Nàng quản gia của tôi [part 3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ko!
Đúng là...Jun, đã bảo mày rồi, nó là người ngoài hành tinh mà, mày ko làm như vậy đc đâu! Nếu muốn nhảy vs nó thì hãy...thành tâm thành ý hơn chút nữa đi mày ơi!
Jun sững lại (chắc đang trong cơn sốc), rồi cười vẻ *ác độc*:
- Cô định từ chối tôi thật đấy hả?
- ...Chứ còn gì nữa!
- Nếu tôi bị bẽ mặt trc đám đông, nhất là trong 1 bữa tiệc lớn như thế này, thì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra k? 
- Từ từ đã nào...anh nghĩ mình là ai?
- Người thừa kế tập đoàn lớn nhất nước Nhật. Sao? (hê hê hê, tự nhiên đc cơ hội phởn)
- ...Nếu vậy, tôi sẽ chịu trách nhiệm đúng k?
- Chứ còn ai vào đây? Cô trông coi mà để tôi bị bẽ mặt trong ngay 1 bữa tiệc trọng đại như thế này, cô nghĩ cô có bị đuổi việc ko? (gian xảo quá anh ơi!)
- Anh...đang doạ tôi đấy àh? (nhỏ mồ hôi)
- Ôi...$2500 1 tháng... 
- Gừ ừ ừ ừ...Anh đc lắm...
Woa...nhận lời thật sao? Jun ơi, mày có nhiều cách để mời 1 cô gái ra nhảy mà, đâu cần thiết phải doạ nạt đến đường cùng như vậy? Thì tao công nhận nó là người ngoài hành tinh nhưng nó cũng là giới tính nữ, có nghĩa là mày dùng nhu vẫn thắng đc. Jun, ông vua cưa gái đi đâu mất rồi?
Nó đặt tay lên bàn tay của Jun. Anh ta kéo nó ra sảnh. Nhìn mặt nó có vẻ Jun lại "nắm tay thép" nữa rồi. Trời ạ, mày có phải phân biệt đối xử như thế ko Jun? Đây là tiệc nhảy đấy mày ơi, hãy coi nó như con gái hẳn hoi đi! 
Tôi bước ra sảnh xem điệu nhảy của 2 người. Có vẻ hay đây, cái điện thoại của mình đâu rồi nhỉ?
- Anh nhảy điệu gì?
- Tango (ố, điệu này hay đây!). Cô có biết nhảy đúng ko? 
- Đảm bảo tốt hơn anh. (chị ấy chuyên nghiệp đấy anh ơi!)
- Để xem ai tốt hơn ai!
Oa, nhảy Tango thật sao? Sẽ có 1 trận chiến đây, có lẽ mình sẽ chụp vài pô (mang lên mạng chắc đc bộn tiền). Nhưng sao trước khi nhảy mà 2 người sát khí đằng đằng thế kia, định "chiến" thật àh?
Cộp!
Một tiếng giày cao gót rất mạnh vang lên. Tôi nhìn chăm chú vào 2 người đó. Tiếng giày tiếp nối nhau vừa mạnh vừa nhanh, lại hợp vs nhịp bản nhạc (thi giày ah?). 2 người đang nhảy rất nhanh, chân vùn vụt trên mặt đất rất ăn ý. Nhưng nhìn kĩ mới thấy: bọn họ đang cố dẫm vào chân người kia với 1 tốc độ ánh sáng (sợ quá, dẫm 1 phát thì sẽ sao nhỉ?), hay ở chỗ cả hai lại cùng có tốc độ như nhau nên ngang hàng, rất kỳ phùng địch thủ, ko phân thắng bại, nên cứ dẫm như thế mà ko biết nhịp và bước chân của họ vừa khít với nhạc nền. Kết quả, điệu nhảy của họ quá chóng mặt nên khi kết thúc (tức vì ko dẫm đc kẻ kia nhưng đã kiệt sức) thì những người xung quanh vỗ tay thật lực dù bản thân chẳng thật sự nhìn thấy cái gì (!!??).
- Anh đc nhỉ, nhảy Step đc đấy chứ, nhưng may cho anh, hôm nay tôi mặc váy. Hôm nào tôi mặc quần sẽ cho anh biết thế nào là Step Dance!
- Cô cứ làm như mình là thiên tài ấy! Step Dance là sở trường của tôi đấy!
- Anh nghĩ là sở trường của anh thì là tuyệt nhất thế giới chắc? 
- Chứ còn gì nữa, cô nghĩ Step Dance muốn nhảy là đc chắc?
- Hơ, tôi ko phải thiên tài, nhưng tôi vẫn thừa sức đánh bại anh trong Step Dance!
- Thế thì thi lại k? (máu chiến thắng hừng hực?)
- Thi thì thi, sao tôi lại phải sợ! (chị này thì cũng ko khác gì!)
- Thôi xin 2 người, làm thêm nữa là sập tàu đấy! 
Ủa, Shin đến rồi hả? Còn kia là...
- Shin! Đến rồi hả? Cô bé này là ai?
- Shiho! Hàng xóm tớ đấy, xinh ko?
Đó là Shiho sao? Tóc bạch kim, mắt xanh lá và làn da trắng hồng, trông cô ta chẳng khác gì 3 năm trước cả, trừ việc đã lớn phổng lên, và xinh đẹp hơn rất nhiều. 3 năm trước...
Thôi! Quá khứ đã là quá khứ, tôi sẽ ko nhớ lại! Giờ cô ta đơn thuần chỉ là bạn nhảy của Shin mà thôi. Chỉ thế thôi...!
- Chào! Tớ là Shiho! Cậu là Hana đúng ko? 
- Đúng rồi! Chào cậu, rất vui đc làm quen vs cậu!
- Còn anh là Jun?
- Đúng. Cô là bạn nhảy của Shin?
- Tối nay thôi. (ko phải ko công đâu, có tiền "lương" hẳn hoi đó!)
- 1 lời khuyên nhé, cẩn thận vs mấy cái nickname!
- Ờ...tôi có 1 cái rồi! (thở dài não nuột)
- Shihorie!!! Lại đây nhảy vs tớ àh nhầm anh 1 điệu nào!
- ...Đúng là chúa đặt tên! (hết thuốc chữa)
Cô ta chạy về phía Shin. Tôi vẫn ngước theo cô ta, đôi mắt vẫn dõi theo. Tôi...ko thể, ko ko ko!!! Tôi vội quay đi khi cô ta quay lại. Ánh mắt cô ta bắt gặp tôi, thoáng chút ngạc nhiên. Tôi chỉ trả lại 1 cái liếc mắt vô cảm.
- Anh...tham gia à?
- Đó ko phải việc của cô.
- Tôi cũng ko cần anh nói.
Và tôi bước qua cô ta, ko chút ngần ngừ. Cô ta cũng lướt qua, ko ngoái đầu lại. Bữa tiệc tiếp tục...
...Jun's POV: 

Ủa? Có phải Hyuuga và cái cô Shiho vừa nói chuyện vs nhau ko vậy? 2 người đó quen nhau àh? Sao mình chưa nghe thấy Hyuuga kể về ai tên là Shiho nhỉ? Chắc là mắt mình có vấn đề. Mà đúng thật,  từ khi con bé quản gia bước vào, đầu óc mình đã rối tung lên rồi. Sao con bé ấy hôm nay xinh thế nhỉ? Bình thường nó có xinh, hôm nay nó đẹp 1 đến mức nếu ko phải Hyuuga lại nắm thật chặt tay nó và nói gì đó vs bố mẹ tôi mà làm họ đỏ mặt thì tôi chắc đã ko thể dứt ra khỏi nó đc rồi. Thậm chí, tôi có cảm giác người tôi tự di chuyển về phía 2 người đó, và buột miệng hỏi "mượn" bạn nhảy của Hyuuga, hay chính là cô ta. Thằng Hyuuga trông cứ như nó đọc đc tất cả những gì đang diễn ra trong đầu tôi vậy, nhưng vẫn đồng ý. Sau khi nó nói rồi tôi mới nhận ra mình vừa làm gì.
Hết cách, tôi liền suy nghĩ làm thế nào để mời nó nhảy. Nếu mời theo kiểu bình thường thì thằng Hyuuga 100% sẽ nghĩ là tôi MUỐN nhảy vs nó (nếu ko phải như thế thì là gì?), nếu mời theo kiểu bạo lực thì chắc tôi sẽ bị nhầm vs 1 tên trai đang ghen khi thấy người yêu của mình ngoại tình (khá giống mà!), thế nên tôi đã chọn cách hay nhất, đơn giản nhất...
Thách thức nó!
Thằng Hyuuga vuốt mặt? Thế là sao? Nhưng cũng đúng như dự đoán, con bé chấp nhận lời thách đấu, và nhảy Step Dance đến rung cả sàn vs tôi. Công nhận, thế này mới là nó mọi ngày: hiếu thắng, bạo lực và cực kì un-lady-like (ko nữ tính chút nào). Nhưng kể cả như thế, sao nó nhảy step dance hay thế nhỉ?
Ý tôi là, tôi đc giải nhì thi nhảy step dance toàn thành phố. Vậy làm sao nó có thể chọi lại vs tôi? Chả lẽ nó đứng nhất? Ko...ko thể...Tò mò, tôi liền đánh bạo đi hỏi Hyuuga:
- Ê, cái con bé kia có thi nhảy ở đâu rồi ko? (thấp thỏm)
- Nhiều nơi rồi, lần nào cũng nhất hết. (tỉnh queo)
- Woa...Cái gì cơ...thật hả? (đánh rơi cằm!)
Aaaa...nó đứng nhất thật sao? Thảo nào...
Gừ...sao cái gì nó cũng hoàn hảo vậy!!! Nó phải có 1 điểm yếu nào đó chứ???!! Gyaaaaahhhhhh!!!
Đoàng!!!!!
Đầu tôi nổ bùm 1 cái. Khói bay lên.
Thôi, bình tĩnh 1 tẹo nào. Tôi gọi Shin lại gần:
- Junnie!!! Ủa? Làm sao thế kia? Có bị nổ đầu ko đấy mà sao khói bốc ra thế kia??
- Vừa nổ xong đấy. (tỉnh bơ)
- A a...để Shin đoán nhé, có phải Junnie ghen vs Hyuuji ko?
- Shin...tao vừa nổ đầu đấy nhé! (sát khí đằng đằng)
- Hê hê hê...đúng quá ko chối cãi đc chứ gì? 
- Shin...(khói bắt đầu bốc lên)
- Ây ây, nhưng có 1 tin cho Junnie đây: năm nay trong 5 đại gia đình giàu nhất, ko có thằng Rito nữa nhé! Vui chưa?
- Cuối cùng...! Ông Trời đã có mắt! Cái thằng đấy cho về quê làm ruộng cũng khá hợp đấy!
- Có 1 người mới, và là đối thủ của Junnie đấy! (mắt liếc)
- Đối thủ?
- Gặp rồi sẽ biết! (hí hí hí hí)
Ôi...nhìn cái điệu cười của thằng Shin mà tôi ớn cả người. Đối thủ? Trên đời này làm gì có ai đẹp trai bằng tôi, thông minh bằng tôi, giàu có bằng tôi? (có 2 người thông minh + tài giỏi + hoàn hảo hơn anh lận đó!) Nhưng đối thủ có nghĩa là sao? 
Chẳng lẽ có liên quan đến con bé quản gia?
Úi trời ơi, có liên quan đến con bé đó thì có liên quan quái gì đến tôi?
...Có bao giờ là bạn trai nó ko nhỉ?...
Nó...có bạn trai sao??!! Ko nói vs tôi??!! (đó đâu phải là nghĩa vụ nhỉ?) Con này giỏi! Khai báo danh tính ko đầy đủ! Lừa dối cậu chủ! Phải trừ tiền mới đc! Mà ko, cắt luôn đi cho bõ tức! #%$¥€@!
Ê, sao tôi lại "tức"? Chẳng có lí do gì cả! Tự nhiên trong đầu tôi hiện ra hình ảnh con bé đó ngoan ngoãn nắm tay thằng...xyz nào đó, cười rất là tươi. Rồi ngay lập tức hình ảnh thằng xyz nào đó bỗng nhiên hoá thành anh...Chí Phèo (tg: anh đến VN rồi àh?; Jun: Chí Phèo thì ai mà chả biết!). Nhưng hình ảnh nó thì ko hoá thành Thị Nở. Tại sao nhỉ? Chẳng biết nữa, có lẽ nó quá đẹp đến độ hình ảnh Thị Nở hiện ra trên khuôn mặt nó gần như là...ko thể. Vs tôi thì nó chẳng mấy khi (nói luôn là chưa bao giờ) cười thật sự là tươi. 
Hừ! Thôi kệ nó, ko cười thì thôi, tôi đây cũng KO CẦN!!! (đúng là câu nọ đá câu kia) Nhưng nó vẫn sẽ bị cắt lương đấy, ko thay đổi đâu! (anh là người trả lương cho chị ấy à?)
Cái con tg này, nói rõ nhiều! (đá văng đi xa!)
- Mày ơi, coi con bé hộ tao nhé! Tao đi có chút việc!
Hơ...hả? HYUUGA!!!! Mày đc lắm, để hết tiệc tao tẩn cho mày 1 trận! (vì lí do gì vậy?) Hừ, đành phải coi nó vậy.
Tôi quay sang phía nó. Ủa, bọn con gái sau nó làm gì mà túm năm tụm ba vào thế kia? Bọn nó...
...ăn nhiều thế nhỉ? 5 đĩa bánh ngọt, 7 cốc trà, 3 cái sandwich, 4 cốc sữa chua! Hay là bọn nó đi mời ai nhỉ? Ăn nhiều như thế có mà...sumo nó yêu! Bọn nó cho tất cả chỗ thức ăn đó lên một cái đĩa. Rồi lùi lại vài bước. Và...
C...cái gì?
...bọn nó ném cả cái đĩa đó về phía con bé quản gia! Ối trời ơi, đây là tiệc Pegasus mấy nàng ơi, ko thể chọn lúc khác mà đánh ghen đc àh? Àh ko, vì biết đây LÀ tiệc Pegasus nên bọn nó mới chọn đúng lúc này đúng ko?
Trời ơi...khổ đời quá, đẹp trai đâu phải là một loại thuốc nghiện đâu mà sao mình thấy sức mạnh của nó còn hơn cả heroin, cocain mới sợ chứ? Ối chết quên mất, nó!!!
Tôi vội chạy đến. Phù! Nó vẫn ko sao. Nhưng sao lại thế đc nhỉ? Tôi thậm chí còn chẳng nghe thấy tiếng đổ vỡ. Tôi liền hỏi Shiho, người đang đứng ngay gần đó:
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Hana bắt đc tất cả 19 cái cốc đĩa các loại đó, ko làm rơi đến 1 cái luôn, cả cái đĩa lớn nữa! Nhìn thấy ko?
A thấy rồi. Cô ta cầm cái đĩa lớn vs đủ cốc đĩa trên đấy. 
- Cứ như là xiếc ý. Cô ấy giỏi thật! Ko biết tập kiểu gì mà bắt đc nhỉ?
- (chính tôi còn chẳng biết nữa là!) Cô ta là người ngoài hành tinh mà!
- ??? (hớ? Người ngoài hành tinh?)
- Cô ta đúng là người hoàn hảo toàn tập mà...
Tôi (lại) quay ra chỗ nó. Vẫn cầm đống đĩa, nó đi tiếp thì bỗng nhiên...
Sượt!!! Nó trượt 1 cái và tất cả đống đĩa bay lên trời, còn nó thì ngã xuống. Choang!!! Oh my God...lần này phải lại gần thật rồi! Tôi chạy lại, kéo tay nó đứng dậy. Bánh, trà, sô-cô-la,...dính đầy lên váy nó. Tôi liền hỏi:
- Làm sao cô trượt hay quá vậy? (anh định thêm dầu vô lửa àh?)
- Anh bỏ tay ra đi, tôi ra cho bọn kia 1 trận. (có ai biết danh dự là tất cả vs chị này ko?)
- Vào thay đồ đi nếu cô ko muốn bị mất mặt!
- Aizzz...thôi đc rồi, tí anh để tôi đi tìm xem kẻ nào đặt cái vỏ chuối chết dẫm kia ở dưới sàn! (hãy chuẩn bị đi nhé kẻ zyx gì đó đã đặt cái vỏ chuối!)
- Đi nào!
Tôi kéo cô ta đi. Bọn con gái vừa nãy nhìn, mặt đỏ lựng vì tức. Chắc lại nghĩ thêm 1 đống mưu mô đây, như thế thì làm sao đc hotboy thích hả các nàng? Có điên tôi mới đi thích mấy con phù thuỷ như thế. Mà từ từ đã nào, ko phải là vì mình mà bọn nó mới biến thành phù thuỷ đó sao?
Hừ, thôi kệ nó. Đưa con bé này vào phòng đã. Vào phòng nó (và Hyuuga, hừm!), nó lấy một bộ váy đen từ trong tủ ra, rồi đứng nhìn tôi. 
- Cô làm cái gì vậy? Thay mau lên còn trở lại tiệc! (tỉnh như sáo!)
- Anh...ko định ra ngoài àh?
- À...ờ...(ngượng chín mặt nha!)
Tôi bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Cái con tg kia, muốn ăn đá tiếp hả? (dạ em hok dám...!). Tôi dựa lưng vào tường, tay xoa đầu. Ai da...
- Con bé ấy ở phòng nào vậy?
- Hình như là phòng V12 ý!
- Sao nó lại ở Vip I? Ko biết nó đã tung bùa mê thuốc lú gì mà cả anh Jun lẫn anh Hyuuga đều bị nhiễm là sao?
- Nó đẹp thật...nhưng đều ko xứng vs 2 anh ấy! (xứng quá ý, khéo lại ngược lại!)
- Phải cho nó 1 trận! Khoá phòng nó lại!
- Đi thôi!
Ối trời ơi, bọn phù thuỷ đến rồi! Thay mau lên chứ cái con bé này! Tôi mở cửa ra lao vào.
- Này thay gì mà lâu quá vậ...
Tôi giật thót mình: nó vẫn đang thay quần áo! Ối trời ơi, nó chỉ mặc có mỗi...!!!
- KYAAAHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Anh...anh làm gì thế hả!!!!!!!!!!!!!!!!
- Im...im nào!
Tôi vội quay lưng đi, ghé tai ra ngoài. Chết rồi, tiếng hét của con bé đã gọi tất cả bọn phù thuỷ kia đến rồi!
- Khoá nào đây?
- Lấy cái bằng hợp kim siêu cứng siêu bền chống nhiệt và nước đi! Cái lấy từ Mĩ ý! (đúng là kiểu trả thù con nhà giàu!)
Ối trời ơi...chết tôi rồi...Ra bây giờ thì khéo còn nhiều rắc rối hơn...
"Người thừa kế tập đoàn Jun ở trong phòng kín vs bạn nhảy của người thừa kế tập đoàn Hyuuga! Tin hot!"
Mình...ko muốn thế 1 chút nào...!!!
Cạch!
- Thế là xong, đi thôi các cậu ơi!
...Haizzzz...

Khổ đời quá...Bây giờ thì hỏng thật rồi! Chưa nói đến vụ tôi nhìn thấy "..." nó, giờ tôi cũng bị nhốt trong phòng vs nó. Mà khi xem tour tôi đã nghe là tường trong con tàu Pegasus đc xây từ 3 lớp hợp kim chống nhiệt, chống thấm và siêu bền, siêu dày và chắn sóng gần như 100%, nên khả năng khoan tường hay phá là gần như không thể. Riêng cánh cửa có thêm 2 lớp thép ko gỉ nữa nên nếu ko bị khoá lại thì sức của 2 người có thể đá mạnh đứt rời phần kết nối cửa với tường ra, nhưng hiện giờ nó đang bị khoá lại vs 1 trong những bộ khoá đắt tiền hiện đại nhất nước Mĩ, nên khả năng phá từ bên trong cũng gần như bất khả thi. Sau khi vạch ra 1 đống kế hoạch các loại và kết thúc bằng 1 loạt "ko thể", "ko khả thi", "ko đủ sức",...tôi thở dài não nuột và quay lại:
- Cô có cách nào ko?
Ha, sau 1 hồi bị ném đủ các loại vật dụng: bàn là, máy sấy, lọ hoa,...vào mặt do (...) [bạn-biết-là-gì-rồi-đấy], nó cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, mặc nốt quần áo vào do tôi hứa danh dự (thực ra là thề thốt sẽ cho cô ta cái ví nếu tôi ko giữ lời) là sẽ ko quay lại. Nếu vừa nãy nó mặc 1 chiếc váy trắng hiền dịu, dáng vẻ thiên thần "trong sáng" (riêng tôi lại chẳng thấy cô ta "trong sáng" tí nào cả!) thì bây giờ cô ta mặc 1 chiếc váy đen ngắn theo kiểu vạt lệch, bất đối xứng (tg: mốt hiện nay đấy, vừa đọc trên báo xong!), đuôi dài lệch sang bên trái, đầu cài 1 bông hoa hồng đen, trông cô ta chẳng khác gì một ác quỷ xinh đẹp. Ế, có phải tôi vừa khen cô ta ko? Nhưng đúng là cô ta đẹp thật. Rất quyến rũ. 
Ặc ặc ặc...chuyện gì vừa xảy ra vậy??? Tôi...tôi vừa bị cô ta "hớp hồn" sao? Ko...ko thể nào!!! Cô ta đẹp thì đẹp thật, nhưng mà...ối trời ơi, đúng là...(thở dài)...Nhưng trông cô ta đẹp hơn rất (x100) nhiều lần bọn phù thuỷ kia. 
Từ từ đã nào, sao mình hỏi mà ko trả lời. Mặt cô ta lại còn...đo đỏ nữa. Vì tức giận hay là...xấu hổ??
- Anh...vừa nãy anh...anh biết rồi đấy...anh...
- Tôi.Làm.Sao.Nói.Mau.Lên.
- Vừa nãy anh đã (...) chưa đấy hả??!! 
Ối a a a a... Cô ta chồm lên, giật lấy cổ áo tôi. ...! (phụt máu mũi!) Kyaaaa...cô ta sao nhìn gần trông đẹp dữ vậy??!! Làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng như muốn khêu gợi người ta (tg: Anh Jun suy nghĩ "đen tối" quá nha!; Jun: Ê cái con bé lắm mồm kia, ăn 1 cái đá chưa đủ àh?; tg: Dạ em đâu có ý đó...). Tự nhiên ko hiểu ma xui quỷ hờn thế nào mà tôi...đặt tay vòng qua đầu nó. Mái tóc nó mềm và mượt đến lạ kỳ, tôi còn có thể cảm thấy hương nước hoa ngây ngất và mùi dầu gội rất thơm toả ra...!
- Ê, anh làm cái quái gì vậy?
Ơ...á á á á á!!! Tôi vừa làm cái quái gì vậy? (đúng kiểu "cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai?")
- Ơ...tôi...thấy...cái... (đang suy nghĩ...suy nghĩ...suy nghĩ...!!!)
- Cái gì? (lấy tay phủi đầu)
- Cái...A! (Ơ rê ka!) Là cái lông ý mà! Cái lông! Cái lông!
- Cái...lông?
- Ừ! Cái lông! Hề hề...
Phù!!! Cứ tưởng chết chứ! Ai nghĩ tự nhiên nó lại...đẹp 1 cách bất ngờ như vậy, làm người ta mất hết cả tự chủ luôn (anh định làm gì vậy?). Đúng là ác quỷ, ko thể cưỡng lại đc...!
- Ê, bây giờ có 2 cách nhé: 1 là gọi người bên ngoài để mở...
- Ko đc! Cô nghĩ nếu để người ta phát hiện ra cô vs tôi "ở vs nhau" trong phòng kín là chuyện hay lắm chắc?
- Thế thì phương án 2: trèo ra ngoài vậy.
Ơ...con bé này nói như đùa nhỉ, giờ này mà còn đùa đc hả, hài hước ghê...
- Cô...đùa vừa thôi chứ, trèo...ra cửa sổ đằng kia hả? 
- Còn cái nào khác ko?
Nói thật sao???!! Aaaaa...thôi rồi...
- Nhưng cái đó...nối liền vs bên ngoài tàu, có nghĩa là...
Tôi nhìn qua cửa sổ, bên ngoài là...sóng biển đang đập dữ dội ở cách chân mình khoảng hơn 10m.
- Cô định tự tử hả?
- Anh nói mình hả? Tôi ko có hứng đâu. Tôi xem bản vẽ rồi: ở dưới có 1 cái cửa sổ thông vào tầng hầm, ta có thể từ đó đi lên boong tàu.
- A, tôi thấy cái cửa ấy rồi. Thế cô định làm gì: bám vài tường như 1 con muỗi rồi trườn xuống qua các cửa sổ đó hả?
- Hê, anh quên mất phòng này có dây thừng sao?
Hừ, giờ nhìn cô ta thiên thần cũng chẳng ra mà ác quỷ lại càng ko. Nó buộc sợi dây quanh mình, và bắc ghế lên cao để trèo qua cái cửa sổ siêu cao. Ây da...may mà nó mặc váy ko ngắn quá...
Tôi chẳng dám nhìn (cái ví của tôi!), quay đi nhìn đi chỗ khác. 1 thứ đập vào mắt tôi: sợi dây đc buộc vào chân giường đang lỏng ra. Ối trời ơi chết rồi!!!
Đang sắp ra ngoài, chuẩn bị nhảy xuống thì con bé bị tôi giữ lại. Và ở đây, "giữ lại" có nghĩa là ôm eo mà kéo lại. Tôi kéo lại, con bé ngạc nhiên quá đến độ ko kịp phản ứng, làm tôi mất đà ngã về phía đằng sau. Như 1 phản xạ, tôi ôm lấy cả người nó để tránh cho nó đập đầu xuống đất (tại sao tôi lại làm thế nhỉ?). Cả người nó lọt nằm gọn trong người tôi khi ngã xuống đất (1 cú đau điếng). Cả 2 bọn tôi đơ người ra trong chính xác 28.5 giây thì nó đẩy mạnh tôi rồi vùng dậy, mặt đỏ lựng như trái cà chua chín, nhưng có vẻ là tức giận hơn là xấu hổ (ồ chết anh Jun rồi!)
- Anh...anh đc lắm...dám lợi dụng...anh... (tức đến độ ko nói nên lời!)
- Ê từ từ đã...cho tôi giải thích...(ôi chết mình rồi!)
- Anh...!!!
Cô ta lao đến, tôi vội lùi lại (đây là hậu quả của việc "anh hùng cứu mĩ nhân" đấy!). Ko biết là may hay rủi, cô ta vướng vào sợi dây thừng ở trên mặt đất và theo đà...ngã thẳng về phía tôi.
Haizzz...cứu thì bị đánh, ko cứu cũng bị đánh nốt, đúng là tiến thoái lưỡng nan! Haizzz...
Tôi liền đỡ lấy cô ta và (lại 1 lần nữa) ngã xuống, và vẫn đau như lần trước. Nhưng lần này, có 1 tiếng động xuất hiện chỉ sau cú ngã 15 giây. Cánh cửa...bật mở!!!
- Hana!!! Em có ở đó ko??!!
1 tên con trai tóc vàng (trông cũng khá là đẹp trai đó - nhưng còn khuya mới bằng đc tôi) mở cửa bước vào. Hử? Hắn biết con bé quản gia? Có nghĩa là...hắn chính là tên "bạn-trai-bí-mật" của nó?
(Ở đâu ra vậy?)- Á á á á á...!!!! Hana!!!!!

Tên tóc vàng vừa rồi hét toáng lên khi nhìn thấy...con bé Hana mà hắn đang nói đến đang...nằm gọn trên người tôi. Còn con bé thì cũng giật thót người hét lên:
- Á á á á á...!!! Anh Ruka!!!!!
Rồi bật nhảy ra khỏi người tôi (mà ko mắng hay đấm gì), mắt chỉ nhìn về phía thằng tóc vàng, vẻ sửng sốt ko nói nên lời trong vòng vài giây, rồi lại hét lên:
- SAO ANH LẠI Ở ĐÂY???!!!
Tên tóc vàng chẳng nói chẳng rằng lao đến và...ôm chầm lấy con nhỏ trước khi nó kịp chạy đi. Tôi thì chỉ đứng trố mắt ra nhìn. Hở, là bạn trai thật sao, vậy tại sao nó lại có vẻ sốc cực độ khi hắn ta đến, lại còn hỏi sao hắn ở đây nữa. Đúng là...
...bạn trai bí mật có khác!!! Vụ này nhất quyết phải cắt lương của nó!!! Thật là...ko phải hôm nay bạn nhảy của nó là Hyuuga, sao nó lại có thể ngang nhiên mà ôm bạn trai ngay ở phòng thế này? Lại còn trước mặt mình nữa? (anh thừa hiểu là nó đâu có ôm - nó chạy còn ko kịp nữa là). Con nhỏ này đc...Đc lắm!
- Ê cái con nhỏ kia!!! Nếu thix ôm bạn trai thì để lúc khác có đc ko - đây là tiệc Pegasus đó!!!
-  Tôi.Đâu.Có.Muốn.Làm.Ơn.Ai.Bỏ.Anh.Ta.Ra.Làm.Ơn.A.A.A.Không. Thở.Được...
- Hana yêu quý của anh!!! Anh nhớ em QUÁ Á Á Á Á!!!!!!!!!! (ghì chặt thêm!)
- Cứ...ứ...!!!! (sắp chết trong vòng 5 giây)
Tôi liền kéo nó ra khỏi "vòng tay tử thần" của tên tóc vàng, nói:
- Ê, cậu nghĩ đến người yêu của mình chút đi, ôm thế ko sợ chết người àh? (tưởng anh là người vui nhất khi chị ý chết?)
- Người yêu?? Tôi có nói vs anh như thế hả?
- Ơ...ko phải àh? 
- Thực ra thì...đúng rồi đó, Hana chính là cô người yêu "bé bỏng" của tôi, vì vậy cậu hãy tránh xa cô ấy ra!!! (mắt toé lửa)
- Hơ...cô ta mà đòi hấp dẫn đc bổn thiếu gia ta đây á (mới vài phút trước đấy thôi!), ko thèm đâu!
- Thế thì càng tốt, tôi tưởng cậu đi quyến rũ người yêu tôi, tôi sẽ cho cậu 1 trận!
- Cậu nghĩ mình là ai hả? (hất mặt)
- Đủ sức cho cậu 1 trận. (cười thách thức)
- Cứ thử xem...
Đang định cho cái tên xấc xược kia 1 bài học thì bỗng nhiên 1 tiếng hét đến uynh tai vang lên:
- HAI NGƯỜI CÓ DỪNG LẠI KO HẢ HAI TÊN NGỐC KIA???????? !!!!!!!!!!!!!
- Hana.../Cô nói ai là tên ngốc thế bả?
- 2 người chứ ai? Nghe cho rõ đây: đây là hàng xóm của tôi ở bên Anh, tên là Ruka. Ko có người yêu gì cả. Và kiểu gì mà anh đến đc đây? Lại thuộc 5 gia đình giàu nhất nữa?
- Thấy em sang Nhật, anh thấy cô đơn quá nên bảo bố mẹ chuyển 1 chi nhánh vào trong Nhật để làm ăn, ai ngờ lại gặp em ở bữa tiệc đêm này! Mà em đi vs thằng nhóc điên này hả?
- Này ai là thằng nhóc điên hả??!!
- Ko mày thì ai? Hả nhóc điên? (lêu lêu!)
- Ko, em ko đi cùng vs tên này. Đây là cậu chủ của em. 1 tên bạn rủ em đi cùng. Nó có trả tiền hẳn hoi nên em đồng ý, tiện thể giám sát tên này luôn.
- Từ từ đã...đây là CẬU CHỦ của em? Tức là em làm nghề...
- Nghề...?
- ...Nghề hầu gái? Nghe nói nghề ấy đc ưa chuộng ở Nhật lắm, trang phục cũng đẹp nữa...nhưng KO KO KO!!!!! Anh ko chấp nhận! Quit đi! (quit = bỏ việc)
-  Còn.Lâu.Đi. Và em KO làm nghề hầu gái! Em mà thèm hạ mình hầu hạ cho cái thằng cậu chủ chết tiệt này á, còn MƠ đi! Em làm QUẢN GIA của nó! Tức là em nói gì nó phải nghe ý!! (hahahaha!!)
- Vậy hả? Nó ko làm gì đúng ko?
- Anh ko phải người yêu của em đâu! Còn lâu đi!
- Tại sao chứ! (ko chịu đâu!)
- Anh ko xứng!
Con bé này nói như ko ý nhỉ? 1 cậu chủ tập đoàn nhà quyền quý, giàu có, đẹp trai (dù ko quá),...vậy mà bảo ko xứng? Mà công nhận, nó hoàn hảo hơn. Chắc là cũng hơi ko cân xứng...
- Thế chả lẽ thằng nhóc này xứng hơn àh???!!
- Ờ...có lẽ... (cười gian xảo)
- Em...Hừ, nhóc điên, có lẽ phải để thằng kia (ý chỉ Hyuuga) để sau vậy. Tao phải xử lí mày trước đã.
- Tôi? Hứ, tôi ko liên quan nhé! Hợp thì hợp nhưng tôi đâu có...
- Nếu ko, Hana, em quit việc đi! Đến chỗ anh làm!
Nó quit việc? Ờ...chắc cũng chẳng sao...(tg: thật hok đấy?; Jun: thật.; tg: are u sure?; Jun: of course; tg: hok tin đâu!; Jun: tin lời nói hay tin cú đá?; tg: lời nói ạ...)
Hự!
Ớ ớ ớ! Con bé (lại) lao đến túm cổ tôi, dí sát vào mặt tôi. Nhưng thay vì lần trước thấy nó quyến rũ kinh khủng, thì lần này tôi thấy toàn sát khí đằng đằng.
- Anh...có...biết...  
- Biết...biết gì...? (nổi da gà)
- Rằng...
ANH TA ĐÁNG GHÉT LẮM KO HẢ!!!!! SỐNG VS ANH TA 5 NĂM TRỜI MÀ TÔI CẢM THẤY TỘI NGHIỆP CHO BẤT CỨ CÔ GÁI NÀO CÓ Ý ĐỊNH LÀM NGƯỜI YÊU ANH TA!!!!! NGÀY NÀO ANH TA CŨNG LÀM PHIỀN TÔI, HÔN HÍT, ÔM ẤP, THẾ NỌ THẾ KIA, LẠI CÒN LÀM BỌN BẠN TÔI HIỂU LẦM HẾT CẢ!!!!! CHƯA HẾT, TÔI CÒN BỊ FAN TẤN CÔNG NỮA!!!!! ĐIỂM SỐ CỦA TÔI TỪ 105/100 XUỐNG 100/100 ĐẤY ANH CÓ BIẾT KO HẢ!!!!! TÔI THÀ CHẾT CÒN HƠN...BLAH BLAH BLAH BLAH BLAH BLAH...
(chị ấy rõ ghê!)
Aaaaaaa...tra tấn lỗ tai...tra tấn lỗ tai...con bé này hét lên đến ù cả tai luôn! Ôi cái tai của tôi!!.,
- Vì vậy...nếu anh ko nhận lời...tôi sẽ nguyền rủa anh...xẻo thịt anh... đem anh lên giàn thiêu...anh cứ THỬ mà xem!!!
- O...Okay...Hiểu rồi...! (em xin lỗi chị, chị tha cho em!)
- Vậy là mi đã chấp nhận rồi hả, nhóc điên? Vậy hẹn ngươi lúc 10h tối hôm nay, lúc diễn ra cuộc thi Pegasus Duel. Ta sẽ cho người biết, thế nào là CƯỚP-NGƯỜI -YÊU-CỦA-NGƯỜI-KHÁC!
Oẹ! Đúng là...sợ thật! 
Hắn ta quay sang chỗ Hana, thái độ đổi 180 độ:
- Còn em, Hana, hãy chuẩn bị hành lí đi em yêu, em sẽ chuyển đến căn hộ để sống cùng vs anh...
Và nâng tay con nhỏ lên định hôn thì bị nó...vung tay 1 cái tát vào giữa mặt.
- B-Ẩ-N! (eo ôi chị ấy sạch thế!). Còn lâu đi nhé!
- ...Ương bướng là ko tốt, Hana. Hãy đợi anh, tối nay anh sẽ...
- BIẾN ĐI!!! Nhảy luôn xuống biển đi cho khuất mắt!!!
Ko quên ném cái bàn là và máy sấy cho đến khi hắn biến mất.
- Haizzz...cô đúng là... (thực ra anh cũng muốn thế còn gì)
- Anh!
Cô ta nắm lấy tay tôi bằng cả hai tay, nhìn tôi bằng cả 2 con mắt rực-lửa:
- Anh KO ĐC THUA đâu đấy!!!
Tối nay, ko biết sẽ có chuyện gì đây...
...Theo ý kiến số đông, tớ lấy Jun's POV nhé!

P.S: mọi người thử đoán xem, tiếp theo Jun sẽ làm gì.
P.S.S: chap tiếp vẫn là Jun's POV nhé!

10h đêm, trên tầng dự tiệc:
- Ladies and Gentlemen, bây giờ là cuộc thi mà mọi người đang trông đợi; cuộc thi dành cho những quý ông quý bà giàu có nhất ở đây: 5 đại gia đình Vip I: the Pegasus Duel!!! Giải thưởng là chiếc bánh cưới hạng nhất của nhà hàng Cantina ở Pháp!!! Xin mời các gia đình Vip I lên sân khấu để cuộc thi bắt đầu!!!
Tôi bước lên sâu khấu, thở dài. Vì 1 sự hiểu lầm mà mặc cho tôi và con bé quản gia đã hết lời giải thích nhưng cái thằng Ruka vẫn ko hiểu, lại còn thách đấu tôi trong cuộc thi này nữa. Tôi cũng chẳng có hứng, nhưng bị nó doạ cho hết hồn nên *lỡ miệng* nói chấp nhận, thế là...Haizzz... Nhưng mà thôi, cũng phải đánh cho thằng đó 1 trận tan tành luôn, dám hạ mình công tử thiếu gia vs con bé tầm thường đó! (anh có đủ sức ko vậy?) 
- Jun, anh cặp vs tôi!!!
Bỗng nhiên, con bé ấy từ đâu xuất hiện sau lưng tôi, kéo vai tôi lại rồi nói nhỏ:
- Anh cố chịu đựng nhé, Ruka là nhà vô địch toàn thành phố bộ môn kiếm thuật đấy!
Chết cha, kiếm thuật? Ôi trời ơi, nếu là cái môn ấy thì tôi thua chắc! Nhờ cái con phù thuỷ Yuri mà trong khi tập kiếm hồi bé, tôi bị ngã trượt vỏ chuối, thế là cây kiếm bay lên...rồi rơi xuống cắm phập xuống đất cách *khuôn mặt* của tôi đúng 2cm! Thế là từ đấy, tôi KO BAO GIỜ tập kiếm nữa. Thế này thì...đành bỏ mạng ở đây vậy! (tg: anh có biết luật kiếm thuật ko vậy?; Jun: biết chứ, anh ko có chết vì kiếm thuật, anh chết vì cái con bé đáng sợ kia cơ!; tg: em hỉu rồi...)
- Cái gì??!! Nếu vậy, anh sẽ cặp vs cô xyz này! 
- Ê, Shin, mày cũng phải tham gia đó!
- Tham gia? Ko có hứng mày ơi!
- Sợ hả? (đây là Yuri nha!)
- Có mà cô sợ ấy! Cô cũng đâu tham gia!
- Thế thì cả 2 cùng tham gia!!! Hứ!
- Đc rồi, để xem! Tôi sẽ giành đc cái bánh cho mà coi!
Hô hô hô...2 cái người này, hợp nhau ghê nhỉ, thành cặp rồi kìa!!! Nếu vậy...
- Hyuuga! Mày tham gia chứ? Cặp vs con bé Shiho ý!
- ...! Không! Tao ko rảnh!
- Mày đúng là...thôi kệ mày đấy!!
Bọn tôi bước hết lên sân khấu. Haizzz...đến rồi đây...
- Ê cô, nếu có thua mà cô định *xẻo thịt* tôi thì...nhớ trang trí đẹp mắt 1 tí nhé!
- ...Đừng lo, tôi sẽ trộn anh vs dấm!
- Đừng có dấm! Tôi bị dị ứng từ nhỏ vs dấm rồi! Sao ko dùng chanh?
- Ko đủ. Thôi thì xốt cà chua vậy!
- Khi xốt nhớ dùng sốt Heinz nhé, cái sốt đấy ngon lắm!
- Lắm điều thế; bị người khác ăn anh thấy vui lắm àh?
- Nếu ở cương vị của cô, thì cô có "vui" ko? (nói như khóc)
- Tôi sẽ cố gắng hết sức để ko bị ăn, ngốc ạ!
Rồi nó cười nhẹ 1 cái. Tim tôi lệch 1 nhịp. Khổ quá, cái con bé này, nó ko nhận thức đc sự nguy hiểm của nó sao? Có thể làm người ta truỵ tim đấy! 
- Vậy là các thí sinh đã lên đủ hết. Mà từ từ đã...Thiếu gia Hyuuga! Xin thiếu gia cùng bạn nhảy bước lên sân khấu ạ! 
Tên MC chạy xuống, xì xồ cái gì đó vào tai Hyuuga mà sau đó, thấy mặt hắn ta mà sợ chết khiếp luôn. Hyuuga nhìn lên con bé 1 lúc, rồi lại nhìn tôi, sau đó nhìn lên trời vs vẻ "Đành hi sinh thôi!". Hắn đi lên, kéo theo cô "bạn nhảy bất đắc dĩ" của hắn, Shiho.
- Vẫn còn thiếu 1 cặp! Xin mời Hato thiếu gia cùng bạn nhảy lếnaan khấu!
- Hato! Suýt nữa thì quên mất mày! (có mà quên luôn rồi ý!)
- Bạn nhảy xinh nhỉ? Mày đúng là có mắt nhìn người Jun ạ!
- Con bé này á - nó có mà là người ngoài hành tinh ý! Mày có biết tao mà thua cái duel này nó sẽ xẻo thịt tao ra mà ăn ko hả? (anh khéo đùa nhỉ?)
- (nhìn chằm chằm vào Hana) ???
- Tao sẽ nói sau! Lên đi!
...
- Bây giờ, sau khi đã rút thăm, các trận đấu là như sau: 1, Hato đấu vs Hyuuga; 2, Jun đấu vs Ruka; 3, người chiến thắng ở 2 vs người chiến thắng ở 1; 4, người chiến thắng ở 3 vs Shin
- Ơ...thế thằng Shin đc ưu tiên hả?
- Chắc thế, nó cũng ko nổi bật lắm...nó có biết kiếm thuật ko nhỉ?
- Ai mà biết đc, cứ chờ rồi sẽ biết!
Trận đấu đầu tiên bắt đầu! Đúng là Á quân Kiếm thuật toàn quốc, Hyuuga ko làm người ta thất vọng khi di chuyển vs tốc độ ánh sáng, những đường kiếm đẹp mắt vs những đòn hiểm hóc...chỉ sau 30 giây đầu đã đánh bại Hato. Tôi ko biết nên vui hay buồn nữa...Cái thằng Hyuuga chết tiệt! Mày đánh càng nhanh đến lượt tao càng nhanh! Giờ thì chưa kịp chuẩn bị gì đã phải lên sàn đấu, mày giết tao rồi Hyuuga!
Tôi bước lên, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong người tôi cái chuông báo động "Sắp chết! Sắp chết!" đang kêu inh ỏi. Thôi, đành phó mặc cho số phận vậy.
Tôi và anh ta mỗi người đc trao 1 cây kiếm bóng loáng và...sắc bén. Ối trời ơi...vừa nãy nhìn từ xa đã đủ sợ; giờ đến gần phải vung mấy cái này vào mặt nhau ư?
- Điên àh, chỉ cần quăng cái kiếm của anh ta ra khỏi tay là đc! Ko phải kiếm thép hay bạc đâu!
Cô ta ló ra sau lưng tôi. Vô hiệu hoá vũ khí? Thế còn khó hơn! Haizzz...giá mà có cách nào cho con bé lên...thi thay tôi ko nhỉ? Ko, thế thì mất mặt quá àh? Cố hết sức thôi, tôi chẳng muốn bị ăn chút nào cả!
Vụt vụt vụt!
Anh ta xoẹt xoẹt vài cái trong không khí, cái cốc rượu mà ann MC đang uống ngay lập tức bị...cắt thành nhiều mảnh. Ôi trời ơi...đó có phải tượng trưng cho tôi ko vậy?
2 chúng tôi bước vào trong vòng tròn trên sân khấu. Ra khỏi vòng là thua. (Đây có phải sumo ko vậy?). Rồi sau đó cúi chào nhau. Và
Keeeng!!!!!
Ngay tức khắc, chưa kịp để tôi tránh, cây kiếm anh ta đã vung rất mạnh vào cây kiếm của tôi. Aaaaa...khoẻ thế!!!
- Hana là người duy nhất tao biết đã hạ đc tao! Mày nằm mơ mới thắng đc!
- Vậy hả, chúc may mắn, ở đây có nhiều người mày CHƯA biết mà vẫn đủ sức THẮNG mày đó!
Ngoài miệng nói thế nhưng trong đầu tôi đang nghĩ: ko quan trọng mất mặt hay ko, cái con bé quản gia kia, sao ko đi bảo vệ chủ nhân hả!!!
Những đường kiếm nhanh như cắt lao đến. Ối...trời...ơi...mẹ...ơi...chóng...mặt...quá...
Keeng!!!
Lại 1 lần nữa hai thanh kiếm đối đầu nhau
- Thua đi! 
- Ko!
- Tại sao?
- Hả?
- Nếu mày ko yêu Hana thì hãy bỏ cuộc đi! Hãy nêu cho tao 1 lí do cho sự quyết tâm VÔ-ÍCH của mày!
- Đó là vì...
Tôi chợt dừng lại. Đúng rồi. Lí do của tôi là gì? Để ko bị ăn ư? Thế thì tôi phải bỏ cuộc thôi. Con bé cũng ko phải người yêu của tôi, nó ko yêu quý gì tôi và tôi cũng chẳng quý yêu gì nó. Vậy...tôi tham gia cái cuộc thi này làm gì? Cố gắng vì lí do gì?
- Chịu thua rồi hả! Đỡ đây!
- Jun! Cẩn thận!
- Jun! Đến kìa!
- Jun! Định thua hả?
Ờ...đúng là định thua đó. Tôi đang định quăng cây kiếm trên tay tôi đi thì bỗng nhiên Hyuuga cất giọng:
- Mày định để con bé đi sao?
Con bé...Nó sẽ đi sao? Ko còn ai gọi tôi dậy bằng đủ trò hàng ngày, ko còn ai bắt bẻ tôi phải ăn cái này cái nọ, ko còn ai ko ngừng giao cho tôi đủ bài tập để làm hàng tối, ko còn ai...tức là ngôi biệt thự sẽ lại trống vắng như trước kia ư?
Nó...đã thật sự làm thay đổi cuộc đời tôi thế ư? Tôi còn mối thù phải trả nó vì đã đe doạ tôi về bí mật Lilia; tôi phải trả thù nó! Nếu nó đi rồi...tôi trả thù kiểu gì đây? Vs ai?
Đường kiếm của Ruka lao đến, nhanh vun vút.Hana's POV: 

Keeng!
Thanh kiếm trên tay tên cậu chủ của tôi đã đc đưa lên chặn lại cú đánh tử thần của Ruka, đúng lúc mọi người nghĩ trận đấu đã kết thúc. Khi nhìn 2 người ấy đánh nhau, tôi nghĩ Ruka đã nói gì đó vs Jun, nên bỗng nhiên anh ta mới dừng lại như thế, lại còn có vẻ định vứt cây kiếm đi bất cứ lúc nào. Nhưng cú vừa nãy chứng tỏ anh ta đã lấy lại đc tinh thần. Phù...may quá! Ở vs tên Jun khó chịu thật, nhưng anh ta còn nghe lời và anh ta ko làm phiền tôi, nhà anh ta cũng thích thật, tiền lương cũng nhiều nữa, thức ăn thì khỏi phải nói. Còn ở vs tên kia, ôi trời đất ơi tôi ko muốn tưởng tượng ra nữa đâu. Tại sao anh ta lại *thích* đc tôi nhỉ? Mà kể cả có thích đi chăng nữa thì chả lẽ lại "điên dại" đến như thế? Nhìn anh ta mà tôi hết cả hứng, chẳng muốn thích hay yêu gì ai nữa, độc thân cho nó sướng đời. (chị  ơi, có người yêu nó trả tiền hết hộ, ko phải làm gì mà vẫn có tiền mà tiêu đấy chị ạ!)
Ruka có vẻ khá ngạc nhiên vì cú chặn lại của Jun, và lại ghé vào nói cái gì đó. Lần này, tôi đã chuẩn bị trước 1 cái máy nghe lén từ xa (giống cái loa, nhưng nó thu tiếng vào cái loa và cho mình nghe qua tai nghe) và hướng về phía họ. Để xem họ nói chuyện gì nào, chả lẽ lại là BL? (Boy Love)
- Hê...tưởng cậu bỏ cuộc?
Biết ngay mà, Ruka lại nói cái gì Jun vậy, thế là chơi xấu đó. Nhưng nói cái gì đc nhỉ?
- Xin lỗi đi, tôi cũng có lí do của riêng mình.
Lí do? A hiểu rồi, lí do đánh nhau đúng ko. Ruka thì tôi biết là gì rồi: bắt tôi quit việc tại nhà tên Jun. Còn tên cậu chủ thì sao nhỉ?...Để tránh bị "xẻo thịt" sao? Lí do hẳn hoi đấy thôi, họ cãi nhau về vấn đề gì nhỉ?
- Vậy thì là gì hả nhóc điên? 
- Tôi ko muốn con bé ấy bỏ việc, vì...
"Con bé ấy" chắc là tôi rồi. Ớ...nhưng sao Jun lại nói đến chuyện tôi quit việc? Có liên quan sao? (liên quan rành rành ra đấy mà!)
- Vì nó còn 1 mối thù chưa trả vs tôi!
Sặc! Đấy là lí do sao? Nghĩ ra 1 cái lí do khác xem nào! Từ từ đã...sao anh ta lại phải nghĩ ra lí do khác? Ý tôi là...tại sao tôi lại bảo anh ta nghĩ ra lí do khác? Tức là tôi...muốn anh ta giữ mình ở lại? Hở hở hở??!
- Cậu đúng là điên, mối thù chưa trả thì cậu cho nó quit việc là trả quá đủ rồi!
- Không! Tôi muốn nó "fall in love" vs tôi!!! Để trả thù nó sau bao nhiêu năm (thực ra mới chưa đc 1 quý) bị hành hạ khổ sở!!! Cậu ko hiểu đc đâu!!
..................1 khoảng lặng....................
- CÁ Á Á Á Á IIIIIIIIII GÌ Ì Ì Ì Ì Ì Ì Ì CƠ Ơ Ơ Ơ Ơ Ơ Ơ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi hét toáng lên (đảm bảo là mặt tôi có đỏ lên - tôi cá đó!). Mọi người quay lại nhìn tôi như thể họ đang nhìn 1 kẻ điên. Tôi bụm miệng, quay đi chỗ khác. Aaaaaa...ko thể tin đc...thì ra hắn vẫn luôn giữ mối thù đó sao? Vậy tất cả những trò đau tim vừa nãy (ý nhắc đến mấy cái ôm trong phòng đấy!) là mưu của anh ta hết cả sao!!?? Tên...tên đáng ghét!! Làm tôi cứ tưởng thật, cứ suy nghĩ hoài!! Tên này đc...phải lên xử lí thôi!! (anh Jun bị hiểu lầm tai hại rồi!)
Tôi quay gót định bước lên sân khấu thì nghe thấy tiếng trong chiễw tai nghe, liền dừng lại nghe tiếp:
- Nếu thế thì cô ấy quan trọng vs tôi hơn. Đầu hàng đi!
- Còn 1 lí do nữa...
Còn 1 lí do nữa? Lần này là gì đây? "Vì cô ta biết đc thần tượng xấu hổ của tôi nên tôi phải quyết tâm tìm đc điểm yếu của cô ta!" ? Hừ...quá hiểu anh ta luôn!
- Nói đi xem nào!
- Cô ta...đã trở thành 1 phần quan trọng trong cuộc sống tôi. Cô ta đến và làm đảo lộn đời sống của tôi, nhưng là người con gái duy nhất làm tôi phải suy nghĩ đến nhiều như vậy. Nhưng chừng nào chưa "cưa" đc cô ta, tôi sẽ ko để sổng mất cô ta đâu!!!
..............lại 1 khoảng lặng dài................
Anh ta...vừa nói gì vậy?
..............1 khoảng lặng thứ 3................
Định "cưa" mình sao? Đừng có mơ!!! Hê...khi anh thắng xong, tôi sẽ cho anh 1 trận!
Ruka đơ người ra 1 lúc, rồi ngay lập tức vung kiếm đến. Nhưng Jun đã nhanh chân hơn 1 bước, chặn ngay. Ruka liền vung kiếm mạnh để đẩy kiếm của Jun ra, rồi ngay lập tức lấy đà để tấn công 1 cú góc chéo vào tay của Jun. Nhưng cú vụt lại là vào khoảng không. Jun đã né người điệu nghệ sang bên trái. Đặt 1 tay chặn lưỡi kiếm của Ruka, Jun vụt 1 cú cắt ngang chuôi của kiếm Ruka. Ngay lập tức, thanh kiếm bay lên và cắm phập xuống đất. Nhưng điều quan trọng nhất là thanh kiếm đã rời khỏi tay Ruka.
Ế ế ế ế ế???!!! Có phải...có phải anh ta vừa thắng Ruka ko đấy??!!
Ko thể, chắc mình nhìn nhầm...ko thể...hơ hơ...
- Xin tuyên bố: Jun là người thắng cuộc!
Aaaaa...thậ...thật ư???!!! Anh ta... THỰC SỰ chiến thắng Ruka, nhà VÔ ĐỊCH kiếm thuật toàn thành phố sao???!!!
Yayyyyyyyy!!!!!!!!!! Thoát khỏi Ruka rồi!!!!
Tôi chạy đến chỗ hắn ta đang đứng loắng khoắng cây kiếm trong tay trong những ánh mắt sốc-ko-thể-tin-đc của mọi người, trong đó có tôi. Ruka đang khóc (khỏi cần nhìn cũng biết!). Hê hê hê...
- Ê tks nhé! Thực lòng mà nói tôi đã chuẩn bị sẵn sốt cà chua rồi đó ai ngờ anh thắng thật! Tks anh nhiều nhé!
- Hơ...cô ko định hỏi làm sao mà tôi thắng đc sao? (đang phởn)
- Kiểu gì?
- Tôi...tưởng tượng cây kiếm là cái chổi lau nhà và Ruka là cô. Thế là thoả sức đánh! (anh gan to nhỉ?)
- Anh...có muốn tôi làm thử ko? Với anh là người bị đánh? (mắt liếc nhìn cây kiếm)
- Ê ê...sorry mà...
Anh ta đúng là...
- Nhưng mà đúng là cách đó đã giúp tôi đấy! Tks cô nhé!
- Anh...đúng là ko thể sống thiếu tôi đc đúng ko? Tôi quan trọng vs anh lắm mà!
- ...
Hê hê...mặt anh ta đờ ra. Trông ngốc thật. Hi hi hi...sao tự nhiên, tôi lại thấy vui thế nhỉ?
- Cậu chủ ngốc!
Và tôi nở 1 nụ cười. Tiệc đêm kết thúc rồi. Sáng mai, tôi sẽ quậy tung cả tầng giải trí lên cho đã! Và có lẽ...tôi sẽ dẫn cậu chủ ngốc đi cùng...hihihi...
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro