Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vứt Nguyễn Trinh trong sân, sau đó tiêu sái bỏ đi… Kiều Trinh nghĩ vậy đó. Nhưng nàng do dự cả buổi rồi cũng đỡ cô dậy vứt trên chiếc ghế lắc ở sân sau.

Kiều Trinh cảm thấy cô phải trả giá thật lớn cho những ngày tháng xem nàng làm trò hề, chứ không thể để cô dễ dàng chết đi như vậy. Kiều Trinh lục lọi trong nhà một hồi lâu, cuối cùng tìm được thuốc mà thường ngày  Nguyễn Trinh hay uống, mất cả buổi mới sắc xong, nàng bưng thuốc đi đến trước mặt Nguyễn Trinh , thấy cô vẫn hôn mê. Kiều Trinh suy nghĩ rồi đưa tay bóp cằm cô, không chút do dự cạy răng cô ra, chén thuốc mới sắc xong cũng chẳng thổi lấy một hơi, định đổ vào miệng Nguyễn Trinh .

“Khoan đã!” Sống chết trước mắt, Nguyễn Trinh bỗng thình lình lên tiếng, sắc mặt cô vẫn trắng bệch, ho khan vài tiếng rồi nhẹ đẩy tay Kiều Trinh ra, thở dài, “Để ta làm cho!”

Kiều Trinh nhíu mày: “Cô đang bày khổ nhục kế à?”

“Không, thật sự là đã ngất xỉu một lúc, vừa nãy mới tỉnh lại, chỉ là muốn hưởng thụ mùi vị được người ta chăm sóc một chút thôi.” Nguyễn Trinh bật cười, “Nhưng hình như ta muốn quá nhiều rồi.”

“Cô đâu chỉ muốn quá nhiều! Hôm nay cô đã ăn thịt muối của ta, lại trêu đùa ta bao nhiêu lâu nay, còn dám vọng tưởng rằng ta sẽ chăm sóc cho ngươi nữa!” Kiều Trinh cố nén lửa giận, vén vạt áo dưới mông tự nhiên định ngồi xuống đất, nhưng chợt nhớ ra bây giờ mình đã không còn mang thân gà nữa, nàng đang nửa ngồi xổm xuống thì lại gượng người đứng lên.

Mà Nguyễn Trinh lại không muốn sống, bật cười trước mặt nàng: “Cô xem, vẫn là làm gà tự tại hơn đúng không?” Thần sắc bị che lấp bởi bệnh tật lại mang một sắc thái đặc biệt khiến người ta xao động.

Lúc này, bất kể Nguyễn Trinh có đẹp tuyệt mĩ đến đâu đi nữa, Kiều Trinh cũng chỉ nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu nói: “Cô còn có thể tìm một lý do nào để ta không giết cô không?”

Câu nói của nàng vốn mang sát khí cực độ, nhưng Nguyễn Trinh nghe xong chỉ cười nhẹ: “Đừng làm rộn, ta còn chừa cho cô hai miếng thịt muối trong bếp đó, lúc nào đói ta sẽ nấu canh thịt cho cô ăn.”

Câu này tựa như tứ lạng thắng ngàn cân, đánh một đòn vào lòng Kiều Trinh .

Lý do để không giết cô… được cô nói ra một cách dễ dàng như vậy…

Bàn tay không thể nắm chặt nữa, Kiều Trinh cảm thấy nhất định là Nguyễn Trinh đã bày trận pháp kỳ lạ gì đó trong ngôi nhà này, khiến nàng dần dần trở nên không giống một Vương gia của Ma giới nữa.

Khôi phục hình người nhưng nội tức vẫn không ổn định, pháp lực cũng chỉ có một hai phần, Kiều Trinh suy nghĩ cả buổi chiều về việc lúc nào mình sẽ rời khỏi tiểu viện này. Trận pháp của Nguyễn Trinh rất tốt, ở đây có thể hồi phục nhanh hơn một chút, nhưng nếu cứ ở đây mãi, chỉ e là người của Ma giới sẽ nhanh chóng tìm đến, đến lúc đó thì phàm nhân này…

“Lấy thịt muối giúp ta đi! Giọng của Nguyễn Trinh đột nhiên vọng ra từ phía sau, “Miếng thịt đó treo cao quá, ta không đứng thẳng được nên không với tới.”

Kiều Trinh liếc nhìn Nguyễn Trinh , chỉ bị đấm một cú thôi mà đã đau đến vậy rồi, nếu hắn gặp phải truy binh của Ma giới thì coi như xong, không hồn phi phách tán cũng không được. Kiều Trinh thở dài: “Ở đâu?”

Nàng bước vào nhà bếp nhìn lên trên, nửa miếng thịt muối treo trên xà nhà. Nguyễn Trinh ở bên cạnh đưa cho nàng một cây sào. Kiều Trinh không lấy, chỉ cầm một cái chén không ở bên cạnh, giống như ném một chiếc đĩa bay vào không trung, cái chén như một thanh đao bay nhanh đến cắt sợi dây treo miếng thịt, trước khi chạm vào tường lại tự động vòng về, vừa hay đón được miếng thịt đang rơi xuống, vững vàng bay trở lại trong tay Kiều Trinh .

Thể hiện ngon nghề như vậy, Kiều Trinh vô cùng đắc ý, nàng liếc mắt nhìn sang bên cạnh, vốn muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của một phàm nhân, nào ngờ chỉ thấy Nguyễn Trinh đứng dậy lấy dưới bếp ra một miếng giẻ vô cùng giơ bẩn, đưa cho nàng nói: “Quá tốt rồi, nếu cô có công phu này thì luôn tiện “vù” một cái, chùi sạch bụi trên xà nhà trong bếp luôn đi.”

Kiều Trinh buông chén, nhìn miếng giẻ đã không thể nhận ra là màu gì trong tay cô, giọng điệu cao thâm hỏi: “Ngươi có biết ngươi đang sai bảo ai không?”

Nguyễn Trinh chỉ cười nói: “Chẳng phải ta vẫn chưa hỏi thân phận cô sao, làm sao biết đang sai bảo ai được!”

Sắc mặt Kiều Trinh càng thêm khó coi.

Nguyễn Trinh đành lắc đầu vứt miếng giẻ đi, “Được rồi được rồi, không chùi thì không chùi. Vậy cô giúp ta đi xách hai thùng nước vào đi!” Kiều Trinh đặt chén xuống, trừng mắt một cái, nhưng lại thấy Nguyễn Trinh ôm bụng, “Đau… Thịt được nấu chẳng phải để cho cô ăn đó sao!”

Kiều Trinh nghiến răng quay người ra cửa, trong nhà bếp chật hẹp, lúc Kiều Trinh bừng bừng lửa giận đi lướt qua người Nguyễn Trinh , vô tình ngực chạm vào lồng ngực của cô, đây vốn chỉ là một sự tiếp xúc vô ý, nếu Kiều Trinh đi nhanh một chút có lẽ hai người đều không cảm giác được gì, nhưng nàng đang mặc y phục của Nguyễn Trinh , vạt áo dài rộng vô tình mắc vào chiếc kềm gắp than ở góc tường, thân hình Kiều Trinh khựng lại đúng vào thời khắc ngượng ngùng này.

Ánh mắt Nguyễn Trinh thoáng nhìn xuống, nhưng lại dời đi ngay lập tức, khẽ dịch sang bên cạnh vài bước, lách người, cô ho vài tiếng nói: “Cô xem, ta nói là không tiện mà đúng không…”

Kiều Trinh chỉ giật vạt áo đó ra, thần sắc điềm nhiên mà ngạo mạn: “Có gì mà không tiện, chuyện bé xé ra to!” Nàng bước ra khỏi nhà bếp giống như không có chút cảm giác gì.

Nguyễn Trinh dựa vào bệ bếp đứng một lát, chờ độ nóng trên ngực dần dần nhạt đi, cô khẽ khom lưng, ánh mắt xuyên qua khung cửa, nhìn ra góc tường trong sân, nữ nhân cứng miệng nào đó đang cúi người nhoài về cái lu múc nước, nhưng nàng nhoài người một hồi lâu cũng không thấy múc được giọt nước nào.

Nguyễn Trinh nghiêng đầu, bất giác lấy tay xoa lồng ngực, chắc là không chờ được nước rồi, thôi đành xào vậy…

Tiểu viện này quả nhiên có chỗ nào đó không đúng! Kiều Trinh nhìn bóng mình trong lu nước, không dám tin mà đưa tay chọc chọc, hai vệt hồng hồng trên má nàng là sao vậy! Ai vẽ lên cho nàng vậy? Tại sao nàng lại cảm thấy không chân thực chút nào.

Bích Thương vương vì một phàm nhân mà… đỏ mặt.

“Cục cục tác, ăn cơm thôi.”

Kiều Trinh không biết chìm đắm trong suy nghĩ bao lâu, bỗng nghe một tiếng gọi như vậy, gò má trăm ngàn năm nay mới nóng lên một lần lập tức thôi không đỏ nữa, giương cao giọng: “Bổn… cô nương tên là Kiều Trinh ! Cô thử dùng tiếng gọi súc sinh gọi ta một lần nữa thử xem!” Nàng ngoảnh đầu, thấy Nguyễn Trinh đang bưng đĩa thức ăn đứng trước cửa, ánh chiều tà kéo bóng cô dài ra, không biết tại sao thật tình cô hơi ngây ngốc.

Kiều Trinh kì quái nhìn cô, Nguyễn Trinh chớp mắt, lập tức hồi phục lại tinh thần, lại kéo cong khóe môi cười nói: “Kiều Trinh , ăn cơm thôi!”

Lời này vừa dứt lại đến phiên Kiều Trinh ngẩn người, nàng đã từng nghe “Vương gia, dùng bữa thôi!”, từng nghe “Kiều Trinh ! Đến giao chiến với ta!”, nhưng chưa từng có ai thử kết hợp như vậy, dùng tên của nàng gắn với ba chữ thường dùng hàng này kia lại kỳ quái đến mức khiến nàng… có cảm giác đã tìm được nhà.

Kiều Trinh hất đầu đi về phía Nguyễn Trinh : “Nếu làm hư thịt thì cô phải đền cho ta miếng khác đó!”

Nguyễn Trinh cười thấp: “Nếu làm quá ngon thì sao? Cô đền cho ta một miếng à?”

Kiều Trinh suy nghĩ: “Nếu ngon thì sau này cô hãy làm đầu bếp cho ta đi!”

Nguyễn Trinh ngẩn ra, cười nhạt không nói gì.

Người mà bánh bao cũng có thể làm thành một món ăn ngon sao nấu thịt lại dở được, kết quả là ngày thứ hai khi Nguyễn Trinh muốn ra ngoại thành hái sâm, Kiều Trinh sống chết không cho, biến hai cục đá thành hai thỏi vàng to nhét vào trong y phục hắn: “Đi mua thịt!” Kiều Trinh yêu cầu như vậy, nhưng lấy hai thỏi vàng to này đi mua thịt thì chỉ e là hắn sẽ bị bắt lên quan phủ ngay. Nguyễn Trinh không chịu, đang lúc đưa đẩy bỗng nghe tiếng gõ cửa. Kiều Trinh nhíu mày vứt hai thỏi vàng đi, vừa rơi xuống đất, ánh vàng lấp lánh liền biến mất, lại hóa trở thành hai hòn đá.

Nguyễn Trinh muốn đi mở cửa, nhưng Kiều Trinh cản cô : “Để ta.” Cũng không nghe Nguyễn Trinh nói gì, nàng tiến lên vài bước kéo cửa ra.

Bên ngoài là hai thị vệ mặc y phục xanh đậm, đeo đại đao và mang ngọc bội, hai người nhìn Kiều Trinh rồi ôm quyền cúi người: “Làm phiền rồi, tối nay chủ nhân nhà ta muốn đến bái phỏng hai vị, mong hai vị chờ ở nhà một ngày, bọn ta cũng bài trí trong quý phủ một chút…”

“Tại sao hắn muốn đến thì bọn ta phải tiếp đãi?” Kiều Trinh cau mày, “Hôm nay không rảnh, bảo hắn chờ đi, rảnh sẽ gọi hắn.” Nói xong liền đóng cửa.

Hai thị vệ áo xanh chưa từng bị đối đãi như vậy, nhất thời sửng sốt, đưa tay muốn giữ cửa lại, nào ngờ nữ nhân này động tác trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng khi bọn họ muốn đẩy cửa vào trong thì lại có một sức mạnh từ sau cửa truyền đến, hai người chấn động lui về phía sau một bước, bọn họ nhìn nhau, đang định giở bản lĩnh thì cánh cửa bị đóng kia đột nhiên lại mở ra, đổi lại là một nam nhân áo xanh quần trắng cười híp mắt đứng đó, hắn chắn trước mặt nữ nhân đó rồi hỏi hai thị vệ: “Các người muốn đến bài trí à? Tốt quá, vào đi!” Hắn lui ra một bước, thái độ hợp tác khiến hai người nhíu mày nghi hoặc, nhưng vẫn bước vào.

Nguyễn Trinh đưa họ đến nhà bếp chỉ lên xà: “Đó, các người xem, trên đó dơ quá, phải dọn dẹp một chút, giẻ ở sau bệ bếp đó.” Cô vỗ vỗ vai một người, “Ở đây giao cho ngươi đó.” Sau đó lại đưa một người khác đến sảnh trước, “Ở đây cũng lâu lắm rồi không có người quét dọn, vừa hay có thể dọn dẹp giúp ta, tối nay bày tiệc mời chủ nhân các người.”

Cô bố trí công việc cho hai người kia xong, vác giỏ lên vai nói: “Kiều Trinh , giám công, ta đi hái sâm rồi sẽ về.”

Cửa sân đóng lại, che mất bóng dáng Nguyễn Trinh , để lại Kiều Trinh khóe miệng co giật, cái tên này… đúng là kỳ quái đến mức khiến người ta không thể nào hiểu nổi!

Đêm đến, sân trước.

Nguyễn Trinh nấu một bình trà đặt trên bàn đá trong sân, nhìn khoảng sân được quét dọn sạch sẽ, cô vô cùng vừa ý, tiếng bước chân nặng nề bên ngoài đang từ từ tiến gần, Kiều Trinh ôm tay đứng ở cửa, sắc mặt không vui. Nguyễn Trinh cười vui vẻ với nàng: “Tốt xấu gì cũng sắp gặp Thái tử một nước, sao mặt ủ mày ê thế?”

“Ai mặt ủ mày ê chứ?” Kiều Trinh nói, “Chẳng qua đã đoán được tình hình của tên Hoàng thái tử kia thôi, chủ nhân thế nào thì thuộc hạ thế ấy, hai tên hạ nhân đến thôi mà đã ngạo mạn vô lễ như vậy rồi, ngươi cảm thấy chủ nhân sẽ khá hơn sao?”
Nguyễn Trinh cười cười nhấp một ngụm trà, không nói tiếng nào.

Một cỗ kiệu xa hoa dừng ở trước cửa, thân kiệu to đến mức sắp chiếm hết cả con hẻm nhỏ. Một bóng người mặc y phục gấm vóc chậm rãi bước xuống. Kiều Trinh nhíu mắt quan sát hắn, một đôi mắt dài hẹp, một đôi môi đỏ, nhưng mà thân hình béo mập sắp trở thành quả cầu thịt này là thế nào vậy?

Hoàng thái tử bước vào nhìn Kiều Trinh đang đứng ở cửa, sau đó lách mình vào trong sân, tùy tùng sau lưng hắn muốn đi theo. Kiều Trinh đưa tay: “Trên bàn chỉ có một ly trà, mời một người thôi.” Một thị vệ áo xanh lập tức đặt tay lên cán đao, Hoàng thái tử béo tròn lại phất tay: “Chờ ở ngoài đi.”

Kiều Trinh nhíu mày, xem ra cũng phóng khoáng lắm.

                  ___________

Cho tuôi xin đánh giá của mn về fic này đuy 🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro