Ngoại truyện: Bản giao hưởng trong cơn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa mưa ở Hakusan Jinja bắt đầu muộn hơn mọi năm. Những bông hoa mận cuối cùng đã sớm tàn trên cây. Vẻ trong lành, tinh khiết của không khí mùa xuân nhanh chóng thay thế bằng mùi đất ẩm dịu ngọt xen lẫn vị đắng nhẹ tỏa ra từ cơn mưa đầu hạ.

Tôi ngồi vào bàn làm việc, tính toán đến chi tiêu ngày hôm nay. Thống kê xong lượng thuốc còn thiếu để mua vào ngày mai, tôi đóng quyển sổ, duỗi lưng. Nhìn đồng hồ chỉ 8 giờ, lúc này tôi mới chợt nhận ra mình chưa ăn tối.

Trong đầu tôi đề xuất chazuke hoặc cơm với cá nướng, hay có thể tôi sẽ chạy tới tiệm ramen bên kia đường.

Lắng nghe tiếng đồng hồ nặng nề hòa tan vào tiếng mưa, tôi loại bỏ phương án ramen khi trời đang mưa ngày càng nặng hạt. Nghĩ đến việc tự mình nấu ăn thì lại ngại, vậy nên tôi định cứ thế bỏ qua bữa tối mà đi ngủ.

Mỗi ngày, tôi lặp đi lặp lại các công việc: chuẩn bị thuốc, ghi sổ khám bệnh, cung cấp thuốc cho khách hàng, ghi lại lịch trình mua thuốc của từng vị khách và bổ sung những loại thuốc còn thiếu.

Một ngày buồn tẻ nữa trôi qua, tôi tự nhủ. Nhưng có vẻ như tôi đã lầm.

Ba tiếng gõ cửa khẽ vang lên hòa lẫn vào tiếng mưa lộp bộp rơi trên hiên nhà.

"Mời vào." Tôi nói, sử dụng giọng điệu lịch sự thường dùng với khách hàng.

Tiếng cửa mở ra, người đó chắc hẳn đã nghe thấy câu trả lời của tôi mà bước vào. Dù cảm thấy hơi khó chịu khi có khách sau giờ đóng cửa, tôi vẫn nở một nụ cười chào mừng với lời nói thân thiện.

"Tôi là Sawamura Daichi. Tôi có thể giúp gì cho anh?"

Vị khách ướt sũng, nước nhỏ giọt từ quần áo, để lại những vết nước trên sàn gỗ. Mái tóc ướt đẫm nước mưa dính vào má, khiến anh trông có phần hốc hác.

Một cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo mang theo mùi mưa bay vào phòng khi có sự xuất hiện của người lạ mặt.

Anh ta im lặng và đi thẳng đến quầy, để lại dấu chân ướt phía sau. Khi người kia đến gần, tôi cảm nhận được sự mát lạnh của cơn mưa đầu hạ toả ra từ người đối phương.

"Đi dưới trời mưa có thể bị cảm lạnh. Nếu anh biết tự chăm sóc bản thân hơn thì sẽ không phải đến đây mua thuốc." Tôi nửa thật nửa đùa nhận xét.

Người khách không có phản ứng gì khiến tôi hơi chán nản.

"Anh có những loại thuốc này không?" Người kia đưa cho tôi một mảnh giấy.

Nhận lấy tờ giấy và đọc tên đơn thuốc đầu tiên, tôi cau mày sâu hơn khi đọc thêm. Tuy nhiên, tôi vẫn kiên nhẫn xem hết danh sách, mặc dù tên loại thuốc khiến tôi khó chịu.

"Các loại thuốc này... Chỉ sợ tôi không thể cung cấp được." Tôi cau mày và ngước lên nhìn anh. Từ lúc tôi nhìn đơn thuốc, anh ta dường như đang nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi rất bất an.

Tôi có cảm giác như... anh ấy hẳn đã mong đợi câu trả lời khác.

"Đây là đơn thuốc của bác sĩ, anh có thể cho một ngoại lệ được không?" Người khách vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng lại lộ ra chút miễn cưỡng.

"Đúng là đơn thuốc của bác sĩ, nhưng ngay cả khi bác sĩ có thể viết đơn thuốc vô lí như vậy, với tư cách là dược sĩ, tôi không thể đồng ý với đơn thuốc đó." Tôi giải thích với vẻ mặt nghiêm túc.

Đơn thuốc này khiến tôi tức giận. Bác sĩ thật vô trách nhiệm. Ngoài các loại thảo dược có thành phần alcaloid như cây ma hoàng, còn có hai loại thuốc, một loại có tác dụng phụ cực kỳ nguy hiểm và loại còn lại là thuốc giảm đau liều cao. Sử dụng chúng trong thời gian dài chắc chắn sẽ dẫn đến suy nhược cơ thể.

Trừ khi là những trường hợp đặc biệt, những đơn thuốc như vậy rất hiếm thấy, hơn nữa chúng hoàn toàn không phù hợp với một người trẻ tuổi và có vẻ khỏe mạnh. Tôi trịnh trọng trả lại đơn thuốc cho anh ấy, tự tưởng tượng vẻ mặt của tôi khó chịu đến mức nào.

Dù không phải là bác sĩ mà chỉ là một dược sĩ, tôi không bao giờ phớt lờ hay bỏ mặc bệnh nhân của mình. Có thể tôi không có tay nghề xuất sắc nhưng tôi có lương tâm và luôn thận trọng trong nghề nghiệp.

Anh im lặng lấy lại tờ giấy, cắn môi dưới, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tôi đã được cảnh báo đầy đủ về tác dụng phụ của những loại thuốc này. Có điều tôi cần tác dụng của chúng dù chỉ trong thời gian ngắn."

Lời nói của anh ấy khiến tôi hoàn toàn tức giận.

"Còn về lâu dài, vài chục năm nữa thì sao? Tôi không hiểu một người trẻ tuổi như anh lại liều mạng dùng loại thuốc như thế?!"

Nghe đến con số vài chục năm phát ra từ miệng tôi, ánh mắt anh thoáng hiện lên nét mờ mịt, đồng tử đen đặc mang vẻ ngột ngạt khiến người khác khó thở.

Chợt tôi nhận ra mình vừa gắt gỏng với khách hàng. Anh ta yêu cầu loại thuốc có độc tính cao với tác dụng phụ nghiêm trọng. Dù chúng làm giảm đau rất hiệu quả và tăng sự tập trung, nhưng dùng thời gian sẽ gây ra tác hại với cơ thể.

Vốn đã cảm thấy mệt mỏi sau ngày làm việc, tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc khi vị khách đến muộn này phớt lờ lời khuyên của tôi.

Tuy nhiên, tôi bắt đầu nhận ra một chút.

"Cho tôi xem hồ sơ bệnh án của anh."

Khi tôi nhìn vào mắt người kia, tôi nhận ra anh ấy còn trẻ đến mức nào. Dù có phong thái chững chạc nhưng khuôn mặt anh vẫn ẩn chứa nét trẻ trung. Anh không trả lời, cúi thấp mắt. Do tôi tưởng tượng hay sắc mặt anh tái nhợt hẳn dưới ánh đèn.

Có điều gì đó về vẻ ngoài của đối phương làm dịu cơn giận của tôi. Tôi không có ý làm khó anh ấy.

Tôi thở dài nói: "Chúng là một loại thuốc mạnh. Nó có tác dụng điều trị suy tim trong thời gian ngắn, nhưng các triệu chứng sẽ xấu đi nhanh chóng sau khi ngừng thuốc. Dù sao thì tôi cũng không thể cho được."

Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi trong vài giây, cuối cùng bỏ cuộc. Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi như thể chưa bao giờ mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

"Cảm ơn Sawamura - san, xin lỗi vì đã làm phiền sau giờ làm việc." Người kia nói, sau đó quay người lại, chuẩn bị rời đi.

Nhìn dáng người cao lớn, mảnh khảnh, thân hình ướt đẫm nước mưa, tôi nhận ra có lẽ đối phương còn trẻ hơn tôi. Nghe tiếng mưa dai dẳng bên ngoài, lòng tôi dịu lại.

"Ừm... nếu không phiền, cậu có thể đợi cho đến khi tạnh mưa."

Bước chân người khách ngập ngừng, thể hiện sự do dự.

"Tôi không có việc gì khác để làm, dù sao thì ở một mình cũng chán. Sao không ở lại nói chuyện với tôi một chút?"

Trên thực tế không hoàn toàn như vậy. Mỗi ngày đóng cửa hàng, tôi thường dành thời gian một mình, đọc sách, uống trà. Thời gian cứ trôi qua. Có lần một người bạn trêu tôi đang sống như một ông cụ non.

Người kia quay lại và nhìn tôi. Vị khách hạ ánh mắt xuống, đôi mắt đen bình tĩnh mang theo nét tĩnh lặng như màn đêm. Anh không nói gì mà chỉ gật đầu đồng ý.

Nghĩ rằng chắc người kia sẽ cảm thấy lạnh vì ngấm nước mưa nên tôi đưa cho anh chiếc khăn tắm rồi mời anh vào trong nhà.

Anh ta nhẹ nhàng cảm ơn tôi và không nói thêm lời nào nữa, lặng lẽ đi theo phía sau.

Cảm thấy mệt mỏi và nghĩ rằng người kia chẳng có tâm trạng để nói chuyện phiếm, tôi cũng không muốn trò chuyện nữa.

Sau khi vào phòng khách, tôi rót cho anh một tách trà nóng. Khi tôi đưa nó cho người kia, đầu ngón tay của chúng tôi vô tình chạm vào nhau. Tôi nhận thấy ngón tay anh ta lạnh đến mức đáng ngạc nhiên.

Tôi thở dài.

"Đi dưới mưa có hại cho sức khỏe. Mời cậu uống trà cho ấm."

Anh không từ chối và nhận trà. Tôi bắt gặp một biểu cảm thoáng qua, khó hiểu trong mắt người kia khi anh nhìn xuống tách trà.

Tôi ngồi đối diện đối phương, rót cho mình một tách. Ánh sáng xanh nhạt trong cốc soi bóng tôi, khiến căn phòng tràn ngập hương trà ngọt dịu.

Người khách lặng lẽ uống trà, không gây ra tiếng động. Mặc dù người ngồi đối diện tôi ít nói nhưng cách cư xử cho thấy anh được giáo dục tốt.

Tôi tự hỏi làm thế nào một thanh niên như vậy lại ở đây yêu cầu liều lượng thuốc giảm đau bất thường và các loại thuốc mạnh bị hạn chế sử dụng.

Đặt cốc xuống, tôi nhớ lại cái nhìn thoáng qua trong mắt anh. Trực giác mách bảo tôi rằng đối phương đang phải mang một gánh nặng lớn, mặc dù vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, gần như tê liệt, không có bất kỳ cảm xúc nào. Tuy nhiên tôi cảm nhận được thứ gì đó bên dưới bề mặt tiền.

Nhưng tôi sẽ không hỏi một cách bất lịch sự, hơn thế tôi nghi ngờ việc người này sẽ chia sẻ những rắc rối của mình với một người xa lạ như tôi.

Âm thanh của tiếng đồng hồ đã điểm giờ đúng, tôi chợt nhận ra sự im lặng này đã kéo dài khá lâu. Bầu không khí có vẻ hơi u ám, có lẽ tôi nên bắt đầu một cuộc trò chuyện.

"Đã muộn rồi, tôi nên bắt đầu chuẩn bị bữa tối." Tôi nói, đứng dậy và vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo.

"Xin lỗi vì đã làm phiền anh, Sawamura – san."

Người thanh niên nói, hơi cúi đầu, giọng điệu tôn trọng và bình tĩnh, như thể cảm thấy có lỗi vì đã làm phiền tôi.

"Đừng lo lắng về điều đó, nếu cậu chưa ăn tối thì hãy ăn cùng tôi. Một người trẻ tuổi như cậu bỏ bữa là không tốt đâu." Tôi đáp. Mặc dù sự thật là nếu không có người này, có lẽ tôi đã chẳng ăn tối.

Người kia lịch sự chấp nhận lời mời và nhẹ nhàng cảm ơn tôi.

Khi cơm trắng đã chín, tôi chan nước trà đun sôi lên trên.

"Đây là chazuke, một đặc sản của Hakusan Jinja. Xin thứ lỗi vì chỗ tôi chỉ có món đạm bạc này."

Tôi cho rằng anh không đến từ một ngôi làng nhỏ như Hakusan Jinja vì giọng anh không giống người địa phương.

Tôi cứ bận rộn với bữa tối, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, còn anh thì lặng lẽ lắng nghe. Điều đó khiến bầu không khí bớt ngượng ngùng hơn trước.

"Nhân tiện, tôi chưa hỏi tên cậu."

Người khách ấy nói ra một vài âm tiết với âm lượng khá nhỏ. Nghe xong, tôi thốt lên:

"Ồ, vậy ra tên cậu là Itachi. Rất vui được gặp cậu."

***

Tôi gặp Itachi vào đêm mưa đó, không hề biết họ cũng như quá khứ của anh. Mọi thứ về người này dường như là một điều bí ẩn.

Một điều duy nhất tôi nhận thấy là anh không có cảm giác thèm ăn cho lắm. Bữa cơm anh chỉ ăn chưa đến nửa bát con và chỉ ăn cùng một ít dưa chua. Tôi có đề nghị đối phương ăn thêm nhưng anh từ chối và lịch sự cảm ơn vì bữa ăn.

Sau bữa tối, thỉnh thoảng chúng tôi trò chuyện về những chủ đề tầm thường. Thực ra chủ yếu là tôi nói, Itachi lắng nghe bên cạnh. Đôi khi anh gật đầu tỏ ra đã hiểu, cùng lắm là đáp lại bằng một, hai từ. Anh ấy thực sự là một người sống nội tâm và không thích nói chuyện.

Bầu không khí có phần đơn điệu. Tôi có cảm giác cuộc trò chuyện đã trở thành độc thoại của riêng tôi. Điều đó khiến tôi hơi xấu hổ.

Tôi thấy thoải mái hơn khi làm việc của riêng mình hơn là tiếp tục cuộc trò chuyện khó xử này. Tôi đưa người kia vào phòng đọc và bảo đối phương chọn bất kỳ cuốn sách nào mà anh muốn trên giá sách, sau đó tôi ngồi xuống bàn, giở trang mà tôi chưa đọc xong tối hôm trước. Hít một hơi thật sâu và ổn định suy nghĩ, tôi đắm mình trong dược lý của y học như những đêm khác.

Suy cho cùng, tài năng của tôi có hạn, kinh nghiệm và kiến ​​thức của tôi cũng không sâu rộng. Vẫn còn rất nhiều điều để tôi học hỏi.

Khi tôi ghi chép xong và đặt lại dấu trang vào cuốn sách, tôi nhìn lên và nhận thấy người kia đang chăm chú đọc sách ở một góc phòng. Anh ngồi dựa lưng vào tường, một đầu gối co lại, một chân duỗi thẳng ra, trên tay là quyển sách đã đọc được một nửa.

Ánh sáng mờ ảo in bóng anh lên tường. Chỉ khi đó tôi mới nhớ rằng mình không cô đơn. Người kia im lặng đến mức tôi hoàn toàn quên mất sự hiện diện của anh.

Cảm thấy tội lỗi vì đã phớt lờ anh ta một cách thô lỗ trong gần hai tiếng đồng hồ, tôi đứng dậy và bước tới chỗ đối phương. Nhận thấy sự hiện diện khác đang lại gần, anh quay mặt về phía tôi với vẻ mặt bình tĩnh.

"Cậu đang đọc gì vậy?" Tôi cúi xuống, nghĩ mình không nên bất lịch sự nữa. Nhận ra cuốn sách người kia đang đọc, mắt tôi sáng lên, trong lòng hưng phấn khó tả.

"Ồ, vậy ra cậu cũng thích chủ đề này à?"

Các chủ đề như cái chết và sự vô thường chiếm ưu thế trong tác phẩm mà anh vừa đọc.

Đây cũng là quyển sách tôi đã đọc lại nhiều lần vì tính triết lý của nó. Nội dung tác phẩm thể hiện mối quan hệ giữa sự luân chuyển với sự cân bằng của vạn vật trong cuộc sống. Sự bắt đầu và kết thúc liên quan đến sự vô thường của vạn vật, tuy thế chính vì sự vô thường mà sự bắt đầu và kết thúc rất thú vị và đáng được trân trọng.

"Những cành sắp nở hoa hay những khu vườn rải đầy hoa tàn còn đáng để chúng ta ngưỡng mộ hơn. Trong mọi việc, chính sự khởi đầu và kết thúc mới thú vị."

Tôi nhớ nhất câu nói đó trong cuốn sách. Mối quan tâm chung này dường như đã rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, dù chỉ một chút.

Dường như nhận thấy sự phấn khích của tôi, anh gật đầu, đáp:

"Tôi đã đọc nó vài năm trước."

Nghe thế, tôi rất vui khi gặp được một người có thể cùng mình nói chuyện về sách. Không nhận thấy nỗi buồn sâu thẳm trong mắt anh ấy, tôi hào hứng trả lời:

"Tôi cũng vậy, nhưng hồi đó hiểu biết của tôi còn khá nông cạn."

Ánh mắt u sầu mang theo nỗi niềm không tên, anh trầm giọng đến mức gần như thì thầm:

"Sau này, tôi dần dần hiểu được cái gọi là vô thường của thế giới."

Tôi vô thức cau mày nhìn người kia. Ngay từ đầu, tôi đã cảm nhận được đối phương có một câu chuyện đằng sau, nhưng tôi không tập trung nhiều vào nó. Tuy nhiên, bây giờ tôi nhận ra chàng trai trẻ trước mặt này có lẽ đã có một quá khứ đau buồn. Tuy tuổi còn trẻ nhưng anh đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, dẫn đến việc xuất hiện với diện mạo u ám ở hiệu thuốc của tôi.

"Sawamura – san, xin hãy đưa cho tôi loại thuốc đó. Tôi không quan tâm thời gian sau này sẽ ra sao." Itachi đột nhiên cúi xuống, giọng điệu trở nên nghiêm túc. Mặc dù anh sử dụng kính ngữ nhưng nó nghe giống một mệnh lệnh hơn.

"..." Tôi thở dài, nhất thời không biết phải làm gì. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một khách hàng như vậy. Tôi không nỡ từ chối, nhưng cũng không nỡ nhìn anh ấy hủy hoại cơ thể mình như thế này. Nếu bắt đầu dùng loại thuốc này, anh ta sẽ không bao giờ có thể sống thiếu nó.

"Thuốc kia... Tôi tuyệt đối không thể đưa cho cậu, nhưng tôi có một phương pháp khác để chữa trị trường hợp của cậu, tệ nhất là... nó có thể kéo dài thêm cho cậu một ít thời gian, giúp cậu có cuộc sống tương đối bình thường. Muốn thử không?"

Tôi hơi ngước mắt lên, nhìn anh cắn môi dưới, nắm tay siết chặt. Tôi không ngắt lời, lặng lẽ chờ đối phương cân nhắc các lựa chọn.

"Vậy thì tôi sẽ giao việc đó cho anh, Sawamura - san."

Cuối cùng thì đối phương cũng chấp nhận lời khuyên của tôi. Anh ta hẳn đã đến nhiều hiệu thuốc để tìm thuốc, biết rằng dược sĩ thường sẽ không cấp phát thuốc một cách hấp tấp. Anh chỉ thỏa hiệp với đề nghị của tôi sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

Itachi đột nhiên quay lại, che miệng và bắt đầu ho. Âm thanh tuy không lớn nhưng nó phát ra từ sâu trong lồng ngực, điều đó khiến tôi lo ngại. Tôi cau mày, cảm thấy tình hình quả thực không ổn chút nào.

"Đợi ở đây một lát, tôi sẽ quay lại ngay."

Tôi đứng dậy và rời đi, chuẩn bị sắc hỗn hợp cát cánh kết hợp cam thảo, có tác dụng làm dịu cơn ho.

"Tôi rất xin lỗi."

Nghe giọng nói khàn khàn của đối phương cùng với hơi thở khó nhọc, tôi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn bã. Anh không có lý do gì để xin lỗi tôi cả.

"Thay vì xin lỗi tôi, cậu nên quan tâm đến việc chăm sóc sức khỏe của mình hơn. Nếu cậu không quan tâm đến bản thân thì không ai có thể giúp được cậu." Cảm thấy khó chịu, tôi kiên quyết đáp lại rồi bỏ đi chuẩn bị thuốc.

Tôi lấy trong tủ ra khoảng hai thìa rễ cây cát cánh cho lên cân, rồi cho vào nồi thuốc, thêm 80 gam cam thảo, thêm nước rồi nhóm lửa.

Tôi tự hỏi tại sao anh ấy lại mắc phải căn bệnh này và suy nghĩ làm thế nào để tiến hành điều trị đúng cách. Tôi nheo mắt nhìn ngọn lửa đỏ cam đang bập bùng.

Mùi hương của thảo mộc dần tràn ngập căn phòng khi tôi pha thuốc. Tôi tắt lửa, đợi một lát, đổ một ít thuốc sắc vào một chiếc bát sứ nhỏ rồi bưng đến cho anh.

Nghĩ rằng đối phương có lẽ không muốn ở lại lâu, tôi quyết định nhanh chóng chuẩn bị thuốc, hy vọng anh ấy có thể rời đi vào sáng hôm sau. Tôi ngẩng mặt lên và nhận thấy nước da của anh thậm chí còn nhợt nhạt hơn, không biết có phải do ánh sáng mờ hay không.

"Xin hãy uống thuốc, nó sẽ giúp giảm ho. Ngoài ra, tối nay tôi sẽ chuẩn bị phần thuốc còn lại cho cậu."

Tuy vẻ mặt vẫn thờ ơ nhưng ánh mắt đã dịu đi đôi chút, anh gật đầu, nói lời cảm ơn.

"Cậu không cần phải trịnh trọng thế đâu, Itachi – kun." Nhận ra hầu hết những lời người kia nói với tôi đều là cảm ơn hoặc xin lỗi, tôi thở dài và bảo đối phương đừng quá gượng ép.

Quá trình chuẩn bị diễn ra suôn sẻ hơn tôi mong đợi. Tuy rằng trước đây tôi chưa từng chuẩn bị loại thuốc này, nhưng may mắn là không có sai sót gì. Phải mất hơn 30 phút, trong thời gian đó tôi khá căng thẳng, lưng ướt đẫm mồ hôi. Tôi cẩn thận gói các loại thảo mộc và buộc chúng bằng dây. Lau mồ hôi trên trán rồi tôi quay lại phòng đọc.

Người kia đang chợp mắt trên chiếu tatami, lưng dựa vào tường, đầu hơi nghiêng về phía vai, mái tóc che một phần lông mày và mắt. Mái tóc đen tương phản với làn da nhợt nhạt. Cuốn sách bên cạnh anh ta đã đọc được hơn một nửa.

Cảm nhận sự cô độc toả ra từ sự hiện diện của đối phương, tôi lấy áo khoác treo trên giá, định khoác cho người kia. Tiến lại gần, tôi có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của anh.

Khi tôi chỉ còn cách đối phương khoảng 40 cm nữa, người kia chợt mở mắt. Bừng tỉnh dậy, sự cảnh giác và căng thẳng tràn ngập qua cử động các cơ trên người anh.

Đến khi nhận ra nơi mình đang ở, Itachi mới buông lỏng vai. Nhìn vào cách tôi cầm chiếc áo như muốn khoác lên người khác, anh nhận ra thiện ý của tôi và nói lời cảm ơn chân thành.

"Cậu dậy rồi... Xin lỗi vì đã thiếu hiếu khách, nhưng tôi đã chuẩn bị xong thuốc." Tôi đứng dậy đưa gói thuốc cho anh ấy, nói: "Ba ngày uống một liều, luôn hòa tan với nước nóng."

Anh ta nhận lấy, im lặng một lúc rồi khẽ cúi đầu nói:

"Cảm ơn Sawamura - san. Anh là một người tốt bụng."

"Cậu không cần phải khách sáo như vậy đâu." Tôi mỉm cười lắc đầu, cảm thấy hơi ngạc nhiên khi người kia lại khen tôi như vậy.

Itachi không ở lại lâu và rời đi ngay sau đó.

Mọi thứ trở lại bình thường. Tôi tiếp tục điều hành hiệu thuốc vào ban ngày và nghiên cứu những cuốn sách vào ban đêm. Thỉnh thoảng bạn bè cũng ghé thăm... Cứ như thể chàng trai tên Itachi đó chưa từng ghé thăm hay bước vào thế giới của tôi.

+++

Cho đến hai tháng sau, vào một ngày trời bắt đầu mưa lất phất, Itachi lại xuất hiện ở cửa hàng của tôi vào lúc chạng vạng. Ngay khi anh bước vào hiệu thuốc, trời chuyển sang mưa nặng hạt. Tôi thấy may cho đối phương vì để ý rằng anh cũng không hề mang theo ô như lần trước.

Tất nhiên, lần này anh ta đến lấy thuốc.

"Gần đây cậu thế nào rồi, Itachi-kun?" Tôi dọn dẹp sách trên bàn và hướng ánh mắt về phía người kia.

Anh vẫn không thích nói nhiều, chỉ trả lời đơn giản. Tôi để ý thấy mặt anh ta vẫn hơi nhợt nhạt so với lần ghé thăm trước, nhưng có vẻ không đến nỗi tệ lắm, có lẽ vì lần này anh không bị mắc mưa.

"Hãy chăm sóc bản thân thật tốt... Thuốc cậu cần đây." Tôi thực sự muốn trò chuyện với Itachi nhiều hơn, nhưng tôi lại do dự rằng đối phương có thể không muốn nói chuyện với tôi chút nào.

Tôi chỉ cần cung cấp cho người kia loại thuốc cần thiết để chữa bệnh và nhận lại tiền. Mối quan hệ của tôi với anh ta không khác gì những khách hàng khác. Thế là đủ rồi.

"Cảm ơn, Sawamura - san."

Anh cảm ơn tôi một cách lịch sự như mọi khi và trả đầy đủ tiền thuốc.

Tôi gật đầu đáp lại và không nói thêm gì nữa, nghĩ rằng đối phương đã sẵn sàng rời đi.

Động tác của Itachi đột nhiên dừng lại, anh nhìn xuống lọ thuốc trong tay và hỏi:

"Sawamura – san, anh chưa bao giờ nghi ngờ về những vị khách của mình phải không?"

Tôi ngạc nhiên khi Itachi bắt đầu cuộc trò chuyện.

Thực lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghiêm túc xem xét câu hỏi vừa nãy, chỉ thỉnh thoảng thắc mắc trong vài giây khi gặp khách hàng lạ.

"Itachi - kun, tôi chỉ là một dược sĩ bình thường. Tôi không có gì đặc biệt cả. Tôi chỉ có thể cung cấp thuốc phù hợp cho bệnh nhân và tôi không sở hữu thứ gì quý giá đáng để người khác nổi lòng tham." Tôi thốt ra câu trả lời này mà không cần suy nghĩ nhiều.

"Vậy anh chưa bao giờ nghi ngờ một người như tôi à?"

Câu hỏi của Itachi khiến tôi nhận ra điều anh định hỏi.

Anh ta muốn biết tại sao tôi lại để anh ở lại qua đêm mà không hề do dự và chuẩn bị thuốc mà không hỏi thêm. Quả thực, so với những người tôi từng gặp, Itachi khá kỳ dị. Tôi không biết lai lịch hay quá khứ đối phương. Tôi chỉ biết tên anh ấy là Itachi, tôi thậm chí còn không biết họ của anh hay Itachi có phải là tên thật hay không.

Những cảnh tượng của đêm mưa đó ùa về trong tâm trí tôi. Khuôn mặt trẻ trung xanh xao, đôi mắt sắc bén và lãnh đạm, mang một nỗi sầu muộn khó tả, cùng đơn thuốc liều mạng.

"Một người liên tục cảm ơn và xin lỗi không thể là người xấu được." Đó chỉ là một trò đùa trẻ con của tôi, nhưng thật ngạc nhiên, khi nghe thấy điều đó, trong mắt anh thoáng qua một cảm xúc nào đó.

"Sawamura – san, anh thật ngây thơ." Itachi nói, nhắm mắt lại và lắc đầu.

Có lẽ đối phương đúng.

Bản thân cuộc sống không hề đơn giản.

Giống như tôi bây giờ, ngày đêm phấn đấu mưu sinh.

Giống như chàng trai trẻ trước mặt, ngày ngày trôi dạt nơi xứ lạ.

Tôi bất lực mỉm cười, chàng trai trước mặt có suy nghĩ trưởng thành đến không ngờ. Anh ta thực sự không giống một đứa trẻ ở độ tuổi của mình chút nào.

Itachi chỉ nhìn tôi với ánh mắt thể hiện sự cô đơn mà tôi không thể hiểu hết.

"Sawamura – san, tôi sẽ lại đến."

+++

Lần khác, không biết do trùng hợp hay cố ý, Itachi luôn xuất hiện khi cơn mưa đến.

"Trong khi chờ đợi tôi chuẩn bị thuốc, cậu có muốn thử chút rượu mận địa phương không? Một người khách đã cho tôi hai hôm trước." Tôi đề nghị, lấy ra một chai rượu bằng sứ.

"Xin lỗi, tôi không thể uống được." Itachi lịch sự từ chối.

Mãi đến ngày hôm đó tôi mới biết Itachi mới 15 tuổi, thậm chí còn trẻ hơn tôi tưởng. Mặc dù Itachi còn trẻ đến thế nhưng phong thái trưởng thành thường khiến mọi người quên mất tuổi thật của cậu. Tôi thật sự không ngờ mình hơn người trước mặt tận 9 tuổi, trong khi xét về cách nói chuyện, Itachi có phần trưởng thành hơn cả tôi.

Đưa thuốc đã chuẩn bị cho người kia, tôi mời đối phương ở lại dùng trà, dù sao ngoài trời đang mưa to. Itachi đồng ý.

Tôi kể cho cậu ta nghe về cha mẹ nuôi của tôi. Khi tôi mất gia đình vì chiến tranh, họ đã cưu mang tôi như con ruột của họ. Thật tiếc rằng cả hai tuổi đã cao khi nhận nuôi tôi, nên tôi chỉ có thể ở bên họ hơn chục năm.

Khi nhắc tới hai từ "chiến tranh", tôi không hề nhận ra bầu không khí xung quanh Itachi đã thay đổi.

Khi tôi dứt lời, người kia hỏi với một giọng rất trầm, trong đôi mắt thể hiện một sự day dứt và khắc khoải nào đó.

"Cuộc chiến mà anh nói có phải là Đại chiến Ninja lần thứ ba không?"

"Đúng thế..." Tôi ngạc nhiên là vì đâu người kia có thể đoán ra được, nhưng quyết định không hỏi rõ về nó.

Muốn đổi chủ đề vì cảm thấy không khí đang trở nên nặng nề, tôi hỏi:

"Itachi - kun, cậu có anh chị em nào không?"

"Tôi có một em trai." Itachi trả lời, lơ đãng xoay một lọn tóc đen của mình, giọng anh gần như chìm đắm trong tiếng mưa rơi.

"Vậy ư, em trai cậu có đến Hakusan Jinja không?"

Itachi chỉ lắc đầu với ánh mắt lơ đãng.

"Không. Tôi không gặp em trai hai năm rồi."

Tôi luôn cảm nhận Itachi luôn ngại nói về gia đình mình, còn tôi thì cẩn thận không tò mò quá nhiều, đề phòng chạm vào chỗ đau.

Tôi kể về những vị khách từng ghé chỗ tôi lấy thuốc, về những đặc điểm của họ mà tôi nhớ được.

Thỉnh thoảng Itachi bắt đầu nhắc đến gia đình mình dù ngắn gọn. Đa phần đều là chuyện của em trai.

Tôi được biết em trai Itachi rất thông minh, đáng yêu và nhạy cảm. Tôi trêu anh ấy về việc chiều chuộng em trai mình quá nhiều là điều không tốt cho sự phát triển của một đứa trẻ.

Đối với người ngoài, những lời của Itachi có vẻ hoài niệm. Nhưng tôi cảm nhận được từ những lời đề cập lẻ tẻ của anh rằng những ký ức này đã trôi qua từ rất lâu rồi. Đôi khi vẻ mặt anh khiến tôi có cảm giác như thể Itachi đang sống trong quá khứ.

"Tại sao anh lại trở thành dược sĩ, Sawamura – san?"

Tôi khá ngạc nhiên và vui mừng vì Itachi đã cởi mở hơn trước với mình.

"Tôi đơn giản chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi. Có thể từ nhỏ trải qua nỗi đau khổ bởi chiến tranh, nên giúp được người khác khiến lòng tôi nhẹ nhõm hơn."

Giọng tôi khá tự hào khi nói:

"Cuộc sống là để sống mà phải không? Phải làm những gì mình yêu thích chứ!"

Tôi nhận thấy ánh mắt Itachi hiện lên thứ cảm xúc kì lạ như kết hợp giữa bóng tối và ánh sáng, sự mờ mịt xuất hiện trên nét mặt anh nhưng lại có ánh sáng thoáng qua đôi mắt đen như màn đêm kia.

Tôi đề nghị Itachi ở lại vài ngày để theo dõi tình trạng sức khoẻ. Người kia không từ chối.

Được biết tôi đang học thêm về các phương thuốc mới, Itachi nói với tôi hãy tiếp tục mà không cần để ý đến mình.

Nhưng thật khó để tôi tập trung với sự hiện diện của đối phương không như lần đầu chúng tôi gặp mặt. Kết quả là đã một giờ mà tôi chưa đọc xong một trang sách.

Itachi gõ gõ ngón tay lên chiếc bàn gỗ, kéo tôi trở về thực tại.

"Hay cậu giúp tôi học đi, ngồi không cũng buồn chán mà." Nghe yêu cầu của tôi, người kia chỉ gật đầu.

Mặc dù Itachi không thành thạo về y học và kiến ​​thức chuyên môn trong lĩnh vực này, nhưng anh là người có phương pháp học tập rất hiệu quả. Itachi yêu cầu tôi tóm tắt từng chương mình vừa đọc, sau đó giúp tôi chú thích cuốn sách và gợi ý những bổ sung trong ghi chú của tôi. Thỉnh thoảng, Itachi hỏi tôi về những điểm chính trong các chương, điều này vô hình chung tạo áp lực cho tôi phải tập trung.

Itachi có tài năng học tập phi thường, đầu óc lại cực kỳ nhanh nhẹn.

Trong giờ giải lao, tôi nói đùa: "May mà không học cùng trường với cậu, nếu không tôi ghen tị lắm." Tôi đoán Itachi khá nổi tiếng ở trường vì điểm xuất sắc.

Người kia chỉ mỉm cười và khiêm tốn phủ nhận điều đó, nói rằng mình không giỏi đến thế và anh hơi tiếc vì đã không dành nhiều thời gian ở trường hơn nữa.

Tôi chưa biết rằng Itachi đã hoàn thành khóa học sáu năm chỉ trong một năm.

Thời gian trôi qua cho đến một ngày Itachi ngừng gọi tôi là "Sawamura - san" và chuyển sang tên của tôi: "Daichi – san".

++

Thấm thoắt đã được hai năm kể từ lúc tôi quen người đó, một mùa mưa nữa lại tới. Khắp nơi tỏa ra mùi ẩm ướt.

Đúng như tôi dự đoán, tiếng sấm mùa hè ầm ầm ngay sau bữa tối. Hít một hơi thật sâu, tôi bật đèn lên và tiếp tục đọc sách dược lý.

Tiếng mưa lộp độp trên mái nhà, cùng với tiếng lá xào xạc hòa và tiếng sấm gào thét tạo nên một bầu không khí ghê rợn khắp căn phòng.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ về phương thuốc mình vừa nghiên cứu, tôi chợt giật mình quay về thực tại bởi tiếng gõ cửa. Có ai đó đang gõ cửa phải không? Tiếng mưa rào rào khiến người ta khó nhận ra. Tôi nín thở và mất một lúc để xác nhận. Vâng, tôi chắc chắn rằng có ai đó đang gõ cửa.

Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.

"Đã ba tháng kể từ lần cuối cậu ta ghé qua đây. Có thể nào là Itachi không nhỉ?"

Khi tôi sải bước dọc hành lang, tiếng gõ cửa tăng lên, nghe rất khẩn cấp, điên cuồng, gần như hung hãn.

"Không giống Itachi chút nào."

Vậy thì ai có thể đến thăm vào lúc muộn thế này, giữa cơn bão dữ dội cơ chứ?

Với sự pha trộn giữa tò mò và lo lắng, tôi đến cửa trước và thận trọng mở khóa.

"Hiệu thuốc Sawamura xin chào..."

Lời nói của tôi đột nhiên đông cứng trong cổ họng. Cú sốc khiến tôi đứng hình khi nhìn chằm chằm vào vị khách trước mặt, theo bản năng tôi lùi lại.

Một tiếng sét vang lên trên đầu, kích thích các giác quan của tôi. Đầu óc tôi trống rỗng vì sợ hãi.

Bản năng thôi thúc tôi ngăn chặn kẻ đột nhập đáng sợ này, tôi vội cầm lấy tay nắm định đóng sầm cửa lại. Bỗng nhiên một vật dài trông như cây gậy uốn cong tự động chặn giữa cánh cửa, tạo một khe hở đủ để tôi không đóng cửa được nữa.

"Làm tốt lắm! Samehada." Một người đàn ông tỏa ra cảm giác nguy hiểm rõ rệt lên tiếng khen ngợi ai đó. Hắn vừa dứt lời, vật như cây gậy với phần thân được quấn băng treo trên lưng người đàn ông liền ngọ nguậy như một con chó vẫy đuôi mừng rỡ.

Một làn sóng kinh hoàng chạy khắp người tôi, tôi nổi da gà vì sợ hãi.

Bầu trời đêm nứt ra với những tia sét, chiếu ánh sáng mờ lên khuôn mặt giống cá mập của gã đàn ông. Gã cười nham hiểm, đôi mắt chứa đầy sự ác độc lạnh lùng như có thể nhìn xuyên qua bóng tối. Trong ánh sáng yếu ớt, gã đàn ông trông cao lớn, dáng người phủ đầy cơ bắp mặc chiếc áo choàng đen kỳ quái được trang trí bằng những đám mây đỏ.

Gã dùng đôi tay lực lưỡng thô bạo mở to cánh cửa khiến tôi không có cách nào ngăn cản. Tầm nhìn rộng hơn khiến tôi nhìn rõ được một cánh tay đang khoác qua cổ gã đàn ông. Hắn đang mang theo một người khác bằng cách vòng cánh tay cơ bắp qua lưng người đó. Người này dường như bất tỉnh, mái tóc đen dài che kín khuôn mặt.

"Có phải Sawamura – san đó không?" Gã đàn ông mặt hung hãn hỏi.

Choáng váng, tôi ngơ ngác gật đầu.

Làm sao người đàn ông trước mặt lại biết tên tôi?

"Được rồi, vậy tôi sẽ để người này cho ngươi chăm sóc". Hắn nói với giọng điệu lịch sự nhưng không thể che giấu được vẻ đe dọa.

Tại sao lại có người tìm đến đây để nhờ sự trợ giúp của một dược sĩ? Họ đến bệnh viện có phải hay hơn không?

"Mời vào trong và theo tôi."

Dù có nhiều câu hỏi và cảm giác bất an dâng trong lòng ngực, tôi vẫn bước sang một bên để gã đàn ông vào nhà. Nhiều người cho rằng tôi liều lĩnh nhưng tôi không thấy người khác gặp khó khăn mà không cứu giúp.

Tôi ra hiệu cho anh ấy đặt người đó nằm trên chiếc đệm đơn giản trên tấm chiếu tatami.

Người đàn ông có khuôn mặt giống cá mập mang theo người đã ướt sũng nước mưa, làm ướt tấm chiếu trải dài trên sàn gỗ.

Mặc dù ánh sáng mờ ảo nhưng nó vẫn đủ sáng để tôi có thể nhìn rõ. Gã cá mập đeo một chiếc băng đô có vết cắt ngang ở giữa và mang một vật lớn được quấn băng trên lưng có lẽ là vũ khí của shinobi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này là một shinobi.

Sau bao nhiêu năm, tôi lại một lần nữa gặp lại shinobi. Trên mặt tôi hiện vẻ sững sỡ cùng nỗi kinh hoàng khi kí ức trỗi dậy.

Nụ cười của cha và mẹ... cùng thi thể của họ la liệt trên đất.

Sao tôi có thể quên được? Đến chết cũng không thể nào quên được những kẻ đeo chiếc băng trán đó!

"Có chuyện gì vậy? Ngươi đổi ý vì đã cho chúng ta vào nhà hả? Ánh mắt được đấy." Người đàn ông mặt cá mập chế nhạo khi bắt gặp cái nhìn chằm chằm của tôi.

Theo bản năng, nắm đấm của tôi siết chặt lại. Sự khinh thường và giận dữ trong tôi tưởng đã ngủ yên hơn chục năm nay lại bùng lên. Tôi cố gắng bình tĩnh lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, nhắc nhở bản thân rằng hắn chỉ là một shinobi, không liên quan đến con người tôi bây giờ.

Tôi nhanh chóng liếc nhìn người bất tỉnh trên tấm chiếu tatami. Người này và gã đàn ông kia ăn mặc giống nhau trong những bộ trang phục nổi bật, cùng một chiếc áo choàng đen kỳ lạ với những đám mây đỏ và đều sơn móng tay màu tím đen.

"Có lẽ là một shinobi khác."

Ánh mắt của tôi dán chặt vào khuôn mặt bị mái tóc ẩm ướt che khuất. Nỗi kinh hoàng của đêm đó hiện lên trước mắt tôi, hình ảnh cha mẹ đã khuất xâm chiếm tâm trí tôi, khơi lại những vết thương cũ, một lần nữa đâm vào dây thần kinh của tôi.

Cơn sốc của tôi nhanh chóng chuyển thành một cảm giác tê liệt đến đơ cứng cả người.

Sự thật là hoàn cảnh không cho phép tôi từ chối. Tình trạng của bệnh nhân này rõ ràng rất nguy kịch.

"Vậy, Sawamura - san có hối hận khi cho chúng tôi vào không? Tại sao trên mặt ngươi lại có vẻ sợ hãi như vậy?" Gã đàn ông hỏi, gương mặt gớm ghiếc của hắn mang theo nụ cười giễu cợt khinh thường.

Đột nhiên, vẻ mặt hắn đanh lại khi nhìn người bất tỉnh trên chiếu, gã đàn ông bước lại gần tôi hơn, điệu bộ đe dọa không nói thành lời, sự kiên nhẫn của hắn rõ ràng đã cạn kiệt. Hắn hít một hơi thật mạnh, giọng nói đầy vẻ áp bức người khác.

"Thời gian không còn nhiều, Sawamura – san. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi từ chối, nếu không..." Gã đàn ông vừa nói vừa lấy thứ vũ khí quấn băng ra khỏi lưng. Lớp băng bị lột, một vật thể lớn tua tủa gai nhọn như gai nhím hiện ra.

Tôi nuốt nước bọt, trên trán đầy mồ hôi. Dù hắn không đe dọa, tôi vẫn có ý định giúp đỡ kia mà.

"Trước hết để tôi xem tình trạng đã."

Nghe vậy, gã đàn ông được xoa dịu đôi chút, hắn đặt thứ gọi là Samehada xuống chiếu.

Người đàn ông cúi xuống, thô bạo vén mái tóc đen che mặt người bất tỉnh.

Khi nhìn thấy khuôn mặt xanh xao, thiếu sức sống mà trông rất đỗi quen thuộc kia, tôi chợt sửng sốt.

"Anh đã làm gì cậu ấy? Hãy nói cho tôi biết!"

Làm thế nào mà Itachi lại rơi vào tình trạng như vậy?

Khi ý thức được hành vi, tôi nhận ra mình đang nắm chặt lấy bộ quần áo ướt sũng của người đàn ông.

"Có vẻ như ngươi biết Itachi – san." Người đàn ông nhận xét, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay tôi một cách thô bạo. Sức mạnh của hắn quá mạnh mẽ khiến tôi nhăn mặt vì đau và phải thả tay ra.

"Chuyện gì xảy ra vậy?!"

Tôi đứng trước Itachi một cách bảo vệ, đối mặt với người đàn ông trông giống hiện thân của một con quỷ.

Tôi không thể phân biệt được người này là đồng minh hay kẻ thù, nhưng sự nguy hiểm mà hắn toát ra thật rõ ràng và ớn lạnh.

"Tôi đã làm gì à? Ngươi nên hỏi Itachi – san khi cậu ta tỉnh dậy." Gã đàn ông nói với nụ cười mỉa mai.

"Bỏ chuyện này sang một bên, ngươi nên quan tâm hơn đến vết thương của cậu ta." Gã đàn ông khuyên.

Người đàn ông cúi xuống và kéo áo choàng của Itachi ra. Miếng băng thô ráp và ướt đẫm nước mưa, phủ đầy vết máu cũ, sẫm màu. Gã đàn ông trông đô con vậy mà tháo băng rất thành thạo. Khi lớp băng trên ngực Itachi được bỏ xuống, tôi bất giác thở ra một hơi mạnh.

Vết cắt dài khoảng 15 cm chạy từ chỗ đốt sống ngực thứ ba, nghiêng chéo sang trái góc 40 độ và kết thúc ở nơi có vị trí của phổi. Vết thương khá sâu, nhưng may mắn không cắt đến nội tạng.

Vùng da xung quanh đổi màu bất thường, dấu hiệu rõ ràng của nhiễm trùng.

Việc điều trị thô sơ cộng với việc không được chăm sóc y tế kịp thời đã khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Cơn mưa tầm tã tối nay càng làm tăng thêm mức độ nghiêm trọng của vết thương dường như đã bị bỏ quên hơn ba ngày.

Nước da nhợt nhạt đáng báo động của Itachi xác nhận nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của tôi.

"Điều này thật quá đáng!"

Tôi hét lên kịch liệt. Tình huống này rất nghiêm trọng, không thể xem nhẹ được. Bất kỳ sự chậm trễ nào nữa, nhiễm trùng có thể khiến mọi phương pháp điều trị trở nên vô ích.

Tôi nhanh chóng lấy thuốc kháng sinh và thuốc chống viêm, hướng dẫn người đàn ông hỗ trợ nâng người Itachi dậy. Trước đây tôi có học qua nên việc khâu vết thương, bôi thuốc mỡ và băng bó không thành vấn đề. Để đảm bảo an toàn, tôi còn tiêm một mũi kháng sinh vào cơ.

Sau khi giúp tôi sơ cứu xong, gã đàn ông quay ra cửa, hình như gã không có ý định ở lại lâu. Đặt Itachi nghỉ ngơi trên chiếc đệm sạch sẽ, tôi phi ra cửa, ngăn gã kia bỏ đi.

"Anh là ai? Anh có quan hệ gì với Itachi – kun?!" Tôi không nhận ra giọng mình hơi gắt gỏng, mang theo sự tức giận vô hình.

Gã đàn ông dừng bước, quay đầu lại với vẻ mặt thản nhiên.

"Tôi là Hoshigaki Kisame. Có thể coi tôi là cộng sự của Itachi – san." Gã trả lời, để lộ hàm răng sắc nhọn khi cười toe toét, một đặc điểm chỉ ở con thú mới có. Tuy nhiên, thật ngạc nhiên khi cách dùng từ ngữ của hắn vẫn mang nét lịch sự.

"Itachi - kun đã bao giờ nói với anh về nơi này chưa?"

Kisame lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhàu nát, chữ viết đã nhòe đi vì mưa.

"Tôi tìm thấy cái này trên quần áo của Itachi - san khi cậu ta bất tỉnh." Kisame giải thích khi đưa cho tôi tờ giấy.

Tôi nhận ra nó ngay lập tức – đó là hướng dẫn sử dụng tôi đính kèm trên các gói thuốc, có đầy đủ địa chỉ của dược sĩ và cửa hàng. Chả trách gã tìm được cửa hàng của tôi và biết tên tôi.

Ở một mình với một người lạ có ngoại hình kỳ quái và tỏa ra bầu không khí nguy hiểm thật đáng sợ. Tôi tự nhắc mình không được tỏ ra sợ hãi, đặc biệt là khi gã đàn ông không hề tỏ ra ác ý.

"Itachi - kun bất tỉnh khi nào?"

"Đêm qua ở trong rừng, Itachi - san nói rằng mình cần nghỉ ngơi một chút nên tôi đi do thám xung quanh. Khi tôi về thì cậu ấy đang ngồi dưới gốc cây, tôi không thể đánh thức cậu ta được."

Chợt tôi nhận thấy vẻ mặt do dự của Kisame.

"Itachi – san chịu vết thương từ bốn ngày trước. Nhưng tôi đoán là có chuyện gì bất ổn với cơ thể cậu ta."

"Nghĩa là sao?" Tôi gặng hỏi trong sự sốt ruột.

"Với khả năng của mình, lẽ ra Itachi – san không nên bị thương nặng như vậy trong khi làm nhiệm vụ. Đêm trước khi bị thương, tôi thấy cậu ta ôm ngực, mặt tái nhợt."

Khi nghe gã đàn ông nói vậy, tôi nhận ra bệnh tình của Itachi không hề đơn giản. Ngoài các loại thuốc chắc sẽ phải dùng các phương pháp điều trị khác.

"Cậu ta phải đến bệnh viện thôi. Cứ thế này sẽ không ổn!" Tôi khăng khăng đề nghị.

Kisame cười chế giễu, sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ đôi mắt hung hãn của gã.

"Thế thì tôi phải giết ít nhất một đến hai kẻ ở bệnh viện đó để uy hiếp chúng không báo cho bên an ninh."

Bởi gã không giỏi Ảo Thuật điều khiển người khác.

Sống lưng tôi lạnh toát. Kisame không nói dối, gã thật sự sẽ làm thế.

"Tại sao Itachi – kun lại đi cùng loại người như thế này?"

Trong lòng tôi bồn chồn không yên.

"Cậu ta là người thế nào?" Tôi gặng hỏi.

Kisame cười khúc khích, ném cho tôi một cái nhìn có phần giễu cợt khiến tôi thấy vô cùng khó chịu.

"Itachi - san là loại người gì? Khà khà, tên đầy đủ của cậu ta là Uchiha Itachi. Ngươi có biết cái họ kia có ý nghĩa gì không?"

Tôi tự hỏi cái họ đó là sao chứ?

"Xin lỗi, tôi không biết gì nhiều lắm về thế giới shinobi."

Kisame càng cười lớn hơn với giọng vô cùng coi thường.

"Ngươi đúng là không biết gì cả nhỉ? Sau khi dành từng đó thời gian với Itachi – san, ngươi chẳng biết gì cả. Ngươi ngây thơ quá!"

Kisame nhấn giọng ở câu tiếp theo, đôi đồng tử tròn nhỏ của anh nheo lại để lộ ra vẻ lạnh lùng.

"Gia tộc Uchiha là một gia tộc shinobi nổi tiếng ở làng Lá tại Hỏa Quốc. Thật không may, vài năm trước, cả gia tộc bị tàn sát... bởi chính tay Itachi – san."

Tôi kinh hoàng trong giây lát, rồi hét lên giận dữ, một mực phủ nhận.

"Anh nói dối! Tôi không tin cậu ấy là người như vậy!!"

"Itachi – san là tội phạm cấp S của Konoha, kẻ đã tàn sát cha mẹ và gia tộc của mình. Chắc hẳn tối nay ngươi đã nhìn thấy chiếc băng đô của Itachi - san phải không?"

Lời nói của gã đàn ông đánh vào tôi như một tia sét, làm tầm nhìn của tôi tối sầm. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Kisame quay ra phía cửa, giọng gã có vẻ khó hiểu xen lẫn sự đe dọa.

"Không rõ Itachi – san muốn điều gì khi tiếp xúc với ngươi. Có điều kẻ ngoài cuộc như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được thế giới shinobi của chúng ta."

Đôi đồng tử của gã nheo lại, sự từng trải tàn khốc hiện lên mỗi từ mà hắn phát ra.

"Không bao giờ."

Dứt lời, Kisame phi thẳng ra ngoài, biến mất trong làn mưa.

Tôi đứng lặng trước cửa chính, ngơ ngác hồi lâu.

Người mà tôi có thể coi là bạn hóa ra chính là loại tội phạm mà tôi khinh thường nhất.

Sự bối rối, hoảng sợ, kích động và hoang mang cuộn xoáy trong tôi.

Tôi nhận ra bản thân từ trước tới nay mới ngây thơ làm sao!

Đóng cánh cửa gỗ lại sau lưng, tôi bước vào căn phòng thiếu ánh sáng. Bước chân tôi vang vọng nhẹ nhàng theo tiếng mưa rơi ngoài kia.

Tôi quan sát khuôn mặt nhợt nhạt, lấm tấm mồ hôi của người đàn ông trước mặt. Lông mày Itachi hơi nhíu lại, hàng mi rung nhẹ theo từng hơi thở.

Cơn sốt vẫn chưa giảm bớt.

Dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, việc coi người này là một kẻ sát nhân máu lạnh thật sự không thể tưởng tượng được.

Tôi nắm chặt chiếc băng đô bên cạnh gối, cảm giác kim loại lạnh lẽo chà mạnh vào lòng bàn tay. Làm sao tôi có thể quên được cái biểu tượng hình chiếc lá trên đó?

Đêm ấy, hơn chục năm trước, nó đã khắc sâu vào trí nhớ tôi cùng với khuôn mặt của những shinobi khát máu đó. Chúng trở thành cơn ác mộng của tôi trong một khoảng thời gian dài.

Tôi quỳ một lúc lâu, mắt nhắm nghiền, đôi tay nắm chặt quần áo trên đùi run rẩy dữ dội, trong lòng tràn ngập suy nghĩ.

Uchiha Itachi, sao hắn có thể nhẫn tâm giết chết cha mẹ mình?

Điều kinh hoàng hơn nữa là hắn có thể dịu dàng kể lại chuyện xưa với gia đình mình, mặc dù hắn là kẻ đã sát hại họ. Người này không cảm thấy tội lỗi hay xấu hổ khi nói về họ sao?

Tôi cáu kỉnh đưa tay vuốt tóc.

"Daichi – san..."

Tôi đột ngột bị kéo trở lại thực tại bởi giọng nói khàn khàn yếu ớt, thật khó tin rằng nó đến từ Itachi.

Liếc đôi mắt đen tuyền nhìn tôi, vẻ mặt anh thoáng hiện lên một chút bối rối.

Tôi vội vàng tránh ánh mắt, vô thức chống lại việc giao tiếp bằng mắt.

Cử chỉ xa cách của tôi khiến Itachi có chút nao núng. Anh cố gắng ngồi dậy, nhìn xuống miếng băng quấn quanh ngực mình.

"Daichi – san, anh..."

Tôi thấy vẻ khó chịu thoáng qua trên mặt người kia khi Itachi nhìn thấy chiếc băng đô của mình nằm cạnh gối.

Itachi không nói tiếp nữa, thay vào đó nắm chặt băng đô, bàn tay vốn đã nhợt nhạt lại càng trắng bệch, nổi rõ những đường gân xanh.

"Cuối cùng cũng nhận ra rồi phải không?"

Mặc kệ suy nghĩ của anh, tôi lạnh lùng nói:

"Là cộng sự của cậu đã đưa cậu tới đây tối qua."

Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt Itachi, nhưng chúng đều biến mất trong chưa đầy một giây như chưa từng có ở đó.

Bị tổn thương do những lời nói dối, tôi tức giận mỉa mai:

"Tôi phải thừa nhận, Uchiha Itachi, kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự xuất sắc đấy. Lừa tôi như thế cậu vui lắm phải không?!"

Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt. Những giọt mưa rơi lộp bộp trên mái nhà. Các chùm sét như nhánh cây tua tủa tỏa ra trên bầu trời đêm.

Tôi càng giận dữ hơn nữa khi người kia không nói câu nào. Tôi đã mong Itachi sẽ phản biện lại, nói với tôi rằng Kisame đã nói dối.

"Cái quái gì thế!! Tôi đã tin cậu là người tử tế!! Tôi thật sự không ngờ..."

Tiếng sấm đánh uỳnh uỳnh át đi cả tiếng hét cay đắng của tôi.

"Vậy những lời về gia đình cậu là nói dối hết à?!! Tất cả sao??!!"

Đôi môi nhợt nhạt của người Uchiha mấp máy. Khi tôi nhìn thoáng qua cảm xúc trong mắt người kia, tôi không thể biết đó là nỗi buồn, cảm giác tội lỗi hay sự bình tĩnh như mọi khi.

"Không phải lời nói dối. Gia đình tôi thật sự rất quan tâm với tôi."

"Thế tại sao cậu giết họ?!!!" Tôi gào lên.

Uchiha Itachi là một tên tội phạm tàn nhẫn và thậm chí còn máu lạnh hơn cả những shinobi đã giết cha mẹ tôi.

Itachi không trả lời, thay vào đó hỏi lại trong gương mặt vô cảm.

"Anh ghê tởm shinobi phải không, Daichi – san? Tôi có thể biết qua ánh mắt của anh."

Tôi nhìn đối phương với vẻ hơi ngạc nhiên. Sự sáng suốt của người đàn ông này quá sắc bén khiến tôi cảm thấy khó chịu. Có vẻ như người này có thể nhìn thấu mọi cảm xúc hay suy nghĩ mà tôi cố che giấu.

Trời mưa rào rào như trút nước. Những phiến lá xanh ngoài hiên nhà bay lất phất trong cơn gió mạnh. Một người khách lạ dạo bước quanh Hakusan Jinja, tay cầm chiếc ô có họa tiết lá phong đỏ thẫm. Người đó mặc áo choàng màu nâu có mũ trùm đầu, che kín toàn thân lẫn cả một phần gương mặt. Dựa vào vóc dáng chẳng thể đoán được là nam hay nữ.

Trong căn phòng ngột ngạt, không đợi tôi nói thêm câu cáu gắt nào, Itachi đã gắng gượng đứng dậy, mặc lại áo choàng rộng có hình đám mây đỏ.

Anh cho tay vào trong túi đeo bên hông, xong nhẹ nhàng đặt lên chiếc gối vừa nằm tờ tiền trị giá 100 000 ryo. Số tiền này bằng một tháng lương làm việc của tôi.

"Đây là phí chữa trị hôm nay. Sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa."

Đầu óc tôi đang rối bời chợt như bừng tỉnh khi nghe thấy điều đó. Thấy bóng người kia loạng choạng khuất khỏi cánh cửa phòng ngủ, tôi vội vàng chạy theo.

Gương mặt nhợt nhạt hơn dưới ánh đèn mờ. Itachi chỉ có thể bước từng bước chậm rãi đi tới cửa hiệu thuốc. Thấy có người đuổi theo, anh dừng lại.

Tôi tưởng tượng rằng đối với một người mang thân phận tội phạm cấp S, việc tìm một nơi để chữa bệnh không phải là một việc dễ dàng.

"Tôi..."

Khi đã đuổi kịp, miệng tôi ấp úng không thể nói thành lời.

"Nếu sau này cậu cần giúp đỡ, có thể tới đây."

Căn phòng chìm vào sự im lặng kéo dài cùng với tiếng mưa đơn điệu đập vào cánh cửa gỗ.

Cảm xúc của tôi thật hỗn loạn. Tôi không chắc mình ghét hay muốn giúp đỡ cậu ta nữa. Có thể là cả hai, hoặc cũng có thể là không cái nào.

Bởi thế nên thanh âm của tôi cứ kẹt lại trong cổ họng.

Bỏ cảm xúc và suy nghĩ cá nhân sang một bên, dù sao tôi vẫn phải hoàn thành trách nhiệm của một dược sĩ. Cuối cùng, tôi nói:

"Hãy tìm một bác sĩ hoặc một y nhẫn giả. Bệnh của cậu hoàn toàn không đơn giản. Cậu phải được chữa trị với người có chuyên môn."

Rốt cuộc tôi vẫn không nói được câu đề nghị người kia lần sau lại đến, trong khi hiểu rằng đây có thể là lần gặp cuối cùng.

Itachi quay lại nhìn tôi, nét mặt anh dịu đi trông thấy, trong đôi đồng tử đen tuyền ẩn chứa vẻ biết ơn.

"Cảm ơn, Daichi – san."

Ngoài trời mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn. Trời đã hửng sáng.

Itachi bước một mạch ra cửa mà không nhìn lại.

Bên vệ đường, dưới tán cây cổ thụ, những bông hoa cẩm tú cầu màu xanh làm nở rộ, khoe sắc đẹp rực rỡ trong ánh nắng ban mai.

Người đàn ông tóc đen dài bước một chân ra khỏi cửa, đồng thời một người khách lạ khác bước chân vào. Bước chân của hai người vô tình song song với nhau vào đúng khoảnh khắc ngắn ngủi.

Bánh răng của số mệnh bắt đầu quay.

Itachi liếc người vừa bước vào hiệu thuốc với cái nhìn cảnh giác. Người khách lạ cũng có biểu cảm tương tự. Đôi mắt màu pha lê đỏ hơi nheo lại.

Cả hai tránh nhìn vào mặt mà chỉ nhìn bóng lưng của nhau, tuy nhiên trong đầu họ đều khẳng định về thân phận của đối phương.

"Là shinobi à."

"Là shinobi à."

Người Uchiha lặng lẽ rời khỏi hiệu thuốc mà không phản ứng gì thêm.

Tôi nhìn người khách lạ bỏ chiếc mũ trùm đầu xuống.

Sắc xanh như mặt biển, trong sáng như bầu trời mùa hạ sau cơn mưa hiện lên trước mắt tôi.

Những lọn tóc dài bung ra khỏi mũ, tỏa đến ngang lưng.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua khung cửa sổ cùng lúc với sự xuất hiện của cô gái ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro