Phần 5: Nhịp sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải hình mẫu đâu ạ . Hình mang tính thả tuym💓💓💓
_____________________________
🏃🏃🏃🏃🏃🏃🏃🏃🏃
Sau khi hăng máu chạy về nhà , tôi mở ngay tấm hình chụp hắn ra . Trong hình không còn dáng đứng cao ngạo và nụ cười hách dịch nữa . Thay vào đó là điệu bộ ếch ngồi và khuân mặt nhăn nhó 😄😄😄 trông đến buồn cười của hắn.
Bất giác tôi sờ lên miệng, nhớ lại cảm giác lúc đó không biết sao tim tôi lại nhảy nhanh một nhịp.Tôi gõ đầu mình không cho phép được nhớ đến nữa, rồi nhanh chóng vất mớ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu , cho nó vào phần ruột non rồi tống tiễn ra ngoài.

Hôm sau tôi cùng cái Thu đến trường . Sau khi mè nheo , kể lể cái sự nghiệp trộm, ngắm người đẹp hôm qua của nó suốt mấy tiết học của tôi . Thì nó cũng hà hơi ,đừng lại lấy sức bằng cách kéo tôi và Dương xuống căn tin nạp năng lượng . Tôi cũng mệt vì mấy tiết liền rẩu mỏ ra nghe chỉ biết lắc với gật . Dương còn tệ hơn tôi, ngơ ngác không hiểu nó nói gì , liền bị nó lấy tay dúi đầu xuống để " gật gật" để đồng tình với nó. Thành ra , hai con  lật đật cứ thay nhau lắc qua lắc lại, còn con Thu thì máy mồm liên tục.

Trong cái căn tin đông nghịt người , một mét vuông chục người đứng . Tôi nhanh chân giữ chỗ, còn con Thu chen chúc trong cái nhà ăn lấy phần cơm cho hai đứa. Dương thì đi lấy phần sandwich, có vẻ cậu ấy thích ăn sandwich thay cơm. Sau khi Dương quay lại , con Thu cũng nhanh chóng mang phần cơm ra. Gì chứ khoản bon chen này tôi phục con Thu sát đất , khoảng năm phút thôi không hơn đã thấy nó hăm hở bê  ra hai khay cơm nghi ngút khói . Dương thì dễ hơn ,vì rất ít người ăn sandwich vào bữa trưa lên mua rất nhanh. Tôi đoán chắc cậu ta ngại khoản bon chen lên mới ăn sandwich chứ không phải thích gì cả. Thức ăn được mang ra chúng tôi thi nhau ăn . Được một lúc , bỗng nhiên cả căn tin bỗng ồn ào hẳn , rồi những tiếng la ó liên tục nổi lên . Tôi thì không mấy quan tâm , tiếp tục ăn . Con Thu thì không ,nó há hốc mồm , mắt liên tiếp phóng hình trái tim. Làm tôi và Dương đang ăn cũng phải ngẩn mặt lên xem có chuyện gì.
Ôi không con người đằng xa kia chính là hắn ... Tôi tí nữa thì phụt hết cơm trong mồm ra .
Hôm đầu tiên, gặp hắn tôi có thấy hắn cầm trên tay cái áo đồng phục trường tôi . Nhưng tôi tưởng mình nhầm. Vì một trường nghiêm ngặt trong việc tuyển chọn học sinh như vậy thì làm gì có mấy thể loại du côn như thế . Nhưng sự thật đã hiện hữu trước mặt tôi , không những cùng trường, hắn lại còn học cùng khối với tôi nữa . Aaaaa
Hắn một tay cầm khay thức ăn , một tay đút túi . Thì ra đây chính là nguyên nhân gây ra sự hỗn loạn ở căn tin. Ấy chết, tôi phải chuồn thôi . Cái vụ tôi biến hắn là ếch.....  nhưng
Chưa kịp chuồn thì tôi đã bắt gặp ánh nhìn từ hắn. Hắn cười đểu rồi bước đến cất giọng ngọt ngào khiến lũ con gái mê mẩn:
- Tôi ngồi đây được chứ
Con Thu gật đầu lia lịa , rồi chạy lon ton đi lấy ghế
- Cậu ngồi đi_rồi đưa ghế cho hắn , hắn tự nhiên ngồi xuống ăn ngon lành
Thử hỏi làm sao tôi có thể ăn , nuốt khi hàng trăm con mắt soi xét cứ nhìn chằm chằm . Con Thu thì khỏi nói , nó cứ gọi là không ăn cũng lo . Mắt không dời khỏi người hắn, làm gì còn mắt để ý xung quanh. Dương thì có vẻ khá quen với việc này, lượng mắt có tăng thêm một chút vẫn ăn ngon.
Hắn lại tí một nhếch miệng nhìn tôi.~ Thật điên lên mất ~ nghĩ thần rồi tôi cúi đầu xuống ăn như điên để thoát khỏi đây. Thấy việc ăn nhanh đến ghê người, cơm nước dính tùm lum không phải nói là tung tóe của tôi. Dương đưa cho tôi chiếc khăn rồi chỉ lên mặt mình đồng thời cũng là chỗ dính cơm trên mặt tôi nói :
- Chỗ này, ăn từ từ thôi Mi
Ôi ngượng chết mất thôi, tôi gật đầu nhanh rồi quay lại bữa ăn . Bỗng một tiếng đập bàn lớn vang lên , bát canh trên bàn bắn nước tung tóe . Không ở đâu xa, mà chính tại bàn của tôi đây và người đập bàn không ai khác là hắn. Khuân mặt hắn rất giận dữ , vành tai còn đỏ ửng lên . Chiếc khuyên tai chữ thập lắc lư mạnh vì đột ngột đứng lên. Hắn gằn mạnh tay tôi kéo dậy
- Ra ngoài nói chuyện_ hắn nói ngắn gọn có vẻ gấp rút và xen chút gì đấy bực tức
Bàn dân thiên hạ không khỏi tò mò bao gồm cả tôi. Không lẽ hắn đột nhiên nhớ ra sự việc xảy ra vào ngày hôm qua.
Con Thu đang ngắm hắn nãy giờ thấy hắn bỗng nổi giận kéo tay tôi quá lố thì như phát hiện ra điều gì đó nhíu mày nghĩ ngợi. Không để ý tôi đang đánh mắt ra hiệu SOS. Cũng may Dương đã kịp nắm tay còn lại của tôi kéo lại :
- Cậu làm cái gì thế _ không phải giọng của tôi đâu , Dương gắt
- Buông ra_ hắn không trả lời , buộc miệng quát, rồi kéo luôn tôi đi trong ánh mắt của bao nhiêu người
Mẹ ơi bắt người công khai (+_+)

Ra khỏi sự soi mói của bàn dân thiên hạ. Tôi dứt tay ra khỏi tay hắn
-Buông ra, chuyện gì chứ?_ tôi nói 
Khuân mặt hắn lại nhìn tôi nhưng độ tức giận đã giảm đi phân nửa . Tại sao nhỉ????
Hắn ậm ừ ,rồi tuột miệng nói :
- Tôi quên rồi

Gọi người ta ra cho bằng được rồi bảo quên . Người điên như thế này tôi gặp chỉ có một, tôi nói:
- Vậy chào nhé
- Khoan đã_ hắn gọi với theo
Tôi ngoảnh mặt lại , hắn vẫy tay ra hiệu cho tôi đến gần . Tôi ngoan ngoãn đi đến , lại còn ghé tai, điệu bộ~ tay bắt mặt mừng~ . Và " cốp" tiếng âm thanh vui nhộn vang lên , chính xác âm thanh này phát ra từ trên đầu tôi . Tôi chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy cảm giác đau thấu trời và một bầu trời sao vây quanh . Hắn đắc ý cất giọng:
- Đây là hình phạt thích đáng dành cho cậu
Nói song hắn phắn luôn , để lại một con ngố tàu đứng chôn chân tại chỗ với cục bưới trên đầu. Đúng là khôn ba năm dại một giờ ,sao tôi có thế lại gần một con khủng long đang phun lửa không chút cảnh giác nào chứ.😭😭

Ôm một cục tức về lớp , bị sự cha hỏi gắt gao của con Thu và dám bạn ở lớp . Cuối cùng tôi cũng lết thân tàn  về được chỗ ngồi. Ai thì không nói , chứ con Thu thì có vẻ không tin mấy câu trả lời qua quýt của tôi với đám bạn. Nó nhìn tôi hình sự lắm, tôi bèn ra hiệu sẽ nói cho nó sau ,nó mới nguôi ngoai quay đi . Công nhận nó là đứa chuyên đi guốc trong bụng tôi không có gì tôi có thể qua mặt nó . Lắm lúc tôi muốn thủ tiêu nó luôn vì biết quá nhiều điều 👻👻👻... Chẹp ,nhưng nếu tôi có khả năng đấy thì tôi đã giết quách hắn luôn rồi.
Tôi đúng là tệ hết sức tệ....Hazzzzz😩😩😦

Dương thì đặc biệt tốt, ngay  từ ngày vào học đã giúp tôi. Nhưng tôi cũng không thể kể cho Dương biết mấy việc đáng xấu hổ này. Mấy kiểu quan tâm , đều bị tôi khai sai lệch như:
- Sao Mi để hắn kéo đi mà không phản kháng gì vậy_Dương hỏi
- À có một hiểu lầm nhỏ ý mà_ tôi đáp lại như thế đấy

Cuối tuần này tôi định về nhà , con Thu thì không mặc dù tôi đã năn nỉ ỉ ôi . Tôi đoán con này đi xem mặt này kia...có trời mới biết được nó . Đám bạn từ hồi thò lò mũi xanh , rồi cái bọn  tuổi chăn trâu, đạp vịt cũng hẹn lớp cũ nọ kia. Nghe đâu nó bảo hồi mẫu giáo học cùng anh Thiên Thiên gì đó ,không ngờ bây giờ còn học cùng trường luôn lại là thần tượng của nó nữa . Rồi nhìn tôi đầy gian xảo, bắt tôi đi bằng được.
Tôi có rảnh đâu mà đi với nó, mà bạn bè từ hồi đấy thì nhớ được mặt ai đâu . Ngay cả lớp bao nhiêu người tôi còn không biết thì gặp gỡ nỗi gì. Tôi từ chối thẳng , nó gầm gừ bảo tôi
- Nhất định mày sẽ hối hận
Từ trước đến nay tôi chưa từng biết đến hai từ hối hận trong từ điển. Mà sự lựa chọn lại là về thăm hai đấng phụ thân của tôi...có chết tôi vẫn mừng. Hà hà... Tôi là con ngoan trò giỏi đấy ✌✌✌
Sau khi vượt lẻo đường xa xôi về quê hương tổ quốc...( t/g : chỉ là ngồi trên ôtô thôi mà) . Tôi về đến nhà cũng đã tận trưa. Ăn song bữa cơm với gia đình, chiều thì tôi nhanh chóng ghé nhà họ hàng chơi. Kể ra đây là lần đầu tiên tôi đi học xa, cảm giác về lại nơi mình vốn gắn bó quen thuộc lòng rộn vui.
Tối đến sau khi cùng cả nhà trò chuyện đủ thứ nào là học có tốt , chỗ ở với Thu thoải mái chứ...vân vân và mây mây . Tôi cũng vác thân về cái phòng, vừa đặt mình xuống giường cái điện thoại tôi đã kêu rinh rinh. Tôi giơ tay với chiếc điện thoại giơ sát mặt ..  có ba tin nhắn . Xem nào , Thu nhắn lúc chiều " Mi về tới nơi chưa? Mai lên tao đón ,rồi có món gì mang lên cho tao ăn với híhí"
Cái con này có chết cũng chỉ ăn , tôi vội hồi âm rồi mở tiếp. Tiếp theo là Dương " Hây Mi , về nhà tốt chứ" tôi nhắn trả " Ừ" . Cuối cùng là của một số máy lạ vừa gửi  " Ngủ ngon mơ thấy thằng nào khác ngoài tôi thì cậu chết chắc" .
Cái gì thế này nhắn tin khủng bố hả. Lời lẽ thế này chỉ có thể là hắn, tôi dơ người . Một tí nữa thôy là tôi quăng luôn cái máy cùng dòng tin nhắn của hắn bụi chuối. Mà hắn bói đâu ra số của tôi vậy...
Sau một hồi đắn đo tôi quyết định bơ luôn . Lập tứ 5 ' sau có một tin nhắn được gửi đến " Cậu dám bơ tôi hả ? Có tin mai tôi lên lớp xử cậu không"
Cái gì , lên lớp tôi hê hê tôi chả sợ. Giữa làng , giữa xóm hắn giám làm gì tôi chứ . Tôi tự đắc cất điện thoại ngủ ngon đến sáng.
Không biết có người đầu bên kia tức giận muốn bóp vỡ điện thoại như chính con người bên này , lầm bầm:
- Cậu được lắm , mai cậu biết tay tôi
_______________________&_&_____

Dạo này ý tưởng cứ dồi dào lại viết chap mới mn ủng hộ nha ~ chơm chơm~
💬💬💬💬💬💬💬
Tuyn tuyn
👇👇👇👇👇👇👇👇👇👇👇👇👇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro