32. Thành giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sờ bụng, thấy hơi đói. Trước khi ngủ quên bật máy lạnh, ngoài trời đang nóng như lửa đốt nên cả người toàn mùi mồ hôi.

So sánh hai việc lại với nhau, TaeHyung quyết định tắm sạch sẽ trước đã, sau đó mới đi lấp đầy bụng.

Trước khi vào phòng tắm, cô lên mạng gọi món, đợi đến khi nhân viên giao thức ăn mang đến, chắc cô cũng vừa tắm xong, thời gian vừa khớp, perfect!

Không thể mặc lại áo sơ mi của JungKook nữa, để cho một người ngắm thì gọi là tình thú, còn cho nhiều người thấy thì gọi là lẳng lơ, cô tự thấy mình chẳng cởi mở thế đâu.

Tìm trong tủ áo cả ngày trời, cuối cùng tìm được một chiếc áo thun polo màu hồng ở phía dưới cùng, cộng thêm một chiếc quần đùi thể thao, so sánh một lúc, cảm thấy kích thước tạm ổn.

Đợi khi cô ra khỏi phòng tắm, sấy khô tóc, chuông cửa cũng vang lên.

Lão Từ mở cửa, lại là anh giao đồ ăn lúc sáng.

"... Phiền anh ký ở đây... đúng..."

Bày thức ăn lên bàn, thịt xào bông cải xanh, gà xào kung-pao, miến kho thịt heo, cải thảo xào, cộng thêm một phần canh xương lợn hấp dẫn khiến Lão Từ cứ nuốt nước bọt ừng ực.

Ngay cả HoSeok cũng phải ngửi theo mùi thức ăn, nhìn về phía bàn ăn.

"Đừng nhìn nữa, dù sao cũng ăn không được." Lão Từ bưng một bát cháo trắng và dưa cải đặt trên bàn trà, trong mắt hiện lên sự sung sướng trên nỗi đau của người khác, "Này, đây mới là của cậu."

HoSeok: "..."

Cho nên, tình hình sau cùng là, TaeHyung và Lão Từ ngồi bên bàn ăn, ăn cơm đầy ưu nhã, còn HoSeok dựa người vào ghế sô pha, ăn cháo đầy buồn bực.

Động tác của Lão Từ nhanh nhẹn, ăn xong trước, "Cô cứ ăn bình tĩnh nhé."

TaeHyung gật đầu, nhai kỹ nuốt chậm.

Đến khi cô ăn xong, vứt túi hộp vào sọt rác, rồi sau khi dùng khăn lau sạch bàn, cô đi đến phòng khách, dọn dẹp luôn cái đống ở trên bàn trà.

Cháo ăn hết sạch sẽ, đĩa cải muối cũng thấy đáy, cô nhìn HoSeok, người này đang tìm điều khiển tivi.

"Ở bên tay vịn."

Anh ta sửng sốt, giơ tay ra mò tìm, "Cảm ơn."

Sau đó, anh ta chuyển thẳng sang kêu Giang Tô, kênh đó đang chiếu Phi Thành Vật Nhiễu.

Khóe miệng TaeHyung giật giật, ra ngoài vứt rác.

Đợi đến khi cô trở lại, anh ta đang dựa vào ghế sô pha, xem rất chăm chú.


Khóe miệng TaeHyung co giật tiếp.

"Cô bé, có thể rót giùm tôi ly nước không?" Chép miệng, bổ sung thêm, "Thấy hơi khát."

Lão Từ đang nghe điện thoại ngoài ban công, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. TaeHyung lấy một cái cốc thủy tinh sạch sẽ, rót vào một phần tư nước nóng, hai phần tư nước lạnh, hòa thành nước ấm rồi đưa cho anh ta, nghĩ nghĩ, lại xé ống hút từ trên chai sữa chua mới mua ở siêu thị tối qua xuống, bỏ vào trong cốc nước.



HoSeok nói một tiếng cảm ơn, nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.

Anh ta bị thương ở vùng bụng, gần dạ dày, trong vòng 24 tiếng sau khi làm xong phẫu thuật, không thể uống nhiều nước.

"Còn gì nữa không?"

Anh ta lắc đầu.

TaeHyung chuẩn bị trở về phòng ngủ, chải tóc ra ngoài.

Nhưng lúc này, HoSeok lại vỗ vào chỗ kế bên mình, "Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện chút."

"Nói gì?"

"JungKook..." Ngừng lại, "À, chính là người đàn ông của cô."

TaeHyung bị sặc.

Anh ta cười chế nhạo, "Chẳng lẽ tôi nói sai ư? Cậu ấy không phải là người đàn ông của cô à?"

TaeHyung trừng mắt nhìn anh ta, xoay người ngồi xuống vị trí đối diện.

HoSeok sờ mũi, cảm thấy bản thân bị ghét bỏ rồi.



Đúng là TaeHyung ghét thật, người đầy mùi máu, cô không muốn lại gần, giống như bước vào lò mổ vậy.

"Hiện tại cô và JungKook là người yêu à?"

TaeHyung tặng cho hắn một cái trợn mắt khinh thường.

"Khụ..." Siết chặt nắm đấm, ho khan một cái, "Nhưng tôi nhìn cỡ nào cũng không thấy giống."

Lại nữa.

"Vậy tôi giống cái gì?"

"Con gái cậu ta."

TaeHyung: "..."

"Nhưng, JungKook đã chính miệng thừa nhận cô là người phụ nữ của cậu ta, tôi nói như thế có vẻ không được hay cho lắm."

"Cho nên, anh đang mỉa mai JungKook già đấy hả?"

"Ôi, đầu óc cô bé cũng thông minh lắm. Nói thật đi, năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

Chàng trai lạnh lùng bỗng chốc biến thành bà thím, sự nhiều chuyện hiện lên trong đáy mắt.

TaeHyung cạn lời.

"Cô không cần bảo vệ JungKook, có phải cậu ta ép buộc cô không?"

"..."

"Hay là lấy thứ gì uy hiếp cô? Nói thật, một cô gái nhỏ nhắn như cô, đi theo một lão già thì chẳng có lời chút nào!"

"Ồ, tôi đã nhớ hết lời anh nói rồi đấy nhé, tôi sẽ chuyển lại y nguyên cho JungKook."

HoSeok sửng sốt, thấy cô sắp đi, "Đừng đừng đừng... tôi nói đùa thôi! Nói đùa thôi mà!"

TaeHyung xoay đầu lại.

"Thật đó thật đó! Nhìn hai người khá xứng đôi."

Cô ngồi trở lại, chớp mắt, thuận miệng hỏi một câu, "Xứng ở chỗ nào?"

"À...trai tài gái sắc." Âm hiểm y như nhau nữa.

Cô nàng nào đó gật đầu, "Câu này mới giống câu của người nói."

HoSeok: "..."

"Hai người quen nhau thế nào vậy?" Chưa ngừng được một lúc, anh ta lại nhiều chuyện trở lại.

"Vừa gặp đã yêu, thiên lôi câu địa hỏa."

"Kịch liệt vậy sao?"

TaeHyung ừ hử một tiếng.

"Tới bước nào rồi?"

Cười mờ ám, cô nàng nào đó hỏi ngược lại, "Anh nói xem?"

HoSeok trợn mắt há miệng, thật không ngờ, lão Jeon lại có cái bản lĩnh này, không biết thì thôi, đã biết thì chỉ thấy kinh ngạc!

"Thân thủ của cô cũng không tồi."

"Phòng sói vẫn dư sức."

"Cậu ta dạy à?"

TaeHyung cười không nói. Cái tên Kẹo Thập Cẩm này tuy trông có vẻ lông bông, nhưng mỗi một câu đều mang theo ý thăm dò, giăng bẫy khắp nơi.

Cô cũng không phải là kẻ ăn chay, gặp chiêu phá chiêu, cố gắng đánh thái cực.

HoSeok thấy hơi chán nản, anh ta hỏi nhiều như vậy mà chẳng moi ra được tin tức có ích nào, không khỏi nghi ngờ, nhìn cô thêm một lần.

Ngây thơ? Hay là giả vờ đơn thuần?

Chậc, lão Jeon là một tên quái gở, tìm bạn gái cũng là một người quái dị, không cần nói, hai người này thật sự có hơi... cá mè một lứa?

"Anh hỏi nhiều thế rồi, bây giờ có phải nên đến phiên tôi hỏi không?" Nhướng mày, dựa vào thành sô pha.

"Cô nói đi."

Con ngươi TaeHyung lóe sáng, "Anh có quan hệ gì với JungKook?"

"Đồng đội cũ.".

Quả nhiên, là người trong quân đội.

"Anh tính ở lại đây bao lâu?"

"Sao nào, muốn đuổi tôi đi à?"

TaeHyung hừ hừ, "Anh nghĩ quá nhiều rồi."

"Nhanh thôi." Bên phía quân khu còn cần anh ta đích thân giao phó, không cần nhắc đến cái khác, mỗi cửa của Cát lão thôi đã thấy không dễ qua rồi.

"JungKook đã xem phim con heo bao giờ chưa?"

"Hả?" HoSeok cho rằng mình nghe nhầm, muốn giơ tay lên ngoáy lỗ tai, nhưng không ngờ lại ảnh hưởng đến vết thương vùng bụng, đau đến nhe răng.

TaeHyung nhắc lại một lần nữa.

HoSeok nuốt nước bọt, "Sao cô... lại hỏi vấn đề này?"

Dù da mặt anh ta có dày hơn nữa, cũng không nhịn được phải đỏ bừng lên.

"Ồ, hỏi chơi thôi."


"À... có phải kỹ thuật của cậu ta không tốt?"

TaeHyung cau mày.

"Trời ơi, đừng nói là bị tôi đoán trúng rồi đó nhé?"

TaeHyung nhún vai, đứng dậy bỏ đi

HoSeok ngớ người. Lão Từ tắt điện thoại, xoay người đi vào từ ban công, bèn nhìn thấy bộ dạng đó của anh ta.

"Trúng tà rồi à?" Huơ tay trước mặt anh ta.

"Hình như tôi đã phát hiện ra một bí mật động trời!"

"Bí mật?" Lão Từ nhảy dựng lên, "Chắc không phải bị sốt đến ngu người rồi chứ?"

Vừa nói vừa giơ tay ra đo nhiệt độ, "Rất bình thường mà..."

"Sờ mò lung tung gì đó? Ông đây rất bình thường!"

"Thế cậu nói bậy cái gì vậy?"

"Điều tôi nói là sự thật!"

"Sự thật gì?"

Một lúc sau, HoSeok mới rặng ra một câu, "Lão Jeon... chuyện đó không được!"

Lão Từ, "..."

Buổi chiều, TaeHyung thu dọn xong xuôi, chuẩn bị ra cửa.

Lão Từ đang đổi bình nước mới cho HoSeok, cô vứt lại một câu, "Bữa tối tự xử đi."

Sau đó tiêu sái rời đi.

Hai người đàn ông nhìn nhau, ngay lúc cửa đóng lại, sự nghiêm túc hiện lên trong mắt đối phương.

"Hỏi ra được gì?"

HoSeok lắm đầu, "Không có."

"Sao có thể..." Lão Từ kinh ngạc.

Cười một tiếng, "Cô gái này rất kín miệng..."

"Có phát hiện ra được điều gì không đúng trong biểu cảm không?"

"Cười lên trông rất đáng yêu, tươi sáng."

"Chỉ có thế?"

"Không thế thì còn thế nào nữa?"

Lão Từ gãi đầu, ngồi bên ghế sô pha, "Nhưng tối hôm qua, biểu hiện của cô ấy... nói thế nào nhỉ... quá bình tĩnh. Tôi đã cố ý để cô ấy thấy viên đạn trong khay, theo lý mà nói, người bình thường sẽ thấy sợ hãi, sau đó sẽ hỏi cho rõ ràng. Cô ấy thì ngược lại, chẳng có phản ứng gì, ngoại trừ lúc ban đầu có hơi kinh ngạc ra."

"Cho nên, anh nghi ngờ điều gì?"

Lão Từ bĩu môi, "Tôi có thể nghi ngờ điều gì? JungKook đã nói cô ấy là người phụ nữ của cậu ta rồi, còn có chỗ cho tôi chen miệng vào sao?"

"Thế mà anh vừa quan sát, vừa thăm dò, anh định làm trò gì vậy?"


"Haizz, chẳng phải do tôi tò mò hay sao? Cậu nghĩ xem, bao lâu rồi bên cạnh JungKook không có người phụ nữ nào? Sao lại có một cô gái đột nhiên xuất hiện?"

"Thú vui biến thái!"

"Bớt nói nhảm đi, cậu không tò mò chút nào sao?"

HoSeok lắc đầu, nghiêm chỉnh, "Nhìn anh kìa! Chỉ là đứa oắt con thôi mà, đáng sao?"

Lão Từ hừ hừ, "Nghe nói, tối qua có người bị oắt con quật ngã, còn đụng vào thùng rác..."

HoSeok đen mặt.

TaeHyung bắt xe đi bệnh viện trước, tìm đến phòng bệnh 403 theo địa chỉ mà Chanyeon cung cấp.

"Ối! Chị, sao chị lại đến đây?" Ji Yoo, một tên đàn em có thể gọi là nổi bật, đang ăn trưa, thấy TaeHyung liền buông đũa xuống, mặt mày bỗng trở nên rạng rỡ.

TaeHyung xua tay, "Cậu ăn cơm của cậu đi, không cần để ý đến tôi." Sau đó đặt giỏ hoa quả lên tủ, "Đến để thăm cậu."

"Chị, chị ngồi đi. Mua những thứ này làm gì? Đắt lắm, lãng phí tiền..."

"Có một mình cậu à?" TaeHyung lẳng lặng đổi chủ đề.

Ji Yoo cười hi hi, "Không, Tiểu... Tiểu Huệ cũng có ở đây... ra ngoài lấy nước nóng rồi, cơm cũng do cô ấy đưa đến..."

"Hai hôm nay, cô ấy vẫn luôn chắm sóc cậu à?"

"Đúng vậy! Còn nấu canh mỗi ngày cho em ăn nữa..."

TaeHyung cười, khóe mắt chân mày của tên ngốc này đều mang theo nét xuân tình, sắc mặt hồng hào lên không ít, xem ra bị đánh một trận không hề uổng phí chút nào.

Cũng đúng, anh hùng cứu mỹ nhân, đứng ra vì cô gái mình yêu, cho dù bị đánh đến mặt mũi bầm dập cũng cam lòng.

"Chị, chỗ chú và thím em..."

"Yên tâm, giấu giúp cậu rồi."

"Hi hi... Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!"

"Bác sĩ nói thế nào?"

"Gãy chân, thêm chấn động não nhẹ, nhưng không nghiêm trọng lắm, ở thêm hai ba ngày nữa là có thể làm thủ tục xuất viện."

"Ừ."

TaeHyung ngồi thêm một lát.

Sau đó Chanyeon cũng đến, mang theo một người mới: HaJun.

-----------------------

Sáu giờ chiều.

TaeHyung, ba người đàn ông, Chanyeon, Ji Yoo, HaJun.

Bàn chuyện sòng bài. Cược cổ phiếu để mở sòng.


"Hình như em hiểu được một chút ý của chị rồi..." Ji Yoo nghĩ một chút, "Chính là cố làm ra vẻ cho người ngoài thấy là chúng ta có chỗ dựa, không nên biểu hiện quá giả dối đúng không? Có như vậy, những người đó mới có thể bỏ tiền ra cược đúng không?"


"Đúng thế!" TaeHyung liếc nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.

Ji Yoo là người tâm tư quá linh hoạt, nói khó nghe thì chính là kẻ không thành thật, tính toán quá nhiều so với Ha Jun, nhưng loại người này cũng có chỗ lợi, ít nhất đầu óc nhanh nhạy, nói một chút là thông, suy nghĩ kỹ thì chắc chắn vẫn có thể tận dụng được.

"Nhưng mà chúng ta không có chuyên gia chọn cổ phiếu, không thể nắm chắc tình hình lên xuống của cổ phiếu được. Nếu chỉ nhờ vào may mắn, mù quáng mở màn thì rất có thể chỉ ném tiền đi mà thôi."

Ha Jun không có sở thích gì, nhàn nhã tới mức khi rảnh rỗi toàn đi dạo trong các sòng bạc, dần dà cũng thăm dò được một chút mánh khóe.

Tuy nói "đánh bạc dựa vào vận may" nhưng cũng không thể "chỉ dựa vào vận may" được, giống như Macao, tình hình của mỗi một sàn sẽ đều nằm trong tay những người tính toán xác suất, thắng thua đều được chuyển thành số liệu thực tế, sau đó thông qua máy tính để phân tích một cách khoa học, tuyệt đối không thể dùng hai chữ "may mắn" để nói hết được.

Đời trước, TaeHyung làm về tài chính, tiếp xúc với cổ phiếu còn nhiều hơn người, chuyện dự đoán lên xuống không thể làm khó cô được.

"Cái này không cần lo lắng, tôi có biện pháp của tôi."

Ba người đàn ông nhìn nhau, chẳng lẽ cứ thế nhập bọn luôn sao?

"Vậy sau này sẽ tổ chức ở đâu?" Trong đáy mắt Chanyeon lộ ra vẻ sắc bén, "Tụ tập đánh bạc là phải vào cục cảnh sát đấy."

TaeHyung thu lại nụ cười, "Trên đời này, không có cái gì an toàn trăm phần trăm hết," trong mắt bỗng dưng hiện lên sự mỉa mai, "Các anh là lưu manh, đánh nhau ẩu đả, chẳng lẽ không nguy hiểm gì sao? Cầm tiền, lại muốn làm mình trở thành người trong sạch, Chanyeon à, chẳng lẽ ở trong mắt anh, TaeHyung tôi là người coi tiền như rác sao?"

Lời này nói ra không hề có nửa điểm lưu tình, giáng thẳng cho chàng trai một cái tát.


"Nói chung, dù trong đám người trung gian các anh có người bị bắt thì sao chứ? Muốn kiếm nhiều tiền thì phải mạo hiểm nhiều, không chịu nổi thì sớm cút đi, thủ đô này to như thế, không phải chỉ có một mình Chanyeon anh là lưu manh, tôi lúc nào cũng có thể tìm được người thay thế."

"Chị, xin bớt giận, anh Chan không có ý đó..." Ji Yoo đứng lên rót bia cho cô.


Sắc mặt Chanyeon hết xanh lại trắng, lần đầu tiên bị người ta chỉ vào mũi mà mắng, đã thế còn là con gái nữa chứ!

Thế mà lại chẳng có cách nào phản bác, bởi vì cô nói câu nào cũng là sự thật.

Lấy tiền làm việc, sao có thể không gánh nguy hiểm chứ?

Hắn nói như thế cũng chỉ là muốn tranh thủ thêm lợi ích cho anh em mình, không ngờ TaeHyung lại mở miệng áp lại.

"Bầu trời sẽ không rớt bánh có nhân, cũng chẳng bao giờ có bữa cơm trưa nào miễn phí cả, một câu, làm, hay không làm." Dứt khoát, lưu loát, giống như lúc nào cũng có thể bứt ra chạy lấy người.

"... Làm."

Thành giao.

-----------------


Lúc tan cuộc cũng đã gần chín giờ, bóng đêm mịt mờ.

TaeHyung trả tiền, thím béo còn giảm giá cho cô, nói cảm ơn, sau đó cầm túi ra về.

Một đám người uống say đến ngã trái ngã phải, chai bia lăn lông lốc khắp nơi.

"Chị, cảm ơn đã mời, hôm nào anh em chúng em sẽ mời chị, nhưng mà... không biết có cơ hội hay không?" Một anh chàng da ngăm đen cười cực kỳ chất phác, vì uống rượu bia nên hai gò má còn đỏ ửng lên.

"Tương lai còn dài, sẽ còn cơ hội cho các anh mời lại."

"He he... Vậy thì tốt rồi."

"Đi trước đây, bye~"

Ra đầu hẻm, hít sâu, cái đầu váng vất lúc này mới hơi tỉnh táo một chút.

Cô cũng uống không ít.

Thò tay vào túi xách, lấy tiền còn thừa ra, chỉ còn hơn hai mươi tệ, không đủ tiền bắt xe trở về Bồng Lai, TaeHyung thực buồn bực.

Đi đến trước một cửa hàng tạp hóa, "Ông chủ, bán cho một lon nước có ga, lạnh."

"Có đây."

Lại mất ba tệ.

Ngồi ở trên ghế ven đường, vừa cắn ống hút vừa thưởng thức ánh trăng, chờ nồng độ cồn tan đi một chút mới bắt đầu lấy điện thoại ra gọi.

Đệch!

TaeHyung trợn trừng mắt, tám cuộc gọi nhỡ, một loạt dòng "Chàng Ngốc" thẳng tắp từ trên xuống dưới.

Trời ạ, thế mà cô lại không nghe thấy, toi rồi...

Đang chuẩn bị gọi lại thì đối phương đã gọi tới tiếp, cô hít sâu một hơi rồi chuyển máy.

Một tiếng "alo" vừa phát ra, giọng người đàn ông vừa trầm lại vừa lạnh liền vang lên.

"TaeHyung, tốt nhất em nên nghĩ ra lý do giải thích hợp lý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro