Chapter 5.1: A Glimmer of Hope

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tokyo

"Cái gì của anh cơ?" Naruto hỏi nhưng giọng cậu nghe như thể không thực sự muốn biết.

Sasuke nhìn cậu một lúc, cơn đau đầu của anh đã dịu bớt đôi chút và cảm giác choáng ngợp chầm chậm qua đi. Anh nhìn Itachi và ra hiệu cho người kia mang đôi nạng chết tiệt đó đến.

Itachi làm theo và giúp anh đứng dậy khỏi giường.

"Chúng ta phải đi ngay bây giờ," Sasuke nói khi đôi nạng đã được kẹp chặt dưới cánh tay.

Naruto nhanh chóng đứng dậy, miệng há hốc trong lúc cố gắng theo kịp những chuyện đang diễn ra.

"Họ bảo tôi nên ở lại—"

"Đừng có ngốc thế. Chúng ta cần đến một nơi kín đáo," Sasuke trả lời ngay lập tức.

Naruto nhăn mũi trước lời chê bai và lẩm bẩm tiếng "khốn nạn" rõ ràng đến mức Sasuke không thể bỏ qua.

Itachi lắc đầu và thở dài, phớt lờ hai người trước mặt, "Có một số việc chúng ta cần xem xét lại. Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện và giúp cậu xuất viện. Còn bạn của cậu..."

"Cái gì của tôi?" Sasuke hơi cáu kỉnh nhưng cố kìm lại sự thôi thúc.

"Shikamaru. Cậu ta đã ở đó với cậu, nếu cậu chưa quên."

Đương nhiên là anh vẫn nhớ, nhưng anh cũng không để tâm nhiều lắm đến người kia.

"Cậu ta thì sao?" Sasuke hỏi, bởi trong đầu anh, lựa chọn thực tế duy nhất lúc này là để cậu ta ở lại đây.

Câu trả lời lạnh lùng của anh khiến Itachi nghiêm mặt, "Shikamaru là bạn thân nhất của em trai tôi. Cậu ấy bị tấn công và phải chứng kiến cậu, người bạn thân thiết từ nhỏ của mình; hạ gục kẻ địch bằng một con dao làm bếp. Cậu ấy xứng đáng được nghe một lời giải thích thỏa đáng. Tôi chắc chắn em trai tôi cũng sẽ đánh giá cao điều ấy."

Sasuke trừng mắt nhìn, phải nghe Itachi nói "em trai tôi" thực sự khiến anh không thoải mái, và lý lẽ của anh ta cũng không sai.

Itachi nghiêm nghị nhìn lại, đầy kiên quyết và không hề dao động.

Sasuke bực bội nhìn đi chỗ khác, cảm giác như mình đã thua cuộc. "Anh nói nhiều quá," Sasuke càu nhàu. Itachi chỉ đơn giản xem thường lời nhận xét đó.

Naruto hắng giọng và đôi mắt đen của Sasuke quay lại nhìn cậu.

"Các nhân viên ở đây đã nói với tôi phòng cậu ấy đang nằm khi tôi đến tìm anh. Hãy ghé qua đấy một chút rồi rời khỏi đây." Naruto mạnh dạn nói và sự tự tin trong giọng nói của cậu khiến Sasuke không khỏi rung động. Nó quả thực gợi nhắc đến người thủ lĩnh ở thế giới shinobi mà anh đang tìm cách quay về.

Sasuke không để mình đắm chìm trong cảm xúc ấy quá lâu. Anh gật đầu và đi về phía cửa. Naruto và Itachi theo sát phía sau.

________________________________________

Trong lúc Itachi rời đi để xử lý các thủ tục giấy tờ, Naruto và Sasuke đi đến tầng hai nơi Shikamaru đang được điều trị.

Bên trong thang máy, Sasuke cảm nhận được rõ ràng ánh mắt Naruto dõi theo mình.

Anh thở dài, không nhìn đến người kia và lên tiếng, "Sao cậu cứ nhìn tôi thế?"

Naruto quay mặt đi nơi khác rồi chậm rãi nhìn lại, "Tôi không ngừng được."

Sasuke nhìn Naruto, đôi mắt nheo lại và khóe miệng nhếch lên thành một cái cau mày nhỏ. "Cậu không thể ngừng cái gì?"

Naruto nghiêng đầu; như thể nếu nhìn Sasuke từ góc độ này mọi chuyện sẽ sáng tỏ hơn một chút, "Anh thật sự không phải là cậu ấy à?"

Sasuke cảm thấy da mình ngứa ngáy, có điều gì đó trong câu hỏi kia khiến anh khó chịu. Anh bồn chồn chống nạng và cố gắng đứng thẳng nhưng lại không thể tỏ ra bình thản như mình muốn.

"Chúng tôi giống nhau, nhưng không, tôi không phải cậu ta," là câu trả lời đúng đắn nhất anh có thể đưa ra được lúc này.

Naruto có vẻ cáu kỉnh và tựa vai vào bức tường trong thang máy. Bây giờ thì cậu không hề nao núng mà mạnh dạn nhìn chằm chằm vào Sasuke, quan sát từng biểu cảm và đường nét trên cơ thể anh, cơ thể cậu đã ghi nhớ từ lâu.

"Vậy là tôi thực sự đã kết hôn với một cô gái ở thế giới của anh? Chúng ta chưa bao giờ-?"

"Chưa bao giờ," Sasuke nhanh chóng ngắt lời ngay khi cánh cửa mở ra.

Họ bước ra ngoài, cả hai đều cảm thấy có chút bất an. Sasuke gạt cảm giác ấy sang một bên khi đi đến căn phòng 201B ở cuối hành lang.

Naruto bước đi bên cạnh; thi thoảng lại liếc sang người kia.

Khi họ đến nơi, căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Những tấm ga trải giường bị vứt lung tung và thứ có vẻ như đôi giày của Shikamaru là vật dụng cá nhân duy nhất còn sót lại.

Cả hai bước ra ngoài và nhìn nhau. Một ý nghĩ tương tự thoáng qua trong đầu họ.

Ngay lúc ấy một y tá đẩy xe ngang qua hành lang và Naruto bước tới trước khi cô đi mất.

Cô dừng lại, hơi giật mình rồi chớp mắt nhìn cậu.

"À, vâng? Xin thứ lỗi. Tôi có thể giúp gì cho anh?" Cô mỉm cười và cậu bắt chước vẻ mặt ân cần ấy.

"Vâng, bạn tôi được điều trị trong phòng này. Cô có biết cậu ấy đi đâu không?"

Cô y tá nhìn quanh căn phòng trống rỗng và nheo mắt. Cô đi vào và nhấc biểu đồ treo ở cửa lên.

"Nara Shikamaru-san phải không?" Cô nhìn lại và cả hai người đàn ông đều gật đầu.

Cô xem lại biểu đồ một lần nữa và ngẫm nghĩ khi đọc thông tin, "Có vẻ như anh ấy vẫn chưa được xuất viện đâu. Nara-san được đưa tới đây vì cảm thấy buồn nôn. Có lẽ giờ anh ấy đang ở trong nhà vệ sinh rồi." Cô đặt biểu đồ xuống và mỉm cười, "Anh có thể đợi bạn mình ở khu vực dành cho khách."

Naruto nở nụ cười và lắc đầu, "À, tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô."

Cô mỉm cười, cúi đầu chào họ, sau đó quay lại chiếc xe của mình và tiếp tục công việc.

Khi cô đi rồi, Naruto thở ra một hơi. "Giờ thì sao?" Cậu hỏi, nhìn người y tá rẽ ở góc đường trước khi tập trung ánh mắt vào Sasuke.

"Cậu có điên thoại không?" Sasuke hỏi, vẻ mặt nghiêm túc chỉ càng làm tăng thêm nỗi lo ngại về tình hình hiện tại của họ.

"Ừ, có, đợi chút," Naruto thọc tay vào túi lấy nó ra. Cậu đưa chiếc điện thoại cho Sasuke. Anh nhướn mày nhìn thiết bị trước mặt. "Ồ đúng rồi, mật khẩu," Naruto lấy lại và gõ nhẹ vào màn hình một lúc rồi đưa lại cho người kia.

Sasuke cau mày nhìn nó. Cái điện thoại quái quỷ gì thế này? Anh không biết những bức ảnh này là gì, có lẽ là nút bấm chăng? Anh gõ nhẹ ngón tay cái lên màn hình để kiểm tra và suýt đánh rơi nó khi một video đột ngột mở ra.

Môi Naruto nhếch lên trong một nỗ lực nhịn cười. Cậu nhìn qua vai Sasuke và thấy người tóc đen đã vô tình mở mạng xã hội và bật một đoạn video chiếu cảnh hai người phụ nữ khiêu vũ dở tệ trong phòng khách của họ.

Naruto cười khúc khích và giúp anh thoát khỏi ứng dụng đó. Họ im lặng một lúc, Sasuke rõ ràng không biết phải làm gì, còn Naruto thì cố gắng hết sức để không cười vào mặt người kia.

"Anh không biết cách sử dụng nó phải không?" Naruto hỏi và Sasuke lập tức đỏ mặt. Cảm giác muốn bóp nát chiếc điện thoại lạ lẫm trong tay dâng trào hơn bao giờ hết.

"Sao cũng được," Sasuke càu nhàu đưa thiết bị ấy cho Naruto, "Gọi cho cậu ta đi."

Naruto chớp mắt, vẻ hài hước trong mắt cậu bị thay thế bởi sự bối rối. "Gọi cho ai?"

Sasuke trợn mắt, Naruto này không thể nào ngu ngốc đến thế được. Anh ra hiệu về phía căn phòng trống và Naruto chỉ tạo ra một chữ "o" bằng miệng.

Sau một vài cú chạm nhanh trên màn hình tên của Shikamaru đã xuất hiện. Naruto bật loa ngoài để họ có thể cùng nghe thấy tiếng chuông vang lên.

Đến hồi chuông thứ ba thì có tín hiệu trả lời.

Lúc đầu không có tiếng nói nào cả nên Naruto đưa điện thoại lại gần hơn và Sasuke nghiêng người về phía trước lắng nghe.

Họ nghe thấy tiếng thở nhẹ của ai đó. Naruto nói vào điện thoại, "Shika, có phải cậu không?"

Không có tiếng đáp lại.

Naruto đưa điện thoại ra xa và nheo mắt nhìn nó. Cậu đoán chừng Shikamaru chỉ vô tình chạm vào nút nghe và định cúp máy để gọi lại. Tuy nhiên ngay trước khi cậu nhấn nút "kết thúc", một giọng nói vang lên qua đường dây.

"Một mạng đổi một mạng."

Ngay sau đó kết nối bị ngắt. Đôi mắt Naruto mở to còn Sasuke nghiến chặt răng.

"Chết tiệt," Sasuke rít lên.

Naruto thử gọi lại số của Shikamaru nhưng lần này nó chuyển thẳng vào hộp thư thoại.

"Không cần gọi lại đâu," Sasuke nói khi Naruto thử lại lần nữa.

"V-vừa rồi là gì? Anh có nghe thấy không?"

"Đừng hoảng sợ," Sasuke gần như ra lệnh. Quả thực nó đã giúp Naruto bình tĩnh hơn một chút nhưng không thể hoàn toàn dập tắt được nỗi lo lắng của cậu.

Naruto giật tóc mình, bối rối vì không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ ập đến quá nhanh.

"Naruto." Naruto quay đầu về phía người kia, "Tôi đã nói rồi, đừng hoảng sợ. Có thể cậu ta vẫn còn sống."

"Có thể?!" Naruto kinh hoảng. Sasuke chập chững với đôi nạng và Naruto vội vàng theo sau anh với những bước đi điên cuồng.

"Ừ, tôi đoán là chúng muốn trao đổi."

Cậu hiểu điều ấy và bằng cách nào đó sự căng thẳng dịu bớt một chút, nhưng Shikamaru cũng là bạn của cậu, nghĩ đến việc bạn mình đã bị bắt cóc.

"Chúng ta phải làm gì?" Naruto hỏi khi họ dừng lại trước thang máy.

Một giây sau, cánh cửa mở ra và hai người bước vào trong.

Sasuke trả lời khi cửa thang máy đóng lại, "Lên kế hoạch tấn công."

________________________________________

Konoha

Sasuke nghiêng chiếc gương cầm tay Sakura đưa cho để có thể kiểm tra mắt mình.

Không có gì khác biệt. Vẫn là màu đen tuyền như trước đây.

Sakura cúi xuống từ bên cạnh chỗ cậu ngồi trên chiếc ghế dài trong khi Naruto quan sát từ góc phòng khách. Kakashi cũng ở đấy, và mặt ông ta ở quá gần khiến cậu khó mà thoải mái được.

Sasuke dời chiếc gương ra khỏi mặt để ném cho người đàn ông lớn tuổi kia một cái nhìn khó chịu trước khi quay sang Sakura.

"Chuyện gì vừa xảy ra với tôi vậy?" Cậu hỏi cô, Sakura nhìn Naruto tìm kiếm câu trả lời.

"Hãy kể cho họ nghe những gì cậu đã nhìn thấy," Naruto thúc giục.

Sasuke có vẻ do dự nhưng sau đấy cậu gật đầu. "Tôi đã thấy Naruto. Anh ấy đang ngồi trên giường bệnh. Giống như tôi đang nhìn qua một tấm gương mờ vậy."

Miệng Sakura há hốc một lúc khi cô cố gắng hiểu điều đó có nghĩa là gì. Cô nhìn hai người họ. "Có phải—?" Cô ngập ngừng và Sasuke gật đầu vì cậu biết cô muốn nói gì.

"Đúng vậy... anh ấy là Naruto của tôi."

Căn phòng chìm vào im lặng trong khi tất cả tiêu hóa thông tin này.

Một lúc sau Sakura lên tiếng, "Rinnegan của anh đã biến mất. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó đột nhiên kích hoạt trở lại và mở ra một cánh cổng thực sự?" Ý nghĩ ấy có chút kinh khủng. Họ có thể mất cả hai Sasuke trong trường hợp đó.

"Tôi có thể làm thế à?" Sasuke hỏi, cố gắng tập trung vào ý tưởng dịch chuyển tức thời trong đầu mình.

"Chúng ta sẽ phải theo dõi kỹ hơn biểu hiện của nó." Kakashi nói, cất cuốn sách của mình và quan sát vẻ ngoài của Sasuke. "Dựa trên những chuyện đã xảy ra hôm nay, nếu muốn tránh một cuộc tấn công tiềm tàng vào ngôi làng, chúng ta nên chuyển Sasuke đến một địa điểm khác an toàn hơn."

Naruto gật đầu, "Hai cuộc tấn công trong vòng chưa đầy 24 giờ. Chúng ta đang khiến những người khác gặp nguy hiểm."

Sakura quay sang Naruto trong khi vẫn đều đặn xoa bóp lưng cho Sasuke và hành động ấy thực sự giúp cậu thấy nhẹ nhõm đáng kể. Sasuke mơ hồ tự hỏi liệu đây có phải là điều cô vẫn thường làm mỗi khi Sasuke kia cảm thấy không khỏe hay không. Cô hỏi người lãnh đạo của mình, "Kế hoạch là gì?"

Có vẻ như Naruto không cần nhiều thời gian để quyết định. Hắn trả lời ngay lập tức, "Kakashi và tớ sẽ đưa Sasuke đến nơi an toàn. Cậu hãy hỗ trợ Sai và Ino tìm cách đảo ngược thuật này. Điều tra mọi manh mối có thể. Shikamaru sẽ ra quyết định thay tớ. Và tớ sẽ để lại một phân thân ở đây phòng trường hợp cần thiết."

Sakura gật đầu, ánh mắt sắc bén và quả quyết. Cuộc chiến đã bắt đầu. Nhưng Sasuke chắc chắn những chuyện sắp xảy ra trong vài ngày tới chẳng có gì đáng trông đợi cả.

Sasuke đứng dậy khỏi ghế, Sakura bước tới trước mặt cậu. Họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau, Sasuke tỏ vẻ bối rối trước những cảm xúc mãnh liệt mà Sakura thể hiện. Một sự pha trộn giữa đau buồn, dũng cảm và yêu thương.

"Khi quay lại, anh sẽ không còn là Sasuke nữa. Anh sẽ quay về thế giới của mình và chồng tôi sẽ trở lại đây," Sakura nói trong khi vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh và nặng nề. Sasuke không chắc mình nên cảm thấy tổn thương, buồn bã hay cả hai.

Cậu chỉ là một kẻ ngoài cuộc. Cậu biết điều đó. Người phụ nữ này, người phụ nữ xinh đẹp này là vợ của người đàn ông mà cậu đang chiếm giữ cơ thể. Và khi nhìn vào đôi mắt nồng nàn kia, cậu thấy được làn da mềm mại bên dưới lớp quần áo ấy, cậu cảm nhận được chakra của cô tràn vào mình, và cậu nhìn thấy cả hai lăn lộn trong một cánh đồng tối tăm, bám lấy nhau, tuyệt vọng và đau đớn. Nó khiến cậu chóng mặt.

"Ừ," cậu nói khi nhìn vào đôi mắt sắc bén của Naruto. "Hãy bảo trọng."

Sakura bật ra một tiếng cười ngắn và chạm vào khuôn mặt đang quay đi của cậu, mềm mại đến bất ngờ đối với một người đã từng chứng kiến vô số trận chiến.

"Anh cũng vậy," cô nói rồi biến mất.

Sasuke nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén những cảm xúc đột ngột bên trong mình.

Naruto bước đến và sự hiện diện của người kia giúp cậu thoát khỏi những cảm giác quá đỗi xa lạ này.

"Chúng ta nên đi thôi," Naruto nói.

"Đúng vậy," Kakashi lên tiếng rồi quay sang Sasuke. "Chuẩn bị đồ đạc đi."

Sasuke nhìn người đàn ông lớn tuổi và gật đầu. Cậu đi vào phòng ngủ tìm một chiếc túi cùng vài bộ quần áo.

Naruto theo cậu vào phòng, trong lúc ấy cậu nhanh nhẹn nhét chiếc quần thứ ba vào cái túi du lịch cũ.

"Chúng ta sẽ đi đâu vậy?" Sasuke hỏi và nhét thêm một chiếc áo.

Naruto ngồi cạnh chiếc túi trên giường, đôi mắt hắn tập trung vào thứ gì đó ở phía bên kia căn phòng.

Một lúc lâu sau Sasuke vẫn không nhận được câu trả lời nào. Cậu đã gói ghém tất cả quần áo tìm được và kéo khóa cẩn thận. Cậu nhìn xuống chiếc túi rồi quay sang bắt gặp Naruto vẫn đang chăm chú nhìn thứ gì đấy. Cậu dõi theo hướng nhìn của người kia và bắt gặp một bức ảnh đóng khung treo trên tường.

Cậu bước tới gần để nhìn kỹ tấm hình. Cậu đã trông thấy nó mấy lần trước đây nhưng không để ý đến. Đó là một bức ảnh tập thể. Có ba đứa trẻ, cậu, Naruto và Sakura. Kakashi đứng phía sau họ, bàn tay xoa đầu hai cậu bé, mắt nhắm lại và dường như đang mỉm cười bên dưới chiếc mặt nạ.

Cậu gần như vươn tay ra, chỉ để chạm vào bức ảnh kỷ niệm không thuộc về mình, nhưng ngừng lại khi nghe tiếng Naruto phát ra từ phía sau. "Cậu đã hỏi tôi có yêu cậu ấy không."

Sasuke quay lại nhìn Naruto, người đang mỉm cười buồn bã và nhìn sang hướng khác.

Naruto nhún vai, như thể điều hắn sắp nói chẳng có gì to tát, nhưng rõ ràng việc có thể thốt ra rành mạch những lời này có ý nghĩa vô cùng to lớn. "Sự thật là," hắn bắt đầu, "tôi đã yêu cậu ấy từ nhiều năm về trước. Nhưng điều ấy chẳng có chút ý nghĩa nào. Cậu ấy rời khỏi làng, và Sakura đã yêu cậu ấy từ khi chúng tôi còn nhỏ." Naruto lắc đầu, "Và rồi Hinata đến và tôi không nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa. Tôi chỉ cho là mình phát điên vì tôi muốn cậu quay lại hơn bất cứ thứ gì khác." Naruto dừng lại và suy ngẫm về điều ấy. "Tôi muốn cậu ấy quay về," Hắn sửa lại.

Sasuke đột nhiên cảm thấy nghẹt thở. Lời thú nhận này, nó quá đỗi buồn bã. Nó không hề mang lại một chút cảm giác hài lòng nào như cậu những tưởng.

Naruto đứng dậy và vươn tay qua đầu, nói những lời tiếp theo một cách thoải mái hơn, "Chúng ta sẽ đến Làng Âm Thanh. Đây là một chuyến đi dài nên nhớ mang theo đồ ăn nhẹ và thuốc bổ sung nhé."

Hắn để Sasuke lại một mình trong phòng. Và thay vì thu thập thêm đồ đạc như Naruto dặn, cậu đổ sụp xuống giường và suy nghĩ về lời thú nhận ấy thêm hàng nghìn lần nữa trước khi họ lên đường.

________________________________________

Tokyo

Về đến nhà Itachi hướng dẫn họ đóng gói hành lý. Bất kể là đi đâu họ cũng không thể ở lại ngôi nhà này được nữa. Kẻ thù đã biết đây là nơi họ sống và nó quá nguy hiểm.

Sasuke không muốn tranh cãi, anh quá bận rộn tìm cách phản đòn lại kế hoạch của đối thủ. Cho đến nay, nhẫn thuật chúng sử dụng với anh vẫn còn là một bí ẩn; không có manh mối nào để anh có thể quay trở lại thế giới của mình. Con mắt Rinnegan của anh bất ngờ kích hoạt nhưng anh không biết vì sao nó xuất hiện và có vẻ như nguyên nhân nằm ở sự điều khiển từ phía bên kia. Shikamaru của thế giới này đã bị bắt cóc và đang bị giấu ở nơi tuyệt mật nào đấy mà Sasuke không biết phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu. Anh không biết kẻ thù có bao nhiêu tên. Naruto vẫn yêu anh, và điều đó chỉ càng làm cho tình hình thêm căng thẳng.

Tình huống này khó chịu đến nỗi anh gần như không thể hiểu được. Và trên hết, Naruto không ngừng nhìn anh chằm chằm.

"Cậu có muốn nói gì không?" Sasuke hỏi với giọng gắt gỏng thường ngày, cố gắng đứng bằng một chân trong lúc đóng gói quần áo vào chiếc túi vải thô có lẽ thuộc về mình hoặc Naruto. Naruto ngồi trên giường nhìn anh, nét mặt vừa bối rối vừa hài hước.

"Tôi vẫn không thể tin được," Naruto thừa nhận, bắt chéo chân và quay đầu lại để nhìn Sasuke từ một góc độ khác.

"Và lý do là gì?" Sasuke không chắc tại sao mình lại hỏi vậy; anh đang thúc giục Naruto chẳng vì gì cả. Có lẽ là tác động từ sự căng thẳng của hoàn cảnh hiện tại.

"Nào," Naruto nhếch mép cười đầy hoài nghi. "Thế giới khác? Những ninja đã đưa ý thức của anh vào cơ thể Sasuke của tôi, một con mắt mở ra những cánh cổng? Chẳng phải mấy thứ này y hệt như những cuốn tiểu thuyết dành cho giới trẻ à."

Sasuke dừng việc sắp xếp hành lý và quay lại nhìn Naruto, mắt nheo lại và đặt tay lên hông. "Bạn cậu bị bắt cóc là thật."

Naruto gật đầu, nụ cười tắt hẳn trên khuôn mặt cậu, "Ừ, tôi biết chứ. Vì thế nên tôi chẳng có lựa chọn nào ngoài việc phải tin anh cả. Chưa kể anh còn là..."

Sasuke có vẻ sửng sốt. Anh nhướng mày, "Tôi là gì?"

"Anh không giống," Naruto nhún vai. "Ý tôi là, từ khi anh ở bệnh viện mấy ngày trước, tôi đã tự hỏi có chuyện gì xảy ra với anh. Anh cứ như... một người hoàn toàn khác vậy."

Sasuke nuốt khan. Anh không chắc tại sao những lời ấy lại khiến anh thấy không thoải mái. Đó là sự thật, sự thật hiển nhiên đến mức Sasuke muốn bật cười và lắc đầu. Đúng là họ không giống nhau, nhưng có điều gì ẩn trong cách Naruto nói, sự thất vọng và buồn bã mà Sasuke chưa hề chuẩn bị, nó khiến anh cảm thấy muốn bào chữa cho bản thân, ngay cả khi anh biết điều đó không cần thiết.

"Sasuke của tôi chẳng dễ chịu chút nào, nhưng chúng tôi yêu nhau. Điều ấy là chắc chắn," Naruto tiếp tục và Sasuke bắt đầu thấy khó chịu.

"Sao chúng ta không tập trung vào nhiệm vụ đi? Tôi không cần biết cậu và cậu ta yêu nhau đến mức nào." Sasuke rùng mình và nhét một chiếc quần khác vào túi.

Anh dừng lại lần nữa khi nhận ra Naruto đang mỉm cười như muốn chế nhạo mình. Anh thở dài và đưa tay vuốt tóc vẻ mệt mỏi.

"Gì nữa?" Sasuke hỏi. Naruto chỉ nhún vai.

"Hay ho làm sao. Anh biết đấy, anh mới là người nhảy xổ vào tôi?"

"Cái gì?" Sasuke ngắt lời. Tên đần này cứ không ngừng khiêu khích anh. Cậu ta sắp chạm đến giới hạn cuối cùng rồi.

Naruto thờ ơ nhún vai còn Sasuke gầm gừ với người kia.

"Đừng nói mấy thứ ngớ ngẩn đấy nữa. Tôi không phải là cậu ta, được chưa?" Anh đã nhét xong bộ quần áo cuối cùng và kéo khóa túi lại một cách thô bạo. Ngay giây phút anh ném quai túi qua vai và chuẩn bị bước ra ngoài thì một thứ gì đó bất chợt lọt vào mắt.

Một cuốn sách ló ra từ dưới gầm giường. Anh chỉ nhìn thấy một phần hình ảnh trên bìa nhưng như thế đã quá đủ để anh nhấc cuốn sách lên và quan sát nó kỹ càng.

"Đây là gì?" Sasuke hỏi; nét cau có của anh đã nguội bớt. Bìa cuốn sách là hình ảnh một người đàn ông bắt chéo chân, những vòng xoáy ánh sáng màu xanh lam nổi bật trên các phần cơ thể mà Sasuke nhận ra là điểm chakra.

"À, đấy là quà sinh nhật của tôi." Naruto trả lời, tiến lại gần để nhìn rõ hơn.

Sasuke nhướng mày nhìn cậu, "Cậu mua cái này à?"

Lỗ mũi Naruto phập phồng và môi cậu trề xuống, "Không. Sao tôi lại làm thế? Đây là quà từ em họ tôi."

"Ai?" Lần này Sasuke hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.

Naruto lưỡng lự trước giọng điệu của anh nhưng vẫn trả lời, "Karin." Cậu nói ra cái tên như không thực sự muốn làm thế, nhưng khi nghe thấy nó, mắt Sasuke mở to đáng kể.

"Karin đưa cho cậu cái này à?" Sasuke hỏi, giọng giờ đã xa xăm.

Naruto khịt mũi trước cái tên và giờ cậu còn hơi khó chịu, "Ừ. Rồi sao?"

"Đây là cuốn sách giải thích cách sử dụng chakra. Vậy là nó thực sự tồn tại trong thế giới của cậu," Sasuke đáp, phần cuối nói với chính mình nhiều hơn. Anh nhìn đi chỗ khác và suy nghĩ về thông tin mới mẻ này.

Khả năng rất hứa hẹn là nếu nỗ lực tập trung chakra nhiều hơn anh hoàn toàn có thể tạo ra Chidori dù là ở đây. Và như thế họ sẽ có cơ hội phản công?

"Nhìn này, con bé chỉ đưa cho tôi vì nó say mê những thứ huyền bí như chakradiễn giải năng lượng thôi." Naruto lắc đầu khi nghĩ đến điều đó.

"Cô ấy có thể điều khiển chakra à?" Sasuke hỏi và Naruto lại nhìn anh một cách kỳ lạ như thể cậu vừa nếm phải thứ gì chua chát.

"Có lẽ vậy? Tôi còn không dám chắc chắn mấy thứ đấy có ý nghĩa gì." Naruto càu nhàu. "Con bé ở trên núi cả năm trời, lúc trở về thì khác hẳn. Tôi không đảm bảo con nhóc có thể thực sự làm được... chakra đó không..."

Sasuke lại bắt đầu thấy khó chịu nhưng vẫn giữ bình tĩnh và giải thích, "Nếu cô ấy biết bất cứ thứ gì về cách điều khiển chakra và cách nó hoạt động ở thế giới này thì chúng ta sẽ có sẽ cơ hội đáng kể. Cậu đã hiểu chưa? Tôi sẽ không hỏi nếu nó không quan trọng, đồ ngốc," Sasuke lẩm bẩm những từ cuối.

Mắt Naruto giật giật trước lời lăng mạ nhưng cậu chọn phớt lờ nó. "Tôi không muốn con bé dính dáng gì đến chuyện này cả." Naruto lắc mạnh đầu nhằm nhấn mạnh ý kiến của mình.

Sasuke nhìn cậu, "Tại sao? Bọn chúng không bạ ai cũng bắt cóc đâu. Nếu Karin có thể—."

"Để tôi nói với anh, chúng tôi đã bất hòa một thời gian dài rồi. Lâu rồi tôi không nói chuyện với con bé đó. Không còn ai khác để chúng ta có thể nhờ cậy sao?"

"Tôi cần kiểm tra khả năng này. Nếu cậu còn bướng bỉnh như thế thì cứ việc ở lại đây. Chẳng có ích lợi gì khi đưa cậu đi cùng nếu cậu cứ mãi phàn nàn về những thứ phù phiếm như 'bất hòa' và tôi không có thời gian cho mấy lý do ngớ ngẩn của cậu."

Naruto nhăn mặt và khoanh tay lại; "Anh còn tệ hơn cả Sasuke của tôi nữa."

Anh quay sang Naruto, mắt nheo lại lần nữa và khoanh tay, bắt chước người tóc vàng.

"Rõ ràng là tôi sáng suốt hơn Sasuke của cậu nhiều lần nếu cậu ta quyết định gắn bó cuộc đời mình với cậu."

Naruto há hốc miệng và buông thõng cánh tay, cứ như thể Sasuke vừa tiến đến và tát thẳng vào mặt cậu. Phải mất một lúc cậu mới xử lý được những từ ngữ mình vừa nghe và cũng là một khoảng thời gian đủ dài để Sasuke cảm nhận được nỗi hối hận mơ hồ đang cào xé lồng ngực mình.

Naruto hắng giọng và đứng dậy. "Sao cũng được," cậu gằn giọng và bước ra ngoài mà không thèm liếc nhìn đến lần thứ hai.

Sasuke thở dài luồn tay vào mái tóc ngắn của mình, mái tóc mà anh vẫn chưa quen lắm. Anh ghét cảm giác này, như thể anh đã làm hỏng mọi chuyện, như thể nét mặt tổn thương giận dỗi đầy trẻ con của Naruto có thể ảnh hưởng đến anh. Thật là một cảm giác vô dụng và khó chịu. Nó không giống anh một chút nào. Thế nhưng thôi thúc phải chạy đến chỗ Naruto cũng mãnh liệt hệt một bản năng tự nhiên như việc ăn uống vậy.

Anh chộp lấy chiếc túi và quàng dây đeo qua vai, sau đó kẹp đôi nạng dưới cánh tay.

Chẳng sao cả, anh quyết định. Anh sẽ rời khỏi thế giới này và cảm giác ngu ngốc vừa nãy sẽ nhanh chóng biến mất.

Khi anh bước vào phòng khách, Itachi lập tức đứng dậy. Naruto không nhìn về phía anh mà dõi mắt ra ngoài cửa sổ cạnh bức tường đầy vết súng. Căn phòng vẫn bừa bộn, ghế sofa lật úp, tường và đồ nội thất dính đầy đạn. Những búi lông từ chiếc ghế dài vương vãi khắp sàn và vệt máu khô của Sasuke lẫn kẻ tấn công gần như đã hủy hoại nó.

"Cho tôi xem nó," Sasuke cất tiếng, rời mắt khỏi đống đổ nát để nói với anh trai mình.

Đôi mắt Itachi nheo lại một lúc trước khi anh nhận ra Sasuke đang ám chỉ điều gì. Anh rút cuốn trục ra và lưỡng lự khi Sasuke đưa tay ra lấy nó.

"Đây là gì?" Itachi hỏi, giữ cuộn giấy cách tay Sasuke vài inch.

"Có thể nó lưu trữ một loại nhẫn thuật quyền năng nào đó, thứ có thể đánh bại hoặc vô hiệu hóa tất cả chúng ta." Sasuke giải thích nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Đôi mắt Itachi chuyển từ Sasuke sang cuốn trục rồi lại quay sang Sasuke. Anh không chắc mình có tin được những lời đó hay không nhưng vẫn thận trọng đặt cuộn giấy vào tay người kia.

Sasuke quỳ xuống sàn và Naruto cũng thôi hờn dỗi để bước tới và lén nhìn qua vai xem người tóc đen đang làm gì.

Anh mở manh mối bí ẩn ra và trải nó trên sàn nhà. Đôi mắt anh nheo lại trước dòng chữ quen thuộc một cách lạ lùng, thứ gì đó anh đã từng gặp trong chuyến du hành của mình. Tuy nhiên anh không thể nào giải mã được nó và sự thật ấy khiến anh nghiến răng bực tức.

"Nó nói cái gì thế?" Naruto hỏi từ phía trên và Sasuke phải ngăn mình không quát cậu ta lần nữa.

"Tôi không chắc," anh thành thật trả lời.

"Cậu nói nó là một nhẫn thuật à?" Itachi hỏi và cố gắng suy ngẫm xem tại sao cái thứ trông chẳng khác nào một món quà lưu niệm rẻ tiền từ cửa hàng du lịch này lại có thể là một loại nhẫn thuật mạnh mẽ được.

"Đúng vậy, nhưng nếu không đọc được thì tôi cũng không thể sử dụng nó. Dù sao thì tôi cũng không có chakra," anh lẩm bẩm và cuộn cuốn trục lại. Anh đứng dậy nhét nó vào túi sau. "Cậu đưa tôi đến chỗ Karin được không?" anh hỏi Naruto khiến người kia nghiêng đầu bối rối.

"Ừ, được, nhưng tại sao?" Cậu không chắc cô em họ điên khùng của mình thì có liên quan gì đến toàn bộ chuyện này. "Không phải chúng ta nên tập trung tìm kiếm Shikamaru sao? Cảnh sát không thể làm gì à?" Naruto nhìn Itachi.

"Tôi đã thông báo tình hình cho đơn vị của mình rồi. Chúng tôi đã nộp hồ sơ tìm kiếm người mất tích. Họ đang truy tìm các manh mối nhanh nhất có thể, nhưng nếu chuyện này có liên quan đến ninja hay phép thuật, tốt nhất là chúng ta nên tự mình giải quyết," Itachi giải thích và Naruto lập tức chán nản.

Sasuke nói thêm, "Nếu Karin ở thế giới này giống Karin ở thế giới của tôi, cô ấy có thể giúp được chúng ta."

"Em họ cậu?" Itachi hỏi, nhìn Naruto để tìm kiếm câu trả lời. Naruto nhún vai và nhìn đi chỗ khác, rõ ràng vẫn giận dỗi.

Sasuke phớt lờ ánh mắt đó và đeo chiếc túi lên vai. "Chúng ta đi thôi," anh nhìn Naruto một lần nữa, không chắc tại sao mình lại làm vậy. Anh lờ đi cảm giác ấy cùng thôi thúc kỳ lạ muốn nắm lấy tay Naruto và bước về phía cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro