Chương 199+200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 199: Biến cố cuối cùng (2).

Lương Đông vừa mới rồi khi Triệu Tử Thiêm nói có người đi theo bọn họ đã phát hiện ra được người đó rốt cuộc là ai, tuy rằng người này đối với hắn không có quan hệ gì cả nhưng dù sao đi nữa thì hắn cũng không muốn Triệu Tử Thiêm phải hiểu lầm, nhất là ngày hôm nay lại là sinh nhật của cậu cho nên vấn đề này hắn không muốn nhắc đến trong ngày hôm nay, vẫn là nên để qua sinh nhật này sẽ nói rõ mọi chuyện cho Triệu Tử Thiêm nghe thì hơn.

Lương Đông bước đến khu vui chơi trẻ em ở gần chỗ bán bàn bi a vừa rồi, mắt thấy một người phụ nữ dẫn theo một đứa nhỏ, mà đứa nhỏ vừa nhìn thấy Lương Đông liền vui vẻ nhảy nhót lớn tiếng gọi hắn:

"Ba à"

Lương Đông quay lại phía sau nhìn Triệu Tử Thiêm, thấy cậu không để ý đến chỗ này liền nhanh chân bước về phía Lương Thập Niệm. Người phụ nữ kia mặc một thân váy liền màu trắng đơn giản, gương mặt không phải là hoàn mỹ nhưng cũng coi như là một cô gái xinh đẹp, cho dù tuổi tác cũng đã không được gọi là còn thanh xuân nữa nhưng nếu như người ngoài không biết còn tưởng cô ấy mới chỉ hai mươi ba, hai mươi tư mà thôi.

Lương Đông hơi hơi nhíu mày nhìn cô gái phía trước:

"Không phải nói là đưa Thập Niệm đến công viên giải trí sao?"

Cô gái kia tên Lã Mỹ Dực năm nay đã ba mươi mốt, hiện tại đang là phóng viên cho một toà soạn báo ở Pháp. Lã Mỹ Dực cười cười nhìn Lương Đông rồi lại hướng mắt nhìn về phía trước muốn xem cho thật rõ ràng Triệu Tử Thiêm:

"Bên ngoài trời mưa cho nên không thể đến công viên giải trí được, tôi chỉ có thể đưa Thập Niệm đến trung tâm thương mại không ngờ lại gặp anh ở đây"

Lương Đông quay lại phía sau nhìn một chút, mới chỉ một chút thôi đã không thấy bóng dáng của Triệu Tử Thiêm đâu rồi. Lã Mỹ Dực đưa tay về phía trước vỗ vào vai Lương Đông:

"Sao thế, là cậu ấy phải không?"

Lương Đông gật đầu:

"Em ấy rất hay ghen, tôi không muốn em ấy phải hiểu lầm"

Lã Mỹ Dực cười ha ha:

"Tôi và cậu cũng đâu phải ở giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm ấp nhau, cậu còn sợ cậu ấy hiểu lầm nữa hay sao?"

Lương Đông nghĩ đến mấy tiếng trước, hắn cùng nữ minh tinh kia cũng đâu phải ôm ấp động chạm nhau nhưng mà Triệu Tử Thiêm vẫn cứ hiểu lầm hắn đấy thôi:

"Cô không hiểu đâu, được rồi tôi phải đi tìm em ấy"

Lã Mỹ Dực vội gọi Lương Đông lại:

"Khoan đã, cậu ấy chưa biết sao?"

Lương Đông gật đầu, Lã Mỹ Dực do dự một chút nhìn xuống Lương Thập Niệm rồi mới quyết định hỏi Lương Đông:

"Cậu ấy với Samson..."

Lương Đông khẽ mỉm cười cho Lã Mỹ Dực một ánh nhìn yên tâm rồi vỗ mạnh vào vai cô ấy:

"Cô yên tâm em ấy rất tốt"

Lã Mỹ Dực yên lòng:

"Như vậy có thể để tôi gặp cậu ấy được không?"

Lương Đông nghĩ nghĩ một hồi vẫn cảm thấy hôm nay không phải là ngày thích hợp để cho Triệu Tử Thiêm gặp Lã Mỹ Dực cho nên liền lắc đầu từ chối:

"Để ngày mai đi, còn nữa đừng để cho em ấy nhìn thấy cô và Thập Niệm, tôi vừa mới rồi nói với em ấy là Thập Niệm không đến cùng tôi"

Đúng lúc này ở phía sau Lương Đông liền truyền đến một giọng nói quen thuộc:

"Tại vì sao lại không nói cho em biết?"

Lương Đông giật mình quay lại phía sau nhìn phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đứng ở một chỗ, gương mặt nhăn nhó giống như là kìm chế tức giận, môi mỏng cũng khẽ mím chặt lại với nhau. Lã Mỹ Dực ở một bên chờ xem kịch vui, xem ra Lương Đông không sợ trời không sợ đất cuối cùng cũng tìm được người chế ngự rồi.

Triệu Tử Thiêm bởi vì bị ánh nhìn của mấy nhân viên bán hàng dõi theo cho nên liền cảm thấy mất tự nhiên muốn đi tìm Lương Đông, lúc bước ra khỏi cửa hàng cậu liền nhìn thấy Lương Đông đang nói chuyện với một cô gái nào đó, cô gái kia còn đang dắt tay Lương Thập Niệm. Sau đó cậu đột nhiên nghĩ đến cuộc gọi video call sáng ngày hôm nay với Lương Đông, phía sau màn hình điện thoại cậu cũng nhìn thấy Lương Thập Niệm đi cùng với một cô gái khác, mà nhìn dáng người có vẻ như đúng là cô gái này rồi.

Như vậy rất có thể cô gái này từ Bắc Kinh cùng Lương Đông đến đây, lại thấy quan hệ giữa cô ấy và Lương Thập Niệm rất tốt, Triệu Tử Thiêm không cần suy nghĩ nhiều liền đoán ra được người này là mẹ của Lương Thập Niệm. Lương Đông cùng cô ấy đi đến Bắc Kinh còn giấu không cho cậu biết, có phải hay không là lại muốn rời xa cậu nữa.

Triệu Tử Thiêm không nghe được cuộc nói chuyện trọn vẹn của Lương Đông và Lã Mỹ Dực, cậu chỉ nghe được câu cuối kia của Lương Đông nói là đừng để cho cậu biết sự xuất hiện của hai người. Lương Đông nói cái gì cũng sẽ không giấu cậu, đến bây giờ sự việc quan trọng như thế này hắn cũng giấu cậu. Có phải hay không đợi cho sự việc được sắp xếp ổn thỏa rồi thì Lương Đông mới định cho cậu biết, lúc đó mới nói cho cậu rằng hai người kết thúc thôi, cũng đúng Lương Đông rất giỏi chơi trò bất ngờ mà. Bất ngờ cắt đứt mọi liên lạc, bất ngờ trở về, đế bây giờ còn muốn bất ngờ chia tay.

Lương Đông có chút hốt hoảng hắn đi đến giải thích cho Triệu Tử Thiêm hiểu:

"Đại Thiêm, em đừng hiểu lầm, không phải là như em nghĩ đâu"

Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông cố gắng kìm chế sự tức giận trong lòng, chầm chậm mà hỏi Lương Đông:

"Cô ấy là ai?"

Lã Mỹ Dực dắt theo Lương Thập Niệm bước về phía trước:

"Xin chào, tôi là Lã Mỹ Dực"

Triệu Tử Thiêm nhìn Lã Mỹ Dực cảm thấy cô gái này so với Trịnh Dư vừa mới rồi còn xinh đẹp hơn, lại nhìn xuống chỗ Lương Thập Niệm đang đứng ở phía sau cô ấy như muốn trốn tránh cậu, không muốn để cho cậu nhìn thấy mặt. Triệu Tử Thiêm hai tay nắm chặt lại với nhau, khẽ hít một hơi thật sâu quay sang hỏi Lương Đông lại một lần nữa:

"Đông ca, anh nói cho em biết cô ấy là ai hả?"

Bởi vì vừa mới rồi Lương Thập Niệm nhìn thấy Triệu Tử Thiêm ở trung tâm thương mại liền muốn chạy đến chỗ cậu, Lã Mỹ Dực là lo ngại nếu như cô đột nhiên xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến hai người kia cho nên mới nói với Lương Thập Niệm rằng Triệu Tử Thiêm đang chơi trốn tìm với cậu, tuyệt đối không thể để cho Triệu Tử Thiêm thấy cậu, vì thế mới có chuyện Lương Thập Niệm hiện tại cứ đứng ở phía sau Lã Mỹ Dực không lộ mặt ra.

Lương Đông là lo ngại Lương Thập Niệm đang đứng ở chỗ này nên cũng không thể nói ra thân phận thật của Lã Mỹ Dực, dù sao thì Lương Thập Niệm từ nhỏ tới giờ cũng không biết mẹ của mình là ai. Lương Đông cầm lấy tay Triệu Tử Thiêm nhỏ giọng giải thích:

"Đại Thiêm em đừng hiểu lầm, một lát nữa về anh sẽ giải thích rõ ràng cho em nghe"

Triệu Tử Thiêm dùng lực hất tay Lương Đông ra nói:

"Anh vì sao không ngay bây giờ nói còn muốn đợi phải về nhà?"

Lương Đông lần đầu tiên thấy Triệu Tử Thiêm tức giận như vậy, hắn thấy thế cũng loạn hết cả lên, chỉ còn biết kéo tay cậu bước về phía trước cách xa Lương Thập Niệm một chút:

"Đại Thiêm, em qua đây anh nói cho em nghe"

Triệu Tử Thiêm mím môi không chịu bước đi, việc gì mà không thể ở chỗ này ba mặt một lời, Lương Đông thế nhưng còn kéo cậu đi, có phải hay không là sợ cô gái kia biết chuyện giữa cậu và Lương Đông:

"Em nói cho anh biết, nếu như anh bây giờ không ở chỗ này giải thích rõ ràng cho em hiểu, chúng ta bây giờ liền cắt đứt"

Lương Đông giật mình nâng giọng:

"Đại Thiêm, em nói cái gì thế hả?"

Triệu Tử Thiêm hốc mắt có điểm ửng đỏ, cậu hiện tại bị sự úp mở này của Lương Đông mà sắp phát điên rồi:

"Anh mau nói cho em biết đi"

Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm rồi lại nhìn Lương Thập Niệm, cứ nhìn trước nhìn sau như vậy không biết nên phải làm như thế nào cho đúng. Cuối cùng Lương Đông liền quyết định dùng sức kéo Triệu Tử Thiêm đi, giây phút Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông kéo đi cậu liền cảm thấy đau lòng, thật là nực cười thì ra tình cảm mười năm nay cuối cùng vẫn vì một cô gái mà phá hỏng. Lương Đông không muốn để cô gái kia biết được chuyện của bọn cậu cho nên mới lựa chọn kéo cậu đi, chứ căn bản không phải là hắn chọn cậu. Triệu Tử Thiêm dùng sức đẩy Lương Đông ra rồi thu tay lại:

"Anh bỏ em ra, em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa"

Lương Đông hốt hoảng kéo tay Triệu Tử Thiêm lại:

"Đại Thiêm, em khoan đi đã"

Nhân viên bê theo một thùng đồ vô cùng lớn cao vượt mặt, thùng đồ kia có lẽ do quá tải mà ở phía bên dưới liền sập xuống, bóng đèn điện hình tròn từ bên trong đó đều đổ hết ra, một số bóng đèn bị vỡ lăn xuống bậc cầu thang máy, số còn lại lành lặn nằm nguyên vẹn ở trên mặt sàn. Triệu Tử Thiêm đang đứng ở trước cầu thang máy, lúc này dùng hết sức lực muốn gạt tay Lương Đông ra cho nên liền không cẩn thận dẫm phải bóng đèn mà ngã xuống phía dưới.

Lương Đông ở phía trên nhìn Triệu Tử Thiêm lăn xuống dưới cầu thang máy kia liền trống rỗng, đến khi Triệu Tử Thiêm ngất xỉu nằm ở dưới tầng, người xung quanh nhanh chân chạy tới hắn mới hốt hoảng từ trên đó chạy xuống hét lớn:

"Đại Thiêm"

Giây phút Triệu Tử Thiêm từ trên cao ngã xuống, cậu cảm thấy đầu óc mơ hồ quay cuồng, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lương Đông ở phía trên liền lâm vào hôn mê bất tỉnh. Lương Đông chạy xuống nâng Triệu Tử Thiêm dậy, phát hiện ra ở dưới sàn có rất nhiều máu, mảnh thủy tinh của bóng đèn nhiễm đỏ, hắn giật mình đưa tay của mình đang đỡ đầu của Triệu Tử Thiêm lên nhìn, phát hiện ra lòng bàn tay của hắn cũng bị cắm những mảnh thủy tinh nhỏ li ti kia.

Lương Đông không còn nghĩ được cái gì nữa, trực tiếp bế lấy Triệu Tử Thiêm chạy ra khỏi trung tâm mua sắm đón một chiếc taxi đi đến bệnh viện. Lương Đông ngồi trong xe taxi ôm chặt lấy Triệu Tử Thiêm, máu nhiễm đỏ cả một tầng áo sơ mi trắng, hắn không ngại Triệu Tử Thiêm làm cho quần áo hắn dính máu, cũng không ngại Triệu Tử Thiêm có hiểu lầm tức giận đánh mắng hắn như thế nào, hắn bây giờ chỉ cần Triệu Tử Thiêm mở mắt ra nhìn hắn, chỉ cần cậu mở mắt muốn hắn nói cái gì hắn đều có thể nói cho cậu nghe. Hai tay Lương Đông run run siết chặt Triệu Tử Thiêm, trái tim vì người đang nhắm nghiền mắt kia mà giống như ngừng đập. Tài xế taxi thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau e ngại, tâm lý một người chẳng ai muốn chở người máu me be bét thế kia cả. Lương Đông ngẩng đầu tức giận quát:

"Lái xe mau lên đi"

Tài xế taxi cũng bực mình đang định lên tiếng phản bác thì Lương Đông ở phía sau đã trực tiếp rút ra một số tiền rất lớn đáp về phía trước:

"Lái xe mau lên, đưa em ấy đến bệnh viện gần nhất"

Tài xế taxi nhìn số tiền từ trên trời rơi xuống kia thì giật mình, quả thật tăng tốc độ đưa hai người đi đến bệnh viện. Lương Đông ngồi ở phía sau liên tục gọi Triệu Tử Thiêm, nhưng mà hắn có gọi thế nào thì người trong lòng vẫn cứ nằm im bất động:

"Đại Thiêm em mau tỉnh, Đại Thiêm em đừng tức giận, chuyện không phải như em nghĩ đâu... Đại Thiêm... Đại Thiêm..."

Xe dừng lại ở trước cổng bệnh viện lớn, Lương Đông nhanh chóng bế lấy Triệu Tử Thiêm xuống xe bước vào bệnh viện:

"Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi... mau đến xem em ấy..."

Giường bệnh nhanh chóng được đẩy ra, Triệu Tử Thiêm được đặt ở trên giường bệnh chuyển vào phòng cấp cứu, Lương Đông muốn đi vào theo nhưng bị bác sĩ ngăn cản lại. Phòng cấp cứu im lặng tĩnh mịch, bảng đèn ở phía trên cánh cửa vẫn còn sáng điện, hành lang dài hun hút giống như không thể nhìn thấy điểm cuối cùng, Lương Đông đứng thất thần ở giữa đó, cả người giống như nhẹ bẫng đi không còn cảm giác nữa. Giây phút nhìn Triệu Tử Thiêm lăn xuống từ trên cầu thang máy, hắn tại vì sao không thể giữ chặt lấy cậu lại, tại vì sao không cùng cậu lăn xuống, ít ra người bị mảnh thủy tinh kia đâm vào đầu không phải là cậu, nếu như hắn nhanh một chút chịu nói rõ mọi chuyện cho cậu biết thì chuyện đã không đi đến tình trạng thế này.

Lương Đông không dám nhìn xuống phía dưới người mình nữa, mùi máu tanh xốc vào trong thính giác của hắn khiến cho hắn vô cùng bất an, đứng cũng không còn sức đứng nhưng mà ngồi lại không thể ngồi được. Cho đến khi phía sau có tiếng của một thanh niên trẻ gọi Lương Đông:

"Anh Lương Đông có phải không?"

Lương Đông xoay người nhìn thanh niên trẻ kia, cậu ta rất quen mặt giống như là hắn đã từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng mà ngay ở trong giây phút hỗn loạn này hắn không thể nào có tâm trí mà suy nghĩ đến người khác nữa. Vị thanh niên trẻ mặc áo blue trắng, trên tay còn cầm một cuốn hồ sơ giống như là hồ sơ bệnh án nhíu mày bước đến phía Lương Đông:

"Anh sao thế?"

Lương Đông không có tâm trạng, không trả lời, không lên tiếng, hắn không biết người trước mặt mình là ai, cũng không có ý định hỏi xem cậu rốt cuộc là ai. Vị thanh niên kia nhìn dáng vẻ của Lương Đông, lại nhìn thấy trên người hắn dính nhiều máu như vậy liền đỡ hắn ngồi xuống hàng ghế bên cạnh:

"Anh sao thế?"

Lương Đông ngồi xuống ghế, tay đưa lên phía trước chống đỡ lấy đầu mình. Vị thanh niên trẻ tuổi kia cảm giác như có dự cảm không lành, ánh mắt nhìn về phía phòng cấp cứu hỏi lại:

"Ai ở bên trong vậy?"

Lương Đông giống như bùng phát, quay sang bên cạnh nắm chặt lấy hai tay của người kia hốt hoảng nói:

"Cậu mau cứu Đại Thiêm đi, mau cứu em ấy"

Thanh niên kia nghe thấy hai từ Đại Thiêm liền đứng bật dậy:

"Anh nói cái gì? Anh nói ai?"

Lương Đông không thể bình tĩnh nổi nữa, đây chính là lần đầu tiên mà hắn không thể làm chủ được bản thân, bước chân nhanh chóng chạy về phía phòng cấp cứu đẩy mạnh cửa ra. Mấy bác sĩ đang tiến hành cấp cứu cho Triệu Tử Thiêm cũng giật mình đình chỉ lại động tác, một nữ y tá lấy lại phản ứng vội vàng đẩy Lương Đông ra ngoài:

"Xin lỗi, người nhà bệnh nhân không thể vào..."

Lương Đông dùng sức đẩy nữ y tá kia ra, nam thanh niên vừa rồi cũng nhanh chóng chạy đến cản Lương Đông lại. Cánh cửa phòng cấp cứu lại một lần nữa được khép lại, vừa mới rồi thanh niên kia đã nhìn thấy được Triệu Tử Thiêm ở bên trong đó, cậu vô cùng bất ngờ quay sang giữ chặt lấy hai vai lay Lương Đông rất mạnh:

"Thiêm ca bị làm sao vậy? Anh nói đi, anh ấy bị làm sao thế hả?"

Lương Đông tâm trạng bấp bênh lòng rối như tư vò, hắn tức giận bất mãn với mọi thứ, ngay cả với chính mình cũng không ngoại lệ. Lương Đông mạnh tay đẩy nam thanh niên kia ra rồi dùng sức đấm thật mạnh vào bức tường bên cạnh hét lớn:

"Là lỗi của tôi, tôi không bảo vệ tốt cho em ấy!"

Đúng lúc này cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ từ phía bên trong thông báo cho hai người biết:

"Được rồi, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bị mảnh thủy tinh đâm vào gần động mạch chủ cho nên mất máu khá nhiều hiện tại vẫn còn đang phải tiến hành truyền máu, cậu ta bị gãy tay phải, phải bó bột một thời gian, về cơ bản hiện tại truyền máu xong liền không sao cả. Tử Chung, cậu dẫn người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện đi"

Nam thanh niên vừa rồi chính là Triệu Tử Chung, cậu nằm trong danh sách những bác sĩ trao đổi học tập lần này cho nên mới xuất hiện ở bệnh viện Thượng Hải này. Triệu Tử Chung đã biết chuyện giữa anh trai mình và Lương Đông, tuy rằng không quá can thiệp nhiều đến vấn đề này cho lắm, nhưng khi nhìn thấy anh mình cùng Lương Đông tình trạng như vậy vào trong bệnh viện liền vô cùng tức giận, không cần biết đã xảy ra chuyện gì, là ai đúng ai sai đi nữa cũng trực tiếp cho Lương Đông ăn ngay một đấm:

"Anh đã làm cái gì thế hả?"

Các bác sĩ xung quanh bệnh viện nhìn thấy thế cũng phải giật mình không hiểu ra sao, Lương Đông bị Triệu Tử Chung đánh cho thức tỉnh, hắn rốt cuộc đã làm cái gì thế này, vì sao đến cuối cùng ngay cả người quan trọng nhất cũng không thể bảo vệ nổi.

___ 

Tin tức rất nhanh đến tai ba mẹ Triệu, ngay trong buổi sáng ngày hôm sau hai người đã đáp chuyến bay sớm nhất xuống Thượng Hải. Mẹ Triệu cùng ba Triệu hốt hoảng đi lên phòng bệnh của Triệu Tử Thiêm, mắt thấy Lương Đông từ trong phòng bệnh bước ra, mẹ Triệu liền giống như phát điên trực tiếp đi đến tát mạnh vào má Lương Đông:

"Cậu nói cậu sẽ bảo vệ cho Đại Thiêm, cậu nói cậu mang tính mạng của cậu ra đặt cược cho tôi, thế mà bây giờ cậu đã làm gì thế này hả? Cậu cút ngay, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa"

Ba Triệu đứng ở phía sau khó xử, kết quả cũng không biết nên làm cái gì cho phải đành cùng mẹ Triệu bước vào trong phòng bệnh xem con trai thế nào. Lương Đông không có phản ứng, không có bất mãn vì bị mẹ Triệu đánh, bởi vì lần này là do hắn thật sự sai rồi, nếu như hắn không giấu Triệu Tử Thiêm chuyện kia, nếu như hắn nhanh một chút nói ra tất cả mọi chuyện thì Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ không bị như vậy.

Triệu Tử Thiêm từ đêm hôm qua tới giờ vẫn còn chưa tỉnh lại một lần nào, Lương Đông cùng vì người đang nhắm nghiền mắt trên giường bệnh kia mà không thể nào chợp mắt, suốt cả một đêm thức trắng ở bên cạnh cậu, chỉ sợ hắn một khi nhắm mắt lại sẽ bỏ lỡ mất những động thái gì đó của cậu, đến như vậy sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Mẹ Triệu đến không bao lâu thì Triệu Tử Thiêm cũng tỉnh lại, cảm giác như cả người đau ê ẩm, tay cũng không thể nhấc được lên. Triệu Tử Thiêm cũng có chút bất ngờ khi thấy ba mẹ Triệu ở bên cạnh mình, cậu khó khăn nhỏ giọng nói:

"Ba mẹ, tại sao hai người lại ở đây?"

Mẹ Triệu không kìm được nước mắt, ngồi ở một bên lo lắng nhìn con trai. Ba Triệu thấy một màn như thế thì nhíu mày thở dài, Triệu Tử Thiêm cố gắng muốn đưa tay lên nhưng không thể, muốn ngồi dậy thì lại cảm thấy giống như mất hết sức lực, mẹ Triệu thấy vậy vội vã ngăn lại, không cho Triệu Tử Thiêm ngồi dậy nữa:

"Đại Thiêm con nằm yên đi, bác sĩ nói con phải nghỉ ngơi một thời gian mới nhanh chóng hồi phục được"

Triệu Tử Thiêm nhìn xung quanh căn phòng một hồi không thấy Lương Đông liền có chút thất vọng, ba mẹ Triệu đều biết con trai muốn gì nhưng hai người vẫn lựa chọn cách im lặng không nhắc đến vấn đề này. Ba Triệu ở bên cạnh rót cho Triệu Tử Thiêm một ly nước:

"May là Tử Chung lại trùng hợp nằm trong danh sách trao đổi học tập lần này, cho nên có nó ở đây thì mấy bác sĩ y tá cũng chú ý đặc biệt đến con một chút, ba mẹ cũng yên tâm hơn"

Triệu Tử Thiêm khó khăn nuốt từng ngụm nước một:

"Tử Chung ở chỗ này sao?"

Mẹ Triệu giúp Triệu Tử Thiêm bỏ ly nước kia sang một bên:

"Tử Chung mới tới, dự định sẽ làm việc ở đây khoảng ba tháng"

Triệu Tử Thiêm gật đầu ừ nhẹ, mẹ Triệu ngồi ở một bên vừa gọt táo vừa hỏi Triệu Tử Thiêm:

"Con vì sao lại thành ra thế này?"

Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, mẹ Triệu ngưng lại một chút ngẩng đầu nhìn biểu hiện kia của con trai liền biết rằng chuyện này có liên quan đến Lương Đông, vì thế mà bà vừa giận vừa lo cho Triệu Tử Thiêm:

"Bác sĩ nói một tuần có thể xuất viện được, đến khi ấy về nhà mẹ sẽ chăm sóc cho con, chuyện công việc hoãn lại hết có biết chưa?"

Triệu Tử Thiêm mím mím môi, cuối cùng cũng quyết định hỏi mẹ Triệu:

"Đông ca không có đến đây sao?"

Mẹ Triệu vẫn tập chung gọt táo thản nhiên đáp:

"Có đến, nhưng cậu ta vừa mới rồi nói phải quay trở về Bắc Kinh để giải quyết công việc ở bên đó"

Triệu Tử Thiêm cảm thấy vô cùng tủi thân, cánh môi run run, hốc mắt nóng bừng, cậu đã bị như thế này rồi tại vì sao Lương Đông còn về Bắc Kinh chứ, chẳng lẽ công việc đối với hắn quan trọng hơn cậu hay sao. Mẹ Triệu thấy con trai lại chuẩn bị khóc nữa liền đặt mạnh đĩa táo xuống bàn cao giọng:

"Đại Thiêm, bộ dạng đó của con là sao hả?"

Triệu Tử Thiêm xoay đầu sang một bên cắn chặt môi, cậu bây giờ chẳng còn muốn nói chuyện với ai cả, cũng không muốn gặp ai nữa, cậu cần thời gian yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện để có được hướng giải quyết tốt nhất. Ba Triệu thấy mẹ Triệu lớn tiếng như vậy thì ho nhẹ kéo bà ra ngoài:

"Được rồi, bà để cho Đại Thiêm nghỉ ngơi đi"

Lúc mẹ Triệu cùng ba Triệu đi ra khỏi phòng bệnh đóng cửa lại thì thấy Lương Đông vẫn ngồi ở hàng ghế chờ ngoài hành lang. Lương Đông thấy hai người ra rồi liền đứng dậy muốn đi vào, đúng lúc này mẹ Triệu liền cản hắn lại:

"Cậu đứng lại, cậu muốn đi đâu?"

Lương Đông dừng bước, hắn hiểu tâm trạng của mẹ Triệu hiện giờ, nếu như hắn là mẹ Triệu hắn cũng sẽ làm như thế. Lương Đông cúi đầu nhỏ giọng:

"Bác trai, bác gái cháu rất xin lỗi"

Mẹ Triệu hít một hơi thật sâu, bởi vì trong bệnh viện không thể làm ồn được chính vì thế mà bà mới bình tĩnh nhất có thể hướng Lương Đông:

"Đại Thiêm tỉnh rồi, nó không sao cả, cậu không cần lo lắng"

Lương Đông nghe thấy thế hai mắt liền ánh lên tia sáng:

"Vậy để cháu vào xem em ấy"

Mẹ Triệu kéo tay Lương Đông lại:

"Lương Đông..."

Chương 200: Biến cố cuối cùng (3).

Mẹ Triệu kéo tay Lương Đông lại:

"Lương Đông, tôi có chuyện muốn nói với cậu"

Lương Đông cảm thấy có dự cảm không lành, hắn tuy rằng rất gấp gáp muốn vào nhìn xem sóc nhỏ nhà hắn có sao hay không, nhưng mà hắn cũng không thể ở chỗ này gạt tay mẹ Triệu ra để chạy vào được. Lương Đông hơi nhíu mày cuối cùng cũng đáp ứng đi xuống bên dưới cùng mẹ Triệu nói chuyện. Ba Triệu ở trên chăm sóc cho Triệu Tử Thiêm, ông nhìn hai bóng dáng kia dần dần biến mất ở cuối hành lang, lại quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh khẽ thở dài không rõ ý tứ.

Tại quán cà phê nhỏ đối diện bệnh viện, mẹ Triệu một bộ dạng trầm mặc cùng Lương Đông nói chuyện:

"Tôi cũng không dong dài nữa, cậu sau này đừng xuất hiện trước mặt Đại Thiêm, tôi không thể nào tin tưởng giao nó cho cậu được"

Lương Đông nhanh chóng muốn giải thích:

"Bác gái, cháu lần này không chú ý em ấy, cháu hứa sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa"

Mẹ Triệu đưa tay về phía trước ý nói Lương Đông không cần giải thích nhiều:

"Tôi đã quyết, cậu nói lần này cậu không chú ý, sau đó lần sau cũng sẽ như thế này nữa cậu cũng nói lần đó cậu không chú ý, cứ như thế có hàng vạn cái không chú ý thì Đại Thiêm biết phải làm sao. Tôi không thể cứ như thế để nó sa vào vũng bùn, coi như cậu giúp bà già này đi, cậu làm ơn đừng xuất hiện ở trước mặt Đại Thiêm nữa có được hay không hả?"

Lương Đông hai tay siết chặt:

"Bác gái sẽ không có lần sau, xin bác hãy tin tưởng cháu"

Mẹ Triệu thở dài đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương:

"Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Lấy điều kiện hiện tại của cậu bây giờ thì bên ngoài kia có rất nhiều người muốn theo đuổi, chỉ cần cậu gật đầu đừng nói các cô gái mà ngay cả các chàng trai cũng không thể chối từ, tôi xin cậu buông tha cho Đại Thiêm đi"

Lương Đông lớn tiếng:

"Cháu không muốn ai khác cả, cháu chỉ muốn Đại Thiêm"

Mẹ Triệu tức giận đập mạnh tay xuống bàn:

"Cậu nói cậu không muốn ai khác, thế tại vì sao cậu lại để Đại Thiêm thành ra thế này. Hay là cậu muốn tôi ngay tại chỗ này quỳ xuống cầu xin cậu buông tha cho nó đây?"

Lương Đông im lặng không nói, hắn quả thật lần này không giải quyết thỏa đáng một số chuyện cho nên mới gây ra hiểu lầm như vậy, nhưng mà hắn nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nữa. Hắn bây giờ chỉ cần đi đến giải thích rõ ràng cho Triệu Tử Thiêm biết, sóc nhỏ nhà hắn hiểu chuyện như vậy nhất định sẽ tha thứ cho hắn, nhất định sẽ không giận hắn nữa, bọn họ lại có thể ngọt ngào như trước đây.

Đúng lúc này mẹ Triệu liền đứng dậy bước ra khỏi bàn hai bước chuẩn bị quỳ xuống, Lương Đông nhìn thấy thế thì hốt hoảng ngăn mẹ Triệu lại:

"Bác Triệu, bác đừng làm như thế"

Mẹ Triệu vẫn cố chấp:

"Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu buông tha cho Đại Thiêm đi, cậu không thể nào cho nó có cuộc sống hạnh phúc được đâu"

Lương Đông nghe thấy tiếng xì xào ở quán cà phê, lại nhìn thấy mẹ Triệu cứ như vậy liền vô cùng khó xử:

"Bác Triệu, bác đừng làm như vậy có gì từ từ nói đi"

Mẹ Triệu cứ muốn quỳ xuống, bà nếu như không có lời đồng ý của Lương Đông thì sẽ không bỏ qua. Đây là cơ hội duy nhất của bà, bà phải nắm thật vững không thể để vuột mất. Lương Đông thấy không thể cản được mẹ Triệu cứ như vậy sẽ không phải là cách giải quyết hay, chính vì thế mà hắn đành buông mẹ Triệu ra rồi nhanh chóng quỳ gối xuống. Mẹ Triệu bị hành động này của Lương Đông làm cho giật mình lùi lại phía sau hai bước. Lương Đông ngẩng đầu nhìn mẹ Triệu kiên quyết đáp:

"Bác Triệu, xin bác hãy cho cháu một cơ hội nữa, cháu nhất định sẽ không để cho Đại Thiêm chịu bất cứ một thương tổn nào"

Mẹ Triệu tức giận đến đứng không vững:

"Cậu cho dù có quỳ cả đời ở chỗ này tôi tuyệt đối cũng không chấp nhận cậu, cậu vốn dĩ không có đủ khả năng để bảo vệ Đại Thiêm chứ đừng nói là cho nó hạnh phúc"

Lương Đông nắm chặt hai tay để trên bắp đùi:

"Cháu có thể bảo vệ em ấy, cháu có thể cho em ấy hạnh phúc, cháu nói được nhất định sẽ làm được"

Mẹ Triệu trừng lớn hai mắt:

"Lời tôi nói cũng không phải trò đùa, tôi nói không chấp nhận cậu thì chính là không chấp nhận cậu"

Mẹ Triệu nói đến đây liền dứt khoát rời đi. Lương Đông vội vã đứng dậy đuổi theo sau mẹ Triệu:

"Bác Triệu, cháu xin bác, bác nói đi cháu phải làm như thế nào thì bác mới có thể tin tưởng giao em ấy cho cháu đây? Chỉ cần bác nói ra yêu cầu, cháu cái gì cũng sẽ thực hiện được"

Mẹ Triệu dừng bước, quay lại phía sau nhìn Lương Đông khẽ mỉm cười trào phúng, chậm rãi nói ra yêu cầu của mình rồi rời đi:

"Rất đơn giản, cứ làm như nghi thức thông thường đi, nói ba mẹ cậu đích thân đến nhà tôi để đón Đại Thiêm đi"

Lương Đông giật mình buông tay mẹ Triệu ra, yêu cầu kia của mẹ Triệu thật sự rất khó khăn, ba mẹ hắn vốn phản đối chuyện của hắn và Triệu Tử Thiêm, để nhận được sự chấp thuận của ba mẹ Lương còn khó chứ đừng nói là muốn hai người đến nhà ba mẹ Triệu để nói chuyện. Lương Đông thất thần, trong lòng bắt đầu rối loạn, trời vốn dĩ đang trong lành cũng đột nhiên có một tia sét xé ngang bầu trời kéo theo đó là một tiếng nổ lớn, mưa rào nặng hạt bắt đầu đổ xuống. Lương Đông đứng ở trước cửa quán cà phê giống như tượng đá, hắn im lặng rất lâu không biết đang suy tính cái gì. Hắn có cách giải quyết rất đơn giản nhưng lại không được trọn vẹn, hắn bây giờ chỉ cần đi vào bên trong gặp Triệu Tử Thiêm nói ra mọi chuyện thật rõ ràng, bọn họ nhất định sẽ lại quay trở về như xưa, nhưng mà Triệu Tử Thiêm trước đây đã từng nói cậu muốn có sự chúc phúc của ba mẹ, cho nên Lương Đông hắn sẽ không lựa chọn cách giải quyết này.

Lương Đông khẽ thở dài, yêu cầu của mẹ Triệu thực khó khăn. Nhưng nếu như hắn làm được yêu cầu này cũng chính là đã thực hiện được mong ước của Triệu Tử Thiêm, hai người bọn hắn kể từ sau sẽ không có bất cứ một ai ngăn cản nữa, chỉ có như vậy Triệu Tử Thiêm mới thật sự có được hạnh phúc, chỉ có như vậy hắn mới có thể yên tâm an lòng.

.. 

Khoảng thời gian tiếp sau đó Triệu Tử Thiêm không thấy Lương Đông nữa, cũng không có bất cứ một cuộc điện thoại nào từ hắn. Cậu ngày nào nằm ở bệnh viện cũng đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào, mỗi lần thấy cánh cửa kia mở ra trái tim lại bắt đầu kích động sau đó xác định được người tới không phải là Lương Đông thì cậu lại rũ mắt buồn bã. Lương Đông vì sao còn chưa tới, có phải là lại bỏ cậu ở lại nữa rồi hay không. Cô gái kia trở về rồi, Lương Đông nhất định là muốn ở cùng cô gái ấy, lừa lớn của cậu lại không phải của cậu nữa. 

Triệu Tử Thiêm cảm thấy cái dây cương trong tay bất cứ lúc nào cũng bị cướp đi mất, cậu vốn dĩ tưởng mình đã nắm thật chắc rồi, cậu vốn dĩ tưởng sẽ không ai có thể giật lấy nó từ cậu, cậu lao tâm khổ tứ nghĩ ra mọi cách để Lương Đông nhớ lại, cậu trở thành một con người ích kỷ ở trước mặt Bạch Từ giở thủ đoạn, cậu bỏ hết tâm tư ra chỉ để đợi đến ngày Lương Đông quay trở về bên cạnh mình. Đến bây giờ cô gái kia vừa xuất hiện liền cướp đi hết của cậu, cậu không cam lòng, cậu quen Lương Đông mười năm rồi, cô gái kia chỉ cho hắn được một đứa con, nhưng cậu có thể cho hắn cả trái tim mình, tại vì sao Lương Đông lại không chọn cậu.

Triệu Tử Thiêm mỗi ngày đều ở trong phòng bệnh ngồi khóc thật sự sắp trở thành người mắc bệnh trầm cảm rồi, vết thương trên người cũng đã hồi phục được, nhưng tâm tình thì không mấy khả quan. Bác sĩ nói Triệu Tử Thiêm có thể xuất viện, nhưng mẹ Triệu thấy con trai sắc mặt xanh xao như vậy liền không yên tâm, kết quả vẫn để cho Triệu Tử Thiêm ở lại bệnh viện thêm ba ngày nữa.

Lương Đông âm thầm giúp Triệu Tử Thiêm giải quyết mấy vụ vi phạm hợp đồng của cậu, mỗi ngày đều ở bệnh viện lén lút nhìn cậu. Ban đêm đến mới có thế trốn mẹ Triệu đi vào bên trong xem sóc nhỏ nhà mình, hắn ngồi ở bên giường bệnh vuốt ve khuôn mặt gầy gò kia của Triệu Tử Thiêm. Nước mắt cũng vì cậu mà rơi xuống, Lương Đông lau đi nước mắt của mình, ở bên cạnh Triệu Tử Thiêm khẽ nói:

"Bảo bối em phải nhanh một chút khỏe lại, đến lúc đó anh sẽ nói ba mẹ đến rước em về nhà, đến lúc đó chúng ta một nhà ba người có anh, em và cả Thập Niệm nữa cùng nhau ở nhà tam hoàn nhé"

Triệu Tử Thiêm vẫn nhắm nghiền hai mắt, Lương Đông vô cùng đau lòng cho Triệu Tử Thiêm, hắn mấy ngày trước nhìn thấy Triệu Tử Thiêm ngồi trong phòng bệnh khóc, lúc hắn không kìm lòng được định mở cửa bước vào thì mẹ Triệu trở về ngăn cản hắn, trực tiếp kéo hắn ra ngoài không cho hắn gặp Triệu Tử Thiêm. Lương Đông hôn lên môi của Triệu Tử Thiêm, giúp cậu đắp chăn lại thật cẩn thẩn rồi lại cùng cậu khe khẽ nói chuyện:

"Bảo bối em đợi anh, ngày mai anh sẽ trở về Bắc Kinh thuyết phục ba mẹ. Em phải nhanh chóng khỏe lại, đến lúc đó ngồi máy bay trở về mới không bị mệt có phải không"

Lương Đông nắm lấy tay của Triệu Tử Thiêm, cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay cậu, nước mắt lại một lần nữa không kìm lại được mà rơi xuống tay của ai đó. Lương Đông hít một hơi thật sâu rồi rời đi:

"Bảo bối, em đợi anh nhé"

___ 

"Con nói cái gì?" Mẹ Lương đang ngồi ở trên ghế sô pha nghe thấy Lương Đông nói cũng phải giật mình đứng bật dậy.

Lương Đông vừa mới đáp chuyến bay xuống Bắc Kinh đã ngay lập tức về nhà mang mọi chuyện nói cho mẹ Lương nghe:

"Mẹ có thể coi như là giúp con có được không, con không thể không có em ấy được"

Mẹ Lương bước đến phía trước tát vào má Lương Đông một cái thật mạnh:

"Con tỉnh lại chưa, mẹ nói cho con biết sẽ không bao giờ có cái đạo lý này, mẹ không chấp nhận cậu ta chứ đừng nói là muốn mẹ đi đến nhà cậu ta"

Lương Đông quỳ xuống:

"Mẹ, cầu xin mẹ, con không thể không có em ấy được"

Mẹ Lương nhìn con trai rồi hét lớn:

"Con điên rồi"

Mẹ Lương tức giận rời đi, Lương Đông biết không thể nào có thể dễ dàng lay chuyển được mẹ Lương, nhưng mà vì sóc nhỏ nhà hắn cho dù khó đến đâu hắn cũng có thể làm được. Ba Lương nãy giờ ngồi ở ghế sô pha trầm mặc không nói, ngay từ đầu khi Lương Đông lựa chọn cái chuyên ngành nghệ thuật kia ông đã phản đối rồi, đến khi đóng bộ phim ấy ông cũng đã có dự cảm không lành. Nếu như ông lúc đó kiên quyết ngăn cản Lương Đông, thì Lương Đông sẽ không gặp Triệu Tử Thiêm. Từ lần gặp mặt Triệu Tử Thiêm, ba Lương luôn có dự cảm, chàng trai kia là một người rất khôn ngoan, cậu biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cậu biết làm cách nào để chiếm giữ được tình cảm của con trai ông. Sau đó khi Triệu Tử Thiêm cứu Lương Thập Niệm, thái độ của ba Lương đối với cậu cũng hòa hoãn đi một chút, đến bây giờ nhìn thấy con trai phờ phạc trở về nhà còn đưa ra yêu cầu như thế kia, ông biết con trai thật sự không thể khuyên ngăn được nữa rồi. Ba Lương thở dài một hơi bước lên phòng không nói bất cứ một lời nào nữa.

...

Thời gia cứ thế trôi đi, Triệu Tử Thiêm xuất viện về Thiên Tân được một tuần thì nhận được điện thoại của Lã Mỹ Dực, cô ấy đem mọi chuyện nói ra cho cậu biết, bao gồm cả thân thế của Lương Thập Niệm.

Thì ra Lương Thập Niệm không phải là con của Lương Đông mà là con của Lương Thế Thành. Lã Mỹ Dực là học muội của Đinh Nhạc, sau khi Đinh Nhạc biết Lã Mỹ Dực có tình cảm với Lương Thế Thành liền trực tiếp tìm cách làm xấu hình tượng của vị học muội này trước mặt Lương Thế Thành. Đinh Nhạc và Lã Mỹ Dực từ anh em tốt trở thành tình địch của nhau.

Thật ra thì tính tình của Lã Mỹ Dực rất tốt là một cô gái ngay thẳng không ưa đấu đá sau lưng, nhưng Đinh Nhạc thì khác, người đàn ông này vốn rất mưu mô, chỉ cần có bất cứ người nào gây uy hiếp cho anh, anh liền sẽ thẳng tay mà trừ khử. Lương Thế Thành chính là người quan trọng nhất cả cuộc đời này của Đinh Nhạc, cho nên Đinh Nhạc cùng không ngại hy sinh tình cảm huynh muội mà loại bỏ nguy hiểm trước mắt này.

Lương Thế Thành ngày hôm ấy uống say mới có thể cùng Lã Mỹ Dực phát sinh quan hệ, chỉ một lần liền dính luôn. Lương Thế Thành vì chuyện này vô cùng đau đầu, khi Lã Mỹ Dực thông báo có thai ép buộc Lương Thế Thành phải cưới mình, Lương Thế Thành bởi vì không muốn cho Đinh Nhạc biết được chuyện này mà đã đưa ra quyết định nói Lã Mỹ Dực phá bỏ cái thai này đi. Lã Mỹ Dực kể từ khi đó chết tâm với Lương Thế Thành, một lòng muốn sinh đứa nhỏ này ra nhưng lại muốn Lương Thế Thành phải nuôi dưỡng nó. 

Kết quả Lương Thập Niệm được Lương Thế Thành giao cho Lương Đông, Lã Mỹ Dực qua Pháp cùng với Lương Đông và sinh ra đứa nhỏ. Lã Mỹ Dực chẳng qua là vì muốn sinh đứa nhỏ kia ra để trả thù Lương Thế Thành và Đinh Nhạc, cô muốn có một ngày Đinh Nhạc phát hiện ra sự tồn tại của Lương Thập Niệm, đến lúc đó Đinh Nhạc sẽ phát điên lên mà chia tay Lương Thế Thành. Nhưng mà thời gian cứ thế trôi đi, cô cảm thấy ý niệm lúc đầu cũng không còn quan trọng nữa, nên đành để lại Lương Thập Niệm cho Lương Đông nuôi dưỡng, một lòng rời đi theo đuổi ước mơ của mình, đến cuối năm tới cô sẽ tổ chức hôn lễ với bạn trai mới quen được sáu tháng.

Có thể nói Lương Thế Thành, Đinh Nhạc và cả Lã Mỹ Dực đều bị tình yêu che mắt, tất cả đều biến thành một con người ích kỷ. Triệu Tử Thiêm nhìn thấy bản thân của mình ở trong bọn họ, cậu cũng là vì chính sự tức giận cùng ích kỷ đó che mắt cho nên mới cùng Lương Đông nảy sinh ra hiểu lầm, chuyện bé xé ra to.

Cậu hiểu tại vì sao ngày đó Lương Đông không ở đó giải thích cho cậu nghe, bởi vì hắn sợ Lương Thập Niệm sẽ nghe thấy sự thật đau lòng kia. Lương Thập Niệm cũng thật đáng thương, bị chính ba ruột của mình không quan tâm, mẹ ruột cũng chỉ vì muốn trả thù mà sinh cậu ra. Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy tại vì sao lại có thể không cần đến, cũng may Lương Thập Niệm còn có Lương Đông, nếu không cậu cũng không biết số phận của đứa nhỏ đó sẽ đi về đâu nữa.

Triệu Tử Thiêm thở dài, nửa tháng rồi Lương Đông vẫn không chịu liên lạc gì với cậu, có phải là vẫn còn giận cậu hay không. Người nên phải tức giận là cậu mới đúng, hắn vì sao không chịu nói rõ ràng ngay từ đầu với cậu, chuyện này cũng đâu phải khó nói, nếu như hắn nói ra thì có phải là tốt rồi hay không. Triệu Tử Thiêm đứng ở bên cạnh cửa sổ buồn bã nhìn xuống vòng tay chìa khóa nhỏ của mình, ngón tay chạm vào chiếc chìa khóa vàng kia khẽ vân vê tự lầm bầm: Không phải nói một nhà ba người sẽ cùng nhau sống ở nhà tam hoàn hay sao, tại sao đến bây giờ vẫn còn chưa chịu đến đón em nữa.

... 

Triệu Tử Thiêm ngày nào cũng ăn rất ít, người vốn dĩ đã nhỏ hiện tại còn muốn gầy đi. Lương Đông cũng mang chuyện kia ra nói với ba mẹ, ba Lương sớm đã không có ý kiến gì nữa, chỉ có duy nhất mẹ Lương đối với chuyện này là tức giận khó chịu.

Ngày đó ở nhà họ Triệu, ba Triệu và mẹ Triệu cùng nhau nói chuyện với nhau.

"Đừng ngăn cản chúng nó nữa, Đại Thiêm cũng muốn gầy đi rất nhiều rồi" Ba Triệu thở dài.

Mẹ Triệu đương nhiên là đau lòng con trai, thấy con trai lúc nào cũng ủ rũ im lặng ở trong nhà như thế thì vô cùng đau đầu:

"Ông thấy tôi có khóa trái cửa không cho Đại Thiêm rời đi hay sao? Tôi cũng đâu có nói gì nó, nó muốn đi lúc nào cũng có thể đi cơ mà"

Ba Triệu quay sang nhìn mẹ Triệu:

"Ngày đó bà nói gì với Lương Đông?"

Mẹ Triệu đáp:

"Tôi nói nếu như gia đình bên kia chịu đến đây hỏi cưới Đại Thiêm thì tôi mới đồng ý"

Ba Triệu ngồi bật dậy nhíu mày:

"Tôi đã nói với bà rồi, có phải là con gái đâu mà muốn người ta đến hỏi cưới. Bà nhất định là phá vỡ mối nhân duyên của con trai rồi"

Mẹ Triệu nằm xoay lưng lại với ba Triệu:

"Nếu như vậy đã sợ chạy mất, thế thì càng không thể mang Đại Thiêm giao cho cậu ta được".

... 

Ở nhà họ Lương cũng có một cuộc trò chuyện tương tự.

Ba Lương ngồi ở trên giường vừa đọc báo vừa nói:

"Ngày mai bà có bận gì hay không?"

Mẹ Lương nhíu mày hỏi:

"Không bận, có chuyện gì sao?"

Ba Lương vẫn giả bộ chăm chú đọc báo:

"Vậy thì ngày mai đi, tôi cũng xem rồi ngày mai 8 giờ là giờ đẹp"

Mẹ Lương khó hiểu hả một tiếng:

"Ngày mai cái gì?"

Ba Lương đặt tờ báo sang một bên:

"Đến Thiên Tân gặp gia đình bọn họ"

Mẹ Lương trợn lớn hai mắt:

"Ông nói cái gì?"

Ba Lương khẽ thở dài:

"Cũng nên tác hợp cho hai đứa nó thôi, chúng ta ngày trước có lỗi với Đông Nhi, lúc nó tai nạn giao thông đã giấu nó chuyện của Tử Thiêm, nó cũng không nói oán trách chúng ta nhưng tôi biết trong thâm tâm nó sẽ không mấy thoải mái. Đông Nhi từ đó đến giờ không quen bất cứ một cô gái nào, nó cũng không có ý định muốn kết hôn, mấy ngày nay chỉ luôn miệng nói không thể không có Tử Thiêm, bà cũng không phải là không biết chỗ đứng của Tử Thiêm trong lòng Đông Nhi là thế nào. Dù sao thì Tử Thiêm cũng là một chàng trai tốt, bà lúc trước gây bất lợi cho công việc của nó, nhưng nó vẫn có thể không quản mạng sống của mình mà cứu cháu nội bà. Bây giờ cũng coi như là nên bù đặp cho cả Đông Nhi và Tử Thiêm đi"

Lời của ba Lương nói cũng là suy nghĩ của mẹ Lương suốt mấy ngày hôm nay. Thật ra thì người làm cha làm mẹ cũng chỉ mong con cái sau này được hạnh phúc, bà nhìn con trai mấy ngày hôm nay không cười, gương mặt lúc nào cũng căng thẳng. Bà vốn cũng định đợi thời gian thích hợp cùng Lương Đông đề cập đến vấn đề này, bây giờ ba Lương tự động nói trước xem như bà cũng đỡ phải xấu hổ tìm cách đi nói cho Lương Đông.

Mẹ Lương đắp chăn nhắm mắt không lên tiếng, ba Lương cũng hiểu bà đã đồng ý cho nên liền nhấc chăn đi xuống giường sang phòng Lương Đông gõ cửa. Lương Đông ra mở cửa thì thấy ba Lương đứng ở ngoài, cũng đã lâu lắm rồi hắn không cùng ba Lương nói chuyện riêng với nhau, hiện tại thấy ba Lương tới tránh không được có điểm bất ngờ:

"Ba"

Ba Lương bước vào bên trong phòng ngồi lên mép giường nhìn Lương Đông một lúc, con trai ông thật sự đã trưởng thành rồi:

"Ngày mai con nghỉ làm đi, gia đình chúng ta sẽ đến Thiên Tân một chuyến"

Lương Đông nghe vậy liền thất thần, hắn muốn xác nhận lại một lần nữa:

"Đến đón em ấy sao?"

Ba Lương nhìn Lương Đông, thật sự chỉ cần nhắc đến Triệu Tử Thiêm một cái là bộ dạng của con trai ông đã biến đổi hoàn toàn khác:

"Có đón được người hay không cũng không thể phụ thuộc quá nhiều vào ba mẹ, vẫn là con phải tự nắm vững được nhân duyên của mình. Còn có ngày hôm nay đã quyết định thì sau này cũng đừng hối hận, đến lúc đó chính là hối hận đã không kịp nữa rồi"

Lương Đông quyết đoán gật đầu:

"Con sẽ không hối hận"

Ba Lương đứng dậy rời đi:

"Được rồi, con ngủ sớm đi 8 giờ sáng ngày mai chúng ta sẽ đi"

Lúc ba Triệu bước ra khỏi phòng, Lương Đông liền gọi ông lại:

"Ba, cám ơn ba!"

Ba Lương hơi khựng lại một chút rồi chậm rãi bước về phòng. Lương Đông gọi điện thông báo cho ba Triệu biết rằng ngày mai gia đình hắn sẽ tới, còn muốn ba Triệu đừng nói chuyện này cho Triệu Tử Thiêm biết, hắn muốn cho sóc nhỏ nhà hắn bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro