Chương 1: Trắng Đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các vua Hùng đã có công dựng nước, Bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước"
- Chủ tịch Hồ Chí Minh -

" Dù có phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho được độc lập!"
- Đại tướng Võ Nguyên Giáp -

Là người con của Việt Nam, không ai mà không xúc động khi xem lại những thước phim tài liệu quý giá về Bác, về những vị anh hùng đã hy sinh để bảo vệ đất nước. Những hình ảnh ấy khơi dậy trong lòng mỗi người niềm tự hào và biết ơn sâu sắc đối với các bậc tiền nhân, những người đã không tiếc máu xương vì nền độc lập tự do.

Thế nhưng, trong xã hội hiện đại, môn lịch sử dường như đang dần trở nên mờ nhạt trong lòng các em học sinh. Những tiết học lịch sử thường bị coi là khô khan, nặng nề, không ít học sinh xem đó chỉ là những con số và sự kiện vô hồn. Các em không còn hào hứng với việc tìm hiểu quá khứ, không còn nhìn thấy những giá trị mà lịch sử mang lại. Thay vào đó, những chiếc smartphone, mạng xã hội và trò chơi điện tử đã chiếm trọn thời gian và sự chú ý của các em.

Không chỉ học sinh, một số bạn trẻ ngày nay cũng dần mất đi mối liên hệ với cội nguồn lịch sử. Các bạn chạy theo những trào lưu mới, đắm chìm trong những ảo tưởng của thế giới ảo, mà quên mất những giá trị cốt lõi của dân tộc.

Đó là ai chứ không thể nào là Thùy Dương được, cô yêu cái đất nước hình chữ S: này đến kiếp sau, kiếp sau nữa cũng còn muốn là người Việt Nam.

- Trời ơi, hức hức

Tiếng Dương khóc nấc lên vang khắp căn phòng nhỏ. Nước mắt lăn dài trên má khi cô chăm chú nhìn vào màn hình tivi. Hình ảnh của các anh hùng liệt sĩ, những chiến công oanh liệt trong các thước phim tài liệu lịch sử Việt Nam, hiện lên rõ nét. Ánh đèn từ màn hình tivi chiếu sáng căn phòng, tạo nên một không gian đầy cảm xúc và hoài niệm. Dương không thể kiềm chế được sự xúc động, trái tim cô đập mạnh từng nhịp đầy tự hào và tiếc thương.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo vang cắt ngang dòng cảm xúc. Dương lau vội nước mắt, cầm điện thoại lên và nhìn vào màn hình. Là mẹ gọi. Cô hít một hơi thật sâu rồi bắt máy.

- Dạ, con nghe đây mẹ.

Mới khóc xong nên giọng Dương còn run run chưa ổn định.

- Mày lại thất tình rồi ngồi khóc thút thít đấy à! - mẹ Dương cất giọng

- Mẹ thừa biết có chó mới yêu con còn gì sao mà hay khịa quá ha - Dương cạn lời với mẹ - Mà mẹ gọi con có chuyện gì không ?

- Mẹ chỉ hỏi coi tuần này mày có về quê không ? Mấy tháng nay không thấy về rồi em Linh nó đang bảo nhớ mày đấy! - Tiếng thở dài của mẹ rè rè

Dương sinh ra tại quê nhà Thanh Hóa. Khi học đại học, cô thường về quê mỗi tháng một lần để thăm gia đình và bạn bè. Nhưng từ khi tốt nghiệp và bắt đầu đi làm ở thành phố, số lần về quê của Dương đã ít đi nhiều. Giờ đây, những lần trở về quê rất hiếm hoi và trở nên đặc biệt hơn. Không chỉ làm công việc sáng tác, vì không phải lúc nào cũng có bản thảo được ký hợp đồng, nên Dương phải làm thêm để kiếm sống. Đó là điều đương nhiên nếu như cô không muốn thành cái xác khô ở giữa lòng thủ đô.

Dương ậm ừ:

- Chắc không được đâu mẹ ạ, con bận lắm thôi sắp Tết rồi để Tết con về luôn he, mẹ bảo em Linh ráng xíu chị Dương mua quà to cho

- Mày suốt ngày lý do lý trấu, thôi đi làm cũng nhớ mà ăn uống đầy đủ nhé vài hôm mẹ đem thịt gà lên cho

- Dạ ! Mẹ nghỉ ngơi sớm đi nhé, tối rồi đừng đi lung tung ngoài đường đấy

- Tao có phải mày đâu mà ...

- Hì hì

Cúp máy.

Căn phòng nhỏ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng tích tắc đều đặn của đồng hồ treo trên tường và âm thanh nhẹ nhàng từ gió thổi qua cửa sổ. Thùy Dương đứng dậy từ chiếc ghế mềm mại, cảm giác bức bí khi ngồi lâu, và đi về phía bàn làm việc. Cô mở chiếc laptop và ngồi suy nghĩ về ý tưởng bản thảo mới của mình. Nên viết về khoảng thời gian nào ? Nên là nhân vật hư cấu hay mượn nhân vật lịch sử ? Đôi mắt cô chăm chú nhìn màn hình, cố gắng để những ý tưởng mới bắt đầu hình thành. Từng cú gõ phím đều đặn, đôi khi lại ngừng lại khi cô suy nghĩ về những gì cần viết tiếp.

Nhưng vì chưa bao giờ viết về đề tài này, Thùy Dương cảm thấy bế tắc trước ý tưởng mới lạ. Cô lướt qua những dòng chữ trên màn hình mà không thể tìm ra hướng đi. " Hay là ta đến thư viện tìm sách đọc thì may ra "
Cuối cùng, cô nghĩ rằng việc đến thư viện vào cái giờ nhà nhà đang ngồi ăn cơm sưởi ấm là một việc cực kỳ đúng đắn.

Dương đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc và đi đến góc phòng nơi treo áo khoác. Cô khoác lên người chiếc măng tô đen ấm áp, lớp vải dày dặn giúp giữ ấm trong cái lạnh mùa đông. Phối tông xì tông cùng với chiếc khăn len mềm mại quanh cổ, lớp khăn màu xám nhạt có những họa tiết tinh tế, làm tăng thêm phần ấm cúng và phong cách.

Khi cô mở cửa ra ngoài, không khí lạnh lập tức xộc vào, hòa cùng với những hạt mưa phùn nhẹ rơi lất phất. Thùy Dương hít một hơi sâu để làm quen với thời tiết lạnh lẽo và cảm giác ẩm ướt. Bước ra ngoài, cầm theo chiếc dù thân thương cô kéo áo khoác chặt hơn, cố gắng giữ cho cơ thể ấm áp khi tiến về phía thư viện, nơi cô hy vọng sẽ tìm được những tài liệu quý giá giúp giải quyết vấn đề của mình.

Thư viện nơi Thùy Dương thường xuyên đến mở cửa thêm vào buổi tối, điều này thật sự rất tiện lợi cho cô. Nằm không xa phòng cô thuê, thư viện trở thành điểm đến lý tưởng mỗi khi cô cần tìm kiếm tài liệu hoặc cần không gian yên tĩnh để làm việc.

Bước chân cô vang lên nhẹ nhàng trên vỉa hè ướt mưa, và dù trời vẫn mưa phùn, đường phố Hà Nội dưới mưa hiện lên với vẻ đẹp cổ kính pha lẫn chút hiện đại. Các dãy phố dài, với những ngôi nhà có mặt tiền cũ kỹ và những cửa tiệm ánh đèn vàng ấm áp, tạo nên một bức tranh mê hoặc và có phần huyền bí. Những con phố nhỏ hẹp và những mái hiên nhô ra trên vỉa hè góp phần tạo nên một không gian vừa gần gũi vừa xa lạ, đầy chất thơ và lãng mạn.

Dù Hà Nội có vẻ hoa lệ với những ánh đèn sáng rực rỡ trong khu vực trung tâm, nhưng cũng có những phần lãng mạn và chút u sầu của phố xá vắng vẻ trong đêm mưa. Đối với Thùy Dương, thành phố như đang chơi một bản nhạc nhẹ nhàng, vừa đầy cảm xúc vừa khiến cô cảm thấy đơn độc, như một lời nhắc nhở về tình yêu và cuộc sống. Trong khoảnh khắc này, Hà Nội hiện lên với vẻ đẹp sâu lắng và chút nỗi buồn lẩn khuất, phản ánh phần nào tâm trạng của cô khi đối diện với những khó khăn và cảm xúc cá nhân.

Hà Nội hoa lệ. Hoa cho người có bồ, lệ cho người ế như Dương.

Khi đứng trước cửa thư viện, Thùy Dương định bước vào thì mắt cô chợt bị hút bởi một cảnh tượng lạ lùng ở phía xa xa, nơi ngã ba đường. Đó là một sự khác thường không thể giải thích ngay lập tức. Cô bước tới gần hơn, và đột nhiên, không gian xung quanh thay đổi một cách kỳ diệu.

Mặt đất trước chân cô từ từ chuyển sang màu đen trắng, như thể một lớp phim cũ kỹ được phát lại. Các phương tiện giao thông và người qua lại đã bị dừng hình, đứng im trong những tư thế lạ lùng. Ô tô, xe máy không di chuyển, người đi bộ thì bất động như những bức tượng thạch cao.

Không khí trở nên nặng nề và đầy căng thẳng, như thể thời gian đã ngừng trôi tại khoảnh khắc này. Mọi thứ xung quanh đều bất động, Dương sợ hãi, cô đứng lặng, mắt mở to, cảm thấy rõ ràng từng nhịp thở của chính mình, từng chuyển động nhẹ nhàng trong cái không gian đặc biệt này.

Trong khoảnh khắc đó, giữa không gian đen trắng mờ ảo như thước phim bị sọc Một bóng lưng anh lính bộ đội đội mũ cối hiện ra, đứng vững trước mặt cô. Xung quanh anh là khói lửa mịt mù, tạo nên một khung cảnh u ám và tàn khốc. Anh lính vác khẩu súng trên vai, đôi mắt hướng về phía xa, như đang chờ đợi điều gì đó.

Thùy Dương cảm thấy tim mình đập mạnh, một cảm giác hoảng hốt dâng lên trong lòng. Cô không khỏi lo lắng và tự hỏi: "Có phải Việt Nam lại lâm vào cảnh chiến tranh không? Tại sao anh lính lại đứng im lặng như vậy? " Nhưng mà sao cô lại thấy cái bóng dáng này quen quen Mặc dù chưa từng thấy người lính này trước đây, nhưng có một điều gì đó về hình dáng của anh, cách anh đứng và khí chất của anh khiến cô cảm thấy như đã gặp ở đâu đó, trong một ký ức mơ hồ.

- Này anh gì đó ...

Dương lao về phía anh lính, muốn hỏi anh về sự kỳ lạ đang diễn ra, nhưng ngay khi cô bước tới gần, một cảm giác rung lắc mạnh mẽ bắt đầu lan tỏa khắp không gian. Trời đất dường như bị bổ đôi, rung lắc dữ dội như thể một trận động đất đang xảy ra. Mặt đường dưới chân cô chuyển động như sóng biển, khiến mọi thứ xung quanh bị đẩy lùi và biến dạng.

Cảm giác rung chuyển mạnh đến mức Dương không thể đứng vững. Cô mất thăng bằng, chân dưới bị quật ngã, và trong cơn lắc lư dữ dội, cô văng ra khỏi lối đi. Cơ thể cô va đập mạnh vào một cây cột bên cạnh, ánh sáng và âm thanh xung quanh cô dần trở nên xa vời, và cô chìm vào bóng tối của sự bất tỉnh.

***

Trong cơn mê man, có tiếng thét đau đớn của người con gái, cô khóc như mất đi cả sinh mạng, ôm lấy anh ấy mà gục đi trong nước mắt và máu.

Thùy Dương lờ mờ mở mắt, ánh sáng mới đó khiến mắt cô chưa kịp làm quen cảm giác đau nhức khắp cơ thể làm Dương không thể định hình rõ ràng xung quanh. Những cơn mệt mỏi uể oải khiến cô phải vươn vai để cố gắng tỉnh táo hơn. Khi cô đang cố gắng điều chỉnh trạng thái, một giọng nói nhẹ nhàng của một cô gái vang lên bên tai:

- Em tỉnh rồi à?

Chị gái trẻ trung mặc áo blouse trắng với mái tóc đen nhánh bước đến cười hiền từ nhìn Dương. Lúc này Dương mới bắt đầu nhìn xung quanh, cô đoán chắc sau khi mình bị ngất đã được đưa vào bệnh viện à không phải là trạm xá chứ vì theo như cô quan sát căn phòng này có diện tích hạn chế, với các bức tường sơn trắng đã ngả màu theo thời gian, và ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ nhỏ chiếu vào, làm nổi bật những vết nứt nhỏ trên tường.

Mặc dù đã cũ kỹ, mọi thứ trong phòng đều được chăm sóc kỹ lưỡng. Chiếc giường bệnh đơn sơ, với lớp đệm mỏng và sạch sẽ, được phủ một lớp ga trắng tinh tươm. Bên cạnh giường là một chiếc bàn gỗ nhỏ gọn, trên đó đặt những dụng cụ y tế cơ bản như ống nghe và nhiệt kế, tất cả đều được lau chùi cẩn thận.

- Chị ơi em bị làm sao vậy chị ? - Dương bình tĩnh hỏi chị y tá

- Em không nhớ gì sao ? Có người thấy em nằm bất tĩnh ở đầu làng nên đem em vào trạm xá, đầu em bị trấn động nhẹ thôi nhưng mà cứ nằm nghỉ ngơi thêm đi nhé !

" Đầu làng ? Không phải mình ngất chỗ ngã ba gần thư viện à ? Hay mày vẫn đang còn mơ ngủ hả Dương "

Hàng loạt những thắc mắc chạy qua dòng suy nghĩ của Dương khiến cô đăm chiêu, nhíu mày mà không nghe thấy lời của chị y tá bên cạnh

- Dạ? Chị nói sao ạ ? - Dương hỏi

- Chị hỏi là thế nhà em ở đâu? Nhìn em chắc không phải người làng Cổ Loa .

" Làng Cổ Loa? Gì đây trời ơi " Cô cố gắng tập trung, nhưng cảm giác bối rối vẫn còn rõ rệt. Thực tại đang dần hiện ra trước mắt cô, và câu hỏi về nơi cô đang ở làm cho cô càng thêm hoang mang.

- Mà chị ơi, ai đưa em vào đây vậy ạ ?

- À , là mấy anh bộ đội đợt vừa về làng ta làm nhiệm vụ cung cấp hỗ trợ cho các gia đình gặp khó khăn, rồi là phân phối lương thực, thực phẩm, hoặc vật dụng thiết yếu cho làng ta với cả làng khác nữa. - Chị y tá nói tiếp : - Mấy anh nhiệt tình lắm lại còn đẹp trai tốt bụng nữa, họ bảo thấy em nằm lăn lóc giữa đường thương quá nên bế vô đây

" Gì vậy trời ơi nghe như thời chiến ấy nhỉ hay là. ..."

Dương càng nghe càng hoang mang tột độ giữa lúc đó có tiếng đàn ông ngoài cửa phát ra :

- Chị Ngọc !

- Ơi chị đây , chị đây - Chị y tá đứng dậy ra mở cửa

Bước vào là một người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh đậm, nổi bật với phong cách quân đội thời bấy giờ. Nước da anh ngăm ngăm khỏe khoắn, gợi cảm giác cứng cáp và đầy sức sống. Khuôn mặt anh nổi bật với các đường nét rõ ràng và mạnh mẽ, cằm vuông vắn, đôi mắt sắc sảo và chân mày rậm rạp. Mái tóc ngắn và gọn gàng, được cắt tỉa cẩn thận, càng làm tăng thêm vẻ nam tính của anh.

Thân hình anh rắn chắc, cơ bắp săn chắc như được tôi luyện qua nhiều năm huấn luyện quân đội, với dáng đi vững chãi và đầy tự tin. Những cử động của anh toát lên sự nghiêm túc và quyết đoán, nhưng ánh mắt anh lại ấm áp và dễ gần, tạo cảm giác an toàn và tin cậy.

- Quân đấy à em . - Chị y tá cất lời

- Em qua xem con bé nãy tỉnh chưa ấy mà.

Giọng nói của anh cất lên trầm ấm, như thể sưởi ấm tâm hồn trong cái rét buốt của mùa đông.

- Em ấy tỉnh rồi mà có vẻ còn tắc ngơ lắm.

Anh tiến lại gần Thùy Dương, đôi mắt anh nhìn cô với vẻ dịu dàng và ôn nhu, như thể đã quen thuộc từ lâu. Ánh mắt ấy mang đến một cảm giác ấm áp và thân thuộc đến kỳ lạ , anh ngồi xuống ghế bên cạnh hỏi :

- Cô bé này ...em đến từ đâu mà sao lại ngất xỉu ở giữa đường thế ?

Lúc này Dương mới choàng tỉnh, cô dùng ánh mắt ngơ ngác đáp lại anh

- Thực ra em cũng không biết mình bị gì và đang ở đâu nữa , em chỉ nhớ là em đang đi tới thư viện rồi đột nhiên tất cả mọi thứ xung quanh em chợt đứng yên, rồi sau đó là trận động đất và rồi em ngất đi , hết .




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro