Phần 7: Nhóc Con, Giận Dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nó giận rồi, chính là đùn đùn nổi giận, không nói lí lẽ đi thẳng lên phòng đóng cửa lại rồi. hắn cũng ngớ người.

- chẳng phải chỉ một chữ thầy thôi sao, có cần giận đến vậy không.

- Phong thiếu, cậu mới về.

- ông chủ đâu.

- ở trên phòng ạ.

- nói ông chủ dùng cơm đi, hôm nay tiểu thư không dùng cơm chung được.

- dạ, cậu...

- có chuyện gì sao?

- cậu có thể nếm lại canh giúp tụi em không, hôm qua... cô chủ nói canh mặn ạ.

- để tui vào xem.

hành động của hắn luôn luôn ôn nhu như thế, chính là ôn nhu với tất cả không riêng với một người nào.

- uh, đúng là hơi mặn tí.

nói rồi hắn tự tay chỉnh lại vị cho nồi canh, miễn cười diệu dàng rồi đi lên phòng. thay y phục đàng hoàng hắn bước xuống nhà đem măm cơm lên phòng nó, chính là không rõ cửa mà tự động vào đó.

- ra ngoài.

- tiểu thư ạ, tới giờ ăn cơm rồi.

- đem ra ngoài.

- em giận gì cũng được, nhưng phải ăn cơm đã, em cũng biết bao tử mình không tốt mà.

- lời của tui không có giá trị.

- em ăn trước, sau đó muốn phạt thế nào tùy em.

- được, anh không đi thì tui đi.

- Vũ.

hắn nắm tay nó lại, bất ngờ nó vung nắm đấm, hắn nhanh nhẹn né qua 1 bên, tay vừa buôn nó lách nhẹ người muốn chạy đi, nhưng hắn nhanh nhẹn không kém tóm được tay kia của nó.

- chết tiệt, anh muốn chết.

- chiều em quá, em ngày càng hư rồi.

- con này đéo cần anh chiều.

kẻ tám cân người nửa lạng, hai đứa nó đánh nhau cũng không phải lần đầu, có 1 cô người hầu mới vào làm hôm nay nghe tiếng đồ vỡ trên lầu nên hốt hoảng định chạy lên thì bị mấy người làm khác chặn lại.

- con muốn chết sao mà định chạy lên đó.

- nhưng con nghe tiếng đổ vỡ mà.

- chắc cô cậu lại đánh nhau thôi, không có chuyện gì đâu .

- cô cậu đánh nhau mà không có chuyện gì đâu là sao cô.

- cô chủ nhà này giận thì không thể dỗ dành, lần nào giận là hai người lại đánh nhau thôi.

- cô chủ nhà này tính tình quái thật. cậu vừa đẹp trai vừa ôn nhu vậy mà, có người anh trai vậy còn đòi gì nữa chứ.

- anh trai?

- không phải sao ạ?

- không, cậu nhà cũng không biết nói là loại quan hệ gì nữa, tui vào làm hơn 8 năm rồi, quản gia bảo là gọi bằng cậu. với lại cậu họ Trần, cô họ Hoàng mà.

- mà cậu chắc là người làm riêng của cô đó.

- người làm riêng?

- uh, cậu được cho đi học,sau đó là du học, trong nhà cậu cũng chẳng làm gì ngoài chăm sóc cô chủ cả.

- trong nhà này cũng chỉ có quản gia là biết truyện thôi, ông ấy làm ở đây từ lúc bà chủ chưa mất nữa.

- vậy sao mọi người không hỏi ông ấy, mọi người không thắc mắc sao?

- sao lại không, ai vào nhà này mà không thắc mắc. nhưng tốt nhất con đừng đi hỏi, quản gia sẽ mắng con đấy, người làm như chúng ta tốt nhất đừng có nhiều chuyện.

- thất mất nhiều quá không có kết cục tốt đâu, cháu bé à.

đang lúc mọi người còn đang tám thì không biết quản gia đã vào từ lúc nào.

- tập trung vào việc của mình đi.

quản gia là như thế đó, tại ông ấy là người của ông nó mà. tất nhiên trong nhà chỉ trung thành với mỗi mình nó rồi.

- em còn định đánh đến bao giờ hả?

- buông ra.

- anh không buông .

- tui giết anh.

tiếng đồ rơi, tiếng đổ vỡ loạn hết cả lên. một khung cảnh thật là hỗn loạn. hắn ở phía sau nắm chặt hai tay của nó, ôm chặt lại, nó trong như phát điên dùng hết sức đạp vào chân người kia, đã thế còn không ngừng dậm dậm chân ai đó. hắn dường như đau, đứng không vững, gã ngay xuống giường, nhưng vẫn ôm chặt nó trong tay.

- á.

nó khẽ la 1 tiếng hắn vội vàng buông nó ra

- Vũ, em sao vậy, trúng chỗ nào hả?

nắm đúng thời cơ nó phản công, hai đứa nó lại vật lộn trên giường.

- nhóc con em dừng lại cho anh.

- họ đánh 1 tiếng rưỡi rồi, không sao thật ạ. - cô người hầu mới lại thất mất.

- chắc cũng gần xong rồi đó, mau dọn đồ ăn lên đi.

- dọn cơm ạ?

- nhanh đi.

cơm nước được dọn tươm tất. hắn bên trên vác nó xuống. cô người hầu mới nhìn thấy mà há hốc mồm. quần áo thì xộc xệt. đầu cổ thì bù xù.

- nhóc con, ăn cơm đi.

nó động đũa, hắn vuốt lại mái tóc cho nó. kéo chỉnh lại áo sống. rồi ngồi ngay vào ghế cạnh nó.

- cậu, chân cậu bị thương rồi để em đi lấy thuốc.

1 câu nói của con người hầu mới làm cả nhà bàng hoàng.

hắn nhanh nhẹn chồm lên chọp cái chén và đôi đũa của nó đè lại.

- em ăn xong đi rồi muốn gì cũng được.

mấy người hầu còn lại bụm miệng con người hầu mới kéo vào bếp.

- con muốn hại chết hết cả đám hả. mai mốt lúc cô chủ ăn thì im lặng vào.

- nhưng...

- không có nhưng nhị gì hết. vào nhà đã học thuộc nội quy chưa mà ngu thế hả con.

- con chưa có đọc.

- nếu mày không muốn chết thì học cho thuộc vào.

- không nghiêm trọng đến thế chứ ạ.

- mày nói thử xem.

thấy mọi người căng thẳng cũng biết mức độ nghiêm trọng nên cô cũng im bật.

ăn xong nó ngáp dài một cái được hắn bế lên phòng, mấy người hầu thấy thế mới thả lỏng ra.

- cô chủ sướng thiệt chứ. cậu nhìn đúng chuẩn soái ca mà.

- tất nhiên người ta là cô chủ mà. đi làm việc đi, đừng có đứng đó mơ mộng nữa.

nó yên giấc trên giường hắn mới nhẹ nhàng hôn lên trán nó.

- nhóc con, ngủ ngoan.

cười nhẹ 1 cái rồi đi ra khỏi phòng. vừa xuống lầu thì quản gia mở miệng.

- cậu cũng nên ăn chút gì đi.

- vâng ạ.

hắn ăn xong ngồi trên ghế vừa bật tivi thì cô người hầu mới đem thuốc ra.

- ồ, cám ơn em.

- cậu để em sức thuốc cho.

- tui tự làm được, em ngồi xuống đi tui có việc cần hỏi em. em tên gì?

- dạ em tên Vân.

- em bao nhiêu tuổi rồi? không đi học sao mà đi làm?

- em 16, nhà em không đủ tiền cho em học, với lại em cũng nghĩ lâu rồi ạ.

- à, sao này em nhớ, lúc cô chủ ăn đừng mở miệng nói gì hết, thấy cô ấy ở đâu thì chào một tiếng rồi đi chổ khác, có gì cứ nói với quản gia, ông ấy phụ trách tất cả, đừng làm phiền cô chủ, cô ấy rất khó tính, biết không.

- dạ em biết rồi ạ, em xin lỗi cậu.

- không có việc gì nữa em nghỉ ngơi đi.

- dạ em chào cậu. " cậu không chỉ ôn nhu, còn rất quan tâm mình nữa hihi".

- ây da, nhóc con lần này mạnh chân thật, có lẽ giận thật rồi, phải làm gì đó thôi.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro