68. Gọi Cậu ba Seo đi bar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Taehyung cong môi: "Vớt cô ta lên đi."

Joon Jae: "..."

Sung Ha bị ném xuống đất, cả người ướt dầm dề. Gió lạnh thổi qua khung cửa sổ, cô ta bắt đầu run bần bật. Taehyung là kẻ điên, thật sự có thể giết chết cô ta mất!

"Đã nghĩ ra phải nói thế nào chưa? Nói dối ấy mà, lúc nào cũng làm người ta thấy ghét." Taehyung nhìn cô gái chật vật trước mắt nhìn, cười mà như không cười.

"A... Ha ha..." Sung Ha đột ngột cười lên, trên mặt đã không phân biệt được là nước hay là nước mắt nữa, "Chẳng phải cậu đã sớm đoán ra rồi sao?"

Taehyung nhướng mày, không phủ nhận. Lúc đầu cô tưởng chỉ có Sung Ha tác quái, dù sao thì đứa con gái này lòng dạ không thẳng, nhưng nghĩ lại, đối phương làm vậy rất có khả năng vừa hạ bệ cô nhưng cũng kéo mình theo. Nói cách khác, đây là một cuộc làm ăn thiệt cả đôi đường. Mà loại người như Sung Ha, lúc nào cũng mang một cái mặt nạ trên mặt, đủ thấy cô ta là người cẩn thận, kín kẽ, sao có thể mạo hiểm như thế này cơ chứ?

Ở đại học T, người mà cô từng đắc tội chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì thế cũng không khó đoán đáp án cho lắm.

"Cậu rất thông minh." Sung Ha nhìn về phía Taehyung với ánh mắt phức tạp, "Có điều, tôi vẫn chán ghét cậu."

"Cảm ơn đã khích lệ, không cần mày thích."

"Đúng thế, chỉ có cậu mới dám kiêu ngạo, cuồng vọng như thế." Trong sự oán hận lại có vẻ hâm mộ.

Cho dù ở trước mặt Taehyung hay Soyeon thì Sung Ha đều thấy tự ti. Cho dù cô ta che giấu rất kỹ, người khác không phát hiện ra, nhưng cô ta lại không thể nào tự lừa mình dối người được.

"Bora bảo mày làm gì?" Ánh mắt Taehyung rất trong trẻo.

"Đăng bài nặc danh, sau đó dùng tài khoản thật để thừa nhận."

"Điều kiện."

"Mười vạn tệ."


"Mục đích của cô ta là gì?"

"Đuổi cậu ra khỏi đại học T."

"Tại sao lại cố ý vắng mặt trong buổi biểu diễn?"

Sung Ha hơi khựng lại, không đáp, lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Taehyung đột nhiên cảm thấy dáng vẻ cụp mắt rủ mi của cô ta rất đáng ghê tởm: "Có lẽ tao nên đổi cách hỏi. Từ lúc nào mày đã bắt đầu lên kế hoạch muốn kéo ban nhạc LAND khỏi ngôi vị quán quân thế?"

Cả người Sung Ha cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ không dám tin tưởng, "Rốt cuộc cậu đang nói cái gì? Kế hoạch gì? Cậu quá coi trọng tôi rồi đấy."

Taehyung không dao động, "Thật sao? Tao còn tưởng tao đã quá coi thường mày chứ. Dù sao, người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà."

Hơi thở căng thẳng.

Ánh mắt Soyeon tối sầm. Il Nam và Joon Jae nhìn nhau, xem ra sự tình không hề đơn giản như trong tưởng tượng, lời này của Taehyung rõ ràng đã chỉ ra rằng Sung Ha vắng họp là có dự định từ trước.

"Có lẽ từ sau khi Soyeon và Nayun bắt đầu có xích mích với nhau, mày đã bắt đầu tính toán xem phải làm gì để kiếm tiền rồi đúng không? Mày biết gia cảnh nhà Nayun, cũng nắm chắc tâm lý muốn giành giải quán quân của cô ta. Chỉ cần vào thời điểm thích hợp, động một chút tay chân, có lẽ không cần tốn sức gì mày đã nắm được một mớ tiền..."



"Cậu nói bậy! Tôi là một thành viên của ban nhạc, tại sao tôi phải làm thế chứ? Hai tháng tập luyện, chẳng lẽ tôi không hy vọng LAND sẽ thắng hay sao? Nếu là vì tiền, chẳng phải được ký hợp đồng với CUBE sẽ càng được nhiều hơn sao?"

"Thế nên, mày chỉ động tay chân vào chuông bò mà không phải guitar của Il Nam hay Bass của Joon Jae."

Ánh mắt Sung Ha lập lòe.

Taehyung than nhẹ như thể đang cảm khái, lại có chút tiếc hận, nhưng nụ cười nở trên môi nhìn thế nào cũng thấy tương đối ác liệt: "Vốn dĩ mày không có ý định ngăn cản LAND tiến vào top 3, chỉ cần không phải quán quân là có thể giải thích được với Nayun rồi. Cứ thế, vừa có thể hoàn thành giao dịch giữa mày với Nayun, lại vẫn có thể đảm bảo tập đoàn CUBE chú ý tới LAND. Sung Ha, tính toán này của mày cũng ghê lắm. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, mày đã mất đi cơ hội lên sân khấu, cũng chẳng có được tí chỗ tốt nào từ chỗ Nayun cả."

Il Nam "a" lên một tiếng, chăm chú nhìn vào Sung Ha, ánh mắt chuyển dần từ nghi hoặc sang phẫn nộ.

Sung Ha cúi đầu, cụp mi xuống để che giấu cảm xúc trong mắt.



Mặt Soyeon đã sớm trở nên lạnh lùng, thì ra đây mới là sự thực, máu chảy đầm đìa.

Đột nhiên, Sung Ha bật cười lên như một con điên, "Đúng thế, tôi vì tiền đấy, nhưng các người thì có tư cách gì để chỉ trích tôi chứ hả?" Cô ta chỉ vào Il Nam và Joon Jae, "Tiền tiêu vặt hằng tháng của các cậu bằng ba tháng tiền ăn của tôi. Còn cậu nữa..." Cô ta lại chỉ sang Soyeon, "Lần nào cũng đòi trả tiền, hay ho lắm sao? Coi tôi là ăn mày à?"

Cuối cùng, đến lượt Taehyung, "Tôi biết, ngay từ lần đầu gặp cậu đã coi thường tôi. Nếu tôi là con nhà có tiền thì cậu sẽ như thế sao? Nói cho cùng, cũng chỉ là mắt chó coi thường người nghèo mà thôi!"

Soyeon tức đến run cả người, giờ cô mới thấy mình là đồ ngu! Trả tiền rồi mà còn bị người ta chỉ vào mũi mắng chửi nữa!

Taehyung cười trào phúng: "Đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ quá mức như thế này. Nếu mày thực sự có cốt khí thì mỗi lần liên hoan đừng có tới nữa. Lúc người ta trả tiền hóa đơn thì từ chối đi. Nói trắng ra, làm đĩ mà còn ra vẻ. Thịt ăn vào trong bụng rồi còn sợ không béo phì hả? Ném thịt cho chó ăn nó còn vẫy đuôi mừng, mày còn chẳng bằng một con chó."

Môi Sung Ha run rẩy, ánh mắt nhìn Taehyung đầy vẻ hung ác, độc địa và oán hận.

"Sao hả? Không phục à? Vậy cũng chẳng có cách nào, sự thật chính là như vậy." Taehyung nhướng mí mắt, tư thái cao cao tại thượng làm người ta đột nhiên cảm thấy rất áp lực.

"Chị, giờ phải làm thế nào đây?" Joon Jae hạ giọng dò hỏi.

"Lấy máy tính ra đây."

"Oh."

Sắc mặt Sung Ha thay đổi, "Mày định làm gì hả?"

Taehyung tiến lên một bước, lúm đồng tiền như hoa nở: "Nếu để sinh viên và thầy cô toàn trường biết mày là một đứa vì tiền bán đứng bạn bè, đùa bỡn người khác. Mày nghĩ mọi người sẽ có phản ứng thế nào hả? Tao tin là, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Ồ, không phải mày muốn nhà trường đuổi học tao sao? Có điều, bây giờ khai trừ ai... Hình như cũng chưa biết chắc được đâu?"

"Không... Mày không thể làm như thế!"

"Ăn miếng trả miếng thôi mà, tao cảm thấy rất công bằng."

Sung Ha điên cuồng lắc đầu. Vất vả lắm cô ta mới thi đỗ vào đại học, không thể bị khai trừ như thế được!

"Không liên quan gì tới tao, là do Bora... Cô ta muốn chỉnh mày... Mày muốn trả thù thì đi mà tìm cô ta ấy..."

Ánh mắt Taehyung hờ hững, "Yên tâm, không một kẻ nào thoát được hết."

...

Sau khi khoa Công nghệ thông tin xóa topic kia, diễn đàn trường tạm thời khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.

Nhưng xóa thì dễ, muốn lấp kín miệng mọi người lại khó. Taehyung trở thành nhân vật trung tâm của các cuộc bàn tán trong trường.

"Quá kỹ nữ, lại dám chơi chiêu ngầm!"

"Sung Ha cũng thật xui xẻo, lại bị dây vào chuyện này."

"Liệu Taehyung có bị nhà trường đuổi học không nhỉ?"

"Tớ nghe nói CUBE định ký hợp đồng với LAND đấy, nhưng vì chuyện này nên tạm thời dừng lại, cũng không biết có từ bỏ ý định không..."

"Đệch! Diễn đàn có tình hình mới này!"

Là một tâm thư xin lỗi, dùng tài khoản của chính Sung Ha để đăng lên. Trong topic nói rất rõ ràng và kỹ càng toàn bộ quá trình cô ta ác ý hãm hại Taehyung, cuối cùng còn thành khẩn xin lỗi.

Đương nhiên, cái này không phải Sung Ha viết.

Taehyung rời mắt khỏi màn hình máy tính, "Văn vẻ của Joon Jae khá phết nhờ."

Soyeon đã thay quần áo, đang xịt gel lên đầu, nghe vậy cũng không quay đầu lại mà nhìn Taehyung qua chiếc gương trước mặt, hỏi: "Cậu cũng giỏi chế nhạo đấy."

"Ngứa mắt thì cút đi khi còn sớm nhé!"


"Sao có thể chứ?" Soyeon hừ hừ, hiển nhiên tâm tình đang rất tốt, "Đúng rồi, sao cậu biết nhất định Sung Ha sẽ nói ra mật khẩu tài khoản của cậu ta?"

"Cô ta dám không nói sao? Bên cạnh là bể bơi, cùng lắm thì lại ném xuống lần nữa."

Khóe miệng Soyeon co giật.

"Cho dù cô ta có chết cũng không nói thì tớ vẫn có cách để biết."

"Cách gì?"

Taehyung liếc nhìn cô bạn, mười ngón tay mua may trên bàn phím, "Chỉ cần dựa vào cái này."

Soyeon cắn răng, cô quên mất người này còn là một hacker, trộm mật khẩu tài khoản là chuyện quá dễ dàng.

"Haizz, cậu có thù oán gì với cái cô giáo Bora đó thế?"

"Ừ hử."

"Tớ biết ngay mà, nhìn mặt cô ta đĩ đượi lắm, nhìn đi, làm ra cái chuyện bọn đĩ nó cũng chẳng thèm làm! Lại dám dùng thủ đoạn đê tiện này để chỉnh cậu. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cậu giết cả nhà cô ta hay là cướp người đàn ông của cô ta thế hả?"

Taehyung nhướng mày: "Tại sao hỏi thế?"

"Được rồi, đừng làm bộ trước mặt tớ nữa. Nếu không phải thù sâu như biển, sao mụ già đó có thể cắn chết cậu không buông thế chứ hả?"

"Ồ, thì cô ta là bitch mà, cắn người là thiên tính rồi."



"Phụt..." Thấy cô không muốn nói nhiều, Soyeon cũng không gặng hỏi nữa. Chuyện này cô nàng vẫn rất thức thời.

Taehyung tắt máy tính, khoác áo khoác vào: "Cậu nhanh cái tay lên, chết đói rồi đây!"

"Từ từ, tớ chưa xịt tóc xong..."

Taehyung trợn trừng mắt.

Irene và Tiểu Công Trúa cũng đã xong xuôi hết cả, cũng đang chờ Soyeon.

Mười phút sau, nhóm bốn người thẳng tiến tới quán lẩu ở bên cạnh cổng trường.

Còn có gì có thể khiến tinh thần phấn chấn hơn là ăn lẩu trong ngày lạnh giá không chứ?

Gọi đồ ăn xong, một mâm đồ ăn được bày ra, nước lẩu cay trong nồi cũng bắt đầu bốc hơi.

"Tae Tae, chuyện này cậu không định truy cứu à?" Soyeon ăn được một nửa liền gác đũa, mở miệng hỏi, tầm mắt vẫn dán chặt vào gương mặt Taehyung nhưng đang tìm tòi điều gì.

Taehyung nuốt miếng thịt viên rau thơm xuống bụng, hà một hơi nóng: "Cậu có kiến nghị gì hay ho à?"

Mắt Soyeon sáng lên, "He he, mụ già Bora đó..."

Taehyung nhướng mày: "Tiếp tục nói đi."

"Ý tớ là, người ta đã bắt nạt tới tận đầu cậu rồi, nếu không đánh trả thì có phải quá thua thiệt rồi không?"

"Đúng là rất uất ức."

"Vậy cậu đã nghĩ ra cách nào chỉnh mụ ấy chưa?"

"Chỉnh á?"

"Đúng thế!" Soyeon dứt khoát ghé sát lại, "Nói đi, tớ nghe theo cậu!" Nghĩ đã thấy máu nóng sôi sùng sục.

Taehyung đảo mắt, giơ ngón tay ngoắc ngoắc với cô nàng.

"Làm gì?"

"Ghé sát vào đây, tớ nói thầm cho mà nghe."

Soyeon lon ton ghé sát tai lại: "Nói đi, nói đi, tớ nghe đây!"

"Ăn đồ ăn của cậu đi!"

"..."

Đúng lúc này, một đám nam sinh đẩy cửa bước vào, người đi đầu há miệng gào một tiếng: "Bà chủ ơi, cho bọn cháu một cái bàn lớn nào!"

"Có ngay!"

Rất nhanh, một người phục vụ trong quán liền hợp hai cái bàn lại làm một dãy.

Người cầm đầu bảo mọi người ngồi xuống, "Hôm nay anh mời, các chú ăn gì cứ gọi!" Hào khí ngút trời.

"Cảm ơn Anh Ruk!"

"Là anh em cả, đừng có khách sáo! Bà chủ, một thùng bia lạnh!"

Rất nhanh, đồ ăn được mang lên, nồi lẩu cũng bắt đầu sôi, mọi người cùng nhau ăn uống.

Khóe môi Taehyung cong lên, làm bộ đứng lên.

Soyeon kéo cô, "Cậu làm gì thế?"

"Bạn cũ gặp nhau, đương nhiên phải qua chào hỏi một câu rồi."

"Anh Ruk, lâu rồi không gặp."

Jong Ruk đang vung tay múa chân với đám đàn em, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, thấy Taehyung cầm cốc bia yểu điệu đi tới, bên cạnh còn có Soyeon đi cùng.

Hắn nhất thời giật mình, động tác cứng đờ, nụ cười cũng cứng lại trên mặt.

Bài học thảm thiết lần trước như hiện ra ngay trước mắt, hắn hoàn toàn không muốn trêu chọc vào hai bà cô này tí nào.

Đúng thế, người này chính là bá vương học đường Jong Ruk, lúc trước bị Heein xúi giục nên cố ý tới gây sự, lúc kéo bè kéo lũ đánh nhau bị cảnh sát bắt, phải dựa vào hơi của Irene mới thoát thân khỏi Cục Cảnh sát bình an vô sự.

"He he, hai cô cũng tới ăn lẩu đấy à? Trùng hợp quá..."



"Không trùng hợp đâu." Taehyung tiến lên hai bước, duỗi tay đặt lên vai trái hắn ta, tên đàn em tự động nhường chỗ ngồi, "Đặc biệt tới tìm anh đó."

"Có... việc gì à?" Jong Ruk chỉ thấy cả người lạnh ngắt, nửa người trên đều cứng đờ.

"Đương nhiên rồi." Taehyung ngồi xuống. Soyeon liền đá tên đàn em ở bên cạnh. "Hửm?"

Tên đàn em ngoan ngoãn nhường chỗ cho cô nàng.

"À thì..." Jong Ruk cười miễn cưỡng, "Hai vị có gì phân phó không?"

Taehyung hơi nhếch môi lên.


...



Bora lên lớp xong, vừa mới bước vào cửa văn phòng liền đá trúng bồn hoa đặt cạnh cửa làm nó lăn lóc.

"Ô, Cô Bora đi không nhìn được à? Chậu hoa lớn thế đặt ở trước mặt mà còn đá trúng được, quả thực mắt quá có vấn đề rồi."

Người nói chuyện là một trợ giảng khác có tên là Yeo Jung, hơn 30 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, đã theo Song Ji Hoon hai năm, cực kỳ được coi trọng.

Bora ngồi xổm xuống dựng lại chậu qua, sau đó hơi dịch nó sang bên cạnh. Yeo Jung này đã ngứa mắt cô ta ngay từ ngày đầu, đặt bồn hoa ở giữa cửa rõ ràng là để chơi đểu cô. Phải biết rằng, giáo sư Song cực kỳ yêu quý những cây cảnh này.

"Còn may, chưa vỡ." Bora nhoẻn miệng cười, khuôn mặt vốn ưa nhìn càng thêm xinh đẹp hơn.

Trong mắt Yeo Jung hơi xẹt qua vẻ ghen ghét nhưng biến mất rất nhanh, "May mắn thôi."

Bora gật đầu: "Đúng là hơn cô thật."

Yeo Jung cười lạnh, "Người có quan hệ ấy mà, đám dân thường bọn tôi sao có thể so được chứ."

Trên mặt Bora hiện lên vẻ lúng túng, mở máy tính ra. Trong quá trình chờ máy tính khởi động thì tâm tình cô ta cũng dần bình phục trở lại. So với Yeo Jung, kẻ địch đầu tiên mà cô ta muốn trừ khử chính là Taehyung!

Đến tận khi cô ta dùng tài khoản của mình đăng nhập vào diễn đàn thì tâm tình vui vẻ đột nhiên tắt ngúm!

Bởi vì topic nóng trên diễn đàn ở ngay trang đầu được đổi thành tâm thư xin lỗi. Dự cảm không tốt bùng lên trong lòng, cô ta run rẩy click mở topic, sau đó sắc mặt lập tức tái mét...

Seo Joon xử lý công việc xong liền lái xe hướng tới Tân Thị. Hôm nay là sinh nhật của Bora, anh ta đã đồng ý sẽ cùng đón sinh nhật với bạn gái mình.

Vừa mới tiến qua cổng trường đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh ta tấp xe vào lề, đuổi theo.

"Taehyung!"


"Anh đấy à, Seo Joon."

"Định ra ngoài à?"

"Vâng."

Người đàn ông nhíu mày, "Trời sắp tối rồi, em con gái con lứa, ra ngoài một mình không an toàn đâu."

Taehyung không cho là đúng, xua tay: "Tình hình an ninh ở Tân Thị rất tốt, chúng ta phải có niềm tin vào các chú cảnh sát chứ." Trong lòng lại nghĩ: Trước nay chỉ có bà đây gây mất an toàn cho người khác.

Seo Joon bật cười: "Định đi đâu, tôi có xe."

"Anh định... đưa tôi đi à?"

"Không chịu sao?"

Taehyung ngoái đầu nhìn ra sau, chiếc xe màu đen đang đỗ ở ven đường, "Gần thôi, không cần đưa đâu. Hơn nữa, chắc anh tới đây có việc mà đúng không? Sao tôi có thể mặt dầy trì hoãn công việc của anh được chứ?"

Seo Joon cũng không cưỡng ép, thời gian anh ta hẹn với Bora cũng sắp tới rồi.



Nghĩ một chút lại lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, "Trên này có số điện thoại của tôi nhé."

Taehyung không nhận lấy, chỉ đánh giá anh ta bằng ánh mắt cười như không cười, "Tây trang giày da, lái siêu xe, nhìn có vẻ giống người đàn ông thành đạt."

Seo Joon cũng không buông tay, trong lòng tự nhiên có cảm giác hưng phấn nảy lên, đến chính bản thân anh ta cũng không rõ đó là cảm giác gì, "Thì sao?"

"Anh không sợ tôi quấy rầy anh à?" Ánh mắt dừng ở trên tấm danh thiếp mà anh ta đang cầm, hơi ám chỉ một chút.

"Vậy có phải tôi nên cảm thấy may mắn vì mình còn có khả năng khiến người ta phải quấy rầy không?"

Ánh mắt Taehyung sâu hút. Seo Joon vẫn cười nhẹ nhàng.

Thì ra, đây cũng là người lõi đời.

"Người có bạn gái rồi mà còn dám kiêu ngạo như thế à?" Taehyung cong môi, trong đáy mắt xẹt qua sự mỉa mai.

"Bạn gái thôi mà, có phải vợ đâu."

Trong lòng Taehyung đột nhiên nảy sinh sự phiền chán. Cô có cái nhìn khác với Seo Joon là vì khí chất dịu dàng, nho nhã và sạch sẽ trên người anh ta giống với Dae Won tới tám phần. Hiện giờ xem ra cô đã nghĩ sai rồi. Trên mặt Dae Won sẽ không bao giờ xuất hiện kiểu cười như không cười này. Tên ngốc đó luôn nhìn người ta bằng ánh mắt chân thành, dịu dàng, vô hại.

"Danh thiếp thì không cần đâu," Taehyung di chuyển tầm nhìn, "Đến lúc tôi phải đi rồi, bye~"



Ý cười của người đàn ông phai nhạt mấy phần, duỗi tay cản cô lại: "Em có ý kiến gì với tôi sao?"

"Không dám."

"Tôi chọc tới em sao?"

Taehyung không đáp cũng không cười, ánh mắt đã hơi lạnh xuống.

Seo Joon cố muốn nhét danh thiếp cho cô, Taehyung lùi lại.

Lúc này, một tiếng gọi "Joonie" mềm mại, dịu dàng cắt ngang không khí quỷ dị giữa hai người. Bora từ xa đi tới, dáng người thướt tha.

Seo Joon hơi híp mắt.

Taehyung thì không vội rời đi nữa, cô vừa nghe đã nhận ra âm thanh kia là của ai, Joonie ư?

Đậu xanh, cuộc đời thật kỳ diệu.

Bora vốn hẹn Seo Joon trước đài phun nước. Mắt thấy đã tới thời gian hẹn mà người vẫn chưa xuất hiện, Bora không ngồi yên được mà đi ra ngoài này.

Từ xa đã thấy Seo Joon đang dây dưa với một cô gái, nhìn có vẻ giống sinh viên. Cô ta áp xuống sự khó chịu trong lòng, dịu dàng hỏi một câu: "Có chuyện gì xảy ra thế?"

Ánh mắt lại không e dè mà dừng lại trên người Taehyung vốn đang đưa lưng về phía cô ta.

Seo Joon không có ý định mở miệng giải thích, ánh mắt đứng đắn, hoàn toàn không có vẻ gì là chột dạ.

Cũng vì thế nên Bora mới không cho rằng hai người có liên quan gì, không tùy tiện mở miệng dò hỏi.

Taehyung xoay người, làm lơ vẻ mặt kinh ngạc và tức giận của Bora, ý cười dào dạt: "Cô Bora, nhìn sắc mặt cô không tốt lắm thì phải. Có cần tới phòng y tế lấy chút thuốc không ạ?"

"Không... Không cần." Bora cố kiềm chế sự kinh hoảng trong lòng, cố gắng trấn định lại.

"Hai người quen nhau à?" Người đàn ông cười hỏi.

"Không thân."

"Đương nhiên."

Hai người đồng thời mở miệng, bên nào cũng cho mình là đúng.

Taehyung cười cười: "Cô Bora quý nhân nhiều việc, không có ấn tượng thì có thể tha thứ trên phương diện tình cảm, nhưng mà em... thì vẫn còn nhớ rất rõ, chưa bao giờ quên đâu!"

Sắc mặt Bora trắng bệch. Thấy ánh mắt Seo Joon có vẻ thắc mắc, cô ta vội vàng trưng ra vẻ tươi cười: "Tôi nhớ ra rồi, em là sinh viên khoa Nghệ thuật phải không?"

"Trí nhớ của cô giáo tốt thật."

"Làm gì có..."

"Nếu đã vậy, em không quấy rầy thế giới của Cô Bora với bạn trai nữa, tạm biệt~" Taehyung nói câu chào, hơi nháy mắt với Seo Joon, sau đó giật lấy cái danh thiếp trong tay anh ta, che nó trong lòng bàn tay.

Ánh mắt người đàn ông thâm thúy.

Taehyung đi cực kỳ tiêu sái, nhanh chóng không thấy người đâu nữa.


---

"Joonie, vừa rồi hai người... đang làm gì thế?"

Người đàn ông thu ánh mắt lại, "Đi thôi, anh đã đặt nhà hàng rồi." Nói xong, lập tức đi về phía chiếc xe đỗ bên đường, khom người ngồi vào ghế lái.

Bora siết chặt lòng bàn tay, chỉ có ý cười trên mặt vẫn không đổi.

Hít sâu, cô ta kéo cửa xe ra.

"Đai an toàn."


Cô ta chủ động thắt đai, ánh mắt liếc nhìn sườn mặt của người đàn ông, trong lòng nảy sinh cảm xúc bất an mơ hồ.

Ngày thường, nếu cô ta quên thắt đai ai toàn thì Seo Joon sẽ tự tay thắt cho cô ta, sau đó nương theo tư thế ôm hôn một hồi, nhưng mà vừa rồi...

"Bora, chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn."

"Em quen nữ sinh vừa rồi à?"

Tim Bora đập nhanh, không hiểu nổi rốt cuộc anh ta có ý gì, chỉ có thể khẽ "dạ" một tiếng, lựa chọn phương thức trả lời bảo thủ nhất để đáp lại.

Seo Joon cầm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng.

Bora suy nghĩ một chút, lại ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Em đã từng xem bài tập phác họa của em ấy, rất có linh khí, là một hạt giống rất tốt."

"Thế à?" Nhớ tới nụ cười tươi vô hại, mi mắt cong cong của ai kia, trên mặt người đàn ông xuất hiện ý cười nhè nhẹ.

Bora nhìn thấy hết, trong lòng càng kinh hoàng hơn, "Em thấy hai người có vẻ quen thuộc, trong chuyện này có gì sâu xa mà em chưa biết à?"



"Một cô bé rất bướng bỉnh." Hỏi là đáp lại, không nói nhiều hơn.

Rất nhanh đã tới nơi cần tới, Seo Joon xuống xe, ném chìa khóa cho đứa bé giữ cửa, sau đó đưa Bora vào trong.

"Xin chào quý khách, xin mời hai vị đi lối này."

"Tôi đã đặt phòng riêng."

"Vâng."

Seo Joon kéo ghế ra cho Bora, cô ta ngồi xuống với dáng vẻ ưu nhã, "Em đã sớm muốn tới nhà hàng này thử xem thế nào rồi mà chưa có cơ hội."

"Thích là được rồi."

Hai bò bít tết, Seo Joon còn rất săn sóc cắt thịt cho cô ta rồi mới đẩy sang: "Nếm thử đi."

Bora khẽ thở phào, xem ra Taehyung chưa nói chuyện trước kia cho anh ấy nghe.

"Hương vị rất ngon, có cảm giác... khá quen thuộc."

"Em nhận ra rồi hả?"

"RistoranteLeCalandre! Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở nhà hàng này."

Seo Joon buông dao nĩa ra, ánh mắt dịu dàng, "Thích niềm vui bất ngờ này chứ?"



Bora cảm động, trong đôi mắt đẹp xuất hiện vẻ long lanh trong suốt, "Cảm ơn anh, Joonie." Tảng đá lớn đè nặng trong lòng nhẹ rơi xuống đất, thấy anh ta vẫn đối với mình như trước, Bora lập tức yên tâm hẳn.

Xem ra, không thể giữ Taehyung lại!

Cái con Sung Ha ngu xuẩn kia tự nhiên lại đăng cái tâm thư xin lỗi chết tiệt gì đó, còn không gọi điện thoại được, khiến cô ta phải thất bại trong gang tấc.

Ăn cơm xong, Bora đi toilet, Seo Joon đi thanh toán.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, là một dãy số xa lạ, liệu có phải cô ấy không?

"Tôi là Seo Joon."

"Tôi biết anh là Seo Joon mà!" Tiếng nói trong trẻo có lẫn một tia nghịch ngợm, người đàn ông thấy lòng rung động.

Loại cảm giác này y như lúc đầu gặp Bora, không, còn mãnh liệt hơn thế...

"Taehyung." Anh ta gọi tên cô.

"Sao anh biết là tôi?"

"Không khó đoán."

"Anh đang ở bên bạn gái đấy à?"

Chữ "ừ" đã định buột ra khỏi miệng, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Seo Joon lại sửa thành, "Không phải."

"Tôi ở quán bar, còn có mấy người bạn nữa, anh có muốn qua đây chơi không?"

Nhíu mày: "Quán bar?"

"Đúng rồi! Chơi vui lắm."

"Em con gái con lứa mà tới quán bar à?" Rõ ràng là giọng điệu trách cứ nhưng khi vang lên lại mang theo mấy phần quan tâm, ngay cả bản thân Seo Joon cũng không phát hiện ra trong lời mình vừa nói có bao nhiêu dịu dàng.

Taehyung cười lạnh, giọng nói vừa mềm mại vừa dịu dàng: "Anh phiền quá đi mất! Còn dông dài hơn cả cô giáo tôi nữa."

Trái tim Seo Joon run lên, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ làm anh ta hoảng sợ: Anh ta toi rồi...

"Cho tôi địa chỉ đi."

"OK, để tôi nhắn tin cho anh. Nhanh lên nhá, tôi sẽ mời anh nhảy!"

"OK."

"Bye~"

Cất điện thoại, Seo Joon đứng lên rời đi, thậm chí quên luôn mình còn đi cùng một người khác.

"Joonie?" Bora đi từ trong toilet ra, vừa đến đại sảnh đã thấy Seo Joon đang vội vàng ra cửa.

"Bora, giờ anh có việc gấp, không thể đưa em về nhà được. Xin lỗi nhé!"

"Có chuyện gì thế? Quan trọng lắm ư?"

"Công văn khẩn cấp từ nước ngoài."

"Vậy anh mau đi đi."

Seo Joon nhẹ hôn lên trán cô ta, sau đó xoay người rời đi.

---

"Chị, bên chỗ Anh Ruk đã thúc giục mấy lần rồi, rốt cuộc thì lúc nào mới được hành động vậy?" Joon Jae lắc ly đá, hoàn toàn không có hứng thú chè chén.

Taehyung lắc người theo tiếng nhạc: "Vội giề? Bảo bọn họ cứ chờ đi!"

"Này, chị nhìn đi, lại gọi nữa rồi." Joon Jae tỏ vẻ đau khổ.

"Đưa đây."

Joon Jae cầu còn chẳng được, dâng lên bằng hai tay.

"Tôi là Taehyung."

"Chị, chị của em à, các anh em ngồi đã tê hết cả hai chân rồi, chừng nào người đó mới tới thế?" Giọng tục tằng của Jong Ruk truyền qua, bởi vì cố tình nói khẽ nên nghe có mấy phần trầm nghẹn.

"Mười phút nữa."

"Được, vậy để thằng em tập trung quan sát luôn."

Taehyung ném điện thoại cho Joon Jae, sau đó lấy điện thoại của mình ra, bấm gọi đi, "Đến lúc cậu lên sân khấu rồi đấy."

...

Bora nhìn theo bóng xe của Seo Joon dần đi xa. Đến tận khi đuôi xe biến mất rồi, cô ta vẫn cứ đứng ở cửa nhà ăn, trong lòng hoảng hốt.

Không hiểu tại sao lại cứ thấy trống rỗng trong lòng.



Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, cô ta lấy từ trong túi xách ra, "Alo..."

"Bora..."

"Sung Ha?" Người phụ nữ biến sắc, cảnh giác nhìn bốn xung quanh, sau đó dịch vào trong một góc khuất, "Thư xin lỗi trên diễn đàn là sao? Cô nói rõ ràng cho tôi!"

"Trong vòng ba ngày, tôi đảm bảo sẽ làm Taehyung cút ra khỏi đại học T."

"To mồm nhỉ! Giờ họng súng của mọi người đều chĩa về phía cô, Taehyung đã được giải oan thành công rồi. Toàn bộ kế hoạch trước đó của chúng ta đều bị cô phá hỏng bét, cô lấy cái gì mà đảm bảo thế với tôi chứ?"

"Tôi làm vậy là lấy lùi để tiến, còn có chiêu sau để đối phó với cô ta nữa."

"Chiêu sau nào chứ?" Nghe cô ta nói lời son sắt như thế, tuy rằng Bora không tin lắm, nhưng cũng đã nghe lọt tai tới bảy, tám phần.

"Cô tới quán cà phê ở phố S đi, tôi nói tận tai cho cô nghe."

"Tôi không..."

"Đừng có nói là cô không rảnh. Tôi đã ghi âm cuộc gọi này rồi, không có chuyện một mình tôi chịu ăn chửi còn cô thì sạch sẽ được đâu. Cho dù chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng, như thế mới có lời, cô nghĩ có đúng không?"

Sắc mặt Bora biến đổi: "Cô dám chơi tôi?"


"Nói đừng có khó nghe như thế, tôi chỉ muốn mình yên tâm mà thôi. Hiện giờ, chúng ta đã là người trên cùng một chiếc thuyền, tới hay không tùy cô."

"... Cô chờ tôi."

"Mười phút."

"Cô... Alo? Alo!" Bora hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng chửi Sung Ha không ra gì.

Duỗi tay vẫy một chiếc xe: "Tới phố S."

"Ồ, đã muộn thế này rồi, một mình cô tới đó sợ không an toàn lắm đâu." Tài xế là một ông chú trung niên, thấy Bora ăn mặc lịch sự, lại xinh đẹp thì lập tức nhắc nhở một câu.

"Bảo chú đi thì cứ đi đi, đừng nói lời thừa nữa!"

Tài xế lẩm bẩm vài tiếng, giẫm chân ga. Mấy đứa con gái trẻ thời nay sao mà khó bảo thế chứ?

Nơi đến cách không xa lắm, chỉ mất sáu, bảy phút chạy xe mà thôi.

Bora thanh toán tiền, xuống xe, tài xế liền lái xe đi.

Lúc này, cô ta mới hiểu tại sao tài xế lại nói là "không an toàn", đây là phố bán thực phẩm, nói trắng ra là chợ bán thức ăn ngoài trời. Ban ngày khách đi tới đi lui, vô cùng náo nhiệt, nhưng một khi vào đêm, các chủ sạp thu hàng về nhà, nơi này liền trở nên quạnh quẽ. Bora dõi mắt nhìn lại chỉ thấy một mảng tối om, lấy đâu ra quán cà phê nào chứ?

Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Sung Ha.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy..."

Rốt cuộc Bora cũng nhận ra đây là một cái bẫy, cất bước định chạy, nhưng sau lưng lại có một bàn tay to bè duỗi ra bịt chặt miệng cô ta, cho dù cô ta giãy giụa, đánh lại thế nào cũng không thể thoát ra được.



Đèn em của Jong Ruk kéo người vào trong một góc khuất, trên đường đi còn tranh thủ xoa bóp mấy cái trên người cô ta, cảm xúc tốt thật.

Jong Ruk ngậm điếu thuốc lá, trên đầu bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt và miệng. Thứ này hắn lấy từ trong tủ quần áo của bạn gái đương nhiệm.

Tên đàn em không rắc rối như hắn, chỉ dùng một cái khẩu trang bị lại là xong.

"Ưm ưm..." Bora dùng toàn lực giãy giụa, cuối cùng còn há miệng cắn lên tay Tên đàn em.

Tên đàn em bị đau, buông ra theo bản năng. Bora liền nhân cơ hội bỏ chạy.

Jong Ruk lập tức đuổi theo, túm lấy tóc của cô ta kéo giật lại, ánh mắt Bora lộ ra vẻ hoảng sợ. Không, cô ta không thể để bị những người này bắt được.

Đáng tiếc, sức lực giữa đàn ông và phụ nữ cách nhau quá xa. Jong Ruk có thể trở thành bá vương học đường thì tất nhiên không phải người ăn chay, đưa tay tát mạnh hai cái làm cho Bora lập tức ngốc luôn.



Chờ đến khi cô ta tỉnh táo lại thì đã bị ném vào trong góc như tấm giẻ rách nát, mà hai gã đàn ông cao lớn thô kệch đang đứng chắn ở ngay trước mặt cô ta, cười đầy tà ác.

"Con đàn bà thối tha, dám cắn ông, con mẹ mày đi tìm chết rồi!" Tên đàn em nhấc chân đá thẳng lên bụng của cô ta.

Bora hét lên một tiếng thảm thiết: "Cứu mạng... Ô ô..."

"Kêu đi! Lại kêu tiếng nữa xem nào? Tất của ông đây thơm chứ hả?"

Ánh mắt Bora cứng lại, bắt đầu nôn khan, hốc mắt cũng đỏ bừng vì có nhổ cái tất đang lấp kín miệng thế nào cũng không ra được.

Tên đàn em lắc cánh tay phải bị thương, trong đáy mắt hiện lên vẻ âm u, ánh mắt nhìn Bora càng trở nên hung ác: "Tốt nhất cứ nhổ ra, dù sao cũng sẽ lại phải nuốt vào thôi. Dùng mùi thối ở chân ông đây làm gia vị, có phải rất thơm ngon không?"

Bora càng nôn dữ dội hơn, nhưng sợ thật sự nôn ra rồi lại phải nuốt vào, cả người sắp hỏng tới nơi rồi.

Tên đàn em còn muốn đạp cho cô ta thêm hai cái nhưng kết quả bị Jong Ruk chặn lại, "Làm chính sự đi!"

Trong mắt Bora lộ ra vẻ kinh sợ, "Ưm ưm... ưm ưm..."

"Muốn nói chuyện hả?"

Cô ta gật đầu, ánh mắt nhìn Jong Ruk đầy vẻ chờ đợi.

Tên đàn em cười lạnh.

"Lấy tất của mày ra, thử nghe xem cô ả muốn nói gì?"

Tên đàn em làm theo, trên mặt không hề xuất hiện chút tức giận nào, bởi vì thủ đoạn của Anh Ruk còn ác hơn hắn nhiều.

Rốt cuộc Bora cũng có thể mở miệng, hai mắt đỏ ửng, nhưng không dám tiếp tục kêu cứu nữa, "Có phải Sung Ha thuê các anh tới đây không?"

Jong Ruk và Tên đàn em liếc nhìn nhau.

Bora thì tự cho là mình đã đoán đúng, không ngừng thương lượng, "Cô ta cho các anh bao nhiêu tiền? Tôi ra gấp đôi, không, gấp ba... chỉ cần các anh thả tôi đi!"

Jong Ruk cười lạnh, chỉ huy Tên đàn em, "Lột quần áo của ả ta ra đi."

Tên đàn em ngẩn người, sau đó bắt đầu hành động. Quả nhiên, gừng càng già càng cay.

"Không được! Các anh làm thế là phạm pháp! Bạn trai tôi sẽ tuyệt đối không tha cho các anh!"

"Ồ, cô còn có bạn trai cơ à? Cũng không biết hắn nhìn thấy ảnh khỏa thân của cô thì còn định chạy đi giúp không nhỉ? Chậc chậc, tàn hoa bại liễu, chỉ sợ chẳng ai thèm thôi?"

"Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!"

"Ha ha ha..." Jong Ruk cười to, "Cô cứ việc thử xem, có thể bắt được tụi này không thì chưa nói, có điều thanh danh của cô cũng bị hủy không còn một mảnh rồi."

"Anh! Các anh!" Bora vừa sợ vừa giận.

Đúng là cô ta không dám báo cảnh sát thật, thậm chí còn không dám để Seo Joon biết. Nếu thanh danh của cô ta bị hủy hoại, chỉ sợ đời này sẽ không có cách nào có thể bước qua cửa nhà họ Seo làm mợ Seo được.

Jong Ruk lập tức thu lại ý cười, "Ra tay đi!"

"Không được... cứu tôi với... cứu!"


"He he, đúng là cái tất thối vẫn được việc nhất!" Tên đàn em nhét tất vào miệng Bora, bắt đầu ra tay.

Bên này, sống không bằng chết, bên kia, mơ mơ màng màng.

Seo Joon lái xe tới bar, vừa bước vào sảnh lớn đã nghe thấy tiếng Taehyung xuyên qua tiếng nhạc ồn ào náo động, đâm thẳng vào màng nhĩ anh ta, "Seo Joon, bên này!"

Anh ta rảo bước đi tới.

Taehyung đứng lên, "Giới thiệu một chút, đây là Seo Joon, bạn mới quen đấy."

Joon Jae ném một chai bia qua, Seo Joon đón được, thành thục mở được nắp chai ra, vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm.

"Người anh em, không tồi đâu! Anh có thể gọi tôi là Joon Jae."

Hai người chạm chai bia vào nhau.

Ngay từ lúc Seo Joon vào cửa, Soyeon đã nhìn chằm chằm, mắt sói xanh lè.

"Soyeon, rất vui khi biết anh, Joonie~" Hai chữ cuối cùng được cô nàng gọi lên với vẻ cực kỳ phong trần.



Taehyung trợn trừng mắt với cô nàng, "Cậu bình thường ngay lại cho tớ."

"Đây chẳng phải là nhìn thấy anh đẹp trai thì trái tim liền ngứa ngáy không chịu được sao~"

"Hừ, nhìn vừa mắt à?"

"Ngực rắn chắc, chân dài, eo có lực, tam giác ngược hoàn mỹ, vừa thấy đã biết là kiểu người giỏi làm chuyện ấy."

Taehyung cong môi, "Sao hả, trái tim manh động muốn tình một đêm với anh ta đấy à?"

Soyeon sờ cằm: "Có thể suy xét."

"Anh ta là bạn trai của Bora đấy, nếu cậu không ngại thì có thể thử hẹn xem."

"Vậy thì càng phải cướp đi, tốt nhất là mời mụ đĩ già đó tới quan sát một trận, không biết có bị ép điên không nhở?" Soyeon nhe răng cười đầy lạnh lẽo.

Taehyung bĩu môi, "Đồ con gái khẩu vị nặng, tránh xa tớ ra đi."



Seo Joon cho hai người thời gian thì thầm với nhau, sau đó mới cười nhẹ nói: "Cô có thể gọi tên tôi."

Soyeon nhướng mày, thế này là cô... bị từ chối à? Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Seo Joon và Taehyung, sau đó đột nhiên bật cười, thú vị thật.

Joon Jae ngồi dịch sang một bên, nhường chỗ cho Seo Joon. Anh ta cũng không hề khách khí, cầm chai bia ngồi xuống, ngay ở bên cạnh Taehyung luôn.

Nụ cười của Soyeon càng thêm xán lạn.

Lúc này, Il Nam và Sae Beok từ trên sân khấu đi xuống, cả người đầm đìa mồ hôi.

Taehyung lại giới thiệu Seo Joon với bọn họ, rất nhanh, một đám người liền trở nên quen thuộc. Quả nhiên, có tí men vào là thành anh em hết.

"Đám bạn của em không tệ đâu." Seo Joon ghé sát lại, hơi thở nóng rực phả vào sườn tai Taehyung. Taehyung cũng không né tránh, coi như không nhận ra.

"Không tệ nghĩa là sao?"

"Ai nấy đều rất cá tính."

"Nói cụ thể tí xem nào?"

"Đương nhiên." Seo Joon thuận thế đặt tay lên đệm ghế sau lưng Taehyung, từ xa nhìn lại, cực kỳ thân mật.

"Joon Jae hào sảng, Il Nam thật thà, Sae Beok trầm lạnh."

"Soyeon thì sao?"

"Cô ấy y như một thằng con trai."

Taehyung không nhịn được cười lên một tiếng làm cho Soyeon phải quay đầu nhìn.

"Sao em không hỏi về bản thân em đi?"

"Được nha, thế tôi thì sao?" Taehyung rất biết nghe lời.

Người đàn ông trầm ngâm một hồi, dưới ánh đèn điện, gương mặt đẹp trai ít đi một phần dịu dàng nho nhã, tăng thêm một phần lưu manh dụ người. Bốn mắt nhìn nhau, Taehyung vừa ngẩng đầu đã nhìn thẳng vào mắt anh ta, chỉ thấy bên trong đầy lửa cháy, sáng lòa, thẳng tắp, ý cười trên môi cũng dần trở nên thâm thúy.

"Em ấy à... là một yêu tinh!" Còn là một yêu tinh chuyên câu hồn nhiếp phách người ta, làm người ta chỉ hận không thể nhét vào trong cơ thể mình!

Trên đời này có một kiểu phụ nữ, mặc dù cô ấy ăn mặc những bộ quần áo đơn giản nhất, trang điểm thanh nhã nhất nhưng vẫn không thể che giấu đi được sự quyến rũ, như gần như xa, như ẩn như hiện, làm cho đàn ông thấy lòng dạ ngứa ngáy vô cùng!

Seo Joon nghĩ, có lẽ anh ta đã gặp được rồi.

Taehyung cười mà không nói, trong mắt toàn là sự thẳng thắn, chân thật.

"Sao hả, không tin à?" Anh ta ghé lại gần hơn.

Cô duỗi tay túm lấy cà vạt của Seo Joon khiến anh ta hơi ngạc nhiên, "Em..."

"Suỵt!" Taehyung dựng thẳng ngón trỏ lên đặt lên môi người đàn ông, "Giờ nghe tôi nói đây." Cô tháo cà vạt ra, để nó treo lỏng lẻo trên cổ anh ta, "Tới nơi này rồi mà còn ăn mặc lịch sự như thế làm gì hả?"

"Ồ? Thế phải mặc như thế nào?" Seo Joon cười như không cười.

Taehyung mỉm cười, mi mắt cong lên, "Để tôi dạy anh!"

Với tư thế hiện tại của hai người, cô chỉ cần kéo nhẹ một cái là có thể khiến người đàn ông này phải cúi đầu xuống mà không tốn chút sức lực nào.

Vậy... có nên làm thế hay không đây? Taehyung cười khẽ.

Còn chưa đợi cô có động tác, Seo Joon đã chủ động ghé sát lại.

"Thấp thêm tí nữa." Taehyung nói.

Người đàn ông làm theo, hoàn toàn không hề nhận ra việc cúi đầu trước mặt một cô gái thì có gì không ổn.

Taehyung tháo cà vạt ra khỏi cổ anh ta, ném sang một bên. Trong ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, cô duỗi tay cởi cúc áo vest của anh ta ra.

"Cởi." Giọng đầy mệnh lệnh.

Seo Joon không nhịn được bật cười thành tiếng.

Taehyung nhếch môi, nhìn anh ta, quả nhiên dù bận vẫn ung dung, "Sao hả, không muốn à? Xấu hổ à?"

"Tôi chỉ sợ mạo phạm giai nhân." Còn tưởng đây là một gốc bách hợp tươi mát, hóa ra là một bông hồng có gai.



Taehyung nghe thế thì cười đến tươi rói: "Cởi đi, người đẹp nói cô ấy không thấy mạo phạm đâu."

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên, không thấy mạo phạm ư?

"Đây mới là bộ dạng đi quẩy chứ." Taehyung gật đầu, cực kỳ vừa lòng với hình tượng mới này.

"Bộ dạng gì?"

"Bộ dạng không đứng đắn đó."

Lần đầu tiên, Seo Joon bị chặn họng không biết nói gì.

Taehyung cầm chai bia trên bàn lên: "Uống một chút chứ?"

"Được." Lời còn chưa dứt đã chạm thân chai vào nhau.

Hai người ngửa đầu uống, cực kỳ vui vẻ.

"Seo Joon, anh làm gì thế?" Hai má của thiếu nữ hồng ửng, đôi mắt tràn ngập linh khí.

"Hỏi nghề nghiệp ấy hả?"

"Đúng rồi."

"Buôn bán, người làm ăn."

Taehyung đột nhiên cảm thấy hứng thú: "Vậy chắc anh có nhiều tiền lắm nhỉ?"


"Không lo ăn mặc."

Taehyung bĩu môi, vỗ vai phải của anh ta, "Người anh em, quá khiêm tốn chính là quá kiêu ngạo đấy."

"Ừm. Có tiền." Seo Joon lập tức sửa lời, trong đáy mắt tràn ngập nụ cười.

"Tôi biết rồi, anh là kim chủ của Cô Bora."

Seo Joon kinh ngạc, "Nhóc con nhà em còn biết cái gì gọi là "kim chủ" cơ à?"

"Chưa ăn thịt heo bao giờ nhưng cũng đã từng thấy heo chạy rồi."

Ý cười trên mặt người đàn ông càng sâu hơn, ánh mắt nhu hòa dường như còn có chứa cả sự dịu dàng, "Thế nên, ý của em là?"

Taehyung đột nhiên nhìn đi chỗ khác, "Không có ý gì, tò mò mà thôi."

Trong lòng Seo Joon đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu. Thiếu nữ trước mặt như một con cá sông xảo quyệt, bạn tưởng rằng đã bắt được cô nhưng trên thực tế hai tay lại trống trơn, hoàn toàn chẳng bắt được gì.

Nhưng càng như thế thì trái tim lại càng không thể khống chế được mà chìm sâu vào.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Joon Jae: "Điện thoại của ai kêu thế?"

Seo Joon đặt chai bia xuống, đang chuẩn bị thò tay vào túi quần thì đã bị Taehyung ra tay trước, "Không mời tôi nhảy một bài à?"

Lúm đồng tiền của thiếu nữ như hoa, mắt ngọc mày ngài. Người đàn ông như bị mê hoặc, lúng túng đáp lại: "Được."



Taehyung đứng lên, Seo Joon thuận thế dắt tay cô, hai người nhẹ nhàng hòa vào sàn nhảy.

Mà cuộc gọi tới đã sớm bị anh ta vứt ra sau đầu.

Joon Jae lau mồ hôi lạnh, cùng Sae Beok liếc mắt nhìn nhau, nguy hiểm quá!

Lúc này, trong con ngõ tối đen như mực, Jong Ruk liền thu lại điện thoại vừa mới bấm gọi đi, giương đôi mắt tối sầm lên, "Con đĩ này, cởi hết rồi mà còn không thành thật!"

Vừa chửi vừa túm lấy Bora tát mạnh hai cái.

Tên đàn em kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ chắc giờ Anh Ruk đã tức giận thật rồi, ả phụ nữ này có bản lĩnh thật không nhỏ.

"Đi, lấy đồ trong tay cô ta qua đây."

Tên đàn em không hiểu ra sao, người phụ nữ cả người trần truồng nằm ở đó, trong tay còn gì nữa chứ?

Bora lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, trơ mắt nhìn Tên đàn em đi tới gần, cướp lấy cái đồng hồ thông minh trong tay cô ta. Vừa rồi cô ta dùng thứ này định gọi cho Seo Joon, nhưng cuối cùng không có ai nghe máy. Một cảm xúc có tên là "tuyệt vọng" bao phủ khắp người, cô ta đã đánh mất cơ hội thoát thân cuối cùng.

Sắc mặt Tên đàn em lập tức biến đổi kịch liệt, mắng một câu "đồ đĩ" cũng không hết giận, phải đạp thêm hai cái mới chịu bỏ qua.



"Anh Ruk, con đàn bà này quá ranh ma." Tên đànem hạ giọng.

"Cũng may không lừa được, bên kia đã giảiquyết xong rồi. Hành động nhanh lên, làm xong liền rút."

Tên đàn em cười quái dị hai tiếng, sau đó lấytừ trong túi quần ra một cái máy ảnh kỹ thuật số mini. Vẻ mặt của Bora đã khôngthể hình dung được bằng hai chữ hoảng sợ nữa, đó là một tâm tình gần như tuyệtvọng.

Trong lòng xuất hiện một ý tưởng vô cùng khủngbố, không... không được...

Tên đàn em cũng không để ý nhiều như thế, chụpliên tục thân thể trắng nõn không mảnh vải che thân trước mặt, trong lòng thầmnói dáng người con đàn bà này thật quá ngon, đi làm cô giáo làm quái gì chứ, đilàm gái bao ở các hộp đêm cao cấp cũng không thua ai.

Tuy rằng hắn còn trẻ tuổi nhưng cũng đã từngcó bạn gái, hơn nữa không chỉ một người, tất nhiên có thể nhìn ra thân thể hoànmỹ này phải trải qua bao nhiêu sung sướng mới có thể gợi cảm quyến rũ được nhưthế này. Ngay cả hắn cũng không nhịn được mà sôi cả máu lên, có điều lý trí vẫnchiếm thượng phong, huống chi còn có Anh Ruk ở đây, cho dù hắn có suy nghĩ gìthì cũng chỉ có thể tự sướng ở trong đầu mà thôi, quả quyết không dám biến nóthành hiện thực.

"Xong rồi." Hắn cất máy ảnh đi.

Jong Ruk gật đầu, "Rút!"

Hai người rời khỏi ngõ nhỏ, lái xe chạy trốn.

Hai tay Bora bị trói, toàn thân lõa lồ giốngnhư một người đã chết nằm trên mặt đất, hai mắt trống rỗng vô thần.

Cô ta biết, mình xong rồi...

Trong quán bar.

Một điệu Tăng - gô được Seo Joon và Taehyungnhảy đến mức kịch tính bốc lửa, đến đoạn sau thì toàn bộ người trên sàn nhảyđều dừng lại, dắt nhau rời khỏi, để lại sân khấu dành riêng cho hai người biểudiễn.

Người đàn ông phong lưu tuấn dật. Thiếu nữcuồng dã, tràn trề sinh lực, mỗi một lần xoay tròn đều làm người ta động lòngkhông thôi, mỗi một lần gần sát lại đều khiến người phải thổn thức. Không khítại hiện trường trở nên vô cùng ái muội, ngay cả nhiệt độ như dâng lên theo.Quần chúng xem biểu diễn như được tắm mình trong gió xuân ấm áp.

Joon Jae vỗ tay, Il Nam huýt sáo, ngay cả SaeBeok luôn yên tĩnh cũng trầm trồ khen ngợi, có thể thấy được điệu múa này xuấtsắc tới mức nào.

"Không thể tưởng tượng được, em còn trẻ nhưthế mà lại là cao thủ nhảy đấy." Seo Joon mỉm cười.

"Quá khen." Ngoài miệng tỏ vẻ khiêm tốn nhưngrõ ràng vẻ mặt lại không như thế, vừa khoe khoang lại vừa kiêu ngạo.

Thế nhưng Seo Joon lại rất thích dáng vẻ nàycủa cô.

"Ai dạy thế?"

Taehyung đảo mắt: "Một người đàn ông." Đời trước, người dạy cô nhảy Tăng - gô đúng là một người đàn ông, tóc vàng mắt xanh, người Nga, một anh gay cực đẹp trai, sau khi quen biết một thời gian liền xưng chị em với cô.


Người đàn ông nghe vậy thì mặt mày trở nên thâm thúy. Bỗng nhiên dùng sức một cái, Taehyung xoay liền hai vòng, giương mắt lên thì đã vững vàng dán trong ngực người đàn ông, tư thế ái muội.

Nhoẻn miệng cười, Taehyung không xấu hổ cũng không tức giận, hai tròng mắt trong suốt như lưu ly không nhiễm bụi trần. Nhạc đột nhiên nhanh hơn, xoay người một cái đã thoát khỏi lồng ngực người đàn ông.

Không đợi Seo Joon phản kích lại, cô lại gần sát anh ta một lần nữa, tay quấn lên cổ người đàn ông, nhướn mông, nhấc chân, chuẩn xác đá vào mông anh ta, "Nhảy, thì phải nhảy như thế này."

Ánh mắt Seo Joon nghiêm túc, trong lòng thầm than đúng là cô bé tinh ranh, hoàn toàn không bao giờ chịu thua thiệt một chút nào.

"Quá tuyệt vời." Joon Jae không khỏi tấm tắc khen ngợi, "Nhảy thôi mà cũng có thể mê người như thế."

Sae Beok cười lạnh, "Hai kẻ già đời, chẳng biết kỹ thuật của ai tốt hơn ai nữa."

Il Nam vẫn luôn nuốt nước bọt. Cậu ta không hiểu cái gì gọi là nhảy Tăng - gô, cậu ta chỉ cảm thấy rất đẹp! Đặc biệt là động tác đá chân, nhảy lên, xoay tròn của nữ thần, quả thực là phong tình vạn chủng không thể nào tả xiết. Cậu ta chỉ thấy trong lòng có một móng vuốt nhỏ không ngừng cào tới cào lui...



Đáng tiếc, một màn này dừng ở trong mắt người nào đó lại không phải như thế.

"Thư ký Han? Han?!"

"Hả?"

Min Kang nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Nhìn cái gì thế hả?"

Min Kang là cánh tay trái của Jungkook, giữa chức phó tổng giám đốc Jeon Thị

"Xê ra!" Thư ký Han bực bội đẩy người đang quấy rối trước mặt ra, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn về phía hai người đang nhảy ở trung tâm sân khấu.

"Này, không phải cậu thích con gái nhà người ta rồi đấy chứ?" Min Kang lắc đầu, thở dài một tiếng, "Thôi bỏ đi, loại mèo hoang nhỏ này không hợp với cậu đâu."

"Đừng có chắn đường... Cút ra!"

Min Kang không tức giận, đồ vest màu đỏ rực dưới ánh đèn càng thêm lóa mắt. Giờ phút này anh ta chẳng khác nào bà cụ ra sức khuyên bảo tận tình: "Thật đấy, tôi không lừa cậu làm gì. Lấy kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên tình trường của tôi thì loại con gái như thế kia phải dùng sức mà đè, dùng bạo lực để chế phục. Cậu á, còn yếu lắm. Đừng đến lúc đó không bắt được mèo còn bị nó cào cho một phát."

"Cậu câm miệng lại cho tôi!" Vẻ mặt luôn có vẻ ôn tồn của Thư ký Han không ngờ lại chuyển sang màu trắng xanh, tràn ngập u tối khiến cho Min Kang đần mặt ra, không phải chỉ là một cô bé thôi sao, có cần phải thế không hả?



"Sự thật mất lòng..." Min Kang nhấp một ngụm rượu cocktail, hãy còn phiền muộn.

"Đó là bà chủ tương lai đấy."

Phụt...

Thư ký Han nhanh chóng né đi, mắt lộ vẻ kinh tởm, "Cậu không thấy tởm lợm à?"

Min Kang mất bình tĩnh, "Bà chủ cái gì hả? Ai? Ở đâu?"

"Đó." Thư ký Han hất cằm về phía sàn nhảy.

"Gì, có ý gì?"

"Cậu nhìn kỹ cô gái đang nhảy kia đi."

"Không phải chứ? Đó chỉ là một cô nhóc..." Sao lại tới nơi như thế này được?

Thư ký Han không cho là đúng. Anh ta gặp Taehyung nhiều hơn Min Kang, tất nhiên biết đây là một tiểu yêu tinh luôn làm người ta không yên tâm cho nổi. Buồn cười, ngay cả ông chủ khó tính như thế còn bị cô nàng này thu phục, sao có thể là đèn cạn dầu được chứ?

"Cậu đừng có coi thường các cô bé thời bây giờ, ngay cả Jeon Tổng còn bị tóm lấy, đó còn là nhóc con nữa sao?"

Min Kang lại nhìn về phía sàn nhảy, chỉ thấy thiếu nữ xoay tròn nhẹ nhàng, dáng múa mê người, "Đệch! Tôi phải nói cho Lão Jeon biết, cái nón xanh này không thể đội được đâu!"

Vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

Thư ký Han ngăn lại, "Đừng quên, chúng ta đang ở Tân Thị, cho dù cậu nói cho Jeon Tổng thì ngài ấy cũng không thể nào chạy từ thủ đô tới đây ngay được đâu."

"Vậy giờ phải làm sao hả?" Hiện tại con bé kia quả thực sắp lên trời rồi! Ăn đồ trong nồi còn nhớ thương cơm trong bát. Bi ai thay Lão Jeon ba mươi giây...

"Chụp ảnh lại đã, về thủ đô rồi đưa cho Jeon Tổng xem là được."

"Đúng, đúng, đúng... Phải mau chụp lại mới được..."

Taehyung không biết một trận bão táp mạnh mẽ đang chuẩn bị kéo tới. Lúc này, cô còn đang cảm thấy may mắn vì trời cao hoàng đế xa, Jungkook sẽ không biết rốt cuộc cô đang làm gì, vì thế càng không an phận, động tác cũng càng không kiêng nể gì.

Điệu nhảy kết thúc, trái tim Seo Joon đập rất nhanh, nhiệt huyết cuồn cuộn, trong thân thể như có thứ gì đó đang dần thức tỉnh.

Taehyung cũng đầm đìa mồ hôi, gương mặt đỏ ửng lên.

Hai người cúi người cảm ơn phía dưới khán đài, lập tức tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Trở về chỗ ngồi, Seo Joon phát hiện ra lại có thêm hai người nữa, Taehyung cũng thấy, nụ cười lúng túng hơi lướt qua: "Giới thiệu một chút, Jong Ruk, bọn tôi gọi là Anh Ruk, còn đây là đàn em của cậu ta."

Seo Joon gật đầu chào hỏi, trong mắt Jong Ruk xẹt qua một chút ánh sáng mờ mịt, nhưng sau đó lập tức trở lại bình tường trước ánh mắt cảnh cáo của Taehyung.

Seo Joon dường như không phát hiện ra ánh mắt truyền qua truyền lại của hai người, cũng có thể anh ta đã phát hiện ra nhưng cảm thấy không cần phải để tâm.

Hiện giờ, anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với Taehyung, còn những kẻ gọi là "bạn bè" này cũng chỉ là dựa hơi cô ấy mà thôi.

Nói đến cùng, trong xương cốt Seo Joon vẫn còn sự kiêu ngạo cao cao tại thượng. Cho dù anh ta ngồi uống bia chung với những người này nhưng cũng không thay đổi được sự hờ hững và cảm giác ưu việt đã ăn sâu vào trong máu.

Taehyung nâng bia lên với anh ta, "Mời anh, bạn nhảy hợp với tôi nhất từ trước tới nay." Ý cười bên môi lại trở nên thâm thúy...

Seo Joon nâng ly đáp lễ, ý cười cực kỳ dịu dàng.

Taehyung nhìn sang Jong Ruk: "Mọi chuyện xong hết rồi à?"

"Hết thảy đều thuận lợi."

Soyeon nghe vậy thì không khỏi nhếch môi cười quỷ dị, nhưng vì ánh đèn quá mờ nên không ai phát hiện ra.

Lúc này, Taehyung đứng lên, "Mọi người chơi đi, tớ vào toilet tí."

Soyeon: "Tớ đi nữa."

Hai người cùng nhau rời đi.

Ba phút sau, Jong Ruk và đàn em cáo từ.

"Chị, chị ở đâu?"

"Ra cửa rẽ trái có một phố ăn vặt."

"Bọn này lập tức qua ngay."

Rất nhanh, bốn người gặp nhau.

Jong Ruk kể lại quá trình bắt trói người. Taehyung yên lặng lắng nghe, nụ cười lạnh trên môi chưa từng giảm xuống.

"... Đại khái là như thế đấy."

"Cô ta đâu rồi?"

"Còn ở trong ngõ đó."

Taehyung duỗi tay ra: "Đưa đây."

Jong Ruk đưa mắt ra hiệu cho Tên đàn em. Tên đàn em liền ngoan ngoãn giao máy ảnh ra.

Nụ cười của Taehyung càng sâu hơn, "Hôm nay hai anh em vất vả rồi, hôm nào mời mọi người ăn cơm, nhất định phải nể mặt đấy."



"Chuyện nên làm mà..." Jong Ruk liên tục phất tay.

Nếu có khả năng, hắn hoàn toàn không muốn dây dưa với Taehyung tí nào. Chuyện lần trước vào Cục Cảnh sát đã gõ cho hắn một hồi chuông cảnh báo... cô gái nhỏ này có chỗ dựa, không dễ trêu vào đâu!

Đây cũng là lý do hắn không từ chối Taehyung, ngược lại còn làm việc vô cùng ổn thỏa.

Bà cô này không tìm hắn gây phiền là đã cảm ơn trời đất rồi, còn về mời ăn cơm ấy mà, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

"Chúng ta coi như không đánh không quen, Anh Ruk còn khách khí với tôi làm gì?" Taehyung nói nửa đùa nửa thật.

Jong Ruk không thể nào hiểu nổi ý trong lời nói của cô nên cũng không dám tùy tiện mở miệng nói gì.

Lại nghe Taehyung tiếp tục nói: "Chuyện này nếu lớn thì gọi là bắt cóc tống tiền, nhỏ thì gọi là chơi lưu manh, không ảnh hưởng toàn cục, Anh Ruk nói đúng không?"

Cả người Jong Ruk cứng đờ.

"Đừng có khẩn trương như thế, anh giúp tôi một việc lớn, mời một bữa cơm là chuyện đương nhiên thôi. Chúng ta ngồi chung một cái thuyền, tóm lại tôi sẽ không khiến nó bị lật."

"Vậy cảm ơn đã mời."

"Hợp tác vui vẻ."

Jong Ruk nuốt nước bọt: "Nếu không còn việc gì thì bọn tôi... đi trước đây."

Taehyung lấy từ trong túi ra một xấp tiền, ít nhất phải tới mấy ngàn tệ: "Hôm nay vất vả, cầm đi thư giãn đi."

Jong Ruk nhận lấy, cất vào trong túi, "Cảm ơn chị gái."

Chờ hai người đó đi rồi, Taehyung và Soyeon cùng quay trở lại quán bar.

"Thế là xong rồi à?" Soyeon chậc chậc hai tiếng.

"Nếu không cậu còn muốn như thế nào nữa?"

"Tớ còn tưởng cậu định giết người diệt khẩu."

Taehyung trợn trắng mắt với cô nàng: "Về sau xem ít phim giang hồ thôi."

Bên kia, Jong Ruk và Tên đàn em đi ở trên đường, tiếng nói chuyện không ngừng vang lên.

"Anh Ruk, tại sao chúng ta phải nghe con bé đó sai bảo chứ? Quá mất mặt rồi..."

Jong Ruk móc tiền ra, chia cho hắn một nửa, "Cầm lấy."

"Cảm ơn anh!"

"Về sau ít nói những lời kiểu đó đi, cậu quên bài học lần trước rồi à?"

Trên mặt Tên đàn em hiện lên vẻ kiêng kỵ, "Cô ta thật sự có năng lực lớn như thế sao?"

"Hừ, cậu đã thấy đứa con gái nào có thể sai người bắt cóc tống tiền chưa? Chậc chậc, còn là giáo viên trong trường mình nữa chứ."

"Hai người này có thù oán với nhau à?"

"Cái này tôi chẳng rõ lắm. Có điều, con nhóc này là người rất tàn nhẫn, về sau gặp nếu có thể tránh thì cứ tránh, miễn dây dưa lên người mình."

"Được rồi, em nhớ rồi."

"Đi thôi, tìm cái gì vui vẻ tí!"

"He he..."

---
Trở lại quán bar, Seo Joon đang nói chuyện gì đó với Joon Jae, nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt nhìn lên, sự nóng rực trong mắt làm người ta không dám nhìn thẳng.

Taehyung coi như không thấy, vẫn tỏ vẻ thản nhiên.

Đối với chuyện này, Soyeon phục sát đất. Người này sắp tu luyện thành tinh, à không, hồ ly mất rồi.

Mười giờ mười lăm phút.

"Tan thôi, ngày mai còn lên lớp nữa." Taehyung vung tay lên.

Joon Jae và Il Nam nửa tỉnh nửa say. Sae Beok vác hai người lên một cái taxi, sau đó hạ cửa xe xuống dặn dò: "Hai người chú ý an toàn đấy nhé!"

Soyeon vỗ lên bả vai cậu ta: "Mau về trước đi."

Taehyung cảm kích: "Sẽ chú ý."

Cuối cùng, chỉ còn lại hai cô gái, còn một Seo Joon nữa.

"Đưa các em về trường."

"Uống rượu còn lái xe à?" Taehyung nhướng mày.

"Không dám ngồi hả?"

Taehyung búng tay một cái, "Yeon, lên xe."

"Được thôi!"

Seo Joon rất kinh ngạc, gan của hai cô nhóc này có phải quá lớn rồi không?

"Chúng tôi dám ngồi rồi, chẳng lẽ giờ anh lại không dám lái à?"



Seo Joon cũng không làm ra vẻ, ngồi lên ghế lái, rất nhanh, xe vững vàng chạy về phía trước.

Soyeon đã uống không ít, vừa lên xe liền mơ màng muốn ngủ.

Taehyung đẩy đầu cô nàng ra khỏi vai mình, thuận thế lắc nắm tay, vẻ mặt cảnh cáo.

Seo Joon nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn thấy hết động tác của cô, chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, rõ ràng là một cô nhóc chưa lớn là bao, sao anh ta lại có thể động tâm tư cơ chứ?

"Có muốn nghe tí nhạc không?"

"Radio là được rồi." Nghĩ một chút lại bổ sung, "Chuyên mục tình cảm."

"..."

Quả thực Seo Joon liền bật một chương trình tình cảm đêm khuya trên radio, xoay quanh chủ đề ngoại tình, người thứ ba, ly hôn các kiểu, MC nói cực kỳ đĩnh đạc.

Taehyung như đang nghe diễn, thỉnh thoảng lại thốt ra một câu bình luận.



Người đàn ông không biết nên khóc hay nên cười nữa.

"Tốc độ của anh không được."

"Đang nói chuyện với tôi đấy à?"

"Ừm."

"Ý là sao?" Mặt mày người đàn ông trầm xuống, tốc độ không được? Chuyện kia á?

"Ba mươi lăm kilomet trên giờ, bình thường anh cũng lái xe như thế à?"

Nhìn vào hai tròng mắt cười như không cười của thiếu nữ, đường đường Cậu Ba Seo lại có cảm giác xấu hổ và... thẹn thùng khi bị người ta chọc phá tâm tư nhỏ của mình sao?

"Hiếm khi đêm đẹp thế này, tôi chỉ hận đường quá ngắn thôi, không có cách nào nên đành phải lái xe chậm lại." Sau một hồi giật thót mình ngắn ngủi, sau đó là một sự thản nhiên.

Taehyung cười phì một tiếng, bầu không khí lãng mạn mà Seo Joon cố tình xây dựng liền bị đánh tan thàn mây khói, "Nói thật, sau này anh đừng đi buôn bán nữa, có thể đổi thành tác giả ấy, hoặc là nhà thơ."

"Tại sao?"

"Quá chua."

"..."

Cho dù có lái xe chậm thế nào thì cũng tới lúc phải dừng lại.

"Dậy nào, tới nơi rồi!" Taehyung đẩy Soyeon một cái, Soyeon liền tỉnh lại, "Hả?"

"Hả cái gì mà hả, mau xuống xe."

Soyeon chậm rãi nhấc mông. Taehyung kéo cô nàng xuống, sau đó vẫy tay với Seo Joon, "Tôi về đây, bye~"

Anh ta cũng xuống xe theo, đứng ở trước mặt thiếu nữ, vẻ mặt hiếm khi nào lại tỏ ra hồi hộp như thế.

"Có việc à?" Taehyung nhướng mày.

"Ừm."

Soyeon nhìn qua bên này, lại quay đầu nhìn sang bên kia, cười một cái không rõ ý vị, "Tớ qua bên kia chờ cậu." Nói xong, lập tức đi ra xa.

Taehyung thu lại ánh mắt, che giấu sự lãnh đạm trong đó, chỉ còn lại vẻ long lanh như nước, "Có việc gì thế?"

"Em... Đã có bạn trai chưa?" Dưới ánh trăng, gương mặt nghiêng của người đàn ông đẹp như ngọc. Đột nhiên cô lại như nhìn thấy tên ngốc kia, cũng sạch sẽ và đơn thuần như thế.

Tiếng "có" bị giữ lại bên môi, Taehyung bình tĩnh cười, dường như không phát hiện ra ẩn ý bên trong câu hỏi của người đàn ông.

Ánh mắt Seo Joon lộ ra vẻ thâm thúy: "Không tiện trả lời sao?"

"Tại sao lại hỏi thế?"

"Ý đồ của tôi đã rất rõ ràng rồi mà, đúng không?"

Taehyung vẫn cười, trong đáy mắt tràn ngập vẻ trào phúng, "Nếu Cô Bora mà nghe thấy thì liệu có khóc ngập nhà vệ sinh không nhỉ?"

"Chẳng phải như ý của em sao?"

Sắc mặt Taehyung trầm xuống.

Seo Joon coi như không thấy, cực kỳ bình tĩnh, "Giữa hai người có mâu thuẫn."

"Anh đang nói đùa với tôi đấy à?" Cô chớp mắt, trong lòng lại mơ hồ có một dự cảm không tốt.


Người đàn ông tiến lên hai bước, tuy vậy nhưng đầu của Taehyung cũng chỉ ngang tới ngực anh ta, "Đừng giả vờ nữa, tiểu yêu tinh. Đây chẳng phải mục đích đêm nay của em sao?"

Taehyung cười lạnh, "Tôi không biết, ngài Seo lại có ánh mắt tốt như thế đấy."

"Tôi vẫn thích em gọi là... Seo Joon hơn."

"Có bệnh."

"Ngay cả mắng chửi người nghe cũng dễ nghe như thế." Anh ta duỗi tay vỗ đầu Taehyung như thể đang trấn an con vật nhỏ chuẩn bị xù lông vậy.

Taehyung không lùi mà còn tiến sát lên, khoảng cách giữa hai người lại một lần nữa ngắn lại, chỉ cần Seo Joon hơi cúi đầu là có thể hôn lên cái trán trơn bóng của thiếu nữ.

Anh ta nhíu mày, trong đáy mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên, sau đó lại bị sự hứng thú thay thế, ánh mắt nhìn Taehyung cũng không dịu dàng như trước nữa mà mơ hồ có một tia sắc bén, giống như một con báo đen đang âm thầm ẩn núp, lặng lẽ chờ con mồi... da lông ấm áp chỉ là ngụy trang, đoạt được mới là bản tính!

"Anh, có ý đồ với tôi đấy à?" Vẻ quyến rũ bung ra, tà khí tràn đầy.

"Chính xác."

"Sao anh biết tôi và Bora có mâu thuẫn?"

"Nhìn mặt đoán ý thôi."

"Vậy mục đích tới chỗ hẹn đêm nay của anh là gì?"

"Tiếp cận em."

Taehyung cũng không ngoài ý muốn, "Thế à? Vậy ngài Seo đã có được thu hoạch gì chưa?"

"Đã nói hãy gọi tôi là Seo Joon."

Ven đường, một chiếc xe dừng lại, Thư ký Han cầm điện thoại chụp như điên, sắc mặt không thể dùng hai chữ "khó coi" để hình dung được nữa rồi.

"Đệch! Lại dán sát như thế, định làm gì thế hả?" Vẻ mặt Min Kang đầy căm giận, nắm tay siết chặt lại một cách vô ý thức, "Tên ngốc này, chụp cho rõ vào, không thể để Lão Jeon phải chịu sự thiệt thòi này được."



"Thế cậu còn muốn làm sao?" Mắt Thư ký Han lộ vẻ cảnh giác, con gà tây này thích nhất là xem náo nhiệt, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

"Đương nhiên là phải xả giận thay Lão Jeon rồi!" Vừa nói vừa duỗi tay đẩy cửa ra, thuận tiện cởi áo khoác, bộ dạng như chuẩn bị đánh người tới nơi.

Thư ký Han vội vàng giữ cửa, chốt khóa: "Đừng có gây sự linh tinh nữa!"

"Cậu có ý gì hả? Bênh con nhóc kia à?" Min Kang tỏ vẻ không phục, "Tôi cảnh cáo cậu nhé, chuyện này nếu là đàn ông thì không thể nhịn được, cậu đừng có cảm tôi, mở cửa xe ra ngay!"

Thư ký Han bị anh ta làm cho tức đến bật cười, "Sao hả? Cậu muốn làm gì? Nổi điên đúng không?"

"Thằng ngốc này, cậu đừng có cản..."

"Liên quan gì tới cậu hả?"

"Cái gì?"

"Là bạn gái cậu nhảy Tăng - gô với người ta, hay là nửa đêm lén hẹn hò? Vớ vẩn!"

Sắc mặt Min Kang trầm xuống, "Nói cho rõ ràng xem nào?"



"Ý tôi là cậu có thể kiềm chế cái tính như lửa của mình một chút được không hả?" Thư ký Han không thèm khách khí với anh ta, "Không nói đây là chuyện riêng của Jeon Tổng, không tới phiên chúng ta nhúng tay vào, cho dù cậu là người trong cuộc nhưng không nói gì đã xông lên đánh người thì có tốt không hả?"

"Tôi không thể nhìn nổi nữa!" Min Kang cãi cố, tuy biết Thư ký Han không nói sai nhưng ngoài miệng vẫn cứ cố tỏ ra không buông tha.

"Bỏ đi! Ai mướn cậu làm anh hùng hảo hán đâu chứ?"

"Cậu!"

"Tôi làm sao hả? Giờ mà thả cậu ra ngoài, lỡ như cậu làm bị thương tình yêu bé nhỏ của BOSS thì ai chịu trách nhiệm hả?"

Min Kang trừng lớn mắt, làm bộ nôn mửa, "Tình yêu bé nhỏ? Cậu còn có thể tởm hơn được không hả?"

"Tôi ăn ngay nói thật thôi mà."

Min Kang rõ ràng không tin, sau một lúc lâu: "Có thật... Lão Jeon yêu cô gái này tới mức như thế không?"

"Cậu nói xem nào?" Thư ký Han tỏ vẻ khinh bỉ. Anh ta ở bên cạnh Jungkook suốt năm năm nay, nếu chuyện này còn không rõ nữa thì còn làm thư ký làm gì? Về nhàđóng cửa tự ăn mình mà sống cho xong.

"Con nhãi kia thì có ma lực gì chứ? Đáng giá để Lão Jeon yêu thương như thế?"

"Cái này thì cậu phải tự mình đi hỏi Jeon Tổng thôi."

"He, cậu ấy mà..."

"Là Seo Joon." Sắc mặt Thư ký Han nặng nề.

"Cái gì?" Min Kang sửng sốt.

"Cậu Ba Seo, Seo Joon."

"Là hắn thật á? Trước giờ Seo gia rất kín tiếng, bao nhiêu năm cũng chẳng thấyhé răng gì, không ngờ giờ lại chạy tới đây cướp vợ của Lão Jeon. Đúng là khônglên tiếng thì thôi, ho một cái là kinh người nha!"

Thư ký Han trừng mắt với anh ta, sau đó tiếp tục theo dõi.

Cho dù thế nào, chuyện này phải báo cáo cho BOSS sớm nhất có thể mới được.

"Đệch! Thằng ngốc, cậu nhìn đi!"

Thư ký Han nhìn ra ngoài, giây tiếp theo, mắt sầm xuống.

Lại thấy Taehyung đột nhiên giơ tay giữ cằm Seo Joon, cánh môi dần nhích lại,người đàn ông đột nhiên quay đầu né đi, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, vừa nhìn thì cứ như thể thẹn quá thành giận sau khi bị đùa bỡn vậy.

"Con nhóc này lợi hại thật..." Min Kang chắt lưỡi.

Nhưng mà cái này cũng chưa tính là gì, bởi vì một màn xảy ra tiếp theo càng kinh người hơn, không ngờ Taehyung lại vung tay đấm lên trên gò má người đànông một cái, đánh cho Seo Joon trở tay không kịp!

"Ngài Seo, tư vị của nắm tay thế nào? Đây là tôi đang dạy anh, lần sau đừng tóm được nữ sinh liền tán tỉnh, không phải ai cũng thích cái khuôn mặt với tí tiền đó của anh đâu."

"Tôi không quan tâm tới người khác. Không quan tâm em có tin hay không, cho tới nay, vấn đề này tôi mới chỉ hỏi đúng một mình em." Anh ta duỗi tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, cô nhóc này đánh mạnh thật.

"Vậy chẳng phải tôi nên cảm thấy phúc ba đời sao."

Người đàn ông cười khẽ, "Sai rồi, là phúc ba đời của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro