oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến tàu dừng lại bên căn nhà ngoài ngoại ô, phía Đông Konoha, xung quanh chỉ còn tiếng gió cùng âm thanh cánh hoa anh đào bay lượn, phiêu du giống như một bước tranh. Ngày đầu tiên chuyển đến đây, con bé đã bảo với anh, muốn trồng loài hoa nào xinh đẹp thuần khiết nhất. Chọn đi chọn lại, quyết định trồng một vài cây anh đào.

Bần thần nhìn những cánh hoa và khung cảnh bình yên đến buồn bã trước mắt, anh chợt nhật ra, cuối cùng cũng đi qua thời khắc ấy mười năm rồi.

Trí nhớ, đúng là một loại dày vò. Có những thứ cố gắng để nhớ thì vẫn cứ quên đi. Còn có những chuyện, có những người, dùng cả cuộc đời, vẫn không thể nào quên đi được. Ẩm ẩm thật sâu trong trái tim, mỗi lần nhớ đến, lại đau đớn không nguôi.

Có lẽ bởi vì chúng ta vẫn không thể ngừng lại những nỗi buồn, ngừng lại khổ đau, càng không thể ngừng lại tình yêu dành cho một người, chỉ cho mình người ấy, vĩnh viễn không thể nào là ai khác.

Trong đời, chắc chắn sẽ là như vậy, chúng ta sẽ gặp được một người mà sau tất thảy mọi thứ, chỉ còn lại trong tâm khảm là nỗi nhớ và bi thương. Giống như con bé từng bảo với anh, trong trái tim anh có một người như thế, như cánh hoa anh đào rực rỡ, xinh đẹp, thuần khiết nhất. Nó rơi vào lòng bàn tay anh, anh không nỡ bỏ đi, cũng không dám nắm giữ, càng không thể ép khô trong cuốn sách nào đó. Anh cứ ngắm nhìn và cho rằng nó là thứ trân quý nhất cả đời, để khi bông hoa bé nhỏ mục ruỗng trong bàn tay anh, anh chỉ có thể nhớ nhung bông hoa đó cả đời. Cho dù có bao nhiêu bông hoa xinh đẹp khác, cũng sẽ không bằng bông anh đào đã rơi vào lòng bàn tay kia.

Và Sasuke, chính là bông hoa ấy. Cũng là người anh không thể nào quên.

Anh không phải là người hay lưu giữ những chuyện quá khứ, càng không phải là người thông minh gì. Nhưng quả thật, trí nhớ đối với anh chính xác là một loại dày vò, nhất là những thứ liên quan đến Sasuke.

Nhớ ngày ấy hai người gặp nhau, vẫn chỉ là những đứa nhóc không hiểu sự đời, anh đã một mực nhất định cả đời này đi theo Sasuke. Đuổi theo Sasuke, bên cạnh Sasuke, đi học, tập luyện, làm nhiệm vụ. Bên cạnh và gần hơn nữa với Sasuke, theo anh là một loại hạnh phúc.

Có những ngày, anh ngẩn ngơ nhìn ngắm bóng lưng của Sasuke. Buồn bã cô độc, trầm tĩnh, thuần khiết. Cứ từng thứ từng thứ bộc lộ ra, xinh đẹp đến mức khiến anh không thể nào rời bỏ được.

Có lúc ngẩn ngơ nằm nghĩ tình cảm của mình đối với Sasuke là gì?

Là yêu.

Sau đó ngây ngốc mỉm cười.

Tuổi trẻ ngày ấy, tình yêu mang sắc màu của sự cuồng nhiệt. Dũng cảm và liều lĩnh, kiên định mà xa xăm, không thể nào hiểu nổi. Nếu như đã yêu một người, nhất định không cần quản ngại khó khăn, càng không cần quan tâm đến đúng sai, hễ là tình yêu và là thứ mình theo đuổi, thì phải đi đến cuối cùng.

Ngày đó Sasuke bỏ đi, anh đã chắc chắn là như vậy. Mặc kệ người mình yêu thương có bao nhiêu vô tình, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu lời bàn tán. Nhất định vẫn sẽ phải đuổi theo, đưa Sasuke về làng.

Là thế đấy, cuồng dại và yêu đương, cứ cuộn lấy gắn chặt vào nhau.

“Tớ sẽ đưa cậu về làng.”

“Tớ nhất định sẽ đưa cậu trở về.”

“Sasuke, chúng ta cùng về thôi.”

Đối với anh, đó không phải là lời nói bộc phát, càng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Là kiên định, chấp niệm của anh. Mong muốn đặt được bàn tay người mình yêu thương vào trong lòng bàn tay, nâng niu trân trọng cả cuộc đời.

Đến lúc Sasuke về làng, giây phút ôm chặt lấy người yêu thương cả đời này anh chưa từng bao giờ quên. Trong cảnh tối tăm của ngục tù ẩm ướt, dựa lưng qua bức tường cùng nhau trò chuyện.

Có lạnh không?

Đêm hôm nay gió thật nhiều.

Rồi tớ sẽ đưa cậu ra khỏi đây.

Qua bức tường nghe thấy tiếng cười thật nhẹ của Sasuke, được rồi, đã thỏa mãn không thôi.

Đến tận ngày Sasuke được thả tự do, giây phút bắt gặp ánh mắt của người thương yêu nhìn mình. Như mặt hồ thu phẳng lặng không nhìn thấy một gợn nước. Anh cảm giác như có một giọt nước mắt rơi vào trong tay anh, xinh đẹp thuần khiết, khiến anh chỉ có thể bảo vệ. Không nỡ lòng nào buông tay.

Xa cách nhau đến như thế, khoảnh khắc trùng phùng chẳng biết có thể nói lời gì hơn.

Sasuke, cuối cùng cậu đã về làng rồi.

Dọn tạm về nhà anh, cùng nhau đi làm nhiệm vụ, cùng nhau trở về. Cuộc sống đơn giản mà ấm áp, ngập tràn không khí gia đình. Anh yêu thích những buổi sang ngủ dậy, nghe thấy âm thanh bếp núc do Sasuke phát ra, cùng mùi hương thoang thoảng của thức ăn.

Hạnh phúc bình thường giản đơn, không hiểu sao đối với anh quá đỗi xa xỉ.

Họ ở bên nhau rất lâu, mãi cho đến khi Sasuke quyết định rời khỏi làng để đi chu du đây đó. Giữa cả hai không có lời hò hẹn, cũng không có câu hứa trùng phùng. Anh biết, bởi lẽ ở bất kì nơi đâu, vẫn cứ mãi suy nghĩ về nhau là quá đủ.

Mọi chuyện cứ kéo dài như vậy cho đến lúc kết hôn. Anh và Sasuke đều hiểu họ không thể bên nhau. Nhưng nắm giữ được tâm ồn cũng đã là quá đủ.

Vẫn thỉnh thoảng gặp gỡ, vẫn thỉnh thoảng trò truyện. Trong đêm tối ngẩng mặt lên thấy người thương yêu, Sasuke là như vậy đấy, anh vẫn nghĩ, đó là sự thuần khiết nhất, xinh đẹp nhất của thế gian, tất cả đều thuộc về Sasuke.

Bây giờ cũng như vậy, Sasuke là bông hoa anh đào, nó rơi vào lòng bàn tay anh, anh không nỡ bỏ đi, cũng không dám nắm giữ, càng không thể ép khô trong cuốn sách nào đó. Anh cứ ngắm nhìn và cho rằng nó là thứ trân quý nhất cả đời. Nhưng anh không biết bông hoa ấy sẽ đến lúc phải úa tàn, nhạt phai.

Ngày tháng trôi qua rất mau, lúc anh đón đứa con trai đầu lòng của mình, Sasuke đã từng nói đứa trẻ này rất giống anh. Ôm Boruto trong tay, còn yêu thương hơn anh đã từng ôm lấy con mình.

Đôi khi anh từng nghĩ, giá như anh và Sasuke có thể là một gia đình, chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc. Có đứa trẻ của anh và Sasuke, cùng âm thanh nó dịu dàng ấm áp gọi cả hai bằng ba, là một loại bình yên.

Ngẩn ngỡ nghĩ chỉ là điều ước viển vông, nào ngờ hóa thành sự thật, tiếc là đã quá muộn.

Hai mươi bốn tuổi, ở bên nhau ngần ấy năm, nụ hôn giống như mùi vị của hoa anh đào. Đẹp đẽ, trầm tĩnh, mê đắm, khát vọng, cồn cào. Không thể nào hình dung được hết.

Toàn thân như tê dại. Quấn quýt ôm lấy nhau. Âm thanh rên rỉ của Sasuke, tiếng van nài nhỏ xíu của Sasuke, bỗng chốc làm anh rơi nước mắt. Không hiểu tại lúc đó anh không thể nào kìm lòng lại. Thân thể Sasuke phơi bày dưới ánh sang mờ, trần trụi, nhàn nhạt mùi hương.

Bàn tay hai người đan thật chặt vào nhau, nếu có vĩnh viễn, anh thật mong vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này.

Được ở bên người mình yêu, người mình yêu thuộc về mình, so với việc có cả thế giới, còn hạnh phúc hơn nhiều.

Bông hoa anh đào đó đã rơi vào lòng bàn tay anh, thuộc về anh, anh có nỡ nắm lấy cả đời hay không?

Câu trả lời tuyệt nhiên sẽ là có.

Anh đã mong ước như vậy đấy, chỉ là mọi chuyện không được như ý anh.

Nhiều khi anh cứ trách thời gian sao cứ vô tình, trôi nổi như thế, không hề có ý định dừng lại. Bản lĩnh thời trẻ không còn, cũng cần phải phân biệt đúng sai, không thể chỉ lao về phía trước.

Dù trong trái tim chỉ còn lại là đớn đau.

Bản thân chúng ta đến thế giới này, một mình, đến lúc cũng ra đi một mình. Khi dừng lại bên bờ sông của cuộc đời, mải miết bơi sang phía bên kia, khát cầu hạnh phúc, nhưng rồi nhận ra không đến được bên kia bờ. Vậy còn sống để làm gì?

Bất chợt thoảng thốt nhận ra, cuộc đời này không chỉ có anh, có Sasuke, cũng không chỉ có tình yêu của họ tồn tại. Rất nhiều thứ ràng buộc cuộc sống của hai người, tỉ như gia đình, như Làng,…

Bàn tay của anh, không phải sinh ra đơn giản dùng để nắm lấy bàn tay của Sasuke.

Cho nên, anh không có quyền lựa chọn một mình Sasuke. Sasuke cũng không có quyền lựa chọn mỗi mình tình yêu cũa họ.

Ngày đứa trẻ của họ ra đời, anh thậm chí không hề biết.

Sasuke qua đời, anh cũng không hề biết.

Lúc anh ôm trong lòng tro cốt của Sasuke, lúc  đứa trẻ đưa ánh mắt lạ lẫm nhìn thấy anh, anh mới hiểu được,  chuyện của họ, là không thể.

Dù ở trong bóng tối hay ngoài ánh sáng,

Quá khứ hay hiện tại,

Đều là không thể.

Anh hỏi mọi người, liệu tình yêu của hai người có gì sai, không ai có thể trả lời, tất cả đều chỉ biết lắc đầu.

Đêm hôm ấy anh nằm mơ, trong giấc mơ có rất nhiều bông hoa anh đào đang rơi. Một bông hoa xinh đẹp thuần khiết rơi vào bàn tay anh, sau đó tan ra, tan ra, không một tiếng động. Vành mắt anh ửng đỏ, rồi khóc không thể ngừng lại được…

Ngày anh đưa đứa trẻ của hai người về vùng đất ngoài ngoại ô, trong Konoha chỉ mình anh biết sự tồn tại của nó. Giây phút đứa trẻ nắm chặt lấy lòng bàn tay anh, nói rằng muốn trồng hoa anh đào, lòng ngực anh đau đến không thể nào thở được.

Bé con nói hoa anh đào rất đẹp, nó thuần khiết. Loài hoa bừng nở nhanh chóng, tàn đi mạnh mẽ. Không thể nào ngăn cản được, những cánh hoa hồng phấn lay động, li ti li ti tạo thành những đám mây. Lại khiến người khác lưu luyến rất lâu.

Được rồi, chúng ta sẽ trồng hoa anh đào được không?

Naruto mỉm cười, anh cố gắng quên đi cảm giác đau khổ đang chực chờ phun trào trong lồng ngực, nhẹ nhàng ôm lấy bé con vào lòng.

Hai mươi tám tuổi, anh mất Sasuke vĩnh viễn. Quá khứ về Sasuke là một loại dày vò đau đớn, mỗi khi nghĩ đến lòng anh giống như có một con dao xuyên qua, hành hạ đến phát điên.

Trạng thái ấy làm anh mơ hồ, một khoảng thời gian rất lâu, anh đã từng nằm mơ, từng ảo tưởng. Nhiều khi giữa đông tuyết lạnh ngắt, anh lại thấy Sasuke đang đi về phía anh, khung cảnh họ trải qua là mùa xuân, hoa anh đào rơi xuống như một cơn mưa, cảnh tượng vô cùng xa xỉ. Từ từ, người thương yêu nắm lấy bàn tay của anh, hệt như số phận đặt vào lòng bàn tay của anh một bông hoa anh đào.

Ấy thế rồi  anh lại không nỡ bỏ đi, cũng không dám nắm giữ, càng không thể ép khô trong cuốn sách nào đó. Anh cứ ngắm nhìn và cho rằng nó là thứ trân quý nhất cả đời, để khi bông hoa bé nhỏ mục ruỗng trong bàn tay anh, anh chỉ có thể nhớ nhung bông hoa đó cả đời.

Người Sasuke rất nhiều máu, hơi thở nhạt dần, nhạt dần rồi tan biến.

Đến lúc không còn vết tích gì của Sasuke nữa. Anh đang một mình đối diện với mùa đông và lạnh giá.

Khoảng thời gian ấy kéo dài vài năm, đứa trẻ của hai người cũng lớn dần. Bé con vẫn ngoan ngoãn ở vùng đất ngoài ngoại ô, không quan tâm lắm đến nhẫn thuật, càng không quan tâm đến thế giới bên ngoài.

Mỗi ngày đều là đọc sách, ngắm hoa, trồng cây, vẽ tranh, thưởng trà, chơi cờ.

Bình thản mà nhẹ nhõm.

Mỗi lần anh đến thăm, đứa trẻ mười lăm tựa đầu vào bàn cờ, ngây ngốc ngắm nhìn hoa anh đào của mùa xuân. Nhẹ nhàng mỉm cười nói với anh.

Ba biết không, người ta gọi anh đào là hoa thổi tuyết, mỗi lần anh đào xuất hiện  tuyết sẽ ngừng rơi. Nhưng nó cũng sẽ tàn đi rất nhanh, chỉ cần một cơn gió là đủ. Như sự sống và cái chết, không thể nắm giữ, cũng không thể níu kéo lại. Trong sáng thuần khiết, xinh đẹp, mỏng manh. Nếu định mệnh đặt vào tay chúng ta một người nào đó như hoa anh đào, chúng ta ngoài trân trọng và xót thương, cũng không thể nào làm được điều gì hơn thế.

Và anh đã mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại.

Và Sasuke, cũng giống như hoa anh đào.

Định mệnh đặt Sasuke vào trong lòng bàn tay anh, và anh cũng phải nghe theo sự sắp đặt của định mệnh.

Đôi lần, khi nhìn thấy đứa trẻ này, anh sẽ nghĩ đến Sasuke, trí nhớ là một loại dày vò đối với anh, chầm chậm tái hiện lại mọi thứ.

Yêu thương. Kề cận. Xa cách. Cuối cùng là chia ly.

Hết tất cả mọi thứ dành cho Sasuke, trong tim anh vẫn luôn rõ ràng đến thế.

Trong một đời người, định mệnh đặt vào lòng bàn tay một bông hoa anh đào, đã đủ đẹp.

Cũng đã đủ bi thương.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro