Oneshots: Saiino

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ mk rảnh rỗi quá ngồi cày lại Rapunzel thì liên tưởng tới Sai và Ino, từ đó ý tưởng phun trào và mk viết oneshots này. Hi vọng các bn thích
____________________________________́
Author: Hanako-chan

Rating: K

Status: Hoàn thành

Thể loại: tình cảm, cổ tích, SE
____________________________________
Mưa. Mưa như trút giận lên từng con đường. Mưa trên những mái nhà. Mưa khiêu khích sấm tức giận gào lên những tiếng chói tai. Bầu trời cứ sáng lóe lên xong lại tối sầm - chớp. Những cơn gió mạnh lùa vào từng ngôi nhà, từng ngõ ngách. Gió rít dữ tợn làm bất cứ thứ gì cũng phải rùng mình. Một màu xám xịt chiếm lấy cả bầu trời, nó làm ai cũng phải sợ, phải khép mình thật chặt, phải nhắm mắt và nghĩ rằng mặt trời sắp đến.

Nhưng chỉ mình cô thì không như vậy.

Đôi mắt cô không có cảm xúc, không có tình yêu thương, không có sự sợ hãi. Đôi mắt cô là một màu xanh ngọc bích vô tận đã bị lấp đầy bởi sự bi thương đến nỗi trở thành vô cảm. Cô ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa li ti đang lao như mũi tên để rồi kết thúc chính mình ở dưới mặt đất xa xôi kia. Cô chẳng thấy gì, bởi vì ở chỗ cô thì chuyện thấy được quang cảnh của đường phố thật xa xỉ, quá xa xỉ. Cô không ước mình có thể thoát khỏi tòa tháp hay được đặt chân xuống nền cỏ dưới kia...

̉i có ước cũng vô ích mà thôi...

Những chuỗi ngày dài vẫn ra đi không một dấu ấn đẹp đẽ. Mọi thứ cứ trôi qua trong một màu xám ảm đạm. Không một ai để vui đùa, không một ai để trò chuyện, không việc gì để làm. Chỉ ngồi bên thềm cửa sổ và thả cho mái tóc tung bay cùng gió để trải qua từng phút, từng giây một cách chán nản.

Những chuỗi ngày dài ấy dần kết thúc khi hắn đến. Hắn là một kẻ chẳng khác gì cô. Một hoàng tử ở trong đất nước có đầy đủ tiện nghi, đầy đủ những gì mọi người momg ước, hắn hơn cô ở điểm ấy, nhưng hắn củng giống cô, hắn thiếu tự do...

Hôm đó là một ngày nắng, cũng là ngày đầu tiên hắn trốn ra khỏi cung điện. Hắn chạy loanh quanh trong rừng đến lúc bị lạc lúc nào không hay. Hắn lục mọi ngóc ngách trong khu rừng. Đến lúc chạng vạng, hắn phát hiện ra tòa tháp ấy. Hắn lấy mũi tên ra. Những mũi tên cứ cắm vào tường rêu của tòa tháp. Hắn cứ cắm vào, rút ra, cắm vào rút ra... Mỗi lần như thế hắn tiến lên được một chút, thế rồi hắn đến nơi.

Hắn nhìn thấy cô, một cô gái có mái tóc màu vàng nắng mượt mà, óng ả. Mái tóc dài, bồng bềnh đẹp tựa nhựng đám mây. Hắn lại gần cô rồi chạm nhẹ vào mái tóc ấy. Hắn vuốt nó thật nhẹ. Từ khi hắn leo được lên đây, cô vẫn không khỏi sợ hãi...

Ino, những kẻ bên ngoài kia là những kẻ ́u xa

Ngoài kia nguy hiểm ́m con ạ

Con không phải cười, không phải khóc, có ta ở đây rồi

Hắn cứ vuốt mái tóc cô thật nhẹ. Cô cũng dần hết sợ hắn. Cô bắt đầu cảm thấy một thứ gì đó kì lạ len lỏi trong trí óc. Một thứ mới mẻ, nhưng nó vẫn rất lạnh lẽo, lãnh lẽo một các kinh khủng, lạnh hơn những gì cô từng trải qua, như thể cái kết của cảm giác này cũng lạnh lẽo như chính nọ́. Sợ hãi... không phải, vậy nó là cái gì?

- Cô là ai? Tại sao cô có thể vào đây? Tôi không biết cô là ai hết!- Cô hỏi hắn liên tục.

- Tôi là con trai, gọi tôi là anh, sao cô có thể để mái tóc dài như ̣y?

- Tôi hỏi cô là ai?

Cô vẫn cương quyết hỏi. Tuy không còn sợ hãi nhưng bản thân cô vẫn phải đề phòng.

- Tôi đã nói rồi, gọi tôi là anh. Tôi mệt quá...

Hắn nói, rồi ngã gục lên vai cô. Người hắn nóng quá, mồ hôi chảy thành từng giọt trên người hắn. Cô đỡ hắn lên giường của cô. Chắc hắn sốt rồi. Cô cũng đã bị sốt nhiều lần, cô rất yếu. Yếu bởi vì mái tóc của cô là thứ đem lại sức sống cho mẹ cô, và nó cũng hút đi phần nào chất dinh dưỡng bên trong cơ thể cô. Cô đi lấy một chậu nước rồi vắt khăn đắp chán cho hắn. Mẹ hay làm thế này cho cô. Quần áo trên người hắn loằng ngoằng khó cới quá, làm dao cô lau người cho hắn được chứ.

Người hắn nóng như thiêu như đốt. Chắc cô phải thức đêm rồi. Cô ngồi bên cạnh giường nhìn hắn.

"Cái người này lạ quá, chẳng giống mẹ cũng chẳng giống mình. Con trai à, mình chưa nghe bao giờ. Cô ta bảo mình gọi là anh. Anh ta là con trai ̣y còn mình là gì?"

Cô mệt lắm, cũng đã nửa đêm rồi. Lần này mẹ cô đi khoảng 5 ngày mới về. Mẹ bảo mẹ đi mua nhiều thứ lắm. Cô lại đi ra chỗ cửa sổ và ngồi lên thềm. Cô ngắm nhìn những ngôi sao trong khoảng trời nhỏ xíu. Ít ra thì đối với cô là vậy. Cô suy nghĩ về hắn ta, một con người kì lạ. Xong cô lại quay lại. Cô ngồi cạnh mép giường, cô nhìn hắn. Hắn ta có mái tóc đen tuyền hiếm có ở nước phương Tây, làn da trắng như tuyết nhưng ẩn chứa một nỗi cô đơn khó tả. Hắn ta đẹp quá, nhưng không phải kiểu đẹp của mẹ cô, hay kiểu đẹp mà mẹ cô nói cô có. Một vẻ đẹp kì lạ, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp hơn một chút so với cô, nhưng lại không thể bằng mẹ cô.

Không bằng mẹ cô, đương nhiên rồi, bởi mẹ có phép màu bằng mái tóc của cô. Mẹ không cho cô hát bài hát mà mẹ thường hát, mỗi lần mẹ hát, mẹ lại bịt mắt cô lại bằng một chiếc khăn màu đen. Cô chẳng biết gì, chỉ ngồi nghe mẹ hát. Nhưng một chút gì đấy cho cô cảm thấy là một phần trong cơ thể đang tỏa sáng, một thứ ánh sáng ấm áp như những tia nắng ban mai mà cô thường đón khi nhồi trên thềm cửa sổ vào mỗi buổi sáng đẹp trời. Mỗi lần mẹ bị thương, mẹ lại bịt mắt cô lại, rồi mẹ nâng mái tóc cô lên, theo như cô nghĩ thì mẹ đắp vào vết thương, rồi mẹ lại hát. Từ bé đến giờ cô chỉ nghe mỗi điệu hát ấy. Mỗi lúc đi ngủ, cô lại nhân nga ca khúc ấy, tiếng hát rất nhỏ, đủ để chỉ một mình cô nghe thấy. Và thứ cô mong ước, thứ mà cô muốn nhìn thấy mỗi khi mẹ bịt mắt đã xuất hiện. Mái tóc của cô phát sáng, một vầng sáng tuyệt vời màu vàng kim. Một mái tóc tỏa ánh vàng, thật đẹp, thật kì lạ....
___________________________________

Phù! Mỏi tay qua, chap này ̃n còn dài lắm các bạn ạ, có lẽ mình sẽ chia làm part 2, m.n nhớ đón đọc nhé́
Bye bye
<3<3<3<3<3
́
́

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro