Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chuyện này đều trách cô, ai bảo cô nói bậy bạ ở trong cuộc họp chứ? Nếu như gia đình chúng tôi bị Hạ An đuổi ra khỏi nhà họ Hạ sau này không có nguồn kinh tế nữa thì con gái tôi sẽ lập tức ly hôn với cô.”
Đối mặt với sự gây khó dễ của Tống Phỉ, lông mày Diệp Lâm Anh giật giật, ánh mắt lóe ra tia sát khí lạnh lẽo.
Sự sỉ nhục như thế này cô đã chịu đựng một năm rồi. Nhưng nghĩ đến tình cảm của Hạ Tiểu Nhu, Diệp Lâm Anh lại cười cười, sát khí từ từ biến mất. Cũng không nổi giận với Tống Phỉ: “Mẹ, mẹ đừng tức giận. Sáng mai con dậy sớm đi núi Diệu Phong thành Nam thắp hương cầu nguyện cho Tiểu Nhu, đảm bảo cô ấy đi đến đâu là thắng đến đó.” Nói xong, Diệp Lâm Anh về phòng.
Ngón tay Tống Phỉ chỉ vào bóng lưng của Diệp Lâm Anh nói: “Nhà tôi sao lại nuôi cô con rể vô dụng như cô chứ? Tiểu Nhu, không cần biết chuyện này có được hay không thì con đều phải ly hôn với cô ta.”
Hạ Vĩnh Quân cũng nói: “Tiểu Nhu, con thật sự phải suy nghĩ cho cẩn thận hôn nhân này của con, chẳng lẽ thể diện quan trọng đến như thế?”
Hạ Tiểu Nhu lắc đầu nói: “Bố mẹ, lúc ông nội sắp mất, kéo tay con dặn dò con không được coi thường Diệp Lâm Anh. Nếu như không phải cô ấy đề xuất ra thì không được ly hôn với cô ấy, cô ấy là người duy nhất trên thế giới này có thể thay đổi được số phận của con. Tuy cô ấy hèn nhát nhưng cô ấy là một người tốt, trong một năm này cô ấy đối xử với con như thế nào trong lòng con đều biết rõ.”
“Người ta muốn đá chúng ta ra ngoài, cả nhà chúng ta đều cần phải đoàn kết, cùng nhau cố gắng thay đổi cục diện chứ không phải oán trách lẫn nhau, bài xích lẫn nhau. Ngày mai, con nghĩ cách để gặp được giám đốc Giang, tranh thủ ký được bản hợp đồng này.”
Hạ Vĩnh Quân thở một hơi dài, vỗ vỗ bả vai của con gái: “Tiểu Nhu, bố không có tương lai, gia đình này đều do con gánh vác, tủi thân cho con rồi.”
Tống Phỉ lại cảm thấy mơ hồ nhìn con gái, rất ngạc nhiên hỏi: “Nói như vậy, con chết tim rồi, muốn ở với người vô dụng này cả đời?”
Hạ Tiểu Nhu cười kiên cường, nước mắt lại cùng với nụ cười, chảy xuống!
Kết hôn được một năm nhưng lại có tiếng mà không có miếng. Ngay từ lúc đầu Hạ Tiểu Nhu đã không có cách nào để tiếp nhận Diệp Lâm Anh, thậm chí cô cũng không để Diệp Lâm Anh có bất kỳ tiếp xúc nào với cơ thể mình. Vợ chồng cùng phòng nhưng không cùng giường, trong một năm này Diệp Lâm Anh vẫn luôn ngủ dưới đất.
Nhưng thời gian có thể làm thay đổi tất cả. Cô dần dần phát hiện người  bên cạnh mình vẫn luôn thầm lặng yêu mình, không lo nghĩ mà làm hết mọi chuyện vì mình.
“Mẹ, cho dù nhà họ Hạ đá chúng ta ra, con gái cũng sẽ không làm mọi người thất vọng đâu, con sẽ nuôi ba người cả đời này.”
Diệp Lâm Anh ở trong phòng ngủ nghe thấy câu nói này, trong tim nổi lên sự xúc động...
Cửa phòng mở ra, Hạ Tiểu Nhu đi vào, trên gương mặt ngọc đầy nước mắt.
“Diệp Lâm Anh, em không biết mình có làm được không nữa. Nếu như làm hỏng, bị đuổi ra khỏi nhà họ Hạ còn có ngày trở người nữa không.”
Diệp Lâm Anh đi đến giúp nàng lau đi những giọt nước mắt: “Tiểu Nhu, em có thể làm được mà.”
Ngày hôm sau, Hạ Tiểu Nhu dậy khá sớm nhưng mở mắt ra đã không thấy bóng dáng của Diệp Lâm Anh đâu. Cô ấy thật sự đi núi Diệu Phong thành Nam rồi? Tên ngốc này, công trình vài chục tỷ, lễ Phật xin quẻ thì có tác dụng gì chứ? Chỉ là, cô thật sự suy nghĩ vì mình. Cô không có bản lĩnh nên chỉ có thể ký thác vào thần phật để phù hộ cho mình, cô lại sai cái gì chứ?
Không biết từ lúc nào, Hạ Tiểu Nhu bắt đầu học biết cách bào chữa cho Diệp Lâm Anh chẳng lẽ thật sự là lâu ngày sinh tình? Cho dù mình có kinh thường cô như thế nào thì cô đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới của mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro