối, người con gái ấy vẫn cười tươi như hoa.

Ánh mắt JungKook lóe lên, bờ môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.


...

"Wonin, anh Hai con đâu?" JungHae mặc váy sườn xám màu trắng kem, phối với khăn lụa tơ tằm, mái tóc dài được vấn cao lên, trên gương mặt được chăm sóc kỹ càng không hề nhìn ra một chút dấu vết nào của năm tháng.

Quả nhiên là bà chủ của gia đình giàu có.

Wonin tất nhiên cũng đã trang điểm cẩn thận, váy dài ôm ngực màu đỏ rực để lộ một nửa bầu ngực, thiết kế ôm eo bó sát người phác họa nên dáng người yểu điệu thướt tha.

"Xin mời ngài, tiếp đón không được chu đáo..." Dẫn khách vào trong phòng tiệc ngồi xuống, rồi mới có thời gian trả lời, "Anh Hai ạ?"

"Bữa tiệc đã sắp bắt đầu đến nơi, nó thì giỏi rồi, chỉ giỏi gây chuyện làm càn! Nó muốn làm mẹ tức chết luôn đúng không?" JungHae nghiến răng, vẻ mặt gấp gáp.

"Có khi nào... đi đón... chị dâu Hai rồi không?"

"Wonin, bây giờ là lúc nào rồi mà em còn đùa được sao?" Aeri đột nhiên mở miệng, lườm cô ta một cái, "Sehun đối xử thế nào với thím Hai, chẳng lẽ em còn không biết hay sao, sao có thể chủ động đi đón người được chứ?"

"Nhưng ba đã bảo anh ấy đi đón, dù cho anh Hai có hỗn láo thế nào cũng không dám không nghe theo."

Xùy nhẹ một tiếng, "Ai mà biết được chứ..."

"Chị dâu cả, chị nói vậy là không đúng rồi." Cười lãnh đạm, cô ta ghét nhất kiểu ăn nói chua ngoa này của Aeri, thật đáng kinh tởm!

"Tuy anh Hai không để ý đến nhiều chuyện nhưng trong lòng anh ấy vẫn cứ sáng như gương, đám người nào mánh lới gian trá, mưu đồ gây chuyện, anh ấy đều biết rõ rành rành, sao có thể để cho người khác có cơ hội tạt nước bẩn vào người mình chứ? Chắc chắn là trên đường gặp chuyện gì nên mới tới trễ."

Nụ cười Aeri cứng ngắc, hung dữ trừng mắt nhìn cô em chồng.

"Đủ rồi! Các con không xem xem bây giờ là lúc nào à? Mỗi người bớt nói một câu đi!" JungHae lộ vẻ uy nghiêm, suy cho cùng cũng là người JungKook gia, khí thế không thể xem thường được.

Wonin tiến lên, "Mẹ, mẹ đừng giận, con chỉ nói với chị dâu đôi câu thôi mà. Mẹ tưởng chị em con cãi nhau à? Đều là người một nhà cả, đâu có mối thù nào lâu dài đâu? Không đáng..."

Giọng nói mềm mại, dáng vẻ yêu kiều.

JungHae vốn yêu thương cưng chiều đứa con gái này, đương nhiên nghe vậy liền hết tức giận, vỗ tay, nhẹ giọng than thở, "Nếu hai thằng anh trai vô tích sự kia của con chỉ cần hiểu chuyện bằng một nửa con thôi là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi."

Wonin cười ngượng ngùng.

"Ôi chao! Mẹ nhìn kìa, nói Tào Tháo là Tào Tháo liền có mặt!" Sehun chỉ về phía cửa, "Đó chẳng phải là anh Hai sao..."

Lúc này JungHae mới thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng nó cũng đến rồi."

Aeri híp mắt, đột nhiên che miệng cười.

"Đúng vậy đấy, chờ đợi mỏi mòn, Sehun bận rộn cả một buổi chiều rồi mà bây giờ chú Hai mới đến. Không chỉ đến một mình mà còn dẫn theo cả em dâu đến nữa... Ấy? Sao con thấy không giống Tae Tae lắm nhỉ? "

Vừa dứt lời, Sehun đã đưa bạn gái đi đến trước mặt ba người, "Mẹ, chị dâu, Wonin, giới thiệu với mọi người, đây là Mỹ Kỳ Maggie."

"Chú Hai đúng là rất có diễm phúc nha!" Aeri cười đến run rẩy cả người.

Wonin bĩu môi, vừa không quen nhìn dáng vẻ đắc ý đó của chị dâu cả lại vừa ghét anh Hai phong lưu, đương nhiên cô ta cũng không hề có cảm tình với loại phụ nữ yếu đuối nhu nhược tiểu bạch hoa như Taehyung.

Đặc biệt là, còn là loại dùng tiền để mua về.

Một món hàng giá rẻ, cũng chẳng trách anh Hai lại không thể thích nổi cô ta.

Không thèm để tâm đến hai người phụ nữ đang kêu gào, Sehun cười, nói tiếp, "Maggie, đây là mẹ anh, còn không chào hỏi đi?"

Người bạn gái của hắn chợt bừng tỉnh, vội vã nói: "Con chào cô."

Sắc mặt JungHae tái xanh, vừa muốn phát tác thì lại nghe một tiếng cười lạnh từ phía bên cạnh truyền tới.

"Náo nhiệt quá, mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy JungHae mặc Âu phục thẳng thớm, dẫn theo một cô gái nhỏ bé và tươi tắn đang đứng ở một chỗ cách đó không xa.

Người vừa cất lời hỏi chính là cô gái nhỏ nhắn đó.

"JungKook đến rồi." Sắc mặt JungHae lập tức hòa hoãn hơn một chút, ánh mắt khẽ di chuyển, "Vị này là...?"

"Taehyung?" Wonin kinh ngạc thốt lên.

Lúc này, không chỉ có JungHae mà Aeri và Oh Sehun đều quay đầu lại nhìn, sửng sốt, kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.

Không ai có thể ngờ được rằng, cô gái suốt ngày mang bộ dạng phục tùng, trầm mặc ít nói lại có thể có vẻ xinh tươi đường hoàng như vậy?

Chính xác!

Không lâu trước đây, Taehyung vẫn mang dáng vẻ ngây thơ như học sinh trung học, thành thật, giữ khuôn phép, ngay cả mỗi câu nói ra đều mang theo sự xấu hổ nhút nhát, lí nha lí nhí.

Giống như một bao cát, không hề có tinh thần và sức sống.

Wonin nói cô quái đản, JungHae chê cô không đủ phóng khoáng, còn Oh Sehun lại coi cô như nắm mì, nhào nát vo viên thế nào còn phải xem tâm trạng hắn tốt hay xấu.

Đặc biệt là khi so sánh với Aeri khôn khéo linh hoạt, tính cách nhút nhát sợ sệt của Taehyung càng khiến người ta chán ghét hơn.

Ông Oh là trưởng bối, lại là một người đàn ông, không tiện nói gì, nhưng đã sớm có sự bất mãn trong lòng.

"Đây là... vợ của thằng Hai ư?" JungHae càng kinh ngạc gấp bội phần.

"Chỉ mấy ngày không gặp, sao mẹ lại không nhận ra con nữa rồi?" Cô gái chớp mắt, đôi mắt sáng trong, tươi cười tự nhiên.

Không chỉ JungHae thấy nghi hoặc, Sehun và Aeri cũng vô cùng kinh ngạc.

Mới ở bệnh viện một thời gian, còn chưa đến hai tuần, sao lại như thay da đổi thịt nhanh như vậy?

"Mẹ, chị dâu cả, Wonin." Lần lượt chào hỏi từng người, tự nhiên phóng khoáng, đương nhiên cũng không để lọt bất kỳ một ai.

"Ông xã."

Mí mắt Oh Sehun giật mạnh, cả người không thể khống chế được mà nổi lên từng đợt da gà.

Sống lưng lạnh toát.

Ánh mắt như thể gặp ma nhìn về phía Taehyung, "Bị quất mấy cái roi khiến cô bị ngu luôn rồi sao?"

JungKook đứng một bên, sắc mặt đột nhiên lạnh đi, thực ra từ lúc Taehyung nũng nịu gọi một tiếng "ông xã", nụ cười vốn không mấy hiện rõ trên mặt người đàn ông đã biến mất sạch sẽ.

Ông xã sao?

Cô ta còn nói ra được từ đó thật cơ đấy!

Nhưng Taehyung không để ý lắm, coi như cô chỉ nói cho sướng miệng mà thôi, súng thật đạn thật mới coi là có bản lĩnh!

Đôi môi anh đào khẽ nhếch lên, mặt mày hơi cong, "Nói ra thì, cũng may nhờ có mấy roi đó của anh, cũng chưa đến mức ngu đi, chỉ là tỉnh táo hơn thôi."

Tính cách của nguyên chủ, nói một cách dễ nghe là "mềm yếu", nói không dễ nghe chính là "nhu nhược".

Lúc nào cũng mang thái độ nhân nhượng cho yên chuyện, không tranh giành, không cướp đoạt, lúc cần cứng rắn lại mềm yếu như vắt mì nát tươm. Ở cửa nhỏ nhà nghèo sống qua ngày cũng được, nhưng một khi bước vào gia đình quyền quý, chắc chắn sẽ bị xé nát tơi bời!

"Người hiền bị ức hiếp, ngựa hiền bị cưỡi đạp."

Lời các cụ để lại đâu có sai!

Người có tính cách như vậy mà sống trong giới các phu nhân gia đình quyền quý thì xác định sẽ bị người ta chà đạp, bị người ta giày xéo.

Giờ thì tốt rồi, Oh Sehun mới đánh mấy roi đã hoàn toàn đập tan ý chí muốn sống của nguyên chủ, vẫn là khối cơ thể đó, nhưng trái tim và khối óc đã đổi thành một người khác.

Nhu nhược và nhường nhịn là phong cách của Taehyung chứ không phải của Vivian cô!

Nếu đã không thể thoát khỏi Oh gia được thì còn phí chút công sức ngu ngốc đó làm gì chứ?

Mượn tạm câu nói thịnh hành bây giờ, sống giống như bị cưỡng bức, không thể phản kháng được thì cứ nằm im mà hưởng thụ! Lựa chọn đơn giản hơn biết bao nhiêu.

Thật không ngờ, người con gái với thái độ không ấm không nóng, nụ cười không mặn mà cũng không nhạt nhẽo kia đã chọc giận một người nào đó.

Đôi chân dài khẽ sải bước lên nửa bước, "Tỉnh táo đấy chứ?" Oh Sehun cười lạnh, "Cô là cái thá gì hả?"

Ý cười chưa dứt, cô tiến lại gần, nhẹ giọng nói, "Tôi là vợ trên danh nghĩa của anh, tôi là cái thá gì thì anh chính là cái thá đó."

"Vợ ư? Cô đừng quá coi trọng bản thân mình." Hắn ôm người bạn gái bên cạnh vào trong lòng, cúi đầu, đặt một nụ hôn dài ướt át.

Đáy mắt tràn ngập sự khinh miệt và khiêu khích.

Taehyung lùi lại nửa bước, lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, nụ cười vẫn giữ trên môi.

JungKook nhướng mày, thấy cô đứng đó đầy cô độc, cuối cùng không thể nhịn được, đang chuẩn bị giơ tay ra thì lại đối mặt với ánh mắt lạnh lùng xa cách của cô.

Động tác cứng đờ lại.

Nhìn anh một cái thật sâu, Taehyung lãnh đạm, châm chọc nhếch miệng.

Anh định cứ giao tôi cho người của Oh gia như thế sao?

Cô đã từng hỏi như vậy.

Câu trả lời của anh lại là, "Nếu không thì thế nào chứ?"

Thái độ rõ ràng, lập trường chắc chắn.

Bây giờ lại dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô, giống như cô là một con chó lang thang bên vệ đường, không có nhà để về.

Động lòng trắc ẩn ư?

Hay là lòng thương hại nổi lên?

Xin lỗi, cô không - cần - một - thứ - gì - hết.

Ánh mắt người đàn ông lóe lên, gò má vốn lạnh lùng cứng nhắc giờ đây bỗng trở nên căng thẳng, một lúc lâu sau, một tiếng than nhẹ phát ra.

Tùy!

Bên kia, một tay Taehyung kéo tay JungHae, một tay kéo tay Aeri, tươi cười rạng rỡ.

"Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá!"

JungHae còn chưa kịp tiêu hóa hết sự nhiệt tình đột xuất của cô con dâu thứ hai này thì đã bị lời tán dương từ trên trời rơi xuống đập vào mặt.

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, lời nói hay lại vô cùng êm tai.

Dù sao thì Taehyung cũng là người do Oh gia lựa chọn, tuy tính cách có phần cô độc nhưng suy cho cùng vẫn còn tốt hơn đám ong bướm vật vờ lai lịch không rõ ràng bên ngoài.

"Con dâu Hai thật có lòng." Vỗ nhẹ vào tay, tươi cười hiền lành.

Aeri trừng mắt nhìn, thế mà cũng được à?

"Chị dâu cả, hôm nay chị thật sự xinh đẹp như hoa ấy, chẳng trách anh cả cứ nhìn về phía chúng ta liên tục!"

Aeri khẽ xao động trong lòng, vô thức nhìn về phía nào đó, đón lấy ánh mắt của chồng đang nhìn chằm chằm về phía này, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

"Thím khéo miệng quá đấy." Gương mặt đỏ bừng lên, cười e thẹn.

Thế này đâu có giống như Taehyung trước kia?

Tận mắt nhìn thấy mẹ và chị dâu cả bị những viên đạn bọc đường đánh đến choáng váng đầu óc, Oh Sehun nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn cô ta.

Từ lúc nào hũ nút thành tinh cũng biết nói đầy những lời đường mật như vậy thế?

"Mấy ngày không gặp, sao chị dâu Hai lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng thế này rồi?" Wonin cười nói, dáng vẻ châm chọc như có như không.

"Xem ra, bệnh viện đó đúng là có phong thủy tốt, chị dâu Hai vào đó một tuần mà toàn bộ con người cũng thay đổi rồi luôn."

"Hay là cô cũng vào đó thử xem sao đi?"

"Chị rủa tôi à?"

"Oan uổng quá! Chị còn cứ nghĩ cô nói bệnh viện thành báu vật trên trời, dưới đất không có, cứ tưởng cô muốn vào đó ở mấy ngày xem sao chứ... không ngờ là cô cũng chỉ ngứa mép nói vậy thôi." Nhún vai, gương mặt tỏ vẻ tiếc nuối.

Wonin cười lạnh, "Vừa rồi mới nói chị dâu Hai thông minh ra, sao chớp mắt một cái đã lại hồ đồ thế này rồi? Có một câu nói thôi mà không hiểu sao?"

Cô ta đang khen bệnh viện sao? Đồ ngu!

Taehyung nhíu mày, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc, "Chị là người, sao lại có thể nghe tiếng người mà không hiểu được chứ? Trừ khi, mấy lời đó không phải là tiếng người."

"Chị!"

"Chị nói đúng chứ, Wonin"

"..."

Taehyung của trước kia tuyệt đối không dám phản bác lấy một câu, nhưng bây giờ không những không nể mặt cô ta trước mặt người khác mà lời nói cũng mang sự mỉa mai, châm chọc đầy trào phúng.

JungHae và Aeri kinh ngạc quay sang nhìn nhau.

Mọi chuyện còn chưa dứt, sau khi tranh luận khiến cho Oh Wonin không còn lời nào để nói, Taehyung đảo mắt, vẻ mặt tươi tắn xán lạn, ai không biết còn tưởng rằng đây là một cô bé ngây thơ rạng rỡ.

Không còn cách nào khác, tuổi tác đã rõ rành rành, đã thi đại học xong, chưa có kết quả nên đương nhiên cũng chưa lấy được bằng tốt nghiệp.

Vẫn chỉ coi như là học sinh trung học mà thôi!

"Sehun, cô gái này là ai, không giới thiệu một chút sao?" Tuổi vẫn còn nhỏ, khẩu khí không hề nhỏ, giọng điệu của một cô vợ cả cực kỳ đúng mực.

"Chào cô, tôi là Maggie."

Người bạn gái giành lời trước khi người đàn ông kịp đáp, đôi mắt đẹp hơi híp lại, mơ hồ ẩn hiện ý chiến đấu.

"Ồ, cô Maggie, rất vui được gặp cô."

"Hình như cô còn chưa giới thiệu bản thân với tôi?" Người bạn gái cười khẽ, tay phải nắm chắc lấy bắp tay người đàn ông, đầu nghiêng dựa trên vai Oh Sehun.

Rõ ràng là tư thế ra oai.

JungKook không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo, giống như đang xem một màn kịch khôi hài.

Dường như tất cả mọi người đều đang ở trong vở kịch, chỉ có một mình anh lạnh lùng đứng xem ở bên cạnh.

Con ngươi co rút lại, ngực quặn đau, giống như bị giáng một búa, Taehyung kinh ngạc giật mình.

Sao cô lại có phản ứng như thế này?

Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã thấy ánh mắt giễu cợt của Oh Sehun, như cười như không.

Lẽ nào...

Cố nén xuống cảm giác thất kinh trong lòng, đột nhiên mỉm cười thật tươi, "Cô có thể gọi tôi là mợ – Oh"

Vẻ mặt người bạn gái lập tức cứng đờ, đôi mắt dịu dàng e lệ nhìn về phía người đàn ông mang theo vẻ uất ức cam chịu, vô cùng điềm đạm và đáng thương.

Oh Sehun cũng không phụ sự kỳ vọng của người đẹp, vỗ lưng cô ta an ủi, đang định lên tiếng, không ngờ đã nghe thấy Taehyung nói lớn giọng hơn.

"Hình như cô Maggie không tin cho lắm thì phải, ông xã yêu dấu của em, anh nói một chút đi nào?"

Âm cuối réo rắt nhưng lại bao hàm ý tứ sâu xa.

Ánh mắt người đàn ông tối đi, lời nói đã ra đến miệng lại không thể thốt được thành lời.

Ở tình huống như ngày hôm nay, đúng là hắn không thể làm càn được, ít ra thì trong mắt người ngoài, Taehyung vẫn mang thân phận là con dâu của Oh gia, nhất cử nhất động đều có liên quan đến bộ mặt của gia tộc.

Hắn có thể chán ghét, ruồng bỏ người vợ này nhưng không thể thể hiện cảm giác chán ghét ấy ra tại đây được.

Huống hồ, bởi vì tin đồn "bạo hành gia đình", suốt nửa tháng nay, cổ phiếu của Oh Thị liên tục trượt giá, lúc này chính là thời cơ tốt để bác bỏ tin đồn.

Cho dù thế nào cũng không thể tỏ ra xích mích với Taehyung trước mặt mọi người.

Taehyung nhướng mày cười khẽ, ung dung chắc chắn.

Cô không tin Oh Sehun dám làm ra chuyện gì bất thường.

Thấy sự do dự và đắn đo trong mắt hắn, nụ cười của người bạn gái cứng đờ lại, phẫn hận trừng mắt lườm Taehyung.

Khóe môi anh đào của Taehyung hơi nhếch lên, cười đến nghiêng nước nghiêng thành.

Ai cao ai thấp lúc này đã hoàn toàn rõ ràng.

"Sehun, anh không nói gì sao?" Người bạn gái cắn môi, đôi mắt lộ vẻ ai oán.

Taehyung khoanh tay trước ngực, bờ môi đã hiện lên nụ cười trào phúng, không biết là đồng cảm hay là căm hận.

"Xin lỗi." Đẩy người đẹp trong lòng ra, đôi chân dài sải bước, tới đứng bên cạnh Taehyung.

Người bạn gái như bị sét đánh, nước mắt rơi lã chã chực khóc.

"Tại sao chứ? Em mới là bạn gái của anh mà!"

Cánh tay dài duỗi ra, đặt lên vai Taehyung, kéo cô lại, đặt cơ thể mềm mại vào trong lòng, thể hiện sự thân thiết thay cho lời nói.

"Nếu bà xã tôi đã trở về rồi thì đương nhiên không cần phải làm phiền cô Maggie nữa." Ý cười dịu dàng, nhưng lại khó che đậy được sự ngả ngớn, giống như vứt bỏ một thứ đồ cũ đã mặc qua – nhẹ nhàng rũ bỏ.

"Anh... các người... ức hiếp người quá đáng!"

Nói xong, khóc lóc chạy ra ngoài.

Y như phân đoạn nữ chính ngọt ngào ngốc nghếch điển hình trong tiểu thuyết ngôn tình đầy máu chó.

Nhưng đáng tiếc, hiện thực quá tàn khốc, căn bản không có ai đuổi theo cô ta.

Tay Oh Sehun vẫn còn đặt trên vai Taehyung, JungKook thu mắt lại, rồi lại ngẩng lên, sự lạnh lùng đã len lỏi vào tận xương cốt.

Nhưng cô không để ý đến, thậm chí còn quên cả cái chân chó của người đàn ông kia đang đặt trên vai mình, bởi vì, cảm giác hồi hộp hốt hoảng lại một lần nữa bủa vây lấy cô, khí thế ào ạt...

Đặc biệt là khoảnh khắc được Oh Sehun kéo vào trong lòng, thậm chí Taehyung còn nghe thấy cả tiếng nhịp tim đang đập thình thịch của mình.

Giống như... thiếu nữ lần đầu biết yêu vậy?

Ầu đệch!

Không phải là nguyên chủ thực sự có cái gì đó với tên Oh Sehun này đấy chứ...

Đây là tình tiết chó má gì thế?

Hít sâu, cố ép sự rung động đó xuống, "Bỏ tay ra."

Nhưng Oh Sehun lại giống như không nghe thấy, không những không buông mà còn không biết chừng mực, ôm cả người Taehyung vào trong lòng, cười đến mức không hề kiêng nể gì cả.

Tấm lưng mảnh khảnh của thiếu nữ dán chặt vào lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông, từ xa nhìn lại, giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

"Chẳng phải cô muốn tôi làm thế này hay sao?"

"Vớ vẩn!"

"Ái chà, còn biết mắng người rồi cơ đấy? Cứ thử mắng thêm mấy câu nữa cho tôi xem nào?"

"Cút con mẹ anh đi, biến thái à?"

"À há! Chữ "luyến" trong từ "luyến ái" chẳng phải là lấy hai bộ phận một trên một dưới của "biến thái" đó sao? Trước đây cô luôn nói thích tôi, tốt hay xấu gì cũng không từ chối. Nghĩ lại thì, chắc cô cũng rất thích sự biến thái của tôi thì phải?"

Taehyung như hít phải khí lạnh, da đầu tê dại.

Nguyên chủ sẽ không thích loại đàn ông cặn bã như hắn đấy chứ?

Oh my God!

Còn có thể loạn hơn nữa, máu chó hơn nữa được không?

Trước đây, cô thấy mình may mắn vì ông trời đã sắp xếp cho cô sống lại trong cơ thể của Taehyung này, không chỉ trẻ hơn chục tuổi mà còn có tướng mạo không thua kiếp trước.

Vốn dĩ cho rằng ông trời đã cho cô chiếc bánh nhân thịt béo ngậy, để cô nhặt được món hời lớn.

Thật không ngờ lại hết chuyện phiền phức này đến chuyện phiền phức khác kéo đến, đầu tiên là ăn roi, sau đó là nhập viện, bây giờ lại còn bị rơi vào vòng xoáy tình cảm, đối tượng là ai không sao, lại rơi trúng một tên đàn ông cặn bã?

Cái quần què gì thế?

Ông trời ơi, ông định chơi tôi sao?

Cô nàng nào đó oán thán, bỗng chốc trầm luân trong sự bi ai.

Đây là chuyện gì vậy chứ?

Chẳng trách Oh Sehun không đối xử tử tế với cô ta, còn vung roi đánh người.

Có lẽ lại là một sự hiểu lầm tình cảm – cực kỳ PHIỀN PHỨC!

"Nếu anh cảm thấy "biến thái" là một từ khen ngợi, well, mời anh vui lòng đón nhận."

Sống hai kiếp, đã quen với kẻ dán vàng bạc châu báu lên mặt, nhưng chưa thấy ai xung phong tự gắn cái mác "biến thái" cho mình như cái thằng cha này bao giờ.

"Anh, lần thứ nhất."

"Cái gì?"

"Không có gì."

"Taehyung."

"Muốn rú lên thì cút ra xa một tí, bà đây đau tai lắm." Đẩy tay người đàn ông ra, thuận thế giãy dụa.

Oh Sehun đâu phải là kẻ ăn chay?

Hắn chế ngự cổ tay cô, ấn chặt vào trong lòng, lòng bàn tay vừa khéo ấn vào vị trí vết thương cũ trên lưng Taehyung.

Đau đến nghiến răng nghiến lợi, cố đè nén lửa giận sắp dâng trào.

"Con mẹ nó, anh bị điên à? Cái móng heo của anh ấn vào đâu đấy? Bà đây còn đang bị thương ở lưng đấy! Tất cả đều là do anh ban tặng đấy nhé!"

Giọng Taehyung không nhỏ, đám người JungHae, Aeri đã kinh ngạc từ lâu.

Ánh mắt JungKook khẽ lóe lên, mặt mày thâm thúy, nhưng vẫn chưa mở miệng, cũng không có động tác gì quá mức.

Xung quanh đã có không ít người chú ý đến đây.

"Đó chẳng phải là cậu hai nhà họ Oh sao? Cô gái mặc lễ phục màu cam, gương mặt học sinh kia là con dâu mới của Oh gia phải không nhỉ?"

"Nghe nói con dâu thứ hai nhà họ còn ít tuổi, hình như mới tốt nghiệp cấp 3..."

"Chắc là cô ấy đấy, không nhầm đâu! Nhìn xem gương mặt non choẹt đó kìa, búng vào còn ra sữa ấy chứ? "

"Sắp gây chuyện với nhau rồi à?"

"Chẳng lẽ là có mầm mống bạo hành gia đình thật sao?"

"Chẹp, ai mà biết được! Nhưng mà, nhìn hai vợ chồng trẻ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai kìa, chắc là quan hệ không tốt đẹp gì đâu."

"Anh nói xem, Oh gia mới nổi lên được hai mươi năm nay, sao đã có chuyện rồi?"

"Nhà giàu mới nổi điển hình, không thể yêu cầu quá cao được..."

JungHae phản ứng nhanh nhất, oán hận liếc mắt nhìn Taehyung, gương mặt lộ vẻ căm phẫn, sau đó nhìn con gái và con dâu lớn ra hiệu.

Hai người ngầm hiểu, bận rộn chào hỏi khách khứa, hòng di chuyển sự chú ý.

Rất nhanh sau đó, đám người vây xem xung quanh đã tản ra, chỉ còn âm thầm chú ý đến diễn biến sự việc.

Có ai lại không thích nghe tám chuyện chứ?

Đặc biệt là những tin tức có sức công phá mãnh liệt, chắc chắn ngày mai có đề tài để bàn tán rồi.

Oh Sehun nhướng mắt, gân xanh nổi lên đầy trên trán, chỉ muốn giáng một cái bạt tai cho người phụ nữ không sợ chết đang ở trong lòng mình lúc này.

Nhưng cũng chỉ là ý nghĩ chứ không dám ra tay thực sự.

Taehyung bị hắn ôm chặt trong lòng, cả người không được tự nhiên.

Nguyên chủ bỗng dưng rung động, lại cộng thêm sự ác ý của tên biến thái Oh Sehun, hai luồng tình cảm mâu thuẫn phức tạp bám chặt lấy cô khiến cô nhất thời không biết phải làm thế nào.

Chỉ có thể giãy dụa theo bản năng, nhưng vì vết thương cũ vẫn chưa lành nên cô cũng không dám giãy dụa quá mạnh.

Ở trong mắt người ở bên cạnh lại là có chút ý tứ ỡm ờ.

Đầu mày JungKook nhíu chặt lại.

"Tôi thấy không có vấn đề gì lớn đâu, có lẽ là vợ chồng son giận dỗi nhau thôi."

"Thanh niên mà, bây giờ đều chỉ để ý đến cái gì mà tình thú, tình cảm, giận dỗi trẻ con, chính những thứ đó lại là liều thuốc để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ đâu, còn đồn đại cái gì mà bạo hành gia đình chứ... đều là mấy tin đồn vớ vẩn cả thôi!"

"He he, đúng là chỉ có bà chị thông tỏ mọi chuyện ..."

Đương nhiên, chuyện lớn như vậy không thể thoát khỏi con mắt của ông Oh.

Kết thúc cuộc hàn huyên với mấy người bạn già, ông ta thu lại ý cười, nhìn về phía tiêu điểm rồi bước lớn đi tới.

"Chuyện gì thế này?"

Vừa mở lời đã chấn động toàn bộ hội trường, khí thế và sự áp bách của bậc gia trưởng lộ rõ hoàn toàn.

Nhìn lướt qua người con trai thứ hai, sau cùng nhìn vào người con dâu thứ hai đang ở trong lòng hắn, đầu mày nhíu chặt lại.

"Chuyện của hai vợ chồng thì đóng cửa bảo nhau, sao lại đến đây gây chuyện trước mặt bao nhiêu người thế này? Đừng làm mất mặt ba trước mặt người khác!"

Mấy lời này đã được coi là rất nặng nề rồi.

Mặt mày JungHae xám xịt, bỗng chốc im bặt, Oh Sehun cũng thu lại ánh mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn hiếu thuận nghe ba mình dạy dỗ.

Có thể thấy địa vị và quyền uy của ông Oh ở cái nhà này lớn như thế nào.

Đáng tiếc, lại có người không cho ông ta thể diện.

"Ba, ba nói vậy là sao chứ? Con và Sehun đang yên đang lành, ai nói tụi con gây nhau chứ? Ai nhìn thấy tụi con gây nhau nào?"


---

Cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái tên biến thái Oh Sehun.

Cho đến khi chạy ra ngoài sảnh tiệc, Taehyung mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Cô tháo giày cao gót, đi chân trần bên cạnh đài phun nước, thư thái híp mắt lại rồi lại thở dài não nề.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, ngoài cây đại thụ Jeon JungKook ra, thực sự không còn nơi nào có thể cung cấp chỗ ở cho cô được nữa...

JungKook tìm chỗ đỗ xe, mở cửa xe ra, bỗng dưng động tác khựng lại.

Người con gái ngồi xếp bằng dưới đất, nghiêng người dựa vào bánh sau chiếc xe, đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.

Có lẽ là do ánh mắt của người đàn ông quá sắc bén, cũng có lẽ là cô ngủ không sâu, khi JungKook vừa nhìn tới, Taehyung cũng đồng thời tỉnh giấc luôn.

"Ể? Anh về rồi à?" Dụi mắt, đứng dậy.

Lạnh lùng liếc nhìn cô, JungKook ngồi vào trong xe.

Taehyung giơ tay chặn lại, cửa xe đập vào khuỷu tay, một âm thanh giòn giã vang lên, cô đau đến mức nhe răng trợn mắt.

"Cô bị gì vậy? Bộ không cần tay nữa à?!"

Taehyung bĩu môi, "Cần chứ!"

"Thế sao cô còn dám?"

"Chẹp, ai bảo anh đóng cửa nhanh thế làm gì, tôi là mãnh thú là hồng hoang sao? Trốn nhanh thế làm gì?"

"Ồ, nói vậy chẳng lẽ đây là lỗi của tôi à?"

"Anh thích tự đổ lên người mình thì tôi cũng không cản đâu."

"Nói. Rốt cuộc là có chuyện gì."

Taehyung rùng mình một cái, vô thức khoanh tay lại, "Tôi không muốn về Oh gia."

"Thế thì sao?" Người đàn ông nhướng mày.

Đứng ở góc độ của Taehyung, vừa khéo có thể nhìn thấy hàng mi đang rướn lên và bờ môi mím chặt lại của anh, độ cong hoàn mĩ, giống như tác phẩm điêu khắc hoàn hảo của một nghệ thuật gia bậc thầy.

Nghiêm khắc, cương nghị, lạnh lùng như băng, cứng rắn như thép.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, vô cùng nam tính.

"Tôi đi theo anh." Taehyung hạ thấp giọng nói, trong đáy mắt trong suốt mơ hồ có sự hoảng hốt.

Ánh mắt đột nhiên đờ ra, lông mày nhíu chặt.

"Không được."

Bị phủ đầu bằng một gáo nước lạnh, Taehyung ngẩn người.

"Tay, bỏ ra."

"Giúp tôi đi mà." Cô gái cắn chặt môi, trong đáy mắt có ánh sáng lấp lánh bắt đầu chuyển động.

Ánh mắt JungKook đầy lạnh lẽo, vẻ mặt không có một chút cảm xúc nào, "Tôi nói, bỏ tay ra."

Ngước mắt, nhìn vào đáy mắt người đàn ông, đúng lúc bắt được một tia chán ghét lướt qua, Taehyung nở nụ cười, cánh tay đặt trên cửa xe chầm chậm buông ra, duỗi thẳng xuống bên người.

Thu lại ánh mắt, ngẩng lên, ý cười tràn ngập.

"Ồ, tôi đùa thôi mà, đừng coi là thật."

Nói xong, đi về cửa lớn khách sạn.

Gió khẽ thổi mái tóc dài bay hỗn loạn, làn váy lay động.

Trong đêm đen, bóng lưng thẳng tắp tinh tế của người con gái xa dần, ghim vào phía trước một luồng ánh sáng rực rỡ màu đỏ hồng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro