Tình yêu đến từ hai phía, làm tình trong mưa bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  -1.

 Thượng Hải nhanh chóng bị cái nóng ập đến sau khi bắt đầu bước qua mùa hè, mới đầu tháng 5 mà nhiệt độ đã tăng vọt lên trên 30 độ, nắng chói chang khiến người ta chóng mặt, lá cây ven đường khô rũ xuống.

 Vào lúc hai giờ chiều, là thời điểm thường lệ tiếng chim và tiếng ve sầu luân phiên ngự trị khu dân cư cũ kĩ này, Lâm Vĩ Tường, một sinh viên năm hai, ngồi trước máy tính ăn kem vị muối biển, bước vào Tencent phòng họp được giáo sư xây dựng đúng thời hạn. Vị giáo sư lớn tuổi điều khiển giao diện phát sóng trực tiếp không giỏi lắm, đối diện với camera chính là một người đàn ông đầu trọc thông minh với đường chân tóc đã lùi về phía sau đầu, có thể nghe thấy âm thanh ồn ào của giáo sư đang loay hoay với vị trí camera từ micrô.

 Các khung hình camera nhỏ ở phía bên phải của giao diện lớp học trực tuyến dày đặc hàng chục sinh viên năm hai và hậu bối trông buồn ngủ. Lâm Vĩ Tường nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, tìm kiếm người mình muốn gặp.

 Giáo sư dạy Mã Viện học kỳ này nổi tiếng là người đầu tàu, ông yêu cầu tất cả học sinh phải bật máy ảnh trong giờ học để đề phòng có ai thoát ra giữa chừng. Hầu hết mọi người đều đặt khuôn mặt của họ vào hình vuông nhỏ đó một cách bình thường, cố gắng tỏ ra nghiêm túc, chỉ có hình vuông nhỏ mà Lâm Vĩ Tường đang tìm kiếm là khác.

 Chủ nhân của chiếc ô vuông nhỏ này rõ ràng là không muốn lộ mặt, máy ảnh từ trên cao nhìn xuống, chỉ ghi lại được phần thân trên của một cậu bé mặc áo ngắn tay màu trắng, cánh tay đặt lên bàn phím, mạch máu nổi lên dọc theo hình xăm cành ô liu trên da.

 Lâm Vĩ Tường rất dễ bị phân tâm trong lớp học, anh thường cho là buồn ngủ là điều bình thường vào mùa xuân, mùa thu và mùa hè. Anh đã chú ý đến người này từ khi camera của cậu xuất hiện ở hàng ô đầu tiên và cả nguyên nhân rất đơn giản, làn da của thiếu niên này trắng đến chói mắt, cẳng tay lộ ra trên nền bàn phím màu đen đặc biệt bắt mắt, thậm chí còn đẹp hơn cả hắn, tay áo ngắn sáng màu sáng hơn một chút.

 Như vầng trăng treo giữa ban ngày. Những từ ngữ kỳ lạ đột nhiên hiện lên trong đầu Lâm Vĩ Tường.

 Anh nhìn xuống và thấy một dãy ID tên bên dưới khung camera vuông.

 'Lưu Thanh Tùng, 2017xxxxxx.'


 -2.

 Anh có ấn tượng với cái tên này.

 Sau một trận bóng rổ, anh và đồng đội đứng bên cạnh sân, người ai nấy cũng đều đầy mồ hôi, lấy khăn lau đi mái tóc ướt đẫm, trong đó có một số cầu thủ nổi tiếng sẽ nhận được chai nước khoái từ những fan girl mặt đỏ bừng .

 Lâm  Vĩ Tường và những người bạn thân của anh đã độc thân hàng nghìn năm và họ chỉ có thể ghen tị.

 - Anh Lâm, khi nào anh mới được như này? Mau kêu chị dâu mang cho anh chút nước đi.

 Đám bạn trêu chọc anh.

 - Mày có bệnh à.

  Anh cười mắng lại, tính tình tốt bụng, nhân cách tốt như thế, ai cũng có thể đùa giỡn với anh, đây chính là lý do tại sao anh khá nổi tiếng ở trường.

 - Phang!

 Một chai nước khoáng đập vào đầu anh, Lâm Vĩ Tường rên rỉ, ôm đầu, nhặt chai nước từ dưới đất lên, bất mãn nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà tới. 

  - Lưu thiếu gia, anh không cần phải quyết liệt như vậy khi đưa chai nước đâu. Đây là bạn tôi đó.

 Người ở bên kia sân bóng rổ có khuôn mặt lạnh lùng, nước da có màu trăng sáng lưỡi liềm chưa bị mặt trời đốt cháy, ngay cả ở con gái cũng không trắng trẻo một cách nổi bật như vậy.

  - Nếu bố đây mang nước cho các cậu thì cảm thấy đó là một điều tốt đi, lần sau không mang nước, sợ rằng các cậu sẽ chết khát.

 Cậu nói giọng điệu hung hãn, giọng điệu khiến Lâm Vĩ Tường nhớ tới mấy con mèo nằm trên bờ tường ủ rũ nhìn anh.

 Đôi mắt mèo ủ rũ dừng lại trên Lâm Vĩ Tường trong một hoặc hai giây, rồi rời đi mà không có chút lưu luyến nào cả.

 Lúc anh bước đi, một anh trai đang uống nước va vào vai Lâm Vĩ Tường:

 - Sao thế?

- Cậu ấy là như thế nào?

 - Lưu Thanh Tùng, cậu chưa nghe nói sao? Bạn cùng phòng của tôi là sinh viên đứng đầu trường đại học, tính tình rất tệ, nhưng vì khuôn mặt xinh đẹp nên vẫn được hâm mộ rất nhiều, người đuổi theo cậu ấy phải xếp hàng dài từ cổng phía đông đến cổng phía tây của trường...

  Chàng trai nháy mắt ác ý với anh: 

 - Thế nào? Đẹp phải không?

 - Nếu anh thích, anh bạn, tôi sẽ gửi WeChat của cậu ấy cho anh. Giá cả tính theo giá tình bạn...

 Lâm Vĩ Tường mơ hồ nói quanh co, nói rằng bàn tay của cậu ấy rất đẹp và thích hợp để chơi game hoặc chơi piano. Hai anh em cười mắng Lâm Vĩ Tường là người không biết gì.

 Đêm đó anh mơ thấy Lưu Thanh Tùng, không có tình tiết gì kỳ quái, chỉ là hồi tưởng lại cảnh tượng đó, khi đối diện với đôi mắt mèo sâu thẳm kia, khóe mắt xuất hiện một nốt ruồi lệ. Làn da quá trắng, vị trí của nốt ruồi ở vị trí vừa hoàn hảo, anh đột nhiên có cảm giác muốn cắn liên tục vào chỗ này, muốn hôn từ nốt ruồi đến khóe mắt, rồi đến sống mũi.

 Sau khi Lâm Vĩ Tường tỉnh dậy, anh thấy cả cơ thể mình ướt đẫm.

 Đêm khuya trong ký túc xá nam, chiếc quạt quay cũ kỹ kêu lên từng tiếng cót két đều đặn, Lâm Vĩ Tường treo khăn trải giường và quần áo đã giặt đang phơi trên ban công, ngơ ngác nhìn những giọt nước thấm ra khỏi vải và tụ thành dòng nước nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống nền bê tông xám đen bên dưới.

 Đây không phải là lần đầu tiên anh có phản ứng sinh lý như vậy nhưng là lần đầu tiên anh gặp mộng tinh.

 Với một người đàn ông.

 Kể từ đó, anh hiếm khi gặp Lưu Thanh Tùng. Anh nghe bạn anh nói rằng cậu ấy đã tìm được nhiều công việc bán thời gian và về cơ bản đa phần là cậu sẽ làm việc bên ngoài ngoại trừ việc đi học. Anh nghe nói gia cảnh cậu không được tốt lắm và cậu phải tự mình kiếm tiền trang trải cuộc sống hàng ngày.

 Nghe nói có rất nhiều người theo đuổi cậu, cả nam lẫn nữ, cậu khó chịu vì bị theo đuổi, làm phiền nên đã nói mình đang hẹn hò với mỹ nhân nổi tiếng nào đó nhưng chưa ai thấy cậu đi chung với cô nàng nào cả.

 Nghe người ta nói...

 Lâm Vĩ Tường lặng lẽ lắng nghe, thu thập những mảnh thông tin nhỏ về người này trong nhiều cuộc trò chuyện và ghép lại một hình ảnh gần như hoàn chỉnh của Lưu Thanh Tùng. Anh đã gặp cậu vô số lần trong những tin đồn trong trường và trong giấc mơ về đêm của anh, nhưng trên thực tế người này dường như đã biến mất khỏi thế giới.

 Cho dù họ đang chơi game và anh đã cố gắng rất nhiều để tình cờ gặp cậu thì họ cũng không gặp nhau một lần.

 Sự thực là, nếu tính cả buổi học trực tuyến thì đây là lần thứ hai anh gặp được Lưu Thanh Tùng.

 'Tàn nhẫn.'

  Lâm Vĩ Tường thầm thì thầm trong lòng.

 Nhưng Lưu Thanh Tùng mà anh gặp lần này rõ ràng đã thay đổi quá khác thường. Lâm Vĩ Tường thường nghe mọi người nói rằng Lưu Thanh Tùng ở trường kín tiếng, bạn anh từng trêu anh rằng "Lưu thiếu gia có tật làm thần tượng". Nhưng cậu trong camera lớp học trực tuyến rõ ràng là một Lưu Thanh Tùng khác với những gì anh nghe, một Lưu Thanh Tùng mềm mại và uể oải, giống như bộ quần áo cotton nguyên chất vừa được sấy khô bằng nước xả. Cậu có nhiều động tác nhỏ không thể diễn tả được, trong giờ giảng cậu sẽ dùng ngón tay chà xát chai nước khoáng, không phải lúc nào cậu cũng tập trung lắng nghe trong lớp, thông qua chuyển động và gõ ngón tay vào điện thoại, Lâm Vĩ Tường có thể phán đoán liệu cậu ấy có phải đang nhắn tin với ai đúng hay không.

 Lâm Vĩ Tường có chút kiêu ngạo, không muốn thừa nhận, anh cảm giác như mình đã phát hiện ra một bí mật nho nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có một chú mèo kiêu ngạo sẽ cuộn tròn trên tấm thảm mềm mại, nghịch đuôi.

 Bàn tay của Lưu Thanh Tùng rất đẹp, trắng, mềm và dài, khi di chuyển bấm bàn phím, chúng đặc biệt đẹp mắt. Cậu gõ phím không hề có những động tác thừa thãi, chỉ di chuyển nhanh chóng đến từng phím cần sử dụng, thay vì nói rằng cậu đang chơi nhạc cụ, Lâm Vĩ Tường cảm thấy cậu giống như sử dụng vũ khí có độ chính xác cao hơn. Đây là một cảnh giết người, chiến trường mang tính quyết định đến mức tạo ra cảm giác về cái đẹp.

 Đôi bàn tay này rất thích hợp để nắm lấy, khi lòng bàn tay bị siết chặt, các ngón tay của cậu chỉ có thể treo thụ động trong không khí và uốn cong, mất khả năng kiểm soát bất kỳ vật thể nào, chúng sẽ trở thành những tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp và được trưng bày trong phòng triển lãm như một kiệt tác.

 Lưu Thanh Tùng có lẽ đang buồn ngủ, lười biếng duỗi tay lên, ưỡn người, áo phông bồng bềnh, lộ ra làn da quanh eo. Đó là vòng eo quá thon so với một chàng trai trưởng thành, không có cơ bụng hay mỡ thừa, vòng eo mịn màng trắng như tuyết không kém gì bông hoa nhỏ ngây thơ đóng vai chính trong quảng cáo đồ lót trên TV.

 Một luồng hơi nóng phả vào tứ chi anh, có thể là do máy điều hòa bị hỏng, hoặc có thể là do con quỷ bên trong anh đang trỗi dậy, anh nhìn lên và thấy máy điều hòa quả thực đã ngừng hoạt động. Bố Lâm mở cửa bước vào, dặn anh lát nữa nhớ xuống siêu thị dưới lầu mua đèn pin, nghe nói mấy ngày nay thỉnh thoảng mất điện, cả khu dân cư thường xuyên sẽ mất điện, dự trữ trước vẫn hơn.

 Lâm Vĩ Tường ậm ừ. Cha Lâm giải thích thêm vài lời rồi rời đi, Lâm Vĩ Tường thường sống với cha mình, người điều hành công việc và vắng nhà bảy ngày trong mười ngày. Bây giờ cũng vậy.

 'Hóa ra là máy điều hòa có vấn đề'

 Lâm Vĩ Tường nghĩ.

Anh kiên nhẫn khởi động lại máy điều hòa vài lần, cuối cùng đợi cho đến khi đồ vật chắc cũng trạc tuổi anh ta từ từ bắt đầu hoạt động, nó hít một hơi thật mạnh rồi lại phát ra một tiếng kêu khác bằng âm thanh điện tử, tuyên bố hoàn toàn về 'cái chết' của mình .

 Lần này không phải chiến điều hòa cũ lười biếng mà là mất điện thật sự, ngay cả màn hình máy tính cũng tối đen.

 Khu dân cư kiểu cũ cách âm không tốt, chất lượng cũng không đồng đều, chẳng bao lâu sau, những tiếng la hét, chửi bới của hàng xóm từ khắp các vết nứt trên tường truyền vào.

- Cứ ba ngày lại mất điện một lần, sống cuộc sống như này là như thế nào?

 - Mùa hè nóng quá, sao lại mất điện chứ?

 ...

 Nhà bên cạnh nhà anh lại đặc biệt rất yên tĩnh, hiếm khi thấy người, cả hai đêm nay đèn đều bật sáng, chắc chắn có người ở.

 Lâm Vĩ Tường nhớ đến hàng xóm nhà bên cạnh trước đây, một cặp vợ chồng trẻ có một đứa trẻ mới học nói, ngày nào họ cũng ồn ào và khó có thể yên tĩnh vào ban đêm. Phòng của Lâm Vĩ Tường về cơ bản là cửa sổ đối diện với phòng ngủ của gia đình, thậm chí anh còn có thể nghe được chi tiết về việc gia đình họ mỗi đêm phải bỏ một bữa thịt vì người đàn ông hút thêm một điếu thuốc. Sau khi gia đình chuyển đi, gia đình mới chuyển đến khác hoàn toàn, họ lầm lì và ẩn dật, mấy năm nay anh hầu như không gặp gia đình bên cạnh.

 - Ta nghe nói gia đình bên là mẹ ở với con trai.

 Cha anh nói với anh vài câu.

 - Người mẹ cũng bận rộn với công việc, con trai bà ấy cũng bằng tuổi con, nó đi học và rất ít khi về nhà.

 Nếu cậu con trai đó cũng đang học đại học thì cũng có thể đang học online tại nhà như anh, vừa chờ điện thoại vừa buồn chán và suy nghĩ. 

 'Nếu vậy thì chắc giờ này cậu ấy cũng đang ngoại tuyến giống mình rồi."

 Than ôi, Internet rác có hại cho việc học tập của mọi người.

 May mắn thay, điện có lại cũng không quá chậm, hai ba phút sau, máy điều hòa kêu lên một tiếng chói tai, chứng tỏ đó là một điềm báo, Lâm Vĩ Tường thở dài, khởi động chiếc máy tính đã 'chết' được một lúc rồi từ từ leo lên giường của mình.

 May mắn thay, giáo sư đã quen với việc thường xuyên có sinh viên ngắt kết nối giữa chừng và không hỏi trong khu vực trò chuyện tại sao có người lại bỏ học. Lâm Vĩ Tường suy nghĩ một chút và gõ vào khu vực trò chuyện: Giáo sư, tôi xin lỗi, QAQ, tôi vừa bị ngắt kết nối.

 Trước khi anh kịp nhấn gửi, anh đã nghe thấy ai đó bật micro và biểu tượng micro nhỏ phía sau ID của anh nhảy lên.

 - Giáo sư, chúng ta khu vực vừa rồi bị mất điện, tạm thời bị ngắt kết nối một lúc, xin lỗi.

 Âm thanh này không chỉ phát ra từ loa máy tính của anh cùng với tiếng điện chập kêu mà âm thanh còn phát ra từ một hướng rõ ràng hơn ngoài cửa sổ, căn phòng đối diện, rõ ràng như thể người này đang đứng trong phòng nói chuyện với anh.

 Là Lưu Thanh Tùng.

 Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, qua làn rèm ngang, anh nhìn thấy đôi bàn tay gõ tùng nhịp xuất hiện trên màn hình của anh suốt sáu tuần, là người đẹp có đôi mắt như chú mèo nhỏ.


  -3.

 Trong một vài tuần tiếp theo, Lâm Vĩ Tường đã tưởng tượng ra vô số dịp gặp gỡ với Lưu Thanh Tùng trong đầu và nghĩ ra một bộ lời chào thích hợp cho mỗi dịp.

 Ví dụ, tại cửa hàng tạp hóa ở góc phố, khi anh đang mua bữa sáng, anh sẽ gặp Lưu Thanh Tùng, người cũng đến mua sữa đậu nành, có lẽ Lưu Thanh Tùng sẽ mặc một chiếc áo phông dài nhăn nheo làm đồ ngủ, với bộ đồ ngủ của mình. Dưới ánh nắng, tóc rối bù như tổ chim, làn da phát sáng, cả người gầy gò như sắp biến mất, sẽ giả vờ chạm vào vai cậu, rồi khi xin lỗi, anh sẽ nói với giọng hơi ngạc nhiên như anh đã luyện tập trước đó.

 'Lưu Thanh Tùng, phải không? Bạn cũng sống ở đây phải không?'

 Một ví dụ khác là khi anh đi xuống lầu đổ rác và gặp cậu ở lối vào cầu thang hẹp, dưới ánh sáng nhấp nháy kích hoạt bằng giọng nói, ánh sáng màu vàng sữa đổ bóng đều đặn lên sống mũi cậu, bao phủ làn da cậu bằng một lớp ánh sáng đồng thau, muốn dùng giọng điệu bình thường nhất hỏi xem cậu có phải là sống ở nhà bên cạnh không, thật trùng hợp, sau này có thời gian sẽ đến chơi nhà cậu.

 Giữa hè có thể dễ dàng nuôi dưỡng cỏ dại khắp bầu trời, những tâm tư tiềm ẩn của tuổi trẻ có thể lớn lên trong gió qua đêm, gầm rú và nối liền thành một vùng hoang vu rộng lớn.

 Nếu cậu ấy chuyển đến đây sớm hơn, liệu anh có biết cậu ấy sớm hơn không?

 Có thể ở cấp trung học, có thể ở cấp trung học cơ sở. Biết đâu anh có thể trở thành bạn cùng lớp với cậu, hoặc là ở cùng trường, lúc ấy anh có lý do chính đáng hơn để bình tĩnh chào cậu

 'Chào bạn học cũ.'

 Có lẽ họ đã là bạn rất tốt khi còn là thiếu niên.

 Một người động não, một người suy nghĩ lung tung cũng không thể thay đổi được điều gì, anh đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn không có cơ hội đọc những dòng chữ được lên kế hoạch hoàn hảo của mình cho Lưu Thanh Tùng. Nhiều nhất, anh sẽ thoáng thấy bóng lưng cậu ở cuối những bậc thang dài trong cộng đồng, hoặc nhìn thấy cậu uể oải duỗi mình qua khe rèm đối diện với bàn, để lộ vòng eo trắng nõn.

 'Tình trạng này chỉ có thể đổ lỗi cho ông trời.'

 Lâm Vĩ Tường hơi chán nản nghĩ.

 Trong tình yêu, 30% phụ thuộc vào sự chăm chỉ và 70% phụ thuộc vào may mắn. Một điều tốt đẹp như tình cảm đơn phương đến từ hai phía sẽ không xảy đến với anh.

 Tháng 8 đã từ từ bước đến, mùa bão ở Thượng Hải đã bắt đầu. Không hề báo trước, một cơn mưa lớn bao trùm toàn bộ thành phố như một tấm màn khổng lồ. Tiếp theo đó là các mạch điện vốn đã dễ bị tổn thương trong khu phố đổ nát này lại một lần nữa bị tê liệt, sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ con phố chìm trong biển đen.

 Lâm Vĩ Tường dựa vào trí nhớ lục lọi trong tủ ở cửa ra vào, anh nhớ ra ở nhà có đèn pin, nhưng lại không tìm thấy nó.

 Có tiếng gõ cửa. Lâm Vĩ Tường dò dẫm và mở cửa nhà.

 Người đứng ngoài cửa bị mưa lớn ướt sũng, dưới ánh đèn khẩn cấp ngoài hành lang, anh nhìn thấy chiếc áo thun màu xanh nhạt của cậu dính vào da thịt, trên da có những giọt nước trắng xóa, khóe mắt còn đọng lại những giọt nước trắng xóa như đang tỏa sáng. Nốt ruồi dưới mắt giống như giọt mưa, lơ lửng trong không trung, tưởng chừng như rơi nhưng lại không rơi.

 Trái táo ở cổ của Lâm Vĩ Tường khẽ di chuyển.

 - Lưu Thanh Tùng, cậu...

 - Ừ.
 Cậu tựa hồ như đã biết việc anh sống ở đây đã lâu.

 - Tôi ra ngoài làm việc bán thời gian, trên đường về phát hiện mất điện.

Giọng điệu bình thản như thể họ đã quen biết nhau nhiều năm.

 - Nhà cậu có dư đèn pin không?

 Nhìn từ xa, tiếng sấm dường như đang bò từ sâu dưới lòng đất xuống mặt đất, giống như một con thú hoang gầm lên không thể kiểm soát, Lâm Vĩ Tường nghe thấy, như thể vô số con cừu  đang chạy điên cuồng trong huyết quản, làm nóng máu anh, sôi lên và đông cứng thành đá.

 - Có.

 Anh lục lọi tủ đồ một cách vô mục đích nhưng không thể tìm thấy thứ mình đang tìm. Anh muốn quay lại xin lỗi nhưng Lưu Thanh Tùng đã ngồi xổm xuống bên cạnh anh.

 - Không tìm thấy sao?

 Từ góc độ này không có ánh sáng, tầm nhìn tối tăm sinh ra cảm giác hoang dại, làn da vốn đã bị mưa lớn làm mát của Lưu Thanh Tùng chỉ cách nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn một lớp vải ướt sũng, hơi thở của Lưu Thanh Tùng tựa hồ cũng lạnh lẽo, hơi nước đọng lại trên tai gần như sương giá, tan thành mồ hôi lăn xuống.

Đó là trận mưa lớn xé toạc bầu trời và cơn sóng thần tràn vào đường đắp cao. Một tia sét xé toạc căn phòng tối tăm và mơ hồ, Lâm Thanh Tùng cảm thấy mình có thể nhìn thấy lũ lụt tràn qua mắt Lưu Thành Tùng và tràn vào bờ biển.

 - Tìm thấy nó......

 Anh không nhớ ai xé áo ai trước, môi lưỡi ai cướp đối phương trước. Họ vướng vào sàn gạch lạnh lẽo, đôi cánh tay mà Lâm Vĩ Tường đã gặm nhấm hôn vô số lần bằng ánh mắt và những ảo tưởng tình dục bị ép mạnh lên trên đầu, những chiếc lá ô liu trên da mọc lên trong gió, mọc hoang thành một vùng hoang dã trong đêm tối.. Đôi bàn tay với những đốt ngón tay nổi bật cong lên trong không trung, hơi run lên trước những nụ hôn bừa bãi của anh, như đang cố nắm lấy sợi dây không tồn tại trong không trung nhưng buộc phải bỏ cuộc và chìm đắm trong làn sóng đen vô biên của cái hôn.

Khi Lâm Vĩ Tường tiến vào, Lưu Thanh Tùng ướt át như một miếng bọt biển chứa đầy nước, mỗi một đoạn tiến vào đều mở ra một đại dương mới. Vòng eo của Lưu Thanh Tùng cong lên như hình lưỡi liềm mỏng mảnh, ôm chặt vào phần thân dưới của hắn cứng đến mức đau nhức.

 - Tôi xin lỗi...tôi không có nhiều kinh nghiệm...

 Lưu Thanh Tùng mở to đôi mắt mờ mịt ra lệnh cho anh nhanh lên với một hơi thở nhẹ nhàng mà anh chưa từng nghe thấy trước đây. Lâm Vĩ Tường là một chuyên gia trong việc tự học hỏi trong lĩnh vực này, anh kiên nhẫn dùng niềm vui tột độ để nghiền nát Lưu Thanh Tùng cho đến khi giọng nói cậu cuối cùng trở lên run rẩy và mất kiểm soát, cậu hét lên tên Lâm Thanh Tùng trong tuyệt vọng với giọng nói và khuôn miệng từng được trao giải thưởng bài phát biểu dành cho một học sinh xuất sắc, để anh ta tự đụ mình, để anh ta hôn nốt ruồi và xương quai xanh của mình, cầu xin anh ta chiếm hữu làn da này như biển trăng.

-  Lưu Thanh Tùng, Lưu Thanh Tùng.

  Anh nghiến răng liên tục cái tên đó, nhai và chà xát ba chữ đó thành từng mảnh giữa những nụ hôn. Lâm Vĩ Tường đóng đinh sâu vào cơ thể Lưu Thanh Tùng, dùng kích thước không thể chịu đựng được để mở ra những bí mật khó hiểu nhất của cậu, anh lấy đi nước sông nhớp nháp trong đầm lầy ẩm ướt ra và gửi nó vào đoàn tàu hơi nước gầm rú xuyên qua đống đổ nát của bức tường gạch .

 Lâm Vĩ Tường xuất tinh vào bên trong Lưu Thanh Tùng, khi anh xuất tinh, anh đâm sâu, gần như đẩy toàn bộ dương vật vào phía trong Lưu Thanh Tùng. Anh không đành lòng bỏ lại từng ngóc ngách ở trong cơ thể Lưu Thanh Tùng, sự ngầm hiểu được với anh, anh biết loại phiền muộn nào sẽ khiến cậu cắn môi dưới, cố gắng ngậm chặt miệng nhưng vẫn không kiềm chế được tiếng rên của mình. sự thâm nhập sẽ khiến anh sâu khiến cậu co giật đến mức cắn chặt bất cứ thứ gì đâm vào mình và không chịu buông ra.

 Lưu Thanh Tùng khi cậu bị bắn xong liền sẽ chửi bới, liên tục mắng anh là đồ ngu và chó chết, nhưng Lâm Vĩ Tường lại không hiểu sao lại thích nghe cậu nói những lời tục tĩu như vậy, chú mèo hung dữ và ướt át, anh cảm thấy Lưu Thanh Tụng càng muốn mắng hắn, anh càng hung hăng, lời nói không phải là để hắn mắng lại, mà là muốn lưu động nhanh hơn.

 - Cậu có thích tôi không?

 Câu hỏi này khá xấu hổ, nhưng Lâm Vĩ Tường đột nhiên muốn hỏi.

 Lâm Vĩ Tường thẳng lưng đâm vào rất sâu, nhéo eo Lưu Thanh Tùng, ép cậu đứng lên, cậu run rẩy trong trạng thái căng chặt không chịu nổi, vách thịt bên trong căng cứng nóng bỏng đã bị kẻ xâm nhập hung hãn đánh tới mức không thể chịu nổi, co bóp vô thức.

 Lưu Thanh Tùng giống như một con mèo, phản ứng sinh lý hoàn toàn bị khống chế, cậu bị Lâm Vĩ Tường nắm lấy cổ, môi hơi hé ta nhưng không thể thốt ra được bất cứ một câu nào. Miệng trên chỉ có thể dùng giọng mũi trả lời ư ư, miệng dưới thay bên trên mút nụ hôn, như khu rừng bốc cháy, thiêu rụi mọi thứ rồi hóa thành biển lấp lánh.

 - Anh bắt đầu thích em từ khi nào?

 Lưu Thanh Tùng không có ý muốn trả lời vấn đề này, anh cũng không nói gì cậu, Lâm Vĩ Tường cũng không quan tâm. Anh nghiện loại trò chơi này, có thể tùy ý đoán được lúc nào Lưu Thanh Song cũng bị anh đánh bại. Anh yêu cầu Lưu Thanh Tùng ngồi lên dương vật của anh, tự mình mở huyệt đạo và tự mình di chuyển nó. Anh nhìn vào như thể cậu là người duy nhất đang quan hệ tình dục một cách bừa bãi trong ánh sáng lờ mờ, đây là việc của mình cậu. Lâm Vĩ Tường ôm lấy vòng eo xinh đẹp đang nhẹ nhàng nhấp nhô trên cơ thể mình, nó mỏng đến mức, anh thở dài thật sâu, như thể chỉ bằng một tay có thể bẻ gãy nó, sau đó hoàn toàn nhào nặn cơ thể vào xương của chính mình, luôn là da kề da.

 Lưu Thanh Tùng bình thường đã rất xinh đẹp, khi làm tình lại càng đẹp hơn. Những đốm đỏ trên mắt cậu trông giống như cậu đang bị bắt nạt, vết nước mắt di chuyển lên xuống theo chuyển động của cậu, Lâm Vĩ Tường thầm khắc sâu những thứ này vào trong lòng. Nốt ruồi nước mắt thực sự là một thứ làm rung động trong lòng anh, khi mọc ở đó khiến người ta hôn, liếm lên nó và cảm thấy thèm khát chiếm đoạt nó. Lâm Vĩ Tường lại xuất tinh vào bên trong Lưu Thanh Tùng, thở dài, anh ôm Lưu Thanh Tùng vào lòng và hôn cậu, từ nốt ruồi đến chóp mũi, cậu trong lòng ngoan ngoãn như một người hành hương.

 - Câu thích tôi từ khi nào?

 Lần này Lưu Thanh Tùng lên tiếng, giọng nói run rẩy phả vào vai và cổ anh, mang theo hơi nước ẩm ướt, không thể nhẹ nhàng hơn.

 - Câm miệng.

 - Có phải là từ rất lâu rồi không?

 Lưu Thanh Tùng vẫn im lặng, chỉ cắn nhẹ vào xương quai xanh của anh, khiến dương vật của anh gần như một lần nữa dựng thẳng đứng.

 Lâm Vĩ Tường không còn quan tâm đến câu trả lời, lợi dụng trời mưa lớn và bóng tối ngăn cách trong phòng với ngoài thế giới, Lưu Thanh Tùng đã loại bỏ lớp bảo vệ cuối cùng, để Lâm Vĩ Tường nhìn trộm vào sâu bên trong mềm mại của mình.

 Mặt trăng đang chiếu sáng rực rỡ, sau khi trận mưa lớn hỗn loạn qua đi, trời sẽ yên tĩnh và thời tiết tốt trở lại.

 - Không sao đâu, chỉ cần tôi biết cậu đã thích tôi từ rất lâu rồi là được.

 Lâm Vĩ Tường nói.

  -4.

 Một điều tốt đẹp như mối tình bí mật từ hai người sẽ không xảy đến với anh. Lâm Vĩ Tường đã từng nghĩ như vậy.

 Rất lâu sau, rất lâu sau khi Lâm Vĩ Tường và Lưu Thanh Tùng trở thành người yêu của nhau, Lưu Thanh Tùng cuối cùng cũng nói cho Lâm Vĩ Tường câu trả lời cho câu hỏi trong đêm giông bão đó, câu trả lời cho câu hỏi mà Lâm Vĩ Tường đã kiên trì từ đầu đến cuối .

 - Là vào năm thứ nhất, trong buổi định hướng dành cho sinh viên năm nhất... lúc đó cậu đã nói 'xin vui lòng đưa cho tôi mẫu đơn đăng ký hoạt động xã hội' và tôi sẽ đóng dấu nó.

(Là năm nhất Lưu Thanh Tùng đã gặp và thích Lâm Vĩ Tường nhưng phải đến tận năm 2 cậu chàng mới dám tiết cận crush mình)

 Lâm Vĩ Tường mở to mắt khó tin, khi chủ tịch hội sinh viên Lưu Thanh Tùng nói điều này, cậu lặng lẽ vùi mình sau tập tài liệu và màn hình máy tính, giả vờ là mình đang bận rộn trong công việc.

 - Ngu ngốc.

 Lưu Thanh Tùng nhỏ giọng chửi rủa.

 Nếu tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là nhảm nhí thì đây có thể là tình tiết nhảm nhí nhất trong cuộc đời của Lưu Thanh Tùng.

 Có lẽ chính vì mối tình thầm kín vô nghĩa này đã khiến Lưu Thanh Song làm được nhiều việc đến mức chính cậu cũng không tin mình có thể làm được.

 Cậu biết Lâm Vị Tường có mặt ở sân bóng nên đã cố ý mang nước cho bạn cùng phòng của anh, biết Lâm Vĩ Tường muốn sửa Mã Viện nên đến lớp học online nào cũng tham dự; cậu nhớ ra Lâm Vĩ Tường khen đôi bàn tay đẹp của cậu nên liền hướng camera máy quay về phía đó, góc độ anh cho rằng cậu hấp dẫn.

 Cậu cũng đã vô số lần hỏi bạn cùng phòng về tin tức về chàng trai trong đội bóng rổ, một anh chàng cao lớn với nụ cười đặc biệt ngớ ngẩn. Khi Lâm Vĩ Tường mơ hồ đồng ý lời tỏ tình của em gái mình, cậu đã tức giận trút giận lên tất cả những người theo đuổi mình, nói rằng cậu chỉ thích những người đẹp nổi tiếng mà thôi.

 - Tôi nhất định sẽ không thích một con chó ngu ngốc, không đời nào.

 Lâm Vĩ Tường thở dài, cảm thấy đau khổ đến mức xương trong ngực gần như tan chảy. Anh không biết nên nói gì, chỉ có thể xoa xoa cái đầu đầy lông của Lưu Thanh Tùng như một chú mèo con mới sinh.

 - Xin lỗi, là tôi quá ngu ngốc và phát hiện ra quá muộn.

 Lời thú nhận của chú mèo vụng về và chân thành: 

 - Tôi ghét bạn nhất vì tôi thích bạn nhất. Mỗi bước đi của họ để đến trước mặt bạn đều được tính toán chính xác.

 Một tình yêu đơn phương kéo dài đã lâu chỉ là quá bất cẩn khi bị phát hiện.

 Người khôn ngoan không bao giờ nói yêu trước, Lưu Thanh Tùng trở thành thông minh hơn những kẻ ngốc khác, rồi lại biến mình thành kẻ ngốc giống họ.

 - Này, Lưu Thanh Tùng!

 - Gì?

 - Nếu như cậu thích tôi trước thì phải nói với mọi người rằng cậu theo đuổi tôi trước chứ, sao lại thành tôi theo đuổi cậu?

 - ...

 - ...

 - ...

 - Tôi sai rồi, anh ơi, Tùng Tùng ơi, là tôi trơ trẽn cầu xin cậu ở bên cạnh tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cho dù Thiên Vương đến ép tôi, tôi cũng là người đuổi theo cậu... Vì cái gì cậu lại đánh người? QAQ


End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro