retour

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cây chanh trước nhà đã đến mùa ra quả, mấy ngày chớm xuân phạm khuê hay ngồi dưới gốc cây rồi để mấy bông hoa trắng bay vẩn vơ trên mái đầu hạt dẻ, nhưng cũng chẳng phải vì em thích thú gì cho cam khi mà năm mới cũng đã đến ngõ và mẹ thì mãi cằn nhằn vì nhà cửa vẫn hoàn bừa bộn.

người ta hứa đến khi cây chanh vàng trước nhà ra hoa, người ta sẽ về thăm em, thế mà từ khi cây bắt đầu ra hoa cho đến khi hoa tàn rồi ra quả, người ta vẫn chẳng thấy đâu, hại khuê chờ mỏi mắt lại còn bị mẹ la.

tú bân nhìn đứa em họ mặt mày cứ mãi thẫn thờ mà chán nản, chao ôi yêu đương gì mà như bị người ta rút nửa hồn đi mất.

phạm khuê chẳng buồn đoái hoài, em còn đang bận nghĩ xem sao người ta mãi chưa về, từ lille đến bordeaux cách nhau cũng chẳng xa, là người ta bận việc không thể về hay bộn bề cuộc sống khiến người ta quên em rồi?

nhưng khuê ơi, thôi liên tuấn nào dám quên em, 1 tiếng 25 phút đường bay đã đặt chân xuống bordeaux, gã chỉ muốn chạy thẳng đến tìm em mà không thể. vì cái nắng đầu xuân gã không kịp cảm nhận và vì cái rét cuối đông gã hân hạnh hưởng chọn, vì sếp gã mãi cằn nhằn về đề án giáng sinh cuối năm cũ và kế hoạch công việc đầu xuân này. cho đến ngày những bông hoa nhỏ đầu tiên nở trên cây chanh trước cửa nhà khuê, gã vừa kịp ăn tạm miếng bánh mỳ khô khốc rồi vội đến chỗ làm.

quay qua, quay lại chanh đã vàng rực cả một góc trước nhà mà gã thì cũng mới vừa hoàn thành công việc để sửa soạn về gặp em.

hãy bỏ qua cho gã, em thương, vì lỡ thất hứa với em và cả vì chờ cạn cả buổi sáng ở la rose de tunis để mang về một chiếc gateau basque làm quà xin lỗi. cho đến khi mắt thấy cây chanh vàng trước nhà em thì trời cũng đã giữa trưa.

"có khi nào anh tuấn đi mất rồi mà em không để ý không"

chưa thấy ảnh đã nghe thanh âm. phạm khuê lo sợ bỏ quên bóng hình gã đâu đó trong những ngày chớm xuân nắng hẵng còn chưa gắt.

"anh sao dám đi khi chưa gặp, anh về rồi này khuê ơi"

thôi liên tuấn nào muốn xuân thì mới bắt đầu mà nắng trong mắt em lại sắp tàn.

phạm khuê giật mình ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nắng rơi lách tách bên hiên, rơi trên vai áo người em thương và cả trên mái đầu hạt dẻ đượm hương chanh, khuê nhìn thấy anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro