Chương 1. Tựa như bùn đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên tĩnh, thật yên tĩnh làm sao. Ngột ngạt, thật ngột ngạt. Tôi có nên giết hết mọi người không? Ah~ cũng không phải một ý kiến tồi. Nhưng mà tôi nên chết đi thì hơn, tôi muốn chết rồi tan biến vào hư vô cho đến khi không còn lại gì.

Tôi rời khỏi phòng mình và xuống bếp, tìm một con dao thái thịt và đi vào phòng tắm.

Tôi ngắm nghía con dao, đo độ sắc bén của nó, nhìn hình phản chiếu của mình trên bề mặt lạnh lẽo, và làm đầy bồn tắm bằng nước ấm

Hài lòng nhìn mọi việc được chuẩn bị xong xuôi, tôi ngắm nhìn bầu trời xanh trong. Thời tiết đẹp như vậy rất thích hợp để tự sát.

Cha không có nhà, anh chị đều đi học, Anbu không quan tâm.

Nói chung là thiên thời địa lợi nhân hòa

Nghĩ vậy, tôi lấy con dao cắt ngang cổ mình rồi ngã vào bồn tắm, lớp phòng thủ cát còn chẳng nhanh bằng tốc độ tôi tự hủy

Khi bản thân ngập trong thứ nước hồng đỏ mà ấm áp, tôi đột nhiên muốn làm mấy việc kiểu này thêm vài lần nữa. Cảm giác đau đớn như muốn nứt vỡ ra làm tôi thấy thật thoả mãn. Trong thế giới vô sắc của mình, ít nhất điều này cho tôi biết rằng tôi vẫn đang hiện hữu trên thế gian

Tôi tỉnh lại trong phòng mình, cơn đau đã biến mất, đặt bàn tay lên vết thương, như dự đoán, nó cũng bốc hơi như chưa từng tồn tại. Bị cắt động mạch cổ mà vẫn còn sống, quả là một kỳ tích, và nguyên nhân của thứ kỳ tích này là vì bản chất á thần của mình. Dù tất cả các năng lực đã bị khóa song chúng vẫn được khắc sâu lên căn nguyên. Mỗi khi tôi đối diện với cái chết, chúng lại được kích hoạt với cái giá là thọ mệnh bị rút ngắn. Chìa khóa cho việc ấy, chính là cái tên. Cái tên thật sự của tôi không phải Gaara mà là Santrias

Đầu óc tôi trống rỗng chẳng nghĩ được gì, tôi nằm đó, mặc kệ cuộc đời chết tiệt của mình

Rồi bỗng nhiên, tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Thôi toang mẹ rồi.

Tim tôi bắt đầu đập mạnh và dồn dập. Chẳng cần mở mắt cũng biết là con chị chết tiệt, hiện thân của nghiệp chướng, thứ tạo vật của hỗn mang, sinh ra từ bùn đất dơ bẩn đã tiến vào phòng tôi

Và tôi chỉ muốn chọc mù mắt nhìn khi nhìn thấy trên cái gương mặt dễ thương đúng chuẩn bánh bèo đang treo một nụ cười méo mó như phá nát tam quan, rồi giẫm cho nát bét mới để gió cuốn đi

Thứ gì đáng sợ nhất trên đời này là gì? Xin thưa rằng nó éo phải mấy quả bom hạt nhân mà mấy ông bác hay lấy ra dọa nhau là sẽ thả chúng vào nhà mầy, cũng éo phải là hố đen sắp tiến gần Trái Đất, và cũng ứ phải vụ Mặt Trời sẽ phát phì, từ màu trắng chuyển sang màu đỏ và nuốt trọn mấy hành tinh đang xoay gần nó. Thứ đáng sợ nhất trên đời này là phụ nữ, và đáng sợ hơn nữa là người phụ nữ ấy là chị gái của bạn, và đáng sợ hơn người chị - là phụ nữ - của bạn là con chị của bạn mạnh một cách vô Cmn lý vì nó là Ác quỷ - theo nghĩa đen

Tổng kết lại, tôi có một người chị gái - là phụ nữ - cùng cha cùng mẹ, hơn mình ba tuổi, là một trong những Ác quỷ mạnh nhất, mà chị ta vốn là một Quỷ vương rồi, hiện tại, ngay lúc này, ngay tại đây, đang muốn ném tôi từ tầng thứ 4 xuống đường. Và tôi ứ thích điều đó. Tôi thích đau, tôi thừa nhận tôi máu M. Nhưng éo phải là bị ném xuống đường cái, rồi ngửi gió trời, hít đầy cát vào phổi

- Gaara,  em có biết mình đang làm gì không hả?

Chị ấy cười hỏi tôi, nhưng tôi thề trên danh dự của người cha Kazekage của mình rằng, bên dưới nụ cười ấy là một người đang muốn bóp nát cái cổ bé tí của mình

Kaze• nằm không cũng trúng đạn•kage (ノಠ益ಠ)ノTa đã tạo ra thứ nghiệp chướng gì thế này

Tôi nghiêng đầu, thở dài, rồi nở một nụ cười buồn thảm

- Em chỉ muốn ... biến mất thôi

Chị gái của tôi yên lặng một lát, và trong lúc tôi tưởng câu chuyện đã kết thúc và rồi chị ấy sẽ để tôi yên, tôi sẽ đi ngủ để mọi thứ hãmbeep trên đời này tan biến. Nhưng tôi đã lầm, lầm to

Chị gái tôi aka trưởng nữ của Kazekage Đệ Tứ aka Quỷ vương đã mỉm cười dịu dàng và thì thầm vào tai tôi những lời mà tôi không chắc nó thuộc về một kẻ gánh trên vai danh dự mang tên chị gái

- Em nên chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, tìm một con dao sắc bén hơn, chọn một nơi xa hơn, kín đáo hơn, tránh xa mấy thanh niên Anbu hãm beep của làng chúng ta ra. À, chị sẽ liệt kê cho em. 99 cách chết để em phòng hờ. Và rồi, chị đây không phải mất công đi dọn hiện trường hộ em nữa. Nếu không phải chị né được lão chủ nhiệm, thì ông bố của chúng ta sẽ đem em mổ xẻ đấy

Đấy là lời của một người chị sao? Éo, đó là lời của một con quỷ đang muốn một thằng á thần đi chết cho đỡ chật đất mới đúng.

Sau một hồi đắn đo tôi quyết định méo care và lăn ra ngủ. Chị tôi chỉnh lại chăn mền cho tôi rồi vọt lẹ về trường. Người chị của tôi cũng không gấp gáp lắm vì thuật phân thân của bả vô cùng hoàn hảo

Năm nay chị chín tuổi, cái méo gì cũng biết tuốt, nhẫn thuật thì miễn chê, thông minh thì gộp não của toàn bộ con người lại cũng đếch biết bả đang nghĩ cái quái quỷ gì trong đầu, vì một lý do đơn giản, bả có phải con người đ*o đâu.

Tôi mở mắt ra và nghĩ ngợi một số chuyện. Chị tôi tên thật là Artemiane, nó có nghĩa là Bóng tối của Mặt Trăng. Là một chuyển sinh giả, chị ấy tái sinh thành con gái lớn của Kazekage Đệ Tứ. Trước đấy, chị thành viên mạnh thứ 3 của Thất Tinh Ám Tướng. Và cái hội này, là tập hợp của Lục Quỷ Vương, những Ác quỷ cai trị 6 tầng địa ngục, phục vụ dưới trướng Chủ nhân Minh giới, và sau này thì là Selene tức Đệ nhị công chúa Địa ngục, hay chính là vị hôn thê của tôi.

Thành viên thứ bảy của Thất Tinh Ám Tướng là một Fallen Angel tên là Kirises, tên kiếp này là Kirito Uchiha, anh trai ruột của Haruka, và Uchiha Haruka cũng là kiếp sau của Đệ Nhị Công Chúa Selene

Bởi vì mối quan hệ rây mơ rễ má thế này nên Temari mới quan tâm đến tôi, còn không thì chắc 100 % là bả cho tôi đi bán muối rồi

Tôi có thể giết Artemiane, theo kiểu đồng quy vô tận. Và tôi đ*o ngu ngốc đến mức làm ra cái trò vớ vẩn đó

Anh thứ của tôi tên là Kankuro, anh ấy ghét tôi và cũng rất sợ tôi. Bởi vì tôi là Jinchuuriki của Nhất vĩ. Dù sống trong một mái nhà nhưng số lần nói chuyện của tôi và anh trai còn chưa bằng số lần tôi muốn khử luôn cha của mình. Là anh em ruột mà đ*o khác người dưng là mấy.

Còn về người cha hãm một cách đ*o thể tưởng tượng của tôi. Tôi chỉ muốn khử ổng cho khỏe người. Ông ấy là một Kazekage tốt, tôi thừa nhận, nhưng ổng cũng cực kỳ thất bại trong việc làm cha. Đã thất bại trong việc ngăn con trai thành Jinchuuriki thì chớ, đằng này, ổng còn nghĩ rằng tôi là một thất bại của tạo hóa và thường xuyên cử Anbu ám sát tôi. Não Kazekage có bị úng nước không thế. Mà nghĩ lại thì nếu não bị úng nước thì how to trở thành Kazekage, mà nếu ổng bình thường thì sao lại có cách yêu thương con cái "đặc biệt" như thế ? ┻┻︵¯\(ツ)/¯︵┻┻

Việc phái cậu Yashamaru đã đi quá giới hạn chịu đựng của tôi. Moé nó, lúc đó tôi chỉ muốn hủy diệt mẹ thế giới này luôn. Nếu không phải cái lũ bạn thân mất dạy mở lại trí nhớ của tôi, thì giờ này tôi sẽ còn tệ hơn cả Gaara trong nguyên tác.

Bởi vì tôi là một chuyển sinh giả, mà kiếp nào tôi cũng ăn hành ngập mặt, cho dù tôi không nhớ gì thì những cảm xúc tiêu cực chồng chất từ kiếp này sang kiếp khác vẫn tồn tại nơi linh hồn này

Còn về phía dân làng ... rặt một lũ vô ơn, tôi trở thành nhân trụ lực đã đủ đau khổ, Shukaku suốt ngày theo đuổi sự nghiệp tẩy não làm tôi say goodbye với giấc ngủ, đám dân làng còn coi tôi như một thằng bị bệnh phong. Đi tới đâu là xua đuổi tới đấy, gặp tôi là tránh như tránh người yêu cũ

Đám học sinh ở học viện thì cũng chả khác gì dân làng. Không bạo lực thân thể được (vì tôi có phòng thủ tuyệt đối) thì bạo lực lạnh, coi tôi như người vô hình. Từ nói xấu sau lưng đến nói xấu trước mặt.

Bọn chúng nghĩ rằng tôi là một thằng bị vô cảm bẩm sinh chắc

Đám cao tầng thì coi tôi méo khác gì một cái gai cần phải loại bỏ

Túm cái váy tôi là một công cụ chiến tranh bị trục trặc kỹ thuật, một món vũ khí hư hỏng cần phải loại bỏ cho đỡ chật đất.

Tựa như bùn đất dơ bẩn mặc sức bị chà đạp, không thể phản kháng, một thứ hỗn hợp giữa nước mưa và đất trên đường, nếu tôi có biến mất thì người ta sẽ vui sướng vì mất đường đã thông thoáng trở lại, chứ chẳng buồn nhớ tới một vũng bùn đã từng cản trở họ đi tiếp

Lại giống như một thứ đã bị Chúa vứt bỏ. Một kẻ chẳng ai cần, không nên tồn tại trên thế giới này ngay từ đầu

Tôi tự hỏi「 Trên thế gian này, có nơi nào là dành cho tôi?」

"Tại sao tôi không chết đi? Tôi ghét sự tồn tại này, nó thật ... vô nghĩa. Làm ơn ai đó hãy cho tôi biết tại sao tôi phải sống?"

「Saa~, đã đến lúc kết thúc rồi」

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro