Chap 10: EM NHỚ JEONG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nào Jeongyeon cũng ghé qua bệnh viện mang thức ăn cho Nayeon trước khi đi làm.

Dần dà đã tạo thành thói quen. Nayeon cũng tiếp nhận sự quan tâm của Jeongyeon. Đồng nghiệp của cô ai cũng ngưỡng mộ, sáng nào cũng được mang đồ ăn sáng đến, ai mà không muốn vậy chứ.

Hôm nay cậu lại ghé mang thức ăn cho cô. Vào phòng làm việc của Nayeon, đặt hộp thức ăn xuống bàn

"Em ăn đi"

"Hôm nào Jeong cũng mang thức ăn cho tôi mà không thấy phiền sao?"

"Không hề, ngược lại rất vui là đằng khác. À mà chắc trong nửa tháng tới tôi không mang cơm cho em được. Tôi phải sang Philippine giải quyết một số việc với Momo"

"Có quan trọng lắm không?" Nayeon hỏi Jeongyeon.

"Cũng chỉ là giải quyết một băng đảng làm loạn thôi"

"Đi phải cẩn thận đó" Cô không yên tâm dặn dò.

"Tôi biết rồi mà. Em ăn đi, lát tôi ra sân bay rồi"

Cái người này chuẩn bị ra sân bay mà còn mang thức ăn tới cho cô nữa.

Cậu ở lại với cô thêm 15' rồi rời đi. Jeongyeon vừa rời đi cô liền cảm thấy trống trải, nửa tháng nữa sẽ không được gặp mặt cái con người đó, Nayeon khế thở dài.

Tối đó cậu gọi điện thoại cho cô

"Em ăn gì chưa?"

"Tôi vẫn chưa ăn, lát ăn cũng được"

Nhận được điện thoại của cậu làm tâm tình cô vui hẳn lên.

"Không được rồi, không có tôi nhắc nhở là em lại bỏ bữa, không tốt chút nào"

"Tôi không thấy đói lắm"

"Không đói cũng phải ăn đúng bữa chứ. Em đợi tôi một lát đi"

Jeongyeon gác máy không biết làm gì. 15 sau có người giao thức ăn tới nhà Nayeon.

Điện thoại lại reo lên, là cậu gọi.

"Em nhận được thức ăn chưa?"

"Tôi mới nhận được đây. Là Jeong gọi hå?"

"Ừm em ăn ngay đi nha"

Không cho cô có cơ hội trả lời, cậu đã gác máy.

Nayeon khẽ cười.

___________________

"Mo tới nơi an toàn chứ?" Mina đang gọi điện thoại cho Momo.

"Ừm, em ăn gì chưa?"

"Quản gia Han mang thức ăn lên cho em rồi. Em vừa ăn xong"

"Mo lo em chưa ăn. Chưa gì mà Mo đã nhớ em rồi này. Nửa tháng tới sao Mo chịu được đây?" Momo than thở trong điện thoại.

Mina mỉm cười khi nghe Momo: nói

"Em nhớ Mo"

Giọng cô vang lên trong điện thoại làm cho Momo bên kia muốn quăng luôn điện thoại mà nhảy cẫng lên.

"Cụt à, Mo nhớ em đến phát điên luôn rồi này"

"Momo cố gắng đi, chỉ nửa tháng thôi mà" Mina dỗ dành cậu.

"Mo sẽ cố gắng"

Hai người vừa mới yêu nhau đã xa nhau nên có rất nhiều thứ để nói, để dặn dò. Cả hai nói chuyện cho đến khi cô ngủ thiếp đi.

"Em ngủ ngoan nhé"

Momo hôn vào điện thoại trước khi gác máy.


__________________

Do Jeongyeon và Momo đã ra nước ngoài nên Nayeon với Mina cũng thường đi shopping với nhau.

Cả hai hiện giờ đang ngồi trong một tiệm cà phê.

Gọi hai tách cà phê nóng, cả Mina và Nayeon đều chạy theo những suy nghĩ riêng của mình cho đến khi người phục vụ mang cà phê lên.

Mina bất chợt hỏi Nayeon.

"Nayeon unnie có thích Jeongyeon unnie không?"

"Sao em lại hỏi chuyện đó?" Nayeon thắc mắc

"Em thấy Jeongyeon unnie rất thích chị nên em muốn biết chị có thích chị ấy hay không thôi"

Nayeon suy nghĩ về vấn đề mà Mina vừa hỏi. Thích ư? Nayeon khẽ cười khi nhớ tới Jeongyeon.

Mina thấy Nayeon mỉm cười nên hỏi tiếp.

"Chị thích Jeongyeon unnie đúng không?"

"Sao em lại đoán vậy?"

"Jeongyeon unnie không bao giờ quan tâm cho người khác đâu, nhưng với chị lại hoàn toàn khác, bảo vệ, lo lắng cho chị. Em chưa bao giờ thấy chị ấy như vậy"

Nayeon mỉm cười khi nghe Mina nói.

Chợt điện thoại của Mina reo lên, là Momo gọi.

"Em nghe nè"

"........"

"Thôi, em đang đi với Nayeon unnie rồi, lát tối về mình nói chuyện nha"

"........."

Mina gác máy, quay lại chủ đề vừa nói với Nayeon.

"Jeongyeon unnie làm việc cho appa em 6 năm rồi nên em biết rất rõ tính của chị ấy. Chị ấy nhìn bá đạo, ngầu vậy thôi chứ con người thật của chị ấy tốt lắm"

Nayeon suy nghĩ về lời nói của Mina. Phải, là cô đã động lòng trước Jeongyeon lúc cậu cứu cô ở nhà hàng. Để rồi sau đó như định mệnh gắn kết hai người lại với nhau.

Về đến nhà, cô suy nghĩ mãi về lời nói của Mina. Bất chợt cô muốn nghe tiếng của Jeongyeon, cô lấy điện thoại ra gọi cho cậu.

"Tôi nghe đây, có việc gì quan trọng hum?"

"À..ờ..cô vẫn khỏe chứ?" Nayeon hơi ngập ngừng

"Ừm tôi khỏe lắm. Chỉ lo cho em thôi"

"Tôi không sao đâu, đừng lo cho tôi, chỉ cần tập trung vào công việc của Jeongyeon là được"

"Ừm mấy hôm nay không có tôi em vẫn ăn uống đầy đủ chứ?" Cậu hơi hắng giọng.

"Ừm vẫn ăn đầy đủ, nhưng thấy thiếu gì đó, không được quen cho lắm" Tim cô đập mạnh khi nói câu đó.

"Em nói thật hả?" Jeongyeon ngoác miệng cười. Momo nhìn thấy biểu cảm của cậu chỉ biết lắc đầu.

"Jeongyeon à" Giọng cô gọi Jeongyeon như muỗi kêu. Tim cô đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Tôi đây, em nói đi"

Nayeon im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói vào điện thoại.

"Em nhớ Jeong"

Jeongyeon bên đầu dây bên này ngẩn ngơ, có phải là mơ không, nếu là mơ thì cậu không muốn tỉnh lại đâu.

"Cô ấy nói nhớ mình, là nhớ mình đó. Jeongyeon à cô ấy nói nhớ mày đấy"

Câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu Jeongyeon, thật sự cậu muốn phát điên lên được đây.

"Nabong à, tôi cũng nhớ em, nhiều lắm"

"Jeong nhớ giữ sức khỏe nhé"

"Tôi biết rồi"

Nayeon gác máy nhưng tim cô cũng vẫn còn đập thình thịch đây này.

Jeongyeon gác máy mà đầu óc đang lửng lơ trên mây rồi. Mặt cứ như bị bệnh Down làm Momo đang nhắn tin với Mina cũng phải ngẩn lên nhìn.

"Cậu bị gì vậy, điên rồi hả?"

"Ừ tớ bị điên, điên vì tình đấy" Jeongyeon không ngừng cười được, mặt biểu hiện vô cùng hạnh phúc làm Momo buông ra một câu khinh bỉ.

"Cái đồ dại gái, Naueon lại nói gì rồi đúng không?"

"Cô ấy nói nhớ tớ đấy, là cô ấy nhớ tớ" Jeongyeon ghì vai Momo mà lắc.

"Cậu... cậu buông ra coi" Momo đẩy Jeongyeon ra.

Cậu chả quan tâm Momo có khinh bỉ mình hay không, trong đầu Jeongyeon chỉ còn mỗi câu nói của Nayeon lặp đi lặp lại.

"Em nhớ Jeong"

Tối đó trong lúc ngủ mà miệng của Jeongyeon vẫn cười không khép lại được.












----------------------------

Vote nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro