Chapter 1.1: The Secret of The Purple Mist

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PROLOGUE

Văn phòng Hokage, đó là nơi những điều phi thường được khai sinh. Biết bao vị anh hùng đã ngồi tại chiếc bàn quyền lực kia và nhìn ngắm ngôi làng Konoha yên bình của mình. Ngoài kia là những người dân cần mẫn làm việc và sinh sống yên ổn nhờ vào tình yêu thương cùng khả năng lãnh đạo tài tình của họ, là những đứa trẻ được tự do chơi đùa và cười nói hồn nhiên vì nỗi lo sợ chiến tranh đã dần trở thành một thứ xa lạ. Văn phòng này đã chứng kiến vô số cột mốc quan trọng. Đây có thể là nơi khởi nguồn cho những sinh mạng mới và cũng có thể là nơi chấm dứt những cuộc giao tranh khốc liệt.

Và ngày hôm nay, tại văn phòng Hokage, một hành trình mới sẽ bắt đầu.

________________________________________

CHAPTER 1: The Secret of The Purple Mist

"Hokage-sama," Nara Shikamaru cất tiếng gọi từ góc văn phòng khi nhìn thấy một con diều hâu bay lại gần cửa sổ. Ngồi ở bàn Hokage, Uzumaki Naruto quay lại, dõi theo hướng nhìn của Shikamaru.

Naruto đứng dậy và mở cửa sổ để con chim đưa tin bay vào và đậu trên cánh tay dang rộng của mình. Đó là một trong những phương tiện liên lạc của Sasuke.

Naruto lấy tờ giấy ra khỏi móng vuốt rồi thả nó trở lại bên ngoài. Thấy diều hâu đã bay xa rồi hắn liền mở cuộn giấy nhỏ ra và đọc nội dung.

Đôi mắt hắn vụt mở lớn.

"Shikamaru." Naruto nói với giọng cứng cỏi. "Giờ tớ cần ra ngoài làng gặp Sasuke." Dứt lời hắn lập tức kết ấn và hô, "Kage Bunshin no Jutsu!" Một phân thân xuất hiện và ngồi vào bàn làm việc. "Tớ sẽ để lại một phân thân ở đây trong lúc ra ngoài."

"Cậu có cần tớ đi cùng không?" Shikamaru đề nghị nhưng Naruto lắc đầu.

"Không, tớ sẽ gọi Sakura-chan."

Shikamaru nhướn mày khi nghe nhắc đến nữ kunoichi tóc hồng, "Sakura-san sao?"

Naruto gật đầu, "Sasuke đã yêu cầu cô ấy." Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Naruto lo lắng. Không phải Sasuke không quan tâm đến Sakura. Naruto chắc chắn có những lúc Sasuke muốn gặp vợ và con gái mình, nhưng bất cứ khi nào Sasuke gửi tin nhắn hẹn gặp hắn thì thường là chỉ có hai người. Dù chuyện gì đang xảy ra thì nó cũng đủ nghiêm trọng để cần đến ninja y tế tài giỏi nhất của họ.

"Hãy lo liệu mọi việc trong lúc tớ đi vắng. Hy vọng là tớ sẽ quay lại sớm." Naruto nói và Shikamaru gật đầu. Trong nháy mắt sau đó hắn biến mất và đuổi theo hướng con chim đưa tin đã bay đi.

________________________________________

Cách đó hàng dặm Uchiha Sasuke ngồi trong một căn nhà gỗ bỏ hoang, chiếc áo choàng che chắn anh khỏi cái lạnh đồng thời ẩn giấu cơ thể anh trong bóng tối. Hông anh chảy máu nghiêm trọng nhưng cơn đau đã thuyên giảm và giờ chỉ còn lại cảm giác tê liệt. Hơi nóng của máu khiến người anh nổi gai ốc. Anh nghiến răng chịu đựng cảm giác kỳ lạ và thấp thỏm chờ đợi đồng đội đến.

Gã đàn ông mặc đồ màu đỏ là ai? Anh đã nghiền ngẫm câu hỏi ấy vài giờ qua. Ngoài kia mặt trời đang lặn dần, khắp nơi được nhuộm một sắc cam vàng rực rỡ.

Anh quay đầu lại và nhìn ra ô cửa sổ đang mở ở phía bên kia căn phòng. Đó là nguồn ánh sáng duy nhất lúc này. Anh nhìn chằm chằm vào cảnh hoàng hôn trước mắt.

Sasuke thì thầm với chính mình, "Khi mặt trời lặn về hướng tây..."

________________________________________

Nhiều giờ trước...

Hôm ấy là một ngày bình thường như bao ngày khác tại Konoha. Hiếm hoi lắm Sasuke mới có thời gian rảnh rỗi như thế. Thong dong đi dạo trong rừng không phải là hành động mà vị cựu bạt nhẫn cảm thấy quen thuộc. Nhưng trong những dịp hiếm hoi ấy, Sasuke thích nhìn lên bầu trời, dù là trong xanh hay ảm đạm, và chiêm ngưỡng tầm vóc hùng vĩ của thiên nhiên. Anh thích cảm giác làn gió mơn man trên bờ má mình. Ngay cả bây giờ trong tiết trời mùa thu mát mẻ, anh vẫn tận hưởng cảm giác không khí lành lạnh phả vào làn da.

Tuy nhiên, sự yên bình này chỉ là một khoảnh khắc tạm thời đối với người sống sót cuối cùng của tộc Uchiha. Khi cảm nhận được nguồn năng lượng bí ẩn xen lẫn ý định giết chóc của một kẻ lạ nào đó, Sasuke không hề dao động. Anh tiếp tục bước đi bình thường như thể không hề để ý, không muốn kẻ thù phát giác rằng anh đã nhận ra sự xuất hiện của gã. Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói trầm thấp gọi tên mình, anh mới hoàn toàn thừa nhận sự hiện diện của kẻ thù.

"Uchiha Sasuke!" Sasuke dừng lại, nhìn qua vai và thấy một người đàn ông quấn băng đỏ từ đầu đến chân đang nhìn chằm chằm vào mình từ trên cây cao. Sasuke đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng chưa vội di chuyển. Anh nắm chặt chuôi kiếm, chờ đợi kẻ địch ra tay trước.

"Ngươi là ai?" Sasuke hỏi, vẫn đứng vững vàng trong tư thế phòng thủ. Anh kích hoạt Rinnegan và Sharingan khi cảm nhận được sự chết chóc từ đối thủ vô danh.

"Tên của ta không quan trọng." Gã đàn ông đột ngột biến mất. Sasuke mở to mắt, nhất thời bất ngờ vì không thể theo kịp chuyển động của người kia.

Chưa đầy một giây sau kẻ thù đã xuất hiện trước mặt anh cùng một thanh kiếm đen trên tay. Sasuke kịp thời chặn đòn tấn công bằng lưỡi kiếm của mình. Sự nhạy bén của anh khiến người đàn ông bí ẩn cười khùng khục.

"Có vẻ như," gã kia nói. "Những tin đồn là thật?"

Đôi mắt Sasuke nheo lại trước lời nói ấy. Anh lùi lại trong khi gã shinobi bí ẩn bay lên không trung và tiếp đất cách đấy vài thước.

Hắn ta tiếp tục, "Tốc độ của ngươi rất đáng nể, Uchiha-san." Và giơ kiếm lên, "Nhưng chưa bằng ta đâu." Ngay lập tức, người đàn ông đó lại biến mất, và Sasuke một lần nữa sửng sốt bởi ý nghĩ rằng hắn ta thực sự nhanh đến mức ngay cả đôi mắt đặc biệt của anh cũng khó có thể theo kịp.

Người đàn ông lại hiện hình, lần này ở phía sau Sasuke. Anh quay lại định tấn công, nhưng khi vừa nhấc tay lên, anh đã bị thanh kiếm của gã đâm vào sườn.

"Argh!" Sasuke loạng choạng lùi lại. Một cơn đau nhức không tưởng lan khắp cơ thể anh. Anh hiểu ngay rằng có thứ gì đó ẩn giấu trong thanh kiếm kia. Nhưng là gì mới được? Thuốc độc? Một cuốn trục bí ẩn? Hay một loại vũ khí có gắn nhẫn thuật?

Người đàn ông cười khúc khích trước vẻ mặt đau đớn của Sasuke. "Cuộc gặp gỡ của chúng ta phải kết thúc ở đây. Ta đã tặng cho ngươi một món quà."

"Ngươi vừa làm gì với ta?" Sasuke nói qua hàm răng nghiến chặt. Cơn đau đang chảy trong huyết quản anh tồi tệ hơn bất kỳ vết thương thân thể nào anh từng trải qua. Nó khiến anh không thể thở nổi.

Người đàn ông tra kiếm vào vỏ trước khi đáp, "Đừng lo lắng. Sẽ chỉ đau một chút thôi." Hắn ta nhìn lên bầu trời và Sasuke dõi theo chuyển động của gã. "Khi mặt trời lặn về hướng tây, ngươi sẽ có câu trả lời cho mình." Trong làn sương mù màu tím, người đàn ông biến mất, lần này là vĩnh viễn.

________________________________________

Hiện tại Sasuke vẫn ẩn mình trong căn nhà gỗ anh dùng làm nơi trú ẩn tạm thời. Trong thời gian ngồi nghỉ trên sàn gỗ cứng lạnh lẽo của tòa nhà bỏ hoang, anh ấn tay vào vết thương, sử dụng chút nhẫn thuật trị thương mình biết để đóng miệng chỗ bị đâm lại. Vết cắt chưa thể khép lại hoàn toàn nhưng máu đã giảm bớt đáng kể.

Kiệt sức, anh buông cánh tay mình sang một bên. Vết thương không hề nghiêm trọng, nhưng nó khiến anh cảm thấy như bị hút hết năng lượng. Cứ như thể không chỉ máu, chakra của chính anh cũng tuôn ra. Anh đã mấy lần cân nhắc đến khả năng bị trúng thuốc độc trong lúc chờ Naruto và Sakura đến. Câu trả lời vẫn chưa rõ ràng.

Chắc chắn lưỡi kiếm đen kia chứa đựng điều bí ẩn nào đó. Và dù là gì đi nữa, một khi xuyên qua da thịt anh nó sẽ kích hoạt một loại nhẫn thuật mà Sasuke vẫn chưa thể hiểu được.

"Có vẻ như nó hoạt động tốt hơn chúng ta mong đợi." Một giọng nói trẻ trung cất lên và Sasuke, lần đầu tiên sau nhiều năm, cảm thấy một chút sợ hãi lan khắp thân thể. Anh không cảm nhận được gì cả. Làm sao có thể có người đến gần thế này mà anh lại không nhận ra chakra của họ? Và điều đáng sợ hơn là anh vẫn chưa thể xác định được vị trí của người đó.

Anh cố gắng đứng dậy nhưng đôi chân đã kéo anh ngã xuống ngay lập tức.

Đúng lúc ấy, một cô gái trẻ tuổi ló đầu qua cửa sổ. Khuôn mặt cô ta được che giấu đằng sau những dải băng trắng toát, chỉ để lộ hai bím tóc màu tím hai bên đầu.

"Ai..." Sasuke nghiến răng. Anh đã hụt hơi. Cảm giác như thể anh sắp mất đi ý thức. "Cô là ai?" Anh chỉ nói được vậy.

Cô gái nghiêng đầu và cười khúc khích. "Ta sẽ không lãng phí nhiều sức lực để nói chuyện như thế đâu. Cứ cố làm vậy thì ngươi sẽ chết đấy."

Sasuke không quan tâm đến lời cảnh báo. Anh cố gắng kích hoạt đôi mắt của mình nhưng chúng chỉ nhấp nháy được một chút ánh sáng. "Cái gì..." Anh hít một hơi nặng nề, cố nâng người dậy. "Ngươi đã làm gì?"

Người phụ nữ nhảy qua cửa sổ nhưng không trả lời câu hỏi. Cô đứng trước mặt anh và giơ hai tay về phía trước, ngón tay kết theo ấn Sửu. "Đến lúc rồi." Cô nói, đôi tay thực hiện một loạt các kết ấn trước khi gọi ra những từ ngữ khiến một làn sóng sợ hãi khác quét qua con người vốn thường bình tĩnh và điềm đạm như Sasuke. "Cấm thuật." Đôi mắt Sasuke mở to khi cô ta nói.

Người phụ nữ này đang có kế hoạch gì?

Những kẻ này đã làm gì với anh?

Cô ta kết thúc bằng cách đặt tay mình vào ký hiệu Hợi, "Shin no Zōchikan no Jutsu!"

Tất cả trở nên tối sầm.

Mọi giác quan của Sasuke biến mất. Trong giây lát, anh chắc chắn rằng mình đã chết. Mọi thứ đều tối tăm nhưng ý thức của anh vẫn hiển hiện. Không có cảm xúc, không có sự thôi thúc và không có ý chí hành động. Anh biết mình đang chuyển động, nhưng đồng thời cũng không chuyển động một chút nào. Anh không thể suy nghĩ được gì. Như thể anh vừa lạc vào khoảng không, và chính bản thân anh cũng trống rỗng. Đó là...

________________________________________

"AAARGH!"

Cuối cùng cũng có ánh sáng.

Sasuke thở dốc. Đó có phải là giọng nói mà anh nghe thấy khi hét lên không? Anh không thể nhìn rõ. Anh dụi tay vào mắt rồi dừng lại. Anh có đến hai cổ tay? Hai bàn tay? Anh bỏ tay ra và mở mắt. Lần đầu tiên anh có thể nhìn rõ kể từ lúc tỉnh dậy.

Hai bàn tay, anh kinh ngạc xác nhận khi nhìn chằm chằm vào mười ngón tay trước mặt.

Anh nắm mở tay mình vài lần, sau đó thử duỗi các ngón tay đầy nghi ngại. Rốt cuộc anh đã chết hay chưa?

"Ừm..." Một giọng nói vang lên. Sasuke giật mình đứng thẳng người, làm đổ chiếc ghế mà anh thậm chí còn không nhận ra mình đang ngồi.

Anh quan sát xung quanh.

Bất kể thế nào, nơi này chắc chắn không phải là căn nhà gỗ bỏ hoang trong rừng. Trông có vẻ giống một nơi làm việc hơn. Quanh anh tràn ngập âm thanh rì rầm từ các thiết bị lạ lẫm. Mọi người đều mặc vest đeo cà vạt, hoặc váy và áo sơ mi. Những chiếc bàn được đặt trong những căn phòng hình vuông, bên trên là vô số máy móc điện tử hình thù kỳ quặc và tất cả đều đang được sử dụng. Chúng khá giống mấy thứ công nghệ mới mà anh đã thấy ở làng, nhưng có vẻ tiên tiến hơn một chút.

Anh nhận ra người đàn ông ngồi bên cạnh mình: Nara Shikamaru. Tuy nhiên, vẻ ngoài của cậu ta rất kỳ lạ. Shikamaru không mặc trang phục và đeo trang bị của Shinobi, thay vào đó cậu ta mặc vest như những người khác và khuôn mặt được cạo râu sạch sẽ. Điểm quen thuộc duy nhất là mái tóc được buộc đuôi ngựa gọn gàng. Cậu ta nhìn Sasuke với đôi mắt mở to đầy bối rối. Sasuke nhìn quanh và nhận thấy Shikamaru không phải là người duy nhất bị sốc trước cử chỉ vừa rồi của anh. Những khuôn mặt mà anh không nhận ra đang nhìn anh chằm chằm, tất cả đều hiển hiện nỗi kinh sợ trước sự náo động bất ngờ và phân vân nên xem tiếp cảnh tượng này hay quay lại làm việc.

"Cái gì..." Sasuke cố nói nhưng không thể. Anh lấy tay xoa xoa mắt, liền sau đấy một cơn đau đầu dữ dội truyền qua tai và mạch máu khiến dạ dày anh quặn thắt nôn nao. Thân thể anh nặng trĩu tựa hồ ngàn cân. Anh thấy mình mệt lả như thể không còn chút chakra nào. Anh không thể nhớ đã có lúc nào anh không thể cảm nhận được năng lượng chảy trong huyết quản mình hay chưa.

"Này anh bạn," Shikamaru, hay thứ mà Sasuke cho là dạng ảo thuật nào đó, đứng dậy và đặt tay lên vai anh. "Người trông giống Shikamaru" nói với anh bằng một giọng điềm tĩnh, "Sao thế anh bạn, cậu vẫn ổn chứ? Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Cậu có muốn vào phòng vệ sinh hay gì không?"

"Phòng vệ sinh à?" Sasuke thở hổn hển, đầu gối khuỵu xuống. Những người xung quanh tò mò há hốc miệng khi thấy Sasuke ngã gục, nhưng Shikamaru đã nhanh chóng đỡ lấy trước khi anh rơi xuống sàn.

"Sasuke!" Shikamaru kêu lên. Khi nhìn thấy đầu Sasuke ngả ra sau, cậu mới nhận ra người kia đang lạnh cóng.

________________________________________

"Naruto, cậu có chắc con đường này đúng không?" Sakura hỏi khi xuyên qua những tán cây trong khu rừng bên ngoài cánh cổng Konoha. Họ đã di chuyển được một thời gian. Không có kẻ địch nào xuất hiện trên đường đi, mặc dù họ vẫn liên tục cảnh giác.

"Ừ," Naruto trả lời từ phía trước. "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Họ nhảy lên cao, bay qua những tán lá vào một khoảng đất trống gần đấy. Naruto chỉ vào căn nhà gỗ đổ nát ẩn sau mấy cái cây nhưng vẫn có thể nhìn thấy khi ở trên cao. "Nơi đó," Naruto thông báo và Sakura gật đầu.

Họ tăng tốc độ và đáp xuống trước căn nhà vài giây sau đó. Cả hai đều cảm nhận được chakra của Sasuke bên trong và dường như anh chỉ có một mình. Nhận biết này khiến họ nơi lỏng cảnh giác một chút và tiến về phía cửa sổ đang mở.

Hai người lần lượt nhảy vào trong.

Ngay lập tức, cả hai đều cứng đờ. Tiếng ồn đó là gì?

Cả hai cùng nhìn sang và thấy Sasuke ngã xuống sàn, một tay che mặt, cơ thể run rẩy và âm thanh ấy... Sasuke đang khóc sao?

"Sasuke-kun!" Sakura lao đến. Cô nâng người anh lên đặt ở tư thế ngồi và định kiểm tra xem anh có vết thương nào không thì bị hất ra xa đến mức bay sang phía bên kia căn phòng.

Naruto nhanh chóng vào tư thế chiến đấu. Hắn trừng mắt nhìn người kia nhưng buộc phải kìm lại câu hỏi khi Sasuke bắt đầu nói.

"Cô là ai?" Giọng nói dao động cho thấy anh đang điên cuồng và hoảng sợ đến mức nào. Sasuke vẫn chưa chú ý đến Naruto và mở to mắt nhìn Sakura lấy lại bình tĩnh sau cú ném thô bạo vừa rồi. Cứ như thể anh bị sốc vì cô có thể dễ dàng phục hồi hệt như khi bị đánh bay bởi hành vi hung hăng vừa nãy của anh vậy. Đôi mắt anh đỏ hoe và nóng hổi bởi những giọt nước mắt trước đó. Sakura đứng thẳng người và chớp mắt trước câu chất vấn, chừng như muốn cố gắng tìm hiểu xem nó có ý nghĩa gì. Lần này cô bước lại gần và thận trọng hơn. Nhận ra Sasuke bị chảy máu ở bụng, cô đưa tay về phía trước nhưng anh lập tức lùi lại xa hơn.

"Sasuke-kun, là em đây." Cô nghiêng đầu, cố gắng tìm kiếm một tia quen thuộc nào đó trong đôi mắt người kia. Chẳng có gì cả. "Nhìn này, anh bị thương rồi. Để em chữa vết thương cho anh."

Sasuke lắc đầu điên cuồng. "Không!" Anh gần như hét lên, "Tránh xa tôi ra!" Trông anh ngày càng sợ hãi trước sự hiện diện của cô, hệt như một con mèo hoang lần đầu tiên thấy con người đến gần mình. Anh mở miệng định nói thêm gì đó thì Naruto lên tiếng.

"Sasuke?" Naruto gọi, thả lỏng cảnh giác và bước về phía trước một cách thận trọng giống như Sakura. Sasuke ngước lên. Nhìn thấy Naruto, khóe mắt anh lại càng rưng rưng nước mắt.

Trước sự ngạc nhiên của họ, Sasuke đứng dậy và bước tới chỗ Naruto.

Naruto căng thẳng, không chắc người bạn thân thiết của mình có quay trở lại con người cũ và lên kế hoạch tấn công hay không.

"Naruto," Sasuke yếu ớt nói. Sau đó anh vòng tay qua eo Naruto và kéo hắn vào một cái ôm thật chặt.

Mặt Naruto đỏ bừng. "Ừm..." Không biết nên làm gì, hắn ngượng ngùng đưa tay gãi mũi. "Sasuke?" Hắn gọi tên anh lần nữa và dường như nó đã khơi dậy điều gì đó bên trong Sasuke.

Anh rúc mình vào gần người Naruto hơn và vùi mặt vào hõm cổ hắn. Hơi thở nóng hổi của Sasuke phả vào khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy. Naruto ngước nhìn Sakura mong tìm được câu trả lời nhưng trông cô cũng sốc hệt như hắn.

"Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?" Sasuke nói, đã có vẻ bình tĩnh hơn nhiều khi ở trong vòng tay Naruto nhưng vẫn còn rất hoảng loạn. "Tại sao chúng ta lại ăn mặc như thế này? Tại sao em lại ở cái chỗ chết tiệt chẳng biết là đâu, và..." Sasuke nhắm mắt lại và nuốt nước bọt, chừng như muốn phát ốm khi phải thốt lên câu hỏi tiếp theo, "Tại sao em lại chỉ có một tay?"

Naruto tiếp nhận tất cả thông tin. Sasuke có vẻ hoàn toàn tỉnh táo. Hắn không cảm thấy bất kỳ luồng chakra đáng ngại nào phát ra từ người anh và những thắc mắc của Sasuke đều có vẻ chân thật.

Hắn quyết định thăm dò sâu hơn, nhưng trước tiên cần phải tách Sasuke ra đã. Vì vậy, không tỏ ra quá khó chịu, Naruto nắm lấy cánh tay Sasuke và gỡ chúng ra khỏi người mình. Sau đó, hắn ngồi khoanh chân xuống đất và ra hiệu cho Sasuke ngồi xuống cùng mình. Sakura cũng làm tương tự nhưng vẫn giữ khoảng cách.

Họ cần tìm hiểu chính xác chuyện gì đang xảy ra trước khi đưa anh trở lại làng. Nếu Sasuke gặp nguy hiểm gì thì họ sẽ sớm biết thôi.

Naruto ấn vào chiếc tai nghe kết nối với Shikamaru.

"Tớ đây." Giọng của Shikamaru phát ra từ chiếc loa nhỏ.

"Tớ cần cậu đến ngay bây giờ. Bọn tớ đang ở cùng Sasuke." Hắn nhìn Sasuke, người đang ngây thơ quan sát xung quanh, trông hệt như một đứa trẻ non nớt sợ hãi. Hắn tiếp tục, "Có gì đó không ổn."

________________________________________

Anh cảm thấy ấm áp khi nằm dưới một đống chăn. Cảm giác thoải mái hơn nhiều so với những khu rừng lạnh lẽo mà anh quen ngủ hay những khách sạn rẻ tiền mà anh thường ghé qua trong những chuyến du hành.

Anh chầm chậm mở mắt và các giác quan khác bắt đầu thức tỉnh. Anh đang ở trong một căn phòng trắng toát vô trùng giống như phòng bệnh ở Konoha. Tuy nhiên, nơi này lại rải rác những chiếc máy phát ra tiếng bíp liên tục cùng những dụng cụ y tế khác thường. Trên tường treo một chiếc tivi nhưng không có âm thanh nào phát ra cả. Nhìn xuống cơ thể, anh thấy một cây kim được gắn vào cánh tay mình. Anh cố gắng ngồi dậy nhưng hành động này lại cần đến nhiều nỗ lực hơn hẳn bình thường.

"Sasuke?"

Anh quay sang giọng nói quen thuộc và nhẹ nhõm đôi chút khi bắt gặp đôi mắt màu xanh biển lấp lánh của Naruto. Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể hạnh phúc đến thế khi nhìn thấy tên usuratonkachi này. Nhưng thật khó hiểu là trang phục của Naruto cũng kỳ lạ giống như những người kia. Cậu ta không mặc bộ đồ Hokage như mọi khi, thay vào đó là một chiếc quần tây và áo sơ mi cài cúc. Naruto ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ở góc phòng với tấm chăn phủ qua vai. Thấy Sasuke tỉnh lại, cậu ngồi thẳng dậy, nét mặt vui mừng đến nỗi Sasuke không thể hiểu nổi.

"Naruto, tôi đang ở đâu?" Sasuke hỏi khi cuối cùng cũng có thể ngồi được, lần này có chút chậm rãi. May mắn thay cơn đau đầu của anh đã giảm bớt và ngoài cảm giác cứng đơ, anh thấy tương đối khỏe mạnh.

Naruto cười toe toét. Lờ đi câu hỏi của Sasuke, cậu rời khỏi ghế và đến gần giường. Trước sự ngạc nhiên của anh, chàng trai tóc vàng ngồi xuống bên cạnh và kéo Sasuke vào vòng tay mình.

"Này!" Sasuke đặt cả hai tay lên ngực Naruto và cố đẩy cậu ra. Thế quái nào mà anh lại có cảm giác như tên ngốc này mạnh hơn vậy? "Bỏ ra. Cậu nghĩ mình đang làm cái gì thế hả?"

Một lần nữa, Naruto phớt lờ Sasuke và rúc mặt vào cổ anh, tự nhiên chà xát làn da nhợt nhạt nơi đó và biến nó thành một màu hồng đậm.

"Đồ khốn này. Anh đã rất lo lắng khi Shikamaru gọi điện đấy." Câu nói của Naruto bị bóp nghẹt bởi hõm cổ Sasuke.

Sasuke vùng vẫy, tiếp tục đẩy Naruto ra khỏi người mình.

Thêm một cái ôm siết nữa, cuối cùng Naruto cũng chịu buông anh ra. Cậu nhướng mày trước hành động của Sasuke, "Có chuyện gì thế? Sao bỗng nhiên em lại ngại ngùng như vậy?"

"Ngại ngùng? Cậu đang nói cái quái gì thế hả đồ ngốc?" Sasuke nghiến răng, ghét việc má mình đang nóng hơn bình thường những mười độ. Tên ngốc này đang nghĩ cái gì mà dám ôm anh như vậy? Và còn dám hỏi tại sao Sasuke lại đẩy cậu ta ra.

Naruto nghiêng đầu sang một bên, "Em vẫn ổn chứ?" Cậu nhẹ nhàng hỏi và không đợi sự cho phép, vén tóc Sasuke ra sau, những ngón tay rám nắng luồn vào mái tóc đen rối bời.

Sasuke hất tay người kia ra, lườm Naruto như thể ánh mắt anh có thể thiêu sống cậu ta ngay bây giờ.

"Còn chạm vào người tôi như thế một lần nữa là tôi giết cậu đấy." Giọng Sasuke không có chút đùa giỡn nào. Đôi mắt Naruto mở to đầy tổn thương và bối rối. Sasuke cũng thấy khó hiểu không kém. Có lẽ nào đây là một loại ảo thuật cao cấp chăng? Nhưng nếu đúng như vậy thì anh sẽ không nhận ra đó là ảo thuật, phải không? Chẳng phải nó sẽ chấm dứt một khi anh có thể xóa bỏ ảo ảnh khỏi tâm trí mình sao?

"Sasuke... anh..." Naruto muốn nói tiếp nhưng bị cắt ngang khi cánh cửa căn phòng mở ra. Sasuke biết rõ người phụ nữ vừa bước vào. Đứng đó với chiếc bìa kẹp hồ sơ trên tay, bộ trang phục màu xanh da trời và áo khoác blu trắng, không ai khác ngoài người vợ tóc hồng của anh, Sakura. Nhưng mái tóc cô ấy trông không ổn chút nào. Tuy là màu hồng nhưng phần chân tóc lại có màu đen, như thể màu hồng kia không phải là tự nhiên vậy.

"Sakura..." Sasuke nói và vị bác sĩ tóc hồng nhìn anh bằng ánh mắt sửng sốt nhưng dễ chịu.

"Ồ, vậy là anh nhớ tên tôi à? Có vẻ như anh bị cảm lạnh khi bạn anh đưa anh đến ngày hôm qua." Cô nói một cách thoải mái trong lúc đi vòng qua căn phòng đến chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh giường bệnh của Sasuke. Sasuke quan sát cử động của cô, ngạc nhiên trước sự thờ ơ cô dành cho mình cùng cách nói chuyện như thể họ chỉ vừa mới gặp nhau.

Cơ thể rệu rã và nét mặt chán nản của Naruto cũng khiến Sasuke bối rối không kém. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Khi Sakura nhấc cánh tay anh lên và bắt đầu bắt mạch, cô lại nói với giọng điệu cho thấy mình hoàn toàn đáng tin cậy nhưng vẫn thiếu đi nét gần gũi mà Sasuke đã quen thuộc, "Anh có nhớ mình đến đây bằng cách nào không, Uchiha-san?"

Uchiha-san?

"Tôi đang ở đâu?" Sasuke hỏi lần thứ hai kể từ khi tỉnh dậy, hy vọng lần này sẽ nhận được phản hồi cụ thể nào đó. Sakura nhấc chiếc ống nghe ở cổ lên và cắm nút vào tai trong khi nở một nụ cười ân cần.

Cô cúi người áp đầu còn lại vào ngực anh rồi nói, "Anh đang ở Bệnh viện Đại học Y Tokyo."

"To-kyo?" Sasuke ngạc nhiên, anh chưa hề nghe đến nơi nào như vậy. "Ngôi làng này cách Konoha bao xa?"

Sakura ngước lên nhìn như thể đang nghiền ngẫm ý nghĩa của câu hỏi ấy, sau đó cô lại nhìn xuống ngực anh. Thay vì phản hồi thắc mắc, cô hỏi tiếp, "Anh có thể hít một hơi thật sâu giúp tôi không?"

Anh làm như được bảo, hy vọng sự hợp tác của mình sẽ sớm đưa đến câu trả lời.

"Konoha là gì vậy, Uchiha-san?" Sakura hỏi khi anh đang nín thở. Đôi mắt anh mở to nhìn cô. Cô ấy đang nghiêm túc sao? "Bây giờ anh có thể thở ra, từ từ thôi," anh làm theo mệnh lệnh và Sakura có vẻ hài lòng với kết quả. Cô gỡ những chiếc nút ra khỏi tai và để ống nghe lủng lẳng một lần nữa trong khi chờ đợi câu trả lời cho câu hỏi trước đó của mình.

Anh nhìn sang Naruto, cậu ta cũng có vẻ bối rối trước lời nói của Sasuke.

Đến lúc này Sasuke đã nhận ra có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh là người dẫn dắt cuộc trò chuyện. Anh có chút nghi ngờ về những chuyện đang xảy ra nhưng anh cần phải chắc chắn trước đã. Vì vậy thay vì đưa ra phản hồi cho câu hỏi dường như đã có đáp án rõ ràng của Sakura, anh hỏi tiếp "Sarada đâu rồi?" Một phần trong anh vẫn hy vọng cô sẽ không cho anh câu trả lời mà anh đang mong đợi.

Nhưng cô đã đáp lại chính xác những gì anh nghĩ cô sẽ nói. Cô lắc đầu, "Tôi không biết Sarada là ai. Cô ấy đến từ Konoha à?" Cô nhấc chiếc bìa kẹp hồ sơ lên ​​và bắt đầu ghi chép.

Naruto đặt tay lên vai Sasuke, thu hút sự chú ý của anh.

"Sasuke, em bị sao vậy?"

Sasuke nhìn xuống bàn tay đang chạm vào mình. Naruto không nghe thấy lời cảnh báo trước đó của anh về việc đụng chạm không cần thiết sao?

Ánh mắt Sasuke sôi sục, anh nhìn chằm chằm vào cái tay thừa thãi trên người mình cho đến khi Naruto hiểu ra và chậm rãi bỏ xuống.

Sakura đứng dậy và ra hiệu về phía Naruto. "Anh có thể ra ngoài cùng tôi một lát được không, Uzumaki-san?"

Lại là cách xưng hô trịnh trọng xa lạ đó ...

Sasuke dần nhận ra, dù có phải ảo thuật hay không, nơi này cũng không phải thế giới của anh. Konoha không hề tồn tại nhưng họ vẫn đang tập trung ở đây. Naruto, Sakura, Shikamaru và có thể còn nhiều người nữa mà anh biết ở thế giới cũ. Dường như không ai trong số họ biết gì về anh cả, nhưng Naruto và Shikamaru đều thân thiết với anh ở một mức độ nhất định. Anh vẫn đang tìm hiểu xem Naruto đang ở mức nào nhưng cố gắng không nghĩ quá nhiều về vấn đề đó vào lúc này. Rất có khả năng anh không phải Sasuke mà họ biết.

Naruto đứng dậy và theo Sakura ra khỏi phòng, toàn bộ quá trình cậu ta luôn nhìn anh với ánh mắt tổn thương và lo lắng. Sasuke rùng mình khó chịu khi cánh cửa đóng lại.

Chỉ còn lại một mình, Sasuke sờ bụng và xác nhận rằng vết đâm của gã đàn ông trong rừng đã biến mất. Anh nhấc chiếc áo choàng giấy của bệnh viện lên và kiểm tra. Tất cả những vết sẹo quen thuộc sau vô số trận chiến cũng không còn. Cơ thể này trông rất giống của anh, nhưng anh biết chắc chắn là không phải.

Sasuke rời khỏi giường, ném chăn sang một bên và dẫm lên chúng khi bước đến gần cửa. Anh nghiêng người áp tai vào cánh cửa đóng kín. Giọng nói của hai người kia rất nhỏ nhưng anh vẫn nhận ra họ đang nói về cái gì.

Sakura: "Trước đây anh ấy đã từng gặp tình huống nào như thế này chưa?"

Naruto: "Chưa! Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy như vậy cả."

Sakura: "Ở nhà thì sao? Anh ấy không nói hay làm gì bất thường à?"

Sasuke ngẫm nghĩ một lúc về lời nói của cô. "Ở nhà?" Điều này nghĩa là sao?

Naruto: "Không. Mới hôm qua thôi cậu ấy vẫn cư xử bình thường."

Sakura: "Hmm. Chà, chuyện này rất bất thường. Có vẻ như anh ấy biết tôi, nhưng tôi chắc chắn chưa từng gặp anh ấy. Chúng ta có thể phải xem xét đến khả năng đây là một dạng rối loạn tâm thần, trong trường hợp đó chúng tôi buộc phải giữ Uchiha-san lại vài ngày để quan sát và đánh giá hành vi của anh ấy."

Sasuke lùi khỏi cánh cửa. Anh hoàn toàn hình dung được những gì Sakura vừa nói. Nếu muốn tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra anh cần phải hợp tác và rời khỏi bệnh viện xa lạ này càng sớm càng tốt.

Anh nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài và nhanh chóng quay lại giường trước khi Sakura mở cửa. Cô dẫn Naruto trở lại phòng, ánh mắt Naruto ngay lập tức tập trung vào Sasuke.

"Mong anh thông cảm, Uchiha-san." Sakura bước đến và ngồi vào chiếc ghế nhỏ cạnh giường. Cô nhấc bìa kẹp hồ sơ cùng cây bút của mình lên trước khi nói tiếp, "Giờ thì, ngôi làng anh nhắc đến ban nãy là gì? Đó có phải nơi Sarada sinh sống không?"

Sasuke nhìn vào đôi mắt đầy tính toán của cô rồi nhìn sang Naruto, thay vì ngồi bên cạnh anh thì lại đứng ở một góc xa trong phòng. Sasuke thở dài rồi lắc đầu, "Xin lỗi, lúc nãy chắc tôi không tỉnh táo cho lắm."

Vai Sakura chùng xuống. Cô nhìn Naruto đang mỉm cười trước sự thay đổi bất ngờ của Sasuke.

"Ồ..." Sakura quay lại nhìn Sasuke rồi gật đầu. Cô hắng giọng và đặt chiếc bìa kẹp hồ sơ xuống đùi. "Vậy thì tốt quá. Tôi sẽ gửi lại thông tin và sắp xếp cho anh xuất viện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro