Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kiều Trinh hít ánh trăng cả đêm nhưng vẫn không có kết quả. Sáng hôm sau nàng buồn bã ỉu xìu gác đầu ngủ trên hòn đá, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa trong sân, nàng phấn chấn tinh thần chạy tới sân trước, thấy Nguyễn Trinh đang muốn ra ngoài, không vác giỏ cũng không cầm đồ, nàng lấy làm kì quái, hỏi cô: “Hôm nay cô không đi bán sâm à?”

“Sâm vẫn còn đang phơi kìa!” Nguyễn Trinh cúi người vỗ vỗ lên đầu Kiều Trinh : “Tôi ra ngoài mua chút đồ, ngoan ngoãn trông nhà nhé!”

“Ta cũng đi, chờ đã!” Kiều Trinh quay người chạy về sân sau, ngậm mấy hòn đá tối qua chưa biến thành công trong miệng, rồi hì hục chạy trở lại, nói mập mờ không rõ: “Đi thôi!” Nàng nghĩ tinh hoa của mặt trăng không có tác dụng vậy thì thử tinh hoa của mặt trời vậy, nếu nàng chỉ đá hóa vàng thành công thì vừa hay có thể mua chút đồ ngon về nhà.

Nguyễn Trinh nhìn hòn đá trong miệng nàng, ngẩn người một lúc, không hỏi nhiều mà chỉ cười nói: “Ngươi muốn ra ngoài với ta thế nào đây? Phố chợ đông người, đi lạc mất thì không chừng ngươi sẽ biến thành một nồi canh đó. Chi bằng ta lấy dây cột cổ rồi dắt ngươi đi, được không?”

Kiều Trinh nghe vậy giận dữ: “Hỗn xược!” Hai cánh quẫy đạp không ngừng, “Ta đi chợ với ngươi là có ý tốt, xuất phát từ cảm kích, đương nhiên là ngươi phải ôm bổn… ôm ta! Mau đi, ôm ta lên!”

Nhìn Kiều Trinh dang hai cánh, Nguyễn Trinh lại ngẩn ra một lúc, sau đó bật cười, cô thật sự cúi xuống ôm Kiều Trinh lên, mặc nàng cựa quậy trong lòng mình hồi lâu, cuối cùng tìm được tư thế thoải mái nằm yên, sau đó dặn dò cô: “Đi đường cẩn thận một chút, đừng dằn xóc quá.”

Nguyễn Trinh cười nhẹ: “Được, nghe theo gà hết!”

Kiều Trinh thi pháp suốt dọc đường vẫn không có kết quả. Nguyễn Trinh cũng mặc kệ nàng đang làm gì, chỉ điềm nhiên đi đường của mình, đến phố chợ, từ xa đã nghe thấy người bán thịt đang rao giá. Nguyễn Trinh suy nghĩ, không được, thịt lại lên giá rồi, không mua nổi hai cân… Con gà này bụng bự nhất định là ăn không no, rồi sẽ lại than thở, lại không biết còn định chọc vào hòn đá này đến ngày tháng năm nào nữa đây…

Vào lúc này, bỗng nghe bên cạnh có người nói: “Bói phú quý mười đồng đây!”

Nguyễn Trinh quay đầu nhìn, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đang giơ tấm bảng bói toán, xưng là Bán tiên, đang cầm tay một người khác thao thao bất tuyệt: “Từ vân tay có thể thấy là tướng đại cát, gần đây công tử có phúc…” Nguyễn Trinh im lặng một lúc, bỗng nhiên bước tới phía trước: “Vị huynh đài này.” Cô chen vào nói, “Giờ Ngọ hôm nay nhà huynh có thể có hỏa hoạn, nếu lúc này không về nhà thì sau này nhất định hối hận.”

Lời vừa nói xong, nam nhân bói toán và người thanh niên kia đều ngây ngốc, ngay cả Kiều Trinh đang ở trong lồng ngực cô cũng khó hiểu ngước lên nhìn. Người bói toán phản ứng lại trước tiên, hắn cau mày khó chịu nói: “Nói bậy bạ gì vậy! Đi đi, đừng làm loạn phúc khí của vị công tử đây.”

“Có phải nói bậy hay không công tử về nhà sẽ biết.” Nguyễn Trinh cười nhạt, “Chiều nay ta vẫn ở đây chờ công tử.”

Nam nhân kia đã đến bói toán thì chắc là người tin đạo này, thấy cô khẳng định như vậy, trong lòng khó tránh hoảng hốt, do dự một lúc, cuối cùng vẫn rút tay khỏi người bói toán, quay bước về nhà. Kiều Trinh dùng cánh khẽ chọc chọc vào cánh tay Nguyễn Trinh : “Người lừa người ta sao?”

“Đừng phá!” Nguyễn Trinh sờ đầu nàng, “Chuyện liên quan đến hai cân thịt đó!”

Lời Nguyễn Trinh chưa dứt, người bói toán bỗng vứt bảng hiệu tức giận nói: “Ta nói con người ngươi sao lại thế này! Có biết quy tắc trong nghề không! Có ai đi phá chuyện làm ăn của người khác như ngươi không!”

Đối diện với sự tức giận của hắn, Nguyễn Trinh vẫn bình tĩnh không ngờ, “Không phải muốn giành mối làm ăn của ông, lời ta nói đều là sự thật, nếu ông không tin thì có thể ở đây chờ đến chiều, nếu lời ta nói ứng nghiệm thì ông hãy cam tâm tình nguyện đưa tiền bói toán ban nãy hắn trả ông cho ta.”

“Ha ha! Ngươi đấu với ta phải không! À, được lắm!” Nam nhân bói toán nói như đang nguyền rủa, “Vương bán tiên ta lăn lộn trong nghề lâu như vậy, ta không tin ngươi đâu! Chờ thì chờ, chút nữa nếu tiểu tử kia không quay lại hoặc ngươi không nói đúng thì ngươi…” Hắn đánh giá Nguyễn Trinh một lúc, “Ngươi hãy đưa con gà kia cho ta!”

Kiều Trinh tức giận, lập tức dang cánh ra, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Nguyễn Trinh nhẹ nhàng ấn trở lại: “Yên tâm, có ta đây, không ai cướp ngươi đi được đâu!”

Không biết trong lời nói của cô có sức mạnh kỳ dị đến dường nào mà khiến cho Kiều Trinh xưa nay luôn xông lên phía trước bỗng được xoa dịu một cách thần kỳ, nếu đã chọn lựa… Được rồi, tôi chọn tin ngươi trước vậy. Là vì… trước đó luôn được cô bảo vệ sao? Được một phàm nhân yếu đuối như cô bảo vệ…

Cảm giác thật kỳ diệu!

Thời gian chầm chậm trôi qua, sau giờ Ngọ, thanh niên kia vẫn không trở lại, Vương bán tiên dần dần lộ vẻ đắc ý, Nguyễn Trinh cũng không nóng vội, chỉ thỉnh thoảng liếc về phía hàng thịt không xa, lắng tai nghe giá thịt được người bán hàng rao có giảm xuống hay không.

Một canh giờ sau, nam nhân đó vẫn chưa đến, Vương bán tiên cười lớn: “Tiểu tử! Ngươi nên nhận thua rồi đó, đưa con gà cho ta.”

“Tại sao phải đưa cho ông?” Nguyễn Trinh dửng dưng nói, “Chẳng phải hắn đang trên đường đó sao?”

Vương bán tiên nhìn về phía con đường: “Tiểu tử đừng nói đùa! Làm gì có ai!” Vừa nói xong, ngay tại khúc quanh có một đôi phụ tử xuất hiện, chính là người thanh niên kia và đứa con nhỏ. Hắn vừa đi đến trước mặt Nguyễn Trinh lập tức cúi đầu đa tạ: “Đa tạ tỷ tỷ đây! Nếu không phải tỷ khuyên ta về nhà thì tiểu nhi nhà ta chắc chắn đã bị chết cháy trong phòng củi rồi. Hổ tử, còn không đa tạ cô cô này đi!”

Đứa trẻ cắn ngón tay, phát âm không rõ ràng: “Đa tạ cô cô !” Người thanh niên cười nói: “Tôi không có gì để cảm tạ cô, nương tử nhà tôi bảo tôi lấy miếng thịt muối để trên xà nhà năm ngoái xuống, cô xem…”

Mắt Kiều Trinh sáng lên, mắt Nguyễn Trinh cũng sáng theo, cô mạnh mẽ gật đầu nhận lấy: “Vậy ta không khách sáo.”

Đưa mắt nhìn người thanh niên và đứa trẻ đi xa, Nguyễn Trinh quay đầu lại ung dung nhìn Vương bán tiên: “Mười văn tiền.”

Vương bán tiên trợn mắt cứng họng, vỗ ngực nói: “Haiz, thật là tà môn, vậy mà cũng có thể đoán đúng được.” Hắn lấy trong túi ra mười văn tiền đặt vào lòng bàn tay Nguyễn Trinh , trước khi đi lại nói, “Chi bằng ngươi cũng bói cho ta một quẻ đi!”

Nguyễn Trinh cười cao thâm khó lường: “Hôm nay ông gặp nạn thấy máu.”

Vương bán tiên bị dọa một mẻ, chộp lấy bảng hiệu vội vã chạy về nhà.

Mấy hôm sau, Kiều Trinh nghe nói Vương bán tiên kia sau khi về nhà, vì “không kiếm được xu nào” nên bị nương tử dùng giày nện rách mặt. Còn tại sao Kiều Trinh lại nghe được những chuyện nhỏ nhặt này, đó là vì kể từ hôm đó, trong Kinh thành có lời đồn về một vị bán tiên thật, đã truyền đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

“Ngươi thật biết bói toán sao?” Kiều Trinh vì vậy mà kinh ngạc.

“Biết một chút!”

Kiều Trinh im lặng một hồi: “Tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt đó!”

“Ta biết, bởi vậy chẳng phải ngày nào ta cũng đều uống thuốc đó sao.” Nguyễn Trinh vẫn điềm nhiên đáp, thấy Kiều Trinh nhìn cô không chớp mắt, cô cười nói: “Có được ắt có mất, Thiên đạo tự nhiên, vạn sự đều phải cân bằng.”

Nào phải Kiều Trinh không biết đạo lý này, nàng chỉ bàng hoàng hiểu ra rằng, thì ra tướng đoản mệnh của cô là vì nguyên nhân này mà ra. Nhưng nàng lại kinh ngạc, một người phàm lại có thể thấy được thiên cơ, mà còn thấy rõ như vậy nữa, không nghĩ cũng biết thân thể cô nhất định phải chịu sức mạnh phản phệ vô cùng to lớn, còn cô lại cân bằng Thiên đạo sống đến bây giờ.

Thân phận của Nguyễn Trinh  này ngày càng khiến người ta khó đoán.

Lời đồn bên ngoài ngày càng khoa trương, nhưng dường như không hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Nguyễn Trinh , cô vẫn ở trong tiểu viện như cũ, ngày ngày nuôi cá, phơi nắng.

Một ngày buồn chán, Kiều Trinh nhìn Nguyễn Trinh đang nằm sấp bên bờ ao hỏi: “Ngươi được trời sinh dị bẩm, có bản lĩnh như vậy sao không bói toán mưu sinh?” Một Bán tiên có bản lĩnh thật sự giống như cô thì có thể trèo cao hơn một chút, chuyên bói toán cho quan lại hay người giàu có, cho dù một năm bói một lần thôi cũng có thể khiến cuộc sống của cô tốt hơn bây giờ gấp mười lần, nhưng Nguyễn Trinh lại đạm mạc quá mức, ở chung với cô bao nhiêu ngày nay, ngoài việc kiếm được hai miếng thịt muối và mười văn tiền kia, cô gần như không hề dùng đến năng lực này.

“Đây có phải là bản lĩnh tốt lành gì đâu!” Nguyễn Trinh chỉ cười nhạt nói, “Hại người không lợi mình, không dựa vào nó ta vẫn sống tốt được đó thôi!”

Kiều Trinh nhíu mày, không ngờ một phàm nhân lại có thể giác ngộ như vậy. Nếu cô đã hiểu thấu triệt được như thế, Kiều Trinh cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, nàng hỏi sang chuyện khác: “Nguyễn Trinh , mỗi ngày cô nấu đồ ăn, có phải bỏ thứ gì đó bồi bổ nguyên khí vào trong đó không, đem ra cho ta xem thử nào?”

Nguyễn Trinh bật cười, quay đầu nhìn nàng: “Ngươi nghĩ ta mua nổi thứ đó sao?”

Kiều Trinh im lặng, đúng nhỉ… cái tên này là người ngay cả thịt cũng không mua nổi, đâu có tiền mà bỏ thêm thuốc bổ gì vào trong bánh bao chứ. Nhưng nàng ở đây đích thực thể lực hồi phục nhanh hơn bình thường rất nhiều, thời gian này nội tức cũng dần dần ổn định, có lẽ chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ khôi phục hình người.

“Cốc cốc cốc!” Hai người đang trò chuyện ở sân sau, bỗng nghe một tràng tiếng gõ cửa dồn dập. Nguyễn Trinh đáp một tiếng, chậm rãi bước ra sân trước mở cửa.

Kỳ lạ thật, Kiều Trinh ở đây bao nhiêu ngày nay, ngoại trừ cô nương trèo tường leo vào kia, đâu thấy ai chủ động đến tìm Nguyễn Trinh . Nàng hiếu kỳ tự nguyện đi theo. Nguyễn Trinh vừa mở cửa, Kiều Trinh Kiều Trinh lập tức phát giác ra được một luồng khí tức kỳ lạ, sắc mặt nàng nghiêm lại, thấy một bàn tay vàng vọt từ ngoài cửa thò vào, níu chặt lấy cánh tay Nguyễn Trinh .

Người này dường như sức lực rất mạnh, đẩy Nguyễn Trin lui về phía sau vài bước, suýt chút nữa thì giẫm chết Kiều Trinh ở sau chân cô.

Cửa lớn mở ra, lúc này Kiều Trinh mới thấy, người níu tay Nguyễn Trinh là một bà lão, gương mặt bà ta rất kích động, sắc mặt hơi hoảng hốt: “Tiên nhân, Tiên nhân…” Bà ta khàn giọng gọi mấy tiếng, “Ngài chính là Tiên nhân có thể biết quá khứ thấy tương lai mà họ nói đó phải không?”

Kiều Trinh ngẩng đầu nhìn bà ta, thấy trên thân thể người này bị một luồng khí tức kỳ lạ vây quanh, khổ nỗi bây giờ pháp lực của nàng không đủ, không thể nào nhìn ra nguyên do.

“Ô… Chắc ta là người bà muốn tìm rồi!” Nguyễn Trinh nói, “Nhưng mà…”

Nguyễn Trinh chưa nói xong, chỉ nghe ngoài hẻm truyền đến mấy tiếng hô to: “Đệ muội!” Lúc này sau lưng có một nam nhân trung niên bước đến, hắn kéo phụ nhân kia nói, “Đệ muội! Đừng làm bừa nữa! Theo ta về!”

Người kia xem ra không quá bốn mươi tuổi, nhưng phụ nhân này lại trông giống như một bà lão năm mươi, lưng khom, mặt đầy nếp nhăn, xem ra đã bị cuộc sống giày vò không ít. Bà ta không để tâm đến người kia, nhìn Nguyễn Trinh nói: “Tiên nhân, ngài hãy giúp tôi! Cầu xin ngài hãy giúp tôi, tướng công đã nhập ngũ mười lăm năm của tôi bây giờ đang ở phương nào?”

“Ai da, đệ muội! Muội bị bọn thuật sĩ giang hồ gạt còn chưa đủ sao? Đừng hỏi nữa, đã bao nhiêu năm rồi…” Câu này dường như đã chọc vào nỗi đau của phụ nhân kia, bà ta hét lên: “Có bao nhiêu lâu cũng phải hỏi! Người ra đi bao nhiêu năm nay cũng là trượng phu của muội! Ngày nào chưa tìm được chàng thì ngày ấy muội vẫn tìm! Ngày này qua ngày khác rồi cũng sẽ có ngày tìm được chàng!”

Thì ra là thê tử của một quân nhân, Kiều Trinh cúi đầu, nàng rất rõ, người đã ra chiến trường thì một khi chết đi có lẽ ngay cả xương cốt cũng tìm không thấy, cho dù người thân có mong ngóng hết ngày này qua ngày khác, tìm kiếm hết ngày này qua ngày khác.

Nguyễn Trinh khẽ gỡ tay phụ nhân kia ra, cười nhạt nói: “Vị phu nhân đây, quẻ này ta bói không được đâu, bà về đi!”

Bà lão ngơ ngác: “Không phải ngài là thần tiên sao? Tại sao ngài không chịu bói giúp tôi, tôi chỉ muốn biết chàng ở đâu thôi… Nếu ngài không giúp tôi bói ra chàng ở đâu, vậy thì ít nhất cũng phải cho tôi biết chàng sống hay chết!”

Nguyễn Trinh cười với nam nhân trung niên kia: “Làm phiền.” Cô làm tư thế tiễn khách, “Ta phải đi nấu cơm.”

Nam nhân trung niên ngẩn ra, vội gật đầu thể hiện ý cáo lỗi, vừa kéo vừa khuyên đưa phụ nhân kia đi. Nguyễn Trinh lãnh đạm đóng cửa lại, đi về phía nhà bếp nấu cơm như thường lệ.  Kiều Trinh theo bên chân cô nói: “Ngươi nhìn ra điều gì rồi phải không? Tại sao không chịu cho phụ nhân kia biết? Trượng phu của bà ta chết rồi sao?”

“Không!” Nguyễn Trinh nhàn nhạt nói, “Ta chẳng nhìn ra gì hết.”

Kiều Trinh ngẩn ra: “Nhưng mà… Nhưng mà…” Nàng lắp bắp cả buổi cũng không biết nên nói gì. Nguyễn Trinh không dùng khả năng của mình để can thiệp vào chuyện của người khác đương nhiên không sai, trước đó nàng thậm chí còn tán thưởng, nhưng trong tình huống này, nàng vẫn không nhịn được mà muốn giúp một phen, nếu binh tướng của nàng chiến tử sa trường, nàng nhất định không để người nhà của họ không biết gì cả mà chờ đợi trong vô vọng.

Kiều Trinh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Trinh , im lặng đi về phía sân sau. Nguyễn Trinh này có thể vì hai cân thịt mà cứu một đứa trẻ, cũng có thể trơ mắt nhìn bà lão kia khóc lóc mà không hề động lòng.

Thật sự cô sống không hề tùy tiện, mà có lẽ là… lạnh nhạt.

Đến đêm, bốn phía không một tiếng động. Nguyễn Trinh không có thói quen khóa cửa nên Kiều Trinh có thể vạch khe cửa âm thầm chui ra ngoài, dựa vào một chút pháp lực vừa hồi phục của mình, nàng lần theo hơi thở của phụ nhân kia, tất tả chạy về phía đầu hẻm.

Trong cánh cửa chưa đóng, một tiếng thở dài truyền ra: “Con gà này thật quá nhàn rỗi!”

                    _________

Tiểu thuyết này hợp với ST không vậy trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro