Chương 18: Phần mềm chó má, thật đen tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator: Lục Tịnh An

Thời gian chớp mắt đã tới một rưỡi chiều.

Tô Mộc mang theo Luyện Khí Hoàn đặc hiệu mới làm chuẩn bị ra khỏi nhà.

Trước khi đi, hắn dặn dò Tiểu Diệp Tử: "Em phải chú ý giữ sức khỏe, đừng vì làm việc nhiều mà mệt người, chúng ta có thể từ từ giao hàng, không gấp, dù sao cũng không ai dám hối chúng ta."

May mà những bạn học đặt trước Luyện Khí Hoàn đặc hiệu kia không nghe thấy những lời này của hắn, nếu không chắc chắn sẽ phải khóc.

Thường nói khách hàng là thượng đế, nhưng ở chỗ Tô Mộc, khách hàng như bọn họ lại như cháu chắt vậy, có khó chịu thế nào cũng chỉ có thể kìm nén, thật sự đáng thương.

Ai bảo chỉ có Tô Mộc có Luyện Khí Hoàn đặc hiệu đây? Hắn nên trâu bò như vậy.

"Dạ, em biết rồi, yên tâm đi, em sẽ không để mình mệt đâu." Tô Diệp ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Ra khỏi tiểu khu, Tô Mộc bắt một chiếc taxi, chạy tới bệnh viện.

Trên đường, hắn tắt chế độ im lặng của điện thoại, đồng thời đọc tin nhắn trong nhóm nhắn riêng cho hắn.

Đối với cảnh ngộ của ba người Tăng Viễn, hắn đã sớm dự đoán được, không hề đồng tình.

Ngay cả hiệu quả của thuốc ra sao cũng không làm rõ, đã dám đập tiền mua, hoàn toàn là tự mình tìm chết, có gì để đồng tình? Càng đừng nói là, ba người này vì lôi kéo khách hàng, còn giá họa lên người hắn không ít, nói hắn là gian thương đen tối.

Đùa gì vậy, rõ ràng mình rất có lương tâm được chứ!

Luyện Khí Hoàn đặc hiệu giá gốc năm vạn tệ năm hộp, mình chỉ lấy hai vạn, còn chưa đủ lương tâm hả? Chính phủ thành phố còn phải trao tặng bằng khen công dân có tâm cho mình nè!

Tuy rằng không đồng tình, nhưng Tô Mộc cũng không bỏ đá xuống giếng, dù gì cũng là bạn học, cũng không có thâm thù đại hận gì.

"Ôi, sự lương thiện đáng chết, không biết để đâu này của mình."

Tới bệnh viện, Tô Mộc gọi điện cho bác sĩ Mã trước, sau khi biết được hắn đang ở phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú thì đi tìm, nhờ hắn làm giấy nhập viện, sau đó về lại tầng một nộp phí, giúp em gái xử lý giấy tờ nhập viện.

Gấp rút chạy tới vì cuộc phẫu thuật tẩy tủy thay máu, không cần Tiểu Diệp Tử nhập viện quá sớm, chỉ cần tới trước một ngày, để chuẩn bị làm kiểm tra liên quan trước phẫu thuật là được.

Sau khi làm thủ tục xong, Tô Mộc cầm biên lai đóng phí đi tìm bác sĩ Mã.

Sau khi bác sĩ Mã kiểm tra thấy biên lai đã đúng, tuy rất tò mò về việc Tô Mộc thật sự lấy ra được ba trăm vạn tệ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Hắn vào thẳng vấn đề: "Trưa nay, anh sẽ hỏi thăm dùm tụi em, tuần sau sẽ có mấy vị chuyên gia đan dược từ thủ đô tới, làm chỉ đạo kỹ thuật ở bệnh viện tụi anh, trong lúc đó cũng sẽ ngồi khám bệnh, trong đó có một vị bác sĩ phẫu thuật giỏi về tẩy tủy thay máu, anh sẽ giúp em liên lạc với vị chuyên gia kia, nếu không có vấn đề gì, tuần sau Tiểu Diệp Tử có thể tiến hành tẩy tủy thay máu lần đầu rồi."

"Cám ơn bác sĩ Mã." Tô Mộc hết sức vui sướng, ước gì em gái có thể phẫu thuật thật sớm, mau chóng khỏe lại.

Bác sĩ Mã khoát tay: "Không cần cám ơn, có tin tức anh sẽ gọi điện báo cho em biết."

Hắn còn có việc bận, không nói chuyện thêm với Tô Mộc, Tô Mộc cũng vội tới trường, nên tạm biệt ở đây.

Ra khỏi bệnh viện, Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Bệnh của em gái, cũng xem như nhìn được hi vọng chữa khỏi, với hắn mà nói, là việc còn đáng sung sướng hơn đạt được ngón tay vàng.

Từ bệnh viện tới trường, Tô Mộc không gọi taxi nữa, mà dùng xe đạp công cộng bên đường.

Nghe nói gần đây còn xuất hiện nghiệp vụ phi kiếm công cộng, đáng tiếc là đồ chơi đó quá tiêu hao linh khí, hơn nữa cũng có yêu cầu nhất định về kỹ thuật điều khiển. Chỉ có người tu chân chân chính hoặc tài xế già mới chơi được, gà mờ như bọn họ, dù có lên được, cũng không chống đỡ nổi vài giây.

"Khi nào có thể ra một thanh phi kiếm mà người thường cũng có thể sử dụng thì tốt…… Nghe nói bên châu Âu, có đất nước phát triển ra Sư Tựu công cộng, thuần dưỡng rất ngoan, người thường cũng có thể ngồi lên nhẹ nhàng. Không biết chỗ chúng ta, sau này có các loại vật cưỡi công cộng như tiên hạc, kỳ lân gì không? Cưỡi linh thú, nghĩ thôi đã thấy phong cách, ít nhất đẹp trai hơn xe đạp công cộng."

Tô Mộc suy nghĩ trong lòng, đồng thời gọi thông tin của Dưỡng Khí Thuật và Luyện Khí Hoàn ra.

Phí phẫu thuật của em gái đã nộp xong, hắn còn dư khoảng một trăm vạn, sau đó còn có thể kiếm thêm ít tiền dựa vào Luyện Khí Hoàn đặc hiệu.

Là lúc để tiến hành thử nghiệm đột phá.

Một vùng số liệu như màn mưa xuất hiện trước mắt Tô Mộc, rất nhanh đã hội tụ thành hai hàng thông tin.

Hắn đặt sự chú ý trên Dưỡng Khí Thuật, mặc niệm 'đột phá', lượng lớn số liệu mới xuất hiện trong tầm mắt hắn, không ngừng cuồn cuộn biến hóa.

"Có hi vọng?!" Tinh thần Tô Mộc chấn động, trở nên căng thẳng.

Vài giây sau, những số liệu như bông tuyết này, hóa thành một hàng chữ:

【Không thể đột phá. Thiếu tài liệu như sau:《Cơ sở lý luận tu chân》,《Nguyên lý và ứng dụng của linh khí》,《Sinh lý học cơ thể người》.】

"Đây……"

Giờ phút này, Tô Mộc vừa phiền muộn vừa vui sướng, tâm trạng hết sức phức tạp.

Vui sướng vì kiến thức tu chân thật sự có thể đột phá!

Phiền muộn vì điều kiện đột phá, không chỉ cần nạp tiền, mà còn phải có kiến thức cơ sở.

Vừa tiền vừa tài liệu, đây là tiết tấu đòi mạng người hả!

Chẳng qua nghĩ lại kiếp trước, mấy trò chơi mà hắn lập kế hoạch, đều là vừa tốn sức vừa tốn tiền lại còn nhìn mặt……

Cho nên, đây đều là báo ứng.

Yếu ớt thở dài một hơi, Tô Mộc lại dời sự chú ý vào Luyện Khí Hoàn, lặp lại thao tác trước đó.

Quả nhiên, Luyện Khí Hoàn cũng không thể lập tức đột phá, vì thiếu kiến thức cơ sở như《Cơ sở lý luận đan dược》,《Linh dược học》và《Phương tễ học》.

"May mà cải thiện không cần kiến thức cơ sở, nếu không thì phần mềm rách này quá vô dụng."

Tô Mộc vừa đang mắng nhiếc, cũng là đang an ủi chính mình.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện, vội phanh xe lại, lấy điện thoại ra xem số dư.

Tiếp theo sắc mặt hắn trở nên âm trầm, thấp giọng mắng: "Quả nhiên là trừ tiền, mình biết mà, phần mềm rách này, tuyệt đối không thể có lương tâm như vậy!"

Hắn không chỉ bị trừ tiền, mà còn bị trừ hai mươi vạn!

Chi phí hiển thị tài liệu cần để đột phá, vậy mà lại cao tới mười vạn tệ một món!

Đây mới là gian thương đen tối, cũng sắp nhảy lên cắn người rồi!

So sánh với phần mềm hack này, Tô Mộc xứng để gọi là thương gia có lương tâm.

Tâm trạng của Tô Mộc hơi buồn bực.

Nhiều tiền như vậy, có thể mua cho em gái không ít đồ ăn ngon và thuốc bổ.

Nhưng tiền đã bị phần mềm đen tối trừ đi rồi, hắn không vui cũng không có tác dụng, chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Ý nghĩ đột phá Dưỡng Khí Thuật và Luyện Khí Hoàn cũng chỉ có thể tạm thời buông bỏ.

Dù gì nhiệm vụ khẩn cấp là khảo tu, nếu đột phá chỉ cần nạp tiền là được, hắn còn có thể làm, nhưng cái này vừa cần tiền vừa cần sức, thật sự không có nhiều tinh lực như vậy.

Lỡ như ảnh hưởng tới khảo tu, há chẳng phải mất nhiều hơn được sao?

Ít nhất, trước khi thi vào đại học tu chân, hắn không rảnh giày vò việc đột phá của Dưỡng Khí Thuật và Luyện Khí Hoàn.

Tô Mộc thở dài, tự an ủi mình: "Tốt xấu gì cũng đã biết kiến thức tu chân có thể đột phá, cũng biết điều kiện đột phá, không phải không có thu hoạch……"

Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn rất đau lòng chi phí hiển thị hai mươi vạn tệ kia.

Phần mềm chó má, thật đen tối!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro