Chapter 4.1: The Rinnegan Eye

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tokyo

Sasuke không thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của vết thương trên chân mình. Có hơi quá cường điệu không khi họ cấp tốc đưa anh đến bệnh viện rồi tống anh vào một căn phòng dán nhãn "Cấp cứu" như thế này.

Itachi dừng lại ở lối vào và giờ anh được bốn y tá nâng lên một chiếc giường khác trong khi anh chỉ muốn đẩy tất cả bọn họ ra vì chết tiệt, anh có thể tự di chuyển được mà.

Một người đàn ông đội mũ và đeo mặt nạ phẫu thuật bước tới cùng với cây kim trên tay. Đôi mắt Sasuke mở to khi nhìn thấy thứ chất lỏng trong đó.

"Kia là gì?" Anh yêu cầu, cố gắng hết sức rời khỏi chiếc giường bất chấp những bàn tay vẫn giữ chặt anh lại. Nỗ lực trốn thoát của anh không thành khi chẳng mấy chốc đã bị ghì chặt.

"Thư giãn đi nào, Uchiha-san."

Vị bác sĩ tiêm vào cánh tay Sasuke trước khi anh kịp phản ứng. Sasuke nghiến răng như thể sắp sửa cắn được người đàn ông kia.

Ngay sau đấy toàn bộ sức lực trên người anh cạn kiệt, quai hàm anh thả lỏng và đôi mắt anh trợn ngược. Chỉ vài giây sau anh đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

________________________________________

Tưởng như mới chỉ một giây trôi qua khi Sasuke chớp mắt và tỉnh dậy, nhưng cách tầm nhìn của anh thay đổi lập tức giúp anh biết rằng anh đã bất tỉnh lâu hơn nhiều.

Sasuke nhắm mắt lại và nghiến răng bởi cơn đau âm ỉ trong đầu. Anh cố gắng ngồi dậy nhưng cảm giác như thể chân mình đang bị giữ lại. Khi mở mắt ra lần nữa, anh thấy chân mình được quấn chặt trong lớp băng dày và treo lơ lửng trên không bằng một sợi dây. Anh trừng mắt nhìn nó, tay anh co giật những muốn xé toạc mọi thứ và biến khỏi đây ngay tức khắc, nhưng một giọng nói quen thuộc đã ngăn anh lại.

"Đừng cử động." Anh quay lại thì thấy Itachi đang ngồi khoanh chân bên cạnh giường.

Sasuke nhìn người anh trai trước mặt mình, "Tôi phải ở đây bao lâu?"

"Naruto đang trên đường tới đây rồi," Itachi nói, phớt lờ câu hỏi của Sasuke. Anh đứng dậy bước tới đứng cạnh giường. "Chúng ta sẽ phải kể cho cậu ấy mọi chuyện đã xảy ra, về kẻ đã bắn cậu, vết thương này, cũng như cả chuyện cậu đã phi dao vào cổ hắn và giết hắn chỉ bằng một đòn," Itachi nhấn mạnh phần cuối như muốn chỉ ra sự phi lý của toàn bộ câu chuyện. "Đến lúc này, cậu phải nói sự thật với cậu ấy."

"Tôi đã nói rồi, cậu ta không chịu tin."

"Tôi chắc chắn lần này sẽ không như vậy," Itachi nhún vai. Ngay cả Naruto cũng không mù quáng đến thế. Anh nói tiếp, "Tôi đã giải quyết ổn thỏa mọi việc với đơn vị của mình. Họ coi đây là một hành động tự vệ chính đáng nhưng cậu vẫn phải đến đồn để trả lời một số câu hỏi."

Đôi mắt của Sasuke chuyển sang huy hiệu trên áo vest của Itachi. Anh nhìn vào mắt anh trai mình, "Anh làm trong lực lượng cảnh sát à?" Anh đã định hỏi từ khi nhìn thấy tấm huy hiệu ở nhà nhưng lúc đó vẫn còn nhiều vấn đề khác hệ trọng hơn.

Itachi nhìn anh rồi quay đi trước khi trả lời, "Là đại úy. Tôi không hay trực tiếp xuất hiện trong những cuộc gọi thế này, nhưng như tôi đã nói, họ nhận ra địa chỉ của cậu." Anh quay lại nhìn Sasuke, "Sao cậu lại hỏi vậy?" Hay đúng hơn, anh tự hỏi tại sao ánh mắt Sasuke lúc này lại kỳ lạ đến thế.

"Gia tộc của chúng ta, tộc Uchiha, chúng ta là lực lượng cảnh vệ." Sasuke trả lời, đôi mắt nheo lại như thể đang nghĩ đến một ký ức tồi tệ. Itachi muốn hỏi thêm nhưng anh ngừng lại khi cân nhắc rằng những thông tin về một thế giới xa lạ sẽ không mang lại nhiều lợi ích cho mình. Suy cho cùng anh vẫn là một con người lí trí.

"Gia tộc à? Nghe khá đáng sợ đấy nhỉ," Itachi trầm ngâm và Sasuke bật ra một tiếng cười khô khan.

"Đã từng," giọng anh bây giờ u ám lạ lùng và Itachi cảm thấy bầu không khí dường như có chút thay đổi.

"Có vẻ như nơi cậu sống nguy hiểm hơn nhiều phải không? Cậu tự gọi mình là một shinobi, ấy vậy mà cậu em trai tôi biết lại làm việc trong một văn phòng, và lời phàn nàn lớn nhất trong cuộc đời nó là về ông chú họ phiền phức." Giọng Itachi đượm nét hài hước nhưng ánh mắt cứng rắn lại cho thấy chuyện này không buồn cười chút nào đối với anh. Itachi nghiêng người về phía trước và nói những lời tiếp theo với chất giọng trầm mặc, "Khi cậu nói với tôi về nơi cậu đến, cậu không đề cập gì đến lính đánh thuê cả." Đôi mắt của Itachi lúc này đã nheo lại thật sâu. Sasuke cố cưỡng lại mong muốn nuốt nước bọt trước cái nhìn chằm chằm gay gắt ấy. Anh không còn là một đứa trẻ nữa.

Sasuke trừng mắt đáp lại, "Tôi đã nói với anh là tôi không biết hắn là ai và tại sao hắn lại tấn công."

Itachi ngả người ra sau và rút thứ gì đó ra khỏi áo vest, Sasuke nhận thấy chiếc còng đẫm máu nhưng anh không nói gì cả.

Món đồ người kia lấy ra nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh. Nó quen thuộc đến đáng sợ. Đó là một cuộn giấy nhỏ được buộc bằng một sợi chỉ màu tím.

"Tôi tìm thấy cái này trong túi của người đàn ông cậu giết. Đánh cắp bằng chứng là vi phạm pháp luật nhưng tôi có cảm giác cậu sẽ nhận ra điều gì đó."

Sasuke mở miệng định hỏi nhưng Itachi đã nhét nó vào áo vest trước khi anh có cơ hội.

Itachi tiếp tục, "Cậu có biết nó là gì không?"

Môi Sasuke mím lại thành một đường mỏng. Anh không thích giọng điệu buộc tội của Itachi lúc này, tuy nhiên anh vẫn trả lời đều đều, "Đây là một cuốn trục."

"Để làm gì?"

"Lưu trữ các bí kíp," Sasuke không biết nên giải thích bằng cách nào khác. Đầu Itachi nghiêng sang một bên. Anh muốn hỏi thêm nhưng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đã ngăn anh lại. Đôi mắt anh ngầm nói với Sasuke rằng họ sẽ tiếp tục cuộc nói chuyện này sau.

Cánh cửa được mở ra và Sakura của thế giới này bước vào với nụ cười tươi tắn. Cô mặc bộ quần áo màu xanh cùng một chiếc áo khoác y tế dài màu trắng.

"Uchiha-san. Anh trở lại sớm vậy sao?" Sakura nói đùa.

"Hn," là tất cả những gì Sasuke đáp.

Cô mỉm cười với Itachi và đưa tay ra bắt tay anh. Itachi nắm lấy tay cô và Sakura cúi đầu xuống giới thiệu, "Hân hạnh được gặp anh. Tôi là bác sĩ Haruno." Cô đứng thẳng dậy và bước tới đứng cạnh giường Sasuke.

"Khi nào tôi có thể rời khỏi đây?" Sasuke hỏi và Itachi trừng mắt nhìn. Sasuke phớt lờ người kia.

Lông mày Sakura nhíu lại và cô nhìn anh với vẻ thực sự lo lắng, "Tôi sẽ không hoàn thành trách nhiệm của một bác sĩ nếu để anh về nhà tối nay. Anh bị bắn vào chân, Uchiha-san. Chúng tôi phải lấy viên đạn ra và khâu vết thương. Chưa kể anh còn mất khá nhiều máu nữa. May mắn là vết thương đã ổn nhưng chúng tôi vẫn cần theo dõi cho đến khi chắc chắn rằng không còn bất kỳ vấn đề nào khác."

Ánh mắt Sasuke không hề dao động. "Tôi muốn xuất viện ngay hôm nay." Anh không có thời gian ở lại đây. Anh có cảm giác gã đàn ông đã tấn công mình đang đuổi theo anh chứ không phải Sasuke kia, và với cuộn giấy Itachi tìm được thì kết luận này càng chắc chắn hơn. Gã muốn bắt anh hẳn phải có mối liên hệ nào đó với những kẻ đã đưa anh vào cái thế giới chết tiệt này.

Sakura mím môi. Cô quay sang Itachi, người đang nhìn cô với ánh mắt xin lỗi.

Cô thở dài và nhìn lại Sasuke, ánh mắt có chút van nài cùng giọng nói động viên. "Tôi thành thực khuyên anh nên ở lại đây thêm một đêm nữa," cô thử lại và Sasuke thậm chí còn không chớp mắt.

"Tôi không sao cả."

Sakura cắn môi và thở dài, đôi vai rũ xuống biểu thị sự thất bại.

"Chà, tôi không thể ép anh ở lại," cô nhún vai, và rồi một cái nhìn tinh quái lướt qua khuôn mặt, "Nhưng bạn trai anh thì tôi không dám chắc."

"Bạn trai?" Sasuke hỏi và Itachi huých anh một cái.

"Naruto," Itachi lên tiếng, cố gắng khiến cho lời nói của mình tự nhiên hơn là anh thực sự phải nhắc Sasuke nhớ ra người bạn trai mười năm trước mặt vị bác sĩ tò mò này.

Sasuke nheo mắt lại, "Cậu ta đang ở đâu?"

Cô rút một cây bút từ túi áo gần ngực và đánh dấu thứ gì đó vào bìa kẹp hồ sơ cạnh giường, rồi dùng nó chỉ về phía sau mình. "Uzumaki-san đang ở trong phòng cuối hành lang. B-284," cô nói và nhét cây bút vào túi. "Anh ấy đã ngất xỉu khi được thông báo rằng anh bị bắn và phải phẫu thuật, vì vậy chúng tôi sẽ giữ anh ấy qua đêm để theo dõi thêm." Cô ngước lên nhìn Sasuke và mỉm cười, "Tất nhiên là anh có thể rời đi nếu anh không muốn ở lại," Cô cúi đầu chào họ rồi rời khỏi phòng. Sasuke chợt nhận ra người phụ nữ này cũng láu cá hệt như Sakura trong thế giới của mình.

________________________________________

Konoha

Sasuke mở mắt ra và thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Naruto cùng cô bé được cho là con gái cậu, đúng hơn là con gái của anh chàng kia. Cậu đang nằm trên ghế và hai đứa nhóc nghiêng người về phía trước, hai cái đầu chỉ cách khuôn mặt mệt mỏi của cậu vài inch.

Cậu nhìn cả hai qua đôi mắt nheo lại rồi quay mặt đi ngáp mệt mỏi. Khi nhìn lại và thấy hai đứa trẻ vẫn ở đó, cậu nhướn mày.

"Sao thế?" Cậu hỏi, nghe có vẻ cáu kỉnh nhưng thực ra là cậu chỉ quá kiệt sức để có thể giao tiếp một cách đàng hoàng.

"Ông già đang bận làm mấy công việc của Hokage rồi, chú có muốn đi tập luyện với bọn cháu không?" Boruto hào hứng, đôi chân di chuyển liên tục như thể đang rất phấn khích nhưng phải cố kiềm chế. Sarada huých nhẹ khiến cậu nhóc ngừng cử động.

Sasuke ngồi thẳng dậy và cuối cùng hai đứa trẻ cũng cho cậu một chút không gian riêng tư.

Cậu nhìn quanh nhưng không thấy Sakura đâu cả. Cậu quay lại nhìn lũ trẻ một lần nữa và lần này khuôn mặt cậu chuyển hẳn sang vẻ kiêu ngạo không che giấu.

"Bộ mấy đứa không có việc gì hay ho hơn để làm sao? Chơi game này hay là..." Sasuke ngừng lại, "Mà có game ở thế giới này không?"

Khuôn mặt Boruto bừng sáng. "Có chứ! Bọn cháu có—OW!" Cậu nhóc cúi xuống và xoa xoa sau đầu chỗ vừa bị Sarada đánh. Sasuke không thể không nghĩ rằng hành động này hơi quá bạo lực nhưng cậu không nói gì vì Boruto dường như không quá bận tâm tới nó.

"Boruto," Sarada nhắc nhở với giọng cảnh cáo rồi cúi xuống ngang tầm người kia để thì thầm, mặc dù Sasuke vẫn có thể nghe thấy. "Mẹ tớ bảo chúng ta tập luyện với Papa. Vậy nên đừng có nghĩ đến chuyện chơi mấy cái trò chơi ngớ ngẩn ấy của cậu." Boruto bĩu môi nhưng thì thầm đáp lại, "Được thôi."

Cả hai lại đứng thẳng và trao cho cậu những nụ cười ngây thơ nhất.

Sasuke bỏ qua lời đề nghị của bọn nhóc một lần nữa, "Không phải hai đứa mới... mười tuổi sao?"

Lũ trẻ nhìn nhau rồi quay lại Sasuke và đồng thanh, "Bọn cháu mười hai tuổi rồi."

Sasuke lắc đầu, "Ừ, không thể nào."

"Nhưng-"

"Vậy thì gì chứ, một trò đùa à?" Bây giờ Sasuke đã trợn mắt. Cậu biết mình không mạnh như Sasuke của họ, nhưng yêu cầu cậu tập luyện cùng những đứa trẻ này rõ ràng là xúc phạm mà.

"Không phải trò đùa đâu Papa. Mọi người đang tập trung ở tòa tháp hết rồi nên họ yêu cầu bọn con luyện tập cùng chú đó. Cả Boruto và con mới là genin thôi nên tập luyện với bọn con sẽ giúp chú bớt nguy hiểm hơn." Chất giọng đàm phán của Sarada nghe rất hợp lý và khích lệ. Sasuke nhận ra giọng điệu kiêu ngạo ấy ở chính mình, nó khiến cậu vừa ấn tượng lại vừa khó chịu.

Cậu thở dài, vẫn không chắc điều này có thể giúp ích gì cho mình, nhưng nhận ra hai đứa trẻ sẽ không chấp nhận câu trả lời là không.

Thế nên cậu đành đứng dậy, ném chăn sang một bên và đi về phía phòng ngủ chính, nơi Sakura đã đặt quần áo của cậu lên trên tủ.

Khi thấy cậu di chuyển, cả Boruto và Sarada cùng nhìn nhau với nụ cười toe toét.

Cậu chộp lấy bộ quần áo, đi vào phòng tắm và đóng sầm cửa lại sau lưng. Sau khi đi vệ sinh cậu cởi bộ đồ ngủ ra và mặc chiếc quần mới vào. Cậu dừng lại khi nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.

Sasuke không thể không nhìn ngắm cơ thể này mỗi khi có cơ hội. Phần thịt đã lành trên cánh tay trái luôn là điểm thu hút khiến cậu khó rời được mắt. Cậu nhấc cánh tay ấy lên và chăm chú nhìn nó từ nhiều góc độ khác nhau, giống như cậu đã làm vậy những ngày trước.

Khi việc kiểm tra phần cánh tay bị mất dần khiến cậu cảm thấy bồn chồn, cậu nhanh chóng duỗi tay mình xuống và tập trung quan sát phần còn lại của cơ thể này. Cậu vuốt tay lên ngực và bụng, ngạc nhiên trước những cơ bắp ở đấy, nhưng càng ấn tượng hơn nữa bởi những vết sẹo sáng màu trải dài trên khắp làn da thường không có chút tì vết nào của mình. Trong khi chậm rãi lướt ngón tay qua từng dấu vết, một cảm xúc không rõ nguồn gốc cuộn lên trong lòng cậu. Những ký ức về một tuổi thơ xa lạ, những nỗi đau mơ hồ lóe lên trên từng tấc da thịt cậu chạm đến.

Cậu siết chặt nắm tay bên người mình. Thêm một cái liếc cuối cùng và cậu nhanh chóng mặc áo một cách dễ dàng đến mức khó có thể tin là những lần đầu tiên cậu đã phải chật vật quấn ống tay áo quanh cánh tay mình như thế nào.

Họ khởi hành vài phút sau đó.

Khu vực cả ba hướng đến không phải nơi cậu từng tập luyện thuật phân thân. Sarada thông báo rằng họ sẽ không đến địa điểm kia nữa. Cậu mơ hồ tự hỏi tại sao nhưng rồi lại nhận ra rằng dù câu trả lời là gì thì rất có khả năng cậu vẫn sẽ không hiểu được.

Họ di chuyển đến địa điểm mới và Sasuke không khỏi ngạc nhiên bởi tốc độ và sức bền ấn tượng của đôi chân mình. Cậu thậm chí còn không cảm thấy kiệt sức chút nào khi đến nơi. Sân tập mới ngổn ngang cây cối bị chặt cùng những bia ngắm bắn tự chế.

Khi họ dừng lại Boruto bước tới và đưa cho cậu một loạt vũ khí sắc như dao. Những thứ này có lẽ là dao găm và có hình dạng như những ngôi sao, họ gọi chúng là Kunai và Shuriken.

Cậu lóng ngóng nhét chúng vào túi và cầm một thanh kunai trên tay. Boruto cười toe toét với cậu và một lần nữa Sasuke lại bị ấn tượng bởi cậu bé này giống Naruto đến mức nào. Đến độ cậu thậm chí còn không để ý thời điểm Boruto ném vũ khí cho đến khi đột ngột nghe thấy một âm thanh sắc nhọn và tiếng cạch nó tạo ra khi cắm vào một trong những cái cây được dùng làm bia đỡ.

Đôi mắt Sasuke trợn tròn nhưng cậu kiềm lại tiếng kêu "Lạy chúa!" chuẩn bị bật ra. Cậu không muốn để những đứa trẻ này thấy mình lo lắng. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt hơi mở to, còn lại thì khá thờ ơ.

"Đến lượt chú," Boruto nói. Cậu nhóc khoanh tay sau đầu và cười toe. Sasuke nhấc kunai lên rồi nhìn Sarada.

Cô bé mỉm cười và gật đầu.

Sasuke nhún vai. Thôi được rồi.

Cậu nhắm mắt lại một lúc, tập trung chakra theo hướng dẫn của Sakura rồi mở mắt ra để thực hiện cú ném.

Cậu không chắc điều này là tốt hay xấu khi chiếc kunai bay thẳng qua cái cây, xẻ nó ra làm đôi và phần ngọn cây đổ về phía họ.

Có lẽ là một điều xấu.

"Chết tiệt," Sasuke nhìn chằm chặp cái cây đang nghiêng về phía mình cho đến khi bị Boruto thô bạo đẩy ra ngoài.

Boruto nằm lăn trên bãi cỏ, vẫn cười khoái chí trong khi Sarada nhìn xuống họ và lắc đầu.

Sasuke hắng giọng rồi đứng dậy phủi quần và cố tỏ ra không bị ảnh hưởng.

"Chú sử dụng quá nhiều chakra," Sarada nói, bước tới nhéo má Boruto để khiến cậu nhóc im lặng. Boruto ngừng cười và trừng mắt nhìn cô bé một chút trước khi tập trung nhìn sang Sasuke. Đôi mắt cậu nhỏ có màu xanh biếc giống hệt như Naruto.

Sarada thu hút sự chú ý của Sasuke khi cô bé nhảy lên không trung với bốn chiếc kunai kẹp giữa các ngón tay. Sarada giơ chúng lên trên đầu và ném xuống theo cách mà theo lẽ thông thường chúng phải cắm thẳng xuống đất, nhưng bằng cách nào đấy chúng đã bay qua Sasuke và cắm vào một cái cây ở xa. Tất cả gắn vào vỏ cây thành một đường thẳng hoàn hảo. Cậu cố gắng giữ cho quai hàm mình không rơi xuống và khiến cậu giống như một tên ngốc.

Cậu chớp mắt nhìn những chiếc kunai, trong lúc đó Sarada chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc qua vai. Cô nhóc cũng hơi đỏ mặt, có lẽ vì đây là lần đầu tiên Sarada thể hiện trước mặt bố mình. Cho dù cậu không thực sự là bố cô bé...

"Làm thế nào nhóc làm được thế?" Cậu hỏi một cách thẳng thừng, che giấu sự hoài nghi của bản thân.

"Đó là tuyệt kỹ của tộc Uchiha," Boruto trả lời thay.

"Tộc? Phải rồi. Gia đình chúng ta—của nhóc. Gia đình của anh ta." Cậu bước tới cái cây và nghiêng đầu trầm trồ thành quả trước mắt. "Tuyệt thật đấy." Sasuke lẩm bẩm, dùng ngón tay gõ nhẹ vào một trong những thanh kunai để xem nó có rơi không. Nó vẫn gắn chặt vào thân cây. Cậu quay lại nhìn hai đứa trẻ. "Còn điều gì khác mà chú nên biết... về tộc Uchiha không?" Ngoài việc tất cả họ đều đã chết.

Sarada chần chừ và Boruto nhìn như thể đang chờ đợi cô bé nói gì đó. Cô nhóc nhìn cậu bé bên cạnh, càu nhàu thứ gì đấy mà Sasuke không thể nghe thấy. Cậu thoáng tự hỏi liệu con trai Naruto có phải lòng con gái mình, con gái của anh chàng kia không. Hoặc ngược lại chẳng hạn. Cậu không chắc chắn lắm.

Sarada nhắm mắt lại và sau một phút Sasuke bắt đầu thấy hơi lúng túng. Nhưng cuối cùng Sarada cũng ngước lên nhìn cậu. Đôi mắt cô bé chuyển sang màu đỏ thẫm cùng một vết xoáy màu đen duy nhất hiện ra. Có vẻ như nó vẫn chưa hoàn thiện.

"Được rồi," Sasuke nói, điều chỉnh giọng nói của mình sao cho không có vẻ sợ hãi như cậu đang thực sự cảm thấy thế. "Muốn giải thích cái đó không?"

"Sharingan. Chỉ có thành viên của tộc Uchiha mới có khả năng này." Sarada nói và Sasuke khoanh chân ngồi xuống. Cậu nghĩ đây sẽ là một câu chuyện dài. Boruto ngồi bên cạnh cậu và Sarada tiếp tục giải thích những cách sử dụng khác nhau của tuyệt kỹ mạnh mẽ này.

________________________________________

Tokyo

Sasuke liếc nhìn chiếc xe lăn cùng cái nạng Itachi đưa cho mình. Sakura đã rời đi gần một giờ trước. Trong thời gian ấy anh đã có thể thay sang bộ đồ bình thường (một cách xấu hổ cùng với sự giúp đỡ nhiệt tình của Itachi), một chiếc áo len đen và quần đùi để giảm bớt áp lực cho vết thương. Hiện tại anh ngồi khoanh tay trên giường bệnh, chân bị thương của anh vẫn còn bị trói chặt và anh buộc phải giữ thẳng nó. Dù sao đi nữa vết đau này chẳng đáng kể cho lắm. Anh không cần đến mấy thứ hỗ trợ kia.

"Không." Anh kiên quyết. Tuy vậy cái nhìn giận dữ cùng tư thế thách thức của anh không đủ để ngăn cản Itachi.

Itachi trừng mắt đáp lại, "Cậu phải dùng một trong hai. Tôi sẽ không để cậu gây tổn hại cho chân em trai tôi chỉ vì cậu có một số vấn đề phức tạp cần phải tự khắc phục đâu." Sasuke không chắc bản thân cảm thấy thế nào khi Itachi nói như thể anh là kẻ xâm phạm cơ thể này. Mặc dù điều ấy không hẳn sai nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu.

Sasuke hơi dao động nhưng chưa hoàn toàn bị thuyết phục. "Mấy thứ đó sẽ chỉ làm tôi chậm hơn."

"Vậy lẽ ra cậu nên nghĩ đến điều đó trước khi bị bắn."

"Tôi không tự gây ra vết thương này."

Itachi đảo mắt, "Cậu trốn sau một cái ghế khi bị kẻ khác chĩa súng vào người. May mắn là cậu chưa chết đấy."

Sasuke ngừng lại và suy nghĩ về điều ấy. Anh đã sống sót nhưng lời Itachi vừa nói quả thực đáng lưu ý. Đáng lẽ anh phải chết rồi. Đây có thật sự là may mắn không? Hay mạng sống của anh đã được sắp đặt từ trước?

Nhận thấy Sasuke đang chìm đắm trong suy nghĩ, Itachi nghiêng đầu thắc mắc, "Có vấn đề gì sao? Có chuyện gì tôi cần biết không?"

Sasuke lại ngước nhìn Itachi, đôi mắt anh nheo lại trong khi bộ não tập trung vào các giả thuyết khác nhau. Chỉ có một cách giải thích có vẻ hợp lý nhất, "Hắn ta không có ý định giết tôi. Trái lại hắn muốn bắt sống tôi." Chính là như thế. Itachi nói đúng, viên đạn kim loại đó xuyên thẳng qua chiếc ghế và nó cực kỳ nhanh. Hắn có rất nhiều cơ hội giết Sasuke nếu muốn.

Itachi nhìn anh một lúc rồi gật đầu, "Tôi nghĩ đó là một khả năng. Nhưng tại sao?"

"Tại sao lại làm thế à? Và tại sao lại đưa tôi đến thế giới này? Khả năng cao là hắn có mối liên hệ nào đấy với những gã shinobi đã gây ra toàn bộ chuyện này."

Itachi lắc đầu, thả lỏng đôi nạng và đặt chúng lên xe lăn. Anh bước tới ngồi cạnh Sasuke. "Chuyện đó là không thể. Nó có thể bình thường đối với cậu, nhưng ninja hay mấy thứ sức mạnh khác thường ấy, bất kể điều gì xảy ra trong thế giới kia, chúng đều không tồn tại ở đây. Ngoài ra, hắn còn dùng súng nữa."

Sasuke nhìn chằm chằm vào Itachi, một lần nữa cân nhắc lại mọi chuyện. "Có lẽ vậy," anh thốt ra. Nhưng có điều gì đó khiến anh bận tâm, và anh dám chắc cuộn giấy Itachi đang giữ sẽ trả lời được một số câu hỏi của mình. Giờ anh chỉ cần một một nơi nào đó riêng tư. Nhưng vấn đề nằm ở đấy.

Sasuke thở dài, "Được rồi, đưa tôi cái kia." Anh giơ bàn tay chấp nhận thất bại về phía chiếc nạng. Itachi nở nụ cười nửa miệng và đưa chúng cho anh. Sasuke trượt khỏi giường và đặt chúng dưới cánh tay mình, từ chối bàn tay Itachi đưa ra để giúp anh đứng dậy. Anh duỗi thẳng cái chân lành lặn, chiếc nạng giúp anh dễ dàng giữ cho bên chân bị thương của mình cong lại và nhấc lên khỏi mặt đất. Khi đã điều chỉnh phù hợp và đứng thẳng một cách thoải mái nhất có thể, anh nhìn Itachi và nói, "Giờ thì đi đánh thức tên ngốc kia thôi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro