a Little

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



" Đang đùa tôi đấy à," Sasuke thì thầm khi đứng trước lớp học. Giáo sư hay ai đó đã ghim một tờ giấy lên cửa rằng lớp học đã bị hủy, và giờ thì Sasuke không biết phải làm gì. "Lần đầu trở lại lớp sau một thời gian, và lớp học đã bị hủy." cậu tiếp tục khi quay lưng khỏi cửa và bước ra khỏi tòa nhà.

Cậu có một lớp khác vào lúc một giờ, vì thế cậu cần giết thời gian trong vài giờ, ăn trưa, và sau đó đến lớp. Cậu cho rằng thư viện là nơi tốt nhất để làm như vậy; biết các bài luận cuối cùng mà cậu cần viết cho các lớp học của mình, nó có thể bắt đầu làm trước.

Cậu hướng về tòa nhà lớn có thư viện, lờ đi những cái nhìn chằm chằm nhận được trên đường đi. Gió thổi khiến cậu có chút nhột ở cổ, nơi Deidara để hở với kiểu tóc mới này—mái tóc có mái dài ôm lấy khuôn mặt và một đường cắt ngắn, lởm chởm ở phía sau; thứ mà Deidara gọi là "trước và sau bữa tiệc."

"Giống như đời sống tình dục của cậu vậy," Deidara nói đùa. Sasuke gần như đã không muốn trả tiền.

Thư viện không đông người, vì vậy Sasuke dễ dàng lấy chiếc máy tính mà cậu dùng để tra cứu một số cuốn sách làm điểm khởi đầu, và sau đó đi lấy chúng khỏi kệ. Cậu mang chúng đến quầy thanh toán để có thể bắt đầu xem xét ở khu vực chung nơi thư viện cho phép sử dụng điện thoại và các thiết bị điện tử khác. Cậu lấy thẻ sinh viên của mình ra và nhìn lên, thấy Naruto đang ngồi sau quầy.

"Naruto?" cậu hỏi, ngạc nhiên vì sự khác biệt giữa người trước mặt cậu và người đàn ông đêm qua. Những đường nét mờ nhạt trên cả hai má vẫn còn đó— có lẽ là một hình xăm nào đó? Tóc hầu như vẫn vậy, nhưng không còn khuyên ở mũi và tai, và đôi mắt xanh kinh ngạc nhìn cậu qua cặp kính đen gọng dày.

"Ôi trời," người kia khẽ nói. Rồi anh ta thở dài và lấy thẻ sinh viên của Sasuke. "Để tôi kiểm tra cho cậu. Buổi trưa tôi nghỉ. Chúng ta nói chuyện trong giờ ăn trưa nhé?" Naruto mỉm cười với cậu, nhưng không dễ dàng hay cởi mở như ở quán bar. Trông có vẻ...không tự nhiên.

"Ồ-được," Sasuke trả lời chậm rãi, tự hỏi liệu mình có thực sự muốn nghe không. Nhưng cậu đã đủ ngạc nhiên trước sự hiện diện của người đàn ông để nghĩ rằng biết cũng chẳng có chuyện gì đáng nói, cậu gật đầu khi Naruto đưa lại ID cho mình.

"Cậu ngồi ở đâu?"

"Đằng kia," Sasuke chỉ về phía những chiếc ghế quá khổ cạnh cửa sổ.

"Được rồi, gặp lại cậu sau." Sasuke gật đầu, cầm lấy sách và bước đi trong khi Naruto vui vẻ tiếp đón học sinh tiếp theo trong hàng.

Hai giờ trôi qua nhanh chóng, khi Sasuke hoàn toàn đắm chìm vào những cuốn sách mà cậu đã chọn để bắt đầu nghiên cứu, Naruto đã làm cậu giật mình một chút khi đến đón cậu đi ăn trưa. Sasuke nhanh chóng cất sách vào cặp và đi theo Naruto đến trung tâm sinh viên để dùng bữa.

Cậu cầm một bát gà teriyaki trong khi Naruto xếp hàng để lấy đồ ăn ở Chick-fil-A, và họ gặp nhau ở quầy thu ngân. Naruto đề nghị trả tiền cho Sasuke, điều mà Sasuke coi như một loại hối lộ để đổi lấy sự im lặng của cậu, nhưng điều đó đủ để cậu thích thú để cho Naruto làm điều đó.

Bên trong khá đông và hơi ồn ào, nên Naruto dẫn cậu đến một chiếc bàn riêng biệt bên ngoài để họ có thể thoải mái nói chuyện, vì Sasuke thấy rõ ràng là anh đã phát hiện ra điều gì đó mà cậu không nên biết. Cậu dùng bữa và ăn trong im lặng trong khi Naruto xé túi để bày khoai tây chiên và tương cà ra. Khi anh mở gói bánh sandwich và nhấp một ngụm đồ uống, Naruto ngồi xuống và nhìn Sasuke đầy mong đợi. Sasuke đặt nĩa xuống và nhìn lại.

Naruto thở dài: "Cậu không định hỏi sao?"

"Về chuyện gì?"

Naruto gãi má rồi với tay lấy một miếng khoai tây chiên. "Cậu biết đấy, về sự thay đổi ngoại hình, phản ứng kỳ lạ của tôi, hay điều gì đó khiến cậu thấy lạ?"

Sasuke nghiêng đầu sang một bên và thực sự nhìn Naruto. "Ờ, tôi cho rằng đôi bông tai này là giả, giống như một kiểu phụ kiện hay gì đó cho quán bar. Nhưng dù giả hay không, chúng cũng thu hút sự chú ý, vậy nên có lẽ không lý tưởng cho một thủ thư có tính cách ôn hòa?"

"Ha! Cậu buồn cười quá."

"Tôi nghĩ, chiếc kính cũng là một kiểu dáng, có thể là thứ gì đó giúp anh khác biệt hơn với anh chàng pha chế lực lưỡng, vi pháp tối qua."

"Được rồi, tôi không thể nói là cậu sai. Phân tích rất hay, Sasuke."

"Không phải là phân tích; đó là lý do tại sao tôi không có câu hỏi nào."

"À, quyết định thế đi, tôi nghĩ vậy." Naruto cười và nghiêng người về phía trước để cắn vài miếng sandwich. Sasuke cầm nĩa lên và ăn vài miếng cơm. Naruto đặt sandwich xuống và với lấy khăn giấy để lau miệng. "Vậy thì, tôi đoán là mình đã lo lắng vô ích, nhỉ?"

Sasuke cũng cầm khăn ăn, nhưng chỉ lau một chút nước sốt trên ngón tay trước khi nhìn Naruto đang dậm một miếng thịt gà bằng nĩa. "Được rồi, nếu cậu đã nhắc đến chuyện này hai lần rồi, tại sao cậu lại lo lắng khi tôi nhìn thấy cậu trong thư viện?"

"Thế thì, cậu thấy đấy, tôi là trợ giảng ở đây. Giáo sư của tôi là thành viên ở Ủy ban kiến ​​thức của thư viện, nên một phần công việc của tôi là làm việc trong thư viện. Nhưng một số người không biết rằng—"

"— là một trợ giảng, và anh không thể có việc làm bên ngoài," Sasuke dứt câu, dường như đã quen với các quy tắc của Itachi từ khi còn đi học. "Vậy là anh lo rằng tôi, một học sinh ở đây và là khách quen tại quán bar của anh, bằng cách nào đó sẽ tiết lộ bí mật hoặc lợi dụng anh để được uống đồ uống miễn phí hay gì đó?"

Naruto thầm ngượng ngùng, nhưng rồi anh mỉm cười và nhặt thêm vài miếng khoai tây chiên. "Đại loại thế. Xin lỗi. Tôi biết không phải ai cũng là người xấu, nhưng tôi thực sự không thể mất công việc này. Nó là để trả học phí cho tôi, cậu hiểu chứ?"

Sasuke nhún vai. "Ừ, được thôi, tôi sẽ không nói gì cả. Thêm nữa, tôi không uống nhiều như vậy nữa, nên đối với anh mà nói tôi không ảnh hưởng là mấy, đúng không?"

"Đúng vậy. Và tôi cũng nghĩ cậu không phải loại người như vậy." Naruto nhìn vào đồ ăn của mình một lúc. "Này, cảm ơn vì đã nói chuyện với tôi. Tôi biết chuyện này có hơi kỳ lạ, nhưng tôi rất trân trọng cơ hội được giải thích."

"Anhh là một người kỳ lạ, Naruto. Bình thường anh sẽ nhờ bạn bè tẩn tôi một trận thôi, đúng không?" Cậu nói đùa, nhưng có điều gì đó trong giọng nói của anh ta hẳn đã mách bảo Naruto rằng Sasuke đã từng trải qua chuyện như thế này trước đây.

"Tôi sẽ không bao giờ làm thế," Naruto nói, giọng anh nghiêm nghị. Sau đó mỉm cười buồn bã. "Hơn nữa, tôi không có nhiều bạn, và những người tôi có thì giống như người quen hơn. Vì vậy, cậu không cần phải lo lắng về việc ấy."

Sasuke nhìn chằm chằm anh ta một lúc. "Anh không thể nói với tôi rằng một người như anh lại không được mọi người yêu mến hay thân thiện với người khác", cuối cùng cậu đã nói.

"Heh, cảm ơn lời khen. Tôi chắc rằng có rất nhiều người muốn 'thân thiện' với tôi, nhưng vì lý do tương tự như lúc tôi phát hoảng khi cậu nhìn thấy tôi, tôi giữ khoảng cách với những người khác. Khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi còn nhiều thời gian để kết thân hơn."

Sasuke chế giễu: "Anh có thể làm điều đó bây giờ rồi."

"Và lo lắng họ có tiết lộ bí mật của tôi hay không?"

"Chính vì vậy, anh phải tìm những người bạn có thể tin tưởng. Hoặc những người không quan tâm việc đó để nói."

"Là như cậu sao, Sasuke?" Naruto hỏi với một nụ cười, nụ cười cởi mở và dễ chịu trong quán bar, nhưng nụ cười này lại nhỏ và ngập ngừng, giống như anh ấy đang nói chuyện với một... người bạn thực sự chứ không phải một khách quen của quán bar.

Sasuke sững sờ một lúc, không biết phải trả lời thế nào. Cậu cũng không có nhiều bạn. Có Kiba, và có thể là Deidara, và nếu cậu ngồi xuống và thực sự nói chuyện với Kisame thay vì... những thứ khác, cậu có thể tính cả hắn ta nữa. Nhưng cậu biết rõ rằng cậu không phải là bạn của hầu hết mọi người và có lẽ có thể bị coi là lành mạnh đối với những người được gọi là 'bình thường'. Mặc dù vậy, cậu không biết nhiều về Naruto để biết liệu anh ấy có 'bình thường' không, và nếu cậu nói không, điều đó có thể làm tổn thương về mặt cảm xúc Naruto.

"Giống như tôi vậy." cuối cùng cậu nói, không biết chuyện này sẽ kết thúc thế nào, nhưng sẵn sàng thử. Nếu cậu có thể cho Kiba và Itachi thấy rằng mình đang nỗ lực thay đổi, cược hay không cược, thì có lẽ họ sẽ sẵn lòng giúp đỡ khi cậu thua cuộc và lại đi theo con đường cũ.

"Tuyệt." Naruto khẽ nói, rồi họ im lặng để ăn hết bữa trưa.

Tiếng chuông điện thoại của Sasuke vang lên trong túi, khiến cả hai giật mình. Cậu lấy điện thoại ra và nhìn vào. "Mười lăm phút nữa tôi có lớp"

Naruto gật đầu. "Tôi cũng phải giảng thuyết cho nhóm học của mình sớm thôi." Họ đứng dậy, thu gom rác và đi đến thùng rác gần nhất.

"Cảm ơn vì bữa trưa." Sasuke nói rồi tắt điện thoại và bỏ nó lại vào túi.

"Không có gì." Sasuke gật đầu, xoay người rời đi. "Tôi hy vọng sẽ gặp lại cậu, Sasuke," Naruto nói khi anh bước đi.

Sasuke nhìn qua vai mình. "Anh sẽ gặp thôi, Naruto."

~*~

Sasuke đang tựa lưng vào ghế dài với một trong những cuốn sách và tai nghe khi Itachi bước vào, trên cả hai tay đều cầm những túi đồ từ chợ thực phẩm.

"Em đang làm gì ở đây?" Itachi hỏi khi đặt túi lên quầy bếp.

"Tôi sống ở đây," Sasuke trả lời trong khi tháo tai nghe ra và đặt lên cuốn sách.

"Tối nay em không ra ngoài à?" Itachi bắt đầu đặt một số đồ vào tủ lạnh và lấy ra một số dụng cụ nấu ăn.

"Tôi tưởng là anh không muốn tôi dành cả đêm để uống rượu và quan hệ." Sasuke chậm rãi nói, nghi ngờ tại sao Itachi lại có vẻ bối rối như vậy. À, bối rối thay cho bản thân cậu. Câu trả lời của cậu khiến Itachi đóng mạnh cửa tủ và quay ngoắt lại. Sau đó, Itachi bước vào phòng khách và quỳ xuống bên cạnh Sasuke.

"Anh xin lỗi, Sasuke. Anh không có ý gì khi hỏi vậy."

Sasuke di chuyển tai nghe và đóng sách lại. "Anh có khách đến chơi à?"

"Ừ."

"Một cuộc hẹn hò?"

"Đúng vậy."

"Và anh không muốn tôi gặp cô ấy à?"

Itachi không nói gì, và anh càng im lặng, Sasuke càng căng thẳng. Anh ấy xấu hổ vì tôi đến vậy sao?

Cuối cùng Itachi nói, "Cho đến khi anh có thời gian giải thích tất cả với em. Nhưng anh không thực sự rảnh để anh kể cho em."

"Anh nói đúng," Sasuke bắt đầu. "Tôi không 'sẵn sàng' để anh bắt chuyện. Chỉ sáng thứ năm khi anh kể cho tôi nghe về tiệc sinh nhật, hoặc tối thứ năm khi tôi về nhà sau giờ học và ngủ lại cả đêm, hoặc sáng nay khi chúng ta ngồi vào bàn và cùng nhau ăn sáng. Đúng vậy, anh chưa bao giờ có cơ hội 'giải thích' cho tôi."

"Đừng như vậy, Sasuke. Đây là một vấn đề tế nhị."

"Có bạn gái thì có gì tế nhị thế?"

Khi có vẻ như Itachi sẽ không trả lời, Sasuke định đứng dậy, nhưng Itachi nắm lấy vai cậu và giữ cậu ở nguyên đó. "Không phải bạn gái, Sasuke."

Sasuke cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh. "Cái gì?" cậu hỏi khẽ, khẽ đến nỗi có lẽ khó mà nghe thấy. Nhưng Itachi thì có.

"Người yêu anh là nam, Sasuke."

Sasuke vẫn đứng yên, rồi cậu đẩy Itachi ra xa và chạy về phòng. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Itachi là gay sao? Và chỉ có tôi, người bị từ mặt và bị xem như rác rưởi?

Khi vào trong, cậu khóa cửa và đẩy tủ quần áo ra sau, rồi ngồi xuống sàn, đầu gối co lên ngực. Cậu cảm thấy vài giọt nước mắt nóng chảy dài trên má, mạnh tay dụi mắt.

Tay cầm cửa kêu lạch cạch trên đầu cậu, rồi Itachi gõ nhẹ vào cửa. "Sasuke, mở cửa ra. Chúng ta cần nói chuyện."

"Cút đi!" Sasuke hét lên.

"Xin em, Sasuke, nghe anh giải thích."

"Tôi không 'sẵn sàng' để nghe anh giải thích," Sasuke đáp lại, hy vọng lời nói của mình sẽ xuyên thấu cảm xúc Itachi giống như sự lừa dối của Itachi đã từng làm với cậu.

"Sasuke!"

Sasuke không nói gì, nhưng cậu đứng dậy và lục tung tủ quần áo để tìm một đôi giày. Khi đã xỏ chân vào, cậu bước đến cửa sổ và khẽ nhấc tấm rèm lên. Cậu đã không làm thế này trong một thời gian, nhưng miễn là cậu không ngã từ ban công xuống và chạy đến được cầu thang thoát hiểm cách đó vài cửa sổ, cậu có thể bỏ lại vở kịch này lại phía sau và tìm một nơi nào đó để làm dịu nỗi đau, mặc kệ mọi thứ.

Khi đáp xuống đất, Sasuke quay về hướng nhà Deidara. Nghĩ lại thì cậu không có chìa khóa, điện thoại hay ví, nên cậu hy vọng Deidara đang ở nhà và có thể cho cậu ở nhờ một lúc.

Khi đến gần tiệm cắt tóc, cậu thấy đèn trong căn hộ phía trên sáng lên, thật may. Cậu chạy bộ qua đường và đến tiệm, bấm chuông và dùng hệ thống liên lạc. Phải mất một lúc, nhưng một giọng nói trầm, hơi bực bội đã trả lời.

"Là Sasuke. Deidara có nhà không?"

Vài giây trôi qua trước khi Deidara nghe máy. "Chuyện quái gì thế, Sasuke?"

"Tôi xin lỗi, Deidara, nhưng tôi không biết phải đi đâu nữa."

"Ý cậu là 'đi' là sao? Chuyện gì đã xảy ra? Không, vào đây. Dùng cửa sau." Rồi anh ta biến mất, và Sasuke đi bộ xuống vỉa hè đến con hẻm cạnh cửa hàng. Cậu tìm thấy cánh cửa, mở nó ra, và bước lên cầu thang mà mình tìm thấy bên trong. Deidara gặp cậu ở cầu thang trên cùng, ăn mặc chỉnh tề cho một đêm ở thị trấn. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Tôi xin lỗi," cậu lại nói. "Tôi... đã cãi nhau với Itachi và bỏ đi mà không có gì. Tôi nghĩ mình có thể ở lại đây một lúc, nhưng nếu anh ra ngoài, tôi sẽ tìm nơi khác."

"Không thể. Tụi anh chỉ ra ngoài uống chút rượu thôi. Cậu có muốn đi cùng tụi anh không. Hửm?" anh ta hỏi người đàn ông đi tới phía sau. Sasuke gật đầu với người ấy— Yahiko, tôi nghĩ đó là tên anh ấy —khi anh ấy đồng ý với câu hỏi của Deidara.

Được, tôi nói rằng tôi sẽ uống để quên đi nỗi đau. Sasuke gật đầu và quay lại để đi xuống cầu thang. Deidara và Yahiko đi theo sau cậu, và Deidara khóa cửa và dẫn chúng tôi đến xe của mình. Sasuke ngồi vào ghế sau để suy nghĩ được thư giãn trong khi Deidara lái xe. Cậu cố gắng không nghĩ về những gì Itachi đã nói với mình, nhưng cậu thấy mình hơi tò mò về việc Itachi đang hẹn hò với ai. Nhưng điều đó chỉ dẫn đến nỗi đau khi Itachi giấu anh và đau hơn, đau đớn hơn khi biết rằng cậu đã bị từ mặt vì thích nam trong khi Itachi thực sự có thể hẹn hò với họ và không phải chịu như cậu.

Sasuke giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ khi Deidara dừng lại và đậu xe. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy mình đã được đưa đến nhà Jordan. Lúc đầu, cậu cảm thấy ghét nơi này và gần như yêu cầu Deidara đưa mình đến một nơi khác, nhưng rồi cậu nhớ ra rằng Naruto ở đó, và rồi cậu cảm thấy đây là một nơi tốt. Một... người bạn có lẽ là điều cậu cần nhất lúc này.

Nơi này khá đông, đông hơn nhiều so với đêm thứ tư khi cậu đến lần trước, và cậu phải chen chúc để đến được quầy bar cùng Deidara và Yahiko. Nhưng may mắn thay, có một chiếc ghế trống, và Sasuke đã vui vẻ ngồi vào. Deidara dán chặt mình vào lưng Sasuke và hét gọi người pha chế. Người đàn ông đến để ghi đơn hàng của họ là một người hoàn toàn khác so với thứ tư, Sasuke nhận thấy.

"Tôi có thể lấy gì cho anh?" hắn ta hỏi Deidara, người đã gọi hai ly tequila cho cậu và Yahiko. "Còn cậu, xinh đẹp?" người đàn ông hỏi Sasuke, với tâm trạng của cậu, điều này chỉ khiến Sasuke tức giận. Cậu gọi một cốc bia và hy vọng cái nhìn trừng trừng của mình sẽ khiến người đàn ông đó rắc rối hơn một chút.

"Được rồi, Sasuke, tụi anh sẽ chào hỏi một số người và sau đó nhảy một chút," Deidara nói khi đồ uống của họ đã được mang ra. "Tụi anh sẽ quay lại, được chứ?" Khi Sasuke gật đầu, anh ta và Yahiko rời đi. Sasuke nhấp một ngụm bia và liên tục liếc nhìn đồng hồ, tự hỏi mấy giờ Naruto sẽ xuất hiện. Cuối cùng cậu cũng nhớ ra Kiba đã nói Naruto làm ca cuối cùng. Cậu gầm gừ khó chịu. Nhưng cuối cùng cũng đủ thời gian trôi qua để những chiếc ghế xung quanh cậu trống rỗng, mọi người bắt cặp và nhảy hoặc rời đi.

Thỉnh thoảng, người pha chế lại quay lại, đôi khi chuyên nghiệp và đôi khi có ý định tiếp đón Sasuke. Hắn ta hỏi những câu hỏi làm Sasuke khó chịu, cố gắng bắt chuyện với cậu, đến mức Sasuke gần như muốn rời khỏi quán bar hoàn toàn. Chỉ có suy nghĩ rằng mình không có cách nào để về nhà mới có thể ngăn cậu. Điều đó, khiến cậu sẽ nhớ Naruto.

"Cậu biết không, cái nhìn chằm chằm đó chỉ khiến cậu quyến rũ hơn thôi," ai đó nói sau lưng cậu. Sasuke nhìn lại phía sau, một người đàn ông mà cậu chưa từng thấy trước đây. Chà, hy vọng đó không phải là một trong những cuộc tình một đêm của cậu mà cậu không thể nhớ ra.

"Cảm ơn lời khen. Giờ thì đi đi." cậu nói, quay lại với ly bia đã cạn của mình.

"Này, đừng vội thế. Tôi nghĩ chúng ta có thể là bạn tốt, nếu cậu cho tôi cơ hội."

"Tôi có đủ bạn rồi. Đi đi."

"Thôi nào, cứ—"

"Cậu ấy nói cậu ấy không hứng thú", người pha chế nói trước mặt Sasuke. "Đi đi". Anh chàng khác hất tay anh ta ra và bỏ đi. Người pha chế mỉm cười với Sasuke và đặt một thức uống có mùi thơm ngọt ngào xuống trước ly rỗng của Sasuke.

"Cậu không ghét những người không hiểu ý mình sao?"

"Không hẳn," Sasuke nói một cách mỉa mai, gần như thích thú khi người pha chế này dường như không hiểu rằng Sasuke đã đưa anh vào nhóm những chàng trai đó. Cậu nhìn xuống đồ uống. "Và đây là?"

"Món tủ của tôi. Tôi nghĩ cậu có thể thích."

Sasuke đẩy nó ra. "Anh nghĩ sai rồi."

"Sao lại như thế được."

"Này, nhân viên mới, đi rửa cái ly chết tiệt kia đi." Naruto xuất hiện sau lưng người đàn ông, khuôn mặt biểu cảm của anh ta cau lại, càng dữ dội hơn vì chiếc khuyên môi mới trang trí cho miệng Naruto. Người đàn ông nhanh chóng di chuyển để làm theo yêu cầu của Naruto, để lại Naruto và Sasuke một mình.

"Có vẻ như anh rất tức giận với cậu ta," Sasuke nói, cậu thầm cảm ơn vì Naruto đã đuổi người đàn ông đó đi.

"Ừ, ừ, cậu ta nói chuyện với ai, không phải việc của tôi, nhưng đôi khi cậu ta làm mọi thứ đi quá xa." Naruto cầm lấy đồ uống đã được đưa cho Sasuke và ngửi. Anh nhăn mặt và ném nó vào máng sau quầy bar.

"Được rồi, giờ thì tôi nghĩ là anh nợ tôi một ly rượu," Sasuke nói trong khi cười trước hành động của Naruto, cậu vui mừng vì sự hiện diện của Naruto đã mang lại hiệu quả chính xác như những gì Sasuke hy vọng trong đêm tồi tệ của mình cho đến giờ.

"Sẽ đến ngay." Naruto nháy mắt với anh và lấy một chai bia từ trong tủ đá bên dưới quầy bar. Anh mở nắp và đặt chai bia xuống trước mặt Sasuke. "Vậy nên, tôi nghĩ là cậu sẽ về nhà đọc đống sách mà cậu đã mượn."

Nụ cười mỉm trên khuôn mặt Sasuke biến mất khi cậu cân nhắc lời nói của mình. "Tôi đã đọc.Và giờ thì cần nghỉ ngơi."

Naruto gật đầu. "Đã đến rồi." Có người gọi anh xuống quầy, và Naruto xin phép. Trong mười lăm phút sau, Naruto sẽ đến và trò chuyện với Sasuke, đôi khi chia sẻ một số nhận xét mỉa mai về những người bảo vệ khác, những lần khác hỏi Sasuke những câu hỏi về bản thân hoặc việc học của cậu, và Sasuke từ từ uống hết cốc bia của mình.

Vào một lúc nào đó khi Naruto ở nơi khác, Sasuke nhìn qua vai và thấy Deidara và Yahiko đang ôm ấp nhau ở nơi mà họ nghĩ rằng không ai có thể nhìn thấy họ. Hoặc có thể họ không quan tâm nếu có ai nhìn thấy họ; Sasuke khá chắc rằng anh ta chưa bao giờ quan tâm khi cậu ở trong cùng một vị trí. Nhưng thay vì buồn cười, nó lại gợi lại mọi thứ cậu đã cố quên, và tay cậu kẹp chặt một cách đau đớn quanh chai rượu trong tay. Nó không vỡ, nhưng Sasuke đã đặt nó xuống trước khi cậu có thể kiểm tra dung tích của nó, ước gì nó chưa hết.

Cậu nhìn lên để xem Naruto đã quay lại để lấy cho cậu một ly nước nữa hay chưa, nhưng anh ta đang bận ở đầu bên kia quầy. Tuy nhiên, một người mới đã ở ngay đó, và Sasuke thực sự cần một ly nước.

"Này, nhân viên mới, cho tôi hai ly vodka nhé." hắn ta gật đầu, và Sasuke quay lại để xem Deidara và Yahiko có còn ở đó không. Tiếng gọi món của cậu được đặt trước mặt khiến cậu quay lại, sẵn sàng để người đàn ông đó tiếp tục tán tỉnh cậu, nhưng người pha chế đã đi sang chỗ khác. Sasuke cầm chiếc ly nhỏ lên và uống cạn ly vodka. Nó nóng rát khi uống xuống, nhưng cậu lại thích cảm giác đau đớn đó. Cậu gọi thêm vài ly nữa từ nhân viên mới và uống cạn chúng cũng nhanh như vậy.

"Cần một ly bia không?" Naruto hỏi khi anh ta quay trở lại. Sasuke gật đầu và đưa tay ra để lấy nó. Naruto cười khi anh ta đưa nó cho cậu. "Vậy thì cái này có bao nhiêu?"

Phải mất một lúc Sasuke mới nhận ra Naruto đã hỏi mình. Có gì đó không ổn, giống như tất cả rượu mà cậu đã uống trong vài giờ qua, không nhiều lắm, đã ùa vào đầu cậu cùng một lúc. Cậu cảm thấy hơi choáng váng, như thể chiếc ghế đang lắc lư.

"Này, cậu ổn chứ?" Naruto hỏi, tay đặt lên vai Sasuke, và Sasuke nhận ra chiếc ghế không hề rung lắc; mà chỉ lắc lư.

Bàn tay của một người khác đặt lên vai kia của cậu. "Tôi xin lỗi. Bạn tôi có lẽ đã uống quá nhiều. Tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà." Giọng nói đó nghe không giống giọng của Deidara, nên Sasuke cố quay đầu lại để xem đó là ai, nhưng những cái động chạm đó gần như khiến cậu phát ốm. Cậu cố hất tay người đàn ông kia ra, nhưng những ngón tay bấu chặt vào vai, khiến cậu nhăn mặt.

"Không đời nào, thằng khốn!" Giọng Naruto khàn khàn và như thể nó đến từ một nơi nào đó rất xa. Căn phòng bắt đầu quay cuồng, và Sasuke cảm thấy một luồng nhiệt đột ngột lan tỏa khắp cơ thể, dồn vào ruột. Cậu cảm thấy có ai đó nhấc mình ra khỏi ghế và nghe thấy một tiếng động lớn nhưng bị bóp nghẹt, rồi không còn gì nữa.

~*~

Sasuke từ từ mở mắt và nhìn vào một cửa sổ lạ không có bất kỳ rèm che chắn nào. Ánh sáng chiếu vào rất sáng và chói mắt, Sasuke lăn người để giấu đầu dưới gối. Sau đó, cậu nhận ra mình đang ở một nơi nào đó khác ngoài nhà mình và bật dậy khỏi giường, nhìn xung quanh một cách quay cuồng, dừng lại đột ngột và rít lên khi đầu cậu bắt đầu đau như búa bổ. Sau một lúc, cậu từ từ mở mắt và cẩn thận nhìn xung quanh.

Nơi này trông không giống như của Deidara. Đó là một căn hộ studio, và chiếc giường cậu nằm dựa vào tường, với cửa sổ không che gần chân giường dẫn ra lối thoát hiểm. Ngay trước mặt cậu là một bếp nhỏ được chia thành từng phần, và ở phía bên kia của bức tường một phần là phòng khách, đầy đủ ghế sofa, bàn, tivi và hệ thống giải trí. Bên trái là một khoảng không gian mở, và dọc theo bức tường là thứ mà cậu cho là tủ quần áo và phòng tắm.

Ánh sáng lọt ra từ bên dưới một trong những cánh cửa, cậu đoán đó là phòng tắm, và cậu nhìn xuống bên cạnh để đảm bảo không có ai nằm trên giường với mình, mặc dù điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều.

Cậu khom người về phía trước, và có thứ gì đó khô và nứt ra trên bụng. Cậu nhấc tấm vải che thân lên và nhìn vào làn da của mình. Tinh dịch đã khô, và cậu sợ hãi khi nghĩ rằng không phải tất cả đều là của anh.

Tôi cần tìm ra mình đang ở đâu ngay lúc này . Nhưng trước khi cậu kịp hành động, một cánh cửa bên trái anh ta mở ra và Naruto bước vào phòng.

"Ồ, tốt quá, cậu tỉnh rồi. Tôi sợ bọn khốn kia đã cho cậu uống quá nhiều."

Sasuke cảm thấy hụt hẫng khi nhìn thấy Naruto vừa mới tắm xong, cậu nuốt nước bọt rồi hỏi: "Cậu đang nói gì vậy?"

"Một số thằng khốn đã trả tiền cho nhân viên mới ở Jordan để chuốc thuốc vào đồ uống của cậu; tôi nghĩ đó là một phần thuốc giãn cơ, và cả một phần thuốc kích dục. Tôi định đưa cậu về nhà cùng với bạn của cậu là Deidara và Yahiko, nhưng anh ta nói gì đó về việc anh trai cậu đang tìm cậu và cậu không muốn gặp anh ấy, vì vậy tôi đã đưa cậu đến nhà tôi."

"Ồ," Sasuke nói, một cảm giác không tin và nhẹ nhõm tràn ngập trong anh. Cậu có thể đã bị cưỡng hiếp đêm qua. Thật kỳ lạ sau tất cả những lần quan hệ tình dục tự nguyện mà anh đã có trước đó. "Ồ, cảm ơn anh," cậu nói nhanh, nhìn lên Naruto khi chàng trai đi quanh phòng anh tìm kiếm thứ gì đó.

"Tin tôi đi, Sasuke, không có vấn đề gì đâu. Tôi chỉ hối tiếc là không thể đánh chết tên khốn đó trước khi sếp kéo tôi ra khỏi hắn." Anh dừng tìm kiếm đủ lâu để nhìn Sasuke. "Cậu thấy ổn chứ?"

Sasuke dành một chút thời gian để kiểm tra lại bản thân. Ngoại trừ cơn đau đầu dữ dội, cậu cảm thấy ổn, không đau nhức hay khó chịu nào. Tinh dịch nứt ra nhiều hơn trên bụng cậu khi di chuyển, và cậu đột nhiên nhớ lại Naruto đã nhắc đến một loại thuốc kích thích tình dục.

"Ừm, Naruto, có vẻ như tôi ổn, nhưng tôi phải hỏi... chúng ta... có phải..." Làm sao tôi có thể hỏi câu này được chứ?

"Chúng ta đã ngủ với nhau chưa?" Naruto hỏi anh, và Sasuke miễn cưỡng nhìn lên. "Câu trả lời là không. Tôi không ngủ với những người bị chuốc thuốc, được chứ?"

Sasuke hơi đỏ mặt: "Vậy thì... cái này trên bụng tôi..."

"Đó là vì thuốc. Cậu phải làm gì đó nếu không cậu sẽ không chịu được, hay ít nhất là cậu đã nói vậy."

Sasuke rên rỉ khi anh nghiêng người sang một bên và giấu mặt vào trong tấm ga trải giường. "Và anh không ngăn cản tôi sao?" Sasuke chỉ vào trong tấm ga trải giường.

Cậu nghe thấy Naruto cười khúc khích và bước đến giường. "Tôi cũng không xen vào giữa một thanh niên đang tự xử với cái của quý của người đó. Xin lỗi." Cậu cảm thấy bàn tay Naruto xoa đầu cậu một cách mạnh mẽ, và cậu ngồi dậy để quên đi phần đáng ghét đó. Cậu trừng mắt nhìn Naruto, nhưng cảnh tượng đó đã ngăn cản phản ứng gay gắt của anh.

Naruto đứng ở cửa sổ, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu quanh anh như một vầng hào quang khi anh châm một điếu thuốc. Một chiếc khăn tắm treo quanh cổ anh, ôm lấy thân hình cơ bắp nhẹ nhàng của anh, và hai đầu khăn rủ xuống đủ thấp để chạm vào cạp quần jean tụt xuống hông anh.

Đó như một trong những khoảnh khắc quảng cáo nước hoa, khi một người đàn ông bán khỏa thân bước ra khỏi hồ bơi hay thứ gì đó, và Sasuke thấy mình đang đáp lại lời kêu gọi tình dục gần như tỏa ra từ Naruto.

Naruto đóng mạnh chiếc bật lửa lại và nhìn Sasuke qua làn khói mờ. "Đi tắm đi để tôi thay ga."

Sasuke tỉnh dậy khỏi sự mất tập trung của mình trước lời nói của Naruto, sau một lúc mới hiểu ra Naruto đang ám chỉ đến tấm ga trải giường đầy tinh dịch của mình. Sasuke cảm thấy một màu đỏ ửng nóng hổi lan tỏa trên mặt. "Chết tiệt, tôi xin lỗi."

Naruto cười và vẫy tay với điếu thuốc về phía cánh cửa cậu vừa đi ra. "Tắm vui vẻ."

Sasuke gật đầu và trượt khỏi giường, tấm ga trải giường kéo lê sau lưng khi cậu bước vào phòng tắm. Cậu bước vào trong và nhanh chóng ném tấm ga trải giường ra ngoài phòng ngủ để Naruto có thể giặt nó. Khi cậu nhìn quanh không gian nhỏ hẹp, nhận thấy Naruto đã đặt một số quần áo cho cậu trên bệ bồn cầu, và những chiếc khăn tắm mới treo trên giá phía trên. Ngoài ra còn có một chiếc bàn chải đánh răng chưa mở ở bồn rửa và một lọ thuốc giảm đau. Sasuke đánh giá cao suy nghĩ đó, nhưng nếu anh thực sự đã bị chuốc thuốc, cậu không biết việc nếu thêm nhiều thuốc hơn vào cơ thể mình sẽ đến mức nào.

Cậu bước đến bồn tắm và bước vào, kéo cửa buồng tắm đóng lại khi đã vào trong. Các tay cầm vặn trông khá dễ sử dụng, và chẳng mấy chốc Sasuke đã có một dòng nước nóng chảy qua đầu. Thứ trông giống như một cục xà phòng mới đặt trên chiếc đĩa nhỏ ở một góc vòi sen, và sau khi để nước thư giãn trong vài phút, cậu rửa sạch cơ thể khỏi sự xấu hổ của đêm qua. Mượn một ít dầu gội của Naruto và nhanh chóng gội đầu rồi khóa nước và bước ra ngoài.

Sasuke nhanh chóng lau khô người và mặc bộ quần áo Naruto để lại. Chúng rộng, nhưng không quá rộng đến mức kỳ cục; cậu và Naruto cao gần bằng nhau, và mặc Naruto có vẻ đô hơn, không đến nỗi nào.

Cậu nhân cơ hội này đi vệ sinh, giải phóng bàng quang khỏi hỗn hợp thuốc và rượu mà thận của bản thân đã tạo ra trong đêm, và chỉ một chút nhẹ nhõm đó đã làm giảm bớt cơn đau đầu mà cậu vẫn còn. Rửa tay và đánh răng, nhưng sau đó cậu không thể tìm thấy bất cứ điều gì khác để làm, vì thế cậu hít một hơi thật sâu, cầm khăn ướt và rời khỏi phòng tắm.

Gác xép trống rỗng. Sasuke nhìn lại để chắc chắn, nhưng Naruto đã đi mất. Gác xép của studio—máy giặt có lẽ ở tầng dưới. Cậu nhìn sang bên phải, và trên sàn trước tủ quần áo là một chiếc giỏ đựng quần áo trống rỗng. Sau một lúc do dự, Sasuke đặt khăn tắm của mình vào giỏ đựng quần áo và đi quanh không gian của Naruto.

Thực ra không có nhiều thứ để tìm trong cuộc khám phá của cậu, mặc dù tất cả đều rất thú vị: một chồng sách giáo khoa đặt cạnh giường với một đôi dép lê màu đen; thùng rác chứa đầy hộp mì ăn liền rỗng và túi bỏng ngô; hệ thống giải trí chứa một chiếc Xbox 360 và một chiếc Wii, cả hai đều được bao quanh bởi nhiều thể loại trò chơi khác nhau từ Assassin's Creed đến Cooking Mama ; và bộ sưu tập DVD của Naruto bao gồm nhiều thể loại khác nhau hơn nữa từ The Golden Girls đến The West Wing đến The Big Bang Theory , cùng với một loạt phim của Marvel, DC và Studio Ghibli.

Sasuke dường như không thấy một bức ảnh nào, và nếu Naruto sở hữu một chiếc máy tính, nó sẽ được bảo mật. Nơi này chắc chắn không phải là nhà, nhưng nó không phải là nơi để ngủ như phòng ngủ của cậu trong vài năm qua.

Sự tò mò của cậu về bên trong đã được giải đáp, Sasuke bước đến cửa sổ để xem ngày hôm nay trông như thế nào. Việc cậu lục lọi trong bếp đã cho cậu biết thời gian chỉ vừa hơn mười một giờ, và cửa sổ cho cậu thấy toàn cảnh thứ Bảy đang diễn ra sôi động. Trẻ em đạp xe lên xuống phố và qua con hẻm bên dưới góc nhìn của Sasuke, và những người thuê nhà ở căn hộ bên kia đường đang phơi quần áo trên mái nhà. Mặt trời chiếu sáng gần như bất thường, vì vậy Sasuke quay khỏi cửa sổ và bước trở lại phòng khách.

Cuối cùng cậu nhận ra rằng chiếc ghế dài trông như đã ngủ, với một ít vải bị nhăn ở đấy và ở đó và một nửa chiếc chăn len phủ lên lưng ghế. Chết tiệt, tôi đã bắt anh ấy ngủ trên ghế sofa. Nó cũng không có vẻ thoải mái, điều đó khiến cậu cảm thấy tệ hơn. Nhưng vì không có việc gì khác để làm, cậu ngồi xuống và thấy nó rất mềm và đàn hồi, không đủ để gây đau lưng. Tuy nhiên, anh ấy vẫn nên ngủ trên giường của chính mình.

Cậu chỉ ngồi được vài phút thì cửa ra vào bật mở và Naruto bước vào. Sasuke bật dậy, cảm thấy như mình đã làm điều không nên làm, và bước ra khỏi ghế.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi," Naruto nói khi anh đóng cửa lại. Anh mỉm cười với Sasuke và ra hiệu cho anh ngồi xuống. "Hãy thoải mái đi. Cậu có muốn uống gì không?"

"Không, cảm ơn," Sasuke nói khi ngồi xuống ghế. "Nhưng nếu anh không phiền, tôi có thể dùng điện thoại của anh không? Có lẽ tôi làm phiền anh rồi." Mặc dù cậu thực sự không có nơi nào để đi, vì mọi người cậu quen biết chỉ làm phiền cậu bằng những câu hỏi mà cậu không muốn trả lời.

"Sao cơ?" Sasuke nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh đóng lại, và Naruto ngồi cùng anh trên ghế dài, một lon Sprite trên tay. "Tôi không phiền đâu, được chứ."

Sasuke khịt mũi khe khẽ và khoanh tay trước ngực khi anh nhìn vào ánh đèn nhấp nháy trên Wii của Naruto. "Tôi để anh ngủ trên ghế sofa. Tôi nghĩ là có ai đó sẽ rất phiền nếu họ chiếm mất giường của tôi."

Naruto mở nắp đồ uống của mình. "Ờ, tôi đoán đó là điểm khác biệt giữa chúng ta. Hơn nữa, trong khi cậu mệt mỏi, tôi đã chơi Halo trong vài giờ. Vì không thể chơi được kể từ cuối tuần trước. Tôi nên nghỉ game thêm một thời gian." Bàn chân trần của Naruto đập vào đầu gối Sasuke. "Nhưng thành thật mà nói, tôi đã bắt đầu chơi trước khi cậu ngất đi."

Sasuke liếc mắt nhìn Naruto với vẻ nghi vấn.

"Ờ, tiếng động của cậu làm tôi hơi khó chịu, cậu biết chứ? Nó làm tôi mất tập trung."

"Trời ạ," Sasuke rên rỉ khi anh cúi xuống và vùi mặt vào tay. "Sao anh không bỏ tôi lại quán bar?" cậu hỏi một cách đáng trách.

"Cái gì? Bị chuốc thuốc và chuyền tay nhau tập thể như vậy(?)? Mẹ kiếp." Sasuke nhìn lên khi nghe thấy giọng nói giận dữ thực sự của Naruto. "Tôi thề với Chúa, nếu lũ khốn đó còn nghĩ đến chuyện bước chân vào quán bar của tôi lần nữa, ta sẽ xé toạc quần lót rồi nhét qua cổ họng chúng."

Một sự im lặng căng thẳng theo sau lời khẳng định của Naruto. Sasuke lắng nghe Naruto thở, gần như không dám thở vì sợ... cậu không biết là gì, nhưng cậu cảm thấy họ đang ở bờ vực của một điều gì đó mà cậu chưa sẵn sàng nghĩ đến. Cậu thực sự có thể cảm thấy thứ đang động lại dưới mặt của Naruto—có thể là những câu hỏi về cảm giác của cậu khi bị chuốc thuốc và bị nhắm đến để cưỡng hiếp hoặc có thể là những câu hỏi về lý do tại sao cậu lại tránh mặt anh trai mình. Và thành thật mà nói, Sasuke thà trả lời những câu hỏi trước nếu buộc phải lựa chọn.

Nhưng thay vì hỏi bất cứ điều gì, Naruto lặng lẽ nhấp một ngụm Sprite và để buổi sáng trôi qua. Sasuke đã thư giãn và ngả lưng vào ghế khi Naruto cuối cùng cũng lên tiếng. "Tôi đói rồi. Muốn ăn gì không? Tôi không có nhiều, nhưng cậu cứ thoải mái."

Sasuke khẽ mỉm cười, lắc đầu: "Tôi không thích mì ăn liền."

Naruto nheo mắt lại và chỉ tay về phía Sasuke. "Tại sao? Mỳ ăn liền không có gì là không ngon." Sasuke biết anh ta chỉ đang đùa giỡn, nhưng Naruto vẫn nheo mắt trong vài giây sau khi bị khiển trách trước khi thả lỏng khuôn mặt trở lại vẻ thân thiện mà anh ta cho là bình thường. "Không, tôi có một ít pizza đông lạnh và một số thứ."

Sasuke định từ chối lần nữa, nhưng rồi bụng cậu quặn lại vì không hài lòng, và cậu nhận ra mình chưa ăn gì kể từ bữa trưa ngày hôm trước. Bởi vì cậu đã đợi Itachi quyết định về bữa tối, và điều đó đã bay xa.

"Được rồi, tôi sẽ cho một cái vào lò nướng. Thoải mái thưởng thức nhé," Naruto nói và đứng dậy khỏi ghế. "Cứ xem thử có gì hay ho trên TV trong khi tôi làm việc này, được chứ?"

"Nếu điều tôi coi là tốt khác với điều anh coi là tốt thì sao?" Sasuke hỏi trong khi với lấy chiếc điều khiển trên bàn trước mặt.

"Bất cứ chương trình nào khác ngoài American Idol , The VoiceDuck Dynasty thì có lẽ tôi sẽ thích nó."

"Còn nếu tôi đưa nó vào RuPaul's Drag Race thì sao?" Sasuke mở hướng dẫn lên để xem qua những chương trình trong ngày.

"Này, tôi có thể xem cái thứ đó cả ngày," Naruto hét lên từ trong bếp. "Có điều gì đó rất buồn cười về những gã nghĩ rằng họ là món quà của Chúa dành cho thời trang cao cấp , chỉ là họ đang mặc nó thay vì tạo ra nó."

Sasuke cười khi biết Naruto biết thuật ngữ thời trang cao cấp , chưa kể đến việc cậu ấy xem RuPaul's Drag Race . Và cậu ấy thực sự tò mò muốn xem Naruto sẽ tương tác với một chương trình như thế nào. Có lẽ là vào lúc khác.

Sasuke ngồi xem một chương trình giống như Mission Impossible và lặng lẽ xem trong khi Naruto lẩm bẩm một mình trong bếp.

Đây có phải là cảm giác khi đi chơi với một người bạn không? Sasuke thực sự không biết. Cậu và Kiba thỉnh thoảng lại tụ tập với nhau, nhưng, như Kiba vẫn luôn thích chỉ ra, không bao giờ thiếu rượu và luôn kết thúc ở một quán bar. Cậu và Deidara không bao giờ thực sự đi chơi với nhau. Và mọi người khác, à, Sasuke sẽ không thực sự gọi những gì họ đã làm là tốn thời gian được.

Nhưng nói về Kiba, những gì xảy ra đêm qua có được coi là phá vỡ các điều khoản của vụ cá cược không? Sasuke đã uống hai cốc bia và vài ly vodka, theo như anh nhớ, thì không thực sự lãng phí—ngoại trừ những gì thuốc đã gây ra cho anh, nhưng thuốc chưa bao giờ nằm ​​trong phương trình hình thành nên vụ cá cược—nhưng anh không về nhà một mình, mặc dù người duy nhất quan hệ tình dục, rõ ràng là, chính là anh.

Vậy nên, không, tôi không nghĩ là tôi thua cược. Nhưng tốt hơn hết là đừng nói với Kiba.

Cậu ngước lên khi Naruto ngồi cùng anh trên ghế dài. "Pizza sẽ xong trong vòng hai mươi lăm đến ba mươi phút nữa." Naruto đưa cho anh một chai nước, và Sasuke cầm lấy khi anh gật đầu. "Vậy cậu chơi game giỏi không, Sasuke?"

"Sao anh lại hỏi thế?" Sasuke vặn nắp bình và nhấp một ngụm nước.

Naruto vẫy tay về phía bộ sưu tập game của mình. "Không có lý do gì cả, rõ ràng rồi." Anh ta tặc lưỡi. "Sau khi ăn xong, tôi nghĩ sẽ rất vui nếu chơi một số trò chơi. Tôi sẽ chơi bất cứ trò nào mà cậu muốn."

"Kể cả Cooking Mama à?" Sasuke hỏi, trong lòng nghĩ rằng một người bạn hay ai đó đã tặng cậu trò chơi này như một trò đùa.

"Cậu đùa tôi à? Tôi thích Cooking Mama chết tiệt! Cách cô ấy tức giận với cậu khi cậu làm hỏng khiến tôi không nhịn được cười!" Naruto nghiêng người về phía trước để nhặt Sprite mà anh để lại trên bàn khi anh vào bếp. "Cũng có một Gardening Mama và một Babysitting Mama . Cậu có thể tưởng tượng phản ứng của cô ấy khi cậu làm rơi đứa bé thay vì một miếng thịt không? Chắc là không rồi."

Sasuke nghĩ về lần cuối cùng mình chơi trò chơi điện tử và việc Naruto sẽ chê cậu tệ đến mức nào trong bất kỳ trò chơi nào họ chơi, nhưng có vẻ như đó không phải là ý tưởng tồi để dành một ngày thứ Bảy lười biếng, đặc biệt là nếu nó cho phép cậu ở lại căn hộ của Naruto thay vì về nhà.

"Được rồi. Đem nó ra đây."

"Tuyệt vời." Naruto nghe có vẻ thực sự vui vẻ, nhưng nụ cười dành cho Sasuke có vẻ hơi quá mức so với ý nghĩ Sasuke, và đột nhiên cậu cảm thấy rằng đó không phải là một ý tưởng hay.

~*~

Và lần này là 7k6 chữ TvT.
Có typo hoặc chỗ nào chưa được ổn thì mọi người nhắc mình nhé a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro