Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Đương nhiên, Naruto đơn thuần như vậy còn cảm nhận được ánh mắt khinh thường người của nàng, người khác tự nhiên đều cảm giác được, hảo cảm đối với Eleanor nhanh chóng giảm xuống, tuy rằng bọn họ đều tôn trọng cường giả, chính là đối với nữ nhân này lòng tôn trọng không thể đứng dậy a.

Về phòng đồng bạn..... Trừ bỏ Uvogin cùng Nobunaga, tâm tư người khác so với Naruto còn phức tạp hơn nhiều, đương nhiên không phải nói Naruto, chỉ là hắn đối với người mà chính mình chấp nhận là đồng bạn thì liền tính ngay cả tính mạng của người đó cũng sẽ bảo vệ, nhưng người khác lại không giống, ánh mắt lạnh lùng của đội trưởng ai cũng đều thấy được, tự nhiên cũng không thừa nhận người này là đồng bạn, cho nên không cần đội trưởng nói, chỉ cần Shalnark hơi nhắc nhở Naruto một chút là được.

Tự nhiên, Eleanor cũng cảm giác được khí tức không chào đón của lữ đoàn, nàng chẳng quan tâm, chào đón nàng hay không cũng không có quan hệ gì, nàng đáp ứng gia nhập Genei Ryodan là bởi vì nàng đã bị Kuroro đánh bại, điều này làm cho tâm khí cao ngạo như nàng sao có thể tiếp thu.


Kết quả là Kuroro hướng nàng đề xuất gia nhập lữ đoàn, thời điểm đó nàng không chút do dự đáp ứng, không biết vì cái gì nàng đối với người đánh bại mình này lại cảm thấy rất hứng thú. Có lẽ là thích đi. Tuy nhiên công chúa tùy hứng này là cái gì cũng sẽ không nói.

Về phần lữ đoàn. . . . Nàng trước nay đều cho rằng không có bao nhiêu lợi hại, tuy rằng chưa từng giao thủ với người nào, nhưng mà chắc chắn năng lực của nàng mạnh hơn họ, người khác còn chưa tính, đặc biệt tên khoác áo choàng trắng che kín người, thoạt nhìn bộ dáng tựa hồ rất nhu nhược, tuy rằng nàng không phải là trông mặt mà bắt hình dong, nhưng dựa vào chiều cao, chính là đứa nhỏ này chỉ là hài tử mà thôi, có thể có bao nhiêu lợi hại.  

Trên thực tế, từ một phương diện nào đó, Eleanor đích xác rất lợi hại, năng lực của nàng đối với lữ đoàn cũng thực khó giải quyết, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều không có cách, chẳng qua, nàng chưa từng nghĩ qua, trừ bỏ từng đánh cùng Kuroro, nàng chưa từng thất bại.


Cho nên, mặt ngoài hai bên thực bình tĩnh, chính là trên thực tế cũng không phải rất thích đối phương, mà mấy việc kia, nàng đều không quá để ý.

Nhìn tất cả thành viên đều tới đông đủ, Kuroro ra lệnh một tiếng, đoàn viên trong nhóm rất nhanh bỏ lại núi rác phía sau, thân ảnh tuy rằng so ra còn kém so với Feitan cùng Naruto ngày thường nhưng cũng chỉ có thể thấy được tàn ảnh. 

Lúc mọi người đang chạy như bay, rất nhanh bọn họ đi tới sa mạc, đồng thời, trời cũng bắt đầu sáng.

Sáng sớm không khí vẫn tương đối lạnh, Naruto mặc áo choàng che kín người, hồ ly được Naruto ôm trong ngực cũng thức tỉnh, khép hờ đôi mắt hỏa sắc lạnh lùng nhìn bên ngoài. đôi mắt màu đỏ không thấu đang suy nghĩ cái gì.

Sa mạc trước mắt có thể dùng từ thê lương để hình dung, khắp nơi đều là cát vàng, cho dù là sáng sớm, đều làm cho người ta một cảm giác yên lặng băng lãnh. Tuy nhiên đây cũng không phải trọng điểm, làm Naruto cảm thấy vạn phần nghi hoặc chính là rõ ràng ngày hôm qua đội trưởng  nói qua là bọn họ phải đi qua sa mạc, vì sao hôm nay vừa tới đã thấy trước đó không xa là một khu rừng rậm?

Dĩ nhiên, Naruto cũng hoài nghi đây là ảo ảnh, nhưng vừa rồi hỏi qua Tiểu Cửu hắn bảo đây không phải ảo ảnh, căn cứ dựa vào Charka suy đoán, chính là chân thật. Như vậy rất kỳ quái, vì cái gì rõ ràng xác định là sa mạc lại đột nhiên hiện ra một mảnh rừng rậm?

Tuy nhiên, Naruto ngược lại cảm giác được khu rừng này rất quỷ dị, cho dù xa như vậy, hắn cũng có thể cảm giác được từng đợt hàn ý thấm sâu vào xương tủy, không phải hơi lạnh sáng sớm mà là hàn ý chân chính, nghiêng đầu nhìn Shalnark bên cạnh cùng Feitan phía trước, quả nhiên đều là trầm mặc, nhưng Shalnark mặt con nít cứng ngắc không ít, Feitan cũng lạnh lùng che mặt dưới cổ áo. Những người khác ít nhiều cũng đều có phản ứng, chỉ riêng đội trưởng vẫn là bộ dáng mặt lạnh mỉm cười, làm ngươi nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ gì.

Yên lặng cảm thán một chút về độ cường đại của đội trưởng đại nhân, Naruto tò mò mở miệng, "Kuroro ca ca, không phải nói trước là sa mạc sao? Vì cái gì lại là rừng rậm a? Rất kỳ quái phải không?" 

".. ... Phải là ảo ảnh." Không nghĩ tới không phải Kuroro mở miệng, mà mở miện chính là Feitan lạnh băng. Con ngươi kim sắc bình tĩnh nhìn một mảnh xanh biếc kia.

"Không, không phải a, vừa rồi tiểu. . . . Ta thoáng khảo nhiệm một chút, là thật đâu." Lắc đầu, Naruto định đem từ Tiểu Cửu thốt ra thu về, không thể dùng thân phận thật của Tiểu Cửu, dù sao bây giờ Tiểu Cửu là hồ ly bình thường.

Nghe lời Naruto nói, Kuroro vẫn luôn trầm mặc thoáng nghiêng đầu mỉm cười nhìn thoáng qua Naruto, chính là ở trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ rằng đây là ảo ảnh, không nghĩ tới Naruto nhẹ nhàng lại kiên định bác bỏ, quả nhiên là dùng một loại năng lực chính mình không biết xác nhận sao?

Bên cạnh Eleanor cũng nghiêng đầu tỏa ra một chút niệm lực xác nhận, trong lòng lần thứ hai xác định người này cũng chỉ là hài tử mà thôi, hơn nữa chắc cũng chỉ là một loại thiên phú, không có năng lực công kích, nhưng mà loại năng lực này cũng có thể ở Lưu Tinh Phố giữ lại mạng sống, thuộc về tìm kiếm linh tinh đi.

Nhưng thật ra là Feitan cùng Shalnark thoáng nhìn qua Naruto, từ ánh mắt lạnh băng của Feitan cùng nụ cười tủm tỉm của Shalnark thì cái gì cũng không nhìn ra được.    

Không có tạm dừng bao lâu, Kuroro nhàn nhạt ra lệnh, "Đi thôi." Vô luận là cái gì xảy ra thì chỉ cần đi qua là được rồi, cũng không nhìn ra được cái gì quan trọng.

Nhận được mệnh lệnh của đội trưởng, thành viên trong nhóm đều đi phía sau đội trưởng, dĩ nhiên, vẫn là tốc độ của Feitan cùng Naruto là nhanh nhất đuổi theo phía sau đội trưởng, không xa không gần, vừa quay đầu là thấy được khoảng cách, bởi vì hắn là đội trưởng của bọn họ, tuy nhiên vẫn có người không ăn ý, chính là Eleanor không chút khách khí tự nhiên đứng ở bên người Kuroro, cái gọi là thành viên, nàng không hề để ý.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro