Nasdttrrgbthbtnbtn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày thứ hai, nhiệt độ ngoài trời hơi lành lạnh.

Giang Ninh quận thành. Bên ngoài phía bắc đại môn Quy Nguyên tông, một nam thanh niên tử nắm trong tay dây cương của một Thanh tông mã, người mặc trường bào màu màu xanh, tóc dài tùy ý bù xù, có vẻ không kiềm chế được. Phía sau đeo gói đồ, bên hông đeo một thanh trường đao.

"Tốt lắm, không nên tiễn nữa! Khoảng nửa tháng nữa, ca sẽ trở lại." Đằng Thanh Sơn cười cười, nhảy lên ngựa.

"Ca, trên đường nhớ cẩn thận."

Đằng Thanh Vũ, Đằng Thanh Hổ hai người đưa mắt nhìn Đằng Thanh Sơn rời đi, một lần này Đằng Thanh Sơn đi ra ngoài làm việc, thời gian không dài. Cũng không nói cho bao nhiêu người.

******

Đát! Đát! Đát!

Thanh tông mã chạy như bay ở trên quan đạo, bắn tung tóe lên trên quan đạo nước bùn lầy.

"Hiện tại hơi thay đổi một chút. Phỏng chừng dọc theo đường đi, người có thể nhận ra ta, hẳn cũng không có mấy người." Đằng Thanh Sơn nhìn một chút trường đao bên hông. Trên con đường này, Đằng Thanh Sơn không muốn gặp phải phiền phức. "Đằng Thanh Sơn" ba chữ này, ở trên đất Cửu Châu, đặc biệt tại Dương Châu, danh khí rất lớn!

Cho nên, Luân Hồi thương tháo rời thành hai đoạn đặt ở trong bọc, thanh đao bên hông Đằng Thanh Sơn chính là một thanh Ẩm Huyết đao.

Thanh Ẩm Huyết đao này, là lúc đầu áp bức đại đương gia của một bang phái mà có được.(xem lại chương 43 của Đệ Tam Thiên)

"Rất nhiều người có thể đã nghe qua tên của ta, nhưng chính thức gặp qua ta, dù sao cũng rất ít! Chính là tại Hỏa Diệm sơn, chỉ có ít người chứng kiến được ta. Mà hiện tại, tóc dài xõa ra, sửa đổi lại chiến đao, khí chất hơi biến hóa một chút, người có thể nhận ra ta, sợ là lại càng ít!" Đằng Thanh Sơn trên mặt nở một nụ cười nhẹ.

Thân phận hiện tại của hắn, là Tần Lang!

Đao khách "Tần Lang".

Một đao khách ngang ngạnh phóng túng, tiêu sái, tung hoành thiên hạ.

Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, ngửi mùi bùn đất tâm tình vui vẻ: "Lấý thực lực của ta khi dùng đao, dù không thể là Địa Bảng cao thủ, nhưng cũng có thể liệt danh vào Tiềm Long Bảng." Đao pháp của Đằng Thanh Sơn, chỉ có một chữ: Sát!(đúng với phong cách khi còn ở thế giới cũ của Đằng Thanh Sơn, phong cách của một sát thủ, phải máu lạnh)

Năm đó ở trong tổ chức sát thủ, chủy thủ, phi đao, đoản đao các loại binh khí, Đằng Thanh Sơn cũng đều đã học qua.

Thủ đoạn của sát thủ, là phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!

Đằng Thanh Sơn không có thủ đoạn gì huyền diệu, nó cũng chỉ có ba từ: nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.

Lấy nhãn lực của Đằng Thanh Sơn, tốc độ phản ứng cùng với sự khống chế lực đạo cực kỳ chuẩn xác, khi chém ra một đao, uy lực cũng sẽ rất đáng sợ. Đương nhiên, uy lực cũng tùy theo việc Đằng Thanh Sơn sử dụng lực đạo mạnh yếu có liên quan. Nếu như sử dụng hơn hai mươi vạn cân cự lực, chỉ cần đơn giản bổ mạnh, sợ cũng có thể dễ dàng bổ vỡ một căn phòng.

......

"Chu quả a chu quả. Năng lương nóng cháy này, so với hắc hỏa linh căn thì thế nào chứ?" Đằng Thanh Sơn ngồi ở trên ngựa trong lòng cảm thán .

Tìm kiếm chu quả!

Tại sao muốn ăn "Chu quả", mà không phải là ăn "Tử băng tâm", Đằng Thanh Sơn khi đối mặt sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng, cũng chưa nói lời nói thật.

Ăn chu quả, cùng Liệt Hỏa ngũ thức không quan hệ!

Mà thực ra là bởi vì Hắc hỏa linh căn. Từ sau khi ăn hắc hỏa linh căn, kết hợp với luyện tập Hổ Hình Thông Thần thuật, Đằng Thanh Sơn phát hiện toàn thân nóng lên, bên ngoài thân da dẻ lại càng mơ hồ có màu đỏ sậm, thân thể cơ nhục, da dẻ tựa hồ trở nên càng thêm cứng cỏi. Rất hiển nhiên là do....... Hắc hỏa linh căn ẩn chứa đặc tính hỏa.

"Nếu ăn hắc hỏa linh căn, tự nhiên, ta chỉ có thể ăn Chu quả." Đằng Thanh Sơn cảm thán nói,"Bắc Hải a...... Chỉ có thể sau này tìm cơ hội đi."

Đối với những chỗ hoang dã như Bắc Hải này, Đằng Thanh Sơn cũng rất tò mò .

****** Thay đổi thành một đao khách xông xáo thiên hạ, ngang ngạnh phóng túng, Đằng Thanh Sơn dọc theo đường đi tâm tình cũng thoải mái vô cùng.

Có khi, gặp phải cường đạo, thổ phỉ, liền trực tiếp giết, nhằm luyện đao pháp!

Có khi, trực tiếp ở trong núi rừng hoang dã qua đêm, làm thịt dã thú cùng thực vật.

Có khi, ở trong tửu lâu đụng tới một ít võ giả, cũng sẽ vui thích uống hai chén, giao hảo giao hữu*.

......

Tóm lại, Đằng Thanh Sơn dọc theo đường đi qua vô cùng thích ý, rất buông lỏng. Lấy thực lực hiện giờ của hắn, một mình xông xáo thiên hạ là không vấn đề. Ai trêu chọc hắn, hẳn kẻ đó thấy sống chán rồi, muốn được lên trời làm bạn với thần tiên(làm bạn với cái quan tài).

......

Dương Châu, quận Võ An cảnh nội.

Bụi đất bay lên, ba con chiến mã chạy như bay , khi tới một nơi có ba lối rẽ.

Luật luật ~~~~

Chiến mã hí lên. Đều ngừng lại.

"Tần Lang huynh! Chúng ta chia tay ở nơi này đi! Ta cùng nhị đệ còn muốn chạy tới Viêm Châu. Chờ sau này Tần lang huynh tới Viêm Châu, tới Mãnh Hổ bảo của ta, chúng ta ba người lại hảo hảo uống một trận." Một tráng hán dáng người cường tráng*, mặc áo khoác ngắn, ngực trần cười vang nói.

"Ha ha...... Mãnh hổ huynh, các ngươi hai huynh đệ nên chuẩn bị thêm chút rượu a!" Đằng Thanh Sơn cũng cười nói.

"Nhất định, huynh đệ chúng ta xin cáo từ . Tần Lang huynh, sau này còn gặp lại!" Hai gã tráng hán đều chắp tay, cười nói.

"Sau này còn gặp lại!" Đằng Thanh Sơn cũng cười chắp tay.

"Giá!"

"Giá!"

Hai gã tráng hán này ngay lập tức cưỡi kỵ mã, dọc theo đường rẽ về phía Tây chạy đi.

"Tung hoành thiên hạ, chung quanh kết giao bằng hữu, đích xác có tư vị." Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh tông mã, tiếp tục hướng phương nam chạy đi. Rời Giang Ninh quận thành đã năm ngày, Đằng Thanh Sơn cũng đã chạy gần ngàn dặm đường. Kì thật là Đằng Thanh Sơn chính mình không vội, một đường vừa đi vừa hảo hảo cảm thụ đất Cửu Châu này phong tục*, nhân tình có gì đặc sắc.

Hai người vừa rồi, là hai vị thủ lĩnh của một bang phái có thế lực trong đất Viêm Châu thuộc Cửu Châu: "Mãnh Hổ bảo".

Đằng Thanh Sơn ở trong tửu lâu, thấy có người bá đạo khi dễ người khác, liền ra tay giáo huấn .

Hiện ra thực lực, khiến cho hai người kia chú ý, liền có ý kết giao. Đằng Thanh Sơn cùng Mãnh Hổ huynh đệ hai người, cũng đồng hành hai ngày. Dù bản thân Đằng Thanh Sơn, hay là hai người kia, đều là võ giả lợi hại. Hơn nữa, họ đều có chung một đặc điểm là rất là hào sảng.* Ba người đi chung một đường, đều rất tiêu sái thống khoái.

......

Đang lúc Đằng Thanh Sơn nhàn nhã cưỡi ngựa, tiến lên ở trên quan đạo.

Đột nhiên --

Đát! Đát! Đát!

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, mang theo hai đạo kình phong từ bên cạnh Đằng Thanh Sơn sượt thoáng qua, liền chạy như bay qua phía trước Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua, liền thấy trên hai con ngựa kia, nhìn bóng lưng dĩ nhiên đều là nữ nhân! Trong đó, một người hẳn là một phụ nữ đã trưởng thành(hay nói cách khác là đã lập gia thất). Mà một người khác, là một thiếu nữ, hình thể rõ ràng yếu ớt hơn.

"Cưỡi nhanh như vậy?" Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc: "Các nàng cưỡi, chỉ là Hoàng tông mã thôi. Nhanh như vậy, Hoàng tông mã phải mệt chết đi được a."

Ba! Ba!

Tiếng quất ngựa chốc chốc vang lên. Hai con Hoàng tông mã ra sức chạy như bay, đang cưỡi ngựa cô gái kia còn hướng phía sau liếc mắt một cái, sau đó lập tức quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước.

"Ân?"

Đằng Thanh Sơn đáy lòng đột ngột run lên.

"Cô gái kia......" Đằng Thanh Sơn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái kia. Mới vừa rồi đối phương quay đầu lại thoáng nhìn, Đằng Thanh Sơn liền khiếp sợ phát hiện. Cô gái đó khi quay mặt, cùng thê tử Tiểu Miêu ở kiếp trước của mình rất giống nhau.

"Tiểu Miêu?"

Tâm tình vốn đang thoải mái, khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó, liền lập tức biến mất. Đằng Thanh Sơn đột ngột thúc vào bụng ngựa.

"Giá!"

Thanh tông mã lập tức gia tốc. Dưới sự khống chế của Đằng Thanh Sơn. Thanh tông mã liền tập tức như bay đuổi theo hai người nọ.

"Không biết, cô gái kia khi nhìn chính diện là như thế nào!" Quay mặt có thể giống, nhưng khi nhìn chính diện hoàn toàn có thể có khác biệt cực lớn. Đây là chuyện rất thông thường.

Trong tâm linh Đằng Thanh Sơn, Tiểu Miêu vốn là người phụ nữ không ai có thể thay thế được.

Nhìn thấy khuôn mặt đó, Đằng Thanh Sơn không do duej lập tức đuổi theo.

Kiếp trước kiếp này, dù đã tận lực muốn quên đi, nhưng phần ái niệm sinh tử đó, như thế nào dễ dàng như vậy là có thể dứt bỏ? Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn bóng lưng thiếu nữ phía xa xa, ánh mắt mang theo ánh sang kỳ lạ.

......

Kỵ mã chạy như bay chính là hai mẹ con. Các nàng trên mặt đều vô cùng bẩn , tóc lộn xộn. Mà cô gái kia nước mắt lại đang không ngừng chảy xuống.

"Đừng khóc!" Mẫu thân của cô liền nói.

"Mẹ, cha đã chết, nhà không có, chúng ta làm sao bây giờ? Đám giặc kia là ai?" Cô gái kia cắn môi, trên mặt tràn đầy vệt nước mắt. Nàng không quên được, tràng cảnh những máu là máu, cùng thi thể thân nhân, người hầu dần dần ngã xuống. Nơi mà nàng đã sinh sống vài chục năm, giờ không còn!

Người mẫu thân con mắt cũng hồng hồng: "Chúng ta trốn nhanh, đám giặc kia hẳn là không phát hiện. Chờ chúng ta tới Võ An quận thành, ngân phiếu trên người cũng đủ cho chúng ta sống qua ngày. Hảo hảo sống qua ngày đi, đừng nghĩ sẽ báo thù đám giặc kia. Hai chúng ta là nữ nhân, thù không cách nào báo được, ta thầm nghĩ ngươi sau này hảo hảo cùng ta sống qua ngày."

Cô gái kia chảy nước mắt, gật đầu.

"Còn có ba mươi dặm, sẽ tới Võ An quận thành ." Mẫu thân cô an ủi.

Vèo!

Một cây tên đột ngột mạnh mẽ xuyên thấu qua lồng ngực người phụ nhân*, trên mũi tên kia vẫn tràn đầy máu tươi. Phụ nhân trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ, thiếu nữ trợn to con mắt nhìn lồng ngực mẫu thân cắm mũi tên máu, sắc mặt trong nháy mắt tái xanh! Nàng liền giật mạnh dây cương.

"Mẹ........."

Thanh âm thê lương từ trong cổ họng thiếu nữ phát ra, thậm chí còn hô đến lạc giọng.

"Ha ha, hai phụ nữ sao cũng dám tung hoành thiên hạ......" Tiếng cười to vang lên, chỉ thấy phía sau bên đường bụi cỏ đột ngột thoát ra hơn mười tên cường đạo.

Phụ nhân cả người vô lực ngã xuống ngựa, ngã nhào đến trên mặt đất, con mắt nhìn chằm chằm nữ nhi của mình. Miệng không ngừng chạy ra từng cỗ máu tươi: "Nhanh, chạy mau!" Gian nan nói ra ba chữ, phụ nhân sau đó liền không còn có tiếng động .

"Mẹ, mẹ." Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch.

"Tiểu cô nương lớn lên cũng không tệ lắm đi. Bất quá, chứng kiến huynh đệ chúng ta, không ngờ bị dọa đến mức dừng ngựa lại. Ha ha, hiện tại muốn chạy trốn, cũng đã chậm." Hơn mười tên cường đạo đã vây quanh lại, trong đó có năm tên đạo tặc đều có cung tên. Gần như thế, bọn họ không lo lắng thiếu nữ sẽ chạy trốn.

Thiếu nữ nhìn hơn mười tên cường đạo.

Trong đầu nhưng lại hiện ra cơn ác mộng đầy những máu tươi và thi thể, quay đầu nhìn mẫu thân.

"Tiểu cô nương, nếu cô bồi tiếp huynh đệ chúng ta, làm cho chúng ta vui vẻ, huynh đệ chúng ta có thể tạm tha mạng nhỏ của ngươi a." Đám cường đạo cười vây lại. Một tiểu cô nương yếu ớt, trong mắt bọn họ không có một điểm uy hiếp.

Thiếu nữ nhìn hơn mười tên đạo tặc này trong lòng cực hận.

Nhưng là, nàng không có năng lực phản kháng.

"Ác tặc......" Thiếu nữ đột ngột rút ra một thanh chủy thủ hộ thân.

"U. Nghĩ muốn phản kháng?" Đám cường đạo kia cười.

Hô!

"Cha, mẹ, nữ nhi đến với các người." Thiếu nữ đột ngột đâm vào bụng mình. Dù đã cận kề cái chết, nàng cũng không nguyện bị bọn cường đạo thổ phỉ này vũ nhục.

Thương!

Trủy thủ trong tay thiếu rời khỏi tay, đồng thời một đạo ảo ảnh trực tiếp chui vào trong đám cường đạo. Chỉ nghe "Vèo" "Vèo", máu tươi bắn tung, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

"Đại nhân. Tha mạng!"

"Tha mạng a."

Đám cường đạo kia hoảng sợ muốn trốn. Nhưng chỉ vẻn vẹn thời gian hai lần hô hấp, tất cả cường đạo toàn bộ liền ngã xuống. Yết hầu mỗi tên đều xuất hiện một đạo vết thương.

Thương!

Đằng Thanh Sơn đem Ẩm Huyết đao cắm vào vỏ đao, xoay người nhìn thiếu nữ sắc mặt tái xanh, trong lòng thầm hận: "Còn chậm một chút! Ta phản ứng nếu nhanh hơn một chút, nếu cẩn thận chú ý chung quanh cảnh giới, mẹ nàng sẽ không phải chết !" Đằng Thanh Sơn vốn dán mắt vào phía sau hai mẹ con đại khái hơn mười trượng. Bởi vì kỵ mã, tiếng vó ngựa dồn dập đã che giấu một ít động tĩnh rất nhỏ, làm Đằng Thanh Sơn không phát hiện ra bọn cường đạo.

Hơn nữa, Đằng Thanh Sơn tinh thần có chút hoảng hốt. Cường đạo ẩn giấu chỉ cách hơn mười trượng, Đằng Thanh Sơn lại không hề phát hiện.

Kì thật có tiếng vó ngựa dồn dập, cho dù là Đằng Thanh Sơn muốn phát hiện cường đạo ẩn núp ở nơi nào, cũng phải tập trung tinh thần dò xét.

Sau khi đối phương bắn tên, trong nháy mắt bắn thủng ngực mẫu thân của cô gái, lấy thời gian phản ứng của Đằng Thanh Sơn, hơn nữa hắn cách hai mẹ con quá xa, căn bản không thể cứu.

"Giống như......" Đằng Thanh Sơn nhìn thiếu nữ này.

Thiếu nữ, cùng Tiểu Miêu năm đó, không ngờ lại giống nhau như đúc!

"Ô ô ~~~~"

Thiếu nữ nhìn một chút Đằng Thanh Sơn, rồi sau đó chạy đến thi thể mẫu thân nàng, thương tâm thống khổ khóc lớn.

-------------------------

*giao hảo giao hữu: kết thành hữu nghị, ý đơn giản là chỉ kết bạn.

*cường tráng: cao lớn.

*phong tục: những thứ đã có lâu đời, tạo thành thói quen, nề nếp sống của một xã, quận, thành thị hay một đất nước.

*hào sảng: tự do,phóng khoáng. Cái này thông thường để chỉ những người có tính tình rất thoải mái.

*phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng. Ở đây chính là mẹ của cô gái.

Xuy xuy Trên quan đạo hơn mười cổ thi thể ngã xuống, chung quanh một mảnh tràn ngập trong mùi máu tươi. Ngẫu nhiên có khách qua đường đi ngang qua, nhìn thấy một màn này đều sợ tới mức rụng rời, tất cả đều nhanh chóng đi nhanh khỏi chỗ đó, e sợ chọc giận tới vị thanh bào đao khách đang đứng đó.

Đằng Thanh Sơn đứng đó, lặng yên nhìn thiếu nữ.

" Ô ô......" Cô gái khóc một hồi lâu, tiếng khóc dần dần ngừng lại.

Trong vòng một ngày, mất đi tất cả thân nhân. Đối với nàng, đây là đả kích quá lớn. Nàng phục bên cạnh thi thể của mẫu thân mà khóc lóc một hồi lâu, đầu óc trống rỗng mới dần dần tỉnh táo lại. Thiếu nữ này đột ngột đứng dậy, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Trong mắt hiện lên sắc thái khó hiểu, lập tức tiến lên hai bước.

" Phanh!"

Cô gái trực tiếp quỳ xuống, dập đầu đồng thời khóc rống lên:" Ân nhân, van cầu người, hãy báo thù giết hết đám tặc nhân cho ta! Ta nguyện ý cả đời làm trâu làm ngựa báo lại đáp ân nhân!" Nàng là một thiếu nữ, sao có thể có năng lực báo thù? Vừa rồi Đằng Thanh Sơn hiển lộ thực lực giết chết cường đạo, nàng đã nhận ra là Đằng Thanh Sơn tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết đám cừu nhân đã giết cả nhà nàng. Mà hiện tại nàng cô độc một thân một mình, thậm chí còn không có nơi nương tựa, chứ đừng nói gì đến chuyện báo thù. Nàng chỉ có thể cầu Đằng Thanh Sơn! Mà giá trị lớn nhất của nàng......

Cũng là chỉ là nàng!

" Đứng lên, trước hết hãy hoả táng mẫu thân của nàng đi đã." Đằng Thanh Sơn nói.

" Ân." Cô gái lập tức gật đầu.

Nhìn thấy nước mắt lăn trên khuôn mặt của cô gái. Đặc biệt thiếu nữ đang dậy thì này có khuôn mặt giống như đúc so với thê tử ở tiền kiếp là Tiểu Miêu. Đằng Thanh Sơn không kìm lòng được mà đối đãi tốt với thiếu nữ này một chút. Mà vận mệnh của cô gái này. So với Tiểu Miêu thì cũng thê thảm như nhau. Càng làm cho trong tâm của Đằng Thanh Sơn sinh ra một chút thương xót.

Trên phiến đất hoang cách quan đạo không xa. Một ngọn hỏa diễm đang bốc lên, mùi thi thể bị hỏa táng phát tán ra.

Có một thiếu nữ đang quỳ gối trước đống lửa. Trịnh trọng dập đầu ba cái. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Trong cặp mắt, nước mắt như trực tuôn ra:" Nương. Ngươi yên tâm. Nữ nhi nhất định sẽ báo thù cho cha, gia gia. Nhất định sẽ như vậy!" Nói xong. Lại dập đầu ba cái. Lúc này mới mắt rưng rưng rơi nước mắt. Đứng dậy.

" Ân nhân." Cô gái nhìn Đằng Thanh Sơn.

Tại đáy lòng của thiếu nữ, Đằng Thanh Sơn là một siêu cấp cường giả. Có thể cứu nàng là đủ hiểu thực lực không vừa. Nàng là một nữ hài tử đúng mực, rất hiểu biết. Nàng biết...... Nghe lời Đằng Thanh Sơn là được. Không nên lắm miệng.

" Trước theo ta đi Võ An quận thành." Đằng Thanh Sơn nói.

" Ân." Cô gái gật đầu.

Lập tức Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh Tông Mã, thiếu nữ cưỡi Hoàng Tông mã, hai người ...song song hướng Võ An quận thành tiến bước.

Trên quan đạo.

" Ngươi tên là gì?" Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

" Lí!" Cô gái nói.

Đằng Thanh Sơn thầm nhắc lại một lần, gật gật đầu. Lúc trước khi nhìn thấy cô gái tên là Lí này, ý niệm đầu tiên trong đầu Đằng Thanh Sơn còn là tưởng rằng đây chính là Tiểu Miêu sống lại. Nhưng cô gái này, phản ứng khi đối mặt với cường đạo. Rõ ràng là lại...... không có chút năng lực phản kháng nào.

Mà thê tử Tiểu Miêu ở kiếp trước của hắn cũng là Hình Ý Quyền cao thủ.

Cũng ngang hàng với Đằng Thanh Sơn, năm đó tại tổ chức red, chính là một trong tứ đại A cấp sát thủ! Hai người tạo thành cặp bài trùng, tổ hợp sát thủ " Lang và Miêu", danh khí vốn rất lớn!

Nếu là Tiểu Miêu, thì cho dù không đạt tới thành tựu ở kiếp trước, nhưng đạt tới nhất lưu võ giả, thì vẫn không thành vấn đề.

Đằng Thanh Sơn trong đầu tái hiện lên hình ảnh của thê tử Tiểu Miêu lạnh lùng quyết đoán, nhưng cũng ôn nhu, lại nhìn sang bên cạnh, thiếu nữ đang dậy thì này có dáng hình rất giống với Tiểu Miêu, hắn đáy lòng thở dài một tiếng. Không quản như thế nào...... Tiểu Miêu, đã là chuyện của kiếp trước. Kiếp này, không có Tiểu Miêu!

Vậy trợ giúp cô gái này, cũng là vì tình yêu kiếp trước với thê tử đi sao. " Ân nhân, có thể gọi ta là Tiểu!" Thiếu nữ nhìn Đằng Thanh Sơn," Ta gọi ân nhân gì?"

" Ta là Đằng Thanh Sơn." Đằng Thanh Sơn ở trước mặt thiếu nữ này cũng không giấu diếm thân phận, lạnh nhạt nói," Tiểu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

" Mười ba tuổi." Cô gái nói:" Đằng...... Đằng đại ca!" Cô gái có chút không yên tâm, nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, thấy Đằng Thanh Sơn không tức giận, lúc này mới tiếp tục nói:" Đằng đại ca, chúng ta đi Võ An quận thành làm gì...... Nhà của ta không ở Võ An quận thành, ta ... ta muốn báo thù."

Đằng Thanh Sơn nhìn nàng một cái:" Báo thù? Cừu nhân là ai?"

" Ta, ta không biết." Lí cắn môi, lắc đầu nói.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày:" không biết cừu nhân, thì làm sao báo thù?"

Lí sắc mặt nhất thời tái nhợt.

" Đúng, không biết cừu nhân, làm sao có thể báo thù?" Lí lại vô thanh vô tức chảy nước mắt, lẩm bẩm nói:" Trong đêm tối, ta căn bản không nhìn thấy rõ. Thì đã bị mẹ kéo ra ngoài mà chạy trối chết. Ta chỉ thấy rất nhiều thi thể...... Ta, ta, ta căn bản không biết bọn chúng là ai a, hình dáng của bọn chúng như thế nào ta cũng không biết!"

Nhìn thấy Lí như vậy, Đằng Thanh Sơn khẽ quát một tiếng:" Đừng khóc!"

Lí rùng mình. " Kể rõ tình huống lúc đó của ngươi cho ta." Đằng Thanh Sơn nói," Nhìn trang phục của ngươi, hẳn là sinh hoạt trong gia đình giàu có. Hẳn là là ở bên trong thành...... Kẻ dám giết người ở trong thành cũng không nhiều. Căn cứ vào tình huống của ngươi, phụ thân ngươi kết bạn bằng hữu vân vân, thì thật ra vẫn có hi vọng điều tra ra."

Lí kinh hỉ nói:" Ta, nhà của ta cách Uyển thành một trăm dặm, cha ta là Lí Viên, là một thương nhân ở Uyển thành. Gia gia của ta tên là......"

Lí rõ ràng rành mạch kể lại tình huống của nhà nàng. " Ân." Đằng Thanh Sơn gật đầu nhìn về phía hắn," Ngươi định tự tay báo thù, hay là muốn ta giúp ngươi báo thù?"

" Ta muốn tự tay báo thù, nhưng là tự ta không thể báo thù." Lí chua sót nói.

Ta có thể dạy ngươi luyện tập nội kình." Đằng Thanh Sơn nói.

Lí lắc đầu :" Khi ta còn bé, cha ta đã đưa ta đi Thanh Hồ Đảo, muốn làm ta trở thành võ giả. Bất quá...... Ta căn bản luyện không ra nội kình. Hơn nữa các võ giả Thanh Hồ Đảo đều nói, của ta tất cả kinh mạch lẫn rất nhiều tạp chất. Căn bản không thể vận chuyển bất kỳ nội kình tâm pháp nào."

Đằng Thanh Sơn nghe xong thầm than.

Trời sinh khó tu luyện kinh mạch...... Thì tu luyện Hình Ý Quyền, có lẽ có thể thành công. Chỉ là, tu luyện Hình Ý Quyền khó khăn rất cao, đối với tư chất yêu cầu cũng cực cao. Nếu muốn dựa vào tu luyện Hình Ý Quyền để báo thù. Có thể cả đời đcũng làm không được.

Dương Châu, Võ An quận thành, Liễu Hồ phố.

Liễu Hồ phố phong cảnh tuyệt đẹp, con phố này một mặt đối diện với hồ, con phố bên cạnh thì đảo mắt cũng nhìn không thấy hết những hàng cây liễu, cành liễu theo gió lắc lư. Hồ nước bên cạnh theo gió mà dập dờn xuất hiện từng đạo sóng lăn tăn, cảnh sắc đích xác là rất đẹp.

Liễu Hồ phố, là nới phồn hoa nhất Võ An quận thành, chỉ có phú hào mới có thể ở tại chỗ này. Tầng tầng lớp lớp các căn phủ đệ, mỗi căn đều chiếm diện tích rộng lớn, giá cả cũng rất đắt đỏ.

" Goi Vương lão gia của các ngươi lại đây, bảo hắn là, người từ Giang Ninh quận thành tới." Đằng Thanh Sơn đứng trước cửa một tòa phủ đệ nói.

Hai gã hộ vệ trước cửa phủ đệ rùng mình.

" Đại nhân, xin đợi một chút, tiểu nhân đi thông báo." Một gã hộ vệ lập tức chạy vào bên trong phủ đệ. Lí đứng ở phía sau Đằng Thanh Sơn, e dè nhìn thấy hết thảy...... Tòa phủ đệ này, so với phủ đệ nhà nàng thì còn lớn hơn. Lí đã mất đi tất cả thân nhân, hiện tại cũng chỉ có người trước mặt này có thể bảo hộ nàng.

Rất nhanh, một gã béo mập mặc áo khoác mầu vàng rất nhanh chạy đến.

Vừa thấy đến Đằng Thanh Sơn, gã mập này nhãn tình sáng rực lên, lập tức khom người:" Thống lĩnh đại nhân!"

" Thống lĩnh?" Lí thất kinh, thoáng nhìn trộm Đằng Thanh Sơn. " Tiểu, theo ta đi vào." Đằng Thanh Sơn nói.

......

Ỏ lầu hai trong một tòa lầu các của phủ đệ, Đằng Thanh Sơn ngồi ở bàn tròn, gã mập mạp cung kính đứng ở một bên, Lí thì đang đứng ở phía sau Đằng Thanh Sơn.

" Biết là thống lĩnh đại nhân sẽ đi qua, Vương lão tam ta đã sớm nghe nói đến truyền kì về thống lĩnh đại nhân, chỉ là vẫn vô duyên chưa được gặp. Hôm nay có thể diện kiến thống lĩnh đại nhân, may mắn, may mắn!" Gã mập mạp cười sáng láng, khuôn mặt như nở hoa.

" Lão Vương, có một việc ta muốn nhờ ngươi." Đằng Thanh Sơn lãnh đạm cười nói.

Mập mạp lập tức nói:" Thống lĩnh đại nhân cứ việc phân phó."

" Vị cô nương tên là Lí, có phụ thân tên Lí Viên, ở cách Uyển Thành không xa, Lí Viên là một thương nhân, gia đình cũng tạm coi là giàu có. Bất quá, vào đêm hôm qua, cả nhà hắn đều bị kẻ khác giết. Ta muốn ngươi hảo hảo điều tra một chút, rốt cuộc là kẻ nào đã giết chết cả nhà hắn." Đằng Thanh Sơn nói.

Mập mạp có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Lí.

Lí thì lại hồi hộp nhìn gã mập.

" Thống lĩnh đại nhân, xin cứ yên tâm, Uyển Thành chi là một cái địa phương nhỏ. Các nhân vật phú hào có nhiều như vậy. Về quan hệ của bọn họ...... Tra ra rất đơn giản. Hơn nữa, giết người ở trong thành, chính là đại sự. Điều tra càng dễ. Uyển Thành kia, cũng có nhân mã của Quy Nguyên Tông chúng ta. Chỉ cần vài ngày, tuyệt đối có thể điều tra rõ." Mập mạp vỗ ngực nói.

Quy Nguyên Tông, tại tất cả thành trì trong Dương Châu cảnh nội đều có cứ điểm.

Đương nhiên, tại Từ Dương quận, Thiên Nam quận này hai cái quận loạn nhất này, rất nhiều thế lực có cứ điểm ở đó. Nhưng ở trong phạm vi khống chế của Thanh Hồ Đảo, có rất ít thế lực đóng cứ điểm ở đó, việc này cũng là kém hơn so với Thanh Hồ Đảo.

" Tốt lắm." Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Kia Lí trên mặt xuất hiện sự vui mừng. " Lão Vương, ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi đi sao, thuận tiện, bảo người đem đồ ăn đưa lên." Đằng Thanh Sơn phân phó.

" Vâng, thưa thống lĩnh đại nhân." Gã mập lập tức lui ra. Lí cảm kích nhìn Đằng Thanh Sơn:" Đằng đại ca, cám ơn ngươi! Ta...... Ta chỉ là một tiểu cô nương, đại ân này, ta cả đời cũng báo không được."

" Tốt lắm." Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu," Không cần nói đến việc báo ân, có lẽ đối với ngươi thì chuyện này là đại sự. Nhưng là đối với ta...... Vẻn vẹn chỉ là phân phó một tiếng. Cũng không có gì. Cho nên, ngươi không cần phải quá xem trọng chuyện này. Ta nghĩ, phụ mẫu ngươi cũng muốn ngươi có cuộc sống tốt, không phải đi làm kẻ hầu."

Lí ngẩn ra.

Mẹ nàng chính là hy vọng nàng có thể có cuộc sống yên ổn, không cần báo thù.

" Cho nên, ngươi nên theo tâm nguyện của cha mẹ ngươi, hảo hảo mà sống. Chờ đến sau này, lấy người chồng tốt, hảo hảo sống đi sao." Đằng Thanh Sơn lãnh đạm cười nói.

" Đằng......" Lí có chút ngây người ra.

Vốn nàng đã quyết định cả đời hầu hạ Đằng Thanh Sơn, bảo nàng làm cái gì, nàng cũng đều nguyện ý. Cũng không nghĩ đến là...... Đằng Thanh Sơn cứu nàng, giúp nàng báo thù cũng không cần báo đáp. Cha mẹ chết đi, Lý vốn cảm thấy cô độc không nơi nương tựa, đến lúc này lại cảm thấy ấm áp trong lòng. Ánh mắt rơm rớp nước mắt, thấp giọng nói:" Đằng đại ca, cám ơn ngươi."

" Cơm nước xong hảo hảo nghỉ ngơi, ngươi tạm thời trước hết ở tạm chỗ này. Chỗ này, ngươi muốn ở bao lâu thì ở." Đằng Thanh Sơn nói.

" Ân." Lí gật gật đầu," Đằng đại ca ngươi đâu?"

" Hôm nay ngay tại Võ An quận thành nghỉ ngơi, ngày mai ta còn phải đi tiếp."

" Đằng đại ca, ngươi đi, ta cũng muốn đi cùng với ngươi......" Lí có chút nóng nảy.

Đằng Thanh Sơn an ủi nói:" Tiểu, ta là đi man hoang! Man hoang, phi thường nguy hiểm. Ta căn bản không thể chiếu cố ngươi! Hơn nữa, ngươi còn có cuộc sống của chính mình."

Đêm, một mảnh tối đen!

Gió đêm lạnh buốt, gào thét thổi qua khắp Võ An quận thành.Đằng Thanh Sơn ngồi ở trên tầng hai lầu các, trên lầu các cũng không có một ngọn nến, một mảnh tối đen.Trên bàn đặt hai bình rượu, chốc chốc uống một chén, gió đêm lạnh buốt cuốn lên áo, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn ngồi bất động bên cạnh bàn.

Bên trong tầng lầu tối đen, Đằng Thanh Sơn yên lặng ngồi.

"Tiểu Miêu, ta không nghĩ tới, ở một đời này còn có thể gặp được một cô gái lớn lên giống ngươi như vậy! Không biết,khi nàng trưởng thành. Có phải hay không sẽ vẫn giống ngươi!"

Đằng Thanh Sơn thấp giọng vừa thì thào: "Ai...... Vốn, ta cho rằng trải qua kiếp trước, kiếp này không sai biệt lắm sẽ quên được nàng! Nhưng khi gặp được..tiểu cô nương này, ta mới biết được...... Một nụ cười của nàng, thậm chí những lời nói của nàng với ta, ta vẫn nhớ kĩ rõ ràng minh bạch. Hết thảy những điều này,dường như đã khắc vào linh hồn của ta, cho dù là tái sinh,vẫn như trước không thể quên được."

Đằng Thanh Sơn trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.

"Tiểu Miêu, xem ra nam nhân của nàng, kiếp này nếu muốn tìm được một người phụ nữ để mà yêu thương,cũng rất khó đấy chứ!Như thế cũng đều tại ngươi mà ra a." Đằng Thanh Sơn lại uống thêm một chén.

......

Một đêm này, Đằng Thanh Sơn không ngủ , không khoanh chân tĩnh tu.Mà chỉ một thân một mình ngồi tại nơi thông gió trong toà lầu các tối đen.

******

Sáng sớm.

Toàn thân y phục màu xanh lục, Lý chạy như bay khắp phủ đệ tìm kiếm Đằng Thanh Sơn.

"Tiểu cô nương, sớm như vậy đã dậy rồi sao?." Mập mạp vừa cười,nói.

"Vương đại bá, Đằng đại ca hắn đâu?" Lý vội vàng nói.

"Thống lĩnh đại nhân đã xuất phát đi Man Hoang từ sớm." Mập mạp cười nói.

"Đi?" Lý ngẩn ra.

Mập mạp lại nói tiếp:"Thống lĩnh đại nhân an bài tiểu cô nương ở lại đây, chuyện báo thù, thống lĩnh đại nhân sẽ giúp ngươi giải quyết. Còn có ......"

Vừa nói, mập mạp từ trong lòng tay lấy ra kim phiếu,"Đây là một trăm lượng kim phiếu, là thống lĩnh đại nhân trước khi đi giao cho ta , tiểu cô nương nếu như muốn mua nhà ở, sau này lập gia đình , cũng có thể dùng số vàng này."

Lý nhìn xấp kim phiếu, không nhịn được,tràn đầy nước mắt.

Một trăm lượng kim phiếu, đó là một vạn lượng bạc trắng.Để ăn uống ngủ nghỉ bình thường,cả đời cũng đủ.

"Mua phòng ở, lập gia đình......" Nước mắt Lý lặng lẽ tuôn.

......

Trợ giúp tiểu cô nương lần này, làm Đằng Thanh Sơn nhớ về kiếp trước càng thêm khắc sâu,tâm tình Đằng Thanh Sơn trở nên có chút đè nặng, hắn không còn có tâm trí thanh nhàn du sơn ngoạn thủy, mà một đường rất nhanh đi tới.

Tối đêm vào một ngày, Đằng Thanh Sơn đã tới một tòa thành nhỏ ở Dương Châu sát gần Man Hoang -- Nam Man thành!

Nam Man thành so với Nghi thành không sai biệt lắm, lớn nhỏ không khác bao nhiêu.

Bất quá, bởi vì Nam Man thành thuộc phạm vi đất Dương Châu sát liền Man Hoang, cho nên, Nam Man thành rất phồn hoa. Một ít võ giả không sợ chết đi Man Hoang thám hiểm, còn có một ít những người đi hái dược thảo men Man Hoang,tất cả đều tụ tập tại Nam Man thành. Man Hoang mặc dù nguy hiểm, nhưng lại là địa phương sinh trưởng nhiều loại dược thảo mà các địa phương khác không thể có được.

Bên trong Nam Man thành.

"Chưởng quỹ, chuẩn bị cho một gian phòng hảo hạng." Đằng Thanh Sơn đi vào trong đại sảnh lầu một của khách điếm, phân phó nói.

"Rồi cho một bàn rượu và thức ăn." Vừa nói, Đằng Thanh Sơn liền chọn một vị trí sát gần cửa sổ ngồi xuống.

"Khách quan, ăn những gì?" Tiểu nhị lập tức cầm thực đơn chạy lại.

Chọn chút rượu và thức ăn, Đằng Thanh Sơn liền lập tức ăn uống.

"Tiểu cô nương này mất đi tất cả thân nhân, sợ rằng phải trải qua một đoạn thời gian nữa, mới có thể hoàn toàn bình ổn." Đằng Thanh Sơn vừa ăn, trong lòng thầm nghĩ. Đối với tiểu cô nương "Lý" kia...... trong lòng Đằng Thanh Sơn không hề có một chút cảm tình nam nữ, dù sao "Lý" chỉ là một tiểu cô nương mới mười ba tuổi, so với Tiểu Vũ muội muội của mình, còn nhỏ hơn.

Mà Đằng Thanh Sơn tâm lý và tuổi tác, sợ cũng đủ làm phụ thân của "Lý".

Tất cả,cũng chỉ như là sự quan tâm của huynh trưởng mà thôi.

"Ân,tiểu cô nương ở tại Võ An quận thành, có lão Vương chiếu cố, thật ra cũng chẳng có gì nguy hiểm,cuộc sống sau này đều phải dựa vào chính bản thân cô ta ." Đằng Thanh Sơn hiểu được,đối với cuộc đời của Lý,hắn cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi.

Hô!

Một người trung niên thân mặc áo bào xám,đội mũ rộng vành bước nhanh tiến vào bên trong khách sạn , nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, trong đôi mắt xẹt qua một tia kinh sắc. Tiếp đó, trung niên nhân này dọc theo thang lầu trực tiếp đi lên lầu trên.

......

Trên lầu ba,bên trong một gian phòng khách,một chiếc bàn tròn bên trên bày thịnh soạn rượu và thức ăn,ngồi chung quanh là ba gã trung niên nhân và hai lão giả. Năm người này đều một thân trường bào màu xám. Một trong hai lão giả chính là Ngụy Thương Long, trưởng lão của Thiết Y môn tại Dương Châu Sở quận, năm người đang ăn uống,cười nói.

Phanh! Phanh! Phanh!

Tiếng đập cửa vang lên,bên trong phòng năm người đều an tĩnh lại.

"Tiến vào." Ngụy Thương Long mở miệng nói.

Cửa đẩy ra,người đi vào là tên trung niên nhân áo bào xám đội nón rộng vành. Năm người trên bàn rượu thấy người vừa đến, thầm thở phào một hơi. Người đến đóng cửa phòng,tháo chiếc nón, liền lập tức nói:"Chuyện đã làm thỏa đáng ! Bất quá...... Ta vừa rồi từ phía dưới đi lên. Tại lầu một trông thấy Quy Nguyên tông Đằng Thanh Sơn!"

"Đằng Thanh Sơn!" Năm người đều có chút giật mình.

Ngụy Thương Long quay đầu nhìn về phía trung niên nhân tướng mạo tuấn tú, hai bên tóc mai đã điểm bạc bên cạnh nói:"Sư huynh, Đằng Thanh Sơn kia đến nơi này, có thể hay không là Quy Nguyên tông đã biết bí mật của Thiết Y môn chúng ta ?"

Nghe ngữ khí của Ngụy Thương Long ,trung niên nhân khuôn mặt tuấn tú này hiển nhiên là người cầm đầu cả nhóm.

"Bên trong Thiết Y môn chúng ta , biết được bí mật này cũng cực ít! Quy Nguyên tông không có khả năng biết được." Tuấn tú trung niên nhân lắc đầu:

"Chỉ là, bí mật này của Thiết Y môn chúng ta,có được cũng là ở Từ Dương quận mà ra. Chẳng lẽ Quy Nguyên tông tại Từ Dương quận, cũng phát hiện ra một ít dấu vết?"

Bên trong gian phòng, sáu người đều trầm hẳn.

Việc này, quan hệ trọng đại.

"Sư huynh." Ngụy Thương Long cau mày nói: "Đằng Thanh Sơn là Quy Nguyên tông Hắc Giáp quân thống lĩnh.Nếu hắn không có việc thì đến Nam Man thành làm gì? Ta nghĩ không ra hắn còn có chuyện gì khác. Cho nên ta lo lắng là hắn ở trong chỗ tối theo dõi chúng ta. Thậm chí là không chỉ riêng một mình hắn, còn có người khác mà chúng ta không phát hiện ra."

Lời này nói ra,toàn trường mấy người đều động tâm lo lắng.

"Nếu như bị bọn họ nhìn trúng, chúng ta sẽ rất phiền toái ."

"Sư bá tổ, chúng ta làm sao bây giờ?"

......

Một đám đều nhìn về phía tuấn tú trung niên nhân.

"Đừng tự hù dọa chính mình!" Tuấn tú trung niên nhân lắc đầu nói: "Nếu Quy Nguyên tông có người khác, chúng ta đã sớm phát hiện rồi.Còn Đằng Thanh Sơn một thân một mình...... Hừ, hắn nếu như không biết tự lượng sức mình, đó là muốn chết.Không cần lo lắng, chúng ta ăn cơm tối xong. Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai xuất phát tiến vào Man Hoang!"

"Dạ."

Năm người còn lại đều cung kính lên tiếng.

******

Sáng sớm tinh mơ, Thiết Y môn sáu người liền mặc trường bào màu xám, đội nón rộng vành nhanh chóng rời khỏi Nam Man thành, sau đó đi bộ tiến vào Man Hoang. Dù sao trong man hoang, núi rừng khe gò rất nhiều, căn bản không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể dựa vào đôi chân. Đằng Thanh Sơn xuất phát so với sáu người của Thiết Y môn chậm hơn một chút.

Mặt trời nhô lên.

Đằng Thanh Sơn đi ra cửa Nam của Nam Man thành,đi thẳng hướng nam.

"Man Hoang a...... Thật không biết, Man Hoang này đến cùng là tới đâu." Xa xa nhìn vô tận cự thạch chen ngang, thậm chí chỗ xa xa trong mơ hồ còn có những ngọn núi hiểm trở che dấu trong mây mù. Đây là Man Hoang!Là khu vực nguy hiểm nhất trên đất Cửu Châu.

Trên Cửu Châu đại địa,từ khu vực đông nam của Dương Châu đến phía nam của Viêm Châu,rồi đến khu vực tây nam của Nhung Châu, phía nam của ba châu này đều là Man Hoang!

Về phần sâu nữa, trong sách không có ghi chép lại.

"Trên bản đồ của Quy Nguyên tông, cũng ghi chép tới chỗ sâu bên trong hơn hai nghìn dặm. Chỗ sâu bên trong nữa...... Một mảnh trống không." Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn phần bản đồ trong tay, hơi phân biệt phương hướng một lát, liền thu hồi bản đồ, tiếp tục đi nhanh tới.

......

Trong man hoang ít ai lui tới, lá rụng khô giòn đều chất đống trên mặt đất, đi ở phía trên đều phát ra tiếng vang. Từng ngọn đại thụ cổ xưa, không biết đã sinh trưởng từ bao nhiêu năm.

Vẻn vẹn đi mấy canh giờ, Đằng Thanh Sơn nhìn thấy một thân cây lớn nhất, chừng ba trượng rộng.

"Man Hoang này so với Amazon của kiếp trước, không biết lớn hay nhỏ hơn nữa!" Đằng Thanh Sơn kiếp trước từng trải qua huấn luyện trong Amazon: "Bất quá Amazon phần lớn đều là thủy vực. Mà đây, lại chỉ là núi rừng, hơn nữa toàn dã thú độc xà, độc trùng, thậm chí còn có yêu thú, nguy hiểm hơn nhiều!"

Lá khô cành gãy,mùi hư thối rữa nát tràn ngập núi rừng,đại thụ cành lá che kín trời, làm bầu không khí đều rất nặng nề.

Đằng Thanh Sơn bước tiến nhẹ nhàng,Man Hoang cổ xưa này tựa như nhà của hắn.

Ngay bên cạnh một gốc đại thụ âm u, quấn quanh gốc đồng dạng là một con độc xà đen thui, nó nhìn chằm chằm thân ảnh loài người đang rất nhanh đi tới-- Đằng Thanh Sơn!

"Hưu!"Độc xà súc thế đã lâu, phảng phất như một tia chớp đen bất thình lình thoát ra,há mồm hướng tới Đằng Thanh Sơn.

"Hô!"

Đằng Thanh Sơn bước tiến không chút nào thay đổi, Ẩm Huyết đao trong tay xẹt ra một đạo hồng quang, con độc xà từ giữa không trung rơi xuống, hai đoạn thân thể ở trên mặt đất vẫn 'Xuy xuy' co quắp quẫy đi quẫy lại, sức sống đích xác rất mạnh mẽ.Đằng Thanh Sơn không thèm liếc mắt nhìn đến một cái, tiếp tục đi nhanh về phía trước, nháy mắt công phu, đã liền khuất xa.

Độc xà?

Đằng Thanh Sơn căn bản không sợ độc, hơn nữa, lấy độ linh mẫn lục giác của hắn, độc xà mãnh thú, căn bản không thể tránh khỏi sự phát hiện.

......

Đằng Thanh Sơn bước tiến tốc độ rất nhanh,trong khi đó sáu người của Thiết Y môn lại đi tương đối chậm. Bọn họ mặc dù đều là cao thủ, thậm chí trong đó có một người còn là tiên thiên cường giả. Có điều...... xà,trùng trong Man Hoang này, bọn họ không có một chút khinh thường.

Đặc biệt là Hậu thiên cao thủ, một khi bị cắn phải,không chết cũng trọng thương!

"Ngân Giác sơn,phải xâm nhập đến hơn hai nghìn dặm . Trong Man Hoang này đều là núi rừng và hồ, còn có xà trùng mãnh thú...... Chúng ta sợ là phải nửa tháng mới có thể đến nơi." Đám người Ngụy Thương Long đều nắm chặt binh khí, ở trong Man Hoang, cho dù danh liệt Địa Bảng, bị đám xà,trùng cắn phải,vẫn có thể chết như thường!

Nguy cơ chỗ nào cũng có!

"Có người tới!" Tuấn tú trung niên nhân sắc mặt lạnh lùng, quát khẽ một tiếng.

Năm người kia lập tức an tĩnh lại.

Chỉ thấy một bóng người nhanh chóng hiện ra ở xa xa, nhìn thoáng qua về hướng bên này.

"Là Đằng Thanh Sơn!" Ngụy Thương Long biến sắc.

Sắc mặt cả mấy người đều trở nên khó coi.

"Đằng Thanh Sơn này đi theo phía sau chúng ta......" Một cao thủ Thiết Y môn nhìn về phía tuấn tú trung niên nhân nói: "Sư bá tổ,Đằng Thanh Sơn kia phỏng chừng đúng là theo dõi chúng ta!Khi mới rời khỏi Nam Man thành,đó là một mảnh bình nguyên mênh mông, hắn không dám đuổi sát theo.Lúc này tới bên trong Man Hoang, hắn mới vội vã đuổi theo.Vừa rồi nếu không phải sư bá tổ nhận ra được tiếng vang, chúng ta phỏng chừng vẫn không phát hiện được hắn."

"Có khả năng trùng hợp......" Cũng có người mở miệng.

Tuấn tú trung niên nhân trầm giọng nói:"Đã một lần gặp phải hắn, lần này lại vẫn gặp phải hắn. Có lẽ là trùng hợp, nhưng cũng có thể là hắn đang theo dõi chúng ta."

"Mặc kệ là theo dõi thật, hay là theo dõi giả!Bí mật của Thiết Y môn chúng ta không thể bị bại lộ! Một khi bị bại lộ truyền bá ra...... Thiết Y môn chúng ta khó có khả năng hưng thịnh, thậm chí còn sẽ đưa tới tai ương ngập đầu." Tuấn tú trung niên nhân âm thanh lạnh lùng nói tiếp: "Lưu Kiến, ngươi hãy đi... giết Đằng Thanh Sơn!"

" Vâng, sư bá tổ!" Một hán tử gầy gò mặc áo xám cung kính nói.

Ngụy Thương Long bên cạnh nhắc nhở:" Sư huynh, thực lực Đằng Thanh Sơn so với ta sợ còn trên một bậc! Lưu Kiến hộ pháp thực lực tuy rằng rất mạnh, nhưng so với Đằng Thanh Sơn kia thì..." Tại Hỏa Diệm Sơn bên hồ nham thạch nóng chảy, Ngụy Thương Long nhận ra được thực lực Đằng Thanh Sơn.

" Không nên tỷ thí công bình một chọi một!" Trung niên tuấn tú thanh âm lạnh lùng nói.

Lưu Kiến trong đôi mắt xẹt qua một tia hồng quang, thấp giọng cười nói:" Ngụy trưởng lão yên tâm, ta tự biết phải trái. Huống chi, lần này đến Man Hoang này. Mọi người chúng ta đều mang theo độc dược'Nam Kha Nhất Mộng'. Trúng phải 'Nam Kha Nhất Mộng', Tiên thiên cường giả có lẽ cũng không còn năng lực phản kháng. Nhưng Hậu Thiên Cao Thủ... Khẽ lẩm bẩm, hắn đến lúc đó chính là cá năm trên thớt !"

Ngụy Thương Long nghe xong gật gật đầu.

Kỳ thật võ giả bình thường không thích dụng độc, bình thường tỷ thí đều truy cầu sự công bình, chứng minh thực lực bản thân. Nhưng... Lúc này, đội ngũ cao thủ tinh anh Thiết Y Môn xuất mã, liên quan đến một bí mật lớn. Bí mật này thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến sự hưng thịnh hoặc suy thoái của Thiết Y Môn.

Đó cũng là vì sao, bọn họ tuy không hoàn toàn xác định Đằng Thanh Sơn có hay không thật sự theo dõi, vẫn phải giết chết Đằng Thanh Sơn! Thà giết nhầm ngàn người, chứ không bỏ sót một người!

Vì mục đích, bất chấp thủ đoạn, cũng có thể lý giải.

" Lưu Kiến, nhanh đuổi theo!" Trung niên tuấn tú phân phó nói," chờ giết Đằng Thanh Sơn xong, ngươi dựa theo lộ tuyến sẽ theo kịp chúng ta!"

" Vâng, sư bá tổ." Trên mặt Lưu Kiến lộ ra nụ cười khát máu. Sau đó, thân thể nhằm hướng xa xa chạy đi, linh hoạt hành tẩu trong núi rừng, ẩn núp sau những lớp bụi gai, dọc theo phương hướng Đằng Thanh Sơn vừa rồi biến mất, đuổi theo. Rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt năm người Thiết Y Môn.

" Chúng ta tiếp tục đi." Trung niên tuấn tú ra mệnh lệnh.

Lúc này, năm người Thiết Y Môn cẩn thận tiếp tục dọc theo lộ tuyến đã định đi rất nhanh.

Không khí rất ẩm tràn ngập khắp nơi. Dựa theo khứu giác, Đằng Thanh Sơn còn gửi thấy cả mùi lá bị úa tàn, mùi xú khí nhè nhẹ bốc ra từ những thi thể thối rữa của các con dã thú. Vào giữa trưa ánh, mặt trời xuyên qua tầng cây dày đặc ở phía trên, gian nan chiếu tới những bụi gai xung quanh, lưu lại trên cỏ dại vài điểm lốm đốm.

Đằng Thanh Sơn đang tiến rất nhanh vào trong Man Hoang. Nhanh chóng, linh hoạt!

" Ân?" Đằng Thanh Sơn đột ngột thoáng quay đầu nhìn một nơi cách đó không xa, chỉ thấy trong bụi gai có mơ hồ một đôi mắt xanh biếc đang nhìn hắn chằm chằm, trong đôi mắt đó phát ra dã tính đầy khát máu! Bất quá đối mắt cùng Đằng Thanh Sơn, dã thú dấu thân hình trong bụi gai tựa hồ cảm nhận được nhân loại này rất khó đối phó.

Xoát! Dã thú nhanh chóng biến mất.

Đằng Thanh Sơn bước đi không ngừng, tiếp tục đi tới, nhăn mày:" Ân? Dã thú vừa rồi là con gì? Mà tốc độ lại nhanh như vậy, ẩn dấu cũng rất xảo diệu."

Trong Man Hoang rất nhiều động vật, trên địa cầu ở tiền thế thì căn bản không có.

Đằng Thanh Sơn từ võ các Quy Nguyên Tông, lấy được quyển sách giới thiệu về yêu thú, còn các loại dã thú lại không giới thiệu... Đằng Thanh Sơn cũng không dám xem thường đám dã thú này. Một vài con dã thú tuy rằng không có linh trí, nhưng có lẽ còn có bản lĩnh đặc thù, uy hiếp so với yêu thú không nhất định sẽ thấp hơn!

" Vừa rồi nhìn thấy sáu người kia, có một người là Ngụy Thương Long! Còn có một người, lần trước tại Hỏa Diệm Sơn cũng từng thấy qua. Sáu người này, hẳn là người của Thiết Y Môn." Đằng Thanh Sơn nhớ lại, không lâu trước đó trùng hợp nhìn thấy sáu người," Cao thủ Thiết Y Môn, đi vào Man Hoang làm gì? Chẳng lẽ, cũng vì ngắt lấy linh quả gì đó?" Đằng Thanh Sơn cũng không để ý sáu người Thiết Y Môn.

Xem ra Đằng Thanh Sơn hắn đến Man Hoang chính là tìm kiếm Chu Quả... lấy được Chu Quả liền trở về! Về phần người Thiết Y Môn đến này làm gì,hắn không thèm quan tâm?

Cho nên, Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt một cái, cũng lười chào hỏi, một mình tiếp tục nhanh chóng chạy tới núi Thiết Tí Hầu.

......

Hô! Hô! Thân ảnh Lưu Kiến hộ pháp Thiết Y Môn mặc áo xám, trong tay cầm đoản đao, đi rất nhanh trong Man Hoang.

" Con mẹ nó, thằng Đằng Thanh Sơn này chạy so với hầu tử còn nhanh hơn! Hắn không biết rằng trong Man Hoang này rất nguy hiểm sao? Đuổi theo hắn đã qua thời gian một chén trà nhỏ công phu, tối thiểu cũng được mười dặm. Vậy mà còn chưa nhìn thấy bóng dánh hắn!" Lưu Kiến căn cứ theo lộ tuyến của Đằng Thanh Sơn tiếp tục rượt theo, đạp gẫy cành khô, phá khai bụi gai, đuổi theo rất gian nan.

Thực sự rất gian nan!

Bình thường Hậu Thiên Cường Giả, trong Man Hoang một ngày đi được hơn một trăm dặm đường, đã xem như là nhanh. Dù sao trong Man Hoang rất nguy hiểm, không để tâm lưu ý, tựu có thể vô tình trúng chiêu, nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết.

Nhưng Lưu Kiến vì đuổi theo Đằng Thanh Sơn, chỉ có thể cắn răng gia tốc!

Trong Man Hoang cơ bản không có đường, gai mọc thành bụi, cỏ dại tràn lan, cành khô lá úa thấy được rất nhiều. Cho nên, một khi có người đi qua, khẳng định sẽ phải phát bụi gai cỏ dại, thậm chí còn chặt đứt cả bụi gai mới đi tới được. Điều này làm cho người theo sau dễ dàng thấy được tung tích. Đương nhiên... cách nhau quá xa thì khó nhận biết hơn.

Lưu Kiến và Đằng Thanh Sơn một trước một sau, cách nhau khoảng một dặm đường.

Lưu Kiến dưới tình huống liều mạng, mới miễn cưỡng có thể đuổi kịp.

" Lấy tốc độ như vậy đi trên mặt đất một ngày tối thiểu phải đi được bốn đến năm trăm dặm!" Lưu Kiến trong lòng mắng thầm, nhưng ánh mắt, lổ tai lại cẩn thận chú ý nhìn chung quanh," May mắn vẫn ở bên ngoài khu vực Man Hoang! Ân, phải nhanh hơn nưa mới có thể đuổi kịp!" Lưu Kiến nghĩ không muốn lãng phí nhiều thời gian, thúc dục nội kình, tốc độ nhanh hơn trước.

Theo sự gia tốc của hắn, Lưu Kiến và Đằng Thanh Sơn khoảng cách cũng càng ngày càng gần.

Đằng Thanh Sơn không biết có người theo dõi phía sau, vẫn như trước ở trong Man Hoang một ngày đi được khoảng bốn đến năm trăm dặm, cực kỳ nhẹ nhàng.

" Ân, có động tĩnh?" Đằng Thanh Sơn đột ngột dừng lại, lổ tai động động.

Sàn sạt...

Phía sau truyền đến thanh âm rất nhẹ, Đằng Thanh Sơn nhíu mày quay đầu nhìn về phía phía sau:" Phía sau có dã thú? Không giống...... giống như, một người đang theo sau ta!" Đằng Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích, nhìn đàng sau phía xa, rốt cục, xuyên qua khe dây leo thực vật, thấy một bóng người mơ hồ ở phía xa xa.

Bóng người kia chợt lóe trong khe, trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn đã có thể nhìn thấy rõ.

" Là một trong sáu người Thiết Y Môn!"

Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã xác định.

" Tại sao hắn chỉ đi có một mình?" Đằng Thanh Sơn tâm còn đang nghi hoặc, giờ phút này, Đằng Thanh Sơn cũng không nghĩ tới, đối phương muốn giết hắn. Dù sao trong lòng Đằng Thanh Sơn... thì đám người Thiết Y Môn không có lý do giết hắn. Chính do đối phương hành động không bình thường làm Đằng Thanh Sơn cảnh giác hơn.

Người nọ nhanh chóng tới gần.

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm đối phương! Khoảng cách không ngừng được rút ngắn, rốt cục, người kia cũng nhìn thấy Đằng Thanh Sơn rõ ràng, đối mắt cùng Đằng Thanh Sơn...

Lưu Kiến vất vả theo dõi, nhìn thấy Đằng Thanh Sơn, đáy lòng không khỏi run lên:" Đằng Thanh Sơn này đúng là người rất cẩn thận. Từ rất xa đã phát hiện được lão tử! Lúc này làm sao bây giờ?" Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Lưu Kiến đã có ý tưởng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, đi nhanh tới chỗ Đằng Thanh Sơn:" Đằng huynh đệ! Ngươi làm ta rượt theo thật là vất vả."

" Ngươi là ai?" Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói.

Không gian yên tĩnh nặng nề trong núi rừng Man Hoang, xung quanh chỉ có hai người Đằng Thanh Sơn và Lưu Kiến.

" Ha ha, ta là Lưu Kiến hộ pháp Thiết Y Môn." Lưu Kiến vừa đi lại, đồng thời trong tay hắn cầm một đoản đao nhét vào vỏ đao, tại lúc nhét vào vỏ đao đồng thời, tay phải tùy ý ấn một cái lên bên trái bụng. Trong ngực Lưu Kiến thò ra một cái túi lớn, còn có một tiểu hồ lô.

Tay phải thoáng ấn một cái vào cái tiểu hồ lô ở trong bụng.

Xuy!

Hồ lô nhất thời xuất hiện cái khe.

Nhưng thanh âm đoản đao nhét vào vỏ đao đồng thời vang lên, cho nên, âm thanh rất nhỏ phát ra từ cái khe căn bản nghe không rõ.

" Lưu Hộ Pháp?" Đằng Thanh Sơn điền đạm cười nói," Không biết Lưu hộ pháp vội vã theo ta như vậy, còn có chuyện gì?"

" Là như vầy, Ngụy trưởng lão chúng ta vừa rồi thấy ngươi... " tốc độ nói của Lưu Kiến dần dần càng về sau càng chậm lại, cách Đằng Thanh Sơn khoảng bốn năm bước, cũng không tới gần nữa đứng đó nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn rõ ràng biến sắc:" Ngươi... Ngươi dụng độc!" Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm nhận được chất vô danh đang thẩm thấu tiến vào trong máu, nhất thời thân thể mơ hồ tê dại, tuy cảm giác còn rất mỏng manh, nhưng Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã khống chế được khí huyết đang lưu thông, đem cỗ chất vô danh này bức ra bên ngoài cơ thể.

Ở mặt ngoài, bồng một tiếng, Đằng Thanh Sơn vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

" Ha ha, đúng, ta dụng độc. Đáng tiếc, ngươi biết đã muộn rồi." Lưu Kiến mỉm cười nói:" Có phải cảm giác toàn thân tê dại vô lực? Ngay cả nội kình cũng không thể khống chế được? Đừng chối! Trong Thiết Y Môn ta' Nam Kha Nhất Mộng', ngay cả thực lực Tiên Thiên Cường Giả cũng bị ảnh hưởng."

" Lưu hộ pháp, ta với người Thiết Y Môn ngươi không thù không oán." Đằng Thanh Sơn ngã ngồi trên mặt đất, giọng căm hận nói.

" Đúng là không thù không oán." Lưu Kiến cười nhạo," Ai bảo ngươi đi vào Man Hoang."

" Ta đến Man Hoang, sẽ giết ta?" Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm Lưu Kiến, giờ phút này Đằng Thanh Sơn rất muốn biết... Thiết Y Môn này vì cái gì muốn giết mình. Cho nên tạm thời ngụy trang trúng độc, hy vọng làm đối phương nói ra.

Loảng xoảng!

Lưu Kiến rút đoản đao bên hông ra, trong đôi mắt xẹt qua một ánh sáng lạnh:" Đằng Thanh Sơn, đừng hỏi! Muốn trách thì trách mạng ngươi không tốt, đáng tiếc a... Một cao thủ Địa Bảng năm nay mới mười bảy tuổi, sẽ chết ở Man Hoang lặng yên không một tiếng động như vậy. Sau đó, thi thể còn bị dã thú ăn mất. Bất quá, chết ở trên tay ta, cũng coi ngươi có phúc khí ba đời." Đứng ở một bên nói, Lưu Kiến liền tới gần Đằng Thanh Sơn.

Rồi đột nhiên.

Đột ngột đoản đao trong tay vung lên, hô! Đoản đao xẹt qua một đạo ánh sáng, trực tiếp bổ vào cổ Đằng Thanh Sơn! Muốn một đao chém đứt cổ!

Đằng Thanh Sơn vốn đang vô lực ngã ngồi trên mặt đất, tay phải động.

" Ba!"

Một đạo ảo ảnh nện trúng cổ tay phải Lưu Kiến, chỉ nghe rắc một tiếng đầu khớp xương vỡ vụn." A!!!" Lưu Kiến đau quá phát ra tiếng la, đoản đao cũng văng lên, rồi sau đó quay vài vòng trong không trung rơi trong bụi cỏ um tùm. Lưu Kiến cắn răng, tay trái còn muốn đánh Đằng Thanh Sơn. Bồng!

Đằng Thanh Sơn nắm tay nện vào bụng Lưu Kiến.

Một tiếng trầm thấp vang lên, cả người Lưu Kiến bị quẳng ngã xuống, cả người đau cuộn mình đứng lên, sắc mặt trắng bệch:" Đan điền của ta, nội kình của ta..." Hắn hoảng sợ phát hiện, đan điền của hắn đã muốn bị chấn vỡ ra, toàn bộ nội kình tản mất. Đan điền bị hủy, vĩnh viễn không thể tu luyện nội kình!

Không thể tu luyện nội kình? Đối võ giả mà nói, so với chặt dứt hai cái đùi còn muốn thảm hơn!

" Ngươi, ngươi tại sao không trúng độc?" Lưu Kiến té trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Đằng Thanh Sơn," Ngươi không có khả năng có giải dược, hơn nữa ta không thấy ngươi dụng giải dược."

Đằng Thanh Sơn chậm rãi đặt chân trên mặt cành lá khô, tiếng giòn ta vang lên, lạnh lùng bước từng bước tới bên người Lưu Kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro