Tấm gương soi tiếng nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta."
Gương thưa: "Người đẹp nhất trần
Nhưng sao số phận dần dần tha lương
Muốn dung nhan đẹp khuynh thành
Tắm trong biển máu gái lành cho tôi
Một trăm không thiếu không thừa
Đừng như cánh bướm bay đi lừa người.
Tôi thương người nhất vương triều
Làm ơn hãy lắng nghe điều tôi thưa."

Xưa kia vương giả ngàn đời
Lòng không muốn nhớ một thời hoàng kim
Gương kia dõi bước đã lâu
Hiểu ta bậc nhất chẳng đâu sánh bằng
Nữ vương tuân lệnh gương thần
Lòng nau náu thoát bần hàn trứ danh
Dẫu cho thuộc hạ van lơn
Ngoài kia vương quốc khóc hờn vận đen
Nữ vương bỏ hết ngoài tai
Phận ta ta sống, đá mài chúng sinh.

Nói rồi người phất tay thanh
Lệnh cho binh lính thi hành mau mau
Rủa thầm: "Bội phản một bầy
Chưa ai lo lắng đủ đầy như gương."
Nói rồi xoay gót ngọc ngà
Ngắm nhìn bóng chiếu mặn mà trong kia.
Cô đơn nuôi dưỡng đêm đen
Ngày qua tháng nọ càng nên hình hài
Cung thành hỗn loạn xé nhau
Con tim bệ hạ rối nhàu mỗi khuya.

Chín ba chín bốn chín lăm
Lính vơ mấy chốc một trăm đã gần.
Thêm vài đêm nữa trôi qua
Máu tươi còn thiếu một cành hoa thơm
Gái trinh vơi bớt đi nhiều
Thành trong nhiễu sự ngàn điều đớn đau
Dung nhan sắc nước hương trời
Ngày nay mục rữa đời đời chẳng thôi
Gương thần thúc giục nữ vương
Mau mau tìm kiếm cô nương cuối cùng.

Đêm kia nữ chúa trèo cây
Định thăm phố xá cho khuây tơ lòng
Dẫu sao loạn lạc đã đành
Rũ đi trọng trách cho thanh tim vàng
Bỗng nhiên văng vẳng trong tai
Người nghe đâu đó tiếng ai mê hồn
Hoá ra khúc hát ả đào
Mỹ nhân rót rượu nồng vào lời ca
Môi têm cánh phượng dáng duyên
Nhịp nhàng phách lạc hồn thiêng đã lìa

Nữ vương thăm hỏi mấy hồi
Mới truy ra được giống nòi người thương
Ca nương vốn phận lẻ loi
Sinh ra mãn kiếp con côi giữa đàng
Không cha không mẹ không nhà
Hồng nhan bạc phận thấy mà đau thay
Linh hồn nữ chúa mê say
Đưa tai rót rượu gây gây má hồng
Lắng tai nghe khúc nhạc vàng
Trăng thanh gió mát tình nàng đắm say.

Người rằng: "Mỹ nữ đằng kia
Ta ban phúc đức đi hia về trời."
Bấy giờ nàng sững cả người
Ngừng luôn khúc hát tiếng cười chứa chan.
Ả đào chung thuỷ nửa vời
Nhưng nàng nguyện ước cùng rời khỏi đây
Dắt theo tay ngọc cầm gươm
Mặc cho vương quốc nát bươm hết rồi.
Nữ vương thất tín gương thần
Trong đêm lẩn trốn với tân nương này.

Đôi nàng thương lấy sẹo mờ
Trên đôi vai đã hững hờ cùng trăng
Cùng bao dấu vết ngày xưa
Từ thời cặp nữ còn chưa song hành
Bấy nhiêu năm tháng lỡ làng
Cũng như đôi mắt mơ màng trước sương
Sẽ không còn những ngày dài
Đôi hàng bi lệ nhạt phai ráng chiều
Hát ca đàn hát lưu liên
Phúc phần hiện rõ trên hiên nhà lầu.

Gương xem thì thấy sầu đau
Như sông cạn nước, như bầu mất dây
Trên thân nứt vỡ làm đôi
Rồi bao bùa chú liền thôi ẩn mình
Vỡ tan mộng ước từ đây
Thanh tân kỷ niệm càng gây thêm sầu
Gương ta đã nối gót vương
Từ khi phụ mẫu còn thương con ngài
Cớ sao bại trận ái tình
Tố nga kia xứng được mình yêu sao?

Gương kia quyết chí phục thù
Bèn gom góp hết hoả mù tung ra
Hoá thành nguyên dạng như xưa
Là thầy phù thuỷ lưa thưa tóc dài
Vốn mang quyền phép đầy mình
Vì yêu mà đánh đổi hình thế nhân
Tự tay dán tấm bùa thiêng
Trở nên gương thánh an nhiên bên tình
Nay nhân dạng đã về rồi
Siết con dao máu thề đòi mạng khuê.

Gió lùa qua ngọn cỏ non
Sơn hà trải rộng héo hon ráng chiều
Gương rằng: "Xin hãy dừng tay
Đừng mê muội những mê say chẳng tròn
Hỡi người, đừng khiến tay ta
Nhuốm thêm sắc huyết oan gia nữa mà."
Vương rằng: "Những tưởng thiên lương
Nào ta có ngỡ lư hương dưới bào
Lương duyên vốn định bởi trời
Nhà ngươi cứ mãi oán đời không nguôi."

Tức mình gương thánh xuống tay
Ghim luôn dao báu vào ngay ngực đào
Nào ngờ nữ chúa chắn ngang
Ả đào thoát nạn, áo nàng máu vương
Thất thanh ca oán lên cao
Tiếc thay duyên đứt biết bao mới vừa?
Gương thần tức tưởi trợn trừng
Nhìn cô nương ấy bừng bừng đớn đau.
Thế là gương biến thành sương
Vì không dám ngắm người thương băng hà.

Ngày 13 tháng 11 năm 2022.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro