Trăng dưới đáy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương kia ngự ở trên tường
Nói ta nghe những câu hò ví dặm
Ca thán về tháng ngày ta ẵm ngàn tuyệt diệu
Trao vào tay bóng hình ta yêu.

Lắm lúc bầy trời như mê cung tuyệt lộ
Lạc lõng giữa đêm khuya cùng nỗi sầu tỏ rõ
Một mình trước gương lồ lộ mảnh trăng khuyết
Đánh mất vẻ toàn vẹn sắt son.

Đặc sệt một nét, bạn đẹp chăng
Trong mắt người kia, chẳng ngớt bao giờ?
Bạn – bóng nguyệt lờ mờ sương sớm
Người ta – nước biếc ôm lấy trăng.
Trăng lồng bóng nước, nước quyện vào trăng
Tựa một giấc mơ miên viễn hững hờ.

Bạn đẹp nhất khi bạn là sừng giăng bàng bạc
Bạc một phận nào ai dám thương dám xót.
Bạc một màu xuân xanh phôi pha mỗi phút.
Bạc mãi, bạc tới chừng tiếng khóc cuốn bạn đi.
Rồi màu bạc cũng sớm tàn phai,
Bạn trông bóng nước đục màu máu,
Huyết tươi bạn nhỏ xuống đớn đau.

Xưa kia, nguyệt và quang chung một bước đường
Bàn tay người thương nâng niu ánh trăng trong làn nước
Cuộc đời bừng sáng màu phơi phới
Khi người vẫn còn cần đến trăng.

Sương khói đem theo nhân ảnh khuất xa
Đến nơi chân bạn đành lòng bước ra
Người đương buông mình trên bờ cát trắng
Tắm trong ánh nắng rang nụ cười
Đại dương mênh mông vẫy gọi người
Còn bạn nơi đâu, hỡi bạn tôi?
Bạn đương oằn oại hay buông lơi,
Hay đắm chìm trong bể dâu chẳng vơi?

Ôi bạn tôi!

Giá như bạn thực là bạn tôi,
Mà nào phải cái danh nửa hư nửa thực
Càng không phải do tự tôi gán lên tôi
Cũng không do tôi tủi phận sao chổi
Tôi là tôi – bản thể luôn chơi vơi
Giữa dương gian rỗng ruột vô hồn.

Gương kia ngự ở trên tường
Thế gian ai luỵ được dường như ta...
Buồn trông ngọn cỏ đằng xa,
Bóng ai ngụp lặn trong làn nước trong.

Ngày 17 tháng 09 năm 2022.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro