Chương 0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Thiên Yết có một sở thích nho nhỏ, đó là thích viết. Với cô, những cung bậc cảm xúc nhàn nhạt hay nồng đượm, nhẹ nhàng hay thôi thúc lướt qua mỗi con chữ, từng lời văn, luôn là cách bày tỏ chân thành nhất đối với chính bản thân mình và cuộc sống.

          Trong cuộc sống của mỗi con người có hàng trăm câu chuyện nhỏ đáng nhớ, hàng ngàn những phút giây đẹp đẽ vĩnh viễn không thể tàn phai. Đó chính là việc gây phiền não nhiều nhất - cho một người vừa yêu văn chương lại sủng ái cái đẹp như Thiên Yết - để chọn lựa ra một chủ đề viết truyện. Đang thơ thẩn đi dạo trong công viên, tầm mắt Thiên Yết rơi vào một bé gái váy hồng xinh xắn. Cô bé chừng 6 tuổi có mái tóc vàng óng, đôi mắt nâu thơ ngây chớp chớp hỏi mẹ:

          Mẹ ơi, thanh xuân là gì hả mẹ?

          Người đang nắm tay cô bé cũng rất xinh, hướng mắt về phía bé con, ánh nhìn dưới hàng mi cong dài đầy lắng đọng

Uhm... Thanh xuân như một quả mâm xôi bé ạ.

          Thế thanh xuân ăn được hả mẹ? Nó có ngon không ạ?

          Thanh xuân không ăn được bé ạ. Nhưng khi bé con của mẹ lớn lên, bước chân vào tuổi thanh xuân, bé sẽ nếm được vị ngọt của đường xen lẫn cả vị hơi chua như ăn một quả mâm xôi ấy. Và dư vị của nó sẽ còn đọng lại mãi khiến bé không bao giờ quên trong suốt cuộc đời. Nào, bây giờ chúng ta về nhà và mẹ sẽ mua bánh kem cho bé nhé.

          Hai mẹ con cô bé nắm tay nhau rời khỏi công viên được một lúc rồi mà Thiên Yết vẫn đứng xuất thần tại chỗ. Thanh xuân sao? Êm ả ngọt ngào nhưng cũng thanh thanh chua, rực rỡ nhiệt huyết nhưng lại đầy nuối tiếc. Suy nghĩ vẩn vơ gì cứ bay nhảy trong đầu cô mà từ lúc nào không hay, hoàng hôn đã ngả bóng phía chân trời, tím pha hồng như một ly kem việt quất. Những hồi ức thanh xuân xưa cũ bất chợt ùa về tràn đầy kí ức làm dòng cảm xúc trong cô trào dâng không ngừng. Ánh nắng thu cuối chiều ngọt như mật ong vuốt ve làn tóc, vỗ về người con gái thổn thức trong lòng.

          Rồi chợt mưa đổ ập xuống, ào ạt và bất ngờ, không khí đầy hơi nước làm Thiên Yết run lên vì lạnh. Cô không mang theo ô nên không thể về nhà ngay, chỉ có thể đứng dưới hiên một tiệm bánh nhỏ đã đóng cửa chờ mưa ngớt. Trời đã tối hẳn, đường vắng xe qua, chỉ còn ánh đèn vàng le lói từ bóng duy nhất bên đường và Thiên Yết đứng một mình cô quạnh.

          Từ phía xa, có một bóng người cầm ô ngoái đầu tứ phía như kiếm tìm, cất tiếng gọi tên Thiên Yết. Mặc dù tầm nhìn ngày càng trở nên nhòe nhoẹt vì những giọt mưa trên tóc rơi xuống đầy khuôn mặt, đầy gò má, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là ai. Lòng Thiên Yết lại gợn sóng, những giọt nước mắt nóng hổi đong đầy khóe mắt chực trào ra. Cho đến khi người đó đứng ở trước mặt cô, bày ra vẻ mặt hoang mang cùng chút bất đắc dĩ, câu hỏi mới ra đến đầu môi chưa kịp nói đã bị giọng Thiên Yết chặn lại

          Song Tử à... Đối với cậu, thanh xuân là gì?

          Sao không dưng cậu lại hỏi như thế? Mau, mưa to lắm về nhà trước đã.

          Trả lời tớ đi, thanh xuân là gì, Song Tử...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro