41. Chày Gỗ ngốc rất tri kỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng..."

Taehyung ngắt máy, đổi giày rồi ngồi xuống sô pha.

Nửa tiếng sau, vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi.

Vẫn là giọng phụ nữ máy móc và lạnh băng như ban nãy, cô nhụt chí nhét điện thoại xuống dưới nệm sô pha.

"Đồ đáng ghét..."

Đến tận mười một giờ vẫn chưa về, trò chém trái cây đã bị cô chơi qua tận ván cuối cùng rồi, làm mới nhật ký, lại chơi lại từ đầu.

Khi kim đồng hồ chỉ vào con số mười hai, Taehyung ngáp một cái, cô đã tắm xong, tóc cũng khô được một nửa rồi mà vẫn chẳng thấy JungKook về nhà.

Cô muốn hỏi Hoseok nhưng lấy điện thoại ra mới nhớ là mình không có số của anh ta.

"JungKook, anh không bị người ngoài hành tinh bắt cóc đấy chứ..."

Tiếng còi đánh thức bảo vệ giữ cổng đang gật gà gật gù, thầm mắng hai câu, vặn người một cái, sau đó ló đầu ra xem tên khốn nào nửa đêm nửa hôm còn quấy nhiễu giấc mộng của người khác, giây tiếp theo, sững ra---

"Thì ra là anh Jeon, anh muốn vào ạ?"

"Phiền cậu." Giọng trầm lạnh và đầy phiền muộn không hợp với đêm hè, rõ ràng thời tiết rất nóng bức nhưng cậu chàng bảo vệ lại không nhịn được mà rùng mình một cái.

Thanh chắn chậm rãi nâng lên, xe Land Rover cao lớn chầm chậm tiến vào hầm để xe.

Bảo vệ lại ngáp một cái, lùi vào trong bốt canh tiếp tục ngủ gà ngủ gật. Quái thật, sao tự nhiên anh ta lại thấy lạnh nhỉ?

Thuận tay tăng điều hòa lên thêm hai độ.

Thang máy dừng ở tầng 18, người đàn ông bước ra, áo gió màu đen, gương mặt lạnh lùng.

Duỗi tay cắm chìa khóa, vừa mở cửa ra đã bị ánh sáng bủa vây, JungKook sững ra tại chỗ.


Sau một lúc lâu mới phản ứng lại, căn nhà nàykhông chỉ có một mình anh nữa.

Taehyung thức ngay khi nghe thấy tiếng mởkhóa, "Anh về rồi à?"

Bỗng nhiên đứng lên, lao vào trong lòng ngườiđàn ông như một viên đạn pháo bắn ra với mười phần hỏa lực, duỗi tay ôm chặtcổ, hai chân quấn lên eo, ngồi vững vàng trên người anh như một con gấu koala.

Giày mới thay được một nửa, trong mắt JungKooklộ ra vẻ bất đắc dĩ, sự lạnh lẽo trong đáy mắt dần được thay thế bằng sự ấm áp:"Em ấy... Cứ y như trẻ con."

"Khai thật ngay, đi ăn vụng ở đâu hả?" Taehyungtrừng mắt, phồng má, nhe hàm răng trắng ra như thể giây tiếp theo sẽ lập tứccắn người.

"Xuống nào."

"Không." Thiếu nữ ngửa đầu, vẻ mặt bướng bỉnh, tay ôm cổ người đàn ông càng chặt hơn ba phần.

"Taehyung, em bao lớn rồi hả? Còn muốn người ta xi tiểu à?"

"Xi tiểu?! Chúng ta mặt đối mặt, OK? Anh đã thấy người nào xi tiểu như thế này chưa hả?"

JungKook hơi nhấc nhấc cô, Taehyung càng không muốn buông tay, nghếch mặt lên, chóp mũi cọ vào má người đàn ông, hơi thở gần trong gang tấc.

"Đừng nghịch nữa."

"Em không nghịch nhé."

"Thế em đang làm gì hả?"

"Đang tra hỏi anh đấy!" Sau đó, chớp mắt, trong đôi mắt giảo hoạt như ngập tràn phong tình vạn chủng.

Người đàn ông ngơ ngẩn.

Hai chân Taehyung quấn chặt vào cái eo cứng ngắc của anh, còn cố ý cọ hai ba cái về phía trước, "Đã là tra hỏi, không vặn vẹo thì sao gọi là hỏi chứ hả?"


JungKook nhướng máy, ánh mắt trầm xuống, "Thế nên, anh có thể hiểu em đang... dụ dỗ anh không hả?"

"Đương nhiên. Nhưng mà, tiền đề là anh phải trả lời câu hỏi của em cho đàng hoàng." Cô ghé sát vào, cố ý phả hơi thở vào mặt người đàn ông, còn không sợ chết thò tay ra, chọc lên chóp mũi anh mấy cái như một ác bá đùa bỡn con gái nhà lành!

JungKook tức quá hóa cười, một tiếng thở dài bật ra khỏi cánh môi, "Em hỏi đi."

"Đi đâu?"

"Bệnh viện."

"Ở bên ai?"

"Hoseok và... Một cụ già."

"Cụ già? Nữ à?"

JungKook thực sự bất đắc dĩ, "Nam. Tae Tae, em nên xuống đi."

Taehyung lắc đầu, cằm gác trên vai anh, hai chân càng quấn chặt hơn.

"Có chuyện gì xảy ra?"

"Không có."

"Thế tại sao giờ mới về nhà?"

"Hoseok cáu kỉnh, không chịu ở lại viện theo dõi."

"Thì sao?"

"Cậu ta trốn, anh đi bắt về."

"Bắt như nào?"

Người đàn ông huơ nắm tay: "Dùng cái này."

Taehyung cười rạng rỡ, đột nhiên, ánh mắt ngưng lại, chỉ vào một chỗ trên vai anh, nụ cười tắt bóng.

JungKook nhìn theo, một đám bùn đã khô ngưng tụ thành viên đất dán ở trên vai, anh duỗi tay phủi đi.

"Cậu à, đàn ông nói dối sớm muộn gì cũng lộ, cậu còn muốn bịa chuyện tới bao giờ đây?"

JungKook: "..."

"Cởi áo gió ra."

"Em định làm cái..."

"Bảo anh cởi thì cởi ngay."

Người đàn ông câm miệng, làm theo lời cô, áo gió màu đen rơi xuống sô pha, chỉ còn lại một chiếc sơ mi màu xanh lam, tay áo xắn lên một nửa.

Taehyung chép miệng, vẫn còn tiếc nuối dư vị ấm áp khi được anh ôm vào lòng, giọng vừa lạnh vừa quyết đoán, "Tiếp tục."

"Tiếp tục cái gì?"

"Tiếp tục cởi."

"Tae Tae, khuya rồi, đi vào ngủ đi."

Taehyung trầm mặt: "Đừng có đánh trống lảng với em." Nói rồi đưa tay kéo cổ áo sang một bên, da thịt màu đồng cổ lộ ra trước mắt, ở đúng vị trí bùn đất có một vết bầm tím.

Quả nhiên, đó là một dấu chân.

"Đừng nói với em là Hoseok đá nhé!" Đầu ngón tay trắng trẻo ấn một cái, thiếu nữ mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại toàn là lạnh lẽo.

Tuy rằng cô chưa từng tận mắt nhìn thấy thân thủ của JungKook, nhưng có thể làm Hoseok khuất phục thì có thể đoán là chỉ cao hơn chứ không thấp.

Hiện giờ, lại bị một người đá vào vai thế này, lại thấy trong mắt anh đầy sự mệt mỏi, thêm vào sự lạnh lùng chưa kịp thu lại lúc vào cửa, Taehyung liền hiểu ra.

"Đánh nhau với người ta?"

"Ừ."

"Không phải Hoseok?"

"Không phải."

Taehyung không hỏi nhiều nữa, cô biết, có hỏi cũng chẳng hỏi ra được cái gì.

Ấn người ngồi xuống sô pha, cô xoay người đi vào trong thư phòng, cầm một hòm thuốc cá nhân đi ra.

"Ở đâu ra thế?" JungKook hơi kinh ngạc.

Taehyung ngồi nửa quỳ bên chân anh, ánh đèn màu vàng hắt lên mặt cô lung linh và ấm áp, từ vị trí của JungKook, thậm chí còn nhìn rõ từng sợ lông tơ tinh tế trên mặt thiếu nữ.

Trái tim như bị một luồng gió nóng thổi qua, gột rửa những con sóng tình vừa nổi lên.

Dưới đèn, ánh mắt người đàn ông chuyên chú, chứa đầy lưu luyến mà chính anh cũng chẳng nhận ra.

Taehyung đổ dầu bạch hoa vào lòng bàn tay, hai bàn tay ốp lại, xoa đều, pặp---

Chụp lên đầu vai người đàn ông, bắt đầu xoa bóp theo một hướng.

Trong nháy mắt khi da thịt chạm vào nhau, thân thể JungKook lập tức cứng đờ, trái tim không nhịn được run rẩy.

"Cảm thấy thế nào?" Taehyung ngồi quỳ sau lưng anh, thỉnh thoảng hơi thở của cô lại lướt qua cổ anh.

"Ừ."

"Ừ là thế nào?"

"Cũng được."

"Hừ, thì ra em cố gắng xoa bóp cho anh nửa ngày mà cũng chỉ "cũng được" thôi chứ gì? Này, thế anh tự..." Nói xong, định rụt tay về.

JungKook đè lại, có chút mệt mỏi sửa lại: "Rất tốt."

"Tốt chỗ nào?" Cô lại quấn lên, ghé vào một bên sườn khác của anh, lực xoa bóp trên tay nhẹ hơn không ít, như thể... vuốt ve.

Hầu kết trượt trượt, ánh mắt lóe lên, "Rất thoải mái."

"Thế này..." Bàn tay nhỏ nhắn trượt xuống dọc theo xương sống, "Có phải càng thoải mái hơn không?"

"Tae Tae!" Phần cơ lưng căng chặt, nháy mắt còn cứng hơn cả gỗ.

Giọng người đàn ông hơi khàn, còn ẩn ý cảnh cáo: "Chơi kiểu này không vui đâu."

"Thật à?" Taehyung tủm tỉm cười, lúm đồng tiền như hoa, "Nhưng em lại thấy không tệ mà..."

Bàn tay trắng mịn dần trượt xuống, hơi thở của JungKook ngừng lại, bỗng nhiên bật dậy, không phất tay áo bỏ đi, cũng không giận tím mặt, ngược lại bế cô lên, ôm vào trong lòng.

Hai tay không ngừng siết chặt chứa đựng sự nhẫn nhịn, chỉ hận không thể nhét cô vào trong cơ thể mình được.

"Em... Đã hết chưa?"

Taehyung cọ người, dúi đầu vào ngực anh, vừa lúc che dấu nụ cười xấu xa đầy âm mưu của mình.

"Tae Tae?"

"JungKook, anh đang muốn em đấy à?" Đột nhiên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt người đàn ông vừa lạnh vừa trầm, vừa trầm vừa tối, cuối cùng lại bình thường trở lại, chỉ là mắt vẫn đỏ ngầu và nóng bỏng.

"Ừ. Anh muốn, em cho không?"


Thiếu nữ cong môi, nụ cười nở rộ: "Đương nhiên."

Hai mắt JungKook tỏa sáng, giây tiếp theo---

"Nhưng mà anh phải chịu ấm ức thêm mấy ngày nữa nhé, thân thích của em còn chưa sạch sẽ đâu, ngoan ha ~"

"Tae, Hyung!"

Rầm---

Cửa bị đóng sầm lại tạo ra âm thanh cực kỳ vang dội.

Taehyung ôm bụng cười, cười ngã xuống sô pha, chân tay chổng lên trời.

Thì ra, băng hơ trên lửa là như thế này, cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt rồi!

Vì bận tâm tới thể diện và tôn nghiêm của người nào đó nên Taehyung rất biết điều mà không cười váng lên, chỉ cầm gối dựa che lên mặt.

"Khục khục khục khục..."

Cười đủ rồi, chân trần nhón trên sàn nhà, rón rén tới gần phòng ngủ của khách, tay vặn khẽ nắm cửa, sau đó nhẹ nhàng mở ra.

Tiếng nước ào ào truyền vào tai, nhìn qua cánh cửa kính mờ có thể thấy được thân hình cao lớn, cường tráng của người đàn ông.

Taehyung mím môi cười trộm, đến khi nhìn thấy chiếc áo gió trên giường, nói đúng hơn là thấy vết bùn đất trên vai áo, tâm tư lập tức trầm xuống.



JungKook đưa Hoseok tới bệnh viện, còn là bệnh viện được bảo vệ nghiêm ngặt của quân khu, theo lý thuyết thì chắc chắn sẽ không có người dám khiêu khích.

Trừ phi, chó cùng rứt giậu!

Taehyung cầm cái áo gió lên, ngồi trên giường, ngơ ngẩn nhìn vết bùn trên áo, đá từ phương hướng này, sau đó...

Bỗng dưng, mắt trừng lớn, mục tiêu tấn công chân chính của đối phương lại là cổ?!

Rõ ràng là muốn giết người! Nhìn vết bầm tím có thể thấy lực của cú đá không nhỏ chút nào, nếu JungKook không né tránh đúng lúc thì có thể đã bị đá gãy cổ rồi.

Là ai muốn lấy mạng anh, hoặc là... mạng Hoseok?

Taehyung đột nhiên nhớ tới câu chuyện mà mình nghe lén được đêm hôm trước, Hoseok nói, anh ta đã tìm hiểu và tra ra được Hồng Hâm, cũng biết được Yan, trong quá trình điều tra còn phá vỡ một cuộc giao dịch súng ống, đạn dược ở chợ đêm nữa...

Trên người anh ta bị thương, có nghĩa là đã bị người ta phát hiện rồi!

Chợ đêm, súng ống đạn dược...

Tập đoàn Thiên Tước!

Có người muốn giết Kẹo Thập Cẩm để diệt khẩu, kết quả đụng phải JungKook, hai bên giao đấu!

Đầu óc Taehyung vận chuyển rất nhanh, càng lúc càng thấy rõ ràng hơn. Hoseok tìm cô, Thiên Tước muốn giết anh ta, nhưng Vivian đã chết rồi, với tác phong làm việc cẩn trọng trước giờ của tập đoàn Thiên Tước, sao có thể đối đầu trực tiếp với JungKook thế này được, trừ phi...


Thật sự bị buộc đến đường cùng, không thể không đánh trả!

Nhưng Hoseok cũng chỉ thấy một cuộc giao dịch ngầm thôi, trên tay không hề có bất kỳ chứng cứ thực chất nào, nói cách khác là chẳng có sức uy hiếp gì tới bọn họ, vậy mà bọn họ lại quả quyết nhằm vào anh ta không bỏ. Chuyện này... rốt cuộc là vì sao?

Taehyung cảm thấy hình như mình đã bỏ sót tin tức ở đâu đó, rốt cuộc là gì nhỉ?

"Em sang đây làm gì?" Cửa phòng tắm được kéo ra, người đàn ông mặc áo choàng tắm dài, bước ra từ hơi nước mịt mờ.

Taehyung gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu sang một bên, lon ton chạy tới, cười và ôm lấy cánh tay anh.

"Giận à?"

Đáp lại cô là một tiếng hừ lạnh.

"Đừng mà... em chỉ đùa tí thôi." Ai bảo anh dễ trêu đùa thế chứ? Sờ sống lưng thôi mà cũng không nhịn được.

"Chẳng buồn cười chút nào hết." Nghiến răng nghiến lợi.

"OK, em xin lỗi, lúc nãy em sai rồi, được chưa?" Lần sau bà đây sẽ không chọc nhầm lúc nữa.

Sắc mặt người đàn ông hơi dịu xuống.

Taehyung cầm lấy khăn lông, nhảy lên giường lau tóc cho anh, "Vết thương của Hoseok không sao chứ?" Ra vẻ tùy ý.

"Ừm. Sao em có vẻ quan tâm cậu ta thế?"

"Dù gì cũng ở chung nhà mấy hôm, anh ta còn xem phim cùng em..."

Khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống, nháy mắt chuyển thành âm u.

Taehyung hậm hực ngậm miệng, lão già này ghen kinh khủng quá...

Sau một lúc lâu: "Không cần cậu ta, anh xem với em."

Hử?

"Anh bảo gì cơ?"

Người đàn ông ho khẽ, nhìn đi chỗ khác, không nói gì nữa.

"Vừa rồi anh nói là anh sẽ xem phim với em hả? Thật không đấy?" Chớp mắt.

"Ừ."

Taehyung nhảy dựng lên, hôn bẹp một cái lên môi người đàn ông, anh tỏ vẻ lúng túng nhưng trong đáy mắt lại ngập tràn dịu dàng.

"Cậu à, cậu đáng yêu chết mất thôi! Sao có thể ấp úng, có thể trong ngoài bất nhất như thế chứ?"

JungKook: "..."

Con cún này, lại nói mấy câu ngu xuẩn nữa rồi!

Trong ngoài bất nhất?

Nhị gia tỏ vẻ không chấp nhận được!

"Chúng ta tới rạp chiếu phim, tay trong tay, sau đó ôm một bịch bắp rang bơ lớn, tốt nhất lúc chiếu phim có thể hôn hít, sờ ngực một tí... oa ha ha!"

"Ở nhà cũng xem được." Anh dội ngay cho cô một gáo nước lạnh.

"Không muốn đâu." Taehyung rúc vào ngực anh như chó Nhật làm nũng, "Tới rạp chiếu phim mới có không khí chứ! Anh nhìn đi, các cặp đôi yêu nhau có ai hẹn hò bằng cách ở nhà xem phim không? Trừ phi xem phim cấp ba..."

"Cũng được mà."

"Cái gì?"

"Nếu em muốn xem thì cũng được thôi."

Taehyung: "..."

Mặt mũi người đàn ông đầy thâm ý, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển mãnh liệt.

"Cậu, cậu biết học hư rồi đấy à?" Taehyung cười rất không đứng đắn.

"Chẳng phải em thích thế sao?"

"Oa oa, anh là đồ xấu xa, lại dám dụ dỗ em à?"

"Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng."

"Hừ, anh cũng học nhanh thật."

"Là do em dạy dỗ tốt thôi."

Taehyung khóc ngất, chỉ sợ dạy trò xong rồi thầy cũng đói chết...


------------


Hôm sau, trời sáng sủa, khí hậu trong lành.


Ánh sáng mặt trời nhu hòa xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào sàn nhà trong phòng ngủ. Ổ chăn hơi động đậy một chút rồi lại nằm yên.

Mười lăm phút sau, lại bắt đầu động. Xốc chăn, cô nàng Kim mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, duỗi tay vặn người một cái.

Sờ bên gối, dừng lại, lại sờ, giây tiếp theo liền trợn tròn mắt.

Người đâu rồi?

Nhảy xuống giường, còn chưa kịp xỏ giày đã lao sang phòng khách.

"JungKook, anh là đồ lừa đảo, rõ ràng đã nói là sẽ ngủ với em..."

Không đáp lại.

Vọt vào toilet, cạch---

Không có ai.

"Ăn sáng." Giọng nói quen thuộc từ sau truyền tới, Taehyung hoảng hốt quay phắt đầu lại, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng ở chỗ thay giầy tại huyền quan, trong tay xách hai túi giấy.

Lập tức chuyển thành nụ cười, nhảy tới trước mặt anh, "Đi mua bữa sáng à?"

"Không thì sao hả?"

"Còn tưởng rằng anh chạy..."

JungKook liếc nhìn cô, mặt mày đầy thâm ý: "Ai chạy còn chưa biết đâu."

Taehyung chột dạ.

"Lại không đi giày hả?"

Cô nàng hơi động đầu ngón chân, mười ngón chân mượt mà, trơn bóng rất xinh, "Lúc dậy không thấy anh đâu, người ta sốt ruột mà..."

"Không thấy anh nên em vội à?"

"Ừ." Cô gật đầu, thú nhận rất thẳng thắn. Luận da mặt dày thì ai có thể so được với cô chứ?

"Không có anh, chăn lạnh lắm, ở đây... còn lạnh hơn." Chớp mắt, cầm tay anh đặt lên ngực mình.



JungKook bị sự mặt dày mày dạn của cô làm cho tức đến bật cười, "Stop lại đi! Trong tay anh còn đồ đấy."

Cô nàng Kim hít cánh mũi, ghé sát vào túi giấy, khịt khịt như chó con, "Bánh bao chiên? Còn có... sủi cảo phải không?"


"Ừ, có thể so được với mũi chó nghiệp vụ của bộ đội rồi đấy."

Taehyung đạp cho anh một cái.

JungKook đi vào phòng ăn, đặt túi đồ ăn lên bàn, Taehyung xung phong lấy bátđũa, dính lấy anh như cái đuôi vậy.

"Đừng làm nữa, đi dép vào đi đã."

"Yes, sir!" Sau đó chạy lạch bạch về phòng ngủ, rồi lại nhanh chóng quay trởvề.

"Xong rồi!"

JungKook kéo ghế ngồi cho cô, cô nàng Kim đặt mông ngồi xuống, gắp một cái bánhbao chiên nhét vào trong miệng, người đàn ông muốn ngăn cũng không kịp.

"Áu... Nóng quá! Nóng quá!"

"Đáng đời!"

"Hôm nay anh... khụ khụ... không đi làm ạ?" Uống vội một hớp nước trái cây, Taehyungbị sặc đến mức đỏ bừng hai mắt.

Bàn tay lớn vỗ nhẹ sau lưng cô, JungKook lắc đầu bất đắc dĩ, "Em không thể bìnhtĩnh một tí được à?"

"Vâng." Cô thuận khí xong liền nấc một cái.

"Có tới công ty, có thể đi muộn."


"Vết bầm trên vai anh sao rồi?"

"Tay nghề rất tốt, đêm nay tiếp tục."

Taehyung nhấp môi, cười như một con mèo ăn vụng thành công.

Ăn sáng xong, JungKook tới công ty, Taehyung dọn dẹp sạch sẽ bếp núc xong liền thay đồ ra ngoài.

Hôm nay, cô định về Kim gia một chuyến.

Lại nói, họ Kim ở thủ đô, thậm chí ở cả đất nước này cũng rất hiếm thấy.

Theo những ký ức còn sót lại của nguyên chủ, Kim gia không phải dân bản xứ ở thành phố này mà tới từ nơi khác, mấy năm gần đây bắt đầu có tiếng trong giới làm ăn, nhưng so với bốn nhà tài phiệt Park, Jeon, Seo, Oh thì chỉ là con tép trên mép con mèo mà thôi.

Ba mẹ của Taehyung qua đời trong một tai nạn xe cộ, quyền quản lý Kim gia liền rơi vào tay chú Hai của cô là Kim Son, mấy năm nay đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn đại lý Kim Thị.

Căn cứ theo di chúc của ba cô thì phải đợi khi Taehyung tròn 22 tuổi mới có thể được quyền kế thừa cổ phần, trước đó giao cho em trai của ông là Kim Son toàn quyền xử lý.

Quyền giám hộ Taehyung cũng trao vào tay ông chú Hai này.



Đáng tiếc, Kim Son ngàn tính vạn tính, thậm chí vì để phòng ngừa mà còn lập di chúc sớm, nhưng cuối cùng không tính được tới chuyện em trai mình là một kẻ vong ân bội nghĩa!

Từ sau khi ba mẹ qua đời, Taehyung từ thân phận cô cả Kim gia chuyển thành đứa con gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, không chỉ phải đối mặt với nỗi đau mất ba mẹ một mình mà còn phải chịu sự oán hận và vô số lần làm khó dễ.

Thậm chí, cuối cùng còn bị bán cho Oh gia để đổi lấy một cơ hội góp vốn làm ăn.

Chú thím Hai này của cô, quả thực đã làm quá tốt!



Ting--- ting---

"Tới đây..."

Kim gia không thể so với Oh gia, không bao giờ có đủ tiền để ở nơi xa hoa như biệt thự trên lưng chừng núi, chỉ là một căn biệt thự trong một khu đô thị ở trung tâm thành phố thôi.

Cửa kéo ra từ bên trong, một người phụ nữ thò đầu ra, vừa thấy Taehyung thì khựng lại, suýt chút nữa không phản ứng kịp.

"Dì." Gật đầu chào lễ phép, "Đã lâu không gặp."

"Tae...Tae Tae, sao cháu lại về nhà thế này?" Tươi cười xấu hổ, ánh mắt né tránh.

"Không mời cháu vào nhà à?"

"Ồ! Ôi trời, dì vui quá nên hồ đồ luôn rồi... Mau vào đi."

Nói rồi buông then cửa ra, nghiêng người nhường đường, đóng cửa, lục lọi ở tủ giày một hồi, cuồi cùng lấy ra được một đôi giày mới, bóc ra, đưa cho cô.



"Lâu rồi không có khách tới nên trong nhà toàn là giày đi rồi, chẳng dễ tìm chút nào..."

Ha, căn nhà này đứng tên ba cô, cô là con gái của chủ hộ giờ lại thành khách rồi sao?

Taehyung cười lạnh.

Bà ta nhìn thấy trong mắt thiếu nữ ngập tràn vẻ mỉa mai thì lập tức trầm mặt xuống.

Từ lúc nào mà con bé chết tiệt này lại dám nhìn người khác bằng ánh mắt thế này chứ?

Cô đã thay đổi rồi, hoàn toàn.

-----------------


Ra khỏi khu biệt thự, Taehyung gọi điện thoại cho bên chuyển nhà, "... Sắp xếp xong rồi đúng không? Được rồi, tôi đã tới cửa tiểu khu, các anh ở đó chờ tôi hai phút."

Vào cửa hàng tiện lợi mua ba chai nước, Taehyung liền lên xe.

"Xin lỗi, để chờ lâu rồi." Cô thắt đai an toàn, đưa cho mỗi người một chai nước, bản thân mình giữ lại một chai.

"Cảm ơn!"

"Cô bé khách sáo rồi."

Tới dọn đồ là hai người đàn ông cao lớn, một trắng, một đen, đều mặc đồ lao động, người da đen có vẻ lớn tuổi, người da trắng hơn thì có vẻ còn rất trẻ.

"Không cần cảm ơn ạ!"

"Giờ chúng ta dọn đồ tới đâu?"

"Tới Bồng Lai."

Trên đường, Taehyung gọi điện thoại báo tình hình cho JungKook hay.

"... Cậu à, đồ của cháu không nhiều lắm, chắc là cậu không chê phiền đúng không?"

Nói lời này lại thấy hơi chột dạ, dù sao cô cũng tiền trảm hậu tấu, nếu JungKook không đồng ý thì chỉ có thể ném mấy thứ này vào thùng rác mà thôi, chẳng lẽ lại mang nó về Kim gia sao?

"Không nhiều lắm mà em còn gọi công ty chuyển nhà cơ à?"

"Chẳng phải là vì dụng cụ vẽ tranh chiếm diện tích hơi lớn sao... Hơn nữa, em chỉ gọi một cái xe tải nhỏ thôi, có phải xe lớn đâu."

Lúc đó, JungKook mới từ trong phòng họp đi ra, các trưởng bộ phận nhìn thấy anh hơi cười thì kinh ngạc đến suýt rơi cả cằm.

"Mặt trời mọc ở hướng Tây à?"

"Có khi trời sắp đổ mưa máu rồi."

"Có mờ ám!"

"Này, có nhớ lần trước, có một tiểu mỹ nhân tới công ty của chúng ta không? Bộ dáng yêu kiều lả lướt như thế, vừa nhìn đã biết là một tiểu yêu tinh rồi!"

"Ý anh là... Jeon Tổng của chúng ta... biết yêu rồi ư?"

"Khụ khụ!"

Giám đốc A: "..."

Giám đốc B: "..."

Giám đốc C: "..."

-------------------

Về phần JungKook, một đường trở về văn phòng đều nói chuyện điện thoại, thư ký thấy vậy thì thức thời đặt tài liệu mới sửa sang được một nửa xuống rồi lui ra ngoài, thuận tiện còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại.

Làm một thư ký riêng ưu tú, biết thời biết thế là tố chất cao nhất.

"... Về Kim gia à? Có ai làm khó em không?"

Taehyung thấy trong lòng ấm áp: "Nếu có, có phải anh sẽ đánh người ta một trận không?"

"Không..."

Taehyung: "..." Quả nhiên, không nên trông chờ vào đàn ông!

"Anh sẽ cho người đánh hắn một trận. Ông đây không bao giờ đánh mấy tên vớ vẩn."

"Thật không?"

"Đương nhiên."

"Kookie, Kookie, yêu anh chết mất! Moa!"

Hầu kết hơi trượt, sự xấu hổ bao phủ sắc lạnh trong đáy mắt, ho khẽ hai tiếng, "Vậy rốt cuộc là có hay không?"

"Với sức chiến đấu của bà đây, ai dám chọc vào em chứ?"

Tiếng cười nhẹ truyền tới: "Ừ, không sao là được rồi. Giờ em đang ở đâu?"

"Quảng trường trung tâm. Còn mấy phút nữa sẽ tới nơi."

"Đưa điện thoại cho người của công ty chuyển nhà đi."

"Oh." Taehyung không quấy rầy cậu chàng da trắng lái xe mà đưa điện thoại cho anh bạn da đen ngồi ở ghế sau, "Này, bảo anh nghe."

"... Đúng thế... Vâng, vâng, ngài cứ yên tâm... Vâng, tuyệt đối không có vấn đề gì..."

Taehyung nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy anh chàng da đen gật đầu liên tục hoặc sẽ liên mồm nói "Vâng vâng vâng".

Kết thúc nói chuyện: "Cô à, trả điện thoại lại cho cô này."

Taehyung đưa tay nhận lấy, tò mò hỏi: "Anh ấy nói gì thế?"

"À, dặn chúng tôi chuyển đồ đến, còn hóa đơn vận chuyển thì đưa về Jeon Thị."

Taehyung nhướng mày: "Các anh có làm ăn với Jeon Thị à?"

"Sao không chứ? Là khách lớn đấy! Cô à, chồng cô thật giỏi, có thể làm việc ở Jeon Thị."

"Làm việc á?"

"Đúng thế! Chỉ có nhân viên chính thức của Jeon Thị mới có được phúc lợi được công ty trả chi phí chuyển nhà cho thôi."

"Oh~" Taehyung chép miệng, nghĩ thầm: Nếu anh biết chức vị của anh ấy ở Jeon Thị thì chẳng phải sẽ khen anh ấy lên tận trời, sánh vai với mặt trời luôn sao?

He he.... Có điều, tiếng xưng hô "chồng" này cũng làm cô rất hài lòng.

Chờ dọn đồ xong, hai người đàn ông ra về, phòng khách vốn sạch sẽ lại lập tức bừa bộn, Taehyung đang chuẩn bị cầm cây lau nhà thì chuông cửa lại vang lên...

"Vú Trương? Sao vú lại tới đây ạ?"

"Cậu Lục gọi điện cho tôi, nói cô chuyển đồ, có thể cần phải quét tước, thu dọn, lại nói đã sắp trưa rồi, thuận tiện tới nấu cơm trưa cho cô luôn."

"Anh ấy không về ạ?"

Vũ Trương gật đầu, Taehyung để bà đi vào.

"Nhìn này, phòng khách bẩn quá... Cô đi thay đồ đi, chỗ này để tôi xử lý cho."

Taehyung lon ton chạy về phòng ngủ, tắm rửa thơm tho sạch sẽ, cả người trong chốc lát liền cực kì sảng khoái.

Không ngờ Chày Gỗ ngốc nhà mình còn tri kỷ như vậy!

Ngồi trên mép bồn tắm, chân đá nước, giọt nước bắn tung lên, cô nàng Kim thấy lòng thật ấm áp.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro