Chap 25: SÓNG GIÓ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàu đi cả đêm, đến sáng là đã đến Seoraksan. Nắm tay Nayeon ra khỏi tàu, hít một hơi đầy buồng phổi không khí ở đây.

"A, thoải mái quá"

"Đây là nơi Jeong lớn lên hả?"

"Ừm, cả Jeong và Mo đã lớn lên ở đây. Chúng ta vào làng thôi"

Seoraksan là một ngọn núi ở gần biển, dân làng ở đây chủ yếu sinh sống bằng nghề đánh bắt hải sản.

Jeongyeon nắm tay Nayeon đi vào làng, đến nhà của trưởng làng Chang.

Jeongyeon và Nayeon đứng ở ngoài cổng, cậu gọi to:

"Trưởng làng Chang ơi"

Từ trong nhà một ông lão tầm 70 tuổi bước ra.

"Ai vậy"

Jeongyeon vừa nhìn thấy trưởng làng chang đã cười toét.

"Là cháu, Jeongyeon đây"

"Jeongyeon hả, lâu lắm rồi mới trở về"

Trưởng làng Chang ra mở cửa cho Jeongyeon và Nayeon. Cậu nắm tay cô đi vào nhà.

"Hai đứa ngồi đi"

Trưởng làng Chang rót nước mời cả hai:

"Lâu quá mới gặp lại cháu, cũng hơn 6 năm rồi nhỉ. Còn đây là..." Trưởng làng Chang nhìn Nayeon thắc mắc.

"Dạ đây là vợ cháu ạ"

"À, ra thế, ha ha ha. Giỏi nhỉ, đi mới có 6 năm mà đã lập gia đình rồi hả"

Nayeon ngượng ngùng vì lời nói của trưởng làng, cậu nắm tay cô, mỉm cười với cô.

"À mà còn Momo đâu, lúc trước hai đứa đi cùng nhau mà"

"Dạ cậu ấy vẫn còn ở lại Seoul"

"À, cháu đi chào hỏi dân làng chưa, từ ngày hai đứa đi cả làng ai cũng mong tin hai đứa đấy"

"Dạ, lát cháu sẽ ra đó chào hỏi ạ"

Ngồi trò chuyện với trưởng làng thêm một lát thì cả hai chào tạm biệt ra về. Jeongyeon dẫn Nayeon đến cô nhi viện.

Vừa tới cổng đã nghe tiếng của đám trẻ con. Jeongyeon gọi vọng vào trong.

"Chị về rồi đây"

Cả đám nhóc đang chơi trong sân vừa nghe tiếng gọi đã chạy ào ra.

"A, chị Jeongyeon, chị Jeongyeon"

Cả đám trẻ nhao nhao, đứa lớn nhất chạy ra mở cổng, một số đứa thì chạy vào gọi các sơ.

"Jeongyeon về rồi à" Các sơ chạy ra nhìn thấy cậu thì vui mừng khôn xiết.

"Con về rồi" Jeongyeon ôm chầm lấy các sơ.

"À, còn đây là vợ của con, Nayeon"

"Dạ, con chào các sơ

Các sơ nhìn thấy Nayeon thì lập tức cười tươi quên luôn cả cậu mà xúm xít vào cô.

"Con xinh quá"

Jeongyeon cười tươi khi nhìn thấy cảnh đó. Cậu dẫn cô đi một vòng quanh cô nhi viện.

"Đây là nơi Jeong đã lớn lên"

Nayeon không nói gì chỉ lẳng lặng ôm Jeongyeon.

"Giờ em là gia đình của Jeong, sau này vui buồn đều chia sẻ với nhau, Jeong sẽ không cô đơn nữa"

Cậu mỉm cười ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm:

"Em là gia đình của Jeong, là sức mạnh của Jeong. Hứa là luôn bên cạnh Jeong mãi nhé"

"Em hứa"


_____________________

Mina sau hôm dầm mưa đó đã bị sốt li bì, nằm mê man.

Momo vừa nghe tin đã tức tốc chạy đến Myoui gia nhưng vừa tới cửa đã bị chặn lại.

"Cho tôi vào đi, một lát thôi"

"Xin lỗi, đây là lệnh của ông chủ, chúng tôi không thể làm khác được"

"Một lát thôi, tôi xin mấy người đó"

Đang giằng co thì ông Myoui bước ra.

"Chú cho cháu vào một lát thôi chú"

"Cháu về đi"

"Cháu lo cho Mina lắm, chú cho cháu gặp một lát thôi, cho cháu nhìn mặt cô ấy cũng được"

"Không là không, đã dứt khoát thì không nên lưu luyến làm gì. Mau đưa nó ra khỏi đây đi"

Ông Myoui cho người kéo Momo ra ngoài, vừa mới kéo Momo ra một đoạn thì Mina từ trên lầu chạy xuống, phía sau là người hầu đang chạy theo.

"Tiểu thư à"

Mặc kệ bọn họ, Mina chạy xuống lầu dù sức khỏe còn yếu.

"Mo à"

Vừa thấy Mina, Momo liền vung tay đánh bọn vệ sĩ, chạy vào đỡ nàng.

"Cụt à, em không sao chứ"

"Em không sao, Mo đừng lo"

Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Mina, Momo không khỏi đau lòng.

"Em ốm quá. Tất cả là do lỗi của Mo, xin lỗi em, Cụt à"

Mina đưa tay sờ gò má của Momo, lau đi những giọt nước mắt vừa lăn xuống.

"Em không sao, chỉ cần Mo ở bên là em không sợ gì hết"

Mina ho một tràng dài làm ông Myoui và Momo hốt hoảng.

"Cụt à, em không sao chứ?"

"Em không sao"

"Đủ rồi, muốn gặp cũng đã gặp, muốn nói cũng đã nói, giờ cháu về được rồi"

Ông Myoui gỡ tay Momo ra, kéo Mina vào lòng.

"Mời cháu về cho"

"Appa à" Nàng nói không ra hơi kéo tay ông Myoui.

"Mina à" Momo luyến tiếc nhìn Mina.

Nàng vùng ra khỏi ông Myoui lao ra ôm chầm lấy Momo. Ông Myoui tức giận hét lên:

"Mau kéo tiểu thư ra"

Bọn vệ sĩ kéo Mina ra khỏi Momo nhưng cả hai vẫn ôm chặt lấy nhau. Cả bọn vệ sĩ kéo một hồi cũng tách rời hai người ra

"Đánh nó đi" Ông Myoui ra lệnh.

Cả bọn vệ sĩ nhảy vào đánh Momo. Lúc đầu cậu còn đánh trả được nhưng càng về sau càng đuổi sức nên bị động mà chịu đòn.

"Appa dừng lại đi" Mina vừa khóc vừa kéo tay ông Myoui

"Tiếp tục đánh" Ông Myoui gạt tay nàng, hạ lệnh đánh tiếp.

"Mo à, Mo à"

Momo bị đánh mà không thể chống trả, chỉ có thể cố chịu đòn thôi.

"Appa con xin appa đó, mau dừng tay đi. Còn đánh nữa Momo sẽ chết đó" Nàng quỳ xuống cầu xin ông Myoui.

"Ngừng lại đi"

Mina lập tức chạy tới ôm lấy Momo.

"Mo à"

"Hự...Mi à..."

Nghe Momo thì thào gọi tên mình, Mina chỉ có thể khóc mà không nói được gì.

"Đừng...khóc, xấu...lắm...Mo không...sao, em...đừng...lo" Cậu khó khăn hoàn thành lời nói của mình.

"Em xin lỗi, Momo à. Chỉ vì em mà Mo ra nông nổi này"

"Không...phải lỗi của... em"

"Không nói nhiều nữa, đưa Momo về đi" Ông Myoui tàn nhẫn kéo nàng ra khỏi cậu.

Momo được bọn đàn em đưa vào bệnh viện với tình trạng bị thương khá nặng. Còn Mina sau khi Momo được đưa đi bệnh viện thì đã cãi nhau với ông Myoui.

"Con không ngờ appa lại tàn nhẫn như vậy"

"Ta chỉ vì muốn tốt cho con thôi"

"Appa suốt ngày nói câu đó. Appa cứ đợi mà xem con gái appa có hạnh phúc hay không"

Nàng bỏ lên phòng đóng mạnh cửa lại.




_______________________

"Mau tìm tung tích của con bé cho tôi. Mấy người canh phòng kiểu gì mà để tiểu thư trốn được hả?"

Ông Im đạp tay xuống bàn, nổi trận lôi đình với đám vệ sĩ.

"Chúng tôi sẽ tức tốc tìm ra ngay thưa ông chủ"

"Yoo Jeongyeon, cô được lắm"






------------------------

Vote nhe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro