Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng là đứa trẻ ngoan, cũng là bệnh nhân rất nghe lời, không cáu kỉnh khi ở bệnh viện, ngoan ngoãn tiêm, ngoan ngoãn uống thuốc, ngay cả cô y tá hơn bốn mươi tuổi cũng cười mỉm, an ủi nàng, cùng nói chuyện với nàng.

Nhưng hôm nay nàng còn im lặng hơn cả ngày thường, khuôn mặt này vốn đang tức giận nhưng vì sinh bệnh mà mang theo cả mệt mỏi, có phần tái nhợt. Con ngươi có vẻ đen hơn, mắt càng lớn hơn, gò má vì sốt cao mà đỏ hồng, đôi môi cũng đỏ tươi, bộ dạng có bệnh trong người mà dường như là thích hợp để quyến rũ người khác.

Tuổi nhỏ, non nớt, ốm yếu mà mắc bệnh, nếu mà thả ra chắc sẽ khiến cho người ta không yên lòng.

- Tôi đi tìm bác sĩ hỏi một chút - cô cầm túi thuốc nói với nàng, mặc dù không khí trong bệnh viện rất ấm nhưng cô vẫn đưa tay sửa lại khăn quàng cổ của nàng cho kín hơn nữa, cô định hỏi thăm về bệnh tình của nàng thêm lần nữa để chăm sóc được cẩn thận hơn.

Một bàn tay giữ ống tay áo cô lại, nữ nhân đang bệnh thoi thóp mở to mắt nhìn cô, môi mím chặt lại.

- Thế nào?

- Không được đi!

- Tại sao?

- Chính là không được phép đi - Nàng trầm mặc.

- Đang bệnh mà mè nheo gì? - nhẹ vỗ trán nàng cô nói.

- Không cho phép đi!

- Hyojin! Jin đang gây sự gì đây? - cô tức giận đến nghiến răng.

Một hồi lâu, nữ nhân mới lầm bầm mấy câu.

- Lớn tiếng một chút, không nghe được.

- Cái tên bác sĩ đó, không cho phép gặp hắn.

- Jin đang bảo Junso?

- Hừ!

- Hừ cái gì mà hừ? - cô bất mãn nhìn nàng không giải thích không được - Junso là bạn tốt của người ta, có cái gì không được sao?

- Chỗ nào cũng không được - nàng ôm chặt hông của cô, khuôn mặt vùi sâu vào bụng mềm mại - Ánh mắt hắn nhìn Solji, cả cái nhìn khi Solji cười, còn giọng điệu đều không được, rất ghét!

Thì ra.... Trên môi cô, nụ cười không tự chủ nhếch lên, nàng ghen?

Thật là, đã ngã bệnh còn nhớ đến chuyện đó mà ghen tuông. Người này có thể khác bình thường một chút thì thật đáng yêu nha. Lúc bình thường thì vô cùng kín đáo nhưng  khi bệnh vào lại hư như vậy. Dĩ nhiên điều này so với tuổi của nàng thì có vẻ hợp lí hơn, mà nàng như vậy khiến cho lòng cô nhũn thành vũng bùn.

Giơ tay vuốt ve từng sợi tóc nàng.

- Đúng là Junso từng theo đuổi người ta.

- Hừ!

- Mà người ta rất rõ ràng là đã cự tuyệt hắn, mà hắn cũng đã chấp nhận làm bạn rồi.

Tính tình Solji vốn là vậy, thích là thích, không thích là cự  tuyệt, chưa bao giờ chơi trò mập mờ, bởi vì trong lòng cô từ đầu đến cuối cũng chỉ có một người mà thôi. Cho nên mặc dù từ nhỏ đến lớn số người bị cô cự tuyệt đếm không hết, nhưng cho tới bây gờ cũng không có người vì vậy mà oán hận cô, thậm chí có người đến giờ còn ôm mộng chỉ có thể làm bạn bè, Junso chính là một trong số những người đó. Hơn nữa anh ta cũng là người bạn tốt, chơi với anh ta thật sự vui vẻ.

- Làm bạn mới là lạ - thanh âm của nàng rầu rĩ truyền đến, đàn ông mà làm bạn với phụ nữ thì chỉ có quỷ mới tin.

- Tóm lại người ta với hắn không có gì, buông tay người ta ra để người ta đi hỏi cho rõ ràng có được không?

- Còn việc gì để hỏi nữa?

Sự kiên nhẫn của cô rốt cuộc khô kiệt, đưa ngón tay dí vào mặt nàng.

- Hyojin, tôi cảnh cáo em, còn như vậy tôi sẽ tức giận.

Nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô, tròng mắt đen nhánh có một tia uất ức. giơ tay cầm túi thuốc tronng tay cô,

- Cái túi này, một ngày uống ba lần, mỗi lần uống hai viên, uống sau khi ăn xong, lọ này một ngày hai lần, sau 12 giờ uống một lần, mỗi lần 50ml. Cái túi này một ngày uống một lần, mỗi lần một viên, sốt phải nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước, ăn đồ nhẹ một chút. Hiện tại còn cái gì muốn hỏi sao?

Nàng càng nói, nụ cười bên môi cô càng nở ra, người này sao đáng yêu đến thế!

- Không.

- Vậy chúng ta về nhà, có được không?

Có được không? Đương nhiên là được...

Cô nắm lấy tay nàng , ánh mắt nàng sáng lên lập tức nắm lại. bàn tay nàng rất nóng khiến cho lòng cô cũng nóng lên.

nàng như vậy sao cô có thể không động lòng?

Ngón tay hai người đan vào nhau cùng ra về.

- Solji ! - tiếng gọi từ xa truyền đến, Solji quay đầu thấy Junso từ trong phòng khám ra.

- Đi mau đi mau! - người bên cạnh luôn miệng thúc giục, sắc mặt tối hơn phân nửa.

- Chờ một chút, có thể...

- Đầu Jin hơi choáng, muốn nghỉ ngơi sớm.

Được rồi được rồi, biết rõ người này rất có thể đang cố ý, nhưng cô vừa mềm lòng lại vừa lo lắng, cười xin lỗi Junso rồi vẫy tay chào tạm biệt, nắm chặt tay nàng ra khỏi bệnh viện.

Mãi cho đến khi xe chạy ra khỏi phạm vi bệnh viện, cái tên kia lúc này mới thở ra một hơi dài, mềm nhũn tựa vào trên ghế ngồi, sợi tóc vàng óng sạch sẽ rũ xuống trán, gương mặt ệt mỏi nhưng giọng vẫn kiên quyết như cũ.

- Về sau không bao giờ tới bệnh viện nữa - một hồi lâu bổ sung thêm một câu - Có tới tuyệt đối cũng không bao giờ tới đây.

Cô cười đây suýt nữa cầm tay lái không nổi.

Bọn họ về đến nhà đã là buổi trưa, Hyojin đã uống một chút thuốc ngủ nên đã chìm vào giấc ngủ.

Cô ngồi bên giường ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ, ngoan ngoãn nằm đó, bàn tay an phận đặt bên người, tư thế ngủ quy củ.

Giơ tay kéo chăn bông đắp cho nàng, vuốt tóc nàng nghe nàng thở sâu đều đều mà lòng cô vô cùng ngọt ngào. Cứ yên lặng nhìn nàng ngủ say cũng thật là vui vẻ rồi.

Mặc dù cô lớn hơn nàng 2 tuổi nhưng trên thực tế từ nhỏ đến lớn đều là nàng chăm sóc cho cô. Có lúc trộm nghĩ, nàng so với cô còn giống con nhà họ Heo hơ. Tính cách của nàng thật giống cô em họ Ahn Heeyeon của cô, đều là những người rất nghiêm khắc và kỉ luật, sống, làm việc và nghỉ ngơi đều theo kế hoạch, không xê dịch chút nào.

Buổi sáng nhất định là đúng 6 giờ rưỡi rời giường, cho tới bây giờ đều không muộn một chút. Bất kể trời mưa hay nắng đều sẽ ra ngoài tập thể dục bằng cách chạy bộ nửa tiếng, sau đó trở về làm đồ ăn sáng rồi gọi cô dậy.

nàng đối với cuộc sống của mình rất có hoạch định, cũng biết rõ mình là người nào, cho tới bây giờ cũng sẽ không vượt khuôn khổ. Ở Heo gia, nàng vẫn luôn là yên tĩnh ít nói, biết cha cô, mẹ cô hi vọng nàng có thể chăm sóc cô cẩn thận nàng liền làm tốt khiến cho mọi người đều hài lòng. chuyện học hành càng không cần ai quan tâm, chọn trường nào, thi gì cho tới giờ vẫn như một đường thẳng, nếu ai làm cha mẹ nàng chắc cũng chẳng phải lo lắng gì.

Nàng như vậy lại gặp phải người như cô, mà cô lại thích nàng , không biết đây có phải là duyên phận?

Hyojin gặp Solji không biết có phải là may mắn với nàng hay không? Cô biết mình thích nàng, thương nàng, vì nàng có thể cái gì cũng không cần dù trong lòng cô rõ ràng biết cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô với nàng nhất là khi cả hai đều là nữ. Nhưng mỗi khi cô đã quyết tâm thì sẽ không chùn bước, đối với tình cảm của mình cô càng rõ ràng chỉ muốn duy nhất nàng mà thôi.

Mối quan hệ của họ bắt đầu đều do cô chủ động. Lúc đầu chỉ là tò mò về nàng nên bảo cha mẹ nhận nuôi nàng. Cho đến khi muốn nàng ở bên cạnh cô , thậm chí sau khi cùng đến Paris cô lại càng muốn. Mỗi lần đều là cô chủ động, chưa bao giờ là nàng cả. Cô đang suy nghĩ có phải do hôm đó cô chủ động nên nàng mới cùng cô lên giường. Nếu cô không can đảm có phải  họ mãi chỉ dừng lại ở mối quan hệ chị em giả dối, không có chút tiến triển nào?

Cô thật ra cũng không chắc chắn tình cảm của nàng với cô, dù cô có hỏi thế nào nàng cũng chưa bao giờ nói thích, nói yêu thương cô nhưng cô cảm nhận được nàng rất để ý tới cô. Chăm sóc cô như vậy, ôm cô nồng nhiệt như vậy cô rõ ràng biết nàng có tình cảm.

Nhưng nàng vẫn không nói ra.

Thì ra cô gái xinh đẹp tự tin đến mấy khi đối mặt với tình yêu thật sự của mình cũng sẽ nhát gan chần chừ, không dám nói yêu , không dám làm rõ ràng. Cô, Heo Solji cũng không phải ngoại lệ.

- Jinnie  rốt cuộc đang nghĩ gì? - Đưa tay đặt lên vị trí trái tim nàng, cách chăn mềm mại - Nơi này rốt cuộc có  Solji em không? 

nàng vẫn thở đều đều, căn phòng cực kì yên tĩnh...

end chap

---------------------------------------------------------------------

đáng lí mai mới up chap này lên, vì hôm nay là ngày của HaJung..... mà vì lí do một số mem quằn quại quắn quéo đòi chap quá nên tui ngồi gõ up luôn....vừa xong .. * cảm thấy mình thương người and tốt bụng*

Tui đi ăn cơm đây.....hiu hiu....vote đê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro