Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Angelababy nghiến răng kèn kẹt. Bàn tay nắm chặt lại, mắt sắc lạnh nhìn nó. Nó thì vẫn đang ngơ người chẳng hiểu gì cả.

Doyeon mỉm cười. Bỗng cô cảm thấy lồng ngực hơi nhói rồi càng ngày càng đau hơn. Mồ hôi trên trán cô lấm tấm từng hạt. Không lẽ bệnh của cô lại tái phát. Siết chặt tay, cố chống cự, cô đứng dậy cười gượng xin phép đi WC.

Angelababy cười khẩy rồi đi theo sau Doyeon. Nó thấy sắc mặt hai người này có vấn đề cũng vội chạy theo sau.

Doyeon dốc một nắm thuốc trong lọ ra tay rồi đổ vào mồm. Cô thở dốc. Bất chợt Angelababy mở cửa bước vào đứng khoanh tay mặt khinh khỉnh nhìn Doyeon.

- Cô nghĩ có thể gán ghép được cô ta với  Húc Hi sao?

Doyeon hơi sững người trước câu nói của Angelababy. Thì ra cô ta đã biết, vậy thì cũng chẳng cần dấu làm gì nữa. Doyeon lấy lại tinh thần, vuốt tóc lên cười khẩy nhìn Angelababy.

- Không cần tôi trả lời cô cũng biết mà!


- Mày nên biết điều và khôn ngoan chút đi! Mày cũng biết tao là ai rồi đấy! Nếu mày dẹp ngay cái ý nghĩ gán ghép con Vũ Kỳ cho  Húc Hi thì có thể tao sẽ cứu được cái bệnh của mày đấy!

Câu nói của Angelababy vừa thốt ra, một điệu cười vang lên từ Doyeon. Angelababy nhíu mày.

- Cô nên ăn nói lịch sự chút đi. Cô nghĩ với cái gia cảnh nhà tôi thì không cứu được bệnh của tôi sao? Cô nghĩ cô đang uy hiếp ai đấy? Nên nhớ là chỉ cần một lời nói của tôi... mọi cơ nghiệp của nhà cô... sẽ sụp đổ hoàn toàn!

Angelababy chợt lạnh người. Cô cảm thấy người con gái này toát ra vẻ gì đáng sợ. Đứng trước người con gái này cô dường như trở nên nhỏ bé hơn.

Vừa đẩy cửa ra, nó cảm thấy trong phòng vệ sinh có một không khí căng thẳng bao trùm. Ánh mắt của hai người con gái trước mắt như đang muốn giết nhau vậy. Nhìn mà cảm thấy rùng mình.

- Mày đừng có mà lên giọng. Tao chắc chắn sẽ dành được  Húc Hi! Mày nghĩ mày còn đủ sức để gán ghép con nhỏ đó với  Húc Hi sao? Với cái bệnh tim của mày thì có thể chết bất cứ lúc nào, mày biết điều đó mà!

"Đoàng... Đoàng". Sao giữa trời quang lại có sấm chớp thế này. Nó vừa nghe thấy gì chứ! Bệnh tim sao? Doyeon bị bệnh tim sao?

Doyeon khi nghe đến hai chữ "bệnh tim", ánh mắt buồn rượi rượi. Nhưng vẫn đủ bình tĩnh để đáp lại Angelababy.

- Đúng! Tôi biết chứ! Nhưng cô cũng đừng mong sẽ dành được  Húc Hi! Cô cũng biết mà! Tôi... là một con rắn độc!

- Hahaha! – lại một điệu cười nữa nhưng lần này là từ Angelababy– Mày chỉ là một con bị bệnh tim sắp chết mà dám lên mặt sao? Tao sẽ dành được  Húc Hi! Mày cứ cố gắng giúp con nhỏ đó nốt quãng đời còn lại đi nhé!


"C H Á t...". Một cái tát từ tay nó giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Angelababy. Cô ôm mặt trợn tròn mắt nhìn nó. Cả Doyeon cũng ngạc nhiên nhìn nó đang đứng trước mặt mình.

- Cái tát này là dành cho những gì cô vừa nói lúc nãy! – mắt nó lạnh như băng, ánh mắt sắc lên.

- Mày... – Angelababy định nói gì đó nhưng...

"C H Á T...". Lại một cái tát nữa từ tay nó giáng xuống mặt Angelababy. Cô run run ôm mặt quắc mắt nhìn nó.

- Cái này là tát hộ Doyeon! – mắt nó vẫn vậy, giọng nói vẫn không thay đổi.

"C H Á T.....". Một cái tát nữa xuống mặt Angelababy.

- Còn cái này...là để đáp lại những gì cô nói về tôi!

- Mày... – Angelababy dường như không chịu được lao đến định đánh nó nhưng nó đã kịp giữ lấy tay cô.

- Đừng để tôi tát cô lần thứ 4! Xem lại cái thái độ của cô đi!

Nói rồi nó kéo tay Doyeon đi khỏi phòng WC. Đi đến nửa cầu thang nó dừng lại. Doyeon ngồi thụp xuống khóc. Nó quay lại ngồi xuống đối diện Doyeon, nhẹ nhàng an ủi cô.

------------------

Lại một ngày nữa trôi qua nó phải ở nhà một mình. Tự cảm thấy mình là tù nhân của hắn thì đúng hơn. Mở điện thoại lên, 3 cuộc gọi nhỡ của Diêm An, một tin nhắn từ Doyeon rủ đi shopping. Có vẻ sau ngày hôm qua giữa nó và Doyeon đã thân thiết hơn hẳn. Nhưng mà hôm nay tự dưng nó lại muốn ở nhà nên từ chối Doyeon. Nhớ ra Diêm An cũng vừa gọi cho mình, nó bấm số anh gọi lại.

- Alo! Vũ Kỳ hả!

- Vâng, em đây! Lúc nãy anh gọi gì em?

- À ừm, anh định hỏi xem hôm nay em có rảnh không? Anh qua đón đi chơi! – Diêm An nói lấp lửng làm nó phì cười.

- Em rảnh!

Mắt Diêm An sáng lên như vớ được vàng.

- Vậy anh qua đón em luôn nhé!

- À ừ!

Anh cúp máy, vội vàng mặc quần áo rồi phóng xe đến đón nó.

Chỉ vài phút sau đã thấy anh đứng dưới cổng. Nó không hiểu anh ăn gì mà đi nhanh đến thế.

Nó mặc vớ tạm cái váy màu xanh trên ghế mặc rồi chạy xuống xe anh. Anh thấy nó liên nở một nụ cười tươi.

- Bây giờ mình đi đâu anh?

- Ừm, đi ăn đã nhé! Anh đói quá! – Diêm An đưa tay lên xao xoa bụng, mặt nhăn lại.

Nó lại một lần nữa phì cười vì cái tính trẻ con của anh. Suốt ngày cứ thế, thảo nào mãi chưa kiếm được cô nào. Nó gật nhẹ đầu rồi lên xe.

------------

Biết ngay là thể nào Diêm An cũng đưa nó đến nhà hàng ăn mà. Anh làm gì mà chịu ăn mấy hàng quán ở vỉa hè. Vừa đặt người ngồi xuống ghế đã có mấy em bàn bên ngó đầu sang cười nói với Ray.

- Trời ơi anh Diêm An ! Lâu lắm mới gặp anh!

- Ừ, dạo này anh bận quá nên không đến đây ăn thường xuyên được!

Có vẻ như Diêm An cũng đào hoa nhỉ. Đi đâu cũng có mấy em chân dài nối gót theo sau. Nó cười thầm. Nhìn bao quát nhà hàng cũng có vẻ rộng rãi và quy mô. Đúng là anh mà chọn thì phải "hoành tá tràng" rồi. Nhưng mà nhiều khi nó thấy Diêm An có vẻ hơi điệu thì phải. Đầu tóc lúc nào cũng được vuốt ngược lên, bóng lộn. Quần áo thì luôn được là phẳng phiu. Nói chung mọi thứ anh mặc trên người đều tượm tất và bóng loáng cả. Đó chỉ là suy nghĩ của nó chứ không dám nói ra, sợ anh phật ý.

Sau một hồi nói tiếp chuyện mấy em chân dài, Diêm An cũng quay sang nó.

- Em ăn gì?

- Em gì cũng được – nó cười.

Vậy là theo yêu cầu của anh thì sẽ ăn toàn các món hải sản. Chậc, gọi nhiều vậy chắc mắc lắm đây. Mà hôm nay nó lại không mang tiền theo người.

Dường như nhận ra sự bối rối của nó, anh cười nhẹ.

- Em không phải lo! Nhà hàng này là của bố anh mà!

- Hả? Nhà hàng này của bố anh?

Nó biết là nhà Diêm An giàu nhưng cũng không ngờ là lại có cả một nhà hàng to thế này. Không biết nhà hắn có giống thế này không nhỉ.

Lại nghĩ đến hắn nữa rồi. Dạo này cái tên  Húc Hi xuất hiện trong đầu nó nhiều hơn thì phải. Cứ nhìn thấy cái gì là nó lại nghĩ đến hắn. Thôi không nghĩ nhiều nữa.

Bất chợt một dáng người quen thuộc đi ngang qua nó. Nó khựng người trong giây lát rồi tự cười khẩy chính mình. Mày điên rồi Tống Vũ Kỳ, hắn đâu có gì là quan trọng đâu chứ sao mày lại tự ảo giác vậy. Nó cố gắng cười nói với Ray để quên đi cái chuyện lúc nãy.

- Em ơi! – người con trai ngồi bàn sau lưng nó gọi phục vụ.

Khoan đã, cái giọng nói này rất quen. Không lẽ...mặt nó tái mét lại.

Diêm An cũng nhận ra sự khác lạ trên mặt nó. Nhìn ra đằng sau, đập vào mắt là khuôn mặt hắn cùng Angelababy. Thảo nào mà nó hoảng vậy. Cậu cũng không ngờ nó lại sợ hắn đến vậy. Thôi thì đằng nào cũng lộ, cho lộ luôn đi.

Diêm An đứng lên, bước về phía bàn của hắn với Angelababy không quên kéo theo nó. Nó ngạc nhiên nhìn anh.

- Ồ! Cậu và Angelababy cũng ở đây sao?



...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro