Just the usual habits

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Đôi khi, Kakashi quên mất sự hiện diện của con mắt trái. Hay ít nhất là Sakumo nghĩ vậy.

Nếu bạn định hỏi Sakumo mọi chuyện đã diễn ra như thế nào, thì người đàn ông sẽ không thể giải thích. Có thể Sakumo không phải là người cha ân cần và chu đáo nhất, nhưng anh luôn cố gắng dành thời gian với con trai mình sau mỗi chuyến công tác. Tuy nhiên, Sakumo hoàn toàn không thể kiểm soát mọi thứ nếu như có việc gì đó xảy ra trong khi anh làm nhiệm vụ. Trên thực tế, khi Sakumo thức dậy vào buổi sáng sau một nhiệm vụ hiểm hóc, Kakashi đã loanh quanh trong nhà và di chuyển xuống phòng ăn. Trong khi nhắm một con mắt.

Sakumo nhìn chằm chằm đứa nhỏ của anh trong giây lát.

"Uhh, Kakashi, có gì không ổn với mắt của con à?", Sakumo hỏi khi anh nhận ra sự khác thường.

Đứa trẻ năm tuổi liếc nhìn anh tò mò, "Không?".

"Vậy tại sao con lại nhắm mắt?".

Khi anh nói với Kakashi về sự bất thường, cậu nhóc đã giật mình vì ngạc nhiên. Sau đó, cậu chậm rãi nâng mí mắt, như thể cậu không hề nhận ra việc con mắt ấy luôn nhắm chặt ngay từ đầu. Sakumo ngẫm nghĩ và cố gắng tìm ra lời giải thích hợp lí nhất. Có thể Kakashi chỉ thức dậy và quên mất việc mở mắt.

"Huh," Kakashi lầm bầm, trông cậu thật bối rối và mơ hồ. Nhưng cậu bé đã không giải thích bất kỳ điều gì.

Và Kakashi tiếp tục không đưa ra lời giải thích khi cậu có xu hướng quên đi sự tồn tại của con mắt trái sau sự kiện đó.

Sakumo luôn cố gắng nhắc nhở con trai anh về bộ phận thiết yếu đó trong những ngày anh được nghỉ ngơi sau nhiệm vụ. Nhưng trên thực tế, mọi việc không tiến triển tốt. Mỗi khi Kakashi nhớ sử dụng cả hai con mắt, cậu luôn mở mắt phải trước. Mắt trái mở ra sau vài tích tắc, cứ như thể cậu đang cố gắng không quên đi con mắt còn lại.

Lo lắng phát điên, Sakumo lôi xềnh xệch cậu bé tóc bạc đi trị liệu.

"Của cháu đây.", vị bác sĩ nói khi cuộc kiểm tra kết thúc.

Sakumo nhìn chằm chằm miếng dán đen. "Một miếng bịt mắt?", anh tự hỏi thành tiếng.

Vị bác sĩ gật gù, sau đó quỳ xuống đối diện Kakashi. Ông nở nụ cười hiền lành, "Kakashi, bác sĩ muốn cháu dùng nó để che đi mắt phải, được chứ? Cháu đang lệ thuộc quá nhiều vào bên phải. Đeo miếng dán mắt sẽ giúp cháu sử dụng mắt trái thường xuyên hơn."

Kakashi đã gật đầu như một đứa bé ngoan, không phàn nàn, không phản đối. Tuy nhiên, khi họ rời khỏi phòng khám và trở về nhà, Sakumo có thể dễ dàng nhận ra sự kháng cự và bài xích của Kakashi khi cậu nhìn chằm chằm miếng dán đen, từ chối sử dụng nó.

Cuối cùng, Sakumo đành phải can thiệp. Anh nài nỉ cậu bé duy trì trị liệu trong ít nhất một tháng, "Vì ba, được không con trai?". Kakashi im lặng tuân thủ, có lẽ cậu chỉ không muốn anh thất vọng.

Và bởi vì Kakashi đã hứa, cậu thực sự đã sử dụng miếng bịt mắt. Mặc dù cậu thường xuyên đeo nó ở bên mắt trái, hoặc đeo cho Pakkun, tuyên bố hùng hồn rằng cậu có thể cảm nhận được tác dụng của nó một cách gián tiếp. Và khi thời hạn một tháng kết thúc, miếng bịt mắt biến mất một cách bí ẩn. Còn Kakashi bỗng trở thành một cậu bé đãng trí ngây thơ mỗi khi Sakumo dò hỏi về miếng dán đen.

Well, ít nhất Kakashi đã cố gắng. Điều đó tốt hơn là không gì cả.

Rồi đến một ngày, Sakumo nghe thấy Kakashi lẩm bẩm "Gì cũng được." trước khi cậu kéo hộ trán xuống theo một góc nghiêng để nó có thể hoàn che kín con mắt trái của cậu. Anh cho rằng đó là cách Kakashi buộc người ta phải ngừng việc chỉ trỏ mỗi khi cậu vô tình quên mất phải dùng đến mắt trái. Bởi vì, trong khi Sakumo đã quen với sự lãng quên kì cục này, điều đó không có nghĩa những người dân trong ngôi làng cũng như thế.

"Con biết đấy, con sẽ gặp bất lợi với điểm mù ở mắt trái.", Sakumo lo lắng nói, khi Kakashi lần đầu tiên kéo hộ trán xuống, che khuất hoàn toàn một con mắt. Trước đây, nếu cậu muốn sử dụng cả hai mắt, cậu chỉ cần chủ động mở mắt trái. Còn hiện tại, cậu sẽ cần thực hiện thêm một bước - kéo băng hộ trán lên. Và hiển nhiên, trên chiến trường, mỗi một giây đều đáng giá.

"Con sẽ sớm quen với điều đó.", đứa trẻ trả lời.

"Con sẽ tốn mất một khoảng thời gian.", Sakumo lập luận. Bởi vì, có một sự thật bạn không thể phủ nhận là, một người bình thường cần thời gian để thích nghi hoàn toàn với việc mất đi một nửa thị lực.

Kakashi chỉ đáp lại anh bằng một nụ cười nhỏ đầy thích thú.

Thật kỳ lạ khi chứng kiến đứa trẻ năm tuổi đã thích nghi nhanh như thế nào. Nếu Sakumo biết Kakashi không thực sự mù - một nửa - anh sẽ nghĩ cậu bé của anh đã quen sống và làm việc chỉ với một mắt, thuần thục và tự nhiên như một thói quen đã dưỡng thành năm năm. Nếu có bất cứ điều gì khác thường, thì đó chính là, Kakashi dường như có vẻ thoải mái và vui vẻ hơn nhiều với con mắt trái bị che khuất sau chiếc hộ trán. Và Sakumo không thể ngừng lo lắng về điều đó.

Vì vậy, Sakumo, người cha hết mực yêu thương và quan tâm đến con trai của mình, cố gắng lần cuối để thuyết phục Kakashi sử dụng cả hai mắt. Có lẽ cậu đã làm quen với việc chỉ sử dụng một mắt, nhưng không ai biết trước được nếu điều đó lại khiến cậu gặp bất lợi vào những thời điểm không ngờ nhất. Và nếu cả hai mắt của Kakashi đều không có vấn đề, thì tại sao cậu lại muốn che đi một con mắt?

"Để tưởng nhớ.", đứa trẻ nói khẽ, con mắt phải nhìn chằm chằm vào hư không. Lời giải thích không đáp ứng sự tò mò của Sakumo, nhưng có một sự bi thương đằng sau câu trả lời đơn giản của cậu khiến anh không thể tiếp tục đào sâu vào vấn đề này.

Bất đắc dĩ, Sakumo quyết định để mặc cậu bé.

Anh không thể làm gì khác, và Sakumo cho rằng anh có thể sẵn sàng chấp nhận bất kỳ lựa chọn nào của con trai mình - miễn là Kakashi không lãng quên sự tồn tại của con mắt còn lại.

2.

Ban đầu, Kakashi dường như mất lợi thế khi nói dối. Và mặc dù nói dối là một kỹ năng cần thiết cho một shinobi, ai cũng biết điều đó, nhưng Sakumo không bận tâm. Cậu bé mới năm tuổi, và anh hài lòng khi Kakashi có thể cư xử như một đứa trẻ.

Tất nhiên, Sakumo sẽ can thiệp nếu điều đó ảnh hưởng đến những nhiệm vụ của Kakashi nhưng, bạn muốn đùa ai chứ, nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì? Kakashi được dự kiến sẽ tốt nghiệp Học viện trong vài tháng nữa, và sẽ mất cả thế kỉ trước khi chỉ đạo sư của cậu bé cho phép cậu tiếp cận những nhiệm vụ có độ khó cao hơn D-rank.

Hơn nữa, Sakumo cũng cảm thấy không có gì khác thường với những lời nói dối gần đây của Kakashi. Con trai anh dường như chỉ đơn giản đang phát triển thói quen đưa ra những lời bào chữa cho những điều bình thường nhất. Và việc đó không hại chết ai cả.

Ví dụ như lần Kakashi trả lời, "Con đi trò chuyện với những người bạn." khi Sakumo muốn biết cậu định đi đâu.

Nói Sakumo đã đứng hình là một cách nói giảm nhẹ. Bởi vì, vấn đề là, mặc dù anh yêu mến Kakashi mù quáng và điên cuồng và sẵn sàng dung túng cho mọi lỗi lầm của cậu, Sakumo biết con trai anh là một kẻ cô độc. Kakashi chưa từng có bạn, vì cậu cho rằng bạn bè sẽ chỉ khiến thời gian luyện tập của cậu bị rút ngắn. Vậy nên, bạn không thể trách Sakumo khi người đàn ông len lén bám theo con trai mình ngày hôm đó. Không ngoài dự đoán, Kakashi quả thực đã ở một mình. Nhưng vượt ngoài dự đoán, trong tất cả những nơi cậu có thể ở một mình, cậu bé tóc bạc dành cả ngày đứng im lặng trước Hòn đá Tưởng Niệm.

Những lời nói dối khác cũng tương tự như vậy.

Tuy nhiên, chúng đều không quá khó tin. Trên thực tế, nếu Sakumo không hiểu rõ con trai của mình như hiện tại, anh nghi ngờ liệu anh có thể nhận ra đó là những lời nói dối ngay từ đầu. Vậy nên, Sakumo thực sự không nhận thấy đây là vấn đề gì quá lớn.

Dù sao đi nữa, anh mong đợi, có lẽ trong vài tuần nữa, mọi thứ sẽ khá hơn. Kakashi sẽ nhanh chóng học được cách nói dối hợp lý.

Vậy nên, khi những điều Sakumo dự đoán không bao giờ xảy ra, anh đã rất ngạc nhiên. Thậm chí, những lời bào chữa của Kakashi còn trở nên lố bịch hơn, tới mức Sakumo phải hỏi lại nhiều lần để xác nhận anh không nghe lầm.

"Con đây rồi, Kakashi.", Sakumo thốt lên, khi con trai anh cuối cùng cũng có thể xuống phòng bếp, "Ba thề là ba đã gọi con từ một tiếng trước. Con đã ở đâu vậy, nhóc?".

Kakashi chỉ nhún vai. "Con đã lạc lối trên đường đời."

Sakumo chết lặng. Lược bỏ phần 'đường đời' và bất cứ ý nghĩa quái quỷ gì đằng sau nó, anh trần thuật, "Con bị lạc."

"Vâng."

"...Trong nhà của chúng ta."

"Vâng."

"Nhà của chúng ta.", Sakumo phân vân liệu có bao nhiêu phần trong ánh nhìn tủi thân đầy đáng thương của Kakashi là thật.

Đôi khi, Kakashi thậm chí còn không buồn giải thích. Nói đúng hơn, những lời giải thích của cậu đủ mơ hồ và kì quặc để khiến Sakumo càng thêm đau đầu và bối rối.

"Con đã làm gì?".

"Xin lỗi vì đến muộn.", Kakashi nhún vai, "Con đang làm một danh sách thống kê tất cả những cửa tiệm bày bán trang phục màu cam."

"Tại sao?", Sakumo hỏi, nhưng anh ngay lập tức hối hận khi vừa dứt lời.

"Con dự định sẽ thiêu hủy tất cả chúng trong chín năm tới.", Kakashi thản nhiên nói.

Chín năm là một khoảng thời gian cụ thể đến lạ lùng.

"Tại sao?", Sakumo khô khốc nói.

"Tất cả vì lợi ích của Konoha."

Và cuối cùng, những lời nói dối của Kakashi trở nên hoàn toàn vô nghĩa và ngớ ngẩn. Sakumo phân vân liệu cậu bé có thực sự cố gắng để nói dối nữa hay không.

Sakumo nhìn chằm chằm Kakashi khi cậu đi vào phòng một cách thờ ơ với một chiếc mặt nạ xanh hải quân che khuất hơn nửa khuôn mặt. "Tại sao con lại đeo mặt nạ vậy, con yêu?", anh hỏi, cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh nhất có thể.

"Con cần phải che đi hàm răng thô của mình.", Kakashi trả lời, giọng cậu nghiêm túc đến đáng sợ.

Thành thật mà nói, Sakumo ước rằng anh đã nghe lầm. "Con nói gì cơ?".

Kakashi nghiền ngẫm, "Hmm, một cặp môi lớn vĩ đại?".

"Nhưng con không hề...".

"Lưỡi xanh?".

Sakumo nhíu mày, "Kakashi, có đứa hư hỏng nào đã chơi khăm con à?".

"Không. Sao ba lại nghĩ thế?".

Người đàn ông lớn tuổi hơn xoa bóp phần sống mũi đau nhức, dáng vẻ bực bội. "Vậy tại sao con lại đột nhiên cần một chiếc mặt nạ để che đi những thứ con không hề có?".

Kakashi chỉ nghiêng đầu thật ngây thơ, "Mmm? Nhưng con vẫn luôn đeo mặt nạ mà."

"Ba không chắc về điều đó.", Sakumo chậm rãi nói.

"Maah, con lại khá chắc chắn."

Và trước khi Sakumo nhận ra, anh đã có thói quen đặt tay lên trán Kakashi để kiểm tra xem cậu bé có bị sốt hay không. Và việc đó diễn ra hàng ngày. Anh cũng thường xuyên cân nhắc đến việc có một tên khốn nạn nào đó đã bẫy anh trong một genjutsu, nhưng có lẽ ý tưởng đó có chút điên.

Tuy nhiên, Sakumo nhanh chóng nhận ra sự lo lắng của anh là thừa thãi. Dường như Kakashi vẫn biết cách đưa ra những lời nói dối hợp lý khi cậu có hứng thú, mặc dù điều đó hiếm khi xảy ra.

"Vậy là, tôi không cần phải nhuộm sáng tóc mình và mặc mấy bộ đồ lố bịch để cho lũ nhóc Học viện thấy được khả năng ẩn mình của một Jounin, bất chấp bộ đồ anh ta đang mặc có gây chú ý đến mức nào." Sakumo chậm rãi xác nhận, "Và cậu thực sự không yêu cầu Kakashi tìm kiếm một người có đủ khả năng và sẵn sàng từ bỏ lòng tự trọng để làm điều này."

Minato nhăn nhó, cười bối rối. "Thành thật xin lỗi, Sakumo-san.", vị jounin trẻ nói.

Sakumo lắc đầu. "Không, lỗi của tôi. Tôi đáng nhẽ phải nhận ra điều kì quặc trong yêu cầu của Kakashi. Không hiểu lúc đó tôi đã nghĩ cái quái gì." Mà thật ra thì, Sakumo biết rõ ràng tại sao anh không thể nhận ra những điều khác thường trong lời nói dối của Kakashi - vì cậu đã đưa ra những lý do hoàn hảo. Trái ngược hoàn toàn với những câu bào chữa vụng về trước đó.

Vậy nên, có lẽ đây chỉ là một vấn đề nho nhỏ khi lũ trẻ bắt đầu bước vào thời kì phản nghịch, Sakumo thuyết phục bản thân như thế. Nếu có nguyên do khác, thì làm sao anh có thể biết được chứ?

Cuối cùng, Sakumo lựa chọn từ bỏ. Anh sẽ không đào sâu thêm vào vấn đề này. Nó quá phức tạp đối với một người đàn ông khô cứng như anh.

3.

Trước khi mọi thứ bắt đầu, Sakumo đã nghĩ rằng, cuộc đối thoại có lẽ hơi quá sớm đối với Kakashi.

Nhưng này, Sakumo tự tranh luận, Kakashi đã là một Genin, và cậu sẽ sớm trở thành Chunin trong vài năm nữa. Và nếu cậu bé đủ tuổi để giết, thì cậu cũng đủ tuổi để được dạy về những vấn đề giới tính. Hơn nữa, bất kỳ đứa trẻ nào cũng sẽ được dạy về điều đó. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn.

Kakashi năm tuổi, độ tuổi có thể được miễn cưỡng coi là một thiếu niên, vì vậy, Sakumo cảm thấy háo hức chờ mong đến giây phút anh có thể giải thích tất cả với cậu trước khi cậu bé có thể hiểu được ý nghĩa của tình dục. Và sau đó, có lẽ Kakashi sẽ đỏ mặt như trái cà chua. Để có thể chứng kiến vẻ mặt đó của cậu, cũng là một lý do thuyết phục Sakumo nói chuyện với Kakashi.

Tuy nhiên, mọi chuyện đi lệch quỹ đạo.

Sakumo không ngờ được kiến thức của Kakashi đã vượt qua anh.

Sakumo không ngờ được Kakashi có thể biến buổi học giáo dục giới tính thông thường thành buổi nghiên cứu về những khía cạnh năng động của tình dục.

Sakumo không ngờ rằng Kakashi có thể thờ ơ nói về những cuốn sách khiêu dâm với một giọng điệu ngây thơ như vậy.

"Về phương diện giáo dục," đứa trẻ năm tuổi thản nhiên nói, đôi mắt đen to tròn nhìn thẳng vào Sakumo, "sách khiêu dâm là những thứ vô dụng. Nhưng con nghĩ mục đích thật sự của chúng là để giải trí. Đa số tác giả sáng tác thể loại này thường muốn thử thách những giới hạn của cơ thể con người. Họ có xu hướng che lấp những khúc dạo đầu, hay đề cập tới những điều họ cho là cần thiết như chất bôi trơn. Với cách viết ấy, con không cho rằng họ thực sự hiểu về làm tình. Tuy nhiên, con có biết một kiệt tác, và tác giả của tác phẩm đó...-".

Sakumo chỉ trích Jiraiya.

"Không phải tôi!", vị Tiên nhân Cóc lập tức la lên (mặc dù không hề biết chuyện gì đang xảy ra) khi Sakumo lao về phía anh ta với đôi mắt nảy lửa.

"Anh đã dạy con trai tôi cái sh*t gì vậy hả?".

Vị sennen tóc trắng cố gắng chạy trốn khỏi người bạn của mình, hai tay giơ lên làm tư thế đầu hàng. "Sakumo, anh đang nói gì vậy? Tôi đã hứa là tôi sẽ không bao giờ dạy thằng bé bất cứ nhẫn thuật cấp cao nào và tôi sẽ không đi ngược lại lời hứa của mình. Nếu anh bắt gặp Kakashi đang luyện tập thứ gì đó nguy hiểm, thì đó không phải do tôi."

Ồ, thật tốt khi biết điều đó, Sakumo nghĩ, nhưng đó không phải là vấn đề ở đây. Hay ít nhất là lúc này. Anh nghiêng đầu, bắn cho người bạn tóc trắng một cái lườm giận dữ. "Anh thừa biết điều đó không phải là vấn đề.", Sakumo gầm gừ.

Jiraiya cảm thấy hoang mang, "Tôi thực sự không biết anh đang nói về cái gì.", người đàn ông thú nhận.

"Anh dạy hư con trai tôi!".

"Hả?!".

"Làm thế nào Kakashi của tôi lại biết về những cuốn tiểu thuyết đồi bại anh hay đọc?".

May mắn cho Jiraiya, anh ta vô tội, nên Sakumo đành chấp nhận tha thứ cho người đàn ông tóc trắng. Tuy nhiên, lý do tại sao Kakashi lại có kiến thức về những thứ đó vẫn là một bí ẩn.

Sakumo cố gắng bày tỏ sự phản đối của anh về chủ đề ấy theo một cách kín đáo, mà không cần phải tỏ ra quá gay gắt - anh không muốn khiến cho Kakashi nghĩ rằng cậu đã làm điều gì sai. Tuy nhiên, Kakashi dường như không bao giờ nhận ra những ẩn ý sau mỗi lời nói của Sakumo mỗi khi anh đề cập đến chủ đề đó - chủ đề mà Kakashi, bằng một cách nào đó, nghĩ rằng đọc tiểu thuyết khiêu dâm ở nơi công cộng là một điều bình thường.

Sakumo thực sự không mong muốn Kakashi lớn lên và trở thành một Jiraiya thứ hai.

"Kakashi.", Sakumo lên tiếng khi anh nhận mình đã trì hoãn cuộc nói chuyện lại quá lâu, "Chúng ta cần nói chuyện về... những ảnh hưởng tiêu cực của chú Jiraiya." Sakumo cần ngăn cản Kakashi tiếp tục bắt chước những thói quen xấu từ tên biến thái đó.

Cậu bé nghiêng đầu đáp lại, "Vậy có lẽ ba nên nói chuyện trực tiếp với chú ấy."

Sakumo nhún vai trước khi tiếp tục, "Con nghĩ thế nào về chú Jiraiya?".

Kakashi định nói điều gì đó, nhưng ngay lập tức giữ lại. Sau một lúc im lặng, cậu chậm rãi trả lời, "Chú ấy là một shinobi rất mạnh mẽ."

"Đúng vậy.", Sakumo tán thành, nhưng đó không phải câu trả lời anh cần, "Con biết gì về những... thói quen của chú ấy?".

"Chú ấy luyện tập rất chăm chỉ?", Kakashi đáp, đột nhiên trở nên hứng thú.

Sakumo hơi ngừng lại trước khi anh cố gắng truyền đạt sự boăn khoăn của mình tốt hơn. "Chú ấy có bao giờ nói với con về những 'nghiên cứu' của chú ấy chưa?".

Kakashi ngâm nga. "Chú ấy đang nghiên cứu một thuật mới ạ?".

Rõ ràng, Kakashi sẽ không thể hiểu Sakumo muốn nói gì nếu cậu bé không nhận ra những ẩn ý. Sakumo thở dài, "Được rồi, Kakashi. Ba biết con ngưỡng mộ chú Jiraiya, và nếu đó là tất cả những gì chú ấy dạy cho con, thì tốt. Đừng bận tâm đến ba."

"Chú Jiraiya là một tấm gương tốt.", Kakashi chỉ ra không chút chần chừ.

Sakumo gật gù. Và Kakashi chỉ chờ đợi khoảnh khắc đó.

"Oh," cậu cười quỷ dị, sau đó chậm rãi bổ sung, "ba có biết chú ấy đang có ý định xuất bản một cuốn tiểu thuyết khiêu dâm tên 'Icha Icha' không? Mặc dù nó chỉ là bản nháp, nhưng tác phẩm đó thật không tồi."

Sakumo bật dậy. "Cái gì?", anh hét lên the thé.

Kakashi gật đầu ngây ngô, "Tuy nhiên, cốt truyện không đủ vững chắc."

Ngay lập tức, Sakumo phóng ra khỏi cửa, tìm kiếm vị Sennin anh biết vẫn còn lang thang trong Diệp Ẩn. Làm thế nào Kakashi có thể biết về đống bản thảo của Jiraiya nếu bản thân anh ta không tự mình khoe khoang chúng với đứa trẻ năm tuổi? Anh đã nghĩ cái quái gì cơ chứ? Tha thứ cho tên biến thái đó ư?

Về phần mình, Jiraiya tiếp tục cố gắng chối bỏ mọi thứ trong vô ích.

4.

Đêm vắng lặng. Lúc trước, Sakumo chưa từng để ý đến điều đó, nhưng dạo gần đây, sự tĩnh mịch mang tới những âm thanh tồi tệ nhất. Chúng gào thét giận dữ và cay đắng về những việc anh đã làm, những âm thanh như những cây đục giáng xuống hộp sọ, vang vọng, vang vọng.

Sakumo cho rằng anh đã quen với mọi thứ - một shinobi gạo cội nên quen với việc bị ám ảnh bởi những bóng ma chết chóc. Nhưng tình huống hiện tại của anh sẽ khả quan hơn nếu mọi việc chỉ đơn giản như thế. Bởi vì anh đang không bị làm phiền bởi những tiếng vọng từ cõi chết - mà là những tiếng nói của những người còn sống, của những người anh đánh cược cả cuộc đời để bảo vệ.

Những câu chửi mắng và kinh miệt của họ vào buổi sáng, dai dẳng như đỉa đói, bám theo anh vào trong giấc ngủ. Chúng biến thành những cơn mộng mị triền miên, những tiếng nói lặp lại nhiều lần như băng cassette hỏng nút replay.

Sakumo sẽ sớm phát điên nếu không có Kakashi ở bên cạnh. Cậu đã trưởng thành và kiên cường hơn bao giờ hết.

"Yo.", Sakumo nghe được tiếng nói trước khi nhận ra một sinh vật có hình dạng như một chiếc cốc sứ màu nâu sẫm đã chiếm trọn tầm nhìn của anh.

"Pakkun, ông làm gì ở đây?", Sakumo ngừng lại trước khi bổ sung, "Trên giường của tôi?".

Chú chó pug nhún vai, nếu chó thực sự có thể nhún vai, trước khi đá người đàn ông sang một bên. "Thằng nhóc kia triệu hồi ta. Và ta ở đây để chuyển đồ.", Pakkun thả xuống một chiếc gối nhỏ dính nước dãi và tuyên bố.

"Tạo sao? Để làm gì?", Sakumo thắc mắc.

Pakkun nheo mắt lườm anh. Sakumo không cần dùng gương để nhận ra tình trạng tồi tệ và hỏng bét của mình - mất ngủ, sụt cân, và có thể phát điên bất cứ lúc nào. Và trước khi Pakkun đến, anh còn bị buộc phải vật lộn với những cơn ác mộng ngày ngày kéo đến, gầm gừ và bủa vây xung quanh anh như những con sói gầy giơ xương đang chết đói.

"Tôi ổn.", Sakumo yếu ớt kháng nghị.

"Che, đám nhân loại.", Pakkun đáp.

Và sau đó, Kakashi xuất hiện. Cậu mang theo chăn và nệm, "Pakkun, ông đã mang gối của tôi đến chưa?".

"Rồi rồi."

Kakashi trèo lên giường, vùi mình trong đống chăn của hai người. Pakkun nằm cuộn tròn dưới chân họ. Chiếc đệm giường nhúng xuống vì có thêm những sự hiện diện bé nhỏ.

Sakumo nhíu mày. "Kakashi, con làm gì ở đây?".

"Ngủ với ba.", cậu dịu dàng trả lời.

"Tại sao con không ngủ trong phòng mình?".

"Hmm? Con có phòng riêng?", đứa trẻ tự hỏi, giọng hờ hững, "Nhưng ở đây thoải mái hơn."

Thở dài, Sakumo để Kakashi ngủ cùng anh. Cậu bé đã lấy hết chăn và tự cuộn tròn thành một con nhộng. Sakumo không phiền. Trời không quá lạnh và anh đã không còn mơ thấy ác mộng đêm hôm đó.

Sau sự kiện ấy, mỗi khi cơn ác mộng trở nên tồi tệ hơn, Kakashi lại xuất hiện trong phòng ngủ của anh, mang theo chăn và gối. Sakumo không còn phàn nàn về điều đó. Anh chỉ cười thật tươi vào ngày hôm sau, và ôm thật chặt con trai mình thay lời cảm ơn.

Tuy nhiên, mặc dù Sakumo luôn tự nhắc nhở bản thân sau cùng mọi chuyện sẽ ổn thoả, nhưng có vẻ mọi thứ chỉ phát triển theo chiều hướng đi xuống. Lời đồn chưa bao giờ dứt, và chúng chỉ càng thêm lươn lẹo và thái quá qua từng ngày. Đặc biệt là những tin đồn từ những người họ biết tên, nhưng không quen mặt.

Và nguyên do của tất cả những điều này đều bắt nguồn từ một nhiệm vụ tệ hại - và một hành động mà Sakumo luôn cho là đúng đắn. Nhưng có lẽ, anh đã sai. Có lẽ anh thực sự không phải một shinobi giống như người ta kỳ vọng. Nếu vậy thì, Sakumo tự hỏi, anh đã làm được gì trong suốt cuộc đời mình?

Có lẽ anh đã sai khi áp đặt tư tưởng của bản thân vào con đường của một shinobi. Có lẽ lí tưởng sống tươi đẹp anh hằng theo đuổi chỉ là một lời nói dối ngọt ngào đầy nham hiểm. Và có lẽ tất cả những gì khiến người ta tôn trọng một shinobi chỉ là sự mạnh mẽ và khả năng hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối. Như một con rối. Một thứ công cụ.

Nếu vậy thì, tại sao anh lại ở đây?

Không ai muốn một thứ công cụ hỏng. Không ai cần một công cụ hỏng.

Và Sakumo là một thứ công cụ hỏng.

"Đừng nghĩ nhiều.", Kakashi nói. Con ngươi đen sâu thẳm của cậu nhìn Sakumo khiến anh giật mình.

Sakumo chớp mắt sau khi được mang trở về thực tại. "Ah, Kakashi. Con muốn nói gì?", anh hỏi.

Cậu bé nhìn anh chằm chằm. "Ba biết đấy, chúng ta rất giống nhau."

"Oh?", người đàn ông hơi ngừng lại, bất ngờ trước câu nói không phù hợp chủ đề, "Ba phải thừa nhận, con quả thực theo gen của ba - hơi quá nhiều. Con như một bản sao nhỏ của ba vậy.", Sakumo cười đùa, mặc dù nụ cười của anh gần đây xấu tệ - bị đầu độc bởi sự căng thẳng và những nỗi hoài nghi.

Kakashi lắc đầu. "Chúng ta đều lãng quên những thứ thực sự quan trọng ở hiện tại."

"Kakashi, chuyện gì đã xảy ra?", Sakumo lo lắng, cố gắng tìm hiểu tại sao Kakashi lại thừa nhận cậu là một người đắm chìm trong quá khứ và quên đi hiện tại. Anh nhíu mày, "Và không phải hôm nay con có lịch huấn luyện với Minato à?", Sakumo dò hỏi khi anh nhớ lại ngày và giờ.

"Minato-sensei có thể đợi."

"Con không định đi tập luyện à?".

"Con còn có việc quan trọng hơn."

"Huh?".

"Ở đây với ông già ngu ngốc của mình.", Kakashi nói, ánh mắt khóa chặt Sakumo như cách cậu thường nhắm mục tiêu mỗi khi luyện ném shuriken, "Và nhắc nhở ông ấy rằng con trai ông ấy luôn ủng hộ ông. Cũng như chú Jiraiya và Minato-sensei và Hokage-sama. Và nhiều người khác ba không thể thấy vì ba đã quá mải mê chạy trốn khỏi quá khứ thay vì tập trung vào những điều quan trọng hơn."

Sakumo không biết tại sao, nhưng dường như Kakashi đã từng trải qua những điều tồi tệ tương tự. Sự thấu hiểu trong từng lời nói của cậu dịu dàng như tiếng chuông, ngân vang và át đi tiếng lũ quái vật gầm thét trong tâm trí anh vào những ngày tiếp theo.

Tuy nhiên, những lời bàn tán xen lẫn nhục mạ xung quanh anh luôn là một tồn tại dai dẳng như loài gián. Dường như không có cách nào có thể giúp Sakumo thoát khỏi những lời thì thầm phán xét của dân làng.

Và một lần nữa, Kakashi lại cứu rỗi anh.

"Đừng đi đâu cả.", Kakashi sẽ nói như thế, sau mỗi tiếng "Ittekimasu." quen thuộc khi cậu rời nhà để đi tới sân tập số Bảy. Cậu sẽ không rời đi nếu Sakumo quên lời hứa hoặc không thành thật.

Sakumo chắc chắn rằng Kakashi đang gài bẫy anh theo một cách nào đó, khóa và nhốt anh lại trước khi anh làm điều gì đó sai lầm. Dù gì đi chăng nữa, Sakumo biết rằng anh không thể thất hứa với đứa con trai quý giá và duy nhất của mình, đặc biệt khi đó là lời hứa cậu bắt anh lặp lại mỗi ngày, và chỉ chấp nhận lời thề chân thành nhất.

Sakumo nghĩ rằng anh nên bận tâm hơn về điều gì đó đang khiến Kakashi sợ hãi - điều gì đó đang khiến cậu bắt anh cam kết những điều tương tự mỗi buổi sáng. Nhưng, bằng cách nào đó, tất cả những gì anh có thể cảm nhận được là sự ấm áp tràn đầy. Bởi vì mỗi ngày trôi qua, hết lần này đến lần khác, Sakumo nhận ra những câu nói của Kakashi đều đang nói với anh rằng cậu yêu anh nhiều như thế nào.

Và dường như, cho dù cả thế giới đều chống lại anh, thì con trai anh vẫn luôn ở đây, bên cạnh anh. Và để đáp lại điều ngọt ngào ấy, Sakumo sẽ không bao giờ phá vỡ mong muốn nhỏ bé duy nhất của cậu - anh sẽ không bao giờ bỏ Kakashi lại một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro