Chap 7: Đôi mắt của bi kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fugaku đang ngồi trong phòng nhắm mắt khoanh tay, mặt hướng về phía cửa phòng. Ông nhấc mí mắt lên khi nghe thấy tiếng mở cửa.

Người mở cửa là con trai ông.

"Có chuyện gì vậy cha?". Cậu con trai quá xuất sắc của ông không bước vào phòng, đứng trước cửa nói với một giọng lạnh lùng.

"Con vào đi."

Được Fugaku cho phép, Itachi bước vào một cách miễn cưỡng.

Đóng cánh cửa giấy sau lưng, con trai ngồi trước mặt ông.

"Hôm nay con đến công viên với Sasuke à."

"Vâng."

Ông thấy hai đứa về nhà người đầy mồ hôi nên đã gọi cậu vào sau khi cậu tắm xong. Đứa em bây giờ đang nói chuyện với mẹ nó ngoài bàn ăn.

"Con cần chuẩn bị cho nhiệm vụ ngày mai nên cha nói ngắn gọn thôi." Con trai ông cứng đờ nói, rõ ràng là đang đề phòng người cha.

Cũng dễ hiểu thôi.

Họ đã không có một cuộc trò chuyện thực sự ở nhà và chỉ nghe giọng nhau trong các cuộc họp. Ông không thể lộ ra vẻ mặt của một người cha khi mà mọi người đang nhìn ông được. Vì ông chỉ nói chuyện công nên tự nhiên khoảng cách giữa hai người cùng ngày càng xa hơn.

"Đừng dùng giọng điệu cứng nhắc như vậy." Fugaku nói, cố nặn một nụ cười.

Đó là khuôn mặt tươi cười đẹp nhất ông có thể làm.

Thường thì Fugaku rất ít khi cười. Là Đội trưởng của Lực lượng Quân cảnh, là người quản lý những người trẻ tuổi của gia tộc, Fugaku nghĩ rằng ông không nên lộ ra cảm xúc của mình mà không có lý do.

Không...

Nghĩ lại thì ông ít cười từ bé.

Nghĩ lại tiếp thì lần cuối con ông cười là khi nào nhỉ?

Ông không nhớ.

Ông và con trai mình giống nhau...

Một cảm giác sung sướng kỳ lạ trào dâng trong lồng ngực tộc trưởng Uchiha.

Niềm vui thuần túy khi thấy con trai giống cha nó khác với niềm vui mà Fugaku đang cảm thấy ngay lúc này.

Con ông được gọi là thiên tài của Học viện, cậu hoàn thành Kỳ thi Chūnin một mình, cậu là Uchiha đầu tiên gia nhập Anbu.

Fugaku rất vui khi một shinobi đã tạo ra rất nhiều huyền thoại như vậy lại giống ông. Tộc trưởng có một cảm giác khó tả, là một người cha, ông coi con trai mình như một đối tượng để ngưỡng mộ. Bản thân Fugaku cũng nhận thức được cảm giác này. Vậy nên đôi khi ông cảm thấy khó chịu vì con trai của mình.

Không phải với tư cách là một người cha, mà với tư cách là một người đàn ông, ông không muốn thừa nhận sự thật rằng ông kém cỏi hơn cậu. Vậy nên đôi khi Fugaku hơi thô lỗ với con.

Ông biết đó là một hành động ngu ngốc khi là bậc cha mẹ. Nhưng niềm kiêu hãnh của shinobi khiến Fugaku không thể thực sự mừng cho thành công của Itachi.

Và giờ người con trai ấy đang thoát khỏi tầm tay ông...

"Công việc của con ở Anbu thế nào?". Trưởng tộc Uchiha hỏi, vẫn giữ nụ cười trên mặt, Itachi nhìn cha với đôi mắt đề phòng.

"Con chỉ thực hành những điều đã được học ở học viện thôi, không có gì đặc biệt cả." Câu trả lời khuôn mẫu. Có vẻ như con trai ông hợp với công việc lãnh đạo người trẻ trong tộc hơn là cha nó.

"Không có Yashiro và Inabi và những người khác ở đây". Fugaku nói với một giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

Ông tiếp tục.

"Ta là cha con, con là con trai ta. Chỉ có con và ta trong căn phòng này."

Itachi là một đứa trẻ thông minh. Cậu đã nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của cha mình khi ông chỉ nói mới nhiêu đó. Itachi không thay đổi thái độ ngoan ngoãn của mình từ khi mới chỉ mới năm, sáu tuổi. Nhưng giờ, cậu bớt cảnh giác hơn, cởi lòng mình ra một chút. Đôi mắt của Itachi trở nên dịu dàng hơn trước rất nhiều.

"Không có gì thay đổi nhiều lắm so với trước."

"Con không phải làm nhiệm vụ khó à?"

"Tất nhiên là có...". Nói đến đó, Itachi ngập ngừng.

Cậu cụp mắt xuống một lúc, rồi nhìn lại cha mình.

"Kể từ khi con gia nhập Anbu, con không cho phép mình phụ thuộc vào người khác."

"Đúng là con trai của ta."

Câu yêu thích của ông...

Khi khen con trai mình, ông luôn bật ra những lời kia. Fugaku cảm thấy mình đang tự hành hạ bản thân khi sử dụng những từ đó. Ông cố gắng ràng buộc đứa con trai thiên tài của mình với những từ "con của ta", như thể ông muốn đè nó xuống dưới mình.

Khi Fugaku muốn khen ngợi con trai, những lời nói đó phát ra nhanh hơn suy nghĩ của ông. Vậy nên khi nói "Đúng là con trai của ta ", một chiếc gai nhỏ sắc nhọn như đâm vào ngực người tộc trưởng Uchiha.

Hôm nay cũng vậy, Fugaku cảm thấy đau nhói ở ngực.

Ông nói vài lời như để rũ bỏ cảm giác khó chịu đang ở đâu đó trong bụng mình.

"Đừng lo lắng về cuộc họp."

"Sao cơ ạ?"

Nghe cha nói vậy, cậu con trai nhìn ông đầy ngạc nhiên. Có lẽ cậu đang đợi bị khiển trách về vụ mâu thuẫn với Yashiro và những người khác trong cuộc họp. Itachi bối rối.

"Không phải là tất cả mọi người trong tộc đều có ý kiến ​​giống nhau. Ta không có ý định ép con phải theo ý của chúng ta. Ta nghĩ con muốn trở thành một người đàn ông giống như một tảng đá vững chắc ngay cả khi bị nước cuốn, chứ không phải như một hòn đá sẽ trôi theo dòng nước."

"Cha..."

"Con không cần phải che giấu ý kiến của mình. Nếu con không đồng ý với những gì Yashiro và những người khác nói con có thể bày tỏ quan điểm của mình một cách công bằng và thẳng thắn."

"Nhưng không khí trong cuộc họp không cho phép điều ấy."

Một tiếng thở dài tự nhiên thoát ra từ miệng Fugaku.

"Tất nhiên, như con nói. Những người trẻ tuổi bây giờ bị nhiệt huyết của họ đẩy đi và làm mất đi cái nhìn toàn cảnh. Rồi họ cố gắng đạt được những điều họ tin là đúng, thậm chí gạt phăng những người không đồng ý với họ."

"Cha...". Itachi ấp úng.

"Gì? Nói thẳng đi."

"Vâng."

Con trai ông bắt đầu nói, như thể vừa hạ quyết tâm.

"Thưa cha, ý kiến ​​của cha có khác với ý kiến ​​của những người khác không?"

"Không. Ngay cả cha cũng cảm thấy như họ. Chỉ là không nông nổi đến mức loại bỏ những ý kiến khác thôi."

Fugaku khẳng định, gần như cảm nhận được nỗi thất vọng tràn trề của con trai.

"Là vậy sao..."

Hòn đá đã bắt đầu lăn. Bây giờ, ông không thể làm gì được. Không, là ông không có ý định làm gì.

Bắt tay vào hành động là điều duy nhất gia tộc có thể làm.

Nhưng...

Fugaku không muốn người con trai phải tuân theo ý mình.

"Con cứ thành thực với ý nghĩ của con. Trong quá trình tìm kiếm câu trả lời, con cứ cố gắng thử hết sức có thể đi. Rồi sau khi đã xác định câu trả lời rồi, hãy đừng thắc mắc về nó nữa và tìm ra giải pháp thực hiện nó. Đó gọi là "quyết đoán"."

"Quyết đoán..."

"Đúng. Trên thế giới này, có rất ít người tự đưa ra quyết định. Tất cả họ đều giao phó quyết định của mình cho người khác và quay lưng với trách nhiệm của mình. Đừng bao giờ sống theo cách đó. Hãy tự quyết định cuộc đời của con."

Fugaku cảm thấy có gì đó nóng bỏng trong mắt mình. Ông cố gắng ngăn sự phấn khích trong lồng ngực để con trai có thể hiểu được điều mình đang nói.

"Con hiểu."

Thở phào, Itachi nhìn cha ấm áp.

"Con sẽ không giao quyền quyết định cuộc đời mình cho bất kỳ ai."

"Đúng là con trai của ta."

Lần đầu tiên Fugaku thật lòng nói ra câu này.

Ngực ông không còn đau nữa.

**

Danzo không bỏ qua chi tiết lông mày Hiruzen đã run lên một chút.

Họ đang ở trong phòng họp phía trên của tòa nhà Hokage.

Đây là nơi quyết định kế hoạch phân bổ ngân sách liên quan đến chính quyền Làng Lá. Ngoài Hiruzen và Danzo, còn có hai cố vấn danh dự là Koharu và Homura. Trong cuộc họp này sẽ quyết định kế hoạch hành động cơ bản, dựa vào đó Hiruzen sẽ quyết định các đối tượng cần chi và dự toán ngân sách của làng.

"Đây là khoản chi dành cho Lực lượng Cảnh sát Quân sự, nhưng mà..."

Nâng mắt lên khỏi đống tài liệu đang cầm trên tay, Hiruzen nhìn ba người còn lại. Thứ mà ông đang cầm trên tay là một đề xuất khác đến từ Danzo.

"Bà đề nghị cắt giảm mạnh khoản chi ngân sách, Koharu, thế có nghĩa là gì?"

Koharu đang ngủ gật thì bị gọi. Bà ta mở to mắt nhìn Hiruzen.

"Chiến tranh kết thúc được bảy năm rồi. Trật tự công cộng của làng đã ổn định hơn rất nhiều. Hơn nữa chúng ta cũng quen với việc huy động Anbu để điều tra những vụ án quan trọng và nguy hiểm thế nên vai trò của Lực lượng Quân cảnh giảm hẳn. Thì ta không cần thiết phải chi quá nhiều cho họ nữa đúng chứ?"

"Nhưng giảm đột ngột bốn mươi phần trăm là quá nhiều. Nó sẽ làm ảnh hưởng đến các thành viên của Lực lượng Cảnh sát Quân sự."

Khuôn mặt của Hiruzen nhăn nhỏ như thể đang nuốt một con bọ.

Mitokado Homura trả lời.

"Việc tái thiết lại làng đã gần kết thúc, và việc xây dựng nhà cửa mới và xây dựng một con đường rộng rãi hơn đã trở thành một công việc cấp thiết. Ngoài ra, Học viện đã bãi bỏ chương trình tốt nghiệp cấp tốc, nên cũng cần phải sớm được mở rộng. Chúng ta không thể lãng phí tiền cho một tổ chức đang có xu hướng cắt giảm."

"Tôi hiểu điều này. Tôi hiểu, nhưng làm thế sẽ biến Lực lượng Quân cảnh thành kẻ thù, ngày càng nhiều..."

"Nó sẽ thúc đẩy sự bất mãn của họ, đúng không?"

Danzo ngắt lời. Ông đang đợi thời cơ thích hợp để hành động. Ông ta tiếp tục.

"Nếu thế thì tôi muốn đặt câu hỏi: trong làng còn có cơ quan nào ít chức năng hơn Lực lượng Quân cảnh không? Nó chỉ đóng vai trò mở rộng hơn Anbu trong việc duy trì trật tự công cộng của làng. Ngoài việc này ra thì Lực lượng Quân cảnh chẳng còn vai trò gì khác nữa. Hơn nữa là họ còn đang bất mãn với làng. Chẳng có gì đảm bảo cho sự trung thành của họ cả. Ông có nghĩ rằng cứ chi cho họ số tiền như bây giờ sẽ chỉ nuông chiều họ không?"

"Tôi không nuông chiều họ. Tôi đang bảo vệ họ."

"Bảo vệ? Sao ông cần phải bảo vệ những người không có trở ngại trong công việc như họ chứ?"

"Vì những người như ông, những người có thành kiến ​​với tộc của họ, bởi vì nơi mà họ có thể đóng một vai trò tích cực thì lại bị hạn chế!"

Hiruzen đứng dậy, đập bàn. Homura và Koharu bình tĩnh nhìn anh.

Không kìm nén nụ cười trên môi, Danzo nói vài lời về phía Đệ Tam, người bạn cũ của ông.

"Ông đang bảo vệ họ bởi vì tôi có định kiến... Thế hành vi này không phải là phân biệt đối xử họ, cô lập họ à?"

"Ông nói cái gì..."

"Từ khi có Lực lượng Cảnh sát Quân sự và nguồn tiền của nó được làng đảm bảo cho đầy đủ thì người trong tộc Uchiha từ chối giao thiệp với người ngoại tộc và chỉ hành động lén lút với những người trong tộc. Dưới cái mác là bảo vệ họ, ông chỉ đang cô lập họ trong khuôn khổ của Lực lượng Cảnh sát Quân sự, vì vậy tạo cơ hội cho họ có thể nuôi dưỡng mầm mống bất mãn xấu xa trong người, có đúng không?"

"Thành lập ra Lực lượng Cảnh sát Quân sự là mong muốn của Đệ Nhị quá cố."

"Ông không nghĩ là lối suy nghĩ này đã lỗi thời à? Bây giờ vết sẹo sau khi kết thúc Đại chiến và sau cuộc tấn công của Cửu Vĩ đang bắt đầu lành lại, tôi nghĩ chúng ta cần thay đổi, ý kiến của mọi người thế nào?"

"Không phản đối." Koharu bày tỏ sự đồng tình của mình. Homura cũng lặng lẽ gật đầu đồng ý. Ông ta đã thỏa thuận với hai người đó.

Ba người đã tham lam cắt giảm ngân sách của Lực lượng Quân cảnh.

Chỉ còn lại Hiruzen.

"Chúng ta sẽ làm gì nếu làm dấy lên sự phản đối ​​của tộc Uchiha?"

"Ông đang sử dụng Shisui để ngăn chặn nó trước khi nó xảy ra mà?"

Danzo chiếu tướng.

Một chiêu chí mạng, Hiruzen chùn bước.

"Ông đã cho phép một shinobi trẻ đang lo lắng cho gia tộc của mình không phải làm các nhiệm vụ thông thường nữa, ông đã cho cậu ta một vị trí trên giấy tờ, thậm chí ông còn cho cậu ta quyền tự quyết ở một mức độ nào đó phải không?"

"Ba mươi phần trăm..." Hiruzen nói với giọng khàn khàn.

Đúng như kế hoạch. Ngay cả Danzo cũng không nghĩ rằng có thể cắt giảm được mức bốn mươi phần trăm. Ông đã dự tính mức ba mươi phần trăm là hợp lý.

"Nếu chúng ta cắt giảm hơn ba mươi phần trăm ngân sách của họ thì chúng ta sẽ không thể tránh được một cuộc nổi loạn của Lực lượng Quân cảnh."

"Tôi tôn trọng quyết định của Hokage."

Nghe Danzo kích đểu, Hiruzen khó chịu ra mặt.

**

"Sao cơ? Con biết ngày mai là ngày gì không?!!"

Giọng nói lớn tiếng của Fugaku vang lên khắp ngôi nhà trong đêm khuya thanh vắng.

Cảm giác mà Itachi phải chịu đựng lúc đầu không phải là sợ cha, cũng không phải quan tâm đến cơn thịnh nộ của ông.

Em trai cậu sẽ không thức dậy vì giọng nói ồn ào của ông ấy chứ? Thật vớ vẩn.

Mai nó còn phải đi học. Nó đang sống trong một cuộc sống cần cù vô ưu, không biết đến bóng tối tàn nhẫn đang bao phủ cả gia tộc. Itachi không muốn làm phiền giấc ngủ quý giá của em trai, làm ảnh hưởng đến sức khỏe ngày mai của nó chỉ vì giọng quát tháo của cha.

Họ đang ở trong phòng ngủ riêng của Fugaku và Mikoto.

Hai đấng sinh thành đều đang ngồi trước Itachi. Cha khoanh tay trừng trừng nhìn con trai mình, còn mẹ ngồi cạnh cong miệng nhướng mày. Thấy bà như thế, Itachi lần đầu tiên nhận ra rằng mẹ cũng có cảm xúc giống cha.

Cậu chưa bao giờ nói với mẹ về những nghi ngờ của gia tộc và nội dung của các cuộc họp. Bà Mikoto chưa bao giờ hỏi con trai về bất cứ điều gì và cũng chưa bao giờ nói thay Itachi. Hơn nữa, bà không biết rằng thái độ của cậu đối với gia tộc, vì Mikoto không có lựa chọn nào khác ngoài nói chuyện với Fugaku như thế này, trước mặt Itachi.

Nhưng chỉ trong một giây cậu đã nhận ra tất cả.

Mẹ cậu là người đồng ý với cuộc đảo chính.

Nghĩ lại thì cũng đúng thôi.

Mikoto không phải kiểu vợ có thể đưa ra ý kiến ​​khác với kế hoạch mà chính chồng bà cầm đầu. Dù cho có là người dịu dàng thì bà cũng không phải là người có thể làm trái ý cha cậu.

Đó là những gì Itachi hiểu.

Nhưng kể cả có hiểu thì khi nhìn mẹ mình như thế, cậu vẫn rất sốc.

Itachi đối mặt với cha, cố gắng hết sức để không nhìn về phía mẹ.

Một sự hiện diện le lói ở mặt bên kia của cánh cửa phía sau cậu.

"Sasuke..."

Đúng như đã nghĩ, giọng của cha đã đánh thức nó.

Một ngọn lửa giận dữ trào dâng trong lòng Itachi.

Cha đã không quan tâm nhiều đến em trai cậu.

Giống như hôm lễ nhập học, cha cố gắng can thiệp vào nhiệm vụ của Itachi mà hoàn toàn quên đi Sasuke, lần này thì là giọng giận dữ của ông. Lúc nhìn vào học bạ toàn điểm số xuất sắc của nó, ông cũng không nói gì đặc biệt quan trọng cả. Nghe mẹ kể lại rằng Sasuke đã rất thất vọng vì điều đó, Itachi cảm thấy buồn thay em trai mình.

Rồi Sasuke bắt đầu có một cảm xúc phức tạp đối với anh trai nó.

Thằng bé hiểu nhầm rằng cha chỉ nhìn thấy anh trai mà quên đi mình, làm nó ghen tị với Itachi.

Cậu muốn hét lên trước đứa em trai rằng thằng bé đã hiểu lầm rồi.

Fugaku không coi Itachi là con trai, mà là một công cụ hữu ích để thực hiện tham vọng đảo chính của ông.

Mối quan hệ giữa cậu và cha không như Sasuke nghĩ đâu. Giờ thì Itachi đang bị la mắng vì gì đây? Không phải vì cậu không vâng lời cha mình với tư cách là một người con, thậm chí không phải vì cậu đã làm sai như một người bình thường. Fugaku chỉ tức giận vì đứa con lớn sẽ không tham gia cuộc họp quan trọng nhất cho tham vọng của ông mà thôi.

Gạt sự ghê tởm với cha sang một bên, Itachi mở miệng, hạ quyết tâm.

"... Ngày mai, con sẽ bắt đầu một nhiệm vụ."

"...Nhiệm vụ kiểu gì!!"

Câu hỏi ngu ngốc đó khiến Itachi cảm thấy kiệt sức. Cha lẽ ra phải biết rằng cậu có trách nhiệm phải bảo mật các nhiệm vụ của Anbu. Không phải là cứ ông hỏi thì cậu phải trả lời cho được.

"... Con không thể nói với cha được... đó là một nhiệm vụ hoàn toàn bí mật."

Trả lời xong Itachi càng tức giận hơn.

Cậu tức giận không chỉ vì cha đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc, mà còn vì hai người họ không nhận thấy sự hiện diện của Sasuke chỉ vì họ quá chú tâm vào cuộc nói chuyện này.

Khi nghe thấy nhiệm vụ bí mật, cha im lặng khoanh tay nhắm mắt, mím chặt môi. Mẹ thấy ông như thế cũng có vẻ lo lắng.

Mồ hôi đã lấm tấm trên khuôn mặt họ.

Một sự im lặng đến khó chịu đang bao trùm căn phòng. Lo lắng cho Sasuke sẽ gục ngã vì không thể chịu được bầu không khí căng thẳng quá mức này, Itachi tập trung các giác quan của mình vào sự hiện diện đằng sau.

"Itachi..."

Fugaku gọi tên con trai. Sau đó ông bắt đầu nói.

"Con là trung gian kết nối gia tộc và cấp cao của làng..."

Đôi mắt của cha trở nên hơi đỏ, nhưng chưa đến mức hiện Sharingan.

Trung gian kết nối gia tộc và cấp cao của làng...

Nói toạc ra thì là một gián điệp. Itachi thầm hỏi cha mình trong đầu liệu bây giờ ông có phải xác nhận lại điều đó không, vì ông đã giao vai khó khăn cho con trai mình.

Đương nhiên cậu không nhận được câu trả lời, chỉ có ánh mắt sắc bén của Fugaku xuyên qua trái tim đang bị tổn thương và xé nát của Itachi.

"Cái này... con hiểu chứ?"

"Vâng..." Itachi chỉ có thể trả lời vậy.

Nếu cậu làm thế để Yashiro và những người trẻ khác trong tộc được vui, như cha mong muốn, thì làng đã làm gì nào?

Anbu giám sát gia tộc 24/7.

Danzo yêu cầu cung cấp thông tin của gia tộc.

Chỉ bấy nhiêu thôi là quá đủ để khiến cha và những người khác phải phẫn nộ.

Kế hoạch đã đến giai đoạn quyết định ngày cụ thể của cuộc đảo chính, sự phẫn nộ của những người trẻ tuổi đối với ngôi làng đã đạt đến đỉnh cao.

Điều gì sẽ đến sau đó?

Một cuộc chiến.

Sau đấy thì sao nữa...

Tộc Uchiha thất bại, sẽ có một cuộc đàn áp thậm chí còn gay gắt hơn bây giờ. Trong suốt sự nghiệp shinobi của mình, Itachi biết quá rõ rằng Làng Lá chưa bao giờ là một ngôi làng trong sạch và thuần khiết. Không chỉ phân biệt đối xử đối với tộc Uchiha, họ còn phong ấn Cửu Vĩ vào một đứa trẻ sơ sinh và cô lập, xa lánh thằng nhóc đó mà không cho nó biết sự thật.

Cả Anbu nữa. Hokage đã tạo ra một tổ chức gánh vác bóng tối của ngôi làng trên vai và để nó một tay đảm nhận những nhiệm vụ mờ ám.

Bằng cách đó, ngôi làng này đã đẩy những thứ tối tăm và dơ bẩn vào tay người khác, chỉ hiện ra bên ngoài những điều tưởng như rất trong sạch.

Liệu một gia tộc đã bị đàn áp sau cuộc đảo chính bởi một ngôi làng như thế có thể tiếp tục sống như trước đây không?

Không.

Con đường mà cha cậu và những người khác sắp đi là một con đường dẫn đến sự hủy diệt.

Giọng nói của cha phá vỡ dòng suy nghĩ của Itachi.

"Nhớ lấy điều ấy."

""Điều ấy" gì cơ?" Itachi mải suy nghĩ nên bỏ lỡ lời Fugaku nói. Xong cậu nhớ lại cha có đề cập đến "trung gian kết nối gia tộc và cấp cao của làng".

Cha anh tiếp tục nhắc nhở.

"Mai nhớ đến họp."

"..."

Itachi không thể đến đó. Cậu đã hứa với Shisui.

Nhưng giờ Itachi không dám nói "Con sẽ không đến". Nếu nói thế cha sẽ càng thêm phẫn nộ, ông lại càng nói dài hơn.

Itachi phát chán khi phải ngồi đây lắm rồi.

"Xin lỗi Sasuke..." Cậu thầm xin lỗi em trai.

Không nhìn cha nữa, Itachi quay mặt về phía cửa.

"... Sasuke. Đi vệ sinh xong thì ngủ sớm đi em."

Lúc ấy cha mẹ mới biết em trai cậu đang đứng đó.

Cánh cửa hé nhỏ, khuôn mặt đầy hối lỗi của thằng bé hiện ra.

"V-vâng."

Cha nhìn Sasuke, đứng dậy chắn tầm mắt của Itachi.

"Đêm muộn còn lảng vảng làm gì thế này. Đi ngủ đi, nhanh lên!"

Ông nói ra những lời đó với giọng quở trách.

Cha tức giận không hẳn chỉ vì em trai cậu thức dậy lúc nửa đêm, mà vì bị gián đoạn một cuộc nói chuyện quan trọng.

Chắc chỉ có thế thôi.

"...vâng." Sasuke trả lời đơn giản, trông có vẻ cô đơn, có lẽ vì nó đã nhanh chóng hiểu được tâm trạng của cha.

Khuôn mặt của em trai đang gục đầu xuống lại hướng về phía Itachi.

Đôi mắt nó trông như thể đang lên án cậu điều gì đó...

Sasuke đang lên án cậu cái quái gì cơ chứ?

Có phải vì Itachi đã tiết lộ sự hiện diện của nó?

Hay nó đang nghĩ rằng anh trai mình là nguyên nhân khiến cha bực bội như thế?

Hay là ghen tị vì cậu đã độc chiếm cả cha và mẹ?

Itachi rất muốn sử dụng Sharingan để đọc vị trái tim em mình, nhưng nó sẽ không thể thay đổi được thực tế này. Bây giờ chỉ có một cảm xúc hối lỗi trong đầu cậu vì đã lợi dụng Sasuke để kết thúc cuộc nói chuyện với cha.

                                                               ***

Xung đột giữa tộc Uchiha và làng Lá không thể cứu vãn bằng việc hòa giải được nữa. Việc sử dụng bạo lực là điều không thể tránh khỏi khi tộc Uchiha đã quyết định ngày giờ cuộc đảo chính sẽ diễn ra.

Tộc Uchiha đã nghi ngờ Itachi đứng về phía làng, vì thế ngay cả đến cha cậu cũng cử Shisui đi giám sát đứa con trai của ông. Tuy nhiên, Fugaku không ngờ đến việc Shisui là thuộc phe phản chiến và là đồng minh đáng tin cậy của Itachi.

Shisui có kế hoạch dùng Kotoamatsukami lên Fugaku, khiến ông ngăn hành động làm phản của gia tộc lại. Itachi không nghĩ nó sẽ làm tộc Uchiha kiêu ngạo phải từ bỏ âm mưu chống đối làng, bởi nếu Fugaku – tộc trưởng không đồng ý tạo phản, thì các thành viên trong tộc có thể đưa người khác lên làm trưởng tộc thay thế.

Dù vậy, ít nhất Ảo thuật của Shisui có thể làm trì hoãn thời gian trước khi ở tộc Uchiha hành động.

Không cần biết kết quả thế nào, Shisui sẽ đến đây sau khi thực hiện Kotoamatsukami. Bởi thế nên anh ta mới bảo Itachi hứa rằng cậu không nên đến cuộc họp của gia tộc.

Đứng trên mỏm đá đã hẹn trước, Itachi một mình chờ đợi bạn mình đến.

Mặt trời đã bắt đầu lặn ở phía tây và trời sẽ sớm tối. Chỉ còn một lúc nữa là bắt đầu cuộc họp. Chắc giờ Shisui đã kiểm soát suy nghĩ của cha bằng sức mạnh của Mangekyou Sharingan. Dù cuộc họp có ngắn thì cũng khoảng hai tiếng nữa. Vẫn còn thời gian. Trong khi chờ đợi, Itachi suy nghĩ về những điều đã xảy ra cho đến nay.

Mặc dù họ có chung mục tiêu là ngăn chặn đảo chính vì sự bình yên của làng, nhưng cho đến giờ cậu luôn để Shisui làm một mình. Có sự cho phép của Hokage Đệ Tam, anh ấy đã tự mình điều tra các động thái của gia tộc và nghĩ ra kế hoạch hiện tại. Đó là tất cả những gì Shisui đang làm. Itachi chẳng đóng góp gì cả.

Shisui nói rằng mọi thứ sẽ được quyết định sau khi làm cha cậu về phe phản chiến. Có vẻ như những người trẻ tuổi máu nóng trong gia tộc sẽ không thay đổi thái độ của họ dù tộc trưởng hiện tại có thay đổi. Dù có chút náo động, có thể sẽ khiến thời gian thực hiện kế hoạch bị lùi lại, nhưng sau đó họ sẽ điều chỉnh lại và tìm ra một con đường khác, họ sẽ vẫn đảo chính.

Hai người sẽ phải làm gì sau khi bọn họ phế truất cha cậu?

Cần phải có kế hoạch sau đó. Bây giờ cậu chỉ còn cách dựa vào Shisui. Bản thân Itachi sẽ nghĩ về điều đó. Cậu nghĩ rằng chỉ sau đó mình mới ngang hàng với Shisui.

"!"

Đột nhiên cậu cảm thấy có ai đó phía sau.

"Shisui..." Itachi ngơ ngác vì thấy bạn mình đến sớm. Máu khô trên má chảy từ mí mắt phải của anh ấy.

"Anh xin lỗi, Itachi."

Người bạn chập chững bước tới, đứng ở vách đá phía trước Itachi. Rõ ràng là điều gì đó tồi tệ đã xảy ra.

"Anh đã thất bại."

"Mắt anh sao vậy?"

Shisui không trả lời. Anh lặng lẽ nhìn vào vách đá. Thấy vậy, Itachi cố gắng bình tĩnh lại trái tim đang kích động của mình.

"Anh còn chưa gặp ngài Fugaku. Cuộc họp có lẽ đã bắt đầu. Có lẽ cuộc đảo chính sẽ được quyết định hôm nay. Kế hoạch của chúng ta đã thất bại."

"Không có nghĩa là tất cả đã kết thúc."

Trái tim của bạn cậu đã tan nát...

"Ai đã làm điều này?"

"Danzo."

Tim Itachi gầm lên dữ dội. Khuôn mặt của người đàn ông quỷ quyệt đó lại hiện lên trong tâm trí cậu.

"Có một tên dưới quyền ông ta dùng bọ em biết chứ?"

"Người đeo mặt nạ bạch hổ phải không?"

"Anh đã bị hắn đầu độc. Không cứu được nữa."

Đó là Sugaru đến từ tộc Aburame. Hắn dùng bọ.

"Itachi."

Giọng của Shisui yếu đến mức khiến Itachi ngạc nhiên. Người bạn đang đứng trước mắt trông nhỏ bé hơn tất cả những lần cậu từng gặp anh. Cái chết đang hiện hữu phía sau người đàn ông này. Với Itachi, anh ấy như một người anh trai, luôn đi trước cậu và đang chiến đấu vì lợi ích của gia tộc.

"Bây giờ... rất khó để dừng cuộc đảo chính lại. Nếu làng Lá có nội chiến, các nước khác chắc chắn sẽ nhân cơ hội xâm lược... Và rồi sẽ lại có chiến tranh."

Rất khó để dừng cuộc đảo chính lại....

Đó là những lời mà cậu không muốn nghe từ miệng Shisui.

Anh ấy đang từ bỏ mọi thứ sao? Cái chết khiến con người trở nên mỏng manh vậy ư? Itachi, người thuộc nhóm những người được định sẵn để sống sót, không hiểu nổi trái tim của Shisui.

Người bạn nhìn Itachi qua vai.

"Anh đã định sử dụng Kotoamatsukami và cố gắng ngăn chặn cuộc đảo chính... tuy nhiên mắt phải anh đã bị Danzo đánh cắp. Ông ta không tin tưởng anh... Danzo có ý định bảo vệ ngôi làng theo cách riêng của mình."

Itachi biết điều đó. Danzo là kẻ không tin ai cả, ngay cả với ngài Đệ Tam ông ta cũng nghi ngờ.

Người đàn ông đó bảo vệ ngôi làng theo cách của riêng mình. Itachi cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

"Mắt trái của anh cũng sẽ bị nhắm đến..."

Shisui chạm vào mắt trái còn lại của mình, ấn ngón tay vào sâu mí mắt rồi dùng sức.

"Trước khi điều đó xảy ra, anh sẽ đưa con mắt này cho em."

Shisui nắm chặt mắt trái của mình trong lòng bàn tay. Mí mắt đã nhắm lại và máu tươi đang chảy xuống, anh để lộ ra con mắt trong tay mình.

Mắt của Shisui có Mangekyou Sharingan. Giao nó cho cậu có nghĩa là anh ấy đang cho phép cậu sử dụng sức mạnh này. Cảm nhận được lòng tin từ người xem như anh trai, ngực Itachi thắt lại.

"Shisui..."

Cậu không thể gọi tên bạn mình. Bởi nếu lên tiếng, có lẽ nước mắt sẽ tràn ra mất. Itachi không thể khóc trước mặt người khác nữa. Nhất là trước mặt người bạn sắp chết của mình.

"... Em là người bạn duy nhất mà anh tin tưởng. Ngôi làng này... cái tên Uchiha... hãy bảo vệ nó."

Itachi nhìn vào lòng bàn tay đang chìa ra của Shisui rồi vận chakra. Một con quạ bay đến từ bầu trời và dừng lại trong tay Shisui. Cậu đặt con mắt vào mắt trái của con quạ, chúng kết hợp với nhau như thể nó đã bị hấp thụ.

Dù đã mất cả hai mắt, không thể nhìn thấy, nhưng Shisui vẫn nở một nụ cười nhẹ nhõm. Con quạ đã lắc cổ rồi bay lên bầu trời đêm.

"Còn một thứ nữa anh muốn đưa cho em."

Shisui quay lưng về phía Itachi một lần nữa.

"Trước đó, anh muốn nói em biết một điều."

"Là điều gì?" Cậu phun ra những từ đó một cách khó khăn. Nhưng những lời Itachi thực sự muốn nói thực ra nhiều vô số kể.

"Đừng chết... Đừng bỏ cuộc..."

Thật vô nghĩa khi nói những lời như vậy với người bạn sắp chết của mình. Thế nên cậu đã không mở lời. Mặc dù vậy, Itachi vẫn tiếp tục la hét điều đó trong nơi sâu thẳm của trái tim.

Đừng chết.

Nếu anh từ bỏ, mọi thứ sẽ kết thúc.

Một shinobi chiến đấu cho đến phút cuối cùng.

Vẫn chưa kết thúc.

Nhưng tiếng hét của Itachi không đến được với người bạn trước mặt.

"Chính tay anh đã giết bạn thân nhất của mình."

"Bạn thân nhất? Anh đang nói về ai vậy?"

Trước lời thú nhận đột ngột đó, suy nghĩ của Itachi hoàn toàn dừng lại. Shisui tiếp tục nói.

"Lúc trước khi anh gặp em."

Itachi không thể nhìn được biểu cảm của Shisui.

"Anh quen cậu ta ở Học viện. Cậu ấy và anh đã trở thành Genin cùng nhau, vì vậy bọn anh đã chiến đấu cùng nhau, là đồng đội trong cùng một đội. Đối với anh ngày trước, cậu ấy là người bạn mà anh tin tưởng nhất. Tuy nhiên..."

Hơi ngừng lại, Shisui tiếp tục.

"Nó kéo dài chưa đến một năm."

"Đó là lúc Đại chiến sắp kết thúc. Các nhiệm vụ lúc đó nguy hiểm hơn nhiều so với bây giờ. Nhóm của bọn anh bị cô lập ở một quốc gia khác trong nhiệm vụ mà bọn anh làm cùng đội khác. Thật không may, bọn anh gặp phải rất nhiều kẻ thù và bị dồn vào một tình huống mà gần như phải chờ đợi cái chết."

Đó là một câu chuyện xảy ra trước khi Itachi trở thành một shinobi.

"May mắn thay, anh đã được cứu nhờ một số đồng đội đã tình cờ phát hiện ra, nhưng người bạn đó của anh đã trốn thoát quá trễ. Chỉ cần anh vươn tay ra thôi, cậu ấy sẽ không chết."

Theo lời của Shisui, bạn của anh ấy có lẽ đã bị kẻ thù giết chết trong gang tấc. Sự sống và cái chết chỉ được quyết định bởi một sự khác biệt nhỏ của số phận, và hậu quả là hai người đã chia cắt. Tất nhiên, đó không phải là lỗi của Shisui. Nhưng Shisui vẫn coi cái chết của bạn anh là lỗi của mình.

"Đó không phải là lỗi của anh."

"Không..." Shisui cắt lời Itachi.

"Anh đã ghen tị với người bạn đó. Cậu ấy được trời phú cho tài năng hơn anh, và anh ghen tị với cậu ấy vì cậu ấy luôn đi trước anh. Thế nên lần đó anh đã cố tình không chìa tay ra... Anh đã giết cậu ta."

Itachi nhận ra một bóng tối như thế đang nằm im lìm trong trái tim Shisui.

Từ trước tới giờ cậu đã nhìn thấy phần nào trong bạn mình vậy?

Itachi cảm thấy chóng mặt.

"Nỗi đau khi giết bạn kéo dài vài tháng. Đó là lúc anh gặp em."

Cho tới bây giờ Itachi cũng vẫn còn nhớ như in.

Khi cậu tập luyện một mình để chuẩn bị nhập học tại Học viện, Shisui đã đột ngột xuất hiện. Shisui cũng là người đã mở lời kết bạn với cậu.

"Nhìn thấy bóng dáng đang nỗ lực hết mình tập luyện mỗi ngày của em, anh bất chợt lên tiếng gọi... Ở bên em, đi trước em, anh dần dần hồi phục từng chút một. Anh thật sự rất biết ơn em."

"Em còn biết ơn anh hơn...Shisui." Itachi nuốt vào trong tim những lời không nói ra.

"Cái chết của người bạn đã cho anh một sức mạnh mới. Đó là Mangekyou Sharingan."

Tầm nhìn trở nên choáng váng vì mất quá nhiều máu, không để tâm đến Itachi, Shisui tiếp tục.

"Trong mắt của Uchiha, sức mạnh có lẽ được đánh thức do sự thay đổi của một cảm xúc mãnh liệt. Có lẽ mắt anh thức tỉnh vì hối hận đã giết bạn mình."

"Hối hận vì đã giết một người bạn..."

"Ừ."

Cậu có một linh cảm khó chịu.

"Giết anh đi, Itachi. Rồi em sẽ có được Mangekyo Sharingan. Em sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều."

"Sao có thể..."

"Anh không thể cứu được nữa rồi. Sẽ tốt hơn nếu cái chết của anh mang đến sức mạnh cho em."

Itachi cảm thấy có gì đó nóng bỏng trong mắt mình. Cậu không thể bình tĩnh phân tích bằng cái đầu rối bời này. Không biết là nước mắt hay là dự cảm sắp có một sức mạnh mới nữa.

"Nào, làm đi! Itachi!" Shisui thúc dục, như một người anh đang cổ vũ em trai mình.

Cậu bước tới, loạng choạng.

Một thứ ẩm ướt giống như máu thấm đẫm má Itachi.

Những giọt nước mắt...

Itachi tiếp tục đi tới trước mặt người duy nhất cậu coi là tri kỉ trong cuộc đời này, trong khi cố kìm nén dòng lệ để Shisui không nhận ra.

"Năng lực của em không hợp với gia tộc. Em có thể vượt lên trên định mệnh của gia tộc. Không..."

"Shisui..."

"Là một shinobi thì năng lực của em cũng rất vượt trội."

"Năng lực của em?"

Itachi nghe thấy giọng của mình đang run rẩy. Lần đầu tiên cậu nghe được giọng bản thân yếu ớt như vậy.

Itachi biết Shisui đang nói những chuyện lan man để giúp cậu vơi nỗi đau mất đi anh. 

Shisui - người mà cậu xem như anh trai, người bạn thân thiết duy nhất của Itachi trong cuộc đời này, người thấu hiểu được lý tưởng và khát khao bảo vệ làng của cậu...

Cuối cùng, như rõ thời khắc chia lìa cõi đời đã đến.

Shisui chỉ quay về phía Itachi, nở nụ cười pha một chút bồi hồi, xao xuyến lẫn với niềm tiếc nuối vô hạn.

"Anh rất vui vì đã gặp em."

Cúi gằm mặt xuống, toàn thân run rẩy, cậu chầm chậm đưa cả hai cánh tay về phía lưng người bạn thân nhất của mình.

Shisui liền quay lưng lại, cầm lấy hai bàn tay đang run của Itachi. Anh đan đôi tay của hai người với nhau. Hơi ấm từ bàn tay Shisui chỉ kiến tim cậu thêm đau đớn, cứ như có một lưỡi dao xuyên thủng qua lồng ngực vậy.

"Bình tĩnh nào! Anh tin tưởng ở em." Các ngón tay Shisui siết chặt lấy ngón tay của người đối diện.

Cảm nhận được niềm tin và sự động viên mãnh liệt từ người bạn thân, lúc này Itachi mới ngẩng đầu lên nhìn Shisui. Ánh mắt của hai người giao nhau, cả hai hiểu được cảm xúc, nỗi đau và khát vọng của đối phương.

Từ lúc nào, toàn thân Itachi lấy lại được sự bình tĩnh vốn có.

Thấy thế, mặt Shisui biểu hiện nét hài lòng.

"Shisui, em cũng rất vui vì đã gặp anh." Nói xong, Itachi nắm chặt lấy hai tay đối phương như muốn lưu giữ chút hơi ấm cuối cùng của người kia trong vài giây, trước khi đẩy anh xuống vực sâu thăm thẳm.

"Nhờ em lo liệu mọi chuyện còn lại."

Đó là những lời của bạn cậu trong giây phút cuối cùng của cuộc đời. Nụ cười mãn nguyện vẫn trên môi Shisui khi thân thể anh rơi xuống thác nước cao vời vợi.

Bóng đêm...

Đêm tối không có trăng và sao.

Trông như những đám mây đen bao phủ bầu trời sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.

Cậu đã giết bạn mình.

Itachi đặt cả hai tay vào chỗ Shisui vừa đứng lúc nãy và gục đầu xuống, không thể cử động. Cơ thể kiệt quệ nặng như chì, tâm trí bị tổn thương và rách nát của cậu không ngừng xoay chuyển dòng suy nghĩ. Nước mắt lần lượt trào ra từ hai mắt, và Itachi thậm chí không thể ngăn chúng lại bằng cảm xúc khô khốc của mình.

Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn bị tê liệt.

Không...

Ở một nơi nào đó trong cơ thể Itachi đang biến thành bóng tối, một thứ gì đó đang âm ỉ. Đây là vùng đất chết chóc rộng lớn, được bao phủ bởi băng, nhưng có một tia sáng nhỏ đang bốc cháy dữ dội.

Hai tia sáng lấp lánh.

Bên trong mắt trái và mắt phải của cậu.

Itachi ôm chặt những tia sáng lấp lánh bằng trái tim bị thương và kiệt sức của mình.

Thình thịch...

Trong nháy mắt, những tia sáng lấp lánh bao bọc toàn bộ cơ thể, biến thành những ngọn lửa khổng lồ. Đôi mắt của cậu trở thành lõi của chúng, nóng rực như một khối nham thạch.

"Em có nó rồi, Shisui."

Trong đôi mắt không ngừng rơi lệ của Itachi, tia sáng đỏ thẫm lấp lánh sáng ngời.

"Em hứa với anh. Em chắc chắn sẽ ngăn gia tộc lại."

Hy vọng rằng lời nói đến được thế giới bên kia, Itachi bộc bạch tiếng lòng của mình trong đêm đen sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro