chap 5 : rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ngồi trước cái bàn kín gỗ đắt tiền cậu chuyên tâm làm bài tập trong tuần vừa qua  trong căn phòng rộng như phòng khách của 1 gia đình khá giả ,  , ngã người lên chiếc ghế da tháo cặp kính xuống cậu nhàn rổi để 2 tay sau gáy xoa xoa sau 2 tiếng ngồi làm bài làm cổ cậu như tê buốt tay còn lại cậu cầm bịch thức ăn cho cá thả vào cái bể bên cạch .Tất cả  vận y như cũ từng vật dụng nhỏ nhất đến cả cái bể cá trong phòng cũng được ông Kwon trang trí hay đem từ bên đó về cũng nên , đây quả là món quà sinh nhật sớm quá to lớn mà cậu cứ nghĩ trong mơ mình mới có thật ko ngờ giấc mơ cũng có thể trở thành sự thật khi chúng ta quyết ko từ bỏ. Gần 1 tháng qua hầu như tối nào ông ta cũng gọi điện hỏi thăm cậu thông qua những người bên cạnh cậu ko hề trực tiếp hỏi cậu , chắc ông ta biết cậu vẫn chưa thể tin appa mình lại đối xử cậu 1 cách đặc biệt suốt 25 năm qua điều cậu quan tâm nhất bây giờ là tại sao appa mình lại làm vậy ? 

 thơ thẩn thả hồn suy nghĩ những chuyện đã qua rồi cậu tự ngồi cười 1 mình khi nhớ đến cái điều mà cậu ko muốn nhớ nhất dường như nó đã đến lại trong lòng cậu 1 dấu ấn ko thể quên được thôi thúc cậu muốn gặp lại người con gái ấy 1 lần nửa , người con gái với vóc người nhỏ nhắn cao chừng 1m66 , tóc nâu hạt dẻ , da trắng và cách ăn mặc giản dị nhưng đầy lôi cuốn cậu . Tại sao lúc đó cậu ko nông nổi thì bây giờ cũng đâu ngồi đây mà tự kỷ như kẻ khùng thế này...

- thiếu gia 

...

-thiếu gia  

.. 

- cậu ko sao chứ ? 

- vú vào lúc nào z? 

- vú gõ cửa hoài ko thấy cậu trả lời nên vú mới đi vào , vú đem trà gừng cho cậu nè , cậu uống đi cho ấm

- vú cứ để đó đi 

- cậu sao vậy ? ko khỏe chỗ nào nói vú nghe xem nào đừng có giấu nghe chưa ? 

- vú đừng lo cháu ko sao 

- có thật là ko sao ko? vú cảm thấy cậu có chút kỳ lạ đó .. còn nói ko sao mà vú gõ cửa 3 ,4 lần con ko nghe đang suy nghĩ gì vậy kể vú nghe đi 

- vú thật là.. 

Ngay cả vú luôn cũng biết cậu khác lạ gần 1 tuần này? Điều gì đã khiến cậu chủ lạnh lùng phải thơ thẩn và mất tập trung gần 1 tuần nay . Trở về Seoul gần 1 tháng cậu chỉ biết có trường học và ngôi nhà cách xa trung tâm thành phố gần 30p đi xe , trong nhà thì chỉ có 5 người vẫn luôn theo cậu từ London về tận đây tạo cho cậu 1 cảm giác ấm áp vì ko hề có người lạ trong nhà mà đáng ghét nhất vẫn là Shin DongWa . Cậu đã vất vả thế nào để xin anh ta chở cậu đi 1 vòng Seoul tham quan cảnh vật quê nhà nhưng câu trả lời vẫn y như 1 

" chưa có chỉ thị của chủ tịch xin thiếu gia thông cảm " 

Nghe hoài mà cậu phát chán , tách anh ta ra thì anh ta càng bám sát như hình vs bóng ko rời cậu nửa bước nhiều lúc cậu chỉ muốn chiu vào tolet và phòng học của mình để anh ta khỏi phải tìm ra mà thôi ? 

Nghĩ cũng lạ tại sao khi cậu ở trường thì anh ta ko theo cậu nửa mà thả cậu như thả tù nhân mà cậu cần gì hay đang gặp khó khăn gì cũng đều ứng phó kịp lúc vậy tai sao lúc đó lại làm cậu mất mặt như vậy chứ thật là ko nói nổi mà ????  Đặt tay lên ngực trái của mình cậu mỉm cười rồi nói

- vú có muốn con kể 1 câu chuyện hài ko ? 

FASH BACK

 Trưa nay cậu quyết định ở lại trường nghỉ ngơi vì buổi chiều còn có tiết đến tối , vẫn như mọi ngày cậu đi vào nơi trú ẩn của riêng mình đây là nơi cậu thích nhất vì có loài hoa mà unma cậu thích nhất còn riêng cậu thì thích không khí nơi đây , tạo cho cậu cảm giác ấm áp như unma vẫn còn bên cậu . Ngồi lên cái bàn kín trong suốt đối diện cửa kín có thể nhìn ra những cành hoa lan tím treo trên cửa sổ đang đung đưa trong gió , với tay lấy cuốn tập chí cậu ngồi đọc cho giết thời gian 

- DongWa anh có thể lấy tôi cốc cafe chứ 

- vâng thưa thiếu gia 

DongWa vẫn như thế khô khan đến nhàm chán 1 tiếng vâng 2 tiếng thưa 3 là ko được thưa thiếu gia con nít biết nói cũng có thể thuộc lào lào những câu cửa miệng của DongWa . Đành nhắm mắt cho qua dù sao cậu cũng đuổi được hắn ta khỏi mình vài phút thôi cũng được nhưng cậu ko ngờ rằng vài phút này đã thay đổi cậu cũng như cuộc đời sau này của cậu 

Không gian yên ắng , tiết thời cũng dịu nhẹ có lẽ trời sắp đổ cơn mưa cậu đứng dậy đem những chậu hướng dương nhỏ vào bên trong thì 

- hắc xì hắc xì 

Thoáng giật mình cậu suýt đánh rơi cái chậu trên tay cũng hên là nhanh tay chụp lại kịp chỉ tạo nên 1 tiếng động nhỏ ko biết có ai phát hiện hay ko ? Cậu nhanh tay đạt chậu hoa xuống rồi trở lại bàn ngồi giả vờ đọc báo ko nghĩ là có ng'  lạ rình rập vì gần cả tháng này ko ai có thể phát hiện ra chỗ bí ẩn này được , ko phải cậu nghĩ lung tung chứ đó là tiếng con gái mà sao con gái gì mà tò mò đi vào đây chứ ?? Đầu cậu rối tinh vì ko còn bất cứ tiếng động nào hết và DongWa đi lấy cafe thôi sao mà lâu quá vậy nè , bao năm nay cậu rất ít tiếp xúc với người lạ bây giờ lâm vào tình huống như vậy khiến cậu như gà mắc thóc chạy cũng ko được trốn cũng ko xong ... 

Là 1 cô gái sao ??? cô ấy nhìn mình ... cô ấy ...cô ấy thật xinh đẹp 

Gần 10phut mà ko có bất cứ âm thanh phát ra nửa tay cậu bất động chẵng thể lật nổi tờ báo , 2 mắt thì dán vào trang giấy vì cậu biết cô ấy đang nhìn mình ko lẽ cứ nhìn như thế này hoài sao đến khi DongWa quay lại thì cô ta sẽ lại biến mất hay tra hỏi đến phát sợ mất ko được cậu ko đành lòng để 1 cô gái có dáng người nhỏ nhắn với cặp mắt kín dày cộm  như vậy phải kinh sợ 1 người như DongWa , cố gắng lấy lại bình tĩnh cậu nhanh tay lật cuốn tập trí cho mau hết , thì cô cũng chợt nhận ra rồi nhanh chóng rời đi thì cậu lấy hết dũng khí mà...

- cô nhìn đã rồi đi dễ dàng vậy sao ? 

sao mình lại nói câu vô duyên như vậy nhỉ??? Kwon Yuri ơi khí phách anh dũng chạy đi đâu hết rồi ???cô ấy chết đứng rồi.. cũng ko hẳn là vô duyên, chắc là sinh viên của trường mà dám cúp học đi lang thang đây.

Tự khen mình vì đã giữ được chân người đẹp đứng lại cậu đứng dậy đến gần mà mắt thì phải nhìn dáng lưng đang quay về phía mình thì......

vấp phải cái chậu hoa nhỏ dưới chân mà ôm chầm lấy cô từ sau 

Cô nhỏ nhắn gọn trong vòng tay cậu , hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc của cô khiến cậu ngây ngất làn da mịn màng làm cậu dễ dịu ko muốn rời đi làm tim cậu gia tăng nhịp đập muốn chạy ra ngoài 

Còn cô bị vòng tay của cậu làm cho ấm áp sau khi dính cơn mưa lúc nãy thần trí ko thể phục hồi khi cảm nhận được hơi thở của cậu ngay tai mình nóng rực làm mặt cô thoáng chốc đã đỏ như trái cà chua chín 

1 người cảm nhận nhịp tim 1 người 

1 người thì chìm đắm trong cảm xúc của riêng mình 

2 trái tim cứ nhảy tùm lum trong lòng ngực mỗi người 

Thì.... 

BỊCH 

- YAY... ANH LÀM GÌ VẬY HA? 

Cô thẳng tay xô cậu ngã lăn ra đất , cậu tiếp đất với tư thế ko thể nào đẹp hơn ( hình ảnh minh họa bên phải )  

- thiếu gia 

DongWa xuất hiện thật ko đúng lúc tí nào , hắn nhìn cậu mất mặt ko biết bao nhiêu lần nhưng lần này lại là trước mặt con gái ko như vô số lần khác là trước mặt ba cậu thật ko biết chôn vào hố nào trốn , đúng là kiếp trước cậu mặt nợ hắn mà 

- thiếu gia cậu ko sao chứ 

- tôi ko sao , này cô kia con gái gì mà này này 

- thiếu gia người chảy máu rồi 

- hazzi tôi ko sao , sao... 

NHìn thấy được cái khăn rơi dưới đất gần đó cậu đi lại gần nhặt lên thì 

bỡ ngỡ

bàng hoàng

chẵng phải đây là khăn tay của unma đan cho mình sao cô ấy lại có  ??? K.Y  

Cậu gần như mất bình tĩnh khi nhìn thấy cái khăn tay giữ chặt nó trong tay rồi hồi tưởng lại trong ký ức của mình sao lại để vật quý giá này vào tay người khác để rồi mười mấy năm sao lại tìm thấy nó ngay tại nơi đây phải chăng cô gái chín là duyên số của cậu ..

- thiếu gia người sao vậy ? 

- DongWa tôi nhờ anh 1 việc có được ko ? 

- Xin thiếu gia cứ nói 
DongWa ngạc nhiên vì từ trước tới nay cậu ko hề nhờ ai việc gì cái gì cậu cũng tự làm nhưng chỉ vừa mới nhìn thấy cô gái ấy và chiếc khăn tay thì cậu liền thay đổi quả thật cậu lại trở về cậu nhóc năm ấy trong trí nhớ của DongWa là 1 người làm việc theo cảm xúc

- Hãy tìm hiểu cô gái lúc nãy

-..

- xin anh đấy

- vâng thưa thiếu gia

- và đừng để ông ta biết , xem như đây là bí mật của 2 anh em ta

- vâng thưa thiếu gia

Nhận lấy miếng băng keo của DongWa cậu vỗ vai hắn rồi lại ngồi vào ghế mà tiếp tục đọc tập trí , tâm tình cũng khá vui vì tìm lại được chiếc khăn tay đã mất năm xưa mùi hương thoang thoản nhẹ khiến cậu lưu luyến ( người ta mới lau mũi đấy ) đôi mắt nhìn xa xăm rồi nhớ lại cô gái kì lạ khiến trái tim cậu rung động trong phút chốc

rồi chúng ta sẽ gặp lại cô nàng hung dữ  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro