Chương 8: Kỳ kinh nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc lại chương 7:

Kết thúc ngày hôm đó, Phi Nhung và Mạnh Quỳnh cùng nhau về nhà, dưới trời nắng chiều, bên bờ sông nhỏ, có một cô bé mập mập cắt đầu nấm dịu dàng điềm đạm. Cách cô vài bước chân, có một cậu bạn nhỏ gầy tong teo, cao lênh khênh, trên vai cậu đeo một cặp sách hình siêu nhân Transformers, trong tay còn xách một chiếc cặp Hello Kitty màu hồng phấn. Vẻ mặt vô cùng xấu xa đi ở phía sau.

Nắng chiều khiến cái bóng của hai cô cậu đổ dài trên đường. Một màu vàng sáng rực rỡ theo dọc suốt dòng sông nhỏ, chiếu sáng đến tận cuối con đường.

__________________

Tuy khả năng ghi nhớ tên người khác của Phi Nhung không tốt, nhưng việc này cũng chẳng chút nào ảnh hưởng đến thành tích học tập ngày một tốt lên của cô.

Bắt đầu từ năm lớp một, ngoài môn thể dục ra, cô đều đứng đầu danh sách học sinh giỏi các môn, ngay cả các hoạt động ngoại khóa cũng không ngoại lệ. Mỗi năm cô đều được nhà trường tặng giấy khen treo đầy trên tường. Nhìn từ xa cũng có thể dễ dàng thấy được, cô luôn là "bông hoa điểm mười" trên báo tường của lớp, Lưu Mỹ Lệ rất tự hào mỗi khi bà đi đâu cũng được mọi người khen là có cô con gái tài giỏi.

Thực ra điều đó cũng không có gì đáng để hãnh diện. Cha mẹ nào mà chẳng muốn con cái của mình được mọi người khen ngợi nhưng điều đáng tự hào ở chỗ con gái của bà là một đứa bé rất biết nghe lời, không phải nhà ai cũng có một đứa con ngoan ngoãn như vậy. Chẳng hạn như tên nhóc con Mạnh Quỳnh kia cũng đủ làm cha mẹ nó đau đầu rồi.

Mẹ của Mạnh Quỳnh là Tần Dao. Bà là một giáo viên giỏi, giảng dạy môn Ngữ Văn tại trường phổ thông trên thị trấn. Nghe nói bà là giáo viên nổi tiếng, học sinh được bà dạy dỗ đều đã thi đỗ các trường danh tiếng, nhưng riêng cậu con trai của mình thì bà có dạy như thế nào cũng không được.

Trong lòng Tần Dao lo lắng không yên, bà khoanh tay ngồi nhìn bảng điểm của con trai từ lớp một đến lớp sáu, điểm mỗi năm ngày một thấp đi, đặc biệt là thành tích môn toán của cậu so với thời điểm đại hạ giá của cửa hàng tạp hóa còn kinh khủng hơn. Mà bà lại là một giáo viên mà cũng không thể làm gì được. Bất đắc dĩ, Tần Dao đành phải mời gia sư để kèm cặp cho cậu con trai.

Gia sư đầu tiên là một nữ sinh viên trường sư phạm vừa mới tốt nghiệp, cô đó dạy được có hai ngày thì không thấy đến nữa, bà phải gọi điện thoại thúc giục rất nhiều lần, đến nỗi mà khiến người ta sợ tới mức khi nghe được tiếng chuông điện thoại là toàn thân run cầm cập.

Vị gia sư tiếp theo là một cô giáo đã về hưu có nhiều năm kinh nghiệm làm gia sư. Để giữ gìn danh tiếng của mình nên bà cố gắng đi dạy được nửa tháng nhưng cuối cùng cũng bị cậu ta làm cho tức giận đến mức bệnh cũ tái phát phải đi nằm viện.

Tần Dao rút kinh nghiệm từ hai lần trước, lần thứ ba mời một gia sư nam về dạy toán cho con trai. Thật ra lần này thầy giáo cũng dạy được một tháng nhưng mà đến ngày đầu tiên của tháng thứ hai thì vị gia sư này bị Mạnh Quỳnh dọa cho chạy mất, nghe nói từ đó về sau cũng không dám làm gia sư nữa.

Vạn bất đắc dĩ, bà không biết làm gì hơn ngoài việc từ bỏ ý định mời thêm gia sư. Bà đành tự mình tìm hiểu về toán học tiểu học, tự mình dạy cho cậu con.

Các bạn đừng có xem thường toán học tiểu học nhé, đặc biệt là toán lớp sáu. Đề bài hầu như không nói thẳng vào trọng tâm, nếu không đọc kĩ sẽ khó lòng mà hiểu đúng. Tần Dao mới dạy con được vài ngày đã gặp phải một bài toán khó, hai vợ chồng suy nghĩ mãi mà không ra, bắt buộc phải sang nhà hàng xóm để hỏi. Nghe mọi người nói ông hàng xóm Phạm Kiến Quốc là người rất giỏi mấy môn tự nhiên này.

Phạm Kiến Quốc chẳng thèm xem đề bài, ông chỉ thẳng vào con gái: "Phi Nhung làm xong rồi đấy!"

Vợ chồng ông Nguyễn giật mình. Hai người họ hỏi mượn vở bài tập của Phi Nhung đem về nghiên cứu một lát mới đau khổ nhận ra rằng, vợ chồng mình cộng lại, số tuổi cũng gần bảy mươi mà còn không thông minh bằng một đứa trẻ mới mười hai tuổi đầu. Tần Dao suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng bà cũng đưa ra một quyết định vĩ đại, bà sẽ cho con trai cùng học bài với cô bé nhà ông Phạm.

Đến năm lên lớp sáu, hôm đầu tiên cậu nhỏ bị cha mẹ bắt phải sang làm bài tập cùng với người khác, mà 'người khác' này lại là kẻ thù truyền kiếp của cậu- Nhung Siêu Nặng, khiến cậu nhóc hư hỏng Mạnh Quỳnh tỏ ra vô cùng khó chịu.

Nhưng mà cậu lại sợ cái chổi lông gà của cha mình nên buộc lòng phải nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ.

Buổi tối, nhà Phi Nhung không có ai ở nhà, Mạnh Quỳnh theo thường lệ bị cha dẫn sang nhà ông Phạm để làm bài tập. Lúc đó Phi Nhung đang cất vở bài tập đã làm xong vào trong cặp.

Mạnh Quỳnh vào đến nhà, thừa dịp cha cậu vừa đi khỏi, cậu nhóc liền lấy tay xoa đầu Phi Nhung một cái, sau đó mới thấy vừa lòng từ từ mở sách ra học bài. Cậu xoay người lại nói: "Sao lại nhiều bài tập thế này, định giết người chắc, Nhung Siêu Nặng, cho tôi mượn vở bài tập xem nào."

Tên nhóc này đã đi chép bài lại còn ra vẻ ta đây nữa chứ, mặt không đỏ tim cũng không đập nhanh, không biết xấu hổ sao? Phi Nhung cũng không thèm so đo với cậu ta, cô cất hết vở bài tập vào trong cặp sách rồi nói một cách nghiêm túc: "Thầy giáo nói không được phép chép bài."

"Tôi chép bài một tí thì cậu cũng có mất sợi tóc nào đâu, cậu cứ như thế để làm gì hả?" Bạn nhỏ Mạnh Quỳnh phản đối gay gắt.

Thế rồi Phi Nhung cũng chẳng thèm nói với cậu nữa, cô xách cặp sách đi vào trong phòng.

Mạnh Quỳnh thấy tình hình có vẻ không ổn, con nhóc mập kia không cho cậu mượn vở thì làm sao cậu có thể làm hết được bây giờ. Vì thế cậu liền đi theo Phi Nhung vào phòng, ngăn cô lại: "Này Nhung Siêu Nặng, cậu đừng có mà cố chấp thế!"

"Thầy giáo nói, không được phép chép bài!" Phi Nhung lại lặp lại lời lúc nãy.

Bạn nhỏ Mạnh Quỳnh tức giận: "Thầy giáo nói, lúc nào cũng thầy giáo nói, thầy giáo bảo cậu giảm cân sao cậu không giảm hả?"

Phi Nhung bỗng ngẩn ra, cô suy nghĩ một lát: "Thầy giáo chưa nói thế bao giờ....."

"Mặc kệ cô ấy đã nói rồi hay là chưa nói, cậu cứ cho tôi mượn vở bài tập một lúc đi!" Mạnh Quỳnh chẳng thèm thuyết phục nữa, cậu làm động tác cướp lấy.

Phi Nhung tất nhiên không để cho cậu ta được theo ý: "Này, cậu còn như vậy tớ sẽ mách cha cậu đấy."

"Cậu có thể đừng có hở một tí là lại lôi cha tôi ra được không, cậu nghĩ tôi sợ cậu mách chắc?" Tên nhóc Mạnh Quỳnh xấu xa hoành hành trong trường quen rồi, chỉ riêng có mỗi mình Phi Nhung là không bao giờ biết nghe lời cậu, đã thế lại còn suốt ngày lấy cha cậu ra để dọa, việc này cũng quá tổn hại hình tượng "đại ca" của cậu.

Mạnh Quỳnh vừa suy nghĩ xong, dứt khoát lao tới cướp lấy.

Hầu như nam sinh lớp sáu đã phát triển rất nhiều, lại thêm Mạnh Quỳnh vốn đã cao, cậu cứ từng bước đi đến khiến cho Phi Nhung có chút căng thẳng, vì thế cô bèn ôm cặp sách vào trong lòng, rồi từ từ lùi lại.

Hiếm khi thấy được Phi Nhung có phản ứng này, trong lòng Mạnh Quỳnh vô cùng vui sướng, cậu đến gần hỏi: "Cậu có chịu đưa đây không?"

"Không đưa!"

"Không đưa chứ gì?" Bạn nhỏ Mạnh Quỳnh cười xấu xa, nhoài người về phía trước.

Phi Nhung quay người định bỏ chạy, cô không nhận ra là mình đã lùi đến sát giường rồi. Mạnh Quỳnh nhoài người về phía trước nhưng cậu không giật được cái cặp mà lại ôm chầm lấy Phi Nhung, hai người bị mất đà, cùng nhau ngã xuống giường. Mạnh Quỳnh còn rất xấu xa mà đưa tay vò tóc của cô, hai đứa trẻ cứ thế ồn ào, đẩy qua đánh lại làm loạn trên giường.

Hết giờ làm, Lưu Mỹ Lệ về đến nhà thì thấy một màn như này, bà há to miệng, mãi không nói được câu nào.

"Con... Các con đang làm gì thế hả?"

Nghe thấy có người nói, hai đứa trẻ đang ở trên giường liền nhìn ra, Mạnh Quỳnh nhảy xuống giường trước, xấu tính đổ tội: " Cô ơi, con gái cô lấy vở bài tập của cháu."

"Cậu nói linh tinh, rõ ràng là của tớ."

"Chẳng lẽ cậu nói thì là đúng à? Không tin thì lấy ra đây xem nào!"

"Tớ không lấy ra nữa đâu, cậu muốn cướp chứ gì." Phi Nhung vẫn còn rất thông minh.

Mạnh Quỳnh nghe thế lại đi vò rối đầu tóc của cô bé. Nhìn hai đứa trẻ lại chuẩn bị cãi nhau, rốt cuộc Lưu Mỹ Lệ cũng lấy lại tinh thần, bà hít một hơi thật sâu: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Mặt bà trắng bệch trông hơi khác với bình thường: "Bây giờ cũng muộn rồi, cô phải nấu cơm, Tiểu Quỳnh, cháu cũng nên về nhà ăn cơm thôi."

Tuy Mạnh Quỳnh còn nhỏ tuổi nhưng vẫn hiểu Lưu Mỹ Lệ có ý đuổi khách, cậu quay mặt lại làm mặt quỷ với Phi Nhung rồi sau đó vừa đi về vừa nghêu ngao hát.

Phi Nhung cũng làm mặt quỷ trêu lại cậu, cô giơ cái cặp đang ôm trong lòng lên nhìn qua một chút, rồi để trên bàn.

Lưu Mỹ Lệ nhìn thấy toàn bộ cảnh này, trong lòng lo lắng không yên.

Bà là người từng trải, mặc dù con gái bây giờ mới học lớp sáu, thế nhưng dù sao cũng là một cô bé đang ở tuổi dậy thì. Mà cũng không thể không nói đến thằng nhãi Mạnh Quỳnh kia, cánh tay của nó đã có cơ bắp rồi đấy, mặt mũi cũng không tồi chút nào, nếu cậu ta mà không xấu tính thì chắc đã có hàng tá bạn gái rồi.

Bà cũng vô ý không để tâm, cứ nghĩ chúng còn trẻ con. Giống như chuyện ngày hôm nay, nếu bà về chậm một lúc thì không biết còn xảy ra việc gì.

Sau khi suy nghĩ kĩ, Lưu Mỹ Lệ quyết định đem chuyện này nói với chồng.

Phạm Kiến Quốc nghe vợ nói xong, ông cũng hiểu là để cho hai đứa nhỏ này gần gũi nhau cũng không tốt nhưng ông ngại tình làng nghĩa xóm, cũng không thể nào đi nói với người ta rằng: Tôi sợ con trai ông bà dụ dỗ con gái tôi thế nên ông bà đừng bảo con trai đến đây học bài chung nữa!

Vì chuyện này, vợ chồng ông cứ đắn đo suy nghĩ, buồn rầu mãi.

Ngay cả khi vợ chồng ông Phạm đang phiền muộn, cô con gái Phi Nhung cũng không hề phát hiện ra điều gì khác lạ.

Cô vốn là một cô bé ít nói, dù người ta có bắt nạt cô thế nào, cô cũng sẽ không nói lại. Có ai chê cười cô béo, cô cũng không thèm để ý. Dường như ngoài việc ăn và học ra, thì cô không để tâm đến những vấn đề khác.

Mà Mạnh Quỳnh thì ngược lại, khuôn mặt thì đẹp trai, lại giỏi thể thao, chỉ là thành tích học tập lại quá kém. Vì Phi Nhung không cho cậu chép bài, cho nên cậu không sao hoàn thành hết bài tập nên cậu đã bị cha mẹ và thầy giáo mắng cho một trận. Trong lòng cậu nảy sinh nỗi căm tức với Phi Nhung, thế nên trong giờ thể dục cậu cố tình cười đểu, rồi chê cô chạy chậm.

"Nhung Siêu Nặng, nên giảm béo đi!"

"Nhung Siêu Nặng, cậu là con ốc sên đang bò hay sao?"

Không hiểu sao, hôm nay cô thấy rất mệt, Mạnh Quỳnh lại liên tục ở bên cạnh làm ồn, cô không để ý mà vấp phải hòn đá nên bị ngã.

Mạnh Quỳnh hoảng hốt, cậu nhóc cũng có chút lương tâm chạy ra đỡ cô dậy: "Nhung Siêu Nặng, cậu không sao....." Vừa nói được nửa câu thì liền im lặng, vì cậu nhìn thấy quần của Phi Nhung dính đầy máu.

Khi đó, Mạnh Quỳnh không biết con gái dậy thì sẽ có kinh nguyệt, cậu còn tưởng rằng do mình làm cô ngã đến nỗi bị thương như thế, cậu nhóc lo sợ gần chết chết: "Cậu bị chảy máu rồi! Để tôi đi tìm thầy giáo....."

"Đừng mà!" Phi Nhung xấu hổ lắc đầu: "Tớ muốn đi đến nhà vệ sinh, cậu..... cậu cho tớ mượn áo khoác....."

Mạnh Quỳnh không phản ứng lại, thấy cô cứ khăng khăng như vậy, cậu đành phải cởi áo ra cho cô mượn.

Phi Nhung tròn tròn, mà dáng người cũng không cao, thế nên cô mặc chiếc áo rộng thùng thình của Mạnh Quỳnh vào cũng che hết được chỗ vết máu dính trên quần. Không biết tại sao, khi cậu nhìn thấy khuôn mặt này của cô, trong lòng cậu nhóc Mạnh Quỳnh nảy sinh một cảm giác kì diệu, tê tê ngứa ngáy.

Thật lâu về sau, trong giờ học sinh học, Mạnh Quỳnh mới biết hoá ra ngày đó là do Phi Nhung đến tháng. Bài học đó, cậu lật đi lật lại xem xét rất kĩ càng, trên sách còn miêu tả cô gái trong thời kì phát triển, lần đầu tiên cậu nhóc đỏ mặt xấu hổ.

Thiếu niên nhìn thấy những hình ảnh chân thực như vậy sẽ nảy sinh lòng tò mò. Nhưng trước đó đã xuất hiện một tin tức khiến mọi người giật mình đó là việc quy hoạch lại khu đô thị. Nhà của họ cũng nằm trong dự án quy hoạch.

Nói cách khác, họ phải chuyển nhà.

                                                   _______Hết chương______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro