Chương 10: Yêu thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc lại chương 9:

Mạnh Quỳnh giơ tay chỉ, cả lớp đều im lặng, hầu như toàn bộ ánh mắt của bạn học đều nhìn theo hướng tay cậu chỉ, cách đó không xa Phi Nhung đang ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt mờ mịt mà chớp mắt.

_______________________

Mạnh Quỳnh nói: "Em thích bạn ấy!"

Tiếng nói vừa dứt, tất cả các bạn học đều chăm chú nhìn vào Phi Nhung.

Lần đầu tiên Phi Nhung gặp phải chuyện như vậy, cô bé có chút khó tin, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Mạnh Quỳnh. Hai người cứ tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi một lúc lâu. Trong khi mọi người thấp thỏm chờ đợi kết quả thì Phi Nhung bỗng xoay người ngồi xuống, cô giở sách ra tiếp tục làm bài tập.

Sau khi nữ chính quay lưng lại với sự việc, mọi ánh mắt lại chuyển về phía Mạnh Quỳnh.

Cậu nhóc nhà họ Nguyễn cuối cùng cũng lúng túng, miệng lầu bầu một câu: "Nhìn cái gì mà nhìn! Có cái gì hay mà nhìn hả?" Rồi cậu cũng ngồi vào chỗ, tiếp tục ngủ.

Thật đáng thương cho thầy giáo Tống Trường Thanh, anh đã làm giáo viên suốt mười năm nay nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải cái loại tình huống làm mọi người đều ngây ngẩn thế này, đúng thật là không biết phải nói gì. Một lúc lâu sau anh mới dừng lại mọi suy nghĩ, tức giận phất phất tay: "Được rồi, được rồi, sự việc cũng chẳng có gì đâu." Việc xấu hổ này cũng kết thúc , nhưng không khí ngượng ngập cứ bao trùm khắp lớp học cho đến tận cuối giờ.

Sự kiện thư tình cứ như thế đi vào quên lãng.

Nhưng cũng bởi việc này mà Phi Nhung trở nên vô cùng nổi tiếng.

Thật ra thị trấn cũng không lớn, lớp trung học cũng có nhiều bạn đã học cùng một trường tiểu học với nhau. Những người không biết đến Mạnh Quỳnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hôm nay vị "đại ca" Mạnh Quỳnh không sợ trời không sợ đất trong ấn tượng của mọi người lại nói thích Phi Nhung ngay trước mặt thầy giáo và bạn bè. Cho nên muốn quên tên của cô cũng khó.

Phi Nhung bị Mạnh Quỳnh bắt nạt quen rồi, cô chỉ nghĩ đây là chiêu trò bắt nạt mới của cậu ta mà thôi nên không hề để tâm, nhưng những người khác thì không nghĩ như vậy.

Dường như chỉ qua một đêm, ánh mắt các bạn học nhìn Phi Nhung cũng trở nên rất lạ, thái độ của mọi người đối với cô cũng khác trước nhiều.

Trước kia, thành tích học tập của cô rất tốt, lại là lớp trưởng nên luôn được các bạn nam trong lớp kính trọng. Nhưng chỉ vì tên Mạnh Quỳnh kia nói ra một câu kinh thiên động địa như vậy lại làm cho thái độ của các bạn nam đối với cô đều thay đổi.

"Lớp trưởng, cậu đừng có mà giục tớ nộp bài tập trước nữa, sao cậu không bắt Mạnh Quỳnh nhà cậu nộp đi!"

"Cậu ta chắc chưa nộp đâu nhỉ? Lớp trưởng, bạn không được thiên vị đấy nhé."

"Không được phân biệt đối xử nha!"

Nói một câu là họ lại nháy mắt ra hiệu với Mạnh Quỳnh một cái. Thật không biết phải nói thế nào nữa!

Đúng lúc Phi Nhung đang chưa biết giải quyết vấn đề này ra sao, thì kẻ gây chuyện Mạnh Quỳnh không biết từ đâu chui ra, cậu cầm quyển vở trên tay đập mạnh xuống bàn rồi nói: "Câm miệng hết cho tao, nhìn thấy rõ ông mày nộp bài tập chưa?" Nói xong cũng không thèm nhìn Phi Nhung một cái, cậu đi thẳng về chỗ ngồi rồi ngủ luôn.

Còn lại mấy nam sinh ngồi nhìn nhau với ánh mắt vô cùng mờ ám, cười rộ lên, song cũng ngoan ngoãn nộp bài tập cho Phi Nhung.

Cầm chồng vở bài tập đã nộp đủ, Phi Nhung cũng phải sửng sốt, từ khi khai giảng đến giờ, đây là lần đầu tiên cả lớp nộp đầy đủ vở bài tập môn mỹ thuật đó nha! Nếu thầy giáo mà biết chuyện này chắc sẽ cảm động đến phát khóc mất.

Cô vừa vui mừng vừa ôm chồng vở bài tập ra khỏi lớp học thì đụng phải một người đang phăm phăm đi đến.

Phi Nhung đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn người mà mình vừa đụng vào thì thấy một nữ sinh đang trừng mắt nhìn cô.

Đúng vậy, Phi Nhung chẳng những nổi tiếng mà cũng từ đó lần đầu tiên trong đời cô có cả tình địch nữa. Đã thế số lượng tình địch không phải chỉ có một, hai người. Mấy bạn nữ trong lớp có ý với Mạnh Quỳnh cũng đua nhau đánh giá cô, có mấy bạn nữ xinh đẹp nhìn thấy cô rồi cùng nhau kêu lên: "Sao cậu ấy lại có thể thích một đứa con gái như thế này chứ!" Nhìn vẻ mặt của mấy cô gái ấy khiến Phi Nhung vô cùng đau đầu.

Vấn đề này cứ thế kéo dài suốt cả tháng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôn nghiêm của lớp trưởng đến nỗi mà thầy chủ nhiệm lớp Tống Trường Thanh cũng không thể nào ngồi yên.

Tan học ngày hôm đó, anh cố ý lấy lý do để giữ Phi Nhung lại, giả vờ hỏi bâng quơ: "Phi Nhung này, em đã quen với công tác lớp trưởng chưa, có gì khó không?"

Phi Nhung suy nghĩ một lúc rồi gật gật đầu: "Dạ, cũng không có vấn đề gì đâu ạ."

"Nhưng thầy nghe nói gần đây các bạn đều tỏ ra không phục em."

"Có việc này sao ạ?" Phi Nhung hoàn toàn không để ý tới những việc nhỏ nhặt như vậy, cô còn nói: "Gần đây các hoạt động trong lớp đều sôi nổi, các bạn rất đoàn kết với nhau, nhiều bạn nam giờ đã tích cự tham gia các hoạt động tập thể, không còn tình trạng lười tham gia giống như trước kia, vì vậy không có vấn đề gì khó khăn nữa ạ."

Thấy Phi Nhung phản ứng như thế, Tống Trường Thanh hơi lúng túng, không biết làm thế nào để nói với cô bé về chuyện của Mạnh Quỳnh, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế còn Mạnh Quỳnh thì sao?"

Mạnh Quỳnh? Phi Nhung không hiểu tại sao thầy giáo lại đột nhiên hỏi về cậu ta, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Dạ, dạo này bạn ấy đều nộp đủ vở bài tập ạ." Thấy chưa? Đây chính là kết quả đáng tuyên dương của bạn Mạnh Quỳnh.

Thầy Tống khẽ ho hai tiếng: "Vậy... Bạn ấy có còn gây chuyện nữa không?"

Phi Nhung bối rối suy nghĩ rât lâu, mãi một lúc mới nhớ ra, quả thực hôm nay cậu ta có xích mích với mấy bạn xấu của lớp bên cạnh. Không biết mấy bạn đó chê bai cậu cái gì mà cậu ta xông vào định đánh nhau. May mà lúc đó có cô đứng ở đó, thuận tay kéo cậu lại: "Thầy giáo nói không được đánh nhau trong trường học."

"Cậu quản cái quái gì hả Nhung Siêu Nặng!" Mạnh Quỳnh làu bàu, từ bên ngoài trừng mắt nhìn vào phía trong phòng học của bọn họ, cũng không xông vào nữa. Một lúc sau thì chuông báo vào học vang lên, mấy cậu học sinh xấu kia cũng bắt đầu học nên cũng không xảy ra chuyện gì.

Vì thế Phi Nhung lắc lắc đầu nói: "Cậu ấy cũng không gây chuyện gì ạ, vẫn rất ngoan ạ."

Tống Trường Thanh quả thực không thể hỏi thêm được điều gì nữa, có hỏi gì thì cô bé cũng chỉ nói mọi việc đều ổn, dù sao trong lớp cũng chỉ có vài em nữ chống đối lại lớp trưởng, nhưng đa số các bạn đều rất tín nhiệm cô. Đặc biệt là sau khi Mạnh Quỳnh tuyên bố thích cô trước mặt cả lớp, các bạn nam sinh cũng rất nghe lời lớp trưởng, hiện tại Phi Nhung đang đứng giữa ranh giới của "tốt và xấu".

"Vậy thì tốt rồi, em về nhà đi, đi đường cẩn thận nhé." Thầy giáo Tống phất tay, anh cũng không muốn hỏi thêm gì nữa.

Cô đi từ văn phòng của giáo viên ra, trong lớp đã không còn một ai nữa rồi. Phi Nhung thu dọn sách vở rồi đeo cặp sách về nhà. Khi gần đến chỗ công viên gần nhà, cô bỗng nhìn thấy có người ngồi xổm dưới hàng rào, khuôn mặt dính đầy đất cát.

Khi cô tới gần, thì phát hiện ra người đó lại là Mạnh Quỳnh. Trên mặt cậu hình như còn có vết thương.

Phi Nhung định làm ngơ nhưng lại nghĩ nếu mình làm như thế thì không giống một lớp trưởng tẹo nào, cho nên cô đi đến hỏi thăm: "Này, cậu làm sao thế?"

Mạnh Quỳnh ngẩng đầu, khóe mắt có vết thâm tím, môi còn bị rách nữa, nhưng ánh mắt lại vẫn nghênh ngang như cũ: "Là vì cậu đó!" Cậu ta trợn mắt nhìn cô, trong miệng còn lẩm bẩm: "Sao tôi lại đi thích một con nhóc mập như cậu chứ, tôi đúng là bị mù rồi"

Phi Nhung không nghe rõ cậu nói gì đành hỏi lại: "Cậu đánh nhau bị thua à?"

"Đùa à, Mạnh Quỳnh này đánh nhau chưa bao giờ biết thua là gì!" Cậu hơi lảo đảo vịn hàng rào rồi đứng lên, vết máu trên môi chảy vào trong miệng, một mùi tanh xông lên, cậu nhổ nước miếng xuống đất.

Phi Nhung nhăn mày: "Cậu có đánh thua cũng không được khạc nhổ bừa bãi."

"Đã nói là tôi không thua!" Mạnh Quỳnh hơi giận. "Là thằng họ Vương kia dám kéo một đám đến chặn đánh tôi, bọn nó cứ liệu hồn đấy, phi!" Cậu vừa nói xong, trong miệng lại đầy mùi máu tươi, cậu định nhổ tiếp thì Phi Nhung đã vội vàng lấy khăn tay trong túi áo ra: "Cậu đừng có nhổ nữa, thua thì thua....."

Mạnh Quỳnh tức điên lên: "Này, cậu bị làm sao vậy hả, tôi đã nói rõ ràng là tôi không thua còn gì, tôi...." Cậu đang tức giận nhưng lại nhìn thấy bàn tay mũm mĩm của Phi Nhung đang đưa ra cái khăn tay màu hồng hồng, cô đang tròn mắt nhìn mình. Cậu không biết phải làm gì đành đè nén cơn giận lại.

Cậu giật mạnh cái khăn trong tay của cô, lau lung tung trên miệng rồi nói tiếp: "Tôi không thua, chỉ là quần áo bị rách thôi...."

Phi Nhung cũng giật mình, giờ mới nhìn kĩ lại thì đúng là áo của Mạnh Quỳnh bị rách một cánh tay, vai cũng bị lộ ra ngoài.

"Cái áo này là do mẹ mua tặng tôi hôm sinh nhật, tôi chỉ sợ mẹ sẽ buồn...." Mạnh Quỳnh nhỏ giọng giải thích.

Không khí bỗng dưng trở nên ngượng ngập.

Phi Nhung nghĩ trong lòng, thì ra cậu nhóc nhà họ Nguyễn cũng không quá đỗi hư hỏng nhỉ? Ít nhất cậu ta cũng là một người con hiếu thuận.

Vì thế cô nói: "Mẹ tớ có ở nhà đấy, cậu có muốn nhờ mẹ tớ sửa cho không?"

"Được." Mạnh Quỳnh gật đầu rồi nói tiếp: "Cậu đỡ tôi đi!" Để ý nhé, đây chính là một câu ra lệnh.

Phi Nhung lắc đầu: "Mẹ tớ bảo phải về nhà sớm một chút...."

"Cậu là lớp trưởng đấy." Mạnh Quỳnh cắt đứt lời nói của cô.

Lớp trưởng thì sao? Phi Nhung khó hiểu nhìn về phía cậu.

"Lớp trưởng thì phải biết quan tâm đến bạn học." Mạnh Quỳnh chân thành góp ý.

Việc này... Thật sự có liên quan sao? Không đợi cô bé lấy lại tinh thần, mạnh Quỳnh đã lết chân đến gần, cầm lấy cặp sách của cô rồi ôm lấy cô.

Dù cho Lưu Mỹ Lệ có bị đánh chết nhưng cũng không hề nghĩ đến con gái nhỏ của mình lại liên quan đến cậu nhóc nhà họ Nguyễn. Hơn nữa còn đưa cậu ta về nhà nhờ mẹ sửa áo cho nữa. Bà nhất thời cũng hơi lo lắng.

Nhưng cũng ngại tình làng nghĩa xóm nên bà không thể hiện ra mặt, cứ để mặc Mạnh Quỳnh cởi áo ra.

Lúc đó trời đã vào hè, Mạnh Quỳnh chỉ mặc một chiếc áo mỏng đã bị rách một mảnh lớn. Lưu Mỹ Lệ vội vàng sai con gái: "Phi Nhung, con vào trong đun nước cho mẹ."

"Vâng ạ." Phi Nhung gật đầu rồi đi vào trong.

"Cháu cũng đi." Mạnh Quỳnh cũng đi vào theo.

"Ấy!" Lưu Mỹ Lệ vội vàng gọi cậu quay lại: "Cháu đi vào làm gì? Bên trong rất chật, một mình Phi Nhung vào là được rồi...."

"Không sao ạ, cháu muốn giúp bạn ấy." Mạnh Quỳnh nói xong rồi đi thẳng theo Phi Nhung.

Lưu Mỹ Lệ ở lại một mình thiếu chút nữa thì tự tát vào miệng mình: "Cái miệng ngu ngốc! Quá ngu ngốc!"

Trong lúc Lưu Mỹ Lệ còn đang suy tính xem mình có nên đi vào trong hay không thì Phi Nhung đã đun xong một bình ấm nước. Mạnh Quỳnh đi đến, đón lấy ấm nước trong tay cô bé: "Để tôi."

"Mẹ bảo tớ vào đây đun nước, cậu vào làm gì?" Phi Nhung không thích nói.

Mạnh Quỳnh dù sao cũng là con trai, sức lực cũng khỏe hơn, hai người giằng co mãi cuối cùng cậu cũng giật lấy được ấm nước trong tay Phi Nhung, vừa cầm vừa khó chịu làu bàu: "Con gái các cậu thật là lằng nhằng, đã nói là để tớ rồi mà còn cứ xấu hổ....."

Ai xấu hổ cơ? Phi Nhung cũng 囧.

Sau đó cậu ngồi xuống cắm xong phích cắm ấm nước điện, đang định đứng lên.

Ở đây cũng không rộng, thân hình Phi Nhung lại không nhỏ nên khi cậu đứng lên cũng không tránh khỏi chạm mặt vào nhau.

Đó là lần đầu khuôn mặt của hai người gần sát nhau đến vậy. Cậu có thể nhìn thấy làn da mịn màng không tì vết như trứng gà bóc của cô. Lông mi dài che mắt, đôi lông mày lá liễu khiến trái tim cậu như muốn nhảy ra ngoài.

"Cái kia....." cậu cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, không nhịn được mà tiến lại gần một chút: "Tôi....."

"Phi Nhung, chưa nấu nước sao?" Lưu Mỹ Lệ ở ngoài hô to.

"Con nấu rồi ạ." Phi Nhung nghe thấy thế, cô cũng chẳng để ý đến tâm trạng của Mạnh Quỳnh bên cạnh, lon ton chạy ra ngoài.

"Đun nước cái đầu cậu ấy." Mạnh Quỳnh đá đá chân, mặt mày chán nản bước ra ngoài.

_______Hết chương______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro