Phần 17: Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lớp thật sự là chịu không nỗi nữa nên tụi nó nảy ra 1 ý hết sức là táo bạo.

- thầy, làm ơn dạy thêm cho tụi em đi, không là tụi em chết hết đó thầy.

- dạy thêm gì cho mấy em gì bây giờ?

- cái gì thầy dạy được thầy dạy hết đi, bây giờ hiệu trưởng ra lệnh chỉnh đốn rồi, học không xong sẽ bị mời phụ huynh đó thầy, như thế vừa mắt mật mà vừa làm mất danh dự của gia đình nữa, thầy làm ơn đi.

cả lớp nó người níu áo, người nắm tay, người ôm chân, chính là bằng mọi giá phải ép cho bằng được hắn dạy thêm cho tụi nó.

- thôi được rồi được rồi, tui dạy, mấy em bỏ tui ra đi.

- yeh, vậy chiều nay luôn nghe thầy, học ở nhà thầy nhé, nhà thầy ở đâu cho tụi em địa chỉ đi.

- hả? nhà... nhà thầy... địa chỉ...

- 123/F - XX - YY - ZZ. - thấy hắn ấp úng mãi nên nó lên tiếng.

(p/s: không biết nên viết ở đâu nên viết đại vậy đi)

- oh, đó là cái biệt thự giống lâu đài mà, đúng là thầy có khác.

- vậy khoảng 1h tụi em qua nha thầy.

- uh.

hắn nhìn nó bất đất đĩ cười gượng. nó khẽ lấy tay xoa mi tâm. đang lúc đó thì điện thoại nó geo.

- alo, An Phúc, sao sáng nay cậu không đi học, cậu gọi tui là muốn...

- Vũ, không xong không xong rồi, có 1 top người đông lắm đang đập phá quán của ông cậu nè.

- cái gì, có người đập quán ông.

một câu của nó làm cả lớp im lặng.

- Vũ, bình tĩnh, để chuyện này thầy lo.

- chuyện này em sẽ không bỏ qua. Bạch, Ngọc, Kì, Long, theo tui, Đằng Phong ở lại, xem tình hình cho người chi viện.

- anh...

1 cái liếc xéo khiến hắn im bật. lúc này cả lớp mới trố mắt ra, hình như có gì đó nó lộn lộn sao á.nó đi rồi, hắn lo lắng cũng không giải được nên cho lớp ngồi làm bài tập.

- thầy, em hỏi chuyện này được không?

- Yến, em muốn hỏi gì.

- gia cảnh mà vũ nói, có thật không thầy.

- đúng đó thầy, sao em thấy nó là lạ.

- rút cuộc Vũ là người thế nào vậy thầy.

- mỗi lời Vũ nói với tụi em đều là sự thật, ông em ấy đúng là kinh doanh quán cafe, nhà em ấy cũng không có cái chi nhánh Hoàng Kim nào (tập đoàn thôi).

- vậy, chuyện lúc nãy.

- quán cafe đó là thứ Hoàng Công tử rất thích.

- sao ạ.

- với lại, từ nhỏ thầy đã hay mang Vũ đi đánh nhau nên giờ mới hiếu chiến thế.

- cái gì, mang đi đánh nhau.

- tất cả đều là lỗi của thầy mà, giờ thì không cấm con bé được, thấy đánh nhau là bất chấp. với lại con bé chỉ còn mỗi mình ông, lần này đám kia chết chắc rồi.

- con đó bị cận mà thầy.

- uh, bởi thế *lấy điện thoại ra* 15 phút rồi chưa xong, cho người thêm đi.

vừa ra chơi hắn đã chạy như bay đi, thheo nhóm người đến họi ngộ với nhóm nó. lớp nó có nhìu người cũng muốn đi coi nhưng không ai dám trốn. hiệu trưởng bây giờ khó lắm. hắn kéo theo người đến chi viện. hai bên đánh nhau ông nó với An Phúc đứng trong quầy.

- ông, ông đang làm gì đó.

- ông đang tính coi hư hại bao nhiu còn bắt bọn nó đền nữa.

- hả? như gì mà ông còn có tâm trạng ngồi đó tính sao. a. cẩn thận.

1 tên lòn ra phía sau cầm dao đâm tới, tình thế nguy cấp không biết phải hàm sao, An Phúc lấy thân mình đỡ luôn nhát dao dùm ông.

nó thấy thế cũng bàng hoàng. giữa lúc đó Bão Nghi dẫn theo 1 top người chạy vào.

- dừng tay.

- mày đến đây làm gì.

- chẳng phải tao đã nói không được nhận tiền làm việc rồi sao.

- làm đại tỉ mà không tập trung vào phát triển bang như mày, tao đây khinh, muốn làm đại tỉ của bọn tao sao. mày đừng mơ.

- ở đây không có chuyện của các người, tránh sang 1 bên, bọn họ, không được tha cho người nào.

nó nói xong cho người chặn bọn người của Bảo Nghi lại, chưa đầy 15p sau, hắn cùng tứ công tử đã dẹp xong bọn kia, 1 trận máu tanh giữa lòng thành phố, tất nhiên phía ngoài điều được phong tỏa nên cảnh sát vẫn chưa hay biết gì.

nó đưa An Phúc đến bệnh viện của Hoàng Kim gia, đưa vào dãy phòng vip điều trị. cũng cho người gọi cho mẹ cậu ấy đến. trường hợp của cậu ấy không nặng lắm, chỉ mất máu hơi nhiều, đưa vào phòng hồi sức và truyền máu.

30p sau, 1 người đàn bà cùng 1 người đàn ông hớt hải chạy vào, người đàn bà chạy nhanh đến chỗ An Phúc, người đàn ông vừa mở cửa chạm mặt nó rồi đứng yên luôn ở đó.

- anh, anh sao còn đứng đó, không lại coi con thế nào.

- mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng.

- cái gì, con sao?

nó vừa nói vừa quay đầu lại nhìn An Phúc.

- đây là con của ông sao.

- cô là ai, có phải cô khiến An Phúc nhà tui ra nông nổi này không.

- phải thì thế nào.

- cô...

- mẹ mẹ, không phải tại Vũ đâu mẹ.

- anh sao anh còn đứng đó.

- sao thế, không qua thăm con trai ông à.

- ta, ta...

người đàn ông đang ấp úng đó không ai khác chính là ba nó.

- ông cũng giỏi thật, 1 đứa tháng trước 1 đứa tháng sao, cũng không hổ danh nhỉ.

- Vũ, ta...

- ba, có chuyện gì thế, hai người quen nhau sao?

- phải, quen biết nhỉ?

- nè cô là ai hả?

người đàn bà xong đến định kéo chồng mình qua nhưng bất ngờ nó xoay người tác 1 cái thật mạnh khiến người đàn bà ngã lăn, Bạch đưa tay ngăn không cho An Phúc cử động, Kì Long áp sát ba nó.

- Vũ, cậu làm gì vậy hả?

- Vũ...

- Ông đứng yên đó cho tui.

nó cầm con dao đưa lên trước mặt ba nó cảnh báo.

- con nhỏ điên kia, mày rút cuộc là ai hả?

- bà thật sự muốn biết. thời khắc nó tháo thung tóc, tháo kính, bà và An Phúc như chết lặng luôn ngay phút đó.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro