V2C1: Từ Giờ Trở Đi, Tôi Sẽ Là Người Chăm Sóc Yuzuki!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có năm cô gái ở phía bên kia màn hình LCD của Smartphone.

Trong trang phục kiểu riêng biệt hở bụng, các cô gái vừa hát vừa nhảy với chiếc micro trên tay.

Những lightstick đầy màu sắc trên khán đài càng khiến 5 gương mặt tươi cười trên sân khấu càng tỏa sáng hơn.

Khi cô gái với mái tóc đen dài ở giữa khuấy động đám đông, một làn sóng nhiệt bùng lên từ khán giả. Đắm mình trong làn gió ấm áp của tiếng reo hò, cô gái nở nụ cười rạng rỡ nhất.

Arisu Yuzuki.

Át chủ bài tuyệt đối của nhóm nhạc Idol năm thành viên 【Spotlights】

Với nụ cười quyến rũ và màn trình diễn tinh tế, cô là Idol thu hút nhiều sự chú ý nhất hiện nay.

Mặc dù chỉ mới 15 tuổi nhưng giọng hát và vũ đạo của cô đều đỉnh cao. Cô hoạt động trong nhiều lĩnh vực, không chỉ âm nhạc mà còn cả các chương trình truyền hình và phim truyền hình.

Mỗi lần cô xuất hiện trên màn ảnh, đều có những bình luận như "Mức độ hoàn hảo ở tuổi 15 thật điên rồ", "Khuôn mặt của cô ấy thật xinh đẹp" và "Tôi rất biết ơn khi được sinh ra trong thời đại mà tôi có thể hỗ trợ Arisu Yuzuki!" , thắp sáng phần bình luận.

Đôi mắt màu hổ phách của cô lấp lánh như ngọc, đôi lông mày chứa đầy một chút sức mạnh trang nghiêm, chiếc mũi cao rõ nét, đôi môi anh đào nhạt, mái tóc đen dài buông xuống vai như một dòng suối trong vắt.

"...Sau khi nhìn thấy điều này, bất cứ ai cũng sẽ trở thành Fan."

Chuẩn bị xong bữa tối, tôi đang xem phần lưu trữ một chương trình ca nhạc được phát sóng hôm nọ.

Trong số hàng chục nghệ sĩ đang biểu diễn, ngay cả tôi, người không phải là Fan của 【Spotlights】, cũng vô tình đưa mắt theo dõi cô.

Khi các cô gái cuối cùng rời khỏi sân khấu, tôi đặt Smartphone của mình xuống.

Rời khỏi phòng khách, tôi đi dọc hành lang.

Với chút thời gian rảnh rỗi, tôi nghĩ mình sẽ tận dụng nó để dọn dẹp lối vào.

Đánh bóng giày, thay thuốc chống côn trùng, quét nhà... Tôi cũng có thể lau tủ giày khi đang làm việc đó.

Hể, tôi đang phấn khích đây. Tôi chuẩn bị chổi và xẻng quét rác, sẵn sàng hành động.

Khi tôi mở cửa trước để hít thở không khí trong lành, một cô gái tình cờ đi ngang qua ngay trước mặt tôi.

"Ồ, chào mừng trở lại, Yuzuki."

Tôi gọi hàng xóm của mình bằng tên.

"Suzufumi, tớ về rồi đây."

Cô gái xinh đẹp ở phía bên kia màn hình mỉm cười ngọt ngào với tôi.

Đó là nụ cười ngượng ngùng, khác hẳn với nụ cười cô chia sẻ với khán giả.

Trang phục của cô đã thay đổi từ trang phục sân khấu quyến rũ sang áo phông giản dị và quần đùi, để lộ cặp đùi rực rỡ.

"Tớ sẽ mang bữa tối tới sau, nên hãy chờ đợi nhé."

"Hứmm, nói cho cậu biết nhé, hôm nay tớ chắc chắn sẽ không ăn nó đâu!"

Sau cuộc trao đổi như thường lệ, Yuzuki đi vào phòng mình.

Đúng vậy, người hàng xóm kế bên của tôi là nàng Idol hàng đầu.


☆ ☆ ☆


Khu dân cư Orikita.

Chúng tôi, gia đình Mamori, chuyển đến khu chung cư này trong kỳ nghỉ xuân khoảng 2 tháng trước.

Gia đình chúng tôi gồm có cha, mẹ và một cậu con trai học năm hai cao trung, nhưng vì cha mẹ tôi luôn bận rộn với quán Izakaya mà họ điều hành nên họ hiếm khi về nhà.

Vì vậy, tôi là người phụ trách công việc gia đình.

Căn hộ của chúng tôi là số 809 trên tầng 8. Nếu bạn đi xuống thang máy và rẽ trái, phòng của chúng tôi ở phía xa.

Bên cạnh chúng tôi là phòng 810, và cô gái sống ở đó một mình là Sasaki Yuzuki.

Cô là một nữ sinh cao trung 15 tuổi biểu diễn với nghệ danh "Arisu Yuzuki".

Vào ngày đầu tiên tôi gặp Yuzuki, tôi đã phục vụ cô một bữa ăn vì một lý do nào đó, và tôi bị thu hút bởi cách cô ăn uống đến nỗi tôi đã yêu cô.

Kể từ đó, tôi hầu như cung cấp bữa ăn cho cô hàng ngày.

Mấy chục phút sau khi người hàng xóm về đến nhà, tôi bấm chuông phòng bên cạnh sau khi đã dọn dẹp xong lối vào và chuẩn bị nhiều thứ.

Giơ chiếc Okamochi bằng thép không gỉ lên trước màn hình, cánh cửa trước bật mở. <Eng: Okamochi là một chiếc hộp vuông màu bạc thường xuất hiện trong những cảnh các nhà hàng Trung Quốc truyền thống giao hàng.>

"Yo, Yuzuki. Hôm nay tớ sẽ cho cậu ăn đồ ăn ngon nè."

"..."

Yuzuki cau mày và nhìn tôi đầy hoang mang.

"Thật đấy, Suzufumi, cậu không bao giờ thấy chán việc đó cả. Mỗi ngày luôn."

Yuzuki nói với giọng có phần thất vọng. Nụ cười Idol lấp lánh từ lần gặp đầu tiên của chúng tôi đã không còn nữa.

"Ngày nào cũng vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trong tuần này. Yuzuki, cậu không biết những ngày vừa qua đã khiến tớ bực bội đến thế nào đâu."

Kể từ khi bắt đầu tháng 6, Yuzuki vô cùng bận rộn với việc tăng cường các buổi biểu diễn thường xuyên, thu âm các bài hát mới và thường xuyên phải tham gia các cuộc họp ăn tối với các nhân viên và quản lý sau giờ làm việc, chủ yếu là đi ăn ngoài.

Vì hôm nay cô về thẳng nhà và chỉ mới hơn 21 giờ tối nên vẫn còn nhiều thời gian cho bữa tối ngay cả khi đã tính đến thời gian tập luyện và đọc kịch bản.

"Vậy thì tớ sẽ tự nhiên như ở nhà."

Đã tròn 1 tuần kể từ lần cuối tôi vào phòng 810. Vì thế, tôi phải thừa nhận rằng lúc cởi giày ra tôi có hơi lo lắng.

Mục tiêu của tôi là phục vụ Yuzuki những bữa ăn ngon để chống lại những hạn chế về chế độ ăn uống quá mức của cô đối với bản thân nhằm duy trì vóc dáng và khiến cô phụ thuộc vào việc nấu ăn của tôi đến mức cô không thể sống thiếu nó... nói cách khác, khiến cô phải lòng bữa ăn của tôi.

Mặt khác, Yuzuki không chỉ thụ động chấp nhận bữa ăn của tôi. Cô đang cố gắng hết sức để biến tôi thành Fan của 'Arisu Yuzuki' bằng cách từ chối các bữa ăn và sử dụng mọi mánh khóe trong sách.

Cô có logic riêng của mình đằng sau việc này.

Fan duy trì một khoảng cách. Fan không xâm phạm đời tư của Idol.

Nói cách khác, nếu cô có thể ghi đè mối quan hệ của chúng tôi từ "hàng xóm" thành "Idol và Fan", cô cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô.

Mamori Suzufumi sẽ khiến Sasaki Yuzuki phải mê mẩn bữa ăn của mình.

Sasaki Yuzuki sẽ khiến Mamori Suzufumi phải lòng cô với tư cách là một Fan.

Đây là mối quan hệ bí mật giữa một Idol nổi tiếng và một nam sinh cao trung.

"Hãy chuẩn bị cho mình một món ăn đặc biệt tối nay!"

"Cậu có vẻ khá tự tin ha. Nhưng hôm nay tớ không có ý định thua!"

Chưa có ngày nào Yuzuki có thể thắng được bữa ăn đầy cám dỗ kích thích của tôi. Mặc dù cô từ chối bằng lời nói nhưng cô chắc chắn sẽ nhượng bộ—đó là điều thường thấy. Bản thân cô phải nhận thức được điều đó.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Yuzuki vẫn tràn đầy tự tin.

"Đã 1 tuần rồi kể từ lần cuối tớ ăn đồ ăn của cậu, Suzufumi."

"Lần cuối cùng cậu ăn... Ý tớ là, chúng ta không thể tìm được thời gian thích hợp vì lịch trình bận rộn của cậu."

"Đúng vậy. Nói cách khác, tớ đã thành công trong việc giải độc bản thân khỏi những bữa ăn đầy tội lỗi của cậu!"

Yuzuki ưỡn ngực với tiếng "hứmmmm" đắc thắng.

"Ngay cả bây giờ, với Okamochi của Suzufumi ở ngay trước mặt tớ, trái tim tớ không hề bối rối một chút nào. Tớ thậm chí có thể bỏ bữa tối nay mà không gặp vấn đề gì!"

"Không đời nào cậu sẽ ổn được. Đột nhiên cắt giảm bữa ăn sẽ khiến cơ thể bị sốc."

"Không phải đột ngột đâu. Dù sao thì tớ hầu như không ăn gì ngoài thanh dinh dưỡng và protein trong tuần qua."

"..."

Cô nàng này. Cô ấy đã quay trở lại chế độ ăn kiêng khắc nghiệt ngay khi tôi rời mắt khỏi.

"Nhờ vậy mà tớ thấy nhẹ nhõm, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Tớ không ngốc đến mức nhảy vào đồ ăn của Suzufumi khi tớ đang ở trong tình trạng hoàn hảo như vậy!"

Cậu có ý gì khi nói 'không ngốc'? Cậu chắc chắn sẽ lại gục ngã vì đói nếu cứ tiếp tục sống như vậy.

Không, theo một cách nào đó, tôi thấy nhẹ nhõm. Bây giờ tôi có thể phục vụ bữa tối mà không cần hẹn trước.

Chúng tôi đi đến nhà bếp ở cuối hành lang.

Bất chấp sự phản đối của cô đối với việc nấu ăn của tôi, Yuzuki cuối cùng vẫn luôn cho tôi vào phòng cô bằng cách này hay cách khác.

Đó là phép lịch sự hay chỉ là dễ lay động, tôi không chắc.

Phòng ăn nhà bếp rất đơn giản. Chỉ có đồ nội thất tối thiểu và hầu như không có dấu hiệu nào về sở thích hay sở thích cá nhân.

Lý do không chỉ là Yuzuki không quan tâm đến việc trang trí nội thất mà còn vì cô quyết định dọn dẹp sau khi suýt chuyển ra khỏi căn hộ.

Tôi đã giúp đỡ việc đó và thậm chí còn dọn dẹp kỹ lưỡng khi tôi làm việc đó.

Nhờ đó mà phòng 810 sạch sẽ lấp lánh như nhà mới.

"Cứ đợi ở bàn đi, Yuzuki."

"Chà, dù cậu làm gì đi nữa thì chiến thắng của tớ là chắc chắn!"

Yuzuki ngồi xuống chiếc đệm trước chiếc bàn thấp và khoanh tay.

Tôi tò mò muốn biết cô có thể giữ được sự điềm tĩnh đó được bao lâu.

Tôi bắt đầu lấy nguyên liệu ra khỏi Okamochi.

Thành phần chính gồm có thịt bò, xà lách, cà chua, hành tây, phô mai và bánh bao.

Hãy nhìn vào những thứ này và bạn sẽ thấy rõ mình sắp làm gì.

"Hể, vậy hôm nay là Hamburger à?"

"Đó là thứ mà một Idol hàng đầu như cậu sẽ không bao giờ được ăn ở nhà hàng, phải không?"

Đó là thức ăn nhanh hàng đầu và dễ tiếp cận nhất đối với học sinh cao trung chúng tôi. Một món ăn phù hợp với Yuzuki, người giữ vị trí trung tâm không thể lay chuyển trong nhóm nhạc Idol của mình.

Đầu tiên, hãy bắt đầu với việc chuẩn bị miếng nhân thịt, phần cốt lõi của chiếc bánh Hamburger.

Miếng thịt bò chúng ta sử dụng hôm nay là thịt thăn vai. Thịt có kết cấu mịn và nạc, mang lại hương vị đậm đà. Tôi sẽ thái nhỏ nó bằng dao.

"Hả, không dùng sẵn thịt xay á?"

Một câu hỏi bay đến từ phòng khách.

"Đó là cố ý. Chắc chắn, việc sử dụng thịt xay sẽ làm cho kết cấu của miếng chả đồng đều và ít có khả năng bị không đều. Nhưng lần này, tớ đang đẩy độ đậm đà của thịt lên hàng đầu bằng cách trộn thịt băm nhuyễn và thịt xay thô."

"Hừmm, tớ hiểu rồi."

Tôi tình cờ nhìn lại và thấy Yuzuki, người được cho là đang ngồi ở bàn, đã di chuyển lại gần nhà bếp khoảng 50 cm.

Cảnh tượng này có cảm giác quen thuộc.

"Tất nhiên, sẽ không có vụn bánh mì hay trứng làm chất độn. Gia vị sẽ đơn giản: muối và nhiều hạt tiêu đen. Chúng ta đang trở nên hoang dã."

Từ phòng khách, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang nuốt nước bọt.

Việc nấu ăn vừa mới bắt đầu.

Những miếng chả được tạo hình đã được tẩm ướp kỹ lưỡng. Những miếng thịt kêu xèo xèo và gầm rú khi được đặt lên chảo rán.

Đồng thời, tôi làm nóng những chiếc bánh đã tách trong lò nướng bánh. Cà chua thái lát dày 1 cm, rau diếp thì cắt thành miếng vừa ăn

Đột nhiên, tôi cảm nhận được sự hiện diện ở vai mình.

Tôi có thể nghi ngờ có ma nếu ở nhà, nhưng đây là nhà hàng xóm của tôi. Thủ phạm là rõ ràng.

Bị thu hút bởi mùi thịt và dầu, Yuzuki đang quan sát quá trình nấu nướng ngay sau lưng tôi như một con mèo bị thu hút bởi thức ăn.

"T-Tớ chỉ đứng xem thôi! Nó được gọi là do thám kẻ thù!"

Biểu hiện của Yuzuki rất dữ tợn, nhưng cô có một bầu không khí bồn chồn.

Bây giờ, có lẽ đã đến lúc tôi phải hành động. Tôi thả một lát vuông của Ác Ma Vàng lên chiếc bánh màu nâu.

Danh tính thực sự của nó là một loại phô mai Cheddar được ủ cẩn thận.

Khi nhiệt truyền đi, miếng phô mai dày dần bắt đầu mất hình dạng, hòa vào miếng bánh như thể nó đã ở đó từ lâu.

Tôi gắp một miếng thịt vừa ăn mà tôi đã chiên trên mép chảo bằng đũa.

"Muốn nếm thử không?"

"...Làm như tớ sẽ ăn thứ đó vậy."

"Là vậy sao? Vậy thì tớ sẽ tự mình thưởng thức nó."

Khi tôi thản nhiên đưa nó lên miệng, Yuzuki khẽ "Aaa" một tiếng.

"Ơmm, tớ phải nói là nó rất chi là ngon luôn."

"Gừ..."

Yuzuki ném cho tôi một cái nhìn bực bội trước khi quay lại chiếc đệm trước bàn.

Những chiếc bánh có vẻ đã được nướng rất ngon. Khi tôi mở lò nướng bánh, mùi lúa mì và mè thoang thoảng trong không khí.

Mọi thứ đã sẵn sàng. Tất cả những gì còn lại là cuộc tấn công cuối cùng.

Tôi ngồi xuống đối diện Yuzuki trong khi cầm một khay đựng nguyên liệu.

"Cho dù cậu có dụ dỗ ngay trước mắt tớ thế nào đi nữa, kết quả cũng sẽ không thay đổi đâu."

Đầu tiên, tôi phết sốt Mayonnaise và sốt cà chua lên những chiếc bánh nằm trang trọng ở giữa đĩa vuông.

Dầu trong sốt Mayonnaise giúp hơi ẩm của rau củ không thấm vào bánh.

Yuzuki, người đang quan sát tôi nấu ăn, nhẹ nhàng lẩm bẩm.

"Nghĩ lại thì, đã lâu rồi tớ mới ăn sốt Mayonnaise..."

Tiếp theo, tôi dùng thìa đặt miếng chả dày phủ phô mai lên bánh.

Bề mặt miếng thịt nóng hổi và tỏa ra mùi thơm thơm.

"Tớ cũng chưa ăn thịt hay phô mai..."

Sau đó là rau. Hành tây xào chín song song với miếng chả, sau đó là cà chua và rau diếp được xếp chồng lên nhau khiến chiếc bánh Hamburger càng thêm sang trọng.

"Hành tây xào trong Hamburger... thực tế đó là chiếc nhẫn của thiên thần..."

Có vẻ như những vết nứt đang dần lan rộng trong tâm trí Yuzuki.

Tuy nhiên—

"Đó là tất cả nguyên liệu tớ đã chuẩn bị."

"He—hehe... Bằng cách nào đó tớ đã kiềm được...! Có vẻ như lần này tớ thắng rồi...!"

Yuzuki tuyên bố chiến thắng của mình, cắn chặt môi và lấm tấm mồ hôi trên trán.

Thành thật mà nói, tôi không ngờ cô sẽ trụ được lâu như vậy.

Nhưng ngay cả Idol hoàn hảo ở nơi làm việc cũng có điểm yếu trong bữa ăn riêng.

"Vậy sau rau diếp, hãy thêm một miếng bánh khác..."

"!?"

Khi tôi định đặt miếng thịt thứ hai vào, tôi cảm thấy có một lực tác động lên cánh tay phải của mình.

Yuzuki bằng cách nào đó đã di chuyển đến cạnh tôi và nắm lấy tay tôi.

"...Cậu không hề nói gì về chuyện đó cả...!"

Yuzuki lắc đầu từ bên này sang bên kia, đôi mắt cô hơi ươn ướt.

"Đó không phải là bánh của Suzufumi sao?"

"Không hề? Ngay từ đầu nó đã được dành cho Yuzuki ăn rồi."

"Nhưng cậu nói tất cả nguyên liệu đã sẵn sàng..."

"Đó chỉ là đề cập đến các loại thôi. Tớ không đề cập bất cứ điều gì về số lượng cả."

"Điều đó không công bằng..."

Với cánh tay bị trói, tôi gắn chiếc bánh thứ hai vào.

"L-Làm ơn... dừng lại..."

Nước từ miếng thịt thứ hai bắt đầu lấp lánh khi làm ướt rau.

Hơi thở của Yuzuki ngày càng gấp gáp và hơi thở ẩm ướt như thể cô vừa kết thúc một bài tập cường độ cao.

"Được rồi, với tốc độ này, có vẻ như cậu thậm chí có thể xử lý được cái thứ ba."

"Không thể nào, không thể nào, không thể nào! Tớ hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa!"

Yuzuki hét lên. Vì đây là phòng trong góc và bên cạnh phòng tôi nên tiếng khóc của cô sẽ không đến được với ai dù cô có hét to đến đâu.

Miếng bánh thứ ba rõ ràng dày hơn và to hơn hai miếng trước, đồng thời có nhiều phô mai hơn.

"Đây là một miếng lớn. Hãy cố gắng chịu đựng nhé?"

"Dừng lại...!"

Thịch—

Khi tôi đặt miếng bánh cực lớn, dây trói trên cánh tay phải của tôi được thả ra.

"...Tớ đã bảo cậu dừng lại mà...♥"

Yuzuki phủ một chiếc bánh lên miếng thịt ở bên đĩa và nhấc chiếc bánh Hamburger lên bằng cả hai tay.

Sau đó cô mở rộng miệng và cắn một miếng lớn.

"Mmmmhnng ~~~♥"

Nhai— Nhai—

Cụp— Cụp—

Xì xụp— Xì xụp—

Nhiều hiệu ứng âm thanh vang vọng. Chất béo rỉ ra từ miếng thịt khiến đầu ngón tay của Yuzuki sáng lấp lánh.

"Hương vị đậm đà của thịt tái, vị giòn tươi của rau và bánh mì nướng giòn hoàn hảo là sự kết hợp pơ phệt ♥ Mỗi miếng miếng nhân được xay thô sẽ tỏa ra vị thơm ngon của thịt và mùi thơm của tiêu đen... ♥ Món ăn dân dã này cảm giác xé nó ra bằng răng thật không thể cưỡng lại được. Nó giống 'săn mồi' hơn là ăn uống á!"

Với đôi mắt sáng rực, Yuzuki hào hứng ăn thịt.

Đúng như lời cô nói, có một cảm giác dẻo dai như thể cô là một thợ săn đâm ngọn giáo vào con mồi.

"Phô mai Cheddar cũng rất phù hợp... ♥ Nó đậm đà và làm tăng độ ngon của thịt lên gấp nhiều lần. Cắn một miếng bánh mì vào là tớ gần như tan chảy mất ròy ♥"

Yuzuki vẫn nói nhiều như mọi khi trong bữa ăn. Có lẽ đó là phản ứng dữ dội từ việc luôn kìm nén sự thèm ăn của cô.

Dù có chứng kiến cảnh tượng này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì ánh mắt của tôi cũng không tránh khỏi bị thu hút bởi cô.

"Rau diếp và cà chua mát đến mức tớ có thể ăn mãi mà không thấy ngán. Hành tây xào với bơ nhỉ? Chúng thu hẹp khoảng cách giữa thịt và rau sống một cách hoàn hảo."

"Tớ cũng đã chuẩn bị sẵn một ít mù tạt để đề phòng, nhưng có vẻ như chúng ta không cần nó ha?"

"Dùng nó──!"

Một bàn tay vươn ra từ bên cạnh và giật lấy nó ngay khi tôi đặt nó lên bàn.

Giống như một nhà thiết kế đầy triển vọng đang xây dựng một tác phẩm nghệ thuật ba chiều, Yuzuki nhanh chóng vẽ những đường lượn sóng màu vàng.

"Aaa... vị cay và vị ngọt chồng lên nhau, nâng nguyên liệu lên một tầm cao hơn... ♥ Nó có vẻ vừa vụn vừa tinh tế, quý phái nhưng lại bình dị... Đây chính là bản chất của một cái Hamburger... ♥"

Chiếc bánh Hamburger từng có chiều cao ấn tượng giờ đây đã đủ nhỏ để vừa khít trong bàn tay nhỏ nhắn của Yuzuki.

"Với mỗi hơi thở sâu, tớ được bao bọc trong một mùi khói dễ chịu, và miếng bánh mì thịt tiết ra một dòng nước sốt. Tác dụng chữa lành lan từ bụng đến toàn bộ cơ thể của tớ thực sự giống như tắm rừng vậy... ♥"

Chiếc bánh Hamburger sẽ sớm biến mất, nhưng bữa ăn vẫn đang ở giai đoạn giữa.

Tôi đặt vũ khí bí mật của mình lên bàn: một chiếc nồi chiên để bàn.

Thùng hình chữ nhật được đổ đầy dầu đến miệng.

Tôi cắm dây kéo dài từ thùng chứa vào ổ cắm và bắt đầu đun nóng dầu.

"Người bạn đồng hành hoàn hảo với chiếc bánh Hamburger là khoai tây chiên nhỉ? Tất nhiên là cậu sẽ ăn mà nhỉ?"

Khi tôi hỏi với nụ cười ranh mãnh, bụng Yuzuki kêu lên đồng tình.

Sau vài phút để những miếng khoai tây hình xoắn bơi trong biển dầu, tôi chuyển những miếng khoai tây nóng hổi vào tô và trộn với ớt và bột ớt.

Màu đỏ sống động và mùi thơm của các loại gia vị khuấy động vị giác, hoàn thành món khoai tây cay.

Ngay khi tôi đặt khoai tây lên đĩa, chúng đã bị bắt vào con tàu vũ trụ trong miệng Yuzuki.

"Hofu, afuu..."

Nhắm chặt mắt lại, Yuzuki cuộn khoai tây trên lưỡi.

Sau khi lặp lại "afu afu" một lúc vì trời nóng, cô nuốt xuống.

"Được ăn khoai tây chiên nóng hổi là niềm vui thực sự của bữa ăn tự nấu tại nhà ♥ Vị ngọt của khoai tây hòa với vị cay của ớt thật hoàn hảo ♥ Bột ớt bột hòa quyện tạo nên hương vị dịu nhẹ mà không quá gắt. Nhờ hình dạng xoắn, gia vị bám tốt và tớ có thể thưởng thức độ giòn và độ mềm xen kẽ ~♥"

Tôi cũng không quên đồ uống. Đương nhiên là tôi đã chuẩn bị cola.

Yuzuki nhanh chóng mím môi vào ống hút nhô ra khỏi ly và húp xì xụp đi.

"Tớ chưa bao giờ nghĩ mình có thể thưởng thức một phần bánh Hamburger lần nữa trong đời... nhưng nghĩ đến việc tớ có thể ăn nó ở nhà... Niềm hạnh phúc do miệng tớ dệt nên đang tổ chức một lễ hội bất tận... ♥"

Bữa tiệc tiếp tục.

Cho đến khi Yuzuki hoàn toàn rơi vào vực thẳm của những bữa ăn ngon.


☆ ☆ ☆


"Aaa, tại sao mình luôn kết thúc như thế này nhỉ..."

Sau bữa ăn, Yuzuki, dằn vặt vì hối hận như thường lệ, gục đầu vào bàn.

Bánh Hamburger và khoai tây đã được nuốt chửng một cách hoàn hảo. Đó là một màn trình diễn ăn uống tuyệt vời.

"Khối công việc bự tổ bố của cậu đã qua chưa? Tớ sẽ đãi cậu một bữa ăn ngon bắt đầu từ sáng mai."

"Lần sau tớ sẽ không thua đâu...!"

Khi Yuzuki từ từ ngẩng mặt lên, một bên môi cô có chất lỏng màu đỏ.

"Này, cậu có sốt cà chua ở đó kìa."

"Aaa, ở đâu?"

"Ở phía bên trái môi của cậu ấy."

Yuzuki lau nước sốt cà chua bằng ngón trỏ rồi liếm nó trên đầu ngón tay.

Với cử chỉ bình thường sau bữa ăn đó, tôi cảm thấy nhịp tim của mình tăng lên đáng kể.

Đó là sự việc xảy ra vào cuối tháng Năm.

Ngày Yuzuki trở về căn hộ, chúng tôi đã tổ chức buổi Fanmeeting.

Khi tôi ăn một chiếc bánh crepe được gói bằng tay, một ít kem cũng dính vào chỗ đó trên mặt tôi.

Yuzuki lau nó bằng chính môi mình.

Nó gần giống như nói rằng cô đã hôn lên má tôi.

Tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào môi cô.

Có lúc tôi đã kết luận trong đầu rằng "đó là một động thái của Idol để thu hút Fan".

Tuy nhiên, tôi không thể rũ bỏ suy nghĩ rằng "có lẽ nó còn có ý nghĩa gì đó hơn thế nữa" và nếu có thì cảm giác đó chỉ lớn dần theo thời gian.

Tôi muốn biết cảm xúc của Yuzuki. Nhưng tôi ngần ngại thăm dò quá sâu.

Tôi đã đau khổ một mình, lặp đi lặp lại việc tự vấn bản thân hàng chục lần mỗi ngày.

Đột nhiên, ánh mắt của chúng tôi gặp nhau khi Yuzuki lau một ít sốt cà chua.

"Chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại nhìn chằm chằm như thế? Trên mặt tớ vẫn còn sốt cà chua à?"

"Không, nó không phải như thế đâu..."

"Thế nó là gì?"

"Nó... chà..."

Yuzuki không chỉ đến gần hơn mà khuôn mặt của cô cũng tiến lại gần.

Có lẽ vì tôi quá chú ý đến cô nên hơi thở thoát ra từ môi cô có cảm giác quyến rũ lạ thường.

Tôi thấy mình không thể rời mắt khỏi môi cô.

"Nào, nếu cậu có điều gì muốn nói, hãy nói ra đi!"

Làm sao tôi có thể trả lời rằng 'Tớ bị mê hoặc bởi đôi môi của cậu?' chứ.

Khi chúng tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau trong khi tôi tìm kiếm một cái cớ, Yuzuki dường như nhận thấy rằng ánh mắt của tôi đã hướng xuống dưới. Cô liếc nhìn môi tôi rồi lại nhìn vào mắt tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, mặt Yuzuki đỏ bừng.

"Ờm..."

Như thể nhớ ra điều gì đó, Yuzuki dùng mu bàn tay che miệng, ngoảnh mặt đi và phát ra một giọng nói yếu ớt.

"...Đừng nhìn quá nhiều."

Tôi cảm thấy một cảm giác nhói đau trong lòng.

Nó có thể là sự thật? Khoảnh khắc đó có phải là dấu hiệu của tình cảm đặc biệt và Yuzuki có dành tình cảm cho tôi không...?

Yuzuki từ từ đưa ánh mắt của mình trở lại, và ánh mắt của chúng tôi lại gặp nhau. Không ai trong chúng tôi quay mặt đi.

Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi sợ âm thanh đó có thể lọt ra ngoài.

Ai đó, bất cứ ai, làm ơn phá vỡ tình trạng này đi. Nếu không, tôi có thể sẽ không kiềm chế được mong muốn chạm vào môi Yuzuki.

Cơ thể tôi đang bị thu hút bởi Yuzuki. Vì lý do nào đó, cô đã không cố gắng trốn thoát.

Cô cứ nhìn thẳng vào tôi như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Ai đó, nhanh lên──

Tiếng chuông vang lên trong phòng khách kéo Yuzuki và tôi trở lại thực tại.

"A-Ai có thể đến đây vào giờ này?"

Yuzuki vội vàng đứng dậy, dùng ngón tay duỗi thẳng tóc và đi về phía màn hình được lắp trong phòng khách.

Hên vãi. Dù là người giao hàng hay chủ nhà, tôi có thể đã vượt quá giới hạn nếu tình trạng đó tiếp tục.

"Hả...?"

Yuzuki thốt lên một giọng khó chịu.

Tôi cũng nhìn chăm chú vào màn hình từ phía sau. Trên màn hình LCD, một cô gái trông đáng ngờ đội mũ và đeo mặt nạ xuất hiện.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác đen tuyền, toát ra vẻ khả nghi như muốn hét lên yêu cầu cảnh sát kiểm tra.

Cô gái này không có vũ khí trong tay, nhưng hoàn toàn có khả năng cô ấy có một khẩu súng giấu trong túi quần trong của mình.

Cô ấy có thể là một tên cướp hoặc có lẽ là một kẻ rình rập. Tôi đã nghe nói rằng gần đây những Fan gây rắc rối có thể thuộc bất kỳ giới tính nào.

"Yuzuki, tớ mở cửa đây."

"Nhưng..."

"Có thể sẽ tệ nếu cô ấy phát hiện ra một người đàn ông ở cùng cậu, nhưng nếu chúng ta giả vờ như không có ở đây thì chúng ta không biết cô ấy có thể làm gì. Để đề phòng, hãy sẵn sàng gọi 110."

"Đợi đã, Suzufumi!"

Nếu tôi không tháo xích cửa ra thì sẽ không lo bị cưỡng ép vào.

Tôi mở cửa và lén nhìn ra ngoài một chút.

"Tôi có thể hỏi ai ở đó không?"

"Đây có phải là nơi ở của Sasaki Yuzuki-san không?"

Ánh mắt và giọng nói đều trẻ trung. Có thể ở độ tuổi hai mươi hoặc thậm chí là thanh thiếu niên.

"Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi. Cô là ai?"

"Hiểu rồi. Vậy là em đã tìm cho mình một người đàn ông sau lưng chị... Việc chị đến thăm không báo trước là đúng..."

Cô gái dường như đã thuyết phục chính mình.

Khả năng cô ấy trở thành kẻ bám đuôi ngày càng cao.

"Và cậu là ai? Cậu đã gặp Yuzuki của tôi ở đâu? Hãy thú nhận sự thật đi."

"Tôi sẽ trả lại câu hỏi đó cho cô. Cô là ai thế?"

"Tôi là số một của Yuzuki."

Cô ấy là loại nguy hiểm luôn tin rằng mình là người yêu của Arisu Yuzuki...

Cố gắng thăm dò thêm có thể là vô ích nếu đúng như vậy.

Khi tôi đang do dự về việc có nên gọi cảnh sát hay không, Yuzuki, người đã nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi từ bậc cửa, sọt dép vào.

Sau đó, thật ngạc nhiên, cô đứng cạnh tôi và với tay lấy ổ khóa.

"Này, Yuzuki...!"

Cánh cửa bắt đầu mở. Một bàn tay của cô gái mặc đồ đen đưa qua khe hở.

Ở lối vào không có thứ gì có thể dùng làm vũ khí. Tôi nên sơ tán Yuzuki trước hay nên chống đỡ bàn tay của cô gái đó? Trong khi tôi đang do dự thì cánh cửa đã mở ra hoàn toàn.

Khi tôi cố bước vào giữa hai người, vào lúc đó——

"Ruru-san!"

Yuzuki ôm lấy cô gái mặc đồ đen.

Đáp lại, cô gái kêu lên:

"Yuzuki~~~!"

Cô ấy đáp lại cái ôm đó bằng một cái ôm nồng nàn không kém.

Chuyện méo gì thế này?

Khi hai người họ ôm nhau thật chặt, suy nghĩ của tôi buộc phải dừng lại.

"Tại sao Ruru-san lại ở đây? Không phải đây là buổi chụp ảnh địa điểm qua đêm sao?"

"Chị nhớ Yuzuki quá nên đã lẻn ra khỏi khách sạn. Nếu chị bắt chuyến tàu đầu tiên về vào buổi sáng, chị sẽ khó có thể kịp đến cuộc họp. Quan trọng hơn là em ổn chứ? Người đàn ông đó có làm điều gì kỳ lạ với em không? Chị đã nói với em nhiều lần rằng em không nên để đàn ông vào phòng mình dễ dàng như vậy. Yuzuki, em vẫn mới 15 tuổi, nên việc bắt đầu mối quan hệ kiểu đó vẫn──"

"——Ruru-san, hơi ngột ngạt một chút."

"Không, chị vẫn chưa hấp thụ đủ liều Yuzuki của mình. Hãy để chị cảm nhận thêm nhiệt độ cơ thể của em...?"

Cô gái vùi mặt vào ngực Yuzuki, hít một hơi thật sâu.

Cuối cùng đã khởi động lại quá trình suy nghĩ của mình, tôi hỏi Yuzuki,

"Yuzuki nè, người này là ai..."

Sau khi cô gái đã hấp thụ đủ 'liều Yuzuki', cô ấy buông cái ôm ra và cởi mũ và mặt nạ ra.

Được chiếu sáng bởi ánh sáng, bộ mặt thật của cô lộ rõ.

"Hân hạnh được gặp mặt. Tôi là Emoto Ruru, Leader của 【Spotlights】."

Đôi mắt như chứa đầy ngọc bích của cô nhìn thẳng vào tôi.


☆ ☆ ☆


"...Vậy để tóm tắt câu chuyện, cả hai bắt đầu dùng bữa cùng nhau thường xuyên sau khi chăm sóc Yuzuki khi em ấy ngất xỉu vì đói?"

"Chà, đại khái là thế."

Vừa nãy tôi đã giải thích tình hình chung và nhiều thứ khác cho Emoto-san.

Rằng chúng tôi là hàng xóm, rằng tôi đã nấu bữa ăn cho Yuzuki và chúng tôi chắc chắn không hề hẹn hò.

Một Idol mới xuất hiện trước mặt tôi.

Danh tính thực sự của cô là Emoto Ruru, Leader của nhóm nhạc nữ Idol gồm 5 thành viên 【Spotlights】.

Là học sinh cuối cấp cao trung 17 tuổi, cô được Fan trìu mến gọi là 'Ruruupyon'.

Sinh ra ở thành phố Shizuoka, tỉnh Shizuoka. Cô cao 1m59 và có nhóm máu A.

Màu hình ảnh của cô là màu xanh lá cây.

Món ăn yêu thích của cô là shabu-shabu và anko (thích Koshian hơn).

Emoto Ruru được chụp ở phía bên trái trong bức ảnh quảng cáo của nhóm trên trang web chính thức.

Mái tóc đen buông xõa bên vai phải, đôi mắt sắc sảo và nụ cười có phần phù du.

Idol hiển thị trên màn hình Smartphone và thiếu nữ trước mặt tôi quả thực là cùng một người.

Cởi bỏ chiếc áo khoác mùa hè màu đen, Emoto-san đang mặc một bộ trang phục điềm tĩnh gồm áo trễ vai màu trắng tinh khiết và váy cạp cao.

Phong thái của cô có vẻ trưởng thành đối với một cô gái 17 tuổi, đáng tin cậy ngay cả khi cô được cho là sinh viên đại học.

"Xin hãy thưởng thức nó, dù chỉ là một tách trà đơn giản thôi."

Ở chiếc bàn vuông, Yuzuki và Emoto-san ngồi đối diện nhau.

Sau khi đặt cốc trà xanh trước mặt Emoto-san, tôi ngồi xuống chiếc đệm trống.

Bên phải tôi là Yuzuki, và bên trái tôi là Emoto-san.

Trong tầm nhìn của tôi là hai Idol nổi tiếng.

"Tôi hiểu mối quan hệ của cậu với Yuzuki. Tuy nhiên, dù cậu có khẳng định không hẹn hò đến mức nào thì cũng khó có thể bỏ qua sự thật rằng cậu thường xuyên vào nhà của một Idol đang hoạt động".

Emoto-san trừng mắt nhìn tôi một cách sắc bén, và không còn cảm nhận được bầu không khí yên bình mà cô có khi ôm Yuzuki trước đó nữa.

"Hơn nữa, nếu những gì Mamori-san nói là đúng thì tôi có một câu hỏi dành cho cậu."

Emoto-san chỉ tay một cách dứt khoát.

"Thức ăn cậu chuẩn bị có thực sự là tốt nhất cho Yuzuki không?"

"Ý cô là như thế nào?"

"Bát thịt lợn, Milanese Doria, Yakisoba, Ramen và Hamburger với khoai tây chiên hôm nay... Thành thật mà nói, chúng có vẻ khó có lợi cho sức khỏe."

Ối. Điều đó chạm đáy đau.

"Nhưng, chà, khoai tây chiên về mặt kỹ thuật là rau củ..."

"Có phải cậu vừa nói gì không?"

"Không có gì."

Không khí xung quanh Emoto-san dường như đóng băng ngay lập tức, nên tôi vội vàng ngậm miệng lại.

"...Mặc dù vậy, nó chắc chắn vẫn tốt hơn một chế độ ăn kiêng không có gì ngoài socola và protein, phải không? Tôi muốn Yuzuki trải nghiệm nhiều niềm vui hơn khi ăn uống..."

"Điều đó không có nghĩa là cậu nên can thiệp vào thói quen khắc kỷ của Yuzuki."

Ánh mắt của Emoto-san thật nghiêm khắc.

Vẻ ngoài xinh đẹp của cô chỉ làm tăng thêm sự sắc bén trong đôi mắt cô.

"Yuzuki, điều đó cũng không tốt cho em. Ăn Hamburger và khoai tây chiên quá muộn vào ban đêm có thể gây khó chịu cho dạ dày và ảnh hưởng đến buổi tập khiêu vũ ngày mai."

Khi Emoto-san hướng ánh mắt về phía trước, Yuzuki co rúm lại như một chú mèo con bị mắng.

"Nhưng nó trông rất ngon..."

"Gừ... Mamori-san! Làm ơn đừng khiến Yuzuki phải nhăn mặt như vậy!"

Một viên đạn lạc cỡ sao băng bay về phía tôi. Có vẻ như Emoto-san rất khoan dung với Yuzuki.

Thành thật mà nói, tình hình hiện tại không hề thuận lợi.

Lý do chúng tôi có thể tham gia vào trận chiến giành lương thực cho đến ngày hôm nay chính là vì không có sự can thiệp nào từ người khác.

Tôi nhận thức rõ rằng trận chiến này đã đi chệch khỏi các chuẩn mực xã hội.

Yuzuki, người đã im lặng một cách lúng túng cho đến lúc đó, nói với Emoto-san như thể muốn thoát khỏi sự im lặng.

"Ờm, Emoto-senpai..."

"Thói quen đó lại xuất hiện. Em quay lại cách gọi cũ khi em bối rối."

"...Ruru-san."

Khi Yuzuki sửa lại, Emoto-san phát ra âm thanh "Mmhm" hài lòng.

"Yuzuki, em đã đề cập rằng em có thể chuyển đi vào tháng trước phải không? Có phải em đã hủy bỏ những kế hoạch đó vào phút cuối vì ảnh hưởng của Mamori-san không?"

"Không phải vậy..."

"Chị không cố gắng thuyết giảng cho em. Với tư cách là 'chị gái (Ane)' của em, chị chỉ lo lắng cho em thôi."

"Chị gái?"

Khi tôi lặp lại lời của cô, Emoto-san háo hức bắt đầu nói.

"Giống như một người chị thực sự, tôi đã chăm sóc Yuzuki từ trước khi em ấy bước vào cao trung. Nếu đó là mối liên kết có giá trị thì mối quan hệ của chúng tôi bền chặt như chị em ruột thịt vậy!"

Với sự tự tin hoàn toàn, Emoto-san ưỡn ngực.

Tôi hiểu rồi. Nếu cô ấy đủ thân thiết với Yuzuki để tự gọi mình là 'chị', thì việc cô ấy biết mật mã khóa tự động của căn hộ là điều đương nhiên.

"Trước hết, việc trực tiếp tham gia với Fan là một điều không nên, phải không? Em không bao giờ biết mình có thể gặp phải loại rắc rối nào."

"Suzufumi không... chỉ là Fan của em. Cậu ấy là người hàng xóm chăm sóc em. Thực tế là Suzufumi đã giúp đỡ em rất nhiều lần..."

"Đó không phải là vấn đề. Đã quá muộn nếu có điều gì nguy hiểm xảy ra với em."

Giọng điệu của Emoto-san cho thấy rõ ràng rằng cô lo lắng cho sức khỏe của Yuzuki.

Vì cô không hoàn toàn sai nên tôi khó có thể phản đối mạnh mẽ.

Tuy nhiên, ngay từ đầu tôi đã không bắt đầu trận chiến rơi đồ ăn này nếu tôi là loại người dễ dàng lùi bước như vậy.

"Emoto-san, xin đừng quá khắt khe với Yuzuki. Cuối cùng, mọi chuyện bắt đầu vì tôi đề nghị nấu ăn...!"

Hiện tại, điều quan trọng là phải làm dịu tình hình. Chúng ta không thể để cuộc thánh chiến của mình kết thúc trong tình trạng dang dở như vậy.

"Đợi đã, Suzufumi không có lỗi. Đó là lỗi của tớ khi không cưỡng lại bữa ăn!"

Yuzuki nhiệt tình tranh luận với tay đặt trên ngực. Trong mắt cô không hề có chút do dự khi nhìn vào Emoto-san.

"Đợi đã, tớ đáng trách hơn nhiều. Nếu tớ khiến thói quen ăn uống của Yuzuki độc lập hơn thì tớ đã không cần phải bận tâm đến cậu..."

"Nếu tớ quyến rũ hơn với tư cách là một Idol thì Suzufumi đã phải lòng tớ với tư cách là Fan từ lâu rồi..."

"Không, là tớ..."

"Không, không, là tớ..."

Trước khi chúng tôi nhận ra điều đó, chúng tôi đã loại Emoto-san ra khỏi cuộc trò chuyện, mỗi người trong chúng tôi đều nhấn mạnh vào những khuyết điểm của mình.

"Cả hai người, đủ rồi!"

Giọng của Emoto-san vang lên gay gắt, Yuzuki và tôi ngay lập tức im lặng.

"Chị đây đang nghiêm túc suy nghĩ về điều này, nhưng hai người chỉ đang đùa giỡn thôi à?"

"Không, có giỡn đâu..."

Lông mày của Emoto-san co giật, có lẽ cô đã coi đó là một cái cớ.

Tôi chuẩn bị tinh thần, chờ đợi một cơn bộc phát khác.

"Mamori-san, tôi sẽ nói thẳng."

"Ừm, nó là gì?"

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống lưng tôi.

"Xin hãy ngừng chăm sóc Yuzuki ngay lập tứ——"

"Tôi từ chối."

Câu trả lời của tôi xuất hiện trước khi tôi kịp suy nghĩ.

Đôi mắt của Emoto-san mở to ngạc nhiên trước sự từ chối ngay lập tức của tôi.

"...Cậu sẽ không làm vậy à?"

"Ừm, tôi sẽ không làm vậy. Đây là điều tôi không thể thỏa hiệp được."

Emoto-san thở dài.

"Nếu cậu cứng đầu đến vậy.... có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thực hiện các biện pháp mạnh."

Có vẻ như cuộc đàm phán đã đổ vỡ. Nếu cô báo cáo chuyện này với cơ quan thì tôi cũng chẳng thể làm gì được.

Tôi có nên bỏ trốn cùng Yuzuki không?

Nhưng chúng tôi sẽ đi đâu?

Có lẽ không còn cách nào khác ngoài việc thuyết phục Emoto-san.

Trong khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, Emoto-san mạnh mẽ đứng dậy.

Và rồi, cô lớn tiếng tuyên bố.

"Từ giờ trở đi, tôi sẽ là người chăm sóc Yuzuki!"

""...Hả?""

Yuzuki và tôi đều chết lặng.

"Ờm, ý cô là gì..."

"Mamori-san, cậu muốn Yuzuki ăn uống đầy đủ mỗi ngày phải không?"

"Ờm, vâng, ừm..."

"Vậy thì tôi sẽ đảm nhận vai trò đó. Tôi sẽ cải thiện chế độ ăn uống của Yuzuki bằng những bữa ăn lành mạnh mà tôi làm!"

Cứ thế, cứ thế. Cuộc trò chuyện này đang diễn ra theo hướng tiếp tuyến.

"Tất nhiên, tôi cũng sẽ lo mọi việc khác. Quản lý lịch trình giấc ngủ, rèn luyện tinh thần, đưa đón đến và đi từ các địa điểm... Cậu sẽ không còn vai trò gì nữa!"

Cuộc trò chuyện này lẽ ra là về bữa ăn, nhưng bây giờ nó được mở rộng để bao gồm tất cả các hình thức chăm sóc.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Emoto-san lại cực kỳ nghiêm túc.

Thật đáng buồn, có phải tất cả các nghệ sĩ giải trí đều lập dị như vậy không?

Trên thực tế, ngay cả tôi cũng giữ việc chăm sóc của mình trong giới hạn lẽ thường.

Nhiều nhất, tôi giúp dọn phòng hai lần một tuần, quản lý ngân sách gia đình, liệt kê tình trạng tồn kho của hàng tiêu dùng và cập nhật thông tin giá đáy từ các siêu thị địa phương và các trang mua sắm trực tuyến, đề xuất các gói bảo hiểm phù hợp với các giai đoạn cuộc sống khác nhau...

Còn đây là về nó.

Suy nghĩ phi thường của Emoto-san là điều mà một người bình thường như tôi không thể hiểu được.

"Dù sao thì vai trò của cậu đã kết thúc rồi, Mamori-san. Cám ơn sự làm việc chăm chỉ của cậu."

Với cảm giác ưu việt hiện rõ trên khuôn mặt, Emoto-san khoanh tay và ngả người ra sau với vẻ mặt tự mãn.

...Cô đã nói bất cứ điều gì cô muốn từ lâu rồi.

Dù cô là Leader hay chị gái, tôi sẽ không để người khác chăm sóc Yuzuki lúc này.

Tôi liếc nhìn Yuzuki, người đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Sau đó tôi đứng dậy và trừng mắt nhìn Emoto-san.

"Có lẽ cô nên tách biệt công việc khỏi cuộc sống cá nhân đi ha? Tôi là hàng xóm của Sasaki Yuzuki. Nếu cô can thiệp vào mối quan hệ riêng tư của chúng tôi, điều đó cũng sẽ gây phiền toái cho Yuzuki!"

"Tôi đã gắn bó với Yuzuki kể từ khi chúng tôi chuyển đến Tokyo. Tôi tự hào về tình chị em mà chúng tôi đã phát triển trong hơn 3 năm. Đó là một đẳng cấp khác so với cậu, người mới chỉ tiếp xúc được vài tháng!"

"Sự ủng hộ mà đem tính ra so đo bao lâu hả, cô có hơi nhỏ mọn quá không?"

Chúng tôi giống như những chiến binh trong một cuộc họp báo, nghiêng người và xung đột với những lập luận của mình.

Không biết phải làm gì, Yuzuki chỉ có thể nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Emoto-san.

"Cả hai người, đợi đã! Hãy bình tĩnh lại một lát──"

"Yuzuki. Với tư cách là 'chị gái' của em, chị không thể quay lưng lại với cuộc chiến này."

"Yuzuki, cậu cần phải theo dõi chặt chẽ. Cho đến khi tớ hoặc Emoto-san gục ngã."

Phớt lờ nỗ lực can thiệp bối rối của Yuzuki, Emoto-san và tôi nhìn nhau dữ dội.

"Tôi sẽ giúp Yuzuki khỏe mạnh bằng những 'bữa ăn đầy cám dỗ kích thích' (bữa ăn có ý thức về sức khỏe)."

"Tôi sẽ khiến Yuzuki sa ngã với 'bữa ăn khoái lạc' (bữa ăn khoái lạc tội lỗi)."

Tiếng cồng báo hiệu một trận đấu mới vang lên.

Vì vậy, cuộc chiến giành Yuzuki giữa Idol và nam sinh cao trung bắt đầu.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro