18. Chơi lửa bỏng tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook không ngờ, anh lại gặp lại Taehyung trong hoàn cảnh này.

Cô gái với đôi tay đầy máu nhưng ánh mắt lại sắc bén như băng, trong màu đỏ tươi là sự ngoan tuyệt được ăn cả ngã về không khiến người khác kinh hãi.

Dường như là một người hoàn toàn khác so với đồ lưu manh, mặt dày trong ấn tượng của anh.

Anh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, mà ngược lại, anh còn lạnh lùng hơn bất kỳ ai, bình tĩnh hơn bất kỳ ai.

Nhưng khi tên kia chuẩn bị tấn công, anh lại không nhịn được mà ném áo khóa ra, nhân lúc lực đạo bị hòa hoãn liền kéo người con gái đó vào lòng rồi ôm lấy thật chặt.

Sau đó, anh kết luận hành vi bất thường đó là do chính nghĩa nổi lên, bị đồng cảm xúi giục.

Taehyung còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy hông bị siết lại thật mạnh, lòng bàn tay ấm nóng cách qua lớp vải nóng dính sát vào da thịt, một giây sau đã ngã vào một vòng tay ấm áp.

Hô hấp vốn đã không ổn định càng trở nên gấp gáp hơn, hơi thở nam tính chầm chậm bủa vây, trong lòng có một móng vuốt đang cào xé, bụng dưới có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.

Một lạnh một nóng, một nhạt một đậm.

"Anh là thần long à?" Taehyung cười, bỗng nhiên mở miệng nói.

Người đàn ông nhíu mày.

"Nếu không, tại sao tôi vừa triệu hồi anh đã đến ngay thế?"

Lạnh lùng thoáng nhìn, "Khi nào về sẽ xử lý cô sau."

Nhưng trong lòng lại bất chợt mềm mại hơn.

Taehyung hừ hừ, thầm mắng cái tên này không hiểu thế nào là tình thú, nhưng cũng không ngốc đến mức phản bác hắn vào lúc này, chỉ phồng má lên, vẻ mặt ấm ức.

Kang Daniel kinh ngạc, cô gái này mà cũng biết ấm ức cơ á?

Nữ kim cang dũng mãnh vừa nãy dùng mảnh vỡ thủy tinh thẳng tay cắt vào động mạch cổ của anh ta là ai thế?

"Cậu Ba, cậu có sao không?" Đàn em tiến lên đỡ anh ta, 

 "Còn không mau đi gọi bác sĩ? Đồ ngu!"

Kang Daniel bịt chặt lấy miệng vết thương, máu đang chảy ra qua vết cứa.

Độc nhất là lòng dạ đàn bà, đúng là ác thật...

"Tao khuyên mày, đừng có xen vào chuyện của người khác, giao con đàn bà đó ra đây!" một người xông lên, cậy có vệ sĩ bảo vệ nên xông ra đứng trước mặt JungKook gào thét.

Kang Daniel cũng nhìn theo, sắc mặt không vui, anh ta muốn xem xem là tên nào không sợ chết như thế!

Vừa nhìn sang, sắc mặt đã trắng bệch.

Nhưng tên đàn em lại không hiểu, còn muốn thêm dầu vào lửa.

"Anh, miếng thịt đã đến miệng rồi còn để rớt! Chúng ta đông hơn, cứ xông lên cướp người đi!"

Kang Daniel mím môi, không nói gì, nhưng bàn tay bưng vết thương lại càng siết chặt hơn, ép cho huyết quản trên cổ như sắp nổ tung đến nơi.

"Yên tâm, chuyện này anh cứ giao cho em, đảm bảo anh sẽ hài lòng..."

"Câm mồm!" Kang Daniel nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán nổi lên, sau đó, anh ta tiến lên hai bước, đi đến trước mặt người đàn ông, rủ mi xuống, thu lại ánh mắt, "Anh, sao anh lại đến đây..."

Kang gia làm chính trị, Jeon gia làm kinh tế.

Năm xưa, hai họ có gốc từ Park thị, người chị gả cho thương nhân, người em gái gả cho chính khách, một người giàu không kể xiết, một người cao sang quyền quý khó ai sánh bằng.

JungKook và Kang Daniel, chính là anh em họ ruột thịt.

Ở trong thành phố này, người có thể khiến cho tiểu ma vương Kang Daniel mở miệng xưng anh, ngoài Kang Gi Hun ra, chỉ còn lại...

Sắc mặt tái xanh.

Hắn vốn cũng có xuất thân thương nhân, sao có thể chưa nghe qua đại danh của JungKook chứ?

Cái tên "Diêm Vương sống" đó!

Taehyung cũng rất kinh ngạc, lại liên tưởng đến danh xưng "cậu Ba", cũng không khó suy đoán ra người này là ai.

Kang gia vốn cao quý trong sạch nhưng lại sinh ra một tên khốn kiếp như vậy, đúng là xui xẻo!

Nhưng dù có xui xẻo thế nào cũng không xui xẻo bằng cô.

Vừa ra khỏi nhà đã gặp phải thứ hàng cực phẩm thế này!

JungKook không nói gì, đôi mắt đen lạnh lùng trấn tĩnh nhìn anh ta.

Kang Daniel mím môi, càng cúi đầu thấp hơn.

Không khí đang chuyển động dường như ngưng trệ lại, kết thành khối băng.

Taehyung cọ cọ vào lòng JungKook, quay đầu qua, vùi gương mặt với gò má đỏ như máu vào lồng ngực ấm nóng của anh.

Bụng dưới như có lửa thiêu đốt, vừa tê vừa ngứa, từng hồi nóng bừng dâng lên, nhào vào người cô.

Cho dù đã quen chịu đựng nhưng vẫn không thể chống cự lại được công hiệu quá mạnh của thứ thuốc kia, có thể kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn.

Cô muốn...

Muốn cái gì?

Không biết.

Vô thức, dựa lại gần, gần hơn chút nữa; dán lên, áp sát thật chặt.

Há miệng ra, cắn mạnh một cái, cùng với tiếng kêu rên cố đè nén lại của người đàn ông, cô cảm giác chỗ nào đó của anh vừa cứng lên.

Giống như một đứa trẻ đùa dai thành công, càng được đà lấn tới.

Cô bắt đầu dùng lưỡi liếm, dùng răng mài, đôi tay thon thon cũng bắt đầu không yên phận, tác quái sau lưng người đàn ông.

Chậm rãi vuốt ve, giống như phát hiện ra thứ đồ gì thú vị, cứ xoa xoa như vậy, cấu véo như vậy, ngón tay búp măng chọc vào lưng người đàn ông, JungKook hít một hơi lạnh.

Nhưng cô lại càng chơi càng hăng hơn, vô cùng vui vẻ.

Trượt tay xuống dưới, mò đến thắt lưng, lần sờ một hồi, vẫn không hề nhúc nhích.

Thầm than đáng tiếc.

Nếu như có thể, JungKook chỉ muốn ném thẳng cái con chó con này xuống dưới đất, sau đó đạp như đạp đầu tàn thuốc lá – giết chết cô!

Bàn tay đỡ trên hông cô không tự chủ được mà siết chặt lại, đáp lại anh là tiếng thở gấp của người con gái.

Taehyung cảm thấy một trận đau nhức như có như không, lại giống như nước lạnh khiến cô vô cùng khoan khoái, lửa nóng ở vùng bụng dưới được hòa hoãn đôi chút.

Cô rất muốn biết, mình đang muốn thứ gì...

Kang Daniel đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ăn mắng một trận, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa hề sợ ai, dù là người lớn tuổi nghiêm nhất trong nhà cũng không làm gì được anh ta, nhưng chỉ riêng người anh họ này là có thể khiến anh ta phải sợ.

Danh xưng "Diêm Vương" không phải là có cho không!

Đợi hồi lâu sau, vẫn không có động tĩnh gì?

Lặng lẽ giương mắt lên nhìn, anh ta lại nhìn thấy cơ bắp trên gương mặt băng lạnh của người đàn ông đã cứng đờ lại, đôi đồng tử đen láy có thể vắt được ra mực đen, ánh sáng trong như ngọc chuyển động.

Kang Daniel thầm nghĩ, trời cũng không có nóng mà, sao anh ấy lại lấm tấm mồ hôi vậy nhỉ?

"Đủ rồi!" Giận dữ quát lên, gân xanh nổi đầy trên trán.

Tim gan Kang Daniel đều run rẩy cả lên.

Taehyung che mặt, mím môi cười trộm, đương nhiên cô biết câu quát tháo vừa rồi là giành cho ai.

Giả ngốc thôi, dù sao thì cô cứ cố tình không hiểu là được.

Chỗ cắn cứ cắn, chỗ cào cứ cào, không hề ảnh hưởng gì.

Ai bảo cô bị sập bẫy cơ chứ?

Từ khi nhìn thấy JungKook, Taehyung đã muốn làm như vậy rồi, nay cơ hội dâng đến tận miệng, cô không mượn rượu giả say thì sao được cơ chứ?

Mắt lạnh liếc nhìn, sự nguy hiểm đã dần tan biến đi.

Taehyung khẽ run, nhìn anh sợ hãi, móp mép cái miệng, khỏi phải nói có bao nhiêu ấm ức.

"Không thể yên tĩnh một lát được à?" Tức giận xen lẫn bất đắc dĩ, sự phiền toái khó nén được, đúng là anh bị trúng tà rồi nên mới đi cứu cô!

Taehyung mím môi, vùi đầu vào trong lồng ngực người đàn ông, giả chết.

Kang Daniel tưởng rằng người bị nói là mình nên đầu càng cúi thấp hơn, "Anh, em sai rồi!"

Giọng nói to rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc, ai không biết còn tưởng rằng ở đây đang huấn luyện tân binh.

Taehyung đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn hắn, "Xin lỗi!"

Kang Daniel ngó nhìn anh mình.

JungKook gật đầu.

"Xin lỗi..." Không cam tâm tình nguyện.

"Không nghe rõ."

"Đồ đàn bà chết tiệt, cô đừng có quá đáng nhé!"

"Tôi cứ quá đáng đấy, thì làm sao?"

"Cô!"

Taehyung đỏ mắt, dáng vẻ quyết không bỏ qua, Kang Daniel mắng chửi một câu, lúc này mới hắng giọng...

"Xin lỗi!"

Đáp lại anh ta là một cái lườm, cộng thêm một tiếng hừ lạnh.

Kang Daniel nắm chặt tay, cắn chặt răng.

Món nợ này anh ta sẽ nhớ kỹ!

Bác sĩ vội vã mang hòm thuốc đến, bị tên đàn em tóm lấy cổ áo, đẩy đến trước mặt Kang Daniel.

"Mau cầm máu lại!" Gần như gào rít lên.

Hắn biết, chuyện đến mức này đã không thể thu xếp được nữa rồi, còn liên quan tới cả tôn đại Phật Jeon Nhị kia nữa, lúc này, điều duy nhất hắn có thể làm là không để cho Kang Daniel xảy ra chuyện!

"Anh, anh có quan hệ gì với cô ta?" Bỏ ngoài tai sự khuyên ngăn của bác sĩ, Kang Daniel không muốn băng bó, ánh mắt nhìn thẳng vào Taehyung.

Nhất thời yên lặng.

"Chuyện của anh có cần phải nói cho em biết không?" Nghiêm khắc, cuồng ngạo.

"Nếu như là người của anh, em có thể không truy cứu; nếu như không phải thì cô ta bắt buộc phải ở lại."

Con thỏ nổi điên còn biết cắn người, huống hồ Kang Daniel vốn là kẻ sĩ diện.

"Ở lại?" Cười lạnh, "Em muốn làm gì?"

"Chơi chết cô ta."

"Khốn nạn! Em được dạy dỗ như thế đấy à?"

"Cô ta làm em bị thương. Đổ máu rồi!"

"Câm miệng!"

"Anh, trong ấn tượng của em, anh không phải người thích xen vào chuyện của người khác như vậy!"

Ánh mắt tối sầm lại, "Em muốn nói gì?"

"Cô ta là bạn gái của anh?" Chần chừ, "Người tình? Hay là... bạn giường?"

Taehyung cắn răng, kéo tay áo người đàn ông, JungKook cúi đầu nhìn cô, thấy hai má cô gái đã đỏ bừng, đôi mắt đê mê, khóe miệng cũng đã rách ra, máu đỏ đang chảy ra ngoài.

"Nóng quá..."

Giơ tay ra, sờ thử nhiệt độ trên trán cô, vẻ mặt người đàn ông ngưng trệ, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Kang Daniel, suýt nữa thì khiến người đối diện hóa thành khối băng.

"Đưa đây."

"Cái gì?"

"Thuốc giải."

"Không, không có..."

"Nói lại lần nữa xem?"

"Cũng không phải không có cách khác..." Kang Daniel tiếp lời, lúc này anh ta đã không còn phản kháng nữa, ngoan ngoãn để bác sĩ băng bó cho.

JungKook càng nhíu mày chặt hơn.

"Thứ cô ta cần bây giờ không phải là thuốc giải, mà là–đàn–ông!"

Taehyung hoảng hốt, cô sắp không chịu nổi nữa, lại sợ JungKook thực sự giao mình cho Kang Daniel thì coi như xong đời.

Vậy nên, cô càng ra sức khiêu khích.

Cách lớp quần áo, tìm thấy chỗ đó, khẽ rên rỉ mấy cái, đầu lưỡi đảo quanh, lại dùng răng cọ xát.

Tay người đàn ông càng siết chặt hơn, mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.

"Anh nhẹ thôi, đau..." Khẽ khàng uyển chuyển, âm cuối run rẩy, giống như chú mèo lười biếng đang làm tổ trong lòng chủ nhân làm nũng đáng thương.

Cô cược người đàn ông này bề ngoài cứng rắn nhưng trái tim vẫn chưa hoàn toàn đông cứng như băng!

Cuối cùng, Taehyung đã thắng.

Cô được anh bế lên, lắc lư rời đi.

"Đợi... đợi đã..."

Bước chân khựng lại.

"Sana, bạn tôi..." Ánh mắt trong trẻo nhìn về phía người đàn ông mang theo sự cầu xin yếu ớt.

Một lúc sau, anh mới nói, "Thư ký Han, cậu ở lại, trông chừng người cho kỹ, thông báo cho người đến đón. Nhân tiện, gọi điện báo tin cho Kang gia."

"Vâng."

Kang Daniel vừa nghe gọi điện về nhà thì nhất thời luống cuống.

"Anh! Em đã để anh đưa người đi rồi, anh có thể giơ cao đánh khẽ được không, Đừng để mẹ em biết đi mà?"

"Không được."

Kang Daniel: "..."

Câu trả lời này, rất JungKook, không hề khó đoán.

Taehyung mơ màng, nhưng cô cũng biết, đã thoát khỏi nguy hiểm, không còn phải lo lắng gì nữa nên cô càng không kiêng nể gì hết.

"Cậu..."

"..."

"Hình như cháu bị sốt rồi, phải làm sao đây?"

"..."

"Khó chịu quá..."

"..."

"Cháu, muốn uống nước." Lè lưỡi ra, liếm láp vùng da đang rỉ máu, chỗ lưỡi bị rách lại có máu tươi trào ra.

Ngay cả cánh môi cũng phủ thêm một lớp màu đỏ tươi, đẹp đẽ dọa người.

Nhưng đôi mắt đó vẫn trong suốt như nước, cứ nhìn chằm chằm vào anh, không màng thế sự, lại ngây thơ vô tri, giống như một tờ giấy trắng.

Trái tim JungKook không khỏi mềm nhũn ra, bất giác lại nổi lên cảm giác cáu giận.

Đối với cô ấy, hay là... đối với mình?

"Cô gái, em không nên trêu chọc tôi!"

Nghe xong, Taehyung bật cười khanh khách.

Dưới đôi mày kiếm, sắc mắt sánh động.

"Không có lương tâm! Rõ ràng là anh chọc tôi trước!"

JungKook giận quá bật cười, "Tôi chọc cô ư?"

"Ừm!"

"Tôi chọc cô bao giờ thế?"

"Lúc nào cũng chọc!"

"Cãi chày cãi cối."

"Còn không chịu thừa nhận sao? Cả ngày anh cứ lượn lờ trước mặt tôi, bày ra cái bản mặt thối người sống chớ có lại gần, lạt mềm buộc chặt để chơi tôi!"

"Ồ, nói như vậy vẫn là lỗi của tôi à?"

Taehyung dựa vào trong lòng anh, nâng người lên, giương đôi mắt to mơ hồ ngập sương mù nhìn anh, đột nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn lên, "Thì đúng là thế mà!"

JungKook dở khóc dở cười.

Bỗng nhiên, sự ấm áp truyền xuống dưới, toàn thân người đàn ông chấn động.

Ngón tay thon dài, đầu ngón tay trắng trẻo.

"Anh xem anh đi, rốt cuộc là anh có chỗ nào tốt, sao tôi lại thích anh như vậy nhỉ?" Nắm lấy cằm người đàn ông, cô gái cười với dáng vẻ lưu manh.

Trong mắt, tầng sương mù càng đậm hơn.

Sắc mặt JungKook trầm lại, gạt cái móng vuốt chó không chịu an phận đó ra, "Đừng có nói nhảm."

Đôi mắt cô gái càng đen láy hơn, nỉ non một câu, anh dựng đứng tai lên nên cũng không nghe rõ.

"Lên xe trước đã."

"Không lên."

"Chống đối đúng không?"

"Tôi chống đối đấy thì sao!"

"Mẹ kiếp, rốt cuộc cô muốn gây chuyện đến khi nào nữa?"

"Tôi... đau tay."

Gương mặt nhỏ nhắn khổ sở, hai tay mở ra.

Một tay trắng nõn, một tay loang lổ vết máu, tương phản với nhau, càng trở nên gai mắt hơn.

"Vừa nãy, bị mảnh vỡ thủy tinh cứa vào."

Bờ môi mỏng của người đàn ông mím chặt, ánh mắt nặng nề.

Taehyung không dám nhìn đối diện vào mắt anh.

"Cậu, cháu đau..." Nhẹ nhàng nũng nịu, ánh nước lấp lánh.

Cuối cùng vẫn là anh bại trận, kéo mở cửa xe, nhét người lên ghế lái phụ.

"Đi đâu?"

"Bệnh viện."

"Không đi! Tôi muốn xuống xe!"

"Không phải do cô quyết." Một giây sau, thẳng tay khởi động xe.

Chiếc Land Rover cao lớn vọt đi, nhập vào dòng đường chính.

Taehyung nản lòng dựa vào ghế xe, hơi nghiêng đầu, đường cong lạnh lùng trên gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông đập vào mắt, ngọn lửa trong lòng cũng không thể áp chế được nữa, như núi lửa bùng nổ, giờ đây đang ùn ùn kéo đến.

Quẹo một cái thật nhanh, cô "thuận lý thành chương" nhào vào giữa hai chân người đàn ông.

Nhếch miệng cười, để lộ ra chiếc răng khểnh trắng bóng, cắn vào đầu khóa quần, chầm chậm kéo xuống dưới.

Từ giây phút cô nhào tới, trong lòng JungKook đã biết không ổn, đang đi trên cầu vượt nên không thể dừng xe được, chỉ có thể một tay giữ vô lăng, tay còn lại bóp vào gáy cô, lại không dám quá mạnh tay.

Người bị ngấm thuốc nên không để ý được nhiều như vậy, Taehyung chỉ biết rằng, cô đang rất nóng, còn JungKook chính là nguồn suối mát lành để cô làm giảm đi ngọn lửa đó, không muốn bị thiêu thành tro bụi thì phải nắm chặt lấy cơ hội này!

"Chó con, dậy ngay!"

"Cậu, cháu khó chịu quá..."

"Chết tiệt!" Chỗ bị chạm vào chợt nóng hổi.

Lúc này, cửa sổ đã được hạ xuống, người con gái láu cá cong môi lên...

"A!"

Tay run rẩy, phương hướng lệch đi, suýt nữa thì đâm vào thành cầu.

Không để ý gì đến quy tắc giao thông nữa, đạp thắng xe kít một cái.

Thân xe dừng gấp lại, nhún về phía trước hai cái rồi từ đó không có động tĩnh gì nữa.

Trong xe, bầu không khí ái muội, khiêu khích nóng bỏng.


"Rốt cuộc cô có tỉnh táo hay không vậy? Có biết cô đang làm gì không hả?" Ấn chặt người trở về chỗ ngồi, hai tay chống sang hai bên trái phải, đôi mắt người đàn ông đỏ lên.

Taehyung cười khúc khích, "Muốn anh!"

"Câm miệng!"

"Ưm..." Bờ môi anh đào khép lại, quai hàm phồng lên, "Tôi khó chịu quá, ở đây, cả ở đây nữa, có rất nhiều con côn trùng đang cắn, ngứa quá..."

Một tay Taehyung chỉ vào ngực, một tay chỉ vào bụng.

Yết hầu người đàn ông chuyển động, nhìn tránh sang hướng khác, mi tâm xoắn chặt lại.

"Cậu,... giúp cháu với..."

Một phút lơ là, bàn tay bị cô nắm lấy, ấn vào ngực.

Toàn thần JungKook cứng đờ, vẻ mặt nhăn nhó như bị bỏng, nhanh chóng rụt lại.

Dù chỉ tiếp xúc một khoảnh khắc rất nhanh nhưng cảm giác mềm mại đó lại không thể tan biến đi...

"Ngồi đây! Tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Không đi! Không đi! Không đi!" Cô bắt đầu giãy giụa một cách liều mạng.

"Taehyung! Cô cứ thử động chạm một lần nữa thử xem?"

Cô không nghe, tay phải đè lên vòm ngực người đàn ông, tư thế bướng bỉnh không muốn nghe lời.

JungKook cười lạnh, trong lòng không rõ là phẫn nộ hay buồn bực, rõ ràng là hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bó tay không biết làm thế nào.

"Cô ngứa đòn à?" Người đàn ông nổi nóng.

"Có bản lĩnh thì anh làm đi!"

Bốn mắt nhìn nhau, một bên băng hàn sương giá, một bên quyến rũ xinh đẹp.

Nhất thời, lửa giận dâng đầy lên như quả bóng da liền xì hơi, Jeon Nhị lạnh mặt, ngồi về chỗ cũ.

Lấy thuốc, châm lửa.

Khói thuốc nhanh chóng làm tầm nhìn trở nên mơ màng, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ sắc bén ẩn chứa trong đó.

"Tôi không phải..."

"Xuống xe."

Taehyung ngẩn người.

"Tôi bảo cô xuống xe đi!"

Taehyung híp mắt, đoạt lấy điếu thuốc, ném ra ngoài cửa sổ, kéo cổ áo người đàn ông, tiện đà ngồi lên hai đùi anh, giơ tay vòng qua cổ, ôm chặt như một chú gấu trúc, vừa đáng yêu vừa buồn cười.

JungKook không cử động, đáy mắt lướt qua một tia khinh miệt, xen lẫn sự xem thường lộ ra bên ngoài.

Taehyung cười, gương mặt sáng như trăng.

"Anh sợ."

"Xuống đi."

"JungKook, anh không nhịn được đâu."

"..."

"Muốn tôi thấy khó mà rút lui sao?" Nghiêng đầu, dựa vào vai anh, nhẹ giọng thầm thì, "Nhưng tôi là một con bạc!"

"Đừng có chơi lửa cháy tay."

"Anh là lửa à?" Ánh mắt mờ mịt sương mù, miệng nở nụ cười tươi như hoa.

"Taehyung, cô nhớ cho kỹ, tôi là cậu của cô!"

"Cậu ư?" Một mực khẳng định, đôi mắt sáng bừng, "Anh là cậu sao? Hử?"

Trái tim người đàn ông run rẩy.

"Oh Sehun khốn nạn như vậy, lại còn vũ phu, phải trừng phạt hắn thế nào đây?" Dường như đang suy nghĩ sâu xa.

JungKook nheo mắt.

"Hay là, cháu cắm sừng lên đầu hắn ta nhỉ? Cậu nói xem có được không?"

Có được không?

Được cái rắm ấy!

Khoảnh khắc đó, JungKook hơi ngẩn người, thậm chí sợ rằng tiếp theo đó cô sẽ đại nghịch bất đạo buông lời "cuồng ngôn"!

Anh càng sợ mình sẽ không trốn thoát được khỏi ma chướng do tiểu yêu tinh này bày ra.

Dù sao thì, anh cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý không thể bình thường hơn được nữa, huống hồ, người anh đang phải đối mặt không phải là một người phụ nữ bình thường mà là một tiểu hồ ly vô cùng quyến rũ!

"Lo lắng sao?" Nghiêng đầu nhìn anh.

JungKook không đáp lại.

"Tại sao anh lại không nhìn tôi?" Taehyung nhìn thẳng vào mặt anh nhưng không thể nắm bắt được ánh mắt của người đàn ông.

Sự uể oải và thất bại nặng nề dâng lên.

"Tại sao không nhìn tôi?"

"..."

"Tôi đẹp mà!"

"..."

"Nói đi, tôi có đẹp không?" Giơ tay ra, bóp lấy mặt anh.

Nhị gia gạt tay ra, "Đừng có động chân động tay."

"Sợ cái gì chứ? Những chuyện như thế này, người chịu thiệt là con gái mà."

"Biết là chịu thiệt rồi mà vẫn còn làm sao?"

Taehyung nhếch miệng cười khúc khích, đôi mắt mở to có sương mù bao phủ, "Ai bảo anh đáng yêu như vậy chứ? Hi hi..."

Nói xong, còn vỗ hai cái lên gương mặt tuấn tú, không đau, nhưng lại vô cùng thân thiết.

Jeon Nhị gia choáng váng, ngây người, sửng sốt, quẫn bách đến cực điểm.

Yết hầu chuyển động lên xuống, đôi mắt màu đen chớp chớp, biểu cảm trên gương mặt nhăn nhó thành cái bánh quai chèo, vẻ mặt ấy lập tức khiến cho cô nàng nào đó phải bật cười khanh khách.

Cười đủ rồi, cô xoa bụng, cằm đè lên vai người đàn ông.

"JungKook, tôi không thích Oh Sehun."

Cô cảm giác được rõ ràng cơ thể người đàn ông cứng đờ, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn.

Xem ra, lại là một kẻ biết rõ chuyện này...

Chuyện do một tay nguyên chủ gây ra, bây giờ lại đổ hết lên đầu cô, nghĩ thôi cũng đã thấy ấm ức rồi...

"Anh không tin sao?"

Người đàn ông di chuyển ánh mắt, "Không liên quan đến tôi."

Giỏi lắm!

Taehyung thầm mắng, nhưng trên mặt lại không hề có chút bất mãn nào, chỉ ồ một tiếng, rủ mắt xuống, không nói gì nữa.

Nhị gia lạnh lùng liếc nhìn, "Còn muốn cưỡi đến khi nào nữa? Xuống xe."

Nói xong, mới giật mình nhận ra chữ "cưỡi" kia có ý nghĩa bóng bẩy đến đâu.

Rõ ràng, Taehyung cũng phát hiện ra, mỉm cười, ánh mắt dần mê ly hơn.

"Không xuống, tôi muốn lên, lên anh."

"Chó con! Nhìn rõ xem ông đây là ai đi!"

Dù gì anh cũng đã ăn cơm gạo hai mươi mấy năm, lại bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch trêu chọc ư?

Nhất thời, vừa tức vừa hận!

"Anh là JungKook, là cậu của Oh biến thái, là người đàn ông... tương lai của tôi! Hi hi..."

"Ăn nói bậy bạ! Tôi nói lần cuối, cút xuống!"

"Không cút!"

"Có tin ông..."

"Đánh tôi à?"

JungKook: "..."

Rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì, sao ông trời lại phái tiểu yêu tinh này đến xử lý anh như thế cơ chứ?

"Ôi... nóng quá."

Lẩm bẩm một câu, rồi đột nhiên không có động tĩnh gì nữa.

"Taehyung?"

JungKook nhíu mày, nâng gương mặt nhỏ nhắn kia lên đặt vào trong lòng, đẩy những sợi tóc tán loạn ra, những chỗ chạm vào nóng đến đáng sợ.

"Taehyung, cô tỉnh lại đi!"

"Ưm... Vi Vi nóng... khó chịu quá... mẹ ơi..."

Hai giọt nước trong suốt óng ánh từ hốc mắt rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay người đàn ông, mơ hồ cháy bỏng.

Sự nghiêm trọng trong mắt khó mà che dấu được.

Hồi lâu sau, một tiếng than nhẹ thốt ra từ cánh môi.

Mang theo sự bất đắc dĩ, nhưng lại khó thoát được.

Giống như lâm vào vũng đầm lầy, rõ ràng đã biết là cái bẫy do số phận giăng ra nhưng lại không thoát ra được, cứ cố gắng mãi nhưng vẫn thua cuộc.

Kéo người đang ở phía trên xuống, ấn vào ghế lái phụ, một tay thắt dây an toàn.

Taehyung giãy dụa.

"Ngoan ngoãn đi!"

"JungKook?"

Người đàn ông ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn, Taehyung rùng mình một cái, ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lộp cộp.

"Cảm thấy thế nào rồi?"

"Nóng... rồi lại lạnh..."

Trên người Taehyung chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, bên ngoài là áo vest, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, chân đi đôi dép tông, mái tóc ướt sũng thả ra giống như thảm cỏ nước dập dềnh dưới đáy biển, môi trắng nhợt đến đáng sợ, lúc này, cô đang co rúm người lại, đâu còn chút khí thế nào như vừa nãy nữa?

Người đàn ông nhíu chặt mày lại, dứt khoát quyết định, "Đi bệnh viện."

"Không đi!" Một giây trước còn run rẩy lẩy bẩy đáng thương, bỗng nhiên dựng lông lên, "Tôi không đi!"

"Taehyung, đừng có cứng đầu!"

"Không đi!"

"Nghe lời." Anh nhẹ giọng trấn an.

"Không đi! Không đi! Mẹ kiếp, anh có hiểu tiếng người không hả? Tôi đã nói là không đi rồi – có chết cũng không đi!"

"..."

Người đàn ông tức đến hai tay run rẩy, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.

Hít sâu một hơi, cắn răng thật chặt, Taehyung cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

"Nếu như anh cứ bắt tôi đi bệnh viện, thì bây giờ dừng xe lại ngay."

Két!

"Cô muốn gây chuyện đến bao giờ nữa hả?" Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi không đi bệnh viện. Mở cửa!"

"Taehyung, bây giờ không phải là lúc cô giở tính khí trẻ con ra."

"Tôi biết, tôi rất bình tĩnh, tôi chỉ không muốn đi bệnh viện thôi!"

"Cô tự làm tự chịu!"

Lạch cạch!

Cửa xe mở ra.

Lần này, Taehyung đi rất dứt khoát, đẩy cửa, xuống xe, đóng cửa, không quay đầu lại.

Xuyên qua con đường dày đặc xe qua lại, hòa vào dòng người, lưng cô thẳng tắp, thanh tao như cây trúc, nhưng điều kiện tiên quyết là bỏ qua dáng đi chệnh choạng kia.

Đấm lên vô lăng, JungKook tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.

"Chó con!"

Đạp mạnh chân ga, một giây sau, chiếc xe đã lao đi như mũi tên rời khỏi cây cung, vọt nhanh về phía trước, biến mất trên đường phố...

Cố gắng đi xiêu vẹo vào một con ngõ nhỏ, mặc kệ tất cả những ánh mắt đánh giá tò mò của người đi đường, Taehyung chống tay vào tường, ngồi xuống một chiếc ghế đá bên đường.

Hít thở sâu, siết chặt lấy áo khoác, đầu lưỡi liếm quanh chạm vào mùi tanh để cô có thể miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo.

Phía xa xa, mặt trời đã lặn đi quá nửa, ráng chiều rực đỏ như lửa.

"Người đẹp đi một mình thôi à?" Có tên lưu manh trêu chọc, kèm theo đó là tiếng cười gian trá truyền tới.

"Anh, dáng người cô em này ngon phết đấy!"

"Da cũng trắng nữa, mấy anh em ta khiêng về làm thịt đi?"

"Tao thấy được đấy!"

Vừa nghe đã biết là lũ lưu manh đầu đường xó chợ.

Đám đông còn đang định đứng vây quanh xem, chưa đầy một phút sau đã chạy bằng sạch.

"Xì, một lũ ngu ngốc!"

"Em tính toán làm gì với bọn nó chứ? Ỷ mạnh hiếp yếu thôi! Mau mau hầu hạ anh đi!"

"He he..." Ba người vặn chân vặn tay.

"Sao cô em lại ngồi đây một mình thế này? Lạc đường à? Để anh đây đưa em về nhà nhé?"

"Nếu không muốn về nhà thì đi cùng anh cũng được, bảo đảm sẽ khiến em vui vẻ!"

Lại là một tràng cười rộ lên.

Taehyung cúi đầu, mí mắt rủ xuống, không nói gì.

Đôi chân nhỏ nhắn lấp lánh như bạch ngọc cực kỳ chói mắt, rơi vào trong mắt ba người đàn ông nọ khiến hô hấp của họ cũng trở nên khác thường.

"Này cô em, đi cùng anh đi..." Một người trong đó thấy lòng ngứa ngáy, nói mãi nói mãi, đang định ra tay.

"Cút!" Chợt giương mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén chứa đầy tia máu khiến người kia hoảng sợ lùi về phía sau.

"Con đàn bà này hình như không ổn lắm, sao mắt nó đỏ ngầu thế kia, quỷ dị lắm..."

"Không phải là bị bệnh đau mắt đó đấy chứ? Bệnh này... nghe nói là truyền nhiễm đấy!"

"Thế thì chạy nhanh thôi chúng mày..."

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của ba người đàn ông, Taehyung vẫy tay cười to.

"Chạy cái gì? Không phải nói là muốn đưa tôi đi lang thang cơ mà? Bà đây mới đỏ mắt một tí mà đã khiến lũ đê hèn các người chạy vãi đái cả ra quần rồi à, mẹ kiếp!"

Vừa chửi vừa cười, người qua đường nhìn cô như con quái vật.

"Nhìn gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à? Có muốn vào đây quan sát cự ly gần không?"

"Đồ điên!"

Mắng chửi đủ rồi, cũng cười đủ rồi, cô lại cúi đầu xuống, hai tay ôm đầu gối.

Gương mặt nhìn nghiêng bị ánh chiều bao phủ, được bọc thêm một tầng ánh sáng ấm áp màu vàng, chiếc cằm cong lên quật cường, trên gương mặt trắng nõn quá mức, có thể mơ hồ nhìn thấy từng mạch máu đang chuyển động.

Trắng bệch, vô lực, giống như thủy tinh dễ vỡ.

"JungKook, ba phút cuối cùng."




...

·

·         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro