Giết con chim nhại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... giết hại chim nhại là tội ác."

  Ilya gập cuốn sách lại. Những cơ mặt của nó bất động. Môi nó không trùng xuống hay nhếch lên, dù trong tận xương tuỷ nó đang cười nhạo câu nói vừa đọc. Những cái móng tay chuốt sắc như dao găm chặt vào bìa sách, trong chốc lát để lại những vết rách gai người.

Tội ác.

Răng nghiến chặt, môi nó mím lại thành một đường mỏng dính. Hai tay nó run lên, lời văn đanh thép là vạn lưỡi dao găm đâm vào lòng tự tôn và suy nghĩ méo mó.

Tâm tư lấp đầy bởi hoang tưởng và uẩn khúc vô hình của Ilya de Fournier sẽ không bao giờ hiểu được triết lý ấy. "Giết con chim nhại". Bốn chữ ấy làm trái tim đen kịt của nó lâng lâng như trong cơn say, nó hứng thú với hành động giết chóc ấy.

  Sẽ ra sao nếu chính tay nó được giết một con chim nhại?

  Ilya không quan tâm những triết lý sáo rỗng viển vông mà nó gặp đến phát chán. Con chim nhại vô hình vô dạng trong những câu văn khiến nó ngứa mắt, căm tức, thậm chí muốn trừ khử. Con chim ấy trong trắng và thánh thiện hơn nó, tiếng hót vang hay hơn tiếng rít gai người của nó, đôi mắt đẫm nhiều sương mai hơn máu trong đồng tử của nó. Con chim khiến nó trở thành kẻ phản diện trong câu chuyện của tất cả mọi người.

  Giết một con chim nhại dám cả gan vượt lên lòng tự tôn cao ngất của nó, rốt cuộc tàn nhẫn và ác độc đến mức nào?

.

Nó nhớ, vào một ngày nắng chiều gay gắt, nó bước ngang qua một con chim nhại nấp trong lùm cây.

Đôi mắt sắc nhìn chòng chọc vào đôi mắt ngây dại. Con chim tội nghiệp ngơ ngác nhìn con quỷ nhỏ đối diện, chẳng mảy may hay biết số phận bi thảm được nó định sẵn cho mình.

Những ngón tay mảnh khảnh trườn đến sát cái tổ be bé của con chim, vuốt nhọn mơn man đến gần bộ lông xám tro mềm mại. Gần chạm đến da thịt của ngươi rồi, chú chim bé nhỏ.

Cảnh tượng được chính tay bóp chết linh hồn vô tội kia làm nó mê man, chưa hành động mà tim đã lâng lâng như nuốt say thành quả.

Ta là duy nhất

Tay nó khum vào xung quanh cơ thể sinh vật non nớt, móng tay cà cà những sợi lông tơ mềm mại đến mê hoặc. Nó có thể cảm nhận đôi cánh con chim cứng đờ và rung lên.

Ta là đẹp nhất.

Móng tay nó găm xuống từ từ, càng lúc càng lún sâu vào da thịt sinh linh tội nghiệp. Con vật nhỏ bé yếu ớt muốn kêu lên đau đớn và bi ai, nhưng không một âm thanh li ti nào kịp thoát khỏi cổ họng. Cả cơ thể nó bị bóp chặt, hơn cả bị dây thừng siết.

Ta là thực tại hoàn hảo duy nhất hiện hữu trên đời.

Bàn tay nó mãn nguyện, những cái móng đen tàn nhẫn đang điên cuồng đâm con chim nhại thơ ngây, làm thân xác nó xụi lơ và nát bấy.

Con chim non bé nhỏ mới đang chập chững vỗ cánh, tại sao nó lại phải chìm vào nỗi đau đớn tận xương tuỷ?

Ilya nhếch cánh môi tái nhợt. Tay nó cảm nhận được những giọt máu nóng hổi tràn trên những ngón tay, rơi xuống cổ tay và cánh tay, thấm đỏ cả vào tay áo muslin lộng lẫy. Mắt nó đỏ rực lên như toé lửa, răng nghiến chặt và khoé miệng đang cười điên loạn như một con quỷ.

  Tim nó không thấy đau, cũng không một chút xót xa và thương tiếc một cái mạng nhỏ bé. Lời dạy của Chúa với nó là vô nghĩa. Nó muốn được giết chóc, được vẩn đục, được hãm hại. Cả thế giới phải quỳ dưới gót chân của nó, không chừa một ai, thậm chí là một sinh vật còn không hiểu tiếng nói con người.

Hồn phách mong manh trong con ngươi của nạn nhân xấu số mờ dần rồi mất hẳn. Thây xác nát bấy trong bàn tay, và kẻ sát nhân đang tận hưởng mùi vị chết chóc với gương mặt méo mó.

Hôm ấy, con quỷ đội lốt trẻ thơ lang thang bước về căn phòng tăm tối, đôi môi khô nứt vương một nụ cười ma mị tà ác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro