Chương 59+60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

59. Ngủ ngon

An Hách vẫn cảm thấy mình không phải mẫu người lãng mạn gì, cũng chưa bao giờ làm chuyện gì lãng mạn, hơn nữa chắc là bởi vì y không lãng mạn cho nên cũng không có nhiều người làm chuyện lãng mạn với y. Chuyện lãng mạn nhất chắc có lẽ là hồi còn đi học đại học, vào ngày lễ tình nhân có người ném cho y một bó hoa hồng từ trên lầu xuống, song lại ném trúng đầu y...

Còn nói về người vừa nhìn y vừa chơi guitar, hát cho y, viết bài hát vì y như trường hợp này thì chưa từng có qua.

Trong tiếng hét cùng tiếng huýt sáo của đám đông xung quanh, đầu óc của An Hách bắt đầu choáng váng, tim nảy lên từng đợt, lúc nhanh lúc chậm theo tiết tấu của Na Thần.

Khi Na Thần nhảy từ sân khấu xuống đi tới trước mặt y, y đang dựa lưng vào ghế, cầm ly rượu lên uống một ngụm, đem sự kinh hoàng trong cổ họng nuốt trở về tim, y nhìn chằm chằm vào Na Thần.

"Tôi ném đi đôi cánh, quên mất cả thiên đường," Na Thần đứng phía trước y, cúi đầu say mê hát nốt đoạn cuối, "Ký ức cuối cùng là bay lượn về phía người..."

Sau khi tiếng nhạc ngừng lại, An Hách liền cảm thấy cạnh mình trở nên huyên náo, tiếng gọi, tiếng vỗ bàn, song trong đầu y chỉ toàn hiện lên câu hát cuối cùng của Na Thần, bay lượn về phía người, bay lượn về phía người, bay lượn về phía người.

Mãi cho đến khi Na Thần chống tay lên thành ghế sau lưng y, cúi người kề gần mặt y, y mới ngẩng đầu lên nhìn Na Thần.

"Chúng ta bên nhau đi," Na Thần nhìn y, "Mặc kệ anh nghĩ gì, nếu đã có chút rung động, hai ta cứ thử xem sao?"

"Tôi..." An Hách khe khẽ thở dài, cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, nếu là người khác dùng loại phương thức có thể cho là nửa bắt buộc này y tuyệt đối sẽ đứng dậy bỏ đi.

"Rốt cuộc anh sợ cái gì?" Na Thần ngắt lời y, "Cả thử mà anh cũng không dám sao, già đến thế rồi cơ à?"

"Xì," Na Thần khiến y thấy buồn cười , "Đừng kích tôi, tôi không chịu thua đâu."

"Vậy anh già chưa?" Na Thần nhếch khóe môi, nhìn y cười.

"Còn trẻ đấy."

"Vậy thử xem sao?"

An Hách nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi, rồi chậm rãi đáp: "Được."

Đêm diễn ở Phí Điểm vẫn còn tiếp tục, sau khi Điểu Nhân diễn xong mấy bài Na Thần liền lôi An Hách đi mất.

Ra cửa, gió lạnh vỗ mạnh lên trán, An Hách chậm rãi phục hồi tinh thần, dựa vào một thân cây ven đường, khoanh tay lại: "Na Thần."

"Ừ?" Na Thần đẩy xe lại, ngồi trên xe nhìn y, "Muốn đổi ý?"

"...Không phải," An Hách chỉ vào xe hắn, "Cậu lại uống rượu rồi lái xe?"

"Hôm nay tôi không uống rượu," Na Thần xuống xe, đi đến trước mặt y, lại gần hôn lên môi y một cái, "Khi nào diễn là tôi sẽ không uống rượu."

"À," An Hách mân mê lên môi mình, "Tối nay tôi hơi bị rối."

"Tôi đưa anh về," Na Thần ôm vai y, đẩy y tới cạnh xe, "Mai hai ta đi chơi."

"Ngày mai tôi không đi được, còn một đống việc chưa giải quyết xong đâu, phải ở nhà làm." An Hách tuy đã uống rượu, lại mê muội đồng ý cùng "thử" với Na Thần, nhưng y vẫn có thể nhớ rõ mấy ngày nay bản thân đang bận tối mày tối mặt.

"Công việc hả?" Na Thần đưa tay lên sửa lại khăn quàng cổ cho y.

"Ừ, ông hiệu trưởng cuồng công việc của chúng tôi mới ban cho tôi một việc phiền toái đây," An Hách ngồi xuống ghế sau, "Lái xe đi, hai ngày nữa mà xong việc thì chúng ta hẹn đi."

"Vậy mai tôi qua nhà anh." Na Thần dứt khoát nói.

"Làm gì?" An Hách sửng sốt.

"Không làm gì hết, anh cứ làm việc của anh, tôi xem."

"Đợi đã," An Hách cười khẽ, "Tôi làm việc thì cậu có cái gì mà xem?"

"Thì cứ kệ tôi, tôi thích quan sát dáng vẻ anh làm việc, xem nó thế nào," Na Thần quay đầu lại nhìn y, "Chẳng phải anh đã từng hẹn hò còn gì, số lần còn không ít nữa, khi yêu thì lúc nào chẳng phải ở bên nhau, hèn chi anh toàn chia tay."

"Được rồi được rồi," An Hách phất tay, "Cậu thích nhìn thì cứ nhìn đi, nếu thấy rảnh quá thì cậu nấu chút gì ăn, thế nào."

"Đồng ý." Na Thần nổ máy.

An Hách vừa nghe tiếng động cơ xe, nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo Na Thần, y uống rượu, nếu xe đột ngột lao đi, nhất định y sẽ văng ra đường.

Na Thần nắm tay y nhét vào túi áo khoác của mình: "Tay anh lạnh quá."

An Hách cười khẽ không nói gì, Na Thần nắm tay y thật lâu mà vẫn chưa chịu buông, cứ nhẹ nhàng mà xoa nắn, khiến y có một cảm giác thoải mái không thể nói rõ, gió thổi trên mặt cũng không còn buốt mấy.

Na Thần đưa y tới dưới lầu, An Hách xuống xe, đã một giờ sáng. Nếu là bình thường, y sẽ không kêu Na Thần lên lầu, nhưng tình hình hôm nay không giống trước, mối quan hệ của hai người bọn họ đột nhiên thay đổi, y đang cân nhắc xem lúc này nên xử lý tình huống như thế nào.

"Đi lên đi," Na Thần ngồi ở trên xe nhìn y, "Sao thế, luyến tiếc tôi à?"

An Hách mỉm cười: "Lên trên ngồi chút không?"

"Mai tôi qua," Na Thần túm tay y kéo đến gần mình, "Anh ngủ sớm chút đi, tối nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi sợ sẽ làm khổ anh cả đêm đấy, mai lại dậy không được..."

"Được được được được," An Hách ngắt lời hắn, "Cậu mau về đi, mai cậu qua thì gọi điện cho tôi."

"Gọi thế nào?" Khóe môi Na Thần cong lên.

An Hách ngẩn người, nhanh chóng lấy điện thoại cũ trong túi của mình ra đưa cho Na Thần: "Cậu dùng tạm đi, điện thoại này không có vấn đề gì đâu."

"Không có vấn đề gì sao phải đổi?" Na Thần nhận điện thoại, lắp sim của mình vào.

"Tôi dùng điện thoại hao lắm," An Hách cười cười, "Cứ năm là làm hỏng một cái, cái này dùng đã hơn một năm mà chưa hỏng, nên chán rồi."

"Thế anh sẽ chán tôi à? Nếu qua một năm rồi hai năm mà tôi vẫn không hỏng." Na Thần bỏ điện thoại vào trong túi.

"Giờ cậu so với hỏng cũng chẳng tốt hơn là bao đâu," An Hách đảo mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi vào trong tòa nhà, "Mau về đi, lạnh chết mất."

"Lại đây." Na Thần ở phía sau ra lệnh.

"Sao?" An Hách quay đầu lại.

"Lại đây!" Na Thần khẽ nhíu mi, vẫy vẫy tay với y.

An Hách đành phải quay lại, đi tới trước mặt Na Thần: "Còn dặn dò gì sao?"

Na Thần từ trên xe nhảy xuống, vòng tay qua ôm lấy cổ y, hôn lên môi y. Hơi thở ấm áp phả lên mặt An Hách, theo bản năng y nhẹ nhàng kề môi sát với môi Na Thần.

Na Thần mò tay xuống thắt lưng y, cánh tay siết chặt lại, nhiệt tình ôm y, đầu lưỡi vươn vào giữa hai hàm răng của y.

Có lẽ bởi vì đã uống rượu, có lẽ bởi vì bài hát kia, hoặc có lẽ bởi tối nay mối quan hệ của hai người đột nhiên đổi sang một kiểu khác nên An Hách rất nhanh nghênh đón, cùng Na Thần dây dưa với nhau. Chẳng qua quấn quýt mấy cái An Hách liền trở lại bình thường. Đây là tầng trệt ngay dưới phòng mình, bảo vệ thì cứ nửa tiếng lại tuần quanh khu một vòng, trước cửa tòa nhà còn gắn cả camera, y cắn nhẹ trên đầu lưỡi Na Thần một cái, đẩy hắn ra: "Chú ý hình tượng."

Na Thần cười toe: "Tôi thì làm gì có hình tượng."

"Vậy thì không được, cậu phải học hỏi tôi," An Hách xốc lại áo, "Từ nhỏ đến lớn tôi đều rất chú ý tới hình tượng, bởi nó mà làm tôi phải biết giữ ý tứ."

"Đúng là uống rượu vào thì anh mới tương đối dễ thương," Na Thần xoay người ngồi lại trên xe, "Đi lên đi, tôi về."

"Ngủ ngon." An Hách chậm rãi lùi vào trong tòa nhà.

"Ngủ ngon." Na Thần nổ máy, thế nhưng không chạy đi mà chỉ là ngồi ở trên xe nhìn y.

"Ngủ ngon." An Hách lùi vào bên trong.

"Ngủ ngon." Na Thần lên ga, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.

"Cậu có đi không thì bảo? Nếu không muốn đi thì lên lầu, xe cậu ồn như vậy, lát trên lầu có người nhổ nước miếng xuống đấy."

"Anh nói nghe gớm quá," Na Thần cười cho xe quay đầu, hô lên, "Đi đây!"

Nghe tiếng xe máy dần biến mất, An Hách mới xoay người đi tới trước thang máy ấn số.

Lúc thang máy đi lên, y cảm thấy có chút choáng nên tựa vào bức vách sau lưng. Thật ra hôm nay y cũng uống không nhiều, choáng như vậy chắc là vì y vẫn có chút chưa hiểu được những chuyện đã xảy ra trong tối nay.

Trở về phòng, An Hách xả một bồn nước ấm, lúc chậm rãi trượt vào trong nước, cả người liền bị hơi ấm bao lấy, sau khi thân thể thả lỏng ra thì y mới có thời gian chậm rãi ngẫm lại những chuyện đã phát sinh trong mấy tiếng qua.

Na Thần chạy xe rất nhanh, gió thổi thấu vào áo khoác hắn, hắn kéo tóc giả xuống nhét vào trong áo, mái tóc không có trói buộc liền bay lên trong gió lạnh. Tựa như tâm trạng của hắn, tuy rằng hắn không có cách nào hình dung chính xác được tâm trạng hiện tại của bản thân.

Xe lao vun vút trong gió, sau đó hắn giảm tốc độ, chậm rãi chạy về phía trước. Hướng đó không phải nhà hắn cũng không phải bãi xe cũ, hắn cũng không để ý phương hướng, thầm nghĩ cứ chạy xe thôi.

Nửa giờ sau, hắn dừng xe lại trên một cây cầu.

Cây cầu này năm ngoái đã được sửa chữa lại, thành phố rất tự hào về cây cầu treo lớn này. Tuy rằng con sông bên dưới một năm thì có đến hơn nửa năm ở trong trạng thái khô cằn, có điều lúc này mặt nước kết băng dưới ánh trăng phản xạ chút ánh sáng màu bạc, thoạt nhìn rất thu hút.

Trên cầu không có xe, cũng không có người đi lại, Na Thần dừng xe ngay ở giữa cầu, đi tới lan can cầu nhìn xuống dưới sau đó bắt đầu chậm rãi bò lên trên.

Gió thổi rất mạnh, nhiệt độ cũng rất thấp, người hắn bị gió tạt vào, có điều cái lạnh này lại mang đến cảm giác kích thích hắn luôn thích. Hắn theo dây cáp to treo cầu ở bên cạnh mà chầm chậm bò lên trên, càng lên cao gió càng mạnh, khiến hắn gần như là không đứng vứng được.

Mới ngày nào hắn rất thích leo cây, nhưng cơ hội leo lên rất ít. Bởi mẹ hắn không cho, thậm chí sau khi phát hiện hắn leo cây, từ đó còn cấm hắn tới gần cây.

Vài phút sau, hắn bò lên đến đỉnh cầu, tại chỗ dây cáp cao nhất đứng thẳng người, giang hai tay ra, đón cơn gió mãnh liệt quét tới, ở trong gió hắn bắt đầu hét lớn: "A..."

Tiếng hét rất nhanh bị gió thổi tan, Na Thần chưa cảm thấy đã liền quay lưng lại, lại hét một tiếng, lúc này tiếng hét được gió thổi đi rất xa, hắn vừa lòng búng ngón tay thật kêu.

Ở đầu cầu đột nhiên có ánh đèn pin, lắc lắc về phía bên này, Na Thần nhanh chóng xoay người lần theo dây cáp nửa đi nửa nhảy xuống dưới, người tuần tra cầu chạy tới, còn la lên: "Người nào?"

Na Thần cách mặt cầu còn hai ba mét liền nhảy thẳng xuống, cũng la lên: "Tâm trạng rất tốt! Chắc chắc sẽ không tự sát đâu!"

Không đợi người nọ đáp lại, hắn đã nhảy lên xe, bay nhanh về đầu bên kia cây cầu.

Lúc trở lại bãi xe cũ đã gần ba giờ, con chó nhà bác Lục lại sủa ầm ĩ, Na Thần cầm hai xâu thịt bò mua được lúc đi ngang quán thịt nướng, bỏ vào bát của nó: "Lão Đại mau ăn đi."

Con chó thật cẩn thận quan sát chỗ thịt trong bát, sau đó vẫy vẫy đuôi với hắn rồi cúi đầu bắt đầu ăn.

"Lần sau tao về mày đừng sủa nữa được không?" Na Thần nhỏ giọng nói, "Sao cứ mỗi lần thấy tao mày lại coi tao y như trộm thế?"

Lão Đại là tên Na Thần đặt cho nó. Con chó này tuy là giống chó săn Đức, có điều đầu lớn miệng rộng, dáng vẻ khí thế vô cùng, Na Thần cứ kiên trì gọi nó là Lão Đại một thời gian, song chắc vì bác Lục toàn gọi nó là Xám, bởi thế mà đối với cái tên Na Thần đặt cho nó chẳng có tí động tĩnh nào.

"Lão Đại à, tao kể cho mày nghe," Na Thần ngồi xổm xuống cạnh nó, "Hôm nay tâm trạng anh Big 7 của mày vô cùng tốt, mày đoán được vì sao không?"

Con chó cúi đầu ăn thịt, nó chỉ vẫy vẫy cái đuôi lung tung cho có lệ tỏ vẻ đang nghe hắn nói.

"Cái người tao kể cho mày lần trước đó, hôm nay người ấy đáp ứng ở bên tao rồi," Na Thần lấy vài đồng xu trong túi ra đảo đảo trong tay, cười nói, "Hôm nay tiền lẻ không đủ để tiết kiệm rồi."

Con chó ăn hết sạch thịt rồi ngẩng đầu nhìn hắn.

"Người ấy chỉ mới đáp ứng thử xem, nhưng mà vậy cũng rất tốt rồi. Tao chưa từng nghĩ người ấy sẽ đồng ý đâu, tao còn tưởng người ấy sẽ hất rượu đầy mặt tao nữa chứ," Na Thần sờ sờ đầu con chó, "Tao thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả khăn giấy để lau mặt..."

Con chó ngửi ngửi tay hắn, sau khi xác định trên tay hắn không còn gì để ăn nữa, nó mới rung rung bộ lông xoay người đi, quay lại cái ổ chó làm bằng ván gỗ cùng áo bông cũ mà nằm sấp xuống, nhắm hai mắt lại.

"Tính không kể với mày rồi, mày còn bé quá không hiểu đâu." Na Thần chậc lưỡi một tiếng, lái xe vào cổng.

An Hách từ trong phòng tắm đi ra, cũng không mặc quần áo, cứ như vậy mà vào phòng ngủ, xoạc hết tay chân nằm trên giường thật thoải mái, bắt đầu thất thần.

Hôm nay phỏng chừng lại mất ngủ, thuốc an thần để ở đầu giường nhưng y không uống. Thứ này không đến mức thì y sẽ không uống, ngày mai không đi làm, đêm nay coi như một đêm không ngủ cũng không sao, cùng lắm thì ngày mai Na Thần lại đây, thay vì nhìn y làm việc thì đổi thành nhìn y ngủ thôi.

Nghĩ đến Na Thần, y trở mình, dùng chăn quấn lấy mình, cầm lấy cái điện thoại quăng ở đầu cái gối lên. Lúc này Na Thần hẳn là đã về đến nhà, y không biết là nên gọi điện thoại hay là nhắn tin hỏi một tiếng nữa.

Giống như Na Thần nói, y đã từng có người yêu hơn nữa số lần quen cũng không ít, nhưng "yêu đương" thế này vẫn là làm lần đầu.

Y thừa nhận từ lần đầu nhìn thấy Na Thần, y đã cảm thấy không giống trước rồi, bị hấp dẫn sau cũng có những tiếp xúc thân mật. Cho dù nguyên nhân là gì, đối với Na Thần y cũng từng có "ảo giác" hai người giống tình nhân của nhau, nhưng mãi cho đến ngày hôm qua, trước khi y nói chữ "được" trước mặt Na Thần, y thật chưa từng có suy nghĩ muốn ở bên Na Thần.

Hấp dẫn, tiếp cận, dụ hoặc... tất cả chuyện này đều như một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ không hợp thực tế.

Y từ trên giường ngồi dậy, ngậm một điếu thuốc, y vậy mà sẽ cho phép bản thân bắt đầu một tình cảm có khởi điểm lộn xộn như vậy?

Chuyện này không hợp với nguyên tắc của y cũng không hợp với tính cách của y, nhưng nó cứ vậy mà bắt đầu. Cho nên đến bây giờ, y cũng không biết khi yêu phải làm như thế nào. Y thậm chí không thể xác định cảm giác của mình đối với Na Thần rốt cuộc là gì.

Tò mò? Thông cảm?

Hay là... Yêu?

Y có chút khó chịu dụi tắt điếu thuốc, lấy điện thoại qua, gửi một tin nhắn cho Na Thần.

Ban đêm gió thổi rất mạnh, Na Thần ngồi ở trên đỉnh xe, ánh trăng lặng lẽ vẩy lên bốn phía.

Hắn thích vào những đêm như thế này ngồi lên chỗ cao nhất của bãi xe, cùng một đống đồ hư hỏng, dùng một tư thế kỳ quái hợp thành một ngọn núi nhỏ rất khí thế, còn hắn ngồi ở trên đỉnh ngọn núi thổi harmonica.

So với trống và guitar, hắn thích harmonica nhất, nhưng hắn thường chỉ thổi harmonica trong bối cảnh không có người nào xung quanh, hắn có cảm giác đây là một bí mật nhỏ khi hắn ở một mình.

Trong tiếng harmonica, hắn nghe được một tiếng chuông rất nhỏ.

Hắn dừng lại, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại đây là chuông tin nhắn điện thoại An Hách cho hắn, giống như hình nền trong di động của An Hách vậy, tiếng chuông này là âm thanh có sẵn của nhà sản xuất.

Hắn cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn An Hách gửi tới.

Về nhà chưa?

Khóe môi hắn khẽ cong lên một chút, nhanh chóng trả lời.

Chưa về tới.

An Hách trả lời cũng rất nhanh, còn chưa tới? Cậu đang làm gì đấy?

Đang sửa lại đôi cánh của tôi, lượn bay về nơi có anh.

Na Thần cười, nhắn lại, hắn gần như có thể tưởng tượng được phản ứng của An Hách khi nhận được tin nhắn.

Một lát sau An Hách nhắn lại, hắn liếc mắt nhìn, cười nửa ngày.

Mẹ kiếp, ngủ ngon.

"Ngủ ngon," Na Thần cầm di động tung lên, rồi xoay xoay trong tay, "Ngủ ngon."

Hết chương 59

Đồng hồ sinh học của An Hách vào thời gian làm việc và cuối tuần là hai hệ thống độc lập, vào ngày đi làm thì cứ sáu giờ là sẽ đánh thức y, còn cuối tuần nếu không có sắp xếp gì đặc biệt thì tùy, có khi dậy sớm, có khi lại ngủ thẳng đến tận buổi chiều.

Vừa nhận công tác có một năm, được phân công một cái ban thối rữa không ai cần, mỗi ngày đều bận đến gần chết, đồng hồ sinh học cứ cuối tuần là lại bãi công, có đôi khi y cảm thấy mình có thể ngủ thẳng cả hai ngày cuối tuần.

Đồng hồ sinh học hôm nay chắc là điều chỉnh vào buổi trưa, cho nên đến mười giờ sáng khi chuông cửa bắt đầu ca hát, An Hách còn đang trong cơn mơ màng, coi chuông cửa như chuông điện thoại di động, liền ném điện thoại vào trong bồn tắm. Có điều điện thoại này cũng thật cứng quá, ném vào bồn tắm rồi mà vẫn kêu lên không ngừng, cho đến khi y bị đánh thức.

Lúc mở cửa, Na Thần mặc một bộ đồ thể thao, tay cầm cà mèn đứng ở ngoài cửa, trên má trái còn có một vết thương, có điều hắn cười rất rạng rỡ.

"Mặt cậu bị sao vậy?" An Hách đỡ cánh cửa, thắc mắc, có chút giật mình quan sát mặt y.

"Sáng nay tập mạnh quá nên ngã nhào xuống, không sao đâu." Na Thần bước tới ôm y đi vào bên trong, nhấc chân đá cửa đóng lại.

"Buổi tập của cậu sáng nay chắc có độ khó rất cao ha..." An Hách cười khẽ, "Tôi đi mặc quần áo đã."

"Không cần không cần không cần," Na Thần nói liên tiếp, ôm y không buông tay, sờ qua sờ lại trên người y, "Thế này rất tốt, tôi thích lắm, để tôi sờ một lát."

"Bỏ móng vuốt ra," An Hách bị hắn sờ có chút ngứa, "Mới sáng sớm đã lên cơn rồi hả?"

"Mười giờ rồi đấy đại gia! Bữa sáng cũng biến thành bữa trưa rồi còn sớm gì nữa," Na Thần đặt cái cà mèn lên bàn, quay đầu nhìn chằm chằm An Hách từ trên xuống dưới, "Sao trước kia tôi lại không thấy dáng người anh đẹp như vậy nhỉ?"

"Ngài An của cậu đây vẫn luôn rèn luyện đấy," An Hách xoay người đi về phòng ngủ, "Cậu mang điểm tâm sáng tới hả?"

Na Thần không nói gì, đứng ở cạnh bàn nhìn An Hách.

An Hách vừa rời giường, trên người chỉ mặc độc cái quần lót, thân thể cân xứng không có gì che chắn chuyển động trước mắt hắn, nhìn y như vậy liền làm hắn thấy có chút khô nóng, cởi áo khoác ra rồi cũng không cải thiện được gì.

"Để tôi liếm một chút." Na Thần theo An Hách vào phòng ngủ.

"Hả?" An Hách đang đứng tìm quần áo trong tủ, nghe lời này liền ngẩn cả người.

"Để tôi liếm một chút," Na Thần lại gần, "Liếm."

"Sáng cậu tập chồng cây chuối à," An Hách thò tay sờ lên trán hắn, "Máu ứ lên đầu giờ bắt đầu sung huyết hả?"

"Đừng nói linh tinh nữa," Na Thần ôm eo y đến cạnh giường, rồi ném y xuống giường, "Thành thật để tôi liếm mấy cái là coi như hết nợ."

"Tôi với cậu hết nợ cái con khỉ..." An Hách có chút bất đắc dĩ, muốn đứng dậy.

"Lần tới trước khi mở cửa cho tôi nhớ mặc quần áo vào," Na Thần bổ nhào trên người y, rồi bắt đầu hung hăng vừa hôn vừa liếm lên cổ, lên ngực y, "Có muốn tôi trực tiếp làm anh luôn trên hành lang không?"

"Đứng dậy," An Hách để hắn liếm có chút buồn cười, "Hôm nay tôi có một đống việc phải làm đấy."

"Anh làm chuyện của anh," Na Thần dùng đầu lưỡi vẽ trên ngực y một chút rồi liếm dần xuống dưới, sau đó lột quần lót của y đi, "Tôi làm chuyện của tôi."

"Cái tên này!" An Hách hoảng sợ, nhanh chóng ấn vai hắn lại.

"Chào cờ buổi sáng còn chưa xuống được đâu," Na Thần cầm lấy cái của y, nhẹ nhàng vỗ về, "Nhân lúc nóng thế này thì làm luôn."

"Đệt," An Hách bị hắn làm cho nhũn cả người ra, túm lấy cổ tay hắn, "Na Thần, sao tôi không sớm phát hiện ra bệnh cậu không nhẹ nhỉ!"

"Đối mặt hiện thực đi, chuyện tôi bệnh nặng thế này anh đã sớm phát hiện rồi," Na Thần cười khẽ, "anh không muốn sao?"

"Tôi thật không muốn," An Hách có chút vất vả trốn vào góc giường bên trong, song tay của Na Thần giữ chân y lại khiến y không dùng sức được, "Thật đấy, cậu có thể đừng như vậy không?"

"Không thể," Na Thần trả lời rất kiên quyết, kéo y ra mép giường, còn hắn thì quỳ một gối ở bên giường, "Tôi mà cứng lên là không nể mặt ai hết ráo."

"Đệt, cậu..." An Hách rất bất đắc dĩ cong chân lại, một mặt y thật không muốn làm, mặt khác lại bị tay Na Thần khiêu khích giờ cũng có chút muốn ngừng mà không được. Lúc đang cân nhắc là nên nhắm mắt thuận theo hay là tiếp tục giãy thì Na Thần đã sờ soạng lên đùi y, sau đó đột nhiên cúi đầu ngậm lấy nó. Cánh tay chống trên giường của An Hách trở nên mềm nhũn, y ngã xuống giường, "A..."

Na Thần chậm rãi phun ra nuốt vào hai cái, ngẩng đầu nhìn y: "Muốn hay không?"

"Đệt, có người như vậy sao!" An Hách nâng cánh tay lên che đi đôi mắt, "Muốn."

Cảm giác lần này hoàn toàn khác với lần trong bồn tắm, không có nước bao quanh cũng như không có trì hoãn, miệng lưỡi của Na Thần mỗi lần đụng vào, quấn lấy bộ vị mẫn cảm của y đều mang đến khoái cảm rõ ràng, giống như sợi dây leo từng chút một bò lên quấn lấy từng tấc một trên thân thể y.

Hô hấp của An Hách dần tăng mạnh, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc không chút che dấu tràn ra ngoài.

...

An Hách thở hổn hển nằm ở trên giường, Na Thần chậm rãi nằm sấp đè lên người y, chân hắn cọ nhè nhẹ vào đùi y: "Đại gia, thích không?"

"Thích," An Hách nghiêng đầu, ánh nắng xuyên qua khe hở của bức màn chiếu lên mặt y, "Đi kéo màn kín lại đi."

"Vì sao?" Na Thần nằm sấp trên người y không nhúc nhích, tay thì vân vê trên eo y, "Phơi nắng tốt vậy mà."

"Kéo lại chút đi, sáng quá." An Hách cau mày quay mặt vào tường.

"Anh hợp sống trong hầm đấy, khỏi cần cửa sổ." Na Thần đứng dậy đi qua kéo màn che lại, sau đó trở về nằm sấp trên người y như trước.

"Muốn tôi giúp cậu không?" An Hách ôm hắn, ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi.

"Lấy tay hay là miệng ?" Na Thần khẽ liếm lên cổ y.

An Hách dừng một chút: "...Tay."

"Không cần," Na Thần cong khóe môi, trượt từ trên người y xuống, "Tôi cũng tự có tay."

"Ồ," An Hách nhìn hắn, "Vậy cậu cũng có miệng đấy thôi."

Na Thần kéo cửa đi ra ngoài, nghe lời này lại thò đầu vào: "Miệng của anh với tới hả? Anh bình thường toàn dùng miệng tự làm à?"

An Hách bị lời của hắn chọc cười, ở trên giường ngồi dậy: "Sao cậu d*m thế?"

"Bản thân phóng túng xong rồi thì quay sang nói người khác d*m." Na Thần dựng ngón giữa với y, xoay người ra phòng khách. An Hách không nhúc nhích, ngồi ở giường cả nửa ngày, mãi mới đứng dậy lấy trong tủ một cái áo sơ mi ra mặc vào .

Na Thần không ở trong phòng khách, An Hách thấy cửa phòng tắm bị đóng lại, đi qua gõ mấy cái: "Big 7?"

"Ừ?" Trong giọng của Na Thần xen lẫn chút tiếng thở dốc.

"Cậu đang làm gì đó?" An Hách hỏi.

"Cửa không khóa, tự mình vào xem đi."

An Hách đứng yên ở ngoài cửa phòng tắm, y không cần đi vào xem cũng có thể đoán được Na Thần đang làm cái gì. Na Thần vậy mà phải tự giải quyết ở bên trong quả thật không phải phong cách của hắn.

An Hách do dự vài giây sau đó đẩy cửa ra.

Y không thể chấp nhận làm chuyện đó với người không quen được, song Na Thần cũng không phải người không quen, hơn nữa mối quan hệ hiện tại của hai người cũng đã có những chuyển biến thần kỳ.

"Tôi giúp..." An Hách vào phòng tắm, còn chưa nói dứt lời thì đã dừng lại.

Na Thần đứng đối diện với tấm gương trong phòng tắm, cởi trần, một tay túm quần thể thao, tay còn lại thì nắm lấy chỗ kia. An Hách đã phát tiết qua, nhưng đối với cảnh tượng như vậy vẫn bị kích thích mạnh, vòng eo xinh đẹp của Na Thần khiến hô hấp của y trở nên gấp gáp.

"Tiến vào vì nhân dân phục vụ sao?" Bàn tay Na Thần chậm rãi vuốt, hắn quay đầu lại nhìn y, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười.

An Hách cười khẽ: "Nhân dân đều đã bắt đầu còn cần tôi phục..."

"Cần." Na Thần không đợi y nói xong, vươn tay ra kéo mạnh y lại.

An Hách bị hắn kéo đến lảo đảo người, còn chưa đứng vững, Na Thần đã nhấc chân vòng qua đầu gối của y. An Hách ngay cả giãy dụa cũng chưa tới kịp liền bị kéo ngã, quỳ gối trước mặt hắn.

Đang muốn đứng lên mắng chửi, Na Thần đã túm được tóc y, một bàn tay kéo quần của mình xuống: "Phục vụ cho tốt nhé, răng mà đụng vào đứa con của nhân dân, nhân dân sẽ ở chỗ này trực tiếp xử anh đấy."

"Cậu bệnh hả." An Hách cảm thấy có chút bất đắc dĩ đối với đứa con của nhân dân, mắng hắn.

"Tôi biết," Na Thần đưa đứa con kề sát với môi y, "Mau trị bệnh đi, nếu không tôi lên cơn điên là anh chịu không nổi đâu."

An Hách không nói gì, hướng lên trên nhìn thoáng qua, Na Thần cũng đang cúi đầu nhìn y, mắt lóe sáng, lộ ra sự bá đạo.

Nếu quỳ nơi này không phải chính mình, An Hách còn thấy cảnh này hẳn sẽ rất kích thích, dáng vẻ Na Thần từ trên cao nhìn xuống dưới rất chi là gợi cảm, các tấm ảnh đủ d*m đãng.

"Mở miệng ra," Na Thần khẽ nhéo mặt y, giọng nói khàn khàn, "Sắp nghẹn chết rồi."

An Hách không có sức chống cự đối với sự bá đạo lại mang theo vài phần làm nũng này của Na Thần, khe khẽ thở dài, nâng tay sờ soạng eo Na Thần một lượt, dựa vào hắn mở miệng ra ngậm vào.

Thân thể Na Thần hơi căng lên, tay chống vào gương, đầu ngửa ra sau, phát ra tiếng rên rỉ.

Âm thanh này thật dụ hoặc, đem chút chống cự cuối cùng trong lòng An Hách quét sạch ra ngoài, tay y nhẹ nhàng xoa vuốt lên eo Na Thần, đụng vào đùi của hắn, tiếng rên rỉ không ngừng theo từng lần y phun ra nuốt vào của Na Thần khiến y có chút hưng phấn.

Có điều kỹ thuật An Hách cũng không phải quá mức tốt, răng cọ vào đứa con của nhân dân mấy bận, Na Thần hơi nhíu mày, sau đó tránh ra: "Đại gia, miệng của ngài thật chẳng ra sao..."

"Lắm lời thế," An Hách thả ra, "Nếu không bằng lòng với kỹ thuật này thì cậu tự làm đi."

"Bằng lòng mà," Na Thần đưa lại vào miệng y, thở hổn hển, "Anh đừng ngậm miệng cắn là được rồi."

An Hách còn muốn nói gì đó, nhưng miệng đã bị chặn lại, đành phải cẩn thận tiếp tục vì nhân dân phục vụ.

Đến lúc phục vụ cả miệng cũng bắt đầu mỏi, thân thể Na Thần căng lên, tay hắn đè lên ót y. An Hách biết cũng đến lúc rồi, muốn lùi lại, song Na Thần không có cho y cơ hội, ấn đầu y vào sâu hơn. Cảm giác cổ họng bị đâm vào khiến An Hách có chút không dễ chịu, y cũng không định để Na Thần bắn trong miệng y, lùi hai cái vẫn không lùi được, y hừ một tiếng.

Tay Na Thần siết chắt lại, nắm lấy tóc của y, lại đẩy mạnh vào trong một chút.

Ông đệt!

An Hách muốn tránh cũng không được, muốn mắng cũng không ra tiếng, đành phải chịu đựng, để đứa con của nhân dân kia bắn hết vào trong miệng y. Sau khi Na Thần chịu buông tay ra, An Hách đứng lên, vặn vòi nước ở bồn rửa súc miệng.

"Muốn đánh tôi không?" Na Thần tựa vào trên gương, cười khẽ với y.

An Hách quay đầu sang nhìn hắn một cái: "Sao?"

"Anh chẳng phải là không muốn tôi bắn vào miệng anh à." Na Thần cởi quần, đứng dưới vòi nước, mở chốt để nước ấm chảy ra.

"Bắn thì cũng bắn rồi." An Hách lấy khăn mặt xuống lau mặt.

"An Hách," Na Thần chống tay lên tường, cúi đầu nhìn xuống vòi nước, "Tôi thích dáng vẻ này của anh."

"Dáng vẻ gì?" An Hách lùi đến dựa vào cạnh cửa.

"Nói không được," Na Thần quay đầu lại, vén tóc ở trán ra sau, để lộ cái trán xinh đẹp, "Chỉ cảm thấy anh đặc biệt có thể chịu đựng được tôi."

"Thật không?" An Hách cười khẽ, "Tôi là người rất lười, bình thường có thể nhịn tôi sẽ nhịn, lười tức giận với cậu."

"Không phải bởi vì anh thích tôi sao?" Na Thần hỏi rất nghiêm túc.

An Hách nhìn hắn một cái, không có lập tức trả lời, vấn đề này của Na Thần đối với y mà nói không phải mở miệng ra là có thể trả lời liền. Y không thể nói là không thích Na Thần, nhưng y cũng không thể xác định được thích đến cùng là thế nào, vì sao, có bao nhiêu.

Dù cho y biết Na Thần chờ mong đáp án gì, y cũng không có khả năng trả lời theo.

"Không biết," An Hách mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, "Cậu tắm trước đi, tôi tìm quần áo cho cậu."

"Đừng có đồ chơi bóng như lần trước nhé, trông ngố lắm."

"Chẳng phải hôm nay cậu cũng mặc đồ thể thao à?" An Hách cười nói, y thích nhìn Na Thần mặc đồ thể thao, có cảm giác khiến người khác thoải mái, thả lỏng đi nhiều.

"Sao giống nhau được, mà tôi cứ ở truồng là được rồi." Na Thần tắt vòi nước, cả người ướt đẫm ra khỏi phòng tắm.

"Tự cậu tìm đi," An Hách ngồi xuống cạnh bàn trong phòng khách, mở hộp cà mèn Na Thần mang đến ra, một hộp sủi cảo hấp, một hộp cháo thịt băm, "Cậu làm à?"

"Ừ, hôm nay dậy trễ không kịp làm mấy món cầu kỳ, anh ăn tạm đi." Na Thần đi vào phòng ngủ.

Tủ quần áo của An Hách được sắp xếp rất chỉnh tề, Na Thần không vội vã tìm quần áo ngay mà quan sát từng bộ quần áo của An Hách một.

An Hách có rất nhiều áo sơ mi, nhưng ngoài mấy cái áo màu xám, đen ra thì hình như toàn màu trắng. Na Thần cầm hai cái áo ra nhìn nhìn, rồi hỏi vọng ra: "Có phải khi anh mua áo sơ mi toàn mua thẳng một lố không, kiểu y chang thế này."

"Ừ, cho tiện." An Hách ở trong phòng khách vừa ăn vừa trả lời.

"Không sợ người khác nghĩ anh nửa tháng cũng chưa thay quần áo à..." Na Thần chậc lưỡi một tiếng, treo áo lại vào trong tủ, cầm một cái áo thun tay dài ra mặc vào, lại lật tìm quần ngủ.

"Có sao đâu," An Hách cười khẽ, "Tìm được quần áo chưa?"

Na Thần ra khỏi phòng ngủ, biểu diễn quần áo trên người mình: "Anh vậy mà có sẵn áo thun à."

"Là đồ hồi học đại học."

"Quần áo lúc đi học đại học vẫn còn giữ," Na Thần ngẩn người, kéo kéo bộ đồ, "Không giống đồ đã mười mấy năm đó."

"Tôi học đại học đến bây giờ chưa tới mười mấy năm đâu," An Hách buông đũa, "Đừng bảo cậu kêu tôi đại gia, tôi lại không tranh luận với cậu là cậu thật coi tôi là đại gia đấy."

"Biết An đại gia rồi," Na Thần kéo ghế dựa qua ngồi đối diện với y, "Ăn ngon không?"

"Ừ, ngon hơn Sa Huyện, cậu có thể đi mở nhà hàng đó." An Hách nhón lấy miếng sủi cảo bỏ vào trong miệng.

"Không có hứng thú, tôi nấu ăn còn phải coi tâm trạng thế nào, còn biến nó thành công việc thì không có hứng," Na Thần cười khẽ, "Không bằng đi tới bãi hỏa táng đâu."

An Hách nhìn hắn, một lát sau mới hỏi: "Cậu thật muốn đi hả?"

"Vô nghĩa, ngành này còn có thể đi chỗ nào được nữa, nghĩa trang, bãi hỏa táng, công ty nhập quan mai táng, bãi hỏa táng là tốt nhất rồi," Na Thần nói rất nhẹ nhàng, "Sáu tháng cuối năm sau phải đi thực tập rồi."

An Hách không nói nữa, nếu là người khác, công việc ở bãi hỏa táng ngoại trừ nghe có vẻ hơi đáng sợ thì phúc lợi đãi ngộ đều khá tốt, song có lẽ Na Thần cũng không thích hợp với công việc này. Từ mục đích Na Thần lựa chọn ngành này cùng trạng thái tâm lý của hắn đều không hợp. Nhưng lời này An Hách không nói ra khỏi miệng, hiện tại y hình như vẫn chưa đủ lập trường vung tay múa chân vì công việc sau này của Na Thần đâu.

Na Thần cũng không nói gì nữa, im lặng ngồi đối diện nhìn y ăn.

Sủi cảo rất nhanh bị ăn sạch, lúc húp cháo, An Hách nghe được tiếng chuông điện thoại có chút quen thuộc. Nghe mấy tiếng, y chỉ vào cái túi Na Thần ném trên sofa: "Cậu có điện thoại kìa."

Na Thần lười biếng không nhúc nhích, đợi đến khi tiếng chuông ngừng đổ, hắn mới chậm rì rì bước qua cầm lên coi.

"Chẳng phải có hiển thị cuộc gọi tới sao, lần sau ra xem là ai, lỡ người ta gọi tìm cậu có chuyện thì sao," An Hách vừa ăn cháo vừa nói, "Đôi khi nhận cuộc gọi cũng có gì là khó chịu đâu, tôi thấy không nghe còn không thoải mái hơn đấy. Cậu cứ nhận đi rồi có thể cân nhắc lại, cứ phải nghe xong rồi mới biết có thật khiến cậu không thoải mái không, nếu..."

"Tôi không muốn nhận cuộc gọi của người này." Na Thần nhìn y.

"Có người cậu muốn nghe máy sao?"

"Của anh."

"Lúc nào tôi rảnh sẽ gọi cho cậu." An Hách cười khẽ.

"Ừ." Na Thần ngồi vào ghế sofa, mở tin nhắn ra.

Là Lôi Ba gọi tới, Na Thần nhắn cho anh ta một tin.

Chuyện gì?

Hiện tại đến nhà anh đi, anh tặng quà cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy