Nau va toi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bertignac, tôi không thấy tên của em trong danh sách thuyết trình.

Từ xa, thầy Marin quan sát tôi, lông mày nhướn lên, ñôi tay ñặt lên bàn. ðấy là chưa nói ñến ánh mắt như ra-ña tầm xa của thầy.

Tôi hi vọng có thể trì hoãn, thế mà lại bị bắt quả tang. Hai mươi nhăm cặp mắt quay về phía tôi chờ ñợi câu trả lời. ðầu óc tôi quay cuồng. Axell Vernoux và Léa Germain lấy tay che miệng phì cười, khoảng chục cái vòng tay kêu leng keng vui vẻ trên tay hai ñứa. Ước gì tôi có thể chui sâu cả trăm kilômét dưới lòng ñất, như thế tôi mới có thể bình tĩnh lại. Tôi căm ghét những bài thuyết trình, tôi khiếp sợ phải nói trước cả lớp. Một kẽ nứt ñã mở ra dưới chân tôi, nhưng chẳng có gì ñộng ñậy, chẳng có gì sụp ñổ cả. Tôi mong sao mình ngất ra ñấy, ngay lập tức, chết ngay ñi, tôi sẽ ngã sập xuống, các nữ tu sẽ ñứng dàn ra, ñưa tay làm dấu thánh giá, còn thầy Marin sẽ viết bằng phấn lên tấm bảng ñen: Nơi ñây yên nghỉ Lou Bertignac, học sinh giỏi nhất lớp, khó hoà nhập và câm lặng.

- … Em sẽ ñăng kí ạ.

- Tốt lắm. Thế chủ ñề của em là gì?

- Những người vô gia cư ạ.

- Chủ ñề hơi rộng, em có thể nói rõ hơn không?

- Em sẽ kể lại hành trình của một người phụ nữ trẻ không nhà cửa, cuộc sống của cô

ấy, tóm lại là… câu chuyện của cô ấy. Em muốn nói…vì sao cô ấy phải ra ñường.

Có tiếng lao xao giữa những hàng ghế, cả lớp rì rầm.

- Tốt lắm. Một chủ ñề hay. Người ta thống kê mỗi năm lại có thêm nhiều phụ nữ lang thang, và ở ñộ tuổi ngày càng trẻ. Em ñịnh sử dụng nguồn tư liệu nào, Bertignac?

Tôi chẳng còn gì ñể mất. Hoặc cái mất ñó không ñếm nổi trên ñầu ngón tay, thậm chí cả mười ngón tay, nó lớn vô cùng.

- Từ… nhân chứng ạ. Em sẽ phỏng vấn một phụ nữ vô gia cư. Em ñã gặp cô ta hôm qua. Cô ấy ñã chấp nhận.

Lại im lặng.

Trên tờ giấy màu hồng của mình, thầy Marin ghi lại tên tôi, chủ ñề bài thuyết trình của tôi. “Tôi sẽ ñăng kí cho em ngày mùng mười tháng mười hai, như vậy em có thời gian ñể nghiên cứu thêm”. Thầy nhắc lại vài yêu cầu chung: bài thuyết trình không ñược quá một giờ, phải thể hiện rõ quan ñiểm kinh tế - xã hội, phải nêu ví dụ… Giọng thầy nhỏ dần, nắm tay của Lucas lỏng ra, tôi thấy mình có ñôi cánh trong suốt, tôi bay trên những dãy bàn, tôi nhắm mắt lại, tôi là một hạt bụi bé tí xíu, một phần tử vô hình, tôi nhẹ như một hơi thở. Chuông vang lên. Thầy Marin cho phép chúng tôi ra khỏi lớp. Tôi ñang thu xếp ñồ ñạc của mình, khoác áo vào thì thầy gọi:

- Bertignac, thầy muốn nói ñôi ñiều với em.

Thế là ñi tong giờ ra chơi. “ðôi ñiều” của thầy phải tính bằng cả nghìn từ. Những học sinh khác kéo nhau ñi ra, hẳn chúng rất muốn biết thầy sẽ nói gì với tôi. Trong lúc chờ ñợi, tôi ngắm ñôi chân mình, dây giày tôi bị tuột, như mọi khi. Tôi lấy ñâu ra chỉ số IQ 160 trong khi không thể thắt nổi một cái dây giày cơ chứ?

Em phải cẩn thận nhé. Phải thận trọng khi ñi phỏng vấn. ðừng có gặp gỡ những người xấu, mà có khi em phải bảo bố hay mẹ em ñưa ñi.

- Thầy ñừng lo ạ. Mọi việc ñã ñược sắp ñặt rồi

“Mẹ em không ra khỏi nhà từ hàng năm nay và bố em thì khóc thầm trong nhà tắm”. ðó là những gì lẽ ra tôi phải nói với thầy và dứt khoát là thầy sẽ gạch tên tôi ra khỏi danh sách.

*

*    *

Ga Austerlitz. Tôi thường xuyên ñến ñó, thứ ba hoặc thứ sáu, ngay sau khi kết thúc giờ học. Tôi tới ñó ñể nhìn ngắm những chuyến tàu vụt qua, quan sát xúc cảm của mọi người, một việc mà tôi rất thích. ðó là lý do tại sao tôi không bao giờ bỏ lỡ một trận bóng ñá nào trên ti vi. Tôi rất thích khi thấy các cầu thủ ôm hôn nhau sau mỗi bàn thắng, họ chạy giơ hai tay lên trời và ôm ghì lấy nhau. Rồi cả chương trình Ai là triệu phú nữa chứ. Hãy nhìn những cô gái khi ñưa ra ñược câu trả lời ñúng: các cô ñặt tay lên miệng, ngửa ñầu ra sau rồi kêu to lên, những giọt nước mắt to tướng long lanh khoé mắt. Trong nhà ga thì khác, sự xúc ñộng ẩn trong những ánh nhìn, những cử chỉ, hành ñộng. Có những cặp tình nhân chia tay nhau, những người mẹ ra ñi, những mệnh phụ trong những chiếc măng-tô to lớn rời bỏ những quý ông cổ cồn dựng ñứng, hay ngược lại. Tôi quan sát những người ấy ra ñi, không biết họ ñi ñâu, vì sao họ ñi và sẽ ñi bao lâu. Họ nói với nhau lời tạm biệt qua cửa kính, khẽ ra dấu chào nhau, hoặc gắng sức hét to tới tận khi người kia không còn nghe tiếng mình nữa. Nếu may mắn, ta có thể chứng kiến những cuộc chia ly thực sự. Ý tôi là người ta cảm nhận rõ rằng sự chia ly ñó sẽ kéo dài rất lâu, hoặc là có vẻ như sẽ rất lâu (hai ñiều này giống nhau mà), và khi ñó, cảm xúc sẽ rất dạt dào, như thể không khí ñang dày ñặc lên, như thể chỉ có mình họ ở ñó. Tôi thường tới ngồi ở ñầu bến tàu, quan sát những người ñang chờ ñợi, nét mặt căng thẳng, sốt ruột, ñôi mắt tìm kiếm, và rồi bất thần nụ cười nở bừng trên môi họ, cánh tay họ giơ cao, bàn tay vẫy rối rít, rồi họ lao tới, siết chặt nhau, ñó là ñiều tôi thích nhất trong mọi kiểu biểu hiện tình cảm.

Tóm lại, ñó là lí do vì sao tôi ñến ga Austerlitz. Tôi ñợi tàu RER chuyến 16 giờ 44, từ Clermont-Ferrand ñến. ðây là  chuyến yêu thích nhất của tôi, vì ở ñó có ñủ loại người: thanh niên, người già, người ăn mặc tươm tất, người béo, người gầy, người lôi thôi, có tất. Bỗng tôi cảm thấy có ai ñó ñập lên vai mình, phải mất một lúc tôi mới nhận ra, bởi vì tôi ñang rất tập trung và trong những lúc như thế thì một con voi ma mút có thể giẫm lên giày mà tôi chẳng hề hay biết. Tôi quay lại.

Delphine De Vigan    9

NÂU VÀ TÔI

- Cậu có mẩu thuốc nào không?

Chị ta mặc một chiếc quần dài bằng kaki bẩn thỉu, một chiếc áo khoác cũ thủng ở khuỷu tay, mang một cái khăn quàng kiểu Benetton giống cái mà mẹ tôi cất tận ñáy tủ ñể kỷ niệm thời tuổi trẻ của bà.

- Không, em rất tiếc, em không hút thuốc. Em có kẹo cao su bạc hà, nếu chị muốn.

túi.

Chị ta bĩu môi, rồi chìa tay ra, tôi cho chị ta phong kẹo, chị ta liền nhét nó vào trong

- Chào, tớ là Nâu1. Còn cậu?

- Nâu ư?

- Phải.

- Em là Lou… Lou Bertignac. (Thường thì tên tôi gây ngạc nhiên một chút, vì mọi người tưởng rằng tôi có họ hàng với ca sĩ Bertignac, thậm chí có thể là con gái của ông ấy. Một lần ở trường, tôi ñã làm cho mọi người tưởng thế thật, nhưng sau ñó thì thật phức tạp khi tôi phải ñưa ra các bằng chứng cụ thể, phải xin chữ kí hộ và ñủ thứ khác, tôi ñã phải thú nhận sự thật.).

Cái tên chẳng có vẻ gì là tác ñộng tới chị ta cả. Tôi tự nhủ rằng có lẽ ñó không phải loại nhạc chị ta thích. Chị ta  tiến về phía một người ñàn ông ñang ñứng ñọc báo cách chúng tôi vài mét. Ông ta ngước ñôi mắt lên trời thở dài rồi rút ra một ñiếu thuốc lá từ trong bao thuốc của mình, chị ta giật lấy ñiếu thuốc mà không buồn nhìn ông ta, rồi quay lại phía tôi.

- Tớ ñã thấy cậu ñến ñây nhiều lần, cậu ñến làm gì vậy?

- Em ñến xem mọi người.

- À, mọi người ấy à, thế ở chỗ cậu không có à?

- Có chứ, nhưng không giống.

1  Tên nguyên bản là No.

- Cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?

- Mười ba.

- Cậu có hai hay ba euros gì ñó không, tớ nhịn ñói từ tối qua.

Tôi tìm trong túi quần jean của mình ñược vài xu, tôi cho hết chị ta. Chị ta ñếm chúng trước khi nắm chặt tay lại.

- Cậu học lớp mấy?

- Lớp tám ạ.

- Không ñúng tuổi à?

- Vâng… không. Em học vượt hai lớp.

- Làm sao như thế ñược?

- Em học nhảy lớp ạ.

- Tớ hiểu rồi, nhưng làm sao có thể như vậy hả Lou, sao lại có thể nhảy lớp ñược?

Tôi thấy chị ta nói với tôi với vẻ ngạc nhiên, tôi tự hỏi có phải chị ta ñang chế giễu tôi, nhưng chị ta tỏ vẻ nghiêm túc và còn rất lúng túng nữa.

- Em không biết. Em học ñọc khi còn mẫu giáo, và em không ñi học vỡ lòng, sau ñó thì em nhảy cóc ở lớp năm. Thực ra là em chán tới mức suốt ngày cuộn tóc vào quanh ngón tay rồi giật lên, sau vài tuần thì em có một khoảng trống trên ñầu. ðến lúc khoảng trống thứ ba xuất hiện thì em chuyển lớp.

Tôi cũng rất muốn ñặt câu hỏi cho chị ta, nhưng tôi quá nhút nhát. Chị ta hút thuốc và nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, như thể ñang tìm xem tôi có ñịnh giở trò loè bịp gì không. Sự im lặng bao phủ chúng tôi (chỉ giữa chúng tôi thôi, vì vẫn có tiếng nói inh tai phát ra từ chiếc loa), thế nên, tôi buộc phải nói thêm với chị ta rằng bây giờ thì mọi chuyện ñã ổn hơn.

- Cái gì ổn hơn, tóc hay là nỗi chán chường?

B O O K A H O L I C  C L U B  |  M a k i n g   E b o o k   P r o j e c t

Delphine De Vigan    11

NÂU VÀ TÔI

- Cả hai ạ.

Chị ta cười. Thế là tôi thấy chị ta bị thiếu một cái răng. Tôi chẳng suy nghĩ tới một phần mười giây cũng có thể biết rằng: ñó là một chiếc răng hàm nhỏ. Từ khi ra ñời tới giờ, tôi lúc nào cũng thấy mình lạc loài, dù ở bất cứ ñâu, ñứng ngoài mọi hình ảnh, mọi cuộc nói chuyện, lệch múi giờ, cứ như tôi là người duy nhất nghe thấy những tiếng ñộng hay lời nói mà người khác không thấy, và ñiếc trước những ngôn từ mà hình như họ nghe thấy, giống như tôi ñang ñứng ngoài một chiếc cửa kính khổng lồ và vô hình. Tuy nhiên, hôm qua tôi ñã ở ñó với chị ta, tôi còn chắc chắn rằng tôi có thể vẽ một cái vòng xung quanh chúng tôi, một cái vòng mà tôi không bị loại ra ngoài, một cái vòng bao bọc chúng tôi, và trong vài phút bảo vệ chúng tôi khỏi thế giới này. Tôi không thể ở lại, bố tôi ñang ñợi tôi. Tôi không biết làm thế nào ñể nói lời tạm biệt với chị ta, không biết phải chào chị ta là chị hay cô, hay phải gọi chị ta là Nâu, bởi vì tôi ñã biết tên chị ta. Tôi ñã giải quyết vấn ñề bằng cách chỉ nói “Tạm biệt” ngắn gọn, tự nhủ rằng chị ta chắc không phải loại người hay phật ý về những thứ vớ vẩn trong cuộc sống, những thứ mà người ta phải tôn trọng. Tôi quay lại khẽ vẫy tay chào tạm biệt, chị ta ở ñó, nhìn tôi ñi. ðiều ñó khiến tôi mủi lòng bởi chỉ cần nhìn ánh mắt chị ta, ánh mắt như trống rỗng, là ñủ biết chị ta chẳng có ai ñể chờ ñợi, không nhà cửa, không máy tính, và có thể chẳng có chỗ nào mà ñi.

Vào bữa tối, tôi hỏi mẹ làm sao những cô gái còn rất trẻ lại có thể phải ra ñường, mẹ ñã thở dài và trả lời tôi rằng cuộc sống là như vậy, ñầy những bất công. Tôi tạm hài lòng về câu trả lời ñó, dù biết rằng những câu trả lời ñầu tiên luôn chỉ là nét phác thảo, và còn lâu nữa tôi mới có thể thực sự biết ñược.

Tôi lại thấy nước da xanh xao của chị ta, ñôi mắt thao láo trên gương mặt gầy gò, màu tóc chị ta, cái khăn choàng màu hồng. Dưới ba lớp áo khoác của chị ta, tôi hình dung thấy một bí mật, một bí mật mọc ra từ trái tim chị ta như một chiếc gai, một bí mật mà chị ta chưa từng nói cho ai hay. Tôi khao khát ñược ở gần chị ta. Bên chị ta. Khi ñã lên giường ngủ, tôi tiếc vì ñã không hỏi tuổi chị ta, ñiều ñó khiến tôi không yên. Chị ta có vẻ trẻ lắm. Thế nhưng dường như chị ta lại thực sự hiểu ñời, hay ít ra, chị ta biết ñiều gì của cuộc ñời có thể khiến ta phải sợ.

Lucas ngồi ở hàng ghế ñầu, chỗ của cậu ấy. Từ chỗ mình, tôi có thể nhìn nghiêng thấy gương mặt của cậu ấy, vẻ gây gổ của cậu ấy. Tôi nhìn thấy cậu ấy ñể phanh áo sơ mi, chiếc quần jean quá rộng, và ñôi chân trần xỏ giày bát-két. Cậu ta ngửa người ra sau ghế, hai

cánh tay ñan vào nhau trong tư thế quan sát, như thể một người vô tình ñáp xuống ñó do bẻ

lái nhầm, hay do một sự hiểu lầm nào ñó.

Chiếc cặp sách ñể dưới chân bàn cậu ta có vẻ như rỗng không. Tôi bí mật quan sát cậu ta, nhớ lại cậu ta ngày khai giảng. Tôi khi ñó chẳng quen ai và sợ sệt. Tôi ngồi tận cuối lớp. Thầy Marin phát phiếu. Lucas ñã quay về phía tôi, ñã mỉm cười với tôi. Những chiếc phiếu có màu xanh. Màu sắc của phiếu thay ñổi mỗi năm nhưng nội dung thì lúc nào cũng vẫn vậy: họ, tên, nghề nghiệp của bố mẹ, và rồi cả ñống thứ phải ñiền mà chẳng liên quan ñến ai cả. Vì Lucas không có bút máy, tôi ñã cho cậu ấy mượn một chiếc. Tôi cố với tay từ bên này qua lối ñi giữa ñể ñưa bút cho cậu ấy.

- Cậu Muller, tôi thấy là cậu ñã bắt ñầu năm học với sự chuẩn bị tốt nhất ñấy. Phải chăng ñồ dùng của cậu ñã ñể lại trên bãi biển cả rồi?

Lucas không trả lời thầy. Cậu ấy ném ánh mắt về hướng tôi, tôi lo sợ cho cậu ấy. Nhưng thầy Marin ñã lại tiếp tục phát phiếu cho cả lớp. Trên phiếu của mình, tôi ñã ñiền ñến ô “Anh chị em”, tôi viết chữ “không” vào ñó. Việc diễn tả sự thiếu vắng số lượng bằng một con số tự nó không còn rõ ràng nữa. Tôi ñã ñọc ñiều ñó trong cuốn Bách khoa toàn thư khoa học của tôi. Việc thiếu vắng một ñồ vật hay một người ñược diễn tả tốt hơn với câu “không có”, hay “không còn nữa”.  Những con số trở nên trừu tượng và số không chẳng nói lên ñược sự vắng mặt hay nỗi buồn rầu.

Tôi ñã ngẩng ñầu lên và thấy Lucas ñang nhìn mình, bởi vì tôi viết bằng tay trái với nắm tay quay vào trong, ñiều ñó luôn khiến mọi người ngạc nhiên, thật khó mà giữ ñược cây bút trong tư thế ñó. Cậu ấy nhìn tôi với vẻ như tự hỏi, làm sao một ñiều nhỏ nhặt như thế lại có thể làm khác ñi như vậy. Thầy Marin ñiểm danh, rồi bắt ñầu giờ dạy ñầu tiên của thầy. Trong sự im lặng chăm chú ấy, tôi ñã nghĩ rằng Lucas Muller là kiểu người không hề sợ hãi cuộc ñời. Cậu ấy vẫn dựa vào ghế và chẳng ghi chép gì.

Hôm nay, tôi ñã biết hết họ tên và thói quen của cả lớp, những hội thân nhau và những nhóm ganh ñua nhau, ñiệu cười của Léa Germain và những tiếng thì thào của Axelle, ñôi chân dài vô tận của Lucas thọc ngang qua lối ñi, cái túi nhấp nháy của Lucille, bím tóc dài của Corinne, cặp kính của Gauthier. Trên tấm ảnh chụp vài ngày sau hôm khai trường, tôi ñứng hàng ñầu, nơi mà người ta hay xếp những trò bé nhất lớp. Ngay phía sau tôi là Lucas ñang ñứng, vẻ mặt cau có. Nếu ta ñồng ý là qua hai ñiểm, chỉ có thể vẽ một ñường thẳng

B O O K A H O L I C  C L U B  |  M a k i n g   E b o o k   P r o j e c t

Delphine De Vigan    13

NÂU VÀ TÔI

và chỉ một mà thôi, thì một ngày nào ñó, tôi sẽ vẽ ñường thẳng ấy, từ cậu ấy nối tới tôi, hay từ tôi nối tới cậu ấy.

*

*    *

Nâu ngồi dưới ñất, dựa vào một cái cột, chị ta ñặt trước chân mình một hộp cá ngừ rỗng với vài ñồng xu lẻ ở trong ñó. Tôi không kiểm tra các chuyến tàu trên bảng giờ tàu. Tôi tiến thẳng tới sân ga, tới ñúng nơi mà chị ta ñã từng gặp tôi, bước một bước dứt khoát về phía chị ta, tiến lại gần và bỗng nhiên tôi sợ rằng chị ta không nhận ra tôi.

- Xin chào.

- À, Lou Bertignac.

Chị ta nói câu ấy với giọng kiêu kỳ, cái giọng mà người ta dùng ñể bắt chước những kẻ học làm sang trong những vở hài kịch ngắn hay trong quảng cáo. Suýt nữa thì tôi lùi lại phía sau, nhưng tôi ñã rèn luyện nhiều rồi và không muốn bỏ cuộc chút nào.

- Em nghĩ rằng chúng mình có thể ñi uống một cốc chocolat… hay cái gì ñó… Nếu chị

muốn thì em mời chị.

Chị ta ñứng bật dậy, tóm lấy chiếc túi vải, lẩm bẩm rằng chị ta không thể ñể tất cả những thứ này lại ñây, rồi hất cằm chỉ một chiếc vali kéo nhỏ và hai chiếc túi ni lông ñầy ñến nỗi bục cả ra. Tôi xách mấy cái túi, còn ñể chị ta kéo vali. Tôi nghe thấy tiếng cảm ơn ñằng sau mình, giọng chị ta kém tự tin hơn cả lần ñầu. Tôi tự hào vì ñã làm thế, vì ñã mở ñường, nhưng rồi tôi lại sợ chết khiếp với cái ý nghĩ phải ñối mặt với chị ta. Gần mấy quầy vé, chúng tôi gặp một người ñàn ông mặc chiếc áo măng-tô màu tối, ông ta ra dấu, tôi quay lại, thấy chị ta trả lời, cũng bằng cách ấy, với một cái hất ñầu nhẹ, khó có thể nhận thấy. Chị ta giải thích với tôi là có rất nhiều cớm trong các nhà ga. Tôi không dám ñặt câu hỏi, chỉ nhìn quanh mình xem có thấy họ không, nhưng chẳng thấy gì cả. Tôi cho là cần phải rèn luyện nhiều mới nhận ra họ ñược. Và khi tôi chuẩn bị bước vào quán cà phê ở ngay cạnh tấm bảng giờ tàu thì chị ta giữ vai tôi lại. Chị ta không thể vào ñó, chị ta nóng quá, chị ta muốn ñi ra.

B O O K A H O L I C  C L U B  |  M a k i n g   E b o o k   P r o j e c t

Delphine De Vigan    14

NÂU VÀ TÔI

Chúng tôi ñi qua trước sạp báo, chị ta quay lại ñể chào người phụ nữ ngồi sau quầy. Từ xa tôi ñã quan sát thấy bà ta có một bộ ngực ñồ sộ, ñôi môi tô vẽ và bộ tóc ñỏ rực lửa. Bà ta ñưa cho Nâu một cái bánh Bounty và một bao thuốc. Nâu quay lại chỗ tôi. Chúng tôi vượt qua ñại lộ và ñi vào một trong những quán bia có những chiếc của kính to giống hệt nhau mà tôi chỉ kịp ñọc ñược tên ghi trên mái che. Bên trong quán Relais d’ Auvergne dậy lên mùi xúc xích và bắp cải. Tôi lục trong trí nhớ của mình xem mùi này giống mùi món ñặc sản nào, thịt luộc kèm bắp cải, bắp cải nhồi thịt, hay món bắp cải Bruxelles, bắp cải trắng… Các bạn có biết trồng bắp cải không? Tôi lúc nào cũng phải ñi ñường vòng, phải phân tán sức lực, thật bực mình, nhưng ñiều ñó còn mạnh hơn cả tôi.

Chúng tôi ngồi xuống. Nâu ñể ñôi tay dưới gầm bàn. Tôi gọi một cốc coca, còn chị ta thì gọi một ly rượu vodka. Người phục vụ do dự vài giây, chút nữa thôi anh ta sẽ hỏi tuổi Nâu. Nhưng chị ta giữ nguyên cái nhìn xấc xược ñến khó tin, ý muốn nói: “ðừng có làm tao bực mình, thằng ngốc”. ðiều này thì tôi dám chắc, bởi vì người ta có thể nhận ngay ra giống  như ñọc ñược ñiều ñó ghi trên tấm biển vậy. Và rồi anh ta nhìn thấy chiếc áo bludông bị thủng của Nâu, chiếc áo ñể ở trên bàn bẩn thỉu. Anh ta nói “ñược” rồi quay gót.

Tôi thường hay ñọc ñược những gì người ta nghĩ trong ñầu, giống như là trò chơi tìm dấu vết, hay như một sợi chỉ ñen mà chỉ cần luồn nó giữa những ngón tay, sợi chỉ mong manh, sợi chỉ dẫn ñến sự thật của thế giới, sự thật không bao giờ ñược hé lộ. Một hôm cha tôi ñã nói với tôi là ñiều ñó khiến ông sợ, rằng không nên chơi trò ñó, rằng cần phải biết cụp ánh mắt xuống ñể giữ gìn cái nhìn thơ trẻ.

Nhưng tôi thì không thể nhắm mắt ñược, chúng cứ mở to và ñôi khi tôi phải ñưa tay lên che ñể khỏi nhìn thấy. Người phục vụ quay lại, anh ta ñặt ly phía trước mặt chúng tôi. Nâu sốt sắng vồ lấy ly của chị ta. Thế là tôi phát hiện ra ñôi tay ñen ñúa của chị ta, những chiếc móng tay bị gặm ñến gần chảy máu, và những vết cào trên cổ tay chị ta. ðiều ñó khiến tôi cảm thấy ñau bụng. Chúng tôi cứ uống như vậy, trong im lặng, tôi cố tìm cái gì ñể nói nhưng chẳng nghĩ ra cái gì cả. Tôi nhìn chị ta, chị ta có vẻ mệt mỏi vô cùng, không chỉ vì quầng thâm dưới mắt, cũng không hẳn bởi mái tóc rối bời ñược buộc túm bằng một cái chun cũ, hay bởi bộ quần áo ñã bạc màu của chị ta. Một từ chợt ñến trong trí óc tôi, “hư hỏng”, một từ khiến người ta ñau lòng. Tôi không nhớ chị ta ñã như thế từ lần ñầu tiên tôi gặp hay chưa, có thể tôi ñã không nhận ra, nhưng tôi thấy dường như chỉ trong vòng vài

B O O K A H O L I C  C L U B  |  M a k i n g   E b o o k   P r o j e c t

Delphine De Vigan    15

NÂU VÀ TÔI

ngày, chị ta ñã thay ñổi, xanh xao hơn, bẩn thỉu hơn, và ánh nhìn của chị ta khó nắm bắt hơn.

Chính chị ta cất lời ñầu tiên.

- Cậu sống ở trong phố à?

- Không. Ở khu Filles du Calvaire. Gần rạp xiếc Mùa ðông. Còn chị?

Chị ta mỉm cười, rồi xoè ñôi tay trước mặt, ñôi tay ñen và trống rỗng, một cử chỉ bất lực như ñể nói: chẳng có gì cả, chẳng ñâu cả, ở ñây… hay ở ñâu tôi chẳng biết.

Tôi uống ngụm lớn coca và hỏi:

- Thế chị ngủ ở ñâu?

- Ở bên phải, hoặc bên trái. Ở nhà người ta. Nhà người quen. Hiếm khi quá ba hay bốn lần ở cùng một ñịa ñiểm.

- Thế còn bố mẹ chị?

- Tớ chẳng có.

- Họ chết rồi à?

- Không.

Chị ta hỏi xem tôi có thể gọi ñồ uống nữa không, ñôi chân ngọ nguậy dưới gầm bàn, chị ta không thể ngồi dựa vào lưng ghế, cũng không thể ñặt ñôi tay ở nơi nào khác. Chị ta quan sát tôi, nhìn kỹ quần áo tôi, liếc qua rồi liếc lại. Chị ta quay quay giữa ngón tay cái bật lửa màu cam. Một cái gì ñó như sôi sục trong toàn bộ cơ thể chị ta, một sự căng thẳng. Chúng tôi cứ ngồi như vậy trong lúc chờ người phục vụ quay lại, tôi cố mỉm cười ñể tỏ ra tự nhiên. Nhưng chẳng có gì khó hơn là tỏ vẻ tự nhiên khi người ta phải cố làm ra như vậy. Tuy nhiên, tôi cũng ñã luyện tập rất nhiều rồi, tôi cố kiềm chế ñể khỏi ñặt một ñống câu hỏi ñang hối thúc trong ñầu: “Chị bao nhiêu tuổi? Chị bỏ học từ khi nào? Chị kiếm ăn bằng cách nào? Những người mà chị tới ngủ nhờ là ai?”. Nhưng tôi sợ rằng chị ta sẽ bỏ ñi, sợ rằng chị ta sẽ cho rằng với tôi, chị ta chỉ mất thời gian. Chị ta bắt ñầu uống cốc rượu vodka thứ hai của mình. Chị ta nhoài người sang bàn bên cạnh ñể lấy một ñiếu thuốc lá. Người

B O O K A H O L I C  C L U B  |  M a k i n g   E b o o k   P r o j e c t

Delphine De Vigan    16

NÂU VÀ TÔI

ngồi bàn cạnh chúng tôi vừa vào nhà vệ sinh và bỏ lại bao thuốc trên bàn. Chị ta rít một hơi thuốc dài rồi bảo tôi nói chuyện với chị ta. Chị ta không hỏi “Thế còn cậu, cậu làm gì”, mà chỉ nói nguyên xi thế này:

- Cậu nói chuyện với tớ ñược chứ?

Nói chuyện, tôi không thích ñiều ñó lắm. Tôi luôn có cảm tưởng rằng mọi ngôn từ ñang trốn khỏi tôi, chúng ẩn ñâu ñó, rải rác ñâu ñó. Không hẳn là tôi có vấn ñề về từ vựng hay về khái niệm, bởi vì tôi hiểu không tồi những gì người ta nói. Nhưng ñến lúc tôi phải nói thì từ ngữ cứ rối tung lên, tán loạn ra. Chính vì vậy mà tôi tránh kể chuyện, tránh diễn văn, tự hài lòng với việc trả lời những câu hỏi mà người ta ñặt cho mình. Tôi giữ cho mình sự dư thừa ngôn từ, ý nghĩa, những từ mà tôi ngầm nhân lên ñể tiến lại gần với sự thật. Nhưng Nâu ñang ở trước mặt tôi và ánh mắt chị ấy như một lời khẩn cầu. Thế là tôi ñành liều một phen với mớ ngôn ngữ lộn xộn, và mặc kệ cái cảm giác mình ñang bị bóc trần, mặc kệ nếu mình nói những ñiều ngu ngốc.

- Hồi nhỏ, em giấu dưới gầm giường mình một hộp gia tài, trong ñó có ñủ thứ ñồ lưu niệm, một cái bút lông công của Parc Floral, bánh táo, những viên bông tẩy trang nhiều màu, một cái khoá cửa có ñèn nhấp nháy và ñủ thứ linh tinh khác. Rồi một hôm, em bỏ vào ñó kỷ vật cuối cùng, em không thể nói cho chị ñó là cái gì, một kỷ vật rất buồn ñánh dấu sự chấm dứt của tuổi thơ, em ñã khoá cái hộp lại, ñẩy nó vào trong gầm giường và không bao giờ ñộng ñến nữa. Nhưng em còn có những chiếc hộp khác nữa, mỗi chiếc hộp là một kỷ niệm. Trong lớp mới của em, bọn học sinh gọi em là “bộ óc”, chúng không biết em, hoặc chạy trốn em, như thể em mắc bệnh truyền nhiễm, nhưng thực sự thì em biết rằng chính em không thể nói chuyện với chúng, không thể cười với chúng. Em giữ khoảng cách. Cũng có một cậu bạn, cậu ấy tên là Lucas, thi thoảng ñến chỗ em lúc hết giờ học. Cậu ấy cười với em, ñại loại cậu ấy như là thủ lĩnh của lớp ấy, một người mà tất cả ñều tôn trọng. Cậu ấy rất cao, rất ñẹp trai và nhiều thứ hay nữa, nhưng em chẳng dám nói chuyện với cậu ta. Buổi tối em giải quyết nhanh ñống bài tập rồi lại chuyên chú vào những mối bận tâm của mình, em tìm những từ mới. Cứ như là một cơn chóng mặt ấy, vì có hàng nghìn từ mới, em cắt chúng ra từ những tờ báo. Em dán chúng lên những trang vở trắng to mà mẹ em tặng em hồi mẹ ra viện. Em cũng có ñầy bách khoa toàn thư, nhưng em chẳng dùng ñến chúng nữa vì em ñã học thuộc lòng rồi. Ở dưới ñáy cái tủ tường, em có một ñiều bí mật, với cả ñống

B O O K A H O L I C  C L U B  |  M a k i n g   E b o o k   P r o j e c t

Delphine De Vigan    17

NÂU VÀ TÔI

thứ mà em lượm lặt ñược ngoài phố, những ñồ vật bị mất, bị gãy vỡ, bị bỏ ñi, linh tinh cả…

Chị ta nhìn tôi thích thú, không có vẻ gì là thấy tôi kỳ khôi cả, hình như chẳng có gì khiến chị ta ngạc nhiên. Với chị ta, tôi có thể nói những suy nghĩ của mình, cho dù những ý nghĩ nhiều khi lẫn lộn hoặc rối tung lên, tôi có thể nói sự lộn xộn trong ñầu tôi, tôi có thể nói mọi thứ mà không khiến chị ta phải thắc mắc vì chị ta hiểu tôi muốn nói gì. Tôi chắc chắn thế, bởi vì chị ta biết rằng chúng tôi có thể nói thêm về mọi ñiều nhưng chúng tôi làm ñiều ñó trong im lặng. Chị ta chống tay lên bàn, khuôn mặt áp giữa hai cánh tay. Và thế là tôi nói tiếp, không hiểu sao tôi lại có thể nói lâu ñến vậy, như là trong một màn ñộc thoại ở nhà hát, không một tiếng trả lời. Rồi chị ta ngủ thiếp ñi, tôi uống nốt cốc coca của mình và ngồi ñó, ngắm chị ta ngủ. Không thể trách chị ta ñược, quán cà phê thì nóng, có chiếc ghế dài thì tôi ñã dành cho chị ta. Tôi cũng thế, tôi ñã ngủ gật khi lớp ñi thăm trường nữ sinh. Tuy lần ñó thực sự rất hay, nhưng vì tôi có quá nhiều thứ trong ñầu nên ñôi khi, giống như một chiếc máy tính, hệ ñiều hành sẽ tự ñặt chế ñộ nghỉ ñể bảo dưỡng bộ nhớ.

Khoảng bảy giờ, tôi bắt ñầu thực sự sợ sẽ bị mắng. Tôi nhẹ nhàng lay chị ta. Chị ta mở

mắt, tôi thì thầm:

- Em xin lỗi, nhưng em phải ñi ñây. Những vết sợi áo len hằn lên má chị ta.

- Cậu trả tiền rồi chứ?

- Vâng.

- Tôi muốn ở ñây thêm một chút.

- Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ.

- Nếu cậu muốn.

Tôi khoác áo lên người rồi ñi ra. Ở trên phố, tôi quay lại ñể ra hiệu cho Nâu qua cửa kính, nhưng Nâu không nhìn tôi.

*    *

- Bertignac, em ñến gặp tôi khi hết giờ nhé, tôi ñã nghiên cứu ñôi chút về chủ ñề của em, tôi sẽ cho em vài dữ liệu.

- Vâng, thưa thầy.

Phải nói “Vâng, thưa thầy”, phải trật tự ñi vào lớp, bỏ sách vở ra, trả lời “có” một cách rõ ràng khi ñược ñiểm danh, phải chờ thầy Marin cho phép ñứng dậy khi chuông reo mới ñược ra chơi, không ñược ñu ñưa chân dưới ghế, không ñược xem ñiện thoại di ñộng trong giờ học, không ñược cả liếc nhìn ñồng hồ treo tường trong phòng học, không ñược xoắn tóc lại, không ñược thì thào với anh bạn hay cô bạn ngồi bên, không ñược nhổm mông lên, không hở rốn, phải giơ tay nếu muốn nói, phải mặc áo kín vai, kể cả trời có nóng tới bốn mươi ñộ C ñi nữa, không ñược gặm bút viết và kẹo cao su thì càng không. Tôi chịu ñựng những ñiều ñó. Thầy Marin là kẻ “khủng bố” của trường trung học. Thầy chống lại những chiếc quần string bé tí xíu, những chiếc áo ngắn cũn cỡn hay những chiếc quần dài quét ñất, keo xịt tóc và những mái tóc bị nhuộm màu. “Cô Dubosc, cô hãy trở lại lớp khi nào cô mặc một bộ quần áo theo ñúng nghĩa của từ này. Anh Muller, lược ñây, tôi cho anh hai phút ñể chải ñầu”. ðiểm trung bình mười tám của tôi cũng không bảo ñảm cho tôi ñược miễn trừ chút nào, ngay hôm ñầu tiên, thầy ñã gọi hỏi tôi ngay khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ cần tôi lơ ñễnh hai giây thôi, thầy sẽ bảo: “Bertignac, cô có thể vui lòng quay lại với chúng tôi ñược không, cô còn nhiều thời gian ñể ñuổi kịp chiếc xe Ford trong tâm trí của cô, nào, nói cho tôi xem, thời tiết trong những tinh cầu của cô thế nào?”. Thầy Marin phải có cả tá cặp mắt vô hình rải rác khắp cơ thể của thầy, một máy phát hiện những kẻ không chú ý gắn ở mũi thầy và những cái ăng-ten mọc ở áo sơ mi của thầy. Thầy nhìn thấy tất cả, nghe thấy tất cả, chẳng có gì thoát khỏi mắt thầy. May thay, tôi chẳng mặc áo hở bụng, tóc tôi suông và ñược buộc gọn, tôi mặc quần jean bình thường và những chiếc áo len dài tay, tôi làm những gì cần làm ñể hoà mình với tập thể, tôi không phát ra một âm thanh nào, chỉ nói nếu thầy hỏi và tôi thấp hơn ba mươi phân so với phần lớn học sinh trong lớp. Tất cả mọi người ñều kính trọng thầy Marin. Chỉ có Lucas là dám bỏ giờ, ñầu ngẩng cao sau khi trả lời thầy: “Lược ư, thưa thầy Marin, lược cũng như bàn chải, không thể mượn ñược”.

- Theo ước tính, có khoảng hai trăm ngàn ñến ba trăm ngàn người không có nơi ở cố ñịnh, bốn mươi phần trăm trong số ñó là phụ nữ, con số này ñang tăng lên không ngừng. Và trong số những người vô gia cư từ mười sáu ñến mười tám tuổi, tỉ lệ phụ nữ chiếm tới

bảy mươi phần trăm. Em ñã chọn một chủ ñề tốt, Bertignac ạ, tuy rằng không dễ. Tôi ñã mượn cho em ở thư viện một cuốn sách rất hay về sự kỳ thị ở Pháp, tôi cho em cả bản photo của một bài báo mới ñăng trên tờ Libération. Nếu em cần giúp ñỡ, ñừng ngại hỏi tôi. Tôi rất mong em sẽ có một bài thuyết trình ñỡ nhàm hơn các bạn cùng lớp, em có khả năng làm ñiều ñó, tôi cho phép em ñi, hãy tận dụng giờ ra chơi.

Họng tôi thắt lại, mắt cay sè. Tôi ñến cái góc quen thuộc của mình trong sân trường, gần chiếc ghế băng, và dựa vào cái cây duy nhất ở ñấy. Chỉ sau hai tháng, chẳng có ai muốn tới ñó nữa, cứ như thể ñó là cái cây của riêng tôi. ðó là chỗ của tôi. Từ xa, tôi quan sát các bạn khác, ñám con gái thì cười cợt và huých khuỷu tay vào nhau. Léa mặc một chiếc chân váy dài và ñi ñôi giày cao cổ buộc dây, nó trang ñiểm, nó có ñôi mắt xanh hình quả hạnh, có năng khiếu kỳ lạ trong việc phân chia, luôn có cái gì ñó ngộ nghĩnh hoặc hay ho ñể nói. Tất cả lũ con trai ñều nhìn nó. Axelle cũng vậy, tuy rằng không xinh bằng. Nó không sợ, rõ ràng thế, nó chẳng sợ gì. Bọn chúng ñi uống cà phê sau mỗi buổi học, gọi ñiện cho nhau, gửi tin nhắn SMS cho nhau, tới dự dạ hội, nói chuyện với nhau mỗi tối trên máy tính bằng chương trình MSN, và ñi mua sắm ở cửa hiệu H&M mỗi chiều thứ tư. Có hôm, ngay sau ngày khai giảng, bọn chúng ñã mời tôi ñến dự sinh nhật, tôi nói cảm ơn và nhìn xuống dưới chân mình, khẳng ñịnh là tôi sẽ ñến. Tôi suy nghĩ suốt một tuần xem mình sẽ mặc gì, tôi ñã dự kiến tất cả, nghe radio ñể tập khiêu vũ, ñã mua tặng mỗi ñứa một cái mũ, và rồi buổi tối ấy ñã ñến. Tôi mặc chiếc quần jean ñẹp nhất của mình và chiếc áo phông mà tôi mua ở hiệu Pimkie, xỏ ñôi bốt cao, khoác áo vét ñen. Tôi ñã gội ñầu từ sáng ñể cho tóc mượt mà hơn, tôi ngắm mình trong gương, tôi trông nhỏ xíu: ñôi chân nhỏ, ñôi tay nhỏ, ñôi mắt nhỏ, cánh tay nhỏ, tôi chỉ là một-thứ-nhỏ-xíu không giống cái gì hết. Tôi tưởng tượng ra mình ñang khiêu vũ trong phòng khách nhà Léa Germain, giữa  những người khác… ðặt chiếc túi và quà xuống, bỏ áo khoác, tôi bật vô tuyến.

Mẹ tôi ñang ngồi trên chiếc tràng kỷ, ngắm tôi làm những việc ñó, tôi thấy rõ là bà ñang cố nghĩ cái gì ñể nói. Chỉ cần một câu gì ñó thôi, tôi chắc chắn như vậy, ví dụ, giá như bà nói: “Con xinh quá”, hay chỉ ñơn giản “Con dễ thương lắm”, hẳn là tôi ñã có ñủ can ñảm ñể ñi, nhấn nút thang máy và ñến nơi. Nhưng mẹ tôi vẫn im lặng. Tôi xem ñoạn quảng cáo có cô gái dùng lăn khử mùi và khiêu vũ giữa mọi người, ñèn flash chớp lia lịa, cô ta xoay vòng với chiếc váy bay bay, tôi chỉ muốn khóc.

Thứ hai, tôi ñến lớp xin lỗi vì ñã không ñến, bịa ra một cái cớ là vì chuyện gia ñình. Axelle bảo tôi ñã bỏ lỡ ngày hội của năm, tôi cúi nhìn xuống. Từ hôm ñó, Léa Germain và Axelle Vernoux không bao giờ mở lời với tôi nữa.

Một hôm, cô Cortanze, một nhà tâm lý học mà tôi ñã gặp trong vài tháng, ñã giải thích với tôi rằng ñiều ñó có nghĩa là tôi bị “khôn sớm”.

- Hãy tưởng tượng, cháu là một cái ô tô cực kỳ hiện ñại, ñược trang bị nhiều tính năng và chức năng quan trọng hơn phần lớn những chiếc ô tô khác, cháu chạy nhanh hơn, hiệu năng kỹ thuật cao hơn. ðó là một may mắn lớn. Nhưng ñiều ñó cũng không dễ dàng. Bởi vì không ai biết chính xác những tính năng mà cháu có lẫn những thứ mà cháu có thể làm. Chỉ có  cháu mới có thể biết ñược. Và rồi cả vận tốc nữa, rất nguy hiểm. Bởi vì tám tuổi thì cháu không thể biết ñược luật giao thông, cũng chẳng biết lái xe. Có rất nhiều thứ cháu cần phải học: học cách chạy khi trời mưa, khi trời tuyết, học nhìn những chiếc ô tô khác, học cách tôn trọng chúng, học nghỉ ngơi khi ñã chạy quá lâu. Thế ñấy, tóm lại là học ñể trở thành một người lớn.

Tôi mười ba tuổi và tự thấy rõ rằng tôi chẳng thể lớn lên ñúng cách, tôi không biết giải nghĩa các biển báo, không làm chủ ñược cái xe của mình, tôi luôn ñi nhầm hướng, và tôi thường có cảm giác bị cô lập trên ñường, giữa những chiếc ô tô ñang ñâm vào nhau hơn là cái cảm giác ñang chạy xe trên một ñường ñua.

Tôi dựa vào thân cây và nghĩ về một căn bệnh mà tôi có thể thực sự mắc phải quanh cái ngày mùng mười tháng mười hai ấy, một chuyện nghiêm trọng ñến mức không ai có thể nghi ngờ rằng nó có liên quan ñến bài thuyết trình của tôi. Uốn ván hay bệnh lao thì tôi nghĩ khó có thể ñược vì tôi ñã tiêm vaccin phòng rồi, nếu là gãy xương thì quá ñau ñớn (tôi biết ñiều ñó vì tôi ñã từng bị gãy tay năm ngoái khi chơi với các anh chị em họ của mình), tôi cũng không chắc là mình có ñược nghỉ không, nếu là bệnh viêm màng não thì có khi còn phải ñóng cửa trường ấy chứ, và người ta có thể chết vì bệnh ñó, còn nếu là chứng tăng bạch cầu thì phải ôm chầm lấy bọn con trai, nhưng mà chuyện ñó chưa hợp thời lắm. Tóm lại là, cho dù uống nước cống hay vục ñầu vào thùng rác to màu xanh của khu nhà thì tôi cũng không nghĩ mình có thể mắc bất kỳ bệnh gì. Còn những bệnh vặt như cúm hay là viêm họng thì không tính ñến. Tôi bị ốm năm năm một lần và luôn vào kỳ nghỉ hè. Tôi chỉ còn nước hi vọng một vụ nổ bom, hay thậm chí là một cuộc tấn công khủng bố khiến trường tôi phải xây dựng lại toàn bộ. Chuông vừa reo. Học sinh bắt ñầu trở lại các tầng,

chúng nói với nhau: “Lát nữa nhé” rồi ñập bàn tay vào nhau. Lucas tiến ñến, có lẽ cậu ấy ñi về phía tôi. Tôi nghĩ xem mình có thể làm gì ñể tỏ thái ñộ, tôi ñút sâu ñôi tay trong túi. Sao tự nhiên cái áo măng-tô của tôi nóng ran lên tới năm mươi ñộ thế chứ? Tôi chỉ ước sao mình ñược trang bị một cái máy làm lạnh khẩn cấp, có thể nó sẽ khiến tôi ổn hơn một chút.

- Này, cậu ñã bắn trúng ñích khi chọn chủ ñề người vô gia cư ñấy! Thầy Marin sẽ

không buông tha cho cậu ñâu, ñấy là kiểu ñề tài mà thầy thấy rất nghiêm túc.

Tôi câm lặng. Như một con cá chép. Các tế bào thần kinh của tôi căng ra, tim ñập thình thịch như thể tôi vừa chạy sáu trăm mét, tôi không thể thốt lên một câu trả lời nào, cho dù chỉ là “ừ” hay “không”, tôi bị tê liệt.

- Cậu ñừng lo, cưng ạ, tớ tin chắc là mọi việc sẽ diễn ra tốt ñẹp. Cậu biết ñấy, năm ngoái tớ ñã học thầy Marin rồi. ðối với các bài thuyết trình, thầy rất dễ tính. Thầy thích các bài lạ. Và quả thực ý tưởng về cuộc phỏng vấn của cậu rất hay. ði thôi chứ?

Tôi bước theo bước chân cậu ấy. ðó là một chàng trai ñặc biệt.

Tôi biết ñiều ấy ngay từ ñầu. Không chỉ vì cái vẻ giận dữ của cậu ấy, sự kinh khỉnh, hay dáng ñi ngang tàng mà là vì nụ cười của cậu ấy, một nụ cười con trẻ.

Thầy giáo môn nghệ thuật tạo hình trả các sản phẩm mà chúng tôi ñã làm tuần trước. Tôi nhìn ra cửa sổ, dường như những ñám mây ñang rơi tự do, có những vệt dài màu trắng giăng khắp trên bầu trời, mùi lưu huỳnh, nếu như có ñộng ñất thì sao nhỉ? Tôi phải làm một bài thuyết trình.

Một giọng nói vang lên kéo tôi trở lại lớp học. Chẳng có gì cả. Chẳng có giông bão, chẳng có thiên tai nào sắp xảy ra. Axelle và Léa trao ñổi với nhau những mảnh giấy nhỏ dưới gầm bàn, chúng bốc lên mùi khoai tây rán ở căng tin. Tôi chỉ còn phải nghiên cứu những tài liệu mà thầy Marin ñã ñưa cho. Và phải thuyết phục Nâu giúp tôi.

*

*    *

ðó là một ngày trời xám xịt, có mưa. Tôi ra khỏi tàu ñiện ngầm và chạy ùa vào ga ngay lập tức. Từ xa tôi ñã nhìn thấy chị ta, trước quầy bán báo. Chị ta ñang ñứng. Chị ta không

ñi ăn xin. Tôi tiến tới trước mặt chị ta. Khi tôi chào thì chị ta trả lời bằng một tiếng làu bàu, có vẻ ñang rất cáu kỉnh. Nâu chấp nhận ñi theo tôi ñể uống nước, tôi ñã cẩn thận vỗ vào túi tiền của mình ñể tỏ rõ là mình sẽ trả tiền. Trong quán cà phê, tôi cố gắng ñể không nhìn vào ñôi tay chị ta, ñôi chân tôi thì ñu ñưa liên tục dưới chiếc ghế băng nhỏ. Tôi ñảo mắt tìm một ñiểm nào ñó ñể tập trung nhìn. Tôi dừng lại trên những quả trứng luộc ñặt trên quầy hàng, nhớ tới món trứng vuông mà mình ñã làm cùng các anh chị em họ vào mùa hè năm ngoái. Họ ñã tìm ñược cách làm trong tờ Pif Gadget. Cần phải luộc chín trứng, bóc vỏ trong khi trứng còn nóng, cho trứng vào một cái khuôn bằng bìa cứng làm từ những bìa mẫu tặng kèm trong báo, rồi ñể hai mươi tư tiếng trong tủ lạnh. Và quả thực kết quả rất bất ngờ, một quả trứng vuông, không giống như bất kì quả trứng nào mà người ta quen nhìn thấy. Tôi còn tưởng tượng ra những thứ khác nữa, chẳng hạn như những chiếc dĩa hình kính viễn vọng, hay những loại quả trong suốt, một bộ ngực có thể tháo ra lắp vào… Nhưng Nâu ñang ở trước mặt tôi, vẻ cau có. ðây không phải lúc xao nhãng, tôi cần phải trở lại câu chuyện chính. Tôi lại ước sao mình có một cái nút ấn vào là quay lại ngay lập tức với thực tại, thế có phải hay không.

- Em muốn gặp chị vì em có một việc muốn nhờ chị (ñó là phần mào ñầu mà tôi ñã chuẩn bị).

- Gì cơ?

- Em phải làm một bài thuyết trình…

- ðấy là cái quái gì thế?

- ðấy là bài môn Khoa học kinh tế và xã hội. Một môn học mà bọn em phải nghiên cứu về rất nhiều thứ, ví dụ như tình hình kinh tế của nước Pháp, chứng khoán, sự tăng trưởng, các tầng lớp xã hội, thế giới thứ tư, và ñủ thứ… chị hiểu không?

- Mmm…

- Vâng, thực ra thì các bài thuyết trình là nỗi ám ảnh ñối với em. Em muốn nói là em thực sự sợ hãi và thầy giáo thì không phải là kem. Vấn ñề là em ñã nói rằng em sẽ làm một bài về chủ ñề những người vô gia cư… một bài ñể giải thích, chẳng hạn như… nói thế nào nhỉ (tới ñây, tôi ñã ñi vào phân khó nhất của chủ ñề, phần nhạy cảm nhất, và tôi chẳng còn nhớ gì nữa về những gì mà tôi ñã chuẩn bị trước, khi xúc ñộng thì tôi luôn như thế)…

chẳng hạn làm sao những người phụ nữ, ñặc biệt là những cô gái trẻ, có thể sống trên

ñường phố. Như chị.

- Tớ ñã nói với cậu là tớ ngủ ở nhà người quen mà.

- Vâng, tất nhiên rồi, em biết mà, chỉ có ñiều em muốn nói là những người phụ nữ

không có nơi ở cố ñịnh, ñại loại vậy…

- Cậu ñã nói về tớ à?

- Không… thực ra thì, vâng… không phải em nói hẳn tên của chị ñâu, tất nhiên rồi, nhưng em nói là em sẽ làm một cuộc phỏng vấn.

- Một cuộc phỏng vấn ư? - ðôi mắt mở to, chị ta máy móc vuốt lại những sợi tóc xoà vào mắt. Tớ - muốn uống thêm một ly bia.

- ðồng ý, ñừng lo (Tôi buột miệng, cần nhất là không ñược ngắt lời, ngắt ngang dòng kể, cần phải liền mạch), vì thế, nếu chị ñồng ý, em sẽ ñặt cho chị vài câu hỏi, ñiều ñó sẽ giúp em minh hoạ cho bài nói, như là một nhân chứng ý, chị hiểu không?

- Tớ rõ rồi.

Thế chưa phải ñã xong. Chị ta ra hiệu cho người phục vụ, anh ta gật ñầu từ xa.

- Chị sẽ ñồng ý chứ? Chị ta không trả lời.

- Chị có thể nói với em ñơn giản là chị sống như thế nào, chị hiểu không, làm thế nào ñể có cái ăn, có chỗ ngủ, hoặc nếu thích thì chị có thể kể cho em nghe về những người khác mà chị biết, cũng có cùng hoàn cảnh với chị.

Chị ta vẫn không nói gì cả.

- Và rồi em sẽ lại ñến thăm chị. Chúng ta sẽ uống gì ñó.

Người phục vụ ñặt ly bia lên bàn, anh ta muốn tính tiền ngay. Tôi ñã quan sát thấy những người phục vụ có ngôn ngữ riêng của họ. Phục vụ xong, họ muốn lấy tiền ngay lập tức, cho dù khách có còn ngồi ñó hai giờ nữa cũng thế thôi. Mọi nơi ở Paris ñều như vậy.

B O O K A H O L I C  C L U B  |  M a k i n g   E b o o k   P r o j e c t

Tôi chìa tờ bạc năm euros ra, Nâu cúi ñầu xuống, tôi tranh thủ quan sát chị ta kỹ hơn. Nếu không kể ñến những vết ñen trên gương mặt và trên cổ, hay mái tóc bẩn thỉu thì trông chị rất xinh.

Nếu chị ta sạch sẽ, ăn mặc tươm tất và ñầu tóc gọn gàng, nếu trông chị ta ñỡ mệt mỏi hơn, có thể chị ta còn xinh hơn cả Léa Germain. Chị ta ngẩng ñầu lên.

- Thế ñổi lại cậu cho tớ cái gì?

ðã muộn rồi và bố tôi chắc ñang lo lắng. Tôi về nhà bằng con ñường ngắn nhất. Tôi nghĩ lại từng ñoạn của cuộc hội thoại, thật dễ dàng vì tôi ñã ghi nhớ tất cả, từ tiếng thở dài khẽ nhất. Tôi không hiểu khả năng ấy từ ñâu tôi có. Từ khi còn rất nhỏ, tôi ñã biết làm ñiều ñó. Những từ ngữ in trong ñầu tôi như trên một tấm băng chuyền, ñược giữ lại ñó trong nhiều ngày. Tôi xoá dần những gì cần xoá ñể chúng khỏi ngổn ngang. Bữa tối ñã sẵn sàng, bàn ñã dọn. Mẹ tôi ñã ñi ngủ. Cha tôi ñặt ñĩa thức ăn trước mặt tôi, ông với lấy ñĩa của tôi ñể cho thức ăn vào và rót nước vào cốc. Tôi thấy rõ là ông ñang buồn, ñang cố gắng ñể tỏ ra vui vẻ, nhưng giọng nói của ông ñã nói lên ñiều ngược lại. Tôi nhận ra ñiều ấy, giữa tất cả những ñiều khác, âm thanh của giọng nói khi ẩn bên trong là lời nói dối, hay những lời trái ngược với tình cảm. Tôi biết nhận ra nỗi buồn của cha tôi, nỗi buồn của mẹ tôi, như những lưỡi dao lam cứa vào sâu thẳm tâm hồn. Tôi nuốt món cá rắc vụn bánh mỳ và món nghiền, cố mỉm cười ñể bố an lòng. Cha tôi rất giỏi khuấy ñộng một cuộc nói chuyện và cho người ta cảm giác ñang có ñiều gì ñó xảy ra, kỳ thực thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Ông biết cách ñặt câu hỏi và trả lời, ñưa ñẩy cuộc tranh luận, mở rộng câu chuyện, kéo dài nó, chỉ mình ông nói, trong sự im lặng của mẹ tôi. Theo thói quen, tôi cố gắng giúp ông, tỏ ra vui vẻ, cố gắng tham gia vào câu chuyện, hỏi han thêm chi tiết, yêu cầu ñưa ví dụ, thêm vào những lập luận, tìm ra những ñiều mâu thuẫn. Nhưng lần này thì tôi không thể, tôi còn mải nghĩ tới bài thuyết trình, tới Lucas, tới Nâu, tất cả ñan xen trong một cảm giác sợ hãi. Cha nói với tôi về công việc của ông và về một chuyến ñi công tác sắp tới. Tôi nhìn những tờ giấy dán tường  trong  bếp, những bức tranh mà tôi ñã dán lên tường hồi bé tí và cái khung ảnh lớn với những bức ảnh của ba chúng tôi, những bức ảnh ngày xưa.

- Con biết không Lou, cần phải có thời gian ñể chúng ta thấy mẹ như ngày xưa. Nhưng con ñừng lo. Chúng ta sẽ làm ñược.

Nằm trên giường, tôi nghĩ tới Nâu, tới chiếc áo khoác khổng lồ của chị ta với những lỗ thủng mà tôi ñếm ñược. Cả thảy năm lỗ: hai lỗ là do thuốc lá và ba chỗ rách toạc. Tôi nghĩ tới Lucas và câu nói của cậu ấy trở lại trong ñầu tôi: “ðừng lo, cưng ạ, tớ chắc chắn là mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

*

*    *

Hồi còn nhỏ, tôi thường ngồi hàng giờ trước gương ñể bịt chặt hai tai lại. Tôi thấy mình xấu xí, tự hỏi liệu ñiều ñó có thể sửa chữa ñược không nhỉ, chẳng hạn như tôi sẽ ñội một cái mũ bơi hàng ngày ñể ép tai lại, hè cũng như ñông, hoặc là giấu chúng trong chiếc mũ ñi xe ñạp của tôi. Mẹ ñã giải thích cho tôi rằng hồi bé tôi hay nằm nghiêng một bên nên tai của tôi ñã bị vểnh như vậy.

Hồi cong nhỏ, tôi muốn mình là một cột ñèn giao thông ở ngã tư lớn nhất. Với tôi lúc ñó, dường như chẳng có gì vinh dự hơn thế, ñáng tôn trọng hơn thế: ñược ñiều khiển giao thông, chuyển từ ñèn ñỏ sang ñèn xanh và từ xanh sang ñỏ ñể bảo vệ mọi người.

Hồi còn nhỏ, tôi ngắm mẹ trang ñiểm trước gương. Tôi theo dõi từng cử chỉ của mẹ, chiếc bút chì ñen, thuốc dán lông mi, màu son trên môi, tôi hít thở mùi nước hoa của mẹ, không biết rằng nó lại mong manh ñến thế, không biết là mọi thứ lại có thể chấm dứt như thế và chẳng bao giờ quay trở lại nữa.

Khi tôi tám tuổi, mẹ tôi có mang. ðã từ lâu lắm, bố mẹ cố gắng có thêm một ñứa con thứ hai. Mẹ thường ñi khám ở bác sỹ sản khoa, uống thuốc, tiêm và rồi cuối cùng mẹ cũng ñậu thai. Trong cuốn Bách khoa toàn thư về ñộng vật có vú, tôi ñã học về sinh sản, về tử cung, về noãn, về tinh trùng và tất cả những thứ kiểu như vậy. Vì vậy, tôi có thể ñặt những câu hỏi chính xác ñể hiểu ñiều gì ñang diễn ra. Bác sĩ ñã nói về thụ tinh trong ống nghiệm (tôi ñã thấy thật là kỳ lạ nếu mình có một em trai hay em gái ñược sinh ra từ một chiếc ống nghiệm), nhưng cuối cùng thì ñã không cần phải làm thế. Mẹ tôi ñã có thai  khi bố mẹ không còn tin là có thể ñược nữa. Hôm mẹ thử và biết là có thai, chúng tôi ñã uống sâmpanh và nâng ly ñể  chúc mừng. Không ñược nói ñiều này cho ai khi chưa ñược ba tháng, vì ba tháng ñầu các bà mẹ ñều có nguy cơ sảy thai. Tôi thì chắc chắn là mọi việc sẽ ổn. Tôi ñã theo dõi trong các cuốn bách khoa toàn thư về kích thước của phôi, những giai

ñoạn khác nhau của sự phát triển bào thai và ñủ thứ khác. Tôi quan sát các biểu ñồ và tìm kiếm thông tin bổ sung từ Internet. Sau vài tuần, chúng tôi ñã có thể thông báo với tất cả mọi người và bắt ñầu chuẩn bị mọi thứ. Cha tôi ñã chuyển văn phòng của mình vào phòng khách ñể có thêm một phòng trống. Chúng tôi ñã mua một chiếc giường cho em bé, sẽ là một bé gái. Mẹ thì lấy ra những bộ quần áo của tôi từ hồi bé tí, gấp lại cẩn thận và ñể trong chiếc tủ com-mốt lớn. Mùa hè, chúng tôi ñi nghỉ ở miền núi. Tôi còn nhớ cái bụng của mẹ khi ñó, mẹ mặc một cái áo tắm màu ñỏ, ngồi bên thành bể bơi, mái tóc dài tung bay theo gió và ngủ trưa dưới bóng chiếc ô. Khi chúng tôi quay lại Paris, chỉ còn hai hay ba tuần nữa là mẹ sẽ sinh. Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi rằng em bé sẽ chui ra từ cái bụng của mẹ, rằng ñiều ñó có thể xảy ra như vậy, bất ngờ, không báo trước, cho dù tôi ñã ñọc rất nhiều về giai ñoạn mang thai trong các cuốn sách, cho dù những ñiều ñó có thể ñược giải thích một cách khoa học. Một buổi tối, bố ñưa mẹ ñi ñẻ. ðêm ñó họ gửi tôi ngủ lại nhà hàng xóm ñối diện. Bố tôi xách chiếc vali mà cả nhà ñã cùng nhau chuẩn bị, bên trong có những bộ quần áo nhỏ xíu, những ñôi tất và nhiều thứ nữa. Họ có vẻ rất hạnh phúc. Sáng tinh mơ hôm sau bố gọi ñiện về, em gái tôi ñã ra ñời. Ngày hôm sau nữa tôi ñã ñược ñến thăm em. Em bé nằm trong một chiếc giường bằng chất dẻo trong suốt, ở dưới có bánh xe, ngay cạnh mẹ tôi.

Tôi biết rằng người ta có thể ñưa những chiếc máy bay siêu thanh và tên lửa lên không gian, rằng người ta có thể phát hiện ra tội ác nhờ vào một sợi tóc hay một phân tử da nhỏ xíu, có thể chế tạo ra một loại cà chua ñể ñược trong tủ lạnh tới ba tuần mà không bị nhăn, rằng người ta có thể lưu trong con chíp bé tí hàng tỉ thông tin. Nhưng chẳng có gì, chẳng có gì trong số những thứ ñang tồn tại và không ngừng phát triển kia lại có vẻ khó tin mà gây ấn tượng mạnh như ñiều này: Em Thais chui ra từ bụng mẹ.

Thais có một cái miệng, một cái mũi, ñôi tay, ñôi chân, các ngón và móng. Thais mở và khép miệng, ngáp, bú, cử ñộng ñôi tay bé tí xíu của bé, và “cái máy” có ñộ chính xác cao này ñược “sản xuất” ra bởi bố mẹ tôi. ðôi khi, lúc ở nhà một mình, tôi ngắm nhìn những bức ảnh ñầu tiên. Có ảnh tôi bế Thais trên tay, có cái Thais nằm ngủ trên ngực mẹ, rồi ảnh bốn chúng tôi ngồi trên chiếc giường phòng ñẻ - cái này do bà chụp, bà lấy khuôn hình không chuẩn lắm, tôi thấy căn phòng ở phía sau, những bức tường xanh lơ, những món quà, những hộp chocolat. Và ñặc biệt là có khuôn mặt mẹ, nhẵn nhụi một cách khó tin, và nụ cười của mẹ. Mỗi khi lục lọi ảnh trong chiếc hộp gỗ nhỏ ñể xem, tim tôi ñập rất mạnh, tưởng rách cả lồng ngực. Mẹ sẽ phát ñiên lên nếu bà bắt quả tang tôi. Sau vài ngày,

mẹ trở về nhà. Tôi rất thích thay quần áo cho Thais, tắm cho em, cố gắng dỗ em khi em khóc. Tôi thường vội vã về nhà sau khi tan học ñể ñược gặp lại mẹ và em. Khi em bắt ñầu bú bình, tôi ngồi trên tràng kỷ, kê một cái gối dưới cánh tay ñể cho em bú cữ tối. Phải chú ý những bọt khí và tốc ñộ bú, tôi luôn nhớ. Những khoảnh khắc ấy không còn thuộc về chúng tôi nữa. Chúng ñã ñược ñóng kín trong một chiếc hộp, giấu kỹ dưới ñáy tủ, ngoài tầm với. Những khoảnh khắc ấy cố ñịnh như một tấm bưu thiếp hay một cuốn lịch, những màu sắc rồi sẽ mất ñi, phai nhạt ñi, nhất là không ñược phép hiện về trong trí nhớ và trong lời nói.

Một sáng chủ nhật tôi nghe tiếng thét của mẹ, một tiếng thét mà tôi không bao giờ quên. Cho tới hôm nay, khi tôi ñể cho tâm trí mình lang thang, khi tôi không kiểm soát ñường ñi của suy nghĩ, khi mọi thứ trôi nổi trong ñầu tôi bởi cảm giác chán chường, khi xung quanh tôi sự tĩnh lặng kéo dài, tiếng thét ấy trở lại và khiến tôi ñau như xé ruột. Tôi ñã chạy tới căn phòng, thấy mẹ ñang lay Thais, vừa lay vừa rú lên, tôi không hiểu, mẹ siết chặt em vào lòng, rồi lại lay em, ôm hôn em. ðôi mắt Thais nhắm nghiền, cha tôi bấm ñiện thoại gọi cấp cứu. Mẹ chết lặng trên tấm vải lót sàn, co rúm người phía trên em, vừa khóc vừa nói: “Không, không, không”. Tôi còn nhớ, mẹ chỉ mặc một cái áo lót và một chiếc quần ñùi. Tôi tự nhủ rằng trang phục ñó không thích hợp ñể tiếp khách, nhưng cùng lúc ấy, tôi thấy hình như có một ñiều gì ñó ñang xảy ra, một ñiều gì ñó không thể vãn hồi. Các bác sĩ ñến rất nhanh, họ khám cho Thais và tôi biết, mẹ ñã ñọc ñược trong ñôi mắt họ, thế là hết. Chính lúc ấy cha ý thức ñược rằng tôi ñang ở ñó, ông ñưa tôi lùi ra, khuôn mặt ông xanh tái, ñôi môi run rẩy. Ông siết chặt tôi trong ñôi tay, không nói một lời.

Rồi những giấy báo tin, những cuộc nói chuyện mà mọi người ñều hạ giọng, vô số cú ñiện thoại, những bức thư, ñám tang. Và rồi, một sự trống rỗng lớn như một cái hố ñen. Chúng tôi ñã không khóc nhiều, tôi muốn nói là tất cả, cùng nhau, có lẽ chúng tôi nên làm như thế, có thể hôm nay sẽ dễ dàng hơn. Cuộc sống ñã trở lại như trước, với cùng một nhịp ñộ, cùng một thời gian biểu, và những thói quen cũ. Mẹ vẫn ở ñó với chúng tôi, bà chuẩn bị những bữa ăn, sử dụng máy giặt, phơi quần áo, nhưng dường như một phần con người mẹ ñã ñi theo Thais ñến một nơi mà chỉ mẹ biết. Lần ñầu tiên mẹ phải ngưng làm việc vì bệnh chỉ kéo dài trong tích tắc, thêm một tích tắc nữa, rồi mẹ không thể làm việc ñược nữa. Khi ấy tôi ñang học tiểu học. Cô giáo ñã yêu cầu ñược gặp bố tôi bởi cô thấy rằng tôi có cách cư xử không bình thường, không giống một ñứa bé ở tuổi tôi. Tôi cũng có mặt trong buổi nói chuyện. Cô giáo nói là tôi khép kín và cô ñộc, rằng tôi là bằng chứng của  sự

trưởng thành sớm ñáng lo ngại. Tôi nhớ như in những lời ấy. Cô giáo ñã ám chỉ tới cái chết ñột ngột của Thais, cả trường ñều biết, cô nói rằng ñó là một chấn ñộng lớn ñối với một gia ñình, rằng mỗi người ñều có nguy cơ bị chìm ñắm trong nỗi mất mát ấy và cần phải tìm sự giúp ñỡ từ bên ngoài. Chính cô ñã khuyên cha tôi ñưa tôi ñi ñến một bác sĩ tâm lý. Chính vì vậy mà tới cuối năm, tôi ñã ñược tới gặp cô Cortanze vào thứ tư hàng tuần. Cô ñã cho tôi làm các trắc nghiệm về chỉ số thông minh IQ và nhiều trắc nghiệm khác với những cái tên kỳ lạ mà tôi chẳng còn nhớ nữa. Tôi ñã tới ñó mà không lê bước chân, ñể làm cha tôi vui lòng. Tôi từ chối vẽ những bức tranh và tất cả những thứ mà người ta yêu cầu trẻ con phải làm ở chỗ bác sĩ tâm lý ñể ñoán những ñiều mà chúng ñang nghĩ mà không thực sự ý thức hoặc không biết rằng mình ñang nghĩ những ñiều ñó. Nhưng tôi ñồng ý nói chuyện. Cô Cortanze lắc ñầu với vẻ rất chắc chắn, hiếm khi cô ngắt lời tôi. Tôi bắt ñầu nói cho cô nghe những lý thuyết của tôi về thế giới, những tập con, lý thuyết ngu ngốc về sự vô cùng, lý thuyết về phương trình không ẩn số, những hình viên phân hữu hình và vô hình, và tôi ñã làm ñược. Cô lắng nghe thực sự, luôn luôn nhớ những gì mà tôi ñã nói lần trước, cô chủ ñộng liên hệ và suy diễn. ðến lượt tôi lắc ñầu ñể khỏi làm phật ý cô hay khiến cô buồn lòng, bởi vì cô Cortanze có một búi tóc không thể tin nổi ở phía trên ñầu, chiều cao của búi tóc ấy chắc chắn là do một phép màu làm nên.

Mẹ tôi ngã bệnh. Chúng tôi thấy bà ngày càng xa cách, từng chút một, mà không thể nào níu giữ ñược. Chúng tôi chìa tay ra nhưng không thể chạm vào mẹ, chúng tôi kêu lên nhưng dường như mẹ không nghe thấy. Mẹ không nói nữa, không dậy nữa. Mẹ nằm trên giường suốt cả ngày, hoặc thu mình trong chiếc ghế bành lớn trong phòng khách, hoặc ngủ gà ngủ gật trước tivi. ðôi khi mẹ vuốt ve mái tóc hay gương mặt tôi, ánh nhìn trống rỗng. ðôi khi mẹ siết chặt tay tôi, chẳng có lý do gì. ðôi khi mẹ lại hôn lên ñôi mắt tôi. Mẹ không dùng bữa cùng chúng tôi nữa, không chăm chút nhà cửa nữa. Cha tôi nói chuyện với mẹ hàng giờ. ðôi khi cha phát cáu với mẹ. Tôi nghe thấy những tiếng nói to trong phòng. Tôi cố phân biệt những câu nói, những lời cầu nguyện, tôi dán tai vào bức tường, rồi ngủ thiếp ñi, ngủ ngồi trên giường của tôi, rồi khi giật mình choàng tỉnh khi thân hình ñổ xuống tấm ga giường.

Mùa hè năm sau, chúng tôi ñi cùng bạn bè ra biển. Mẹ tôi gần như ở nhà suốt ngày. Mẹ không mặc áo tắm, cũng chẳng xỏ chân vào ñôi xăng-ñan có những bông hoa to ở giữa. Tôi chắc là mỗi khi nghĩ tới việc mặc quần áo, mẹ ñều mặc theo cùng một cách, ngày nào cũng thế. Năm ñó trời nóng, một cái nóng hơi ẩm, nó khiến người ta lúc nào cũng nhớp nháp.

Cha tôi và tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ ñể tìm lại không khí của những kỳ nghỉ hè trước kia. Chúng tôi gắng sức làm ñiều ñó. Bây giờ thì tôi biết rằng, chúng tôi không xua ñuổi ñược những hình ảnh và tất nhiên là cả những lỗ hổng vô hình ñang khoét sâu trong lòng, không xua ñược những âm vang lẫn những kí ức vẫn thức dậy mỗi khi màn ñêm buông xuống hay lúc bình minh, không xua ñược tiếng vọng của những tiếng kêu thét và cả sự tĩnh lặng. Sau ñó, như mọi năm, tôi ñến Dorgogne một tháng, ở nhà ông bà tôi. Cuối mùa hè, cha ñến ñón tôi. Ông có những ñiều quan trọng cần nói với tôi. Mẹ tôi ñã ñược ñưa vào một bệnh viện ñặc biệt dành cho những người bị trầm cảm nặng và tôi ñã ñược ghi danh vào một trường trung học ñặc biệt ở Nantes dành cho trẻ có trí thông minh phát triển sớm.

Tôi hỏi bố vì sao lại có những ý tưởng ñặc biệt ấy. Ông chỉ mỉm cười và ôm tôi trong vòng tay mình.

Tôi ñã học bốn năm ở Nantes. Giờ ñây, khi nhớ lại, bốn năm có vẻ rất nhiều. Tôi muốn nói là nếu ta ñếm một, hai, ba, bốn năm học, mỗi năm tương ñương khoảng mười tháng, mỗi tháng lại gồm ba mươi hay ba mốt ngày, thế thì có vẻ nhiều kinh khủng. Nhưng tôi không ñếm từng giờ, hay từng phút. Cả bốn năm ñó chỉ là bốn năm, trống rỗng như một trang giấy ñể trắng trong một quyển vở. ðiều ñó không có nghĩa là tôi không có kỷ niệm gì, nhưng những màu sắc của ký ức cứ như là giả tạo, sáng rỡ, như trên một bức ảnh bị thừa sáng. Cứ hai tuần tôi lại trở về Paris một lần. Hồi ñầu, tôi ñến thăm mẹ ở bệnh viện, trái tim thắt lại, trong lòng sợ hãi. ðôi mắt mẹ lờ ñờ như mắt cá chết, khuôn mặt im lìm, mẹ ñang xem vô tuyến trong gian phòng chung. Từ xa, tôi ñã nhận ra cơ thể còng còng của mẹ, ñôi tay run rẩy của mẹ. Cha tôi cố gắng trấn an tôi. Ông bảo mẹ ñang phải dùng nhiều loại thuốc và chúng có tác dụng phụ, nhưng các bác sĩ rất lạc quan, mẹ sẽ ñỡ hơn. Rồi sau ñó mẹ ra viện. Mẹ ñến ñón tôi ở ga Montparnasse cùng với cha. Họ ñợi tôi ở một ñầu sân ga. Từ xa, tôi ñã trông rõ dáng hình của mẹ, bất ñộng, mệt mỏi. Chúng tôi ôm hôn nhau như những cái máy. Cha tôi ñỡ lấy chiếc túi của tôi và cả nhà ñi ra thang cuốn. Tôi hít căng lồng ngực mùi của Paris. Ba chúng tôi lên ô tô. Ngày hôm sau, bố mẹ lại ñưa tôi ra ga, thời gian trôi qua nhanh quá, ñã lại phải ñi rồi.

Hàng tuần liền, tôi mơ giấc mơ về một buổi tối chủ nhật, bố tôi sẽ nói rằng không thể như thế này nữa, rằng hãy ở lại với bố mẹ, con không thể nào ở xa ñến vậy, hoặc bố sẽ quay về nhà trước khi ñến ga. Hàng tuần liền, tôi mơ ñến chỗ ñèn ñỏ cuối cùng, mơ về khoảnh khắc chia ly, bố sẽ nói rằng như thế thật vô lý, như thế thật buồn cười, hoặc là như

thế khiến chúng ta ñau khổ. Hàng tuần liền, tôi mơ một ngày nào ñó, bố sẽ nhấn ga tăng tốc, chân ñể trên sàn xe, và cả ba chúng tôi sẽ bắn khỏi xe, ñập vào bức tường của bãi ñỗ xe, ñể ñược bên nhau mãi mãi.

Cuối cùng, tôi ñã thực sự trở về. Tôi ñã về lại Paris, về lại căn phòng tuổi thơ giờ không còn hợp với tôi nữa. Tôi ñã ñề nghị bố mẹ ghi tên cho tôi vào một trường trung học bình thường với những học sinh bình thường. Tôi muốn cuộc sống trở lại như trước kia, khi mọi thứ dường như thật giản dị và xâu chuỗi với nhau mà chẳng cần ta phải nghĩ ñến chúng. Tôi muốn chẳng có ñiều gì phân biệt gia ñình chúng tôi với những gia ñình khác, những gia ñình mà bố mẹ chúng nói nhiều hơn bốn từ mỗi ngày và những ñứa trẻ thì không dành thời gian ñể tự ñặt ra những câu hỏi không nên hỏi. ðôi khi, tôi tự nhủ rằng chắc Thais cũng phát triển trí thông minh sớm. Chính vì thế mà em ñã buông xuôi tất cả, khi em hiểu rằng cuộc ñời sẽ là ñau khổ, và chẳng có gì có thể chống lại ñiều ñó, vô phương cứu chữa. Tôi chỉ muốn giống như những người khác, tôi thèm khát sự tự nhiên của họ. Tôi chắc chắn là họ có cái gì ñó mà tôi không có. Tôi tìm rất lâu trong từ ñiển một từ ñể chỉ sự thoải mái, vô lo, tin tưởng, một từ mà tôi sẽ dán vào vở mình, bằng chữ hoa, như là một câu thần chú.

Mùa thu ñã ñến và chúng tôi cố hoà nhịp lại vào dòng chảy cuộc sống. Bố tôi ñã ñổi việc làm, bố cho sơn lại tường bếp và phòng khách. Mẹ tôi ñã khá hơn. ðó là những gì mà bố trả lời qua ñiện thoại. “Vâng, vâng, Anouk ñã khá hơn rồi. Khá hơn nhiều lắm. Cô ấy ñang phục hồi, từng chút một”. ðôi khi, tôi muốn giật chiếc ñiện thoại ra khỏi tay bố và hét thật lực  rằng: “Không, Anouk không khá hơn, Anouk ở xa chúng tôi tới nỗi chúng tôi không thể nói chuyện với bà ấy. Anouk hầu như không nhận ra chúng tôi, từ bốn năm nay bà sống trong một thế giới khác, thế giới mà chúng tôi không thể tới ñược, giống như ñang ở chiều không gian thứ tư ấy, và bà không cần biết rằng chúng tôi còn sống hay không.”. Khi trở về nhà, tôi thấy  mẹ ngồi trên chiếc ghế bành của bà, ở giữa phòng khách. Mẹ không bật ñèn, từ sáng tới tối. Mẹ cứ ở ñó, tôi biết vậy, không ñộng ñậy. Mẹ ñắp một chiếc chăn trên ñầu gối và chờ thời gian trôi ñi. Khi tôi tới, mẹ nhỏm dậy, thực hiện một chuỗi cử chỉ và di chuyển theo thói quen, hoặc theo một cơ chế tự ñộng nào ñó. Mẹ lấy ra khỏi tủ những gói bánh bích quy, ñặt những chiếc cốc lên bàn, ngồi gần tôi mà chẳng nói gì cả, mẹ thu dọn bát ñĩa, cất những thức ăn thừa, rửa bát bằng miếng bọt biển. Những câu hỏi lúc nào cũng vậy: “Con ñã có một ngày tốt ñẹp chứ? Hôm nay con có nhiều bài tập không? Con mặc áo khoác thế có ñủ ấm không?”. Mẹ lắng nghe những câu trả lời bằng một tai lơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro