Full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Lương Diệc An vẫn tiếp tục ngoại tình.

Khi mẹ chồng nói với tôi, tôi chỉ mỉm cười.

"Không sao ạ, con sẽ không trách anh ấy đâu."

Bà có vẻ hài lòng, mỉm cười gật đầu: "Tốt hơn là nên rộng lượng một chút. Tính tình của con rất thích hợp làm con dâu của nhà chúng ta."

Tôi chậm rãi pha một bình trà và nói: "Mẹ nói đúng ạ".

Sau khi bà đi rồi, thím nhỏ Hà Thanh Diêu từ trên lầu đi xuống, trong miệng chửi bới: "Sao anh lại đi đánh bạc nữa rồi? Có thể gặp một chút rồi mới đưa tiền cho anh được không? Tôi lấy đâu ra tiền chứ, sao anh không tự đi tìm cách đi."

Thím ấy mặc một chiếc váy dài màu lục lam, làm nổi bật làn da trắng như tuyết và dáng người duyên dáng.

Khi Hà Thanh Diêu cúp điện thoại, tình cờ đi tới cầu thang.

Thím ấy nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ khi thấy tôi vẫn đang nhàn nhã uống trà: "Làm sao có người có thể không ghen thế này? Đôi khi tôi nghi ngờ rằng cô đến đây chỉ vì tiền của người kia, không cần người càng không cần thứ gọi là tình yêu đích thực."

Tôi bật cười ra tiếng: "Thím, thím biết không? Nếu tôi không yêu Lương Diệc An thì trên đời này sẽ không có người nào yêu anh ta đâu."

"Cô đúng là giỏi bình tĩnh." Thím ấy khinh miệt nở nụ cười: "Cả ngày ở đây nghiên cứu trà còn không bằng tới trước mặt chồng mình mà dạo hai vòng đi."

"Nếu cô thật sự có chút hấp dẫn, thì một tháng 30 ngày, Lương Diệc An đã không ở bên ngoài tới 29 ngày rồi."

Tôi lười biếng nhìn cô ấy: "Đúng vậy, nói đến hấp dẫn, thì thím nhỏ là hấp dẫn nhất rồi nhỉ, một tháng có ba mươi ngày, chú chỉ ở ngoài có hai mươi tám ngày thôi mà." Tôi tiếp tục uống trà.

2.

Tôi liếc nhìn tờ báo trên bàn, chợt cảm thấy có chút buồn cười.

Trên đó là bản tin về bữa tiệc từ thiện ngày hôm qua, có một trang đăng đầy tin tức của Lương Diệc An.

Đầu tiên là anh ta xuất hiện với một ngôi sao nữ nổi tiếng, sau đó bỏ ra rất nhiều tiền để mua một chiếc vòng cổ là đồ cổ cho cô ta.

Cuối cùng, hai người họ cùng nhau đi khách sạn. Đến tận khuya, tay săn ảnh mới chụp được hình ảnh nữ minh tinh Chương Hề Hề bước ra khỏi khách sạn.

Tôi đã xem những loại tin tức kiểu này nhiều đến nỗi mà trong lòng tôi đã không còn dậy sóng. 

Không quan trọng, căn bản là không quan trọng.

Lương Diệc An thích ai không quan trọng, chỉ cần chúng tôi vẫn là vợ chồng, miễn sao anh ta còn sống là được.

Những chuyện khác, tôi cũng sẽ không để trong lòng.

Tôi đợi đến tận khuya mới lên lầu.

Trước mười hai giờ nếu còn chưa xuất hiện, có nghĩa là Lương Diệc An sẽ không quay về.

Nhưng tôi vừa mới lên lầu đã nghe thấy dưới lầu có tiếng răng rắc, tôi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Khi đi xuống, tôi thấy Lương Diệc An đang nổi khùng.

Tôi không mong đợi anh ta sẽ quay về.

Trên mặt đất đã được bao phủ bởi những mảnh vỡ của nhiều thứ khác nhau.

Lương Diệc An vẫn đang cầm một chiếc bình cổ trên tay, khi nhìn thấy tôi đi xuống, anh ta hung hăng ném nó xuống đất.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta đập, cho đến khi, cuối cùng anh ta không còn gì để đập nữa nên anh ta lật bàn.

Tôi không thể chịu đựng được nữa: "Anh cho nổ tung căn nhà luôn cho rồi đi."

Lương Diệc An ngẩng đầu nhìn tôi, mắt anh ta đỏ hoe, nhưng anh ta không nói một lời.

3

Tôi quay người đi lên lầu, anh ta chạy tới nắm lấy tay tôi.

"Hà An Ý." Anh ta ôm tôi từ phía sau, siết đến mức tôi không thở nổi.

Trước khi Lương Diệc An tiếp tục nói, nước mắt đã rơi trên vai tôi.

"Em không quan tâm đến anh chút nào. Em bạo lực lạnh anh... "

"Tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Em dựa vào cái gì chứ?"

Tôi vùng ra khỏi tay anh ta, quay lại nhìn: "Anh yêu đã thấy hết giận chưa? Nếu còn chưa đủ thì trên lầu còn rất nhiều bình đã được mua trong buổi đấu giá."

"Hà An Ý." Lương Diệc An nắm chặt tay tôi, như đang muốn bóp nát xương của tôi.

"Đôi khi, anh thật sự muốn chết cùng em. Bằng cách này, không ai có thể chia cắt hai chúng ta."

Tôi im lặng lắng nghe và nở một nụ cười với anh ta: "Nhưng em lại muốn anh sống thật tốt nha."

Tôi nhìn anh như nhìn một trân bảo hiếm có: "Sống tốt đi, Lương Diệc An. Dù sao thì giá trị duy nhất của anh là sống."

"Làm sao em mới yêu anh đây?" Anh ta dường như vẫn không chịu nhượng bộ, nhìn tôi cười gượng.

"Hà An Ý, em thật sự yêu anh...."

"Bọn họ đều nói em yêu anh tới mức muốn chể, nhưng em nói cho anh biết đi, em yêu anh ở chỗ nào?"

"Em rốt cuộc muốn làm gì? Em bám theo anh là muốn trả thù anh sao, Hà An Ý?"

Tôi nhìn anh ta với vẻ thích thú. Không ngờ, đã ba năm trôi qua.

Lương Diệc An cũng có thể nói ra lời này.

Cũng đúng, cho dù là kẻ ngốc thì anh ta cũng phải nhận ra chứ.

4.

"Rốt cuộc em đang xuyên qua anh để nhìn ai?" Anh ta thì thầm.

"Anh biết không?" Tôi nhẹ nhàng dùng tay chạm vào mặt anh ta:

"Anh thật sự rất giống anh ấy. Có khi tôi thật sự không muốn làm tổn thương anh chút nào."

Lương Diệc An ngơ ngác nhìn tôi, một lúc sau, anh ta khàn giọng hỏi tôi.

"Cậu ta đã chết vì em sao?"

"Anh cũng có thể làm được. Làm sao em biết anh sẽ không làm giống vậy chứ?"

"Nếu anh cũng yêu em nhiều như cậu ta, có phải em..."

Tôi không nhịn được nở nụ cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra: "Sao có thể được đây, Lương Diệc An?"

"Anh dựa vào cái gì cho rằng bản thân có thể thay thế anh ấy... "

"Anh ấy tập hợp đầy đủ các đặc điểm của một bạch nguyệt quang, dịu dàng, mạnh mẽ, nhân hậu, lại còn chết trước mặt tôi. Làm sao có ai có thể thay thế được anh ấy chứ?"

Lương Diệc An tiếp tục phát điên, lao lên lầu tiếp tục đập vỡ bình hoa cho đến khi kiệt sức mà ngủ thiếp đi.

Buổi tối, tôi liếc nhìn con dao bên cạnh.

Thật ra, tôi thích dáng vẻ hôn mê của Lương Diệc An nhất.

Mỗi lần anh ta yếu đuối như vậy, tôi đều có thể nhìn thấy em trai anh ta xuyên qua anh ta.

Người em trai lưu lạc nửa đời kia của anh ta.

Tôi nhặt con dao bên cạnh lên...

5.

Buổi sáng, tôi bị Lương Diệc An nhéo cho tỉnh lại.

Tôi chỉ cười và nhìn anh ta: "Anh không có cách nào quyến rũ được tôi , liền muốn giết tôi sao?"

"Lương Diệc An, anh thẹn quá hóa giận sao?"

Anh ta buông tôi ra, cho tôi xem vết dao trên cánh tay.

"Đây là đã xảy ra chuyện gì? Tối qua rốt cuộc em nổi khùng cái gì thế?"

Tôi nhìn anh ta: "Có thể đêm qua anh ở bên ngoài lêu lổng, bị hồng nhan nào làm thì sao?"

"Hà An Ý!"

Tôi chưa bao giờ thấy anh ta giận dữ đến thế.

"Rốt cuộc là muốn thế nào?"

"Em cố ý đúng không?"

"Tôi chỉ hỏi câu một câu, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?Em nhìn xuyên qua tôi là để nhìn ai? Hà An Ý trả lời đi!"

Tôi từ từ xuống giường.

Mỗi lần Lương Diệc An nổi giận với tôi hay mỗi lần anh ta ra ngoài đùa giỡn, tôi cũng không thèm nhìn tới anh ta.

Em trai anh ta sẽ không bao giờ làm điều này với tôi - tôi liếc nhìn anh ta và tự nghĩ.

Càng nhìn càng thấy không giống nên tôi chuyển ra ngoài sống một thời gian.

Địa ngục là nơi bạch nguyệt quang của tôi thực sự tồn tại.

Rốt cuộc, hàng giả cũng không thể sánh được với hàng thật.

......

6.

Cho đến đêm trước hôm sinh nhật của mẹ Lương Diệc An, anh ta mới liên lạc lại với tôi.

Khi tôi mở cửa bước vào, anh ta đang chán nản nằm trên ghế sô pha, trong mắt không có chút ánh sáng nào.

Tôi nén lại nụ cười của mình.

Tôi đã ở với Lương Diệc An ba năm nay.

Có quá nhiều chi tiết nhắc đi nhắc lại rằng Tống Thành không phải là anh ta, anh ta cũng không thể là Tống Thành.

Lương Diệc An có thể chán chường.

Nhưng Tống Thành sẽ không.

Lúc Tống Thành mười sáu tuổi gầy gò, nghèo rớt mồng tơi, anh vẫn nói với tôi rằng về sau nhất định sẽ tốt hơn, sau này anh ấy nhất định sẽ có rất nhiều tiền...

Bọn họ căn bản là hai người khác nhau.

Khi bắt đầu bữa tiệc, tôi đã tặng món quà chuẩn bị từ sớm cho mẹ của Lương Diệc An.

Trong hộp quà là những hạt trân châu khổng lồ chất lượng thượng hạng có giá trị xa xỉ.

Nếu không chịu khó tìm kiếm, sẽ không bao giờ tìm được những hạt có hình dáng và màu sắc hoàn hảo như vậy.

Mẹ của Lương Diệc An là người biết nhìn hàng. Bà chỉ nhìn một cái rồi mỉm cười hài lòng. Khi nhìn sang tôi, trong mắt bà tràn đầy sự tán thưởng.

Bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi và nói: "Ta đúng là may mắn, có được một người con dâu tốt."

Tôi mỉm cười và nói những lời tốt lành, tâm tình chưa từng tốt như thế này.

Bởi vì, Tống Thành sẽ sớm tỉnh lại.

Nhờ có máu của Lương Diệc An.

Vì vậy, đối xử tử tế với mẹ của anh ta là điều nên làm.

7

Mọi người hòa thuận nói chuyện, cho đến khi chuẩn bị dùng cơm, Lương Diệc An vẫn không xuống.

Cha của Lương Diệc An nhíu mày: "Dì Tôn, dì đi gọi Diệc An xuống dùng cơm đi, cả nhà chỉ có mình nó đến muộn, hôm nay là sinh nhật mẹ nó, nó đây là làm trò cho ai coi."

Dì Tôn lên tiếng trả lời rồi rời đi, mới vừa đi được hai bước liền dừng lại.

Tôi nhìn theo tầm mắt của dì ấy, chỉ thấy Lương Diệc An đang nhanh chóng xuống lầu, trong tay đang cầm thứ gì đó.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ta kéo khỏi chỗ.

Cha của Lương Diệc An giận dữ: "Thằng khốn! Mày đang làm gì vậy hả? Hôm nay là sinh nhật mẹ mày, có chuyện gì quan trọng hơn mà phải nói ngay bây giờ hả?"

Lương Diệc An không nhìn ông ấy, anh ta ném vài bức ảnh lên bàn.

Một trong số đó bay lên dĩa.

Hiện trường trong nháy mắt đã trở nên rối loạn.

"Cô giải thích rõ ràng cho tôi, Hà An Ý." Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.

Tôi cẩn thận thu thập những bức ảnh, đặt gọn gàng trên bàn, có một tấm đã bị dính nước súp, tôi thuận tay lấy khăn giấy lau sạch.

Mẹ của Lương Diệc An cầm một tấm hình lên xem kỹ: "Ôi, con làm gì vậy Diệc An, có gì thì từ từ nói, tấm ảnh này có vấn đề gì sao, trên ảnh không phải là con sao?"

"Trên ảnh không phải con còn mặc đồng phục học sinh sao, Hằng Tuyền Nhất Trung, trên đồng phục không phải viết vậy sao?"

8.

"Con ngồi xuống cho cha, mau xin lỗi An Ý và xin lỗi mẹ con. Cha lặp lại lần nữa, hôm nay là sinh nhật của mẹ con, con không được phép hồ nháo."

Tôi nhìn thoáng qua cổ tay đổ bừng của mình, ngẩng đầu nhìn Lương Diệc An: "Có thể thả tay được không?"

Lương Diệc An vô cùng đau đớn nhìn cha anh ta: "Cha hồ đồ rồi sao, còn mẹ...ngay cả con trai của mình cũng không nhận ra sao?"

Mẹ của Lương Diệc An lại cầm một tấm ảnh chụp nhìn một chút, bà còn đem mấy tấm ảnh đặt cùng một chỗ để so sánh: "Phía trên này chính là con mà, mẹ là mẹ con, mẹ còn có thể nhận sai sao?"

Lương Diệc An cười lạnh một tiếng, kéo tôi lên lầu.

Đi tới cầu thang, tôi dùng sức giãy dụa: "Anh mau buông tôi ra!"

Dưới lầu truyền tới tiếng của cha Lương Diệc An: "Lương Diệc An rốt cuộc con muốn làm gì? Đừng có mà quá đáng!"

"Cả ngày chỉ biết trêu mèo chọc chó, về nhà thì lại ngang ngược, làm sao tôi lại có đứa con trai như vậy chứ?"

Lương Diệc An thấy tôi không đi, trực tiếp bế tôi lên.

Anh ta đá cửa rồi ném tôi lên giường, đóng cửa khóa trái, liền mạch lưu loát.

Tôi còn chưa kịp ngồi dậy, anh ta đã lấn tới mà hôn.

Cho đến khi có mùi máu tanh tản ra từ giữa môi chúng tôi, anh ta mới buông tôi ra.

Lương Diệc An ném một xấp ảnh xuống đất, cười lạnh một tiếng.

"Hiện tại không có ai, cô giải thích cho tôi!"

"Hà An Ý dám giấu ảnh chụp mà không dám nhận sao? Cô thật sự không sợ tôi dùng một mồi lửa liền đốt hết đống đó sao?"

Tóc tôi bù xù, quần áo lại lộn xộn.

Nhưng tôi không để ý, chỉ mỉm cười và ngồi xổm trên sàn nhà, nhặt từng tấm ảnh lên.

9.

Đầu ngón tay tôi chạm vào bức ảnh, tôi chạm vào khuôn mặt của người trong ảnh.

Một giọt nước mắt rơi xuống đáp trên mu bàn tay tôi.

Nhưng người khóc không phải là tôi.

Người đang khóc là Lương Diệc An.

Lương Diệc An ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy vai tôi: "Hà An Ý, em là muốn làm tôi phát điên sao?"

Tôi hất tay anh ta ra và nhặt bức ảnh lên.

Tống Thành, Tống Thành.

Tôi cứ lẩm bẩm trong đầu.

Tôi thực sự rất nhớ anh ấy.

Tôi vừa nhặt hết ảnh lên thì Lương Diệc An giống như bị điên, liều mạng xé chúng.

Xé không được, liền lấy con dao bên cạnh mà rạch.

Những bức ảnh được cắt ra từng cái một.

Tôi ở một bên ngơ ngác nhìn rồi chộp lấy bức ảnh trên tay anh ta.

Trên tay tôi có một vết cắt, tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

Lương Diệc An khó tin mà ném con dao trong tay đi.

"Em có biết con dao này bén đến thế nào không? Em bị điên sao?"

Máu từng giọt nhỏ xuống đất, tôi cười lớn.

Tất nhiên tôi biết con dao này bén đến mức nào.

Dù sao, lúc tôi lấy máu của anh ta, đều luôn dùng cây dao này.

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra và nhập mật khẩu để mở khóa album ảnh riêng tư.

"Còn nhiều nữa." Tôi đưa điện thoại cho anh ta: "Hàng trăm tấm."

Tôi thờ ơ nói ra sự thật: "Anh không thể xóa chúng được."

"Cho dù xoá rồi thì sao chứ? Bộ tôi chỉ có chiếc điện thoại này thôi sao? Chẳng lẽ tôi không có bản sao lưu sao?"

10

"Lương Diệc An." Tôi nhìn anh ta và nói từng chữ: "Toà nhà mà anh tặng cho tôi, một gian tôi cũng không nỡ bán."

"Trong mỗi phòng đều sẽ treo ảnh của anh ấy, mỗi phòng đều có thể dùng làm phòng tân hôn của chúng tôi."

"Nhân tiện, anh có biết không?" Tôi vui vẻ chia sẻ với anh ta: "Tôi cũng đã mua một công ty in màu để chuyên in ảnh của anh ấy".

"Lương Diệc An." Tôi mỉm cười nhìn anh ta: "Nhiều như vậy, anh có thể xé hết được sao?"

"Mỗi khi anh mắc lỗi, trong lòng tôi đều cảm thấy anh ấy thật hoàn hảo."

"Sao anh có thể so sánh được với...em trai của anh..."

Nước mắt rơi đầy trên mặt Lương Diệc An, thậm chí anh ta còn nức nở không thể nói chuyện.

"Không yêu tôi? Tại sao em lại không yêu tôi... Hà An Ý, tại sao em không thể thích tôi chứ? Mở mắt ra mà xem, giữa tôi và cậu ta có gì khác biệt sao?"

"Chúng tôi giống hệt nhau, sao em không thể nhìn tới tôi..."

Tôi thản nhiên cười: "Đồ giả sao có thể so sánh với đồ thật được? Anh cho rằng bản thân anh là ai? Muốn làm người thay thế của anh ấy...Anh không xứng."

...

11

Khi tôi và Lương Diệc An gặp lại nhau là khi anh ta vội vã đến phòng làm việc lấy tài liệu rồi rời đi.

Khoảng thời gian này, anh ta luôn cố tính tránh né, không về nhà nên tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta ở nhà và cũng không còn tranh cãi với anh ta nữa.

Mẹ của Lương Diệc An luôn hỏi tôi: "An Ý, con và Diệc An cãi nhau sao?"

Lần nào tôi cũng ngây thơ nhìn bà ấy: "Mẹ ơi, sao mẹ lại nói như vậy ạ? Quan hệ của chúng con rất tốt mà, sao lại có thể cãi nhau chứ?"

Một lúc lâu sau, bà mới mở miệng nói: "Lần trước hai đứa cãi nhau vì tấm ảnh, rốt cuộc thằng bé phát điên cái gì vậy? Mẹ hỏi Diệc An có phải trong công ty xảy ra chuyện gì không, thằng bé ấy tâm tình không tốt, lần nào mẹ hỏi cũng không moi được gì."

Tôi lắc đầu: "Không có đâu mẹ, tình hình của công ty rất tốt, mẹ yên tâm, Lương Diệc An sẽ xử lý tốt, có thể tâm trạng của anh ấy không thoải mái thôi ạ."

Mẹ của Lương Diệc An thở dài mấy lần: "Con nói xem là thằng bé nhất quyết muốn cưới con, nhưng bây giờ thằng bé cưới được con rồi, sao lại không biết trân trọng vậy chứ? Ngày nào thằng bé cũng uống rượu và gây ra một đống tin tức, mỗi lần lên tiêu đề, mặt mũi của mẹ và cha nó cũng không biết phải giấu đi đâu."

Tôi cười.

Kỳ thực ý định ban đầu của bà ấy không phải là chỉ trích Lương Diệc An, dù sao anh ta cũng là con ruột của bà, thế nào thì bà vẫn sẽ luôn ủng hộ anh ta.

Nếu tôi thực sự cho rằng bà ấy thương hại tôi và đòi công bằng cho tôi thì đó là một sai lầm lớn.

Rốt cuộc mới tháng trước, bà ấy còn nắm tay tôi và cười nói với tôi: "Con rộng lượng một chút,vậy mới thích hợp làm con dâu của nhà chúng ta. Đàn ông nào mà không uống rượu chứ, đúng không?"

Tôi giễu cợt nhưng vẫn mỉm cười nói với bà ấy: "Không sao đâu mẹ, con không để bụng, cũng không thể trách Diệc An được. Đó nhất định là hiểu lầm, tất cả đều do truyền thông viết ra."

Mẹ của Lương Diệc An liên tục khen ngợi sự rộng lượng của tôi.

Làm sao tôi có thể không rộng lượng được đây?

Dù sao tôi cũng không yêu Lương Diệc An nên đương nhiên không quan tâm đến anh ta rồi.

Người duy nhất tôi yêu thương sẽ luôn là em trai anh ta.

Những người khác, tôi thậm chí sẽ không thèm liếc nhìn tới lần thứ hai.

12

Mẹ của Lương Diệc An nắm lấy tay tôi: "An Ý, con yêu thẳng bé như vậy, lại đối xử tốt với nó. Cả cha và mẹ đều nhìn thấy điều đó. Sau này khi nó trưởng thành, nó tự nhiên sẽ hiểu rằng con mới là người tốt nhất với nó, những kẻ bên ngoài đều là gặp dịp thì chơi."

Tôi gật đầu và lại nghe thấy tiếng thở dài của mẹ Lương Diệc An.

Tôi ngồi đó không nói một lời.

Có lẽ tôi đang giả vờ rất tốt.

Không ai nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho Lương Diệc An cả.

Cũng không đúng.

Có Hà Thanh Diêu nghi ngờ tôi.

Nhưng sự nghi ngờ của cô ấy không đủ để tôi thấy sợ hãi.

...

Vào cuối tháng, Lương Diệc An liên tiếp vướng vào nhiều vụ bê bối, thậm chí anh ta còn công khai tuyên bố trước nhiều phương tiện truyền thông rằng anh ta có ấn tượng tốt với mọi thành viên trong nhóm nhạc nữ ASA.

Buổi tối, Lương Diệc An lại phá lệ chịu trở về nhà

Lúc đó tôi đang ở trong phòng đọc sách, anh ta đá tung cửa phòng làm việc.

Cả người đầy mùi rượu.

Tôi không thể không đứng dậy.

"Anh tới đây để làm gì?"

Anh ta cười hai tiếng: "Anh đến đây làm gì? Em không muốn anh đến sao?"

Lương Diệc An ôm được tôi thì lập tức gục đầu vào vai tôi.

"Hà An Ý, em ghen tị sao? Em ghen đến phát điên rồi sao?"

"Có phải trong lòng em luôn rối rắm có nên xin lỗi anh hay không...Có phải em ghen tị sắp phát điên rồi không...."

Giọng điệu của Lương Diệc An quật cường: "Chỉ cần em nói em ghen tị, chỉ cần em nói em không muốn sau này anh lại tái phạm như thế, anh sẽ thay đổi, anh sẽ thay đổi tất cả, được không... "

Tôi không chút do dự mà đẩy anh ta ra.

"Anh đang nổi điên cái gì vậy?"

13

Lương Diệc An đứng đó, vẻ mặt đầy đau đớn.

Tôi tiếp tục: "Tại sao tôi lại ghen tị? Anh chưa bao giờ ở trong lòng tôi, tại sao tôi phải ghen đến phát điên chứ? Lương Diệc An, có phải anh nghĩ nhiều quá rồi không?"

"Còn có............."

"Còn gì nữa..." Lương Diệc An chăm chú nhìn tôi: "Chỉ cần em nói em ghen tị, anh sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa."

Tôi mỉm cười lắc đầu: "Còn nữa—năm nay anh chỉ mới đổi có mười mấy niềm vui, sao năm nay lại ít hơn năm ngoái nhiều thế nhỉ? Tiếp tục cố gắng đi nhé!"

Lương Diệc An hất văng mấy cuốn sách tôi đặt trên bàn, sau đó đẩy tôi vào bàn.

"Sao em có thể không ghen chứ? Anh không tin em không yêu anh, Hà An Ý, em không thể làm vậy với anh..."

"Trước kia em yêu anh nhiều như vậy, sao bây giờ em có thể không quan tâm đến anh? Em đang nói dối đấy, Hà An Ý!

"Anh không cho phép em không yêu anh! Tại sao! Dựa vào đâu mà em nói không yêu liền không yêu, em coi quá khứ trước đó của chúng ta là gì hả?"

Tôi không nói một lời nào.

Lương Diệc An bắt đầu hôn tôi như điên: "Trước đây chúng ta rõ ràng rất tốt mà. Chúng ta cùng nhau lớn lên mà Hà An Ý, sao em lại làm vậy với anh?"

"Một người xuất thân từ gia đình tầm thường như tôi, làm sao có thể xứng đáng được lớn lên cùng một thiếu gia như anh chứ ? Trí nhớ của anh không tốt lắm nhỉ,Lương Diệc An?" Tôi đẩy anh ta ra.

"Người cùng tôi lớn lên rõ ràng là Tống Thành."

"Tống Thành! Tống Thành! Tại sao em cứ nghĩ tới cậu ta! Hai người chúng tôi ta có cái gì khác biệt sao? Tại sao em còn nghĩ đến cậu ta? Cậu ta đã chết từ lâu rồi. Em có biết không? Em sẽ không bao giờ tìm được một người có tên là Tống Thành nữa! Tôi và cậu ta có gì khác nhau sao?"

"Sao lại không có gì khác biệt?" Tôi bướng bỉnh nói.

Lương Diệc An bóp cổ tôi: "Nói lại lần nữa, tôi cho em nói lại lần nữa! Tại sao Lương Diệc  An không phải là Tống Thành? Bọn họ không phải là cùng một người sao? Tại sao em không thể yêu anh!"

"Tại sao tôi lại phải tức giận như vậy —— Hà An Ý, tại sao tôi mỗi ngày đều phải bị em đùa giỡn? Ai cho em dũng khí đó hả? Chẳng lẽ em dựa vào việc tôi thích em mà đối đầu với tôi như vậy sao?"

"Tại sao bây giờ em lại phớt lờ tôi và cứ nghĩ về tôi của trước đây? Tại sao chứ?"

Tôi nhắm mắt lại.

14

Lương Diệc An dường như chợt nhận ra điều gì đó và đột nhiên buông tôi ra.

Tôi miễn cưỡng chống bàn đứng dậy và liều mạng ho khan.

Lương Diệc An muốn giúp tôi nhưng tôi đã đẩy anh ta ra.

"Đừng chạm vào tôi, bẩn thỉu."

Lương Diệc An đấm vào tường của phòng làm việc, máu chảy ra, anh ta đau đớn thở dốc.

Tôi cũng không thèm nhìn: "Anh cho rằng anh đang quay phim truyền hình sao? Anh nghĩ tôi sẽ nhìn anh nhiều hơn nếu anh như thế này à? Muốn chết thì cút ra ngoài mà chết. Đừng chết trước mặt tôi, cũng đừng phá hư phòng làm việc."

Trước khi bước ra khỏi phòng làm việc, tôi lại bị Lương Diệc An tóm lấy.

Máu của anh ta chảy đầy trên người tôi: "Muốn chết thì chết ở bên ngoài? Nhưng mà, Hà An Ý, em có bằng lòng để tôi chết không? Em có bằng lòng để Tống Thành chết không?"

"Tống Thành không phải đã chết từ lâu rồi sao?" Tôi nhất thời choáng váng, lại bắt đầu lẩm bẩm: "Anh ấy không phải đã chết từ lâu rồi sao?"

"Lương Diệc An." Tôi quay đầu lại nhìn anh ta: "Tại sao tôi lại không nguyện ý để cho anh chết?"

"Tống Thành không phải là tôi sao? Hà An Ý, tôi chết rồi sao?" Lương Diệc An bắt đầu nói với tôi: "Xin em tỉnh táo một chút đi, An Ý, trước kia là anh có lỗi với em, nhưng em không thể làm như vậy với anh, em như vậy sẽ khiến anh hận không thể giết chết chính mình."

"Hãy nhìn anh đi, anh là Tống Thành. Bọn anh là cùng một người. Những bức ảnh em sưu tầm đều là hình của anh! Tôi và Tống Thành năm 16 tuổi có khác biệt gì sao?"

"Sự khác biệt là một người đã chết và một người còn sống." Tôi không chút do dự nói: "Chính anh đã nói rồi. Cứ để tôi nghĩ rằng Tống Thành 16 tuổi đã chết đi."

"Không phải tôi đã làm theo rồi sao?" Tôi hỏi ngược lại một câu.

Vẻ mặt của Lương Diệc An đầy đau đớn.

"Chúng ta thật sự không thể quay lại sao..."

"Tại sao lại phải tra tấn anh như vậy, Hà An Ý?"

"Anh đã biết mình sai rồi, tại sao em không thể tha thứ cho anh chứ?"

15

Tôi quá lười để tiếp tục nghe những gì anh ta nói. Giá trị duy nhất của anh ta bây giờ là sống sót.

Ngoài ra, không còn gì khác.

Lương Diệc An vẫn không chịu bỏ cuộc: "Em mỗi ngày đều nghĩ đến cậu ta, nhưng Tống Thành sẽ có thể trở lại sao?"

Trong lòng tôi không có chút xao động, chỉ nhìn Lương Diệc An.

Tống Thành, anh ấy làm sao có thể trở về?

Vượt qua rào cản của thời gian, lòng người đã mục nát và biến dị, không ai có thể quay trở lại.

"Tại sao em lại quên anh? Hà An Ý, em không muốn nhớ đến anh, hay là em cố ý làm cho anh khổ sở như vậy... Anh yêu em như vậy, tại sao chúng ta lại không thể ở bên nhau..."

"Trong lòng em yêu Tống Thành, nhưng anh chính là Tống Thành! Em định lừa gạt chính mình đến bao giờ? Tại sao bọn anh không phải là cùng một người? Anh thật sự yêu em, em nhìn anh đi, Hà An Ý..."

Lương Diệc An nắm lấy cánh tay tôi và không cho tôi rời khỏi phòng làm việc.

Tôi cũng không giãy dụa, chỉ nở nụ cười.

"Anh nói anh yêu tôi, nhưng yêu có nghĩa là giam cầm sao? Yêu là ép tôi lấy anh? Yêu là buộc tôi phải gắn bó với anh? Yêu là thay đổi trí nhớ của tôi à?"

Vẻ mặt của Lương Diệc An rõ ràng đã bị nứt ra.

"Em nhớ..."

Tôi suy nghĩ một lát: "Anh không nên nói thế, không nên nói là tôi nhớ, mà phải nói – tại sao tôi không điên?"

Lương Diệc An ôm chặt tôi: "Em có biết tôi là Tống Thành không? Hà An Ý, em không biết ba năm qua anh đã đau khổ đến nhường nào. Anh hy vọng trong mơ em có thể nhận ra bọn anh là cùng một người."

"Đây không phải là điều anh muốn thấy sao?" Tôi nhìn anh ta với vẻ thích thú: "Không phải anh muốn nhốt tôi sao? Không phải là anh nhốt tôi vào viện điều dưỡng sao? Không phải chính anh đã cho người ta sốc điện tôi sao? Không phải anh là người đã đẩy tôi vào trạng thái rối loạn tâm thần sao?"

"Anh hẳn là chưa từng đến bệnh viện tâm thần phải không? Lương Diệc An, là chính anh nhốt tôi vào đó..."

16

"Em nhớ lại từ khi nào..." Lương Diệc An hoàn toàn sụp đổ, khóc không thành tiếng: "Em nhớ được từ khi nào? Hãy nói cho anh biết đi Hà An Ý..."

"Đây không phải là ý định của anh. Anh chỉ muốn ở bên em. Anh yêu em rất nhiều..."

"Yêu tôi?" Tôi nghi hoặc nhìn anh ta: "Nhưng không phải anh là người ghét bỏ tôi sao?"

"Sau khi anh được cha mẹ nhận về, anh không chịu làm bạn với tôi, coi thường đồ của tôi, sợ người khác biết trước đây một kẻ khốn khổ như tôi lại là bạn của anh - tất cả những chuyện này chẳng phải là anh làm sao? Rốt cuộc là ai ghét ai đây?"

Lương Diệc An quỳ trên mặt đất: "Chúng ta đã ở bên nhau được ba năm, anh không tin rằng em không có chút tình cảm nào với anh. Mọi chuyện đã xảy ra đều là lỗi của anh. Anh sẽ từ từ bù đắp cho em trong tương lai, được không em?"

"Hà An Ý, em cũng nói em thích Tống Thành... Anh là Tống Thành. Bọn anh là cùng một người, về sau anh sẽ đối xử tốt với em, được không?"

"Không." Tôi lùi lại một bước, "Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện?"

"Sau khi kết hôn với anh, tôi không thấy anh đối xử tốt với tôi? Anh tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc, mỗi lần lên báo đều cực kỳ vinh quang, còn để cho những người phụ nữ khác khiêu khích tôi———— Đây không phải là điều anh làm hàng ngày sao? Không phải chính anh trong ba năm nay đã làm điều đó sao?"

Lương Diệc An gục xuống đất, che mặt khóc lóc: "Anh chỉ... muốn làm cho em ghen tị, anh muốn em ghen, anh muốn em yêu anh, anh không muốn em đối xử với anh như một kẻ xa lạ."

"Em có biết không, mỗi ngày nhìn em coi một người thành hai người? Nhìn vào trong lòng em chỉ có Tống Thành, trong lòng anh như bị dao cứa!"

"Giống như bị dao cứa phải không?" Tôi duỗi cổ tay ra: "Trái tim như bị dao cứa có đau hơn khi bị dao cứa thật không?"

Có hai vết sẹo trên cổ tay tôi, chúng bị cắt khi tôi bị giam trong bệnh viện tâm thần. Tôi sợ mình không chết nên đã cứa hai vết.

Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm thì tình cờ có một y tá đến kiểm tra phòng bệnh và hét lên khi nhìn thấy máu khắp giường. Tôi được cứu sống.

17

Kể từ ngày đó, tôi trở thành thứ mà mọi người gọi là "bệnh tâm thần".

Những ký ức sai lầm được cấy ghép vào tâm trí đã cản trở suy nghĩ bình thường của tôi. Tôi không thể phân biệt được cái nào là thật và cái nào là giả.

Não tôi nhắc đi nhắc lại————

Người tôi yêu chính là Tống Thành, anh ấy là em trai của Lương Diệc An, anh ấy không được cha mẹ ruột thừa nhận, vĩnh viễn qua đời ở tuổi 16.

Những ký ức khó hiểu làm tôi bối rối, và tôi thậm chí còn tự hỏi rằng liệu mỗi ngày tôi có thực sự còn đang sống hay không.

Minh đô hữu băng quan huyết duyên hữu khản liên.

Não tôi mách bảo rằng những người cùng huyết thống có thể chữa lành vết thương cho nhau bằng máu.

Tôi kết hôn với anh ta chỉ để mỗi ngày lấy máu của anh ta cứu mạng cho em trai anh ta.

Thế là tôi như người bị cơn sóng nguy hiểm cuốn xuống biển sâu, bám vào cọng rơm cứu sinh cuối cùng mà bộ óc mình tạo ra.

Tôi nghĩ, mình phải sống để có thể hồi sinh người tôi yêu lúc xưa.

Mỗi ngày tôi sống nửa mê nửa tỉnh.

Tôi không còn muốn chết, không còn vùng vẫy nữa, thậm chí còn đồng ý kết hôn với Lương Diệc An.

Nhưng làm sao anh ta có thể biết được tôi thực sự đang nghĩ gì?

Ngay cả tôi cũng không thể nói cho mình biết bản thân tôi đang nghĩ gì.

"Em nhớ ra khi nào... Hà An Ý, nói cho anh biết đi..." Lương Diệc An còn đang thống khổ thú nhận, nhưng tôi lại nghĩ đến đêm đó.

Đêm đó, Lương Diệc An trở về vào đêm khuya và đập vỡ toàn bộ bình cổ ở tầng dưới.

Anh ta ngơ ngác nhìn tôi và hỏi tôi bằng giọng điệu  ngớ ngẩn.

"Cậu ta đã chết vì em phải không?

"Anh cũng có thể làm được, sao em biết anh không thể làm được như thế?"

"Nếu anh cũng yêu em nhiều như cậu ta, em có...

"Em luôn bạo lực lạnh với anh...

"Tại sao em làm vậy với tôi? Tại sao em lại làm vậy với tôi?"

Tôi cười đến chảy nước mắt: "Sao có thể được, Lương Diệc An..."

"Dựa vào cái gì để anh nghĩ rằng anh có thể thay thế anh ấy..."

"Anh ấy tập hợp tất cả những đặc điểm của bạch nguyệt quang, dịu dàng, mạnh mẽ, nhân hậu, lại chết trước mặt tôi. Làm sao có ai có thể thay thế anh ấy..."

Lương Diệc An tiếp tục phát điên, lao lên lầu và tiếp tục đập vỡ bình hoa cho đến khi kiệt sức mà ngủ thiếp đi.

Buổi tối, tôi liếc nhìn con dao bên cạnh.

18

Chính lúc đó tôi đã nhớ lại tất cả.

Tôi không còn điên nữa.

Những ký ức khó hiểu đó không còn có thể khiến tôi phát điên nữa.

Tôi nhặt con dao bên cạnh lên và bắt đầu cứa vào cánh tay để tự đánh thức chính mình.

Lương Diệc An nửa mê nửa tỉnh và lấy con dao từ tay tôi.

Vì vậy tôi cũng không khách sáo với anh ta nếu anh ta đã không để tôi tự làm tổn thương chính mình thì tôi sẽ làm tổn thương anh ta.

Tôi rạch xuống từng cái một, nhìn vết máu, tôi càng tỉnh táo hơn...

Lương Diệc An ấn tay tôi, lấy con dao từ tay tôi đi  và yêu cầu bác sĩ gia đình cho tôi một liều thuốc an thần.

Ngày hôm sau, tôi bị Lương Diệc An đánh thức.

Anh ta tóm lấy cổ tôi, muốn bóp cổ tôi đến chết: "Tối qua em lại phát điên cái gì vậy?"

...

Khoảng thời gian lúc trẻ đã đi qua lâu, lâu đến mức bây giờ cả hai đều hận sao đối phương không mau chết đi.

Tôi nhìn anh ta và chỉ cười.

"Anh không có cách nào quyến rũ được tôi, liền muốn giết tôi sao? Lương Diệc An, anh đây là thẹn quá hoá giận hả?"

"Hà An Ý!" Tôi chưa bao giờ thấy anh ta tức giận như vậy.

"Em đang nghĩ gì đó?

"Em cố ý đúng không?

"Anh hỏi em một câu, em thông qua anh để nhìn ai? Hà An Ý mau trả lời!"

...

Cả hai chúng tôi đều điên.

Tất cả đều điên hết rồi.

Tôi rút lại suy nghĩ của mình và nhìn Lương Diệc An đang quỳ ở đó.

Anh ta ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi: "Tại sao chúng ta lại đi tới bước đường này chứ?"

"Chuyện này không phải nên hỏi anh sao?" Tôi ngồi xổm xuống và đến gần anh ta hơn.
......

20

Tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi.

Cha mẹ tôi mất khi tôi còn nhỏ, dì tôi là viện trưởng của trại trẻ mồ côi.

Vì có dì che chở tôi nên tôi được chăm sóc nhiều hơn.

Lương Diệc An được dì đưa về.

Lúc đó cậu ta mới chỉ 5 tuổi và bị ném vào thùng rác ở chợ, cũng có thể là cậu ta bị đói nên ngất xỉu ở gần đó.

Cậu vừa đen vừa gầy, thậm chí có thể nói là trơ xương.

Lúc đó, cậu ta đó còn đang bị sốt cao, thân thể đầy vết loét và bốc mùi hôi thối.

Sau này cậu nói rằng đó là do cậu ta tranh giành thức ăn với chó và bị nó cắn.

Cô nhi viện rất nhỏ và hẻo lánh, Lương Diệc An lớn lên ở đó.

Vào thời điểm đó, cậu ta còn chưa được gọi bằng cái tên Lương Diệc An.

Dì út tên là Hà Tống. Lương Diệc An muốn họ Tống nên dì út của tôi đã đặt cho anh ta cái tên là Tống Thành.

Dì tôi nói phải học hành chăm chỉ, lớn lên phải lên thành phố đi học, bám rễ vào thành phố lớn và tạo nên sự khác biệt.

...

Gần trại trẻ mồ côi có một ngôi trường, tôi và Tống Thành hàng ngày đều đến trường cùng nhau.

Có lần, một kẻ buôn người muốn bắt cóc tôi nhưng Tống Thành đã ngăn hắn lại và kêu cứu.

Vì vậy, tôi luôn cảm thấy anh ta đã cứu mạng tôi.

Sau khi chú và dì tôi ly hôn, ông đưa một người phụ nữ khác lên thành phố lớn để phát triển.

Dì tôi rất bận rộn, phải chăm sóc nhiều trẻ em ở trại trẻ mồ côi. Một số trẻ ở đây bị khuyết tật cho nên bà cũng không có cách nào mang con gái của bà theo bên mình.

Hơn nữa, con gái của bà còn lớn hơn tôi mười tuổi và cần phải đi học ở thành phố.

Vì vậy, tôi và chị họ cũng không thân thiết lắm.

21.

Vì tôi và Tống Thành có mối quan hệ tốt, hơn nữa anh ta còn là một trong số ít những đứa trẻ khỏe mạnh ở trại trẻ mồ côi nên dì tôi đối xử với anh ta rất tốt.

Khi đó, Tống Thành thề sẽ học hành chăm chỉ, cố kiếm nhiều tiền để chuyển trại trẻ mồ côi lên thành phố.

Dì tôi luôn mỉm cười nhìn anh và nói rằng nhất định anh có thể làm được.

Khi chúng tôi 16 tuổi, Lương Diệc An và tôi cũng đến trường ở thành phố và bắt đầu năm đầu tiên trung học.

Trong học kỳ đầu tiên của chúng tôi ở đó, một cặp vợ chồng giàu có bất ngờ đến gặp Tống Thành và nói rằng Tống Thành là đứa con thất lạc đã lâu của họ.

Tống Thành theo họ đến sống ở khu vực giàu có nhất thành phố.

Nhiều lúc tôi lo lắng anh không ổn nên sẽ mò mẫm tìm gặp anh dựa trên địa chỉ anh để lại.

Lúc đầu anh rất vui nhưng sau đó lại trở nên mất kiên nhẫn. Sau khi tôi nhận ra điều đó, tôi không còn đến làm phiền anh nữa.

Nhưng có một lần, tôi nghe nói anh m bị bệnh, bệnh rất nặng.

Tôi bắt nhiều chuyến xe buýt đến gặp anh còn mang theo rất nhiều đồ ăn và bùa hộ mệnh.

Đồ ăn là do dì của tôi chuẩn bị ở trại trẻ mồ côi và đó đều là những món anh thích ăn.

Sau khi để lại những thứ này, tôi lập tức rời đi.

Đi được một quãng xa, tôi mới nhận ra mình đã để quên tiền trong chiếc túi lớn đựng thức ăn.

Không có tiền, tôi không thể bắt xe buýt trở về.

Thế là tôi chạy thật nhanh về để lấy.

Khi tôi sắp đi đến phòng khách, tôi nghe thấy Lương Diệc An đang nói gì đó với quản gia.

"Sau này cô ấy tới đây, đừng có cho vào, chỉ cần nói tôi không có ở nhà là được, bạn bè tôi đều nói cô ta là đứa lụm rác."

Tôi cũng thấy anh ta ném những thứ tôi đã dày công chuẩn bị vào thùng rác mà không thèm nhìn đến.

22.

Khi còn học cấp 3, để không tạo gánh nặng cho dì, tôi đã biết đi thu thập các hộp bìa cứng rồi bán chúng.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ đánh giá tôi như thế.

Hóa ra tôi là đứa xấu hổ và là gánh nặng, và là kẻ không nên quấy rầy anh ta.

Tôi quay người định rời đi thì bị Lương Diệc An phát hiện.

Anh ta tỏ vẻ xấu hổ: "Em nghe thấy rồi ư? Nghe được cũng không sao... Sự thật là như thế mà. Nếu tôi đến gần em quá sẽ bị cười nhạo, tôi sẽ xin cha mẹ cho em tiền. Đừng đến chỗ của tôi nữa, cứ coi như Tống Thành đã chết đi."

"Bây giờ tên tôi không phải là Tống Thành, tên của tôi là Lương Diệc An. Lương Diệc An nghe hay hơn Tống Thành nhiều."

Lúc đó tôi không nói được lời nào.

Tôi quay người bỏ đi, như thể Tống Thành đã chết thật.

Ngày hôm đó, tôi đi bộ về trại trẻ mồ côi dưới trời mưa to.

Nơi anh ta ở quá giàu có, còn nơi tôi ở lại quá nghèo khổ.

Khoảng cách quá xa, chúng tôi không cùng một thế giới.

Sau đó, Lương Diệc An và tôi thực sự học cùng trường đại học, anh ta lại như phát điên mà tuyên bố rằng anh ta thích tôi.

Rồi anh ta bắt đầu theo đuổi tôi, mua rất nhiều thứ đắt tiền và không ngừng làm phiền tôi, muốn gặp tôi.

Lần nào tôi cũng tránh mặt anh ta như tránh bệnh dịch.

Bởi vì tôi không thể yêu một người đã làm nhục tôi.

23

Sau này, khi chúng tôi tốt nghiệp, Lương Diệc An đã cho người bắt cóc tôi.

Anh ta nói yêu tôi, muốn ở bên tôi và kết hôn cùng tôi.

Tôi quỳ xuống van xin anh ta cho tôi về nhưng anh ta lại nhốt tôi trong nhà.

Đến nỗi khi dì tôi qua đời vì bệnh tật, tôi cũng không thể gặp được dì.

Sau đó, tôi bị giam giữ và gặp vấn đề tâm lý nghiêm trọng.

Lương Diệc An đã nhờ ai đó tiêm thuốc và sốc điện cho tôi nhằm xóa đi một phần ký ức của tôi.

Tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn.

Tôi đã từng vào viện điều dưỡng và bệnh viện tâm thần.

Cuối cùng, tôi đã dùng dao cắt cổ tay mình và được cứu sống...

Như Lương Diệc An mong muốn, cuối cùng tôi cũng đã kết hôn với anh ta.

...

"Anh có nhớ tất cả những gì tôi nói?" Tôi nhìn Lương Diệc An

"Tại sao anh dám nói... muốn tôi yêu anh? Sao anh có thể dám nói điều đó vậy, Lương Diệc An?"

Tôi hít một hơi thật sâu và rời khỏi phòng làm việc.

Đứng ở cửa là Hà Thanh Dao.

...

24.

Chú của Lương Diệc An bị bỏ tù.

Vì cờ bạc nên hắn ta đã vay rất nhiều tiền từ việc cho vay nặng lãi, để không trả lại số tiền đó, hắn ta đã thuê một kẻ giết người và giết chết người chủ nợ đang thúc giục hắn trả tiền

Sau khi điều tra, người ta phát hiện ra rằng hắn ta còn chuyển sổ sách của tập đoàn nhà họ Lương, bán bí mật của công ty mình cho các công ty cạnh tranh và đổi lấy tiền để đánh bạc.

Vì vậy, khi bị bắt, tập đoàn nhà họ Lương nhanh chóng rơi vào khủng hoảng, thậm chí đến mức tuyên bố phá sản.

Cha của Lương Diệc An bị đột quỵ dẫn đến bị liệt sau đó sống cuộc sống thực vật.

Mẹ của Lương Diệc An trở nên điên điên khùng khùng rồi được đưa vào viện dưỡng lão.

Lương Diệc An tự sát.

Trước khi tự sát, anh ta từng hỏi tôi: "Ba năm nay em chưa từng yêu anh sao? Một chút cũng không sao....?"

Tôi cười đến chảy nước mắt: "Anh nghĩ có thể không?"

Tôi nóng lòng muốn giết anh ta.

Giết anh ta cùng với thiếu niên tuổi 16.

Tôi ước gì dì tôi chưa bao giờ đón anh ta về hoặc đối xử tốt với anh ta.

Lương Diệc An cuối cùng cũng bỏ cuộc, không lâu sau tin tức anh ta tự sát được truyền đi.

......

25

Tôi đang đứng trước tập đoàn của nhà họ Lương đã đóng cửa.

Lương Diệc An sẽ không bao giờ biết.

Tại sao chú của anh ta lại đam mê cờ bạc, tại sao lại đem bán thông tin mật của công ty và tại sao lại tham ô dòng một lượng lớn tiền mặt.

Thím nhỏ Hà Thanh Diêu, đã gả vào nhà họ Lương ba năm trước.

Còn tôi, hằng ngày ở trong phòng làm việc, đã xem được vô số tài liệu mật.

...

Hà Thanh Diêu xuống xe, đứng sang một bên và vỗ nhẹ vào vai tôi.

"Chúng ta cùng nhau đến nghĩa trang nhé."

"Đã ba năm rồi, không ai trong chúng ta đến viếng mộ cả."

Tôi nắm tay thím ấy: "Được rồi, chúng ta đi mua hoa đi chị."

Chị ấy nhớ mẹ và tôi cũng nhớ dì.

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu